Chương 115: Mắt Trận
Cơ Sóc
22/09/2016
Hôm sau, lúc mặt trời hoàn toàn khuất sau đường chân trời, lấy đi
một chút lửa đỏ còn sót lại của hoàng hôn, toàn bộ bầu trời cũng chìm vào bóng tối, có bốn bóng người màu đen đi ra từ
cửa sau Trấn Bắc vương phủ, nhìn quanh bốn phía rồi vận khinh
công phóng về hướng ngoại ô đô thành Cận quốc.
Khinh công của bốn người đều rất cao, dưới tình trạng Cung Trường Nguyệt cố ý đi chậm lại, Trì Bắc Thành và hai người Lưu Thấm, Thanh Sở đẩy nhanh tốc độ thì bọn họ rất nhanh đã đến vị trí trên bản đồ.
Bởi vì đã vào đêm, cho nên trên đường gần như không còn người. Xung quanh ngoại trừ âm thanh vo ve của muỗi, gần như là một mảnh im lặng, nhìn qua bên kia, chỉ thấy một mảnh rừng núi hoang vắng rất bình thường.
“Ngay đây.” Trì Bắc Thành nhẹ giọng nói, quay đầu nhìn lại –
Đó là một ngọn núi không tính là quá lớn, nhìn có vẻ rất vắng, bên trên núi là một mảnh rừng cây tối đen, một chút ánh sáng cũng không có.
Nơi hoang vu như vậy, chỉ sợ không ai nghĩ đến đây lại là chỗ đặt hoàng lăng Cận quốc.
Mà cửa vào hoàng lăng là ở một nơi nào đó trên ngọn núi này.
Cung Trường Nguyệt nheo mắt, chăm chú nhìn ngọn núi kia một lúc rồi nghiêng đầu, nói với Trì Bắc Thành, “Ngươi biết cửa vào hoàng lăng?”
Trì Bắc Thành nhất thời do dự, hắn không biết có nên nói tiếp hay không.
Cung Trường Nguyệt nhìn bộ dạng do dự của hắn, cười khẩy một tiếng, “Ngươi nghĩ ta không tìm được chắc?”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, lại đầy tự tin mạnh mẽ.
Trong tay nàng, là Thần lâu vô cùng thần bí trên giang hồ, trong Thần lâu lại có Thất Tinh lâu chuyên thu nhặt tin tức, đối với mấy chuyện tìm kiếm này vô cùng thành thạo, nếu Cung Trường Nguyệt muốn tìm thì vấn đề chỉ là thời gian thôi.
Trì Bắc Thành vốn do dự, nhưng nghe Cung Trường Nguyệt nói xong, lại nghĩ đến Thần lâu, cũng không giấu diếm nữa, gật đầu, “Đúng, ta biết, các ngươi đi theo ta.”
Cho nên hắn dẫn đầu rồi đi ra ngoài, đem theo ba người Cung Trường Nguyệt đi vào mảnh rừng tối như mực.
Mảnh rừng này tuy hoang vu, nhưng dù sao cũng trong phạm vi đô thành Cận quốc, bên cạnh lại có đường lớn, cho nên trên núi cũng không có mãnh thú gì đó, ngẫu nhiên có vài con thỏ từ bụi cây chạy ra thì đã xem như hiếm rồi.
Nhưng mà mấy người Cung Trường Nguyệt cũng không quan tâm chuyện này, chỉ theo sát sau Trì Bắc Thành đi lên núi.
Ngọn núi này không thật sự lớn, chỉ chốc lát đã đi lên đỉnh núi rồi.
Cả bốn đều là người luyện võ, dĩ nhiên sẽ không vì chút đường ngắn ngủi này mà mệt mỏi hay mồ hôi đầm đìa, nhưng lúc bọn họ đứng trên đỉnh núi, vẫn cảm thấy nội lực có phần thoải mái, không khí xung quanh hình như tươi mát hơn nhiều, chẳng lẽ vì đang ở trên đỉnh núi sao?
Trong mắt Lưu Thấm và Thanh Sở đều toát vẻ khó hiểu và nghi hoặc, ngay cả Trì Bắc Thành mỗi lần đến đây đều bị không khí đặc biệt trong lành khiến cho kinh ngạc, lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ có Cung Trường Nguyệt, sau khi lên đến đỉnh núi, giống như cảm giác được cái gì đó, đột nhiên vận khinh công nhảy lên một cây đại thụ, nhẹ nhàng đạp lên cành lá trên đỉnh, sau đó nhìn xuống phía dưới –
“Quả nhiên.” Cung Trường Nguyệt lộ ra vẻ hiểu rõ, sau đó thả người từ trên cây nhảy xuống.
Vừa rồi nàng đứng ở chỗ cao, hơn nữa thị lực vô cùng tốt, nhìn thấy rõ mỗi một cây trên ngọn núi này nhìn thì như sinh trưởng lung tung, nhưng thật ra mỗi vị trí đều chứa càn khôn. Ngọn núi này dựa vào vị trí cây cối mà bố trí một Hối Linh trận, đem linh khí của trời đất xung quanh đều tập trung lại đây, không lạ gì khi không khí trên đỉnh núi lại đặc biệt như thế.
Một Hối Linh trận trắc trở tốn nhiều công sức như thế dĩ nhiên không thể tùy tiện mà có.
Vị trí hoàng lăng phong thủy rất tốt, hơn nữa lại có Hối Linh trận, dĩ nhiên khiến cho vận thế Cận quốc ngày càng hưng thịnh. Cái này có một chút xa rời kiến thức trận pháp mà đi sâu vào phong thủy học rồi.
Có người nói phong thủy học là dùng để gạt người, nhưng thực tế, thuyết phong thủy thật sự sâu xa khó hiểu, thà rằng tin là có, còn hơn tin là không.
ít nhất, bởi vì có hoàng lăng này tồn tại mà Cận quốc phát triển ngày càng tốt.
Chỉ một thời gian ngắn, trong đầu Cung Trường Nguyệt đã xoay chuyển nhiều suy nghĩ như vậy.
Lúc này, Trì Bắc Thành đi đến hỏi, “Vừa rồi nhảy lên có phát hiện gì không?”
Vừa rồi Cung Trường Nguyệt đột nhiên chạy đi mất, thật sự khiến hắn khó hiểu. Thật ra không chỉ hắn, cả Lưu Thấm và Thanh Sở đều tò mò với hành động của Cung Trường Nguyệt, chỉ là không dám lên tiếng hỏi thôi.
Cung Trường Nguyệt cũng không quay đầu lại, chỉ lo quan sát cái gì đó trên mặt đất, căn bản không để ý tới Trì Bắc Thành.
Trì Bắc Thành đã quá quen với thái độ của Cung Trường Nguyệt rồi, cũng không tức giận, ngược lại còn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ quen thuộc, sau đó chậm rãi đi theo Cung Trường Nguyệt.
Một lát sau, Trì Bắc Thành nhịn không được hỏi, “Không phải chúng ta còn muốn vào hoàng lăng à?”
“Ân.” Cung Trường Nguyệt tùy tiện lên tiếng, lực chú ý vẫn đặt dưới chân.
Lúc này, nàng đột nhiên nhướn mi, hai mắt sáng lên.
“Là ở đây.” Nàng tự nhủ, sau đó đưa chân đụng đụng vào chỗ kia, lại khẳng định, “Ân, chính là ở đây.”
Nơi này là mắt trận.
Trì Bắc Thành vẫn đi theo bên cạnh Cung Trường Nguyệt, cách nàng cũng gần, cho nên lúc Cung Trường Nguyệt nói ra những lời đó khiến hắn không khỏi thắc mắc, “Tìm được cái gì? Đây là chỗ nào?”
Hắn nhìn theo chân Cung Trường Nguyệt, nhịn không được mà nhíu mày, chỉ cảm thấy vị trí này có chút quen thuộc, hình như là…
Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó nhìn xung quanh, ngày càng cảm thấy khiếp sợ –
“Ngươi… làm sao ngươi biết… nơi này…”
Cung Trường Nguyệt liếc nhìn hắn, biết mình chắc chắn là tìm đúng chỗ rồi.
Nàng thuận miệng nói một câu, “Trận pháp bố trí không tệ.”
“Trận pháp?” Trì Bắc Thành nhìn xung quanh một chút, nhưng cũng không phát hiện có gì khác, nhất thời có chút mê mang.
Cung Trường Nguyệt cũng lười nói nhiều, trực tiếp chuyển đề tài, “Cơ quan nằm ở đâu?”
Trì Bắc Thành sửng sốt một chút rồi ngồi xổm xuống, sờ soạng trên mặt đất, từ trong đất moi ra một vòng sắt tròn. Sau đó hắn nắm lấy vòng sắt, xoay ba vòng trên trái, lại xoay hai vòng bên phải, tiếp theo dùng sức kéo lên –
“Rắc rắc…” Tiếng máy móc chuyển động vang lên, Trì Bắc Thành và Cung Trường Nguyệt vội lui về phía sau, Lưu Thấm và Thanh Sở ở bên kia cũng lui lại vài bước.
Đợi cho bọn họ đến được vị trí an toàn, dưới vòng sắt kia cũng lộ ra một cửa động đen thui, trong bóng đêm phảng phất có chút nguy hiểm không nói rõ được.
Nhìn thấy cửa vào hoàng lăng Cận quốc ngay trước mặt, mà Xích Viêm thần mộc lại ở trong hoàng lăng, Cung Trường Nguyệt định bước qua thì bị Trì Bắc Thành cản lại.
Cung Trường Nguyệt dừng lại, nhíu mày, khó chịu nhìn hắn.
Trì Bắc Thành bị ánh mắt Cung Trường Nguyệt nhìn đến mức da đầu run lên, nhưng vẫn nói, “Trước khi đi vào, ta muốn nói – tuy rằng ta biết vị trí và cách mở hoàng lăng, nhưng ta cũng chưa vào đó lần nào. Theo ta biết, dưới hoàng lăng này có vô số cơ quan và cạm bẫy đếm không xuể, nếu không biết cách tiến vào, chỉ sợ sẽ dễ mất mạng trong đó, mà ta thì không biết cách.”
Cung Trường Nguyệt lẳng lặng nhìn Trì Bắc Thành một lát, sau đó chậm rãi nói, “Ngươi sợ?”
Âm cuối của nàng hơi khiêu khích, giống như mang theo khinh miệt vô hạn.
Trì Bắc Thành nhất thời bị ánh mắt cùng giọng nói khinh mệt của Cung Trường Nguyệt khiến cả người không thoải mái, bất quá năng lực tự chủ của hắn rất mạnh, cho nên cũng lộ ra vẻ hơn thua, chỉ lắc đầu, ánh mắt sáng ngời mà kiên định, “Không, ta không sợ, chỉ là muốn nói rõ với ngươi chuyện này thôi.”
Trì Bắc Thành là chiến thần Cận quốc, mà cái danh chiến thần đâu phải từ trên trời rơi xuống, đó là hắn nắm lấy binh khí, từng chút từng chút đạt được.
Cái danh chiến thần không chỉ đại diện cho vinh quang, mà nó còn đại diên cho sinh mệnh và máu tươi của vô số kẻ địch. Còn nếu muốn chỉ rõ ra, thì tính mạng những người mà Trì Bắc Thành phải chịu trách nhiệm có lẽ phải dùng từ “thi sơn huyết hải” để hình dung. Mà sau khi hắn trở thành tướng quân, người gián tiếp chết trên tay hắn lại nhiều vô số kể.
Ở chiến trường nguy cơ bốn phía, lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, Trì Bắc Thành luôn giữ vững tâm trạng bình tĩnh, chẳng lẽ ở trước hoàng lăng này lại thấy sợ hãi sao?
Đương nhiên là không.
Cung Trường Nguyệt dĩ nhiên biết Trì Bắc Thành không cảm thấy sợ, vì thế nàng nói tiếp, “Nếu đã như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?”
Những lời này… giọng điệu còn khinh miệt hơn khi nãy.
Nhưng mà loại khinh miệt này cũng là dựa vào thực lực mạnh mẽ khó lường của Cung Trường Nguyệt!
Trước mặt Cung Trường Nguyệt, không gì có thể ngăn cản!
Trì Bắc Thành đột nhiên hiểu được ý của Cung Trường Nguyệt, hắn đương nhiên biết công tử Ngọc tông sư trẻ tuổi nhất, lâu chủ Thần lâu tuyệt đối sẽ không cảm thấy sợ hãi vì chút khó khăn này.
Nghĩ vậy, hắn lộ ra nụ cười sáng lạn trước nay chưa từng có, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù kia vì vậy mà càng thêm chói mắt, cho dù trong đêm tối cũng khiến người ta không thể bỏ qua.
“Ngươi cười cái gì?” Cung Trường Nguyệt cảm thấy có chút ù ù cạc cạc.
“Không.” Trì Bắc Thành lắc đầu, nụ cười sáng lạn trên mặt không phai nửa phần.
Cung Trường Nguyệt nhíu mày, lười nghĩ tiếp, sau đó đưa chân tiếp tục đi về phía trước.
Trì Bắc Thành thu tay lại.
Lúc Cung Trường Nguyệt sắp bước xuống cầu thang, Trì Bắc Thành đột nhiên gọi nàng lại.
“Chuyện gì?” Cung Trường Nguyệt vô cùng khó chịu hỏi.
Lúc này, vẻ mặt Trì Bắc Thành vô cùng nghiêm túc, hắn nhìn Cung Trường Nguyệt, đôi mắt sáng như đuốc, “Ngươi hoàn toàn xứng đáng là cường giả.”
“Đương nhiên.” Cung Trường Nguyệt cũng không khiêm tốn, quay đầu lại tiếp tục đi.
Trì Bắc Thành theo sát, ở phía sau là Lưu Thấm và Thanh Sở.
Bóng dáng bốn người dần biến mất trong bóng tối, cửa vào hoàng lăng cũng đóng lại, bùn đất bám dính trên phiến đá lại lần nữa che dấu cửa vào.
Khinh công của bốn người đều rất cao, dưới tình trạng Cung Trường Nguyệt cố ý đi chậm lại, Trì Bắc Thành và hai người Lưu Thấm, Thanh Sở đẩy nhanh tốc độ thì bọn họ rất nhanh đã đến vị trí trên bản đồ.
Bởi vì đã vào đêm, cho nên trên đường gần như không còn người. Xung quanh ngoại trừ âm thanh vo ve của muỗi, gần như là một mảnh im lặng, nhìn qua bên kia, chỉ thấy một mảnh rừng núi hoang vắng rất bình thường.
“Ngay đây.” Trì Bắc Thành nhẹ giọng nói, quay đầu nhìn lại –
Đó là một ngọn núi không tính là quá lớn, nhìn có vẻ rất vắng, bên trên núi là một mảnh rừng cây tối đen, một chút ánh sáng cũng không có.
Nơi hoang vu như vậy, chỉ sợ không ai nghĩ đến đây lại là chỗ đặt hoàng lăng Cận quốc.
Mà cửa vào hoàng lăng là ở một nơi nào đó trên ngọn núi này.
Cung Trường Nguyệt nheo mắt, chăm chú nhìn ngọn núi kia một lúc rồi nghiêng đầu, nói với Trì Bắc Thành, “Ngươi biết cửa vào hoàng lăng?”
Trì Bắc Thành nhất thời do dự, hắn không biết có nên nói tiếp hay không.
Cung Trường Nguyệt nhìn bộ dạng do dự của hắn, cười khẩy một tiếng, “Ngươi nghĩ ta không tìm được chắc?”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, lại đầy tự tin mạnh mẽ.
Trong tay nàng, là Thần lâu vô cùng thần bí trên giang hồ, trong Thần lâu lại có Thất Tinh lâu chuyên thu nhặt tin tức, đối với mấy chuyện tìm kiếm này vô cùng thành thạo, nếu Cung Trường Nguyệt muốn tìm thì vấn đề chỉ là thời gian thôi.
Trì Bắc Thành vốn do dự, nhưng nghe Cung Trường Nguyệt nói xong, lại nghĩ đến Thần lâu, cũng không giấu diếm nữa, gật đầu, “Đúng, ta biết, các ngươi đi theo ta.”
Cho nên hắn dẫn đầu rồi đi ra ngoài, đem theo ba người Cung Trường Nguyệt đi vào mảnh rừng tối như mực.
Mảnh rừng này tuy hoang vu, nhưng dù sao cũng trong phạm vi đô thành Cận quốc, bên cạnh lại có đường lớn, cho nên trên núi cũng không có mãnh thú gì đó, ngẫu nhiên có vài con thỏ từ bụi cây chạy ra thì đã xem như hiếm rồi.
Nhưng mà mấy người Cung Trường Nguyệt cũng không quan tâm chuyện này, chỉ theo sát sau Trì Bắc Thành đi lên núi.
Ngọn núi này không thật sự lớn, chỉ chốc lát đã đi lên đỉnh núi rồi.
Cả bốn đều là người luyện võ, dĩ nhiên sẽ không vì chút đường ngắn ngủi này mà mệt mỏi hay mồ hôi đầm đìa, nhưng lúc bọn họ đứng trên đỉnh núi, vẫn cảm thấy nội lực có phần thoải mái, không khí xung quanh hình như tươi mát hơn nhiều, chẳng lẽ vì đang ở trên đỉnh núi sao?
Trong mắt Lưu Thấm và Thanh Sở đều toát vẻ khó hiểu và nghi hoặc, ngay cả Trì Bắc Thành mỗi lần đến đây đều bị không khí đặc biệt trong lành khiến cho kinh ngạc, lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ có Cung Trường Nguyệt, sau khi lên đến đỉnh núi, giống như cảm giác được cái gì đó, đột nhiên vận khinh công nhảy lên một cây đại thụ, nhẹ nhàng đạp lên cành lá trên đỉnh, sau đó nhìn xuống phía dưới –
“Quả nhiên.” Cung Trường Nguyệt lộ ra vẻ hiểu rõ, sau đó thả người từ trên cây nhảy xuống.
Vừa rồi nàng đứng ở chỗ cao, hơn nữa thị lực vô cùng tốt, nhìn thấy rõ mỗi một cây trên ngọn núi này nhìn thì như sinh trưởng lung tung, nhưng thật ra mỗi vị trí đều chứa càn khôn. Ngọn núi này dựa vào vị trí cây cối mà bố trí một Hối Linh trận, đem linh khí của trời đất xung quanh đều tập trung lại đây, không lạ gì khi không khí trên đỉnh núi lại đặc biệt như thế.
Một Hối Linh trận trắc trở tốn nhiều công sức như thế dĩ nhiên không thể tùy tiện mà có.
Vị trí hoàng lăng phong thủy rất tốt, hơn nữa lại có Hối Linh trận, dĩ nhiên khiến cho vận thế Cận quốc ngày càng hưng thịnh. Cái này có một chút xa rời kiến thức trận pháp mà đi sâu vào phong thủy học rồi.
Có người nói phong thủy học là dùng để gạt người, nhưng thực tế, thuyết phong thủy thật sự sâu xa khó hiểu, thà rằng tin là có, còn hơn tin là không.
ít nhất, bởi vì có hoàng lăng này tồn tại mà Cận quốc phát triển ngày càng tốt.
Chỉ một thời gian ngắn, trong đầu Cung Trường Nguyệt đã xoay chuyển nhiều suy nghĩ như vậy.
Lúc này, Trì Bắc Thành đi đến hỏi, “Vừa rồi nhảy lên có phát hiện gì không?”
Vừa rồi Cung Trường Nguyệt đột nhiên chạy đi mất, thật sự khiến hắn khó hiểu. Thật ra không chỉ hắn, cả Lưu Thấm và Thanh Sở đều tò mò với hành động của Cung Trường Nguyệt, chỉ là không dám lên tiếng hỏi thôi.
Cung Trường Nguyệt cũng không quay đầu lại, chỉ lo quan sát cái gì đó trên mặt đất, căn bản không để ý tới Trì Bắc Thành.
Trì Bắc Thành đã quá quen với thái độ của Cung Trường Nguyệt rồi, cũng không tức giận, ngược lại còn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ quen thuộc, sau đó chậm rãi đi theo Cung Trường Nguyệt.
Một lát sau, Trì Bắc Thành nhịn không được hỏi, “Không phải chúng ta còn muốn vào hoàng lăng à?”
“Ân.” Cung Trường Nguyệt tùy tiện lên tiếng, lực chú ý vẫn đặt dưới chân.
Lúc này, nàng đột nhiên nhướn mi, hai mắt sáng lên.
“Là ở đây.” Nàng tự nhủ, sau đó đưa chân đụng đụng vào chỗ kia, lại khẳng định, “Ân, chính là ở đây.”
Nơi này là mắt trận.
Trì Bắc Thành vẫn đi theo bên cạnh Cung Trường Nguyệt, cách nàng cũng gần, cho nên lúc Cung Trường Nguyệt nói ra những lời đó khiến hắn không khỏi thắc mắc, “Tìm được cái gì? Đây là chỗ nào?”
Hắn nhìn theo chân Cung Trường Nguyệt, nhịn không được mà nhíu mày, chỉ cảm thấy vị trí này có chút quen thuộc, hình như là…
Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó nhìn xung quanh, ngày càng cảm thấy khiếp sợ –
“Ngươi… làm sao ngươi biết… nơi này…”
Cung Trường Nguyệt liếc nhìn hắn, biết mình chắc chắn là tìm đúng chỗ rồi.
Nàng thuận miệng nói một câu, “Trận pháp bố trí không tệ.”
“Trận pháp?” Trì Bắc Thành nhìn xung quanh một chút, nhưng cũng không phát hiện có gì khác, nhất thời có chút mê mang.
Cung Trường Nguyệt cũng lười nói nhiều, trực tiếp chuyển đề tài, “Cơ quan nằm ở đâu?”
Trì Bắc Thành sửng sốt một chút rồi ngồi xổm xuống, sờ soạng trên mặt đất, từ trong đất moi ra một vòng sắt tròn. Sau đó hắn nắm lấy vòng sắt, xoay ba vòng trên trái, lại xoay hai vòng bên phải, tiếp theo dùng sức kéo lên –
“Rắc rắc…” Tiếng máy móc chuyển động vang lên, Trì Bắc Thành và Cung Trường Nguyệt vội lui về phía sau, Lưu Thấm và Thanh Sở ở bên kia cũng lui lại vài bước.
Đợi cho bọn họ đến được vị trí an toàn, dưới vòng sắt kia cũng lộ ra một cửa động đen thui, trong bóng đêm phảng phất có chút nguy hiểm không nói rõ được.
Nhìn thấy cửa vào hoàng lăng Cận quốc ngay trước mặt, mà Xích Viêm thần mộc lại ở trong hoàng lăng, Cung Trường Nguyệt định bước qua thì bị Trì Bắc Thành cản lại.
Cung Trường Nguyệt dừng lại, nhíu mày, khó chịu nhìn hắn.
Trì Bắc Thành bị ánh mắt Cung Trường Nguyệt nhìn đến mức da đầu run lên, nhưng vẫn nói, “Trước khi đi vào, ta muốn nói – tuy rằng ta biết vị trí và cách mở hoàng lăng, nhưng ta cũng chưa vào đó lần nào. Theo ta biết, dưới hoàng lăng này có vô số cơ quan và cạm bẫy đếm không xuể, nếu không biết cách tiến vào, chỉ sợ sẽ dễ mất mạng trong đó, mà ta thì không biết cách.”
Cung Trường Nguyệt lẳng lặng nhìn Trì Bắc Thành một lát, sau đó chậm rãi nói, “Ngươi sợ?”
Âm cuối của nàng hơi khiêu khích, giống như mang theo khinh miệt vô hạn.
Trì Bắc Thành nhất thời bị ánh mắt cùng giọng nói khinh mệt của Cung Trường Nguyệt khiến cả người không thoải mái, bất quá năng lực tự chủ của hắn rất mạnh, cho nên cũng lộ ra vẻ hơn thua, chỉ lắc đầu, ánh mắt sáng ngời mà kiên định, “Không, ta không sợ, chỉ là muốn nói rõ với ngươi chuyện này thôi.”
Trì Bắc Thành là chiến thần Cận quốc, mà cái danh chiến thần đâu phải từ trên trời rơi xuống, đó là hắn nắm lấy binh khí, từng chút từng chút đạt được.
Cái danh chiến thần không chỉ đại diện cho vinh quang, mà nó còn đại diên cho sinh mệnh và máu tươi của vô số kẻ địch. Còn nếu muốn chỉ rõ ra, thì tính mạng những người mà Trì Bắc Thành phải chịu trách nhiệm có lẽ phải dùng từ “thi sơn huyết hải” để hình dung. Mà sau khi hắn trở thành tướng quân, người gián tiếp chết trên tay hắn lại nhiều vô số kể.
Ở chiến trường nguy cơ bốn phía, lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, Trì Bắc Thành luôn giữ vững tâm trạng bình tĩnh, chẳng lẽ ở trước hoàng lăng này lại thấy sợ hãi sao?
Đương nhiên là không.
Cung Trường Nguyệt dĩ nhiên biết Trì Bắc Thành không cảm thấy sợ, vì thế nàng nói tiếp, “Nếu đã như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?”
Những lời này… giọng điệu còn khinh miệt hơn khi nãy.
Nhưng mà loại khinh miệt này cũng là dựa vào thực lực mạnh mẽ khó lường của Cung Trường Nguyệt!
Trước mặt Cung Trường Nguyệt, không gì có thể ngăn cản!
Trì Bắc Thành đột nhiên hiểu được ý của Cung Trường Nguyệt, hắn đương nhiên biết công tử Ngọc tông sư trẻ tuổi nhất, lâu chủ Thần lâu tuyệt đối sẽ không cảm thấy sợ hãi vì chút khó khăn này.
Nghĩ vậy, hắn lộ ra nụ cười sáng lạn trước nay chưa từng có, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù kia vì vậy mà càng thêm chói mắt, cho dù trong đêm tối cũng khiến người ta không thể bỏ qua.
“Ngươi cười cái gì?” Cung Trường Nguyệt cảm thấy có chút ù ù cạc cạc.
“Không.” Trì Bắc Thành lắc đầu, nụ cười sáng lạn trên mặt không phai nửa phần.
Cung Trường Nguyệt nhíu mày, lười nghĩ tiếp, sau đó đưa chân tiếp tục đi về phía trước.
Trì Bắc Thành thu tay lại.
Lúc Cung Trường Nguyệt sắp bước xuống cầu thang, Trì Bắc Thành đột nhiên gọi nàng lại.
“Chuyện gì?” Cung Trường Nguyệt vô cùng khó chịu hỏi.
Lúc này, vẻ mặt Trì Bắc Thành vô cùng nghiêm túc, hắn nhìn Cung Trường Nguyệt, đôi mắt sáng như đuốc, “Ngươi hoàn toàn xứng đáng là cường giả.”
“Đương nhiên.” Cung Trường Nguyệt cũng không khiêm tốn, quay đầu lại tiếp tục đi.
Trì Bắc Thành theo sát, ở phía sau là Lưu Thấm và Thanh Sở.
Bóng dáng bốn người dần biến mất trong bóng tối, cửa vào hoàng lăng cũng đóng lại, bùn đất bám dính trên phiến đá lại lần nữa che dấu cửa vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.