Chương 12: Mộ Ly
Cơ Sóc
03/04/2015
nam chính còn lâu lắm mới xuất hiện cơ
Lúc Cung Trường Nguyệt tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Nàng từ trước đến nay tùy tâm sở dục, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, cho nên cung nữ của Thanh Nhã các biết thói quen của nàng, căn bản không dám quấy rầy giấc ngủ của nàng, ngay cả hô hấp cũng đều nhẹ nhàng.
Lưu Thấm vừa mới đi vào, liền thấy Cung Trường Nguyệt đã muốn xuống giường, hướng chính mình đi tới, nàng hơi hơi khom người, “Chủ tử, ngài tỉnh. Có cần chuẩn bị bữa sáng luôn không?”
“Ân.” Cung Trường Nguyệt chân trần giẫm lên thảm đi qua, mà cung nữ bên cạnh nàng cũng nhanh chóng đưa dụng cụ rửa mặt lên, lúc Cung Trường Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn thì cũng đã rửa mặt xong.
Lúc Cung Trường Nguyệt ngồi ở bàn chờ bữa sáng, một tiểu cung nữ đi đến phía sau nàng, cầm lấy lược bạch ngọc, bắt đầu chải tóc cho nàng. Tóc của Cung Trường Nguyệt cực thuận cực hoạt*, lược bạch ngọc trắng nhuận kia xen kẽ với mái tóc đen của nàng, thế nhưng lại có vẻ đẹp không thể tả nên lời, khiến cho tiểu cung nữ chải đầu cho nàng không khỏi ngây ngốc.
Chỉ một chút ngây ngốc này lại khiến cho động tác trên tay nàng không có chừng mực, không cẩn thận liền kéo đứt vài sợi tóc của Cung Trường Nguyệt. Cung Trường Nguyệt cảm thấy da đầu đau xót, tuy rằng không thở mạnh ra, nhưng mày cũng khẽ nhăn lại.
Tiểu cung nữ trong thời gian ngắn cũng không phản ứng lại, chờ đến khi ánh mắt nàng dừng trên mặt Cung Trường Nguyệt, nhìn thấy nàng khẽ nhăn mày, mới nhất thời tỉnh lại, cuống quýt quỳ xuống, không ngừng dập đầu, “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!”
Các cung nữ khác vẫn đứng yên ở vị trí của mình, đối với một màn này tựa như không nhìn thấy. Cái mà các nàng đang chờ, là một câu nói của Lãm Nguyệt trưởng công chúa.
Nhưng Cung Trường Nguyệt có vẻ cũng không để ý, đồ ăn sáng đã đưa đến trước mặt nàng, vì thế nàng cầm lấy đũa bạc, chậm rì rì ăn xong bữa sáng. Bữa sáng này là tiểu trù phòng của Vị Ương Cung đặc biệt vì nàng làm ra, tuy rằng không thể so với đại trù Thần lâu tùy tiện động ngón tay làm đồ ăn cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước, nhưng là ở trong cung cũng coi như nhất đẳng.
Đồ ăn sáng thực nhẹ, trang trí trên một cái đĩa nhỏ màu vàng tinh xảo, đĩa mặc dù có bốn năm cái, nhưng thức ăn trong mỗi đĩa cũng không nhiều lắm, Cung Trường Nguyệt vừa mới ăn xong thức ăn trước mặt liền cảm thấy đã muốn no rồi.
Xem ra, ngự trù này biết nàng không thích lãng phí, cho nên lượng thức ăn làm được vừa đúng, có thể khiến cho nàng ăn no, cũng không lãng phí lương thực.
Cung Trường Nguyệt hơi gật đầu, động tác này của nàng rất nhỏ, chứng tỏ nàng đối với ngự trù chưa từng gặp mặt có vài phần tán thưởng. Hằng năm đi theo bên cạnh nàng, ánh mắt Lưu Thấm đảo qua, đem động tác nhỏ của chủ tử thu hết vào mắt, trong lòng cũng rõ ràng, có thể thưởng cho ngự trù kia một phen. Trong lòng vừa nghĩ như vậy, vừa đưa cẩm khăn cho Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt dùng cẩm khăn lau miệng xong mới phất tay áo đứng dậy, đi vào trong điện.
“Thay quần áo!”Lưu Thấm cao giọng nói.
Các cung nữ nhanh chóng đi lên, đem cẩm bào trên người Cung Trường Nguyệt cởi xuống, lại dựa theo thói quen hằng năm của nàng, đưa lên một huyền sắc trường bào. Chẳng qua huyền sắc trường bào này hoa lệ hơn so với y phục của nàng ở ngoài cung, vân văn nơi góc áo được thêu tinh xảo, mà cả kiện trường bào còn dùng phương pháp thêu rất lạ, thêu một con phượng hoàng trông rất sống động, chỉ nhìn sơ qua thật không biết là giả, nếu đi lại dưới ánh mặt trời, liền có thể thấy kim sắc phượng hoàng lấp lánh ở trên y phục của nàng chậm rãi bay múa, tôn quý chói mắt.
Chờ cung nữ lại vì mình dùng hoa trâm được chạm rỗng từ bạch ngọc tùy ý vấn tóc xong, Cung Trường Nguyệt mới đứng dậy rời đi, hướng ra bên ngoài, mà phương hướng nàng đi đến, chính là Thừa Nguyên đế Kiến Chương cung.
Tuy rằng Cung Trường Nguyệt ít lần trở về, nhưng nàng dù sao cũng lớn lên trong này, cho nên đối với mỗi góc của hoàng cung nàng chỉ cần chỉ ngón tay, tự nhiên cũng biết rõ từ Vị Ương cung đến Kiến Chương cung gần nhất chính là xuyên qua ngự họa viên. Cho nên nàng không chút do dự đi con đường này, mà đi theo phía sau nàng là hai đại thị nữ Lưu Thấm, Thanh Sở cùng tám phấn y cung nữ.
“Hừ! Ngươi cho rằng thân phận ngươi là gì! Cư nhiên dám cùng ta đoạt đồ vật!” Cách ngự hoa viên thật xa, Cung Trường Nguyệt do nội lực thâm hậu, nghe thấy từ bên trong ngự hoa viên truyền đến tiếng chửi bới kiêu ngạo.
Bất quá nàng cũng không dừng lại cước bộ, mà lập tức đi về phía trước, không tới vài bước, liền đi qua cổng vòng hình trăng rằm của ngự hoa viên, nhìn thấy bên cạnh ao cá chép, một thiếu niên y phục phú quý, một bàn tay cầm cẩm khăn hình vuông màu trắng, tay kia thì đem một thiếu niên khác nhỏ bé cùng mộc mạc hơn nhiều so với hắn đẩy ngã trên mặt đất, thiếu niên khỏe mạnh rắn chắc cùng tiểu thiến niên dáng người gầy yếu té ngã trên mặt đất, hình thành một đối lập rõ nét.
Lúc này xung quanh cũng không có cung nữ thái giám, hai thiếu niên cũng không nhìn đến người đi tới bên cạnh mình, cho nên thiếu niên y phục phú quý kia đắc ý dào dạt vẫy cẩm khăn, vênh váo hung hăng nói, “Ngươi đừng nghĩ ngươi họ Cung thì là dòng dõi hoàng thân quốc thích, ngay cả phụ hoàng cũng không thích ngươi, ngươi còn có thể có cái địa vị gì a, ngươi…” Thiếu niên không chút lưu tình mắng, càng mắng càng hăng, biểu tình cũng càng lúc càng đắc ý.
Nhưng là hắn cũng không nhìn thấy, thiếu niên té trên mặt đất kia,hai tay gắt gao nắm thành quyền, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng tràn ngập cừu hận cùng phẫn nộ liếc đến cẩm khăn trong tay thiếu niên kia, trong mắt lại nhiều vài phần không muốn cùng lưu luyến.
Vốn Cung Trường Nguyệt cũng không muốn xen vào việc dĩ đại khi tiểu* này, nghe thấy hai chữ “phụ hoàng”, mới dừng lại cước bộ, nghiêng đầu tinh tế đánh giá hai hài tử, trong lòng một chút ấn tượng với chúng cũng không có.
Lưu Thấm kề sát tai nàng, nhẹ giọng nói, “Hài tử lớn hơn là nhị hoàng tử điện hạ, do Đức phi sinh. Mà hài tử gầy yếu hơn là tam hoàng tử điện hạ, mẫu thân thân phận ti tiện, chỉ là một cung nữ.”
Mặc quốc có ba vị hoàng tử, đại hoàng tử Cung Lăng Phong, sinh sau Cung Trường Nguyệt hai ngày, giống Cung Thanh Dung, đều là Như quý phi sinh. Nhị hoàng tử Cung Chí Dương, mười bốn tuổi, cùng tam công chúa Cung Nhạc Kỳ, đều là Đức phi sinh. Mà tam hoàng tử Cung Mộ Ly, bảy tuổi, mẫu thân hắn chẳng qua do Thừa Nguyên đế say rượu rồi vô tình sủng hạnh mà mang thai hắn, hiện tại đã mất.
Cung Trường Nguyệt trong lòng lúc này mới hiểu rõ, mắt nheo lại, ánh mắt nhìn về phía hai thiếu niên cũng thay đổi vài phần – hai cái hài tử kia,thì ra chính là đệ đệ của mình sao…
Đương nhiên, Cung Trường Nguyệt lãnh huyết lạnh lùng không có khả năng vì hai hài tử này là đệ đệ của mình mà có chút thay đổi, nàng chân chính để ý là đứa nhỏ Cung Mộ Ly kia, hai mắt kia quật cường cùng tràn ngập trí tuệ.
----
*Cực thuận cực hoạt: mái tóc suông mềm thẳng, mình thấy để vầy hay hơn
*dĩ đại khi tiểu: lớn bắt nạt nhỏ
Lúc Cung Trường Nguyệt tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Nàng từ trước đến nay tùy tâm sở dục, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, cho nên cung nữ của Thanh Nhã các biết thói quen của nàng, căn bản không dám quấy rầy giấc ngủ của nàng, ngay cả hô hấp cũng đều nhẹ nhàng.
Lưu Thấm vừa mới đi vào, liền thấy Cung Trường Nguyệt đã muốn xuống giường, hướng chính mình đi tới, nàng hơi hơi khom người, “Chủ tử, ngài tỉnh. Có cần chuẩn bị bữa sáng luôn không?”
“Ân.” Cung Trường Nguyệt chân trần giẫm lên thảm đi qua, mà cung nữ bên cạnh nàng cũng nhanh chóng đưa dụng cụ rửa mặt lên, lúc Cung Trường Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn thì cũng đã rửa mặt xong.
Lúc Cung Trường Nguyệt ngồi ở bàn chờ bữa sáng, một tiểu cung nữ đi đến phía sau nàng, cầm lấy lược bạch ngọc, bắt đầu chải tóc cho nàng. Tóc của Cung Trường Nguyệt cực thuận cực hoạt*, lược bạch ngọc trắng nhuận kia xen kẽ với mái tóc đen của nàng, thế nhưng lại có vẻ đẹp không thể tả nên lời, khiến cho tiểu cung nữ chải đầu cho nàng không khỏi ngây ngốc.
Chỉ một chút ngây ngốc này lại khiến cho động tác trên tay nàng không có chừng mực, không cẩn thận liền kéo đứt vài sợi tóc của Cung Trường Nguyệt. Cung Trường Nguyệt cảm thấy da đầu đau xót, tuy rằng không thở mạnh ra, nhưng mày cũng khẽ nhăn lại.
Tiểu cung nữ trong thời gian ngắn cũng không phản ứng lại, chờ đến khi ánh mắt nàng dừng trên mặt Cung Trường Nguyệt, nhìn thấy nàng khẽ nhăn mày, mới nhất thời tỉnh lại, cuống quýt quỳ xuống, không ngừng dập đầu, “Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!”
Các cung nữ khác vẫn đứng yên ở vị trí của mình, đối với một màn này tựa như không nhìn thấy. Cái mà các nàng đang chờ, là một câu nói của Lãm Nguyệt trưởng công chúa.
Nhưng Cung Trường Nguyệt có vẻ cũng không để ý, đồ ăn sáng đã đưa đến trước mặt nàng, vì thế nàng cầm lấy đũa bạc, chậm rì rì ăn xong bữa sáng. Bữa sáng này là tiểu trù phòng của Vị Ương Cung đặc biệt vì nàng làm ra, tuy rằng không thể so với đại trù Thần lâu tùy tiện động ngón tay làm đồ ăn cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước, nhưng là ở trong cung cũng coi như nhất đẳng.
Đồ ăn sáng thực nhẹ, trang trí trên một cái đĩa nhỏ màu vàng tinh xảo, đĩa mặc dù có bốn năm cái, nhưng thức ăn trong mỗi đĩa cũng không nhiều lắm, Cung Trường Nguyệt vừa mới ăn xong thức ăn trước mặt liền cảm thấy đã muốn no rồi.
Xem ra, ngự trù này biết nàng không thích lãng phí, cho nên lượng thức ăn làm được vừa đúng, có thể khiến cho nàng ăn no, cũng không lãng phí lương thực.
Cung Trường Nguyệt hơi gật đầu, động tác này của nàng rất nhỏ, chứng tỏ nàng đối với ngự trù chưa từng gặp mặt có vài phần tán thưởng. Hằng năm đi theo bên cạnh nàng, ánh mắt Lưu Thấm đảo qua, đem động tác nhỏ của chủ tử thu hết vào mắt, trong lòng cũng rõ ràng, có thể thưởng cho ngự trù kia một phen. Trong lòng vừa nghĩ như vậy, vừa đưa cẩm khăn cho Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt dùng cẩm khăn lau miệng xong mới phất tay áo đứng dậy, đi vào trong điện.
“Thay quần áo!”Lưu Thấm cao giọng nói.
Các cung nữ nhanh chóng đi lên, đem cẩm bào trên người Cung Trường Nguyệt cởi xuống, lại dựa theo thói quen hằng năm của nàng, đưa lên một huyền sắc trường bào. Chẳng qua huyền sắc trường bào này hoa lệ hơn so với y phục của nàng ở ngoài cung, vân văn nơi góc áo được thêu tinh xảo, mà cả kiện trường bào còn dùng phương pháp thêu rất lạ, thêu một con phượng hoàng trông rất sống động, chỉ nhìn sơ qua thật không biết là giả, nếu đi lại dưới ánh mặt trời, liền có thể thấy kim sắc phượng hoàng lấp lánh ở trên y phục của nàng chậm rãi bay múa, tôn quý chói mắt.
Chờ cung nữ lại vì mình dùng hoa trâm được chạm rỗng từ bạch ngọc tùy ý vấn tóc xong, Cung Trường Nguyệt mới đứng dậy rời đi, hướng ra bên ngoài, mà phương hướng nàng đi đến, chính là Thừa Nguyên đế Kiến Chương cung.
Tuy rằng Cung Trường Nguyệt ít lần trở về, nhưng nàng dù sao cũng lớn lên trong này, cho nên đối với mỗi góc của hoàng cung nàng chỉ cần chỉ ngón tay, tự nhiên cũng biết rõ từ Vị Ương cung đến Kiến Chương cung gần nhất chính là xuyên qua ngự họa viên. Cho nên nàng không chút do dự đi con đường này, mà đi theo phía sau nàng là hai đại thị nữ Lưu Thấm, Thanh Sở cùng tám phấn y cung nữ.
“Hừ! Ngươi cho rằng thân phận ngươi là gì! Cư nhiên dám cùng ta đoạt đồ vật!” Cách ngự hoa viên thật xa, Cung Trường Nguyệt do nội lực thâm hậu, nghe thấy từ bên trong ngự hoa viên truyền đến tiếng chửi bới kiêu ngạo.
Bất quá nàng cũng không dừng lại cước bộ, mà lập tức đi về phía trước, không tới vài bước, liền đi qua cổng vòng hình trăng rằm của ngự hoa viên, nhìn thấy bên cạnh ao cá chép, một thiếu niên y phục phú quý, một bàn tay cầm cẩm khăn hình vuông màu trắng, tay kia thì đem một thiếu niên khác nhỏ bé cùng mộc mạc hơn nhiều so với hắn đẩy ngã trên mặt đất, thiếu niên khỏe mạnh rắn chắc cùng tiểu thiến niên dáng người gầy yếu té ngã trên mặt đất, hình thành một đối lập rõ nét.
Lúc này xung quanh cũng không có cung nữ thái giám, hai thiếu niên cũng không nhìn đến người đi tới bên cạnh mình, cho nên thiếu niên y phục phú quý kia đắc ý dào dạt vẫy cẩm khăn, vênh váo hung hăng nói, “Ngươi đừng nghĩ ngươi họ Cung thì là dòng dõi hoàng thân quốc thích, ngay cả phụ hoàng cũng không thích ngươi, ngươi còn có thể có cái địa vị gì a, ngươi…” Thiếu niên không chút lưu tình mắng, càng mắng càng hăng, biểu tình cũng càng lúc càng đắc ý.
Nhưng là hắn cũng không nhìn thấy, thiếu niên té trên mặt đất kia,hai tay gắt gao nắm thành quyền, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng tràn ngập cừu hận cùng phẫn nộ liếc đến cẩm khăn trong tay thiếu niên kia, trong mắt lại nhiều vài phần không muốn cùng lưu luyến.
Vốn Cung Trường Nguyệt cũng không muốn xen vào việc dĩ đại khi tiểu* này, nghe thấy hai chữ “phụ hoàng”, mới dừng lại cước bộ, nghiêng đầu tinh tế đánh giá hai hài tử, trong lòng một chút ấn tượng với chúng cũng không có.
Lưu Thấm kề sát tai nàng, nhẹ giọng nói, “Hài tử lớn hơn là nhị hoàng tử điện hạ, do Đức phi sinh. Mà hài tử gầy yếu hơn là tam hoàng tử điện hạ, mẫu thân thân phận ti tiện, chỉ là một cung nữ.”
Mặc quốc có ba vị hoàng tử, đại hoàng tử Cung Lăng Phong, sinh sau Cung Trường Nguyệt hai ngày, giống Cung Thanh Dung, đều là Như quý phi sinh. Nhị hoàng tử Cung Chí Dương, mười bốn tuổi, cùng tam công chúa Cung Nhạc Kỳ, đều là Đức phi sinh. Mà tam hoàng tử Cung Mộ Ly, bảy tuổi, mẫu thân hắn chẳng qua do Thừa Nguyên đế say rượu rồi vô tình sủng hạnh mà mang thai hắn, hiện tại đã mất.
Cung Trường Nguyệt trong lòng lúc này mới hiểu rõ, mắt nheo lại, ánh mắt nhìn về phía hai thiếu niên cũng thay đổi vài phần – hai cái hài tử kia,thì ra chính là đệ đệ của mình sao…
Đương nhiên, Cung Trường Nguyệt lãnh huyết lạnh lùng không có khả năng vì hai hài tử này là đệ đệ của mình mà có chút thay đổi, nàng chân chính để ý là đứa nhỏ Cung Mộ Ly kia, hai mắt kia quật cường cùng tràn ngập trí tuệ.
----
*Cực thuận cực hoạt: mái tóc suông mềm thẳng, mình thấy để vầy hay hơn
*dĩ đại khi tiểu: lớn bắt nạt nhỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.