Chương 84: Mộ Dung
Cơ Sóc
23/07/2015
Mộ Thanh Dạ lật tay, kinh ngạc nhìn hồng châu không tầm thường này, mà hắn vừa mở lòng bàn tay, để lộ viên hồng châu kia ra, ấm áp nhất thời giảm rất nhiều, hàn khí lại lần nữa thổi qua hắn.
Mộ Thanh Dạ chỉ có thể gắt gao nắm lấy khỏa hồng châu này.
Lúc hắn đi vào môn đạo, hoàn toàn bị cảnh tượng sau cửa làm cho rung động –
Bên trong cánh cửa, hoàn toàn là một thế giới khác –
Băng, tất cả đều là u lam băng, giống như từ khắp mọi nơi kéo đến. Trước mặt Mộ Thanh Dạ là một cây cầu nhỏ được dựng lên từ băng, dòng nước chậm rãi trôi bên dưới tản ra hàn khí, đáy nước có thể nhìn thấy vài con cá màu bạc có tốc độ như tên bắn, vẫn hoạt động thoải mái dưới băng thủy.
Đi qua cầu nhỏ, là một vùng bằng phẳng rộng lớn, ở trên có cát trắng li ti, để khỏi có người muốn đi trên băng. Mà nhìn thẳng về phía xa, liền có thể nhìn thấy một cái đài cao được xây từ băng, bàn dài ước chừng được vài thước, mà trên bàn có một bóng dáng màu xám ngồi xếp bằng.
Đó là một lão giả mặc hôi bào, râu tóc hắn đều bạc trắng cả rồi, có vài phần cảm giác phong tiên đạo cốt. Mà trên mặt hắn hoàn toàn không có nếp nhăn, ngược lại còn vô cùng láng mịn, thật sự là hạc phát đồng nhan*. Tại giữa nơi băng thiên tuyết địa, lão giả chỉ mặc một kiện y phục mỏng manh, nhưng không hề cảm thấy rét lạnh, ngược lại còn có dáng vẻ thản nhiên đắc ý, hôi bào trên người hoàn toàn không bị đóng băng.
*Tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như trẻ con, ý nói già những vẫn tráng kiện.
Đây chính là người thần bí kia, cường giả ẩn nấp ở hậu sơn Thần Y cốc.
Mộ Thanh Dạ nắm hồng châu, đi đến trước đài cao, cung kính cúi thắt lưng –
" Bái kiến tiền bối. "
Hôi bào lão giả trên đài cao vốn nhắm mặt lại, lúc Mộ Thanh Dạ lên tiếng, ánh mắt hắn cũng chậm rãi mở ra, khác với ánh mắt đục ngầu của những lão nhân khác, ánh mắt hôi bào lão giả vô cùng thư thái, ánh mắt kia lợi hại như hai lưỡi đao băng cắt qua không khí.
" Ngươi rất giống nàng. " Lão giả nhịn không được thở dài, tựa hồ có chút mệt mỏi khẽ nhắm mắt.
" Giống nàng ? …Ai ! "
Lão giả liếc nhìn Mộ Thanh Dạ, hừ hừ hai tiếng, " Bà ngoại của ngươi ! "
Mộ Thanh Dạ nghe xong cũng kinh hãi – bà ngoại ? Hắn cư nhiên có bà ngoại ? Hắn biết, mẫu thân hắn là cô nhi ! Vốn không có cha mẹ ! Kia… lão giả kia sao lại biết bà ngoại mình ?!
Mộ Thanh Dạ đang chuẩn bị mở miệng hỏi lão giả, lão giả kia giống như biết được suy nghĩ của hắn, tuyên bố trước, " Tốt nhất ngươi không nên hỏi ta những tin tức liên quan tới bà ngoại ngươi, ta sẽ không nói cho ngươi. "
Mộ Thanh Dạ nhịn không được xiết chặt quyền, trong lòng tuy không muốn, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại – cường giả thế này tuyệt đối là người nói một là một hai là hai, nếu hắn đã nói sẽ không cho mình biết thì thật sự sẽ như thế, cho dù cưỡng cầu cũng không có kết quả. Bất quá, không vấn đề gì, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, xem chừng lão giả này ngây người ở trong này không mười ngày thì cũng nửa tháng, tương lai sau này lão giả có lẽ đều ở đây, mà hắn cũng sẽ có cơ hội hỏi ra bà ngoại hắn là ai !
Mộ Thanh Dạ hạ mắt, tinh quang chợt lóe rồi mất.
Lão giả kia nhớ tới chuyện mình muốn hỏi, vội vàng chỉnh lại sắc mặt, thanh âm thêm vài phần nghiêm túc và lãnh khốc.
" Hôm nay ta cho ngươi tiến vào là vì một thứ – Lung Ngọc. "
Thần sắc Mộ Thanh Dạ cứng đờ, có vài phần áy náy ôm quyền nói, " Không dối gạt tiền bối, thật ra Lung Ngọc đã bị… trộm mất. "
" Cái gì ?! " Lão giả trợn mắt, quát, băng tuyết quanh người hắn nhất thời bị nội lực hỗn loạn trong thanh âm của hắn chấn vỡ !
Mộ Thanh Dạ nói đến chuyện này cũng có chút hối hận, " Ngày ấy, ta vội đi tìm sư đệ, nhất thời để quên Lung Ngọc trong phòng, không nghĩ rằng lúc quay lại, Lung Ngọc đã biến mất. "
Lão giả tức kinh khủng, liên tục mắng, " Phế vật ! Phế vật ! Ngay cả một thứ như thế cũng giữ không được ! Đó là báu vật của Thần Y cốc chúng ta, ngươi cư nhiên để người ta lấy trộm chỉ vì sư đệ bỏ đi kia ? Phế vật ! Thật sự là phế vật ! "
Thần Y cốc chúng ta ? Mộ Thanh Dạ biến sắc, " Tiền bối cũng là người Thần Y cốc sao ? "
Lão giả vẫn còn bất mãn, lông mi vừa nhíu, trừng mắt, " Đúng thì sao ? "
" Vì sao ngày đó chỉ có sư phụ trấn thủ Thần Y cốc, người bị thương nặng như thế, tiền bối cũng không nguyện ý ra tay sao ? Đối với tiền bối mà nói, đây chỉ là một chuyện rất đơn giản ! " Mộ Thanh Dạ nhịn không được nói.
Sắc mặt lão giả nhất thời lạnh hẳn, " Ngươi là đang nghi ngờ ta ?! "
Mộ Thanh Dạ đứng ở đó, chỉ cảm thấy một trận uy áp như ngọn núi đang đè xuống hắn, hắn vốn vẫn còn mệt mỏi, sắc mặt liền tái nhợt, thiếu chút nữa là ngã xuống.
" Tiểu tử, đừng nghĩ rằng có khuôn mặt của người kia thì ta sẽ không đả thương ngươi. " Lão giả kia lạnh lùng nói.
" Tiền bối ! " Mộ Thanh Dạ cũng không nhịn được, cất cao giọng nói, " Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi không ra tay, nếu người xuất thủ... nếu người xuất thủ… " Sư phụ sẽ không chết ! Sư đệ cũng không sinh tử không rõ như bây giờ ! Rất nhiều người Thần Y cốc cũng sẽ không mất mạng ! Vì sao… vì sao hắn không ra tay ?
Lão giả sâu sắc tóm được oán hận khẽ lướt qua trong mắt Mộ Thanh Dạ, " Ngươi đang trách ta ? "
Mộ Thanh Dạ hơi thu lại biểu tình, cúi đầu, " Vãn bối không dám. "
" Hừ, ngươi có cái gì mà không dám ? " Lão giả kia khinh thường nhìn, " Thật ra ta không ngại nói cho ngươi biết, trừ khi Thần Y cốc tiến đến ranh giới sống còn thật sự, nếu không ta sẽ không xuất thủ. Cho dù là vì Thần Y cốc cốc chủ sư phụ ngươi, ta cũng sẽ không động thủ cứu hắn, dù sao thì chỉ khi hắn chết mới xuất hiện thủ lĩnh mới, cái này là quy luật rồi. Về phần sư đệ ngươi và người trong Thần Y cốc, bất quá chỉ là một vài người không quan trọng mà thôi, liên quan gì ta ? "
Lão giả nói thực dĩ nhiên, giống như đây là đạo lý bình thường vậy.
Mộ Thanh Dạ tức tới đỏ mắt – không liên quan gì ? Những người chết đi kia đều mà từng phần của Thần Y cốc ! Bây giờ người này lại nói họ không liên quan gì ?
Mộ Thanh Dạ đã muốn bất chấp hết cái gì mà tôn trọng với tiền bối rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị mở miệng…
" Đủ rồi, tiểu tử, cút ra ngoài cho ta ! Ta hạn cho ngươi một tháng, phải đem Lung Ngọc về cho ta ! " Lão giả kia không kiên nhẫn ném lại một câu, dùng sức vung tay áo, một cỗ sức mạnh lập tức không hề lưu tình đẩy Mộ Thanh Dạ ra ngoài.
Đợi đến lúc Mộ Thanh Dạ đứng lên, hắn đã ở bên ngoài phòng băng, mà cửa đá kia cũng nhanh chóng đóng lại trước mặt hắn.
Tổng bộ Thần lâu – Ẩn Tinh cốc.
Sau khi Cung Trường Nguyệt vào phòng nhìn Mộ Thanh Thần, liền ngồi ở đình nghỉ mát trong hoa viên, mà trước mặt nàng, Thập Nhị - đầu lĩnh phụ trách Thất Tinh lâu đang quỳ xuống.
" Lâu chủ, chúng thuộc hạ đã tra được vị trí của Dẫn Hồn Đăng. "
" Ở đâu ? " Đôi mắt Cung Trường Nguyệt hơi trầm xuống.
Đầu lĩnh kia dừng một chút, " Ở… bảo khố của Mộ Dung gia tộc. "
" Bảo khố Mộ Dung gia tộc ? Nơi nào ? "
" Bảo khố kia ở chủ trạch Mộ Dung gia tộc, mà vị trí của chủ trạch… thuộc hạ… không tra được ! " Người nọ nói xong, hổ thẹn cúi đầu.
" Không tra được… " Cung Trường Nguyệt thì thào lập lại một lần, hàn quang chậm rãi dâng lên trong mắt, " Vì sao tra không được ?! " Ngữ khí của nàng cao hơn vài phần, người nghe không rét mà run.
Thân mình người nọ nhịn không được run lên một chút, đầu cũng cúi càng thấp, " Mộ Dung gia tộc chính là đệ nhất gia tộc Mạnh quốc, sản nghiệp trải khắp thiên hạ, mà thành viên Mộ Dung gia tộc lại vô cùng thưa thớt, những người đó lại không cố định chỗ ở, cho nên chủ trạch của Mộ Dung gia tộc vẫn còn rất bí ẩn. "
" Cho dù là Thất Tinh lâu cũng không tra được ? "
" Dạ. "
Áp lực không khí xung quanh đột nhiên tăng cao, người đứng xung quanh Cung Trường Nguyệt đều nhịn không được cúi thấp dầu, trong lòng bắt đầu sợ hãi run lên.
Lúc mỗi người ở đây đều nghĩ chủ tử đang giận dữ, Cung Trường Nguyệt đột nhiên mở miệng, " Ngươi lui ra đi. "
Đầu lĩnh Thất Tinh lâu kia run lên, có chút không thể tin ngẩng đầu, trừng lớn mắt nhìn Cung Trường Nguyệt – trước lúc hắn tới dây báo cáo cho chủ tử, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý bị trừng phạt, không ngờ chủ tử lại dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy ? Là nghe nhầm hay sao… ?
Hắn sửng sờ, ngơ ngác nhìn Cung Trường Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn lại quên thực hiện mệnh lệnh của Cung Trường Nguyệt.
Tề Nhã đứng phía sau Cung Trường Nguyệt nhịn không được nở nụ cười, " Chủ tử nói ngươi lui ra mà, ngươi quên à ! " Giọng nói của nàng dẫn theo vài phần trách cứ, cũng vội vàng ném cho đầu lĩnh một ánh mắt.
" Xem ra ngươi không muốn rời đi nha – " Cung Trường Nguyệt kéo dài âm thanh, ánh mắt hơi nheo lại, bên trong lóe lên hàn quang.
Lúc này đầu lĩnh kia mới hồi thần, đột nhiên phát hiện mình lại cãi lệnh chủ tử, sợ hãi điên cuồng quét đến, vội vàng nằm rạp xuống, lớn tiếng nói, " Thỉnh chủ tử trách phạt ! "
" Được rồi. " Cung Trường Nguyệt có chút không kiên nhẫn nhíu mi, " Đừng có ở đây lằng nhằng nữa, nhanh lăn đi ! "
Dứt lời, nàng đứng dậy, đi ra ngoài đình, lúc Tề Nhã và mấy thị nữ định đi theo, nàng lạnh lùng để lại một câu, " Đứng lại, không cần đi theo ", rồi rời đi.
Những người ở đình nghỉ mát kinh ngạc nhìn bóng dáng huyền sắc tôn quý kia, nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần – chủ tử không có tức giận ? Thật là kỳ lạ !
Lúc này Cung Trường Nguyệt cũng không để ý tâm tình thuộc hạ mình, nàng đi đến một ngã rẽ, bóng dáng dần biến mất trong bóng cây trùng điệp, mà một bóng dáng màu trắng nho nhỏ cũng từ trên trong bụi cây nhảy lên, móng vuốt vững vàng bám vào bả vai Cung Trường Nguyệt, chân đạp hai cái, rất thoải mái ngồi trên vai Cung Trường Nguyệt.
Trên thực tế, dựa theo tính tình Cung Trường Nguyệt, tuyệt đối sẽ trừng phạt đầu lĩnh kia. Mà nàng lại đứng dậy rời đi, tha cho người đó, chính bởi vì âm thanh của Thần Diệu xuất hiện trong đầu –
" Mộ Dung gia tộc ! Ta biết ! Ta có thể tìm được Dẫn Hồn Đăng!”
Cung Trường Nguyệt đương nhiên mặc kệ những người khác, liền đứng dậy đi về phía Thần Diệu.
Đi đến bãi cỏ bên cạnh hồ, Cung Trường Nguyệt cũng không để ý nhiều, trực tiếp ngồi xuống đất, thuận tay nắm Thần Diệu trên vai xuống, đặt trước mặt, thản nhiên nâng cằm –
“Ngươi biết cái gì, nói đi.”
Thần Diệu dùng móng vuốt gãi gãi mặt, lộ ra nụ cười ngây ngô đầy tính người, “Mộ Thanh Dạ chính là người Mộ Dung gia tộc, ngươi tìm hắn là được!”
“Mộ Thanh Dạ?” Sư huynh Thanh Thần?
“Đúng vậy!” Thần Diệu nóng xong, lười biếng ngáp một cái, “Cha hắn chính là trưởng tử Mộ Dung gia tộc, chẳng qua nương hắn mà một cô nhi…. Này, thật ra cũng không phải, nương hắn là trong tộc ta… Ngô!”
Thần Diệu đột nhiên mở to hai mắt, vội vàng ngậm miệng!
Chính mình lại trong lúc vô tình thiếu chút nữa nói ra đại bí mật rồi! Phải biết rằng đây là cấm kỵ nhất trong tộc, nếu để người tộc khác biết, hậu quả kia…
Thần Diệu nhớ tới hậu quả có thể xảy ra, da đầu run lên từng đợt.
Cung Trường Nguyệt liếc nhìn Thần Diệu, nó chột dạ cúi đầu, ánh mắt đảo không ngừng, căn bản không dám nhìn Cung Trường Nguyệt, tựa hồi sợ nàng hỏi rõ hơn chuyện khi nãy.
Cung Trường Nguyệt nhướn mày, chủ động dời đề tài, “Rồi sao? Hắn biết chủ trạch Mộ Dung gia tộc ở đâu sao?”
Thần Diệu nhẹ nhàng thở ra, “Đương nhiên, lúc hắn bị đuổi ra khỏi Mộ Dung gia tộc cũng đã vài tuổi, hẳn là nhớ rõ chủ trạch ở đâu. Hơn nữa hắn là sư huynh Mộ Thanh Thần, nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Được, ta đi tìm hắn.” Đáy mắt Cung Trường Nguyệt có chút ánh sáng chợt lóe rồi mất.
Thần Diệu kinh ngạc, “Ngươi định đích thân đi Mộ Dung gia tộc?”
“Đương nhiên.” Cung Trường Nguyệt hơi gật đầu, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng nàng khẽ cong môi, vẫn lộ ra vài phần tâm tình lúc này của nàng, “Đã ba ngày rồi, không thể chậm trễ nữa.”
Cung Trường Nguyệt nói như đinh đóng cột, Thần Diệu dĩ nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
“Được rồi…” Thần Diệu như ông cụ non thở dài, bộ dáng có vài phần buồn cười. Lúc này, nó đột nhiên nhớ tới cái gì, thân mình nháy mắt nhảy lên, ngửa đầu nhìn Cung Trường Nguyệt, lắp bắp nói, “Bất quá… bất quá ngươi tốt nhất không cần đi Thần Y cốc tìm hắn… Thần Y cốc có… Thần Y cốc có…”
“Có cái gì?” Cung Trường Nguyệt nghi hoặc nhìn nó.
Thần Diệu nghẹn nửa ngày, cũng khó có thể mở miệng, cuối cùng, nó chỉ hàm hồ nói, “Dù sao… Dù sao ngươi cũng không cần đi! Để người khác báo cho hắn một tiếng là được!”
Cung Trường Nguyệt nhíu mày – nàng không quá thích cảm giác này.
Thần Diệu đương nhiền nhìn ra, cuối cùng cuống quít bổ sung một câu, “Như vậy mới có lợi cho việc tìm Dẫn Hồn Đăng!” Lý do này, ngay cả người nói là nó, cũng cảm thấy có chút gượng ép.
Bất quá Cung Trường lập tức thay đổi sắc mặt, “Ân, hảo.”
Thần Diệu thở nhẹ, lại nhớ tới hơi cảm ngày đó cảm giác được ở Thần Y cốc – Hồ tộc bọn nó trời sinh nhạy bén, cho nên cảm giác của nó nhất định đúng! Đó là một người còn mạnh hơn cả Trường Nguyệt chủ nhân! Hơn nữa người kia còn bị thương!
Tuy rằng Thần Diệu không nhận ra người kia bị thương thế nào, nhưng nó hiểu được Lung Ngọc nhất định rất quan trọng đối với người đó, nếu Trường Nguyệt chủ nhân tự mình đến Thần Y cốc, lỡ như khí tức của Lung Ngọc bị người nọ phát hiện, chỉ sợ Trường Nguyệt chủ nhân sẽ đánh nhau với người kia! Nó không thể để Trường Nguyệt chủ nhân bị thương!
May là người kia không thể bước ra khỏi Thần Y cốc, nếu không bọn họ thật sự là gặp đủ phiền phức!
Cung Trường Nguyệt đương nhiên không biết nguyên nhân chân chính mà Thần Diệu ngăn cản mình, nàng cũng lười suy nghĩ, quay về lập tức phân phó hạ nhân đi báo cho Mộ Thanh Dạ, mà Mộ Thanh Dạ cũng phục hồi rất nhanh, bởi vì Cung Trường Nguyệt đề cập đến Mộ Thanh Thần, cho nên Mộ Thanh Dạ rất sảng khoái đồng ý.
Trời vừa gần tối, Mộ Thanh Dạ được người hầu dẫn đi, tới trước mặt Cung Trường Nguyệt.
Tiểu trúc lâu ở hậu viên, trong phòng tràn ngập mùi trúc thơm ngát, cửa sổ trúc mở ra, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ bên ngoài. Cung Trường Nguyệt ngồi bên cạnh bàn trúc, tự mình động thủ pha trà.
Tuy rằng nàng ít khi pha trà, nhưng không có nghĩa nàng không biết cách. Trên thực tế, ở kiếp trước, nàng đã được dạy dỗ rất tốt, am hiểu sâu sắc về trà.
Trà, có thể tu thân dưỡng tính, bình tâm tĩnh khí, kẻ đế vương cần bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh, thường lựa chọn trà là phương thức cho mình.
Lúc Mộ Thanh Dạ bước vào trúc lâu, Cung Trường Nguyệt đang “vẩy trà”, nàng nhắm mắt, động tác thuần thục mà nhàn nhã, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ ung dung bình thản không nói lên lời. Nước trà vàng óng ánh tinh tế từ miệng ấm chảy xuống, không nhanh không chậm rơi vào chén nhỏ màu xanh bạc, sương trắng lượn lờ chậm rãi dâng lên, khiến cho bóng dáng sau bàn trúc càng thêm vài phần mông lung.
Lúc Mộ Thanh Dạ đi từng bước đến bàn trúc, Cung Trường Nguyệt đột nhiên mở mắt, động tác rót trà đang tốt cũng bị kiềm hãm.
Hai ly trà, vừa rót đầy.
“Ngồi.” Cung Trường Nguyệt buông ấm trà, cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
Nhưng Mộ Thanh Dạ không vội ngồi xuống, mà đứng bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn gương mặt cho dù bị che đi cũng không dấu được vẻ tuyệt đại tao nhã, trong lòng vẫn khó tin được, đây là một nữ nhân.
Nữ nhân hẳn nên đại môn không ra nhị môn không bước, lại có được phong thái nam nhân tôn quý thâm trầm mà người thường khó có được.
Mộ Thanh Dạ hơi thất thần, liền rất nhanh ngồi đối diện Cung Trường Nguyệt.
“Uống đi.” Cung Trường Nguyệt nói xong, bưng ly trà lên trước, đưa đến bên miệng nhấp một ngụm.
Mộ Thanh Dạ gật đầu, không vội hỏi những lời khi Cung Trường Nguyệt phái người tới nói với hắn “có cách cứu sống Mộ Thanh Thần” là có ý gì, mà nâng ly trà lên, dựa theo trình tự phẩm trà, nhấp một ngụm nhỏ, ngừng uống, còn muốn đưa ly trà đến trước mũi, khẽ ngửi.
“Trà ngon.” Mộ Thanh Dạ nhịn không được tán thưởng.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, chỉ ngồi phẩm trà, giống như hôm nay hai người tụ lại một chỗ chỉ vì việc này vậy.
Cuối cùng, vẫn là Mộ Thanh Dạ thiếu kiên nhẫn, nhịn không được lên tiếng, “Ta muốn biết, câu mà ngươi nhờ người ta nói lại kia, đến tột cùng là có ý gì.”
Cung Trường Nguyệt cầm ly trà một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống.
“Ngươi là người Mộ Dung gia tộc?” Cung Trường Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.
Vẻ mặt Mộ Thanh Dạ cứng đờ, sắc mặt rất nhanh liền trầm xuống, “Tuy rằng không biết ngươi nghe những lời bậy bạ này từ đâu, nhưng ta phải nói cho ngươi…”
Cung Trường Nguyệt lười nghe hắn lấp liếm, “Ta muốn ngươi dẫn ta đến chủ trạch Mộ Dung gia tộc.”
Mộ Thanh Dạ sửng sốt, phản xạ có điều kiện hỏi, “Đến chủ trạch Mộ Dung gia tộc có thể hồi sinh sư đệ sao?”
Cung Trường Nguyệt không trả lời, lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt đen trầm tĩnh giống như có thể cắt qua hết thảy, thấy rõ bất kỳ bí mật của kẻ nào đó.
Mộ Thanh Dạ như thế mới phản ứng lại, khẽ mím môi, tay đặt trên bàn nhịn không được nắm chặt.
Chốc lát sau, hắn thở dài, “Đúng vậy, ta từng là người Mộ Dung gia tộc, nhưng hiện tại, ta tên Mộ Thanh Dạ, là Thần Y cốc cốc chủ, không liên quan gì Mộ Dung gia tộc.” Hắn có chút mệt mỏi nhắm mắt, tựa hồ không muốn nhớ lại thống khổ khi đó.
“Ngươi tên gì không liên quan ta.” Cung Trường Nguyệt nhíu mi, nói thẳng, " Ta chỉ cần ngươi cho ta biết vị trí chủ trạch Mộ Dung gia tộc, ta muốn đi vào bảo khố ở đó, tìm một thứ. "
" Thứ gì ? "
Cung Trường Nguyệt cũng không có ý giấu diếm, " Dẫn Hồn Đăng. "
" Dẫn Hồn Đăng ? " Mộ Thanh Dạ kinh hãi, đáy mắt hiện lên chút ngạc nhiên.
Ánh mắt Cung Trường Nguyệt gắt gao dừng lên người hắn, " Ngươi biết. " Ngữ khí của nàng thực bình thản, không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Mộ Thanh Dạ chỉ do dự một chút, nhưng nghĩ vật này liên quan đến chuyện sống chết của sư đệ, liền gật đầu, " Đúng vậy. "
" Tốt lắm, ngươi dẫn đường, đưa ta đi tìm thứ đó. " Cung Trường Nguyệt không hề nghi ngờ nói.
" …Được. "
Sau đó hai người thương lượng ổn thỏa, cũng không vội đi đến chủ trạch Mộ Dung gia tộc trong đêm.
Chủ trạch Mộ Dung gia tộc ở Mạc thành, cách nơi ở hiện tại của Cung Trường Nguyệt khoản một ngày hai đêm đường đi, bất quá nếu Cung Trường Nguyệt dùng Xích Thố son mã kéo xe, chỉ cần nửa ngày là tới.
Cung Trường Nguyệt an bài một chút chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, cùng Mộ Thanh đi ra, đi cùng với hai người cũng chỉ có một xa phu điều khiển xe ngựa, mà bọn Tề Nhã Nhược Tư, Cung Trường Nguyệt trực tiếp lệnh cho các nàng lưu lại, không cho phép các nàng đi với mình.
Xe ngựa một đường chạy nhanh, chỉ mới quá giờ ăn trưa, bọn họ đã tiến vào Mạc thành.
" Trước tìm khách điếm, tối hôm nay lại đi nhìn chủ trạch. " Mộ Thanh Dạ đề nghị.
" Được. " Cung Trường Nguyệt gật đầu.
Xa phu điều khiển xe ngựa dừng trước khách điếm lớn nhất Mạc thành, trước tiên đi vào chuẩn bị tất cả.
Người này mặc dù là một xa phu bên người Cung Trường Nguyệt, nhưng nếu đặt bên cạnh người khác thì là một nhân tài hiếm có, cho nên việc an bài chút chuyện ấy dĩ nhiên là vô cùng dễ dàng.
" Chủ tử, thuộc hạ đã bao hết khách điếm. " Xa phu tự nhiên biết Cung Trường Nguyệt ghét nhất là bị làm phiền lúc đang nghỉ ngơi, cho nên trực tiếp bao hết toàn bộ khách điếm.
" Tốt, ngươi về trước đi. " Cung Trường Nguyệt phân phó một câu, liền xuống xe đi vào khách điếm.
Mộ Thanh Dạ theo sát phía sau.
Khoản thời gian mà Cung Trường Nguyệt ngồi chờ trong xe ngựa, khách điếm đã được “làm sạch” một lượt. Hai người Cung Trường Nguyệt vừa mới bước vào, gã sai vặt ở khách điếm đã đứng thành hai hàng nghênh đón, mà chưởng quầy thì cười đến ánh mắt cũng híp lại, nịnh nọt đi lên –
“Ai ai, công tử ngài tốt, chúng tiểu nhân đã chuẩn bị gian phòng, mời đi bên này a!”
Cung Trường Nguyệt có chút chán ghét nhíu mày, nhưng lập tức nghĩ đến đêm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, cũng không so đo nhiều.
Hai người còn chưa đi lên, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói –
“Ôi, ta nói cho tiểu mỹ nhân nghe a, món cá ở đây là tuyệt nhất, hôm nay ta sẽ bảo họ làm cho ngươi một ngư yến!”
Mộ Thanh Dạ chỉ có thể gắt gao nắm lấy khỏa hồng châu này.
Lúc hắn đi vào môn đạo, hoàn toàn bị cảnh tượng sau cửa làm cho rung động –
Bên trong cánh cửa, hoàn toàn là một thế giới khác –
Băng, tất cả đều là u lam băng, giống như từ khắp mọi nơi kéo đến. Trước mặt Mộ Thanh Dạ là một cây cầu nhỏ được dựng lên từ băng, dòng nước chậm rãi trôi bên dưới tản ra hàn khí, đáy nước có thể nhìn thấy vài con cá màu bạc có tốc độ như tên bắn, vẫn hoạt động thoải mái dưới băng thủy.
Đi qua cầu nhỏ, là một vùng bằng phẳng rộng lớn, ở trên có cát trắng li ti, để khỏi có người muốn đi trên băng. Mà nhìn thẳng về phía xa, liền có thể nhìn thấy một cái đài cao được xây từ băng, bàn dài ước chừng được vài thước, mà trên bàn có một bóng dáng màu xám ngồi xếp bằng.
Đó là một lão giả mặc hôi bào, râu tóc hắn đều bạc trắng cả rồi, có vài phần cảm giác phong tiên đạo cốt. Mà trên mặt hắn hoàn toàn không có nếp nhăn, ngược lại còn vô cùng láng mịn, thật sự là hạc phát đồng nhan*. Tại giữa nơi băng thiên tuyết địa, lão giả chỉ mặc một kiện y phục mỏng manh, nhưng không hề cảm thấy rét lạnh, ngược lại còn có dáng vẻ thản nhiên đắc ý, hôi bào trên người hoàn toàn không bị đóng băng.
*Tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như trẻ con, ý nói già những vẫn tráng kiện.
Đây chính là người thần bí kia, cường giả ẩn nấp ở hậu sơn Thần Y cốc.
Mộ Thanh Dạ nắm hồng châu, đi đến trước đài cao, cung kính cúi thắt lưng –
" Bái kiến tiền bối. "
Hôi bào lão giả trên đài cao vốn nhắm mặt lại, lúc Mộ Thanh Dạ lên tiếng, ánh mắt hắn cũng chậm rãi mở ra, khác với ánh mắt đục ngầu của những lão nhân khác, ánh mắt hôi bào lão giả vô cùng thư thái, ánh mắt kia lợi hại như hai lưỡi đao băng cắt qua không khí.
" Ngươi rất giống nàng. " Lão giả nhịn không được thở dài, tựa hồ có chút mệt mỏi khẽ nhắm mắt.
" Giống nàng ? …Ai ! "
Lão giả liếc nhìn Mộ Thanh Dạ, hừ hừ hai tiếng, " Bà ngoại của ngươi ! "
Mộ Thanh Dạ nghe xong cũng kinh hãi – bà ngoại ? Hắn cư nhiên có bà ngoại ? Hắn biết, mẫu thân hắn là cô nhi ! Vốn không có cha mẹ ! Kia… lão giả kia sao lại biết bà ngoại mình ?!
Mộ Thanh Dạ đang chuẩn bị mở miệng hỏi lão giả, lão giả kia giống như biết được suy nghĩ của hắn, tuyên bố trước, " Tốt nhất ngươi không nên hỏi ta những tin tức liên quan tới bà ngoại ngươi, ta sẽ không nói cho ngươi. "
Mộ Thanh Dạ nhịn không được xiết chặt quyền, trong lòng tuy không muốn, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại – cường giả thế này tuyệt đối là người nói một là một hai là hai, nếu hắn đã nói sẽ không cho mình biết thì thật sự sẽ như thế, cho dù cưỡng cầu cũng không có kết quả. Bất quá, không vấn đề gì, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, xem chừng lão giả này ngây người ở trong này không mười ngày thì cũng nửa tháng, tương lai sau này lão giả có lẽ đều ở đây, mà hắn cũng sẽ có cơ hội hỏi ra bà ngoại hắn là ai !
Mộ Thanh Dạ hạ mắt, tinh quang chợt lóe rồi mất.
Lão giả kia nhớ tới chuyện mình muốn hỏi, vội vàng chỉnh lại sắc mặt, thanh âm thêm vài phần nghiêm túc và lãnh khốc.
" Hôm nay ta cho ngươi tiến vào là vì một thứ – Lung Ngọc. "
Thần sắc Mộ Thanh Dạ cứng đờ, có vài phần áy náy ôm quyền nói, " Không dối gạt tiền bối, thật ra Lung Ngọc đã bị… trộm mất. "
" Cái gì ?! " Lão giả trợn mắt, quát, băng tuyết quanh người hắn nhất thời bị nội lực hỗn loạn trong thanh âm của hắn chấn vỡ !
Mộ Thanh Dạ nói đến chuyện này cũng có chút hối hận, " Ngày ấy, ta vội đi tìm sư đệ, nhất thời để quên Lung Ngọc trong phòng, không nghĩ rằng lúc quay lại, Lung Ngọc đã biến mất. "
Lão giả tức kinh khủng, liên tục mắng, " Phế vật ! Phế vật ! Ngay cả một thứ như thế cũng giữ không được ! Đó là báu vật của Thần Y cốc chúng ta, ngươi cư nhiên để người ta lấy trộm chỉ vì sư đệ bỏ đi kia ? Phế vật ! Thật sự là phế vật ! "
Thần Y cốc chúng ta ? Mộ Thanh Dạ biến sắc, " Tiền bối cũng là người Thần Y cốc sao ? "
Lão giả vẫn còn bất mãn, lông mi vừa nhíu, trừng mắt, " Đúng thì sao ? "
" Vì sao ngày đó chỉ có sư phụ trấn thủ Thần Y cốc, người bị thương nặng như thế, tiền bối cũng không nguyện ý ra tay sao ? Đối với tiền bối mà nói, đây chỉ là một chuyện rất đơn giản ! " Mộ Thanh Dạ nhịn không được nói.
Sắc mặt lão giả nhất thời lạnh hẳn, " Ngươi là đang nghi ngờ ta ?! "
Mộ Thanh Dạ đứng ở đó, chỉ cảm thấy một trận uy áp như ngọn núi đang đè xuống hắn, hắn vốn vẫn còn mệt mỏi, sắc mặt liền tái nhợt, thiếu chút nữa là ngã xuống.
" Tiểu tử, đừng nghĩ rằng có khuôn mặt của người kia thì ta sẽ không đả thương ngươi. " Lão giả kia lạnh lùng nói.
" Tiền bối ! " Mộ Thanh Dạ cũng không nhịn được, cất cao giọng nói, " Ta chỉ muốn biết vì sao ngươi không ra tay, nếu người xuất thủ... nếu người xuất thủ… " Sư phụ sẽ không chết ! Sư đệ cũng không sinh tử không rõ như bây giờ ! Rất nhiều người Thần Y cốc cũng sẽ không mất mạng ! Vì sao… vì sao hắn không ra tay ?
Lão giả sâu sắc tóm được oán hận khẽ lướt qua trong mắt Mộ Thanh Dạ, " Ngươi đang trách ta ? "
Mộ Thanh Dạ hơi thu lại biểu tình, cúi đầu, " Vãn bối không dám. "
" Hừ, ngươi có cái gì mà không dám ? " Lão giả kia khinh thường nhìn, " Thật ra ta không ngại nói cho ngươi biết, trừ khi Thần Y cốc tiến đến ranh giới sống còn thật sự, nếu không ta sẽ không xuất thủ. Cho dù là vì Thần Y cốc cốc chủ sư phụ ngươi, ta cũng sẽ không động thủ cứu hắn, dù sao thì chỉ khi hắn chết mới xuất hiện thủ lĩnh mới, cái này là quy luật rồi. Về phần sư đệ ngươi và người trong Thần Y cốc, bất quá chỉ là một vài người không quan trọng mà thôi, liên quan gì ta ? "
Lão giả nói thực dĩ nhiên, giống như đây là đạo lý bình thường vậy.
Mộ Thanh Dạ tức tới đỏ mắt – không liên quan gì ? Những người chết đi kia đều mà từng phần của Thần Y cốc ! Bây giờ người này lại nói họ không liên quan gì ?
Mộ Thanh Dạ đã muốn bất chấp hết cái gì mà tôn trọng với tiền bối rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị mở miệng…
" Đủ rồi, tiểu tử, cút ra ngoài cho ta ! Ta hạn cho ngươi một tháng, phải đem Lung Ngọc về cho ta ! " Lão giả kia không kiên nhẫn ném lại một câu, dùng sức vung tay áo, một cỗ sức mạnh lập tức không hề lưu tình đẩy Mộ Thanh Dạ ra ngoài.
Đợi đến lúc Mộ Thanh Dạ đứng lên, hắn đã ở bên ngoài phòng băng, mà cửa đá kia cũng nhanh chóng đóng lại trước mặt hắn.
Tổng bộ Thần lâu – Ẩn Tinh cốc.
Sau khi Cung Trường Nguyệt vào phòng nhìn Mộ Thanh Thần, liền ngồi ở đình nghỉ mát trong hoa viên, mà trước mặt nàng, Thập Nhị - đầu lĩnh phụ trách Thất Tinh lâu đang quỳ xuống.
" Lâu chủ, chúng thuộc hạ đã tra được vị trí của Dẫn Hồn Đăng. "
" Ở đâu ? " Đôi mắt Cung Trường Nguyệt hơi trầm xuống.
Đầu lĩnh kia dừng một chút, " Ở… bảo khố của Mộ Dung gia tộc. "
" Bảo khố Mộ Dung gia tộc ? Nơi nào ? "
" Bảo khố kia ở chủ trạch Mộ Dung gia tộc, mà vị trí của chủ trạch… thuộc hạ… không tra được ! " Người nọ nói xong, hổ thẹn cúi đầu.
" Không tra được… " Cung Trường Nguyệt thì thào lập lại một lần, hàn quang chậm rãi dâng lên trong mắt, " Vì sao tra không được ?! " Ngữ khí của nàng cao hơn vài phần, người nghe không rét mà run.
Thân mình người nọ nhịn không được run lên một chút, đầu cũng cúi càng thấp, " Mộ Dung gia tộc chính là đệ nhất gia tộc Mạnh quốc, sản nghiệp trải khắp thiên hạ, mà thành viên Mộ Dung gia tộc lại vô cùng thưa thớt, những người đó lại không cố định chỗ ở, cho nên chủ trạch của Mộ Dung gia tộc vẫn còn rất bí ẩn. "
" Cho dù là Thất Tinh lâu cũng không tra được ? "
" Dạ. "
Áp lực không khí xung quanh đột nhiên tăng cao, người đứng xung quanh Cung Trường Nguyệt đều nhịn không được cúi thấp dầu, trong lòng bắt đầu sợ hãi run lên.
Lúc mỗi người ở đây đều nghĩ chủ tử đang giận dữ, Cung Trường Nguyệt đột nhiên mở miệng, " Ngươi lui ra đi. "
Đầu lĩnh Thất Tinh lâu kia run lên, có chút không thể tin ngẩng đầu, trừng lớn mắt nhìn Cung Trường Nguyệt – trước lúc hắn tới dây báo cáo cho chủ tử, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý bị trừng phạt, không ngờ chủ tử lại dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy ? Là nghe nhầm hay sao… ?
Hắn sửng sờ, ngơ ngác nhìn Cung Trường Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn lại quên thực hiện mệnh lệnh của Cung Trường Nguyệt.
Tề Nhã đứng phía sau Cung Trường Nguyệt nhịn không được nở nụ cười, " Chủ tử nói ngươi lui ra mà, ngươi quên à ! " Giọng nói của nàng dẫn theo vài phần trách cứ, cũng vội vàng ném cho đầu lĩnh một ánh mắt.
" Xem ra ngươi không muốn rời đi nha – " Cung Trường Nguyệt kéo dài âm thanh, ánh mắt hơi nheo lại, bên trong lóe lên hàn quang.
Lúc này đầu lĩnh kia mới hồi thần, đột nhiên phát hiện mình lại cãi lệnh chủ tử, sợ hãi điên cuồng quét đến, vội vàng nằm rạp xuống, lớn tiếng nói, " Thỉnh chủ tử trách phạt ! "
" Được rồi. " Cung Trường Nguyệt có chút không kiên nhẫn nhíu mi, " Đừng có ở đây lằng nhằng nữa, nhanh lăn đi ! "
Dứt lời, nàng đứng dậy, đi ra ngoài đình, lúc Tề Nhã và mấy thị nữ định đi theo, nàng lạnh lùng để lại một câu, " Đứng lại, không cần đi theo ", rồi rời đi.
Những người ở đình nghỉ mát kinh ngạc nhìn bóng dáng huyền sắc tôn quý kia, nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần – chủ tử không có tức giận ? Thật là kỳ lạ !
Lúc này Cung Trường Nguyệt cũng không để ý tâm tình thuộc hạ mình, nàng đi đến một ngã rẽ, bóng dáng dần biến mất trong bóng cây trùng điệp, mà một bóng dáng màu trắng nho nhỏ cũng từ trên trong bụi cây nhảy lên, móng vuốt vững vàng bám vào bả vai Cung Trường Nguyệt, chân đạp hai cái, rất thoải mái ngồi trên vai Cung Trường Nguyệt.
Trên thực tế, dựa theo tính tình Cung Trường Nguyệt, tuyệt đối sẽ trừng phạt đầu lĩnh kia. Mà nàng lại đứng dậy rời đi, tha cho người đó, chính bởi vì âm thanh của Thần Diệu xuất hiện trong đầu –
" Mộ Dung gia tộc ! Ta biết ! Ta có thể tìm được Dẫn Hồn Đăng!”
Cung Trường Nguyệt đương nhiên mặc kệ những người khác, liền đứng dậy đi về phía Thần Diệu.
Đi đến bãi cỏ bên cạnh hồ, Cung Trường Nguyệt cũng không để ý nhiều, trực tiếp ngồi xuống đất, thuận tay nắm Thần Diệu trên vai xuống, đặt trước mặt, thản nhiên nâng cằm –
“Ngươi biết cái gì, nói đi.”
Thần Diệu dùng móng vuốt gãi gãi mặt, lộ ra nụ cười ngây ngô đầy tính người, “Mộ Thanh Dạ chính là người Mộ Dung gia tộc, ngươi tìm hắn là được!”
“Mộ Thanh Dạ?” Sư huynh Thanh Thần?
“Đúng vậy!” Thần Diệu nóng xong, lười biếng ngáp một cái, “Cha hắn chính là trưởng tử Mộ Dung gia tộc, chẳng qua nương hắn mà một cô nhi…. Này, thật ra cũng không phải, nương hắn là trong tộc ta… Ngô!”
Thần Diệu đột nhiên mở to hai mắt, vội vàng ngậm miệng!
Chính mình lại trong lúc vô tình thiếu chút nữa nói ra đại bí mật rồi! Phải biết rằng đây là cấm kỵ nhất trong tộc, nếu để người tộc khác biết, hậu quả kia…
Thần Diệu nhớ tới hậu quả có thể xảy ra, da đầu run lên từng đợt.
Cung Trường Nguyệt liếc nhìn Thần Diệu, nó chột dạ cúi đầu, ánh mắt đảo không ngừng, căn bản không dám nhìn Cung Trường Nguyệt, tựa hồi sợ nàng hỏi rõ hơn chuyện khi nãy.
Cung Trường Nguyệt nhướn mày, chủ động dời đề tài, “Rồi sao? Hắn biết chủ trạch Mộ Dung gia tộc ở đâu sao?”
Thần Diệu nhẹ nhàng thở ra, “Đương nhiên, lúc hắn bị đuổi ra khỏi Mộ Dung gia tộc cũng đã vài tuổi, hẳn là nhớ rõ chủ trạch ở đâu. Hơn nữa hắn là sư huynh Mộ Thanh Thần, nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Được, ta đi tìm hắn.” Đáy mắt Cung Trường Nguyệt có chút ánh sáng chợt lóe rồi mất.
Thần Diệu kinh ngạc, “Ngươi định đích thân đi Mộ Dung gia tộc?”
“Đương nhiên.” Cung Trường Nguyệt hơi gật đầu, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng nàng khẽ cong môi, vẫn lộ ra vài phần tâm tình lúc này của nàng, “Đã ba ngày rồi, không thể chậm trễ nữa.”
Cung Trường Nguyệt nói như đinh đóng cột, Thần Diệu dĩ nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
“Được rồi…” Thần Diệu như ông cụ non thở dài, bộ dáng có vài phần buồn cười. Lúc này, nó đột nhiên nhớ tới cái gì, thân mình nháy mắt nhảy lên, ngửa đầu nhìn Cung Trường Nguyệt, lắp bắp nói, “Bất quá… bất quá ngươi tốt nhất không cần đi Thần Y cốc tìm hắn… Thần Y cốc có… Thần Y cốc có…”
“Có cái gì?” Cung Trường Nguyệt nghi hoặc nhìn nó.
Thần Diệu nghẹn nửa ngày, cũng khó có thể mở miệng, cuối cùng, nó chỉ hàm hồ nói, “Dù sao… Dù sao ngươi cũng không cần đi! Để người khác báo cho hắn một tiếng là được!”
Cung Trường Nguyệt nhíu mày – nàng không quá thích cảm giác này.
Thần Diệu đương nhiền nhìn ra, cuối cùng cuống quít bổ sung một câu, “Như vậy mới có lợi cho việc tìm Dẫn Hồn Đăng!” Lý do này, ngay cả người nói là nó, cũng cảm thấy có chút gượng ép.
Bất quá Cung Trường lập tức thay đổi sắc mặt, “Ân, hảo.”
Thần Diệu thở nhẹ, lại nhớ tới hơi cảm ngày đó cảm giác được ở Thần Y cốc – Hồ tộc bọn nó trời sinh nhạy bén, cho nên cảm giác của nó nhất định đúng! Đó là một người còn mạnh hơn cả Trường Nguyệt chủ nhân! Hơn nữa người kia còn bị thương!
Tuy rằng Thần Diệu không nhận ra người kia bị thương thế nào, nhưng nó hiểu được Lung Ngọc nhất định rất quan trọng đối với người đó, nếu Trường Nguyệt chủ nhân tự mình đến Thần Y cốc, lỡ như khí tức của Lung Ngọc bị người nọ phát hiện, chỉ sợ Trường Nguyệt chủ nhân sẽ đánh nhau với người kia! Nó không thể để Trường Nguyệt chủ nhân bị thương!
May là người kia không thể bước ra khỏi Thần Y cốc, nếu không bọn họ thật sự là gặp đủ phiền phức!
Cung Trường Nguyệt đương nhiên không biết nguyên nhân chân chính mà Thần Diệu ngăn cản mình, nàng cũng lười suy nghĩ, quay về lập tức phân phó hạ nhân đi báo cho Mộ Thanh Dạ, mà Mộ Thanh Dạ cũng phục hồi rất nhanh, bởi vì Cung Trường Nguyệt đề cập đến Mộ Thanh Thần, cho nên Mộ Thanh Dạ rất sảng khoái đồng ý.
Trời vừa gần tối, Mộ Thanh Dạ được người hầu dẫn đi, tới trước mặt Cung Trường Nguyệt.
Tiểu trúc lâu ở hậu viên, trong phòng tràn ngập mùi trúc thơm ngát, cửa sổ trúc mở ra, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ bên ngoài. Cung Trường Nguyệt ngồi bên cạnh bàn trúc, tự mình động thủ pha trà.
Tuy rằng nàng ít khi pha trà, nhưng không có nghĩa nàng không biết cách. Trên thực tế, ở kiếp trước, nàng đã được dạy dỗ rất tốt, am hiểu sâu sắc về trà.
Trà, có thể tu thân dưỡng tính, bình tâm tĩnh khí, kẻ đế vương cần bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh, thường lựa chọn trà là phương thức cho mình.
Lúc Mộ Thanh Dạ bước vào trúc lâu, Cung Trường Nguyệt đang “vẩy trà”, nàng nhắm mắt, động tác thuần thục mà nhàn nhã, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ ung dung bình thản không nói lên lời. Nước trà vàng óng ánh tinh tế từ miệng ấm chảy xuống, không nhanh không chậm rơi vào chén nhỏ màu xanh bạc, sương trắng lượn lờ chậm rãi dâng lên, khiến cho bóng dáng sau bàn trúc càng thêm vài phần mông lung.
Lúc Mộ Thanh Dạ đi từng bước đến bàn trúc, Cung Trường Nguyệt đột nhiên mở mắt, động tác rót trà đang tốt cũng bị kiềm hãm.
Hai ly trà, vừa rót đầy.
“Ngồi.” Cung Trường Nguyệt buông ấm trà, cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
Nhưng Mộ Thanh Dạ không vội ngồi xuống, mà đứng bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn gương mặt cho dù bị che đi cũng không dấu được vẻ tuyệt đại tao nhã, trong lòng vẫn khó tin được, đây là một nữ nhân.
Nữ nhân hẳn nên đại môn không ra nhị môn không bước, lại có được phong thái nam nhân tôn quý thâm trầm mà người thường khó có được.
Mộ Thanh Dạ hơi thất thần, liền rất nhanh ngồi đối diện Cung Trường Nguyệt.
“Uống đi.” Cung Trường Nguyệt nói xong, bưng ly trà lên trước, đưa đến bên miệng nhấp một ngụm.
Mộ Thanh Dạ gật đầu, không vội hỏi những lời khi Cung Trường Nguyệt phái người tới nói với hắn “có cách cứu sống Mộ Thanh Thần” là có ý gì, mà nâng ly trà lên, dựa theo trình tự phẩm trà, nhấp một ngụm nhỏ, ngừng uống, còn muốn đưa ly trà đến trước mũi, khẽ ngửi.
“Trà ngon.” Mộ Thanh Dạ nhịn không được tán thưởng.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, chỉ ngồi phẩm trà, giống như hôm nay hai người tụ lại một chỗ chỉ vì việc này vậy.
Cuối cùng, vẫn là Mộ Thanh Dạ thiếu kiên nhẫn, nhịn không được lên tiếng, “Ta muốn biết, câu mà ngươi nhờ người ta nói lại kia, đến tột cùng là có ý gì.”
Cung Trường Nguyệt cầm ly trà một lúc, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống.
“Ngươi là người Mộ Dung gia tộc?” Cung Trường Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.
Vẻ mặt Mộ Thanh Dạ cứng đờ, sắc mặt rất nhanh liền trầm xuống, “Tuy rằng không biết ngươi nghe những lời bậy bạ này từ đâu, nhưng ta phải nói cho ngươi…”
Cung Trường Nguyệt lười nghe hắn lấp liếm, “Ta muốn ngươi dẫn ta đến chủ trạch Mộ Dung gia tộc.”
Mộ Thanh Dạ sửng sốt, phản xạ có điều kiện hỏi, “Đến chủ trạch Mộ Dung gia tộc có thể hồi sinh sư đệ sao?”
Cung Trường Nguyệt không trả lời, lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt đen trầm tĩnh giống như có thể cắt qua hết thảy, thấy rõ bất kỳ bí mật của kẻ nào đó.
Mộ Thanh Dạ như thế mới phản ứng lại, khẽ mím môi, tay đặt trên bàn nhịn không được nắm chặt.
Chốc lát sau, hắn thở dài, “Đúng vậy, ta từng là người Mộ Dung gia tộc, nhưng hiện tại, ta tên Mộ Thanh Dạ, là Thần Y cốc cốc chủ, không liên quan gì Mộ Dung gia tộc.” Hắn có chút mệt mỏi nhắm mắt, tựa hồ không muốn nhớ lại thống khổ khi đó.
“Ngươi tên gì không liên quan ta.” Cung Trường Nguyệt nhíu mi, nói thẳng, " Ta chỉ cần ngươi cho ta biết vị trí chủ trạch Mộ Dung gia tộc, ta muốn đi vào bảo khố ở đó, tìm một thứ. "
" Thứ gì ? "
Cung Trường Nguyệt cũng không có ý giấu diếm, " Dẫn Hồn Đăng. "
" Dẫn Hồn Đăng ? " Mộ Thanh Dạ kinh hãi, đáy mắt hiện lên chút ngạc nhiên.
Ánh mắt Cung Trường Nguyệt gắt gao dừng lên người hắn, " Ngươi biết. " Ngữ khí của nàng thực bình thản, không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Mộ Thanh Dạ chỉ do dự một chút, nhưng nghĩ vật này liên quan đến chuyện sống chết của sư đệ, liền gật đầu, " Đúng vậy. "
" Tốt lắm, ngươi dẫn đường, đưa ta đi tìm thứ đó. " Cung Trường Nguyệt không hề nghi ngờ nói.
" …Được. "
Sau đó hai người thương lượng ổn thỏa, cũng không vội đi đến chủ trạch Mộ Dung gia tộc trong đêm.
Chủ trạch Mộ Dung gia tộc ở Mạc thành, cách nơi ở hiện tại của Cung Trường Nguyệt khoản một ngày hai đêm đường đi, bất quá nếu Cung Trường Nguyệt dùng Xích Thố son mã kéo xe, chỉ cần nửa ngày là tới.
Cung Trường Nguyệt an bài một chút chuyện, sáng sớm ngày hôm sau, cùng Mộ Thanh đi ra, đi cùng với hai người cũng chỉ có một xa phu điều khiển xe ngựa, mà bọn Tề Nhã Nhược Tư, Cung Trường Nguyệt trực tiếp lệnh cho các nàng lưu lại, không cho phép các nàng đi với mình.
Xe ngựa một đường chạy nhanh, chỉ mới quá giờ ăn trưa, bọn họ đã tiến vào Mạc thành.
" Trước tìm khách điếm, tối hôm nay lại đi nhìn chủ trạch. " Mộ Thanh Dạ đề nghị.
" Được. " Cung Trường Nguyệt gật đầu.
Xa phu điều khiển xe ngựa dừng trước khách điếm lớn nhất Mạc thành, trước tiên đi vào chuẩn bị tất cả.
Người này mặc dù là một xa phu bên người Cung Trường Nguyệt, nhưng nếu đặt bên cạnh người khác thì là một nhân tài hiếm có, cho nên việc an bài chút chuyện ấy dĩ nhiên là vô cùng dễ dàng.
" Chủ tử, thuộc hạ đã bao hết khách điếm. " Xa phu tự nhiên biết Cung Trường Nguyệt ghét nhất là bị làm phiền lúc đang nghỉ ngơi, cho nên trực tiếp bao hết toàn bộ khách điếm.
" Tốt, ngươi về trước đi. " Cung Trường Nguyệt phân phó một câu, liền xuống xe đi vào khách điếm.
Mộ Thanh Dạ theo sát phía sau.
Khoản thời gian mà Cung Trường Nguyệt ngồi chờ trong xe ngựa, khách điếm đã được “làm sạch” một lượt. Hai người Cung Trường Nguyệt vừa mới bước vào, gã sai vặt ở khách điếm đã đứng thành hai hàng nghênh đón, mà chưởng quầy thì cười đến ánh mắt cũng híp lại, nịnh nọt đi lên –
“Ai ai, công tử ngài tốt, chúng tiểu nhân đã chuẩn bị gian phòng, mời đi bên này a!”
Cung Trường Nguyệt có chút chán ghét nhíu mày, nhưng lập tức nghĩ đến đêm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, cũng không so đo nhiều.
Hai người còn chưa đi lên, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói –
“Ôi, ta nói cho tiểu mỹ nhân nghe a, món cá ở đây là tuyệt nhất, hôm nay ta sẽ bảo họ làm cho ngươi một ngư yến!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.