Chương 121: Nước mắt
Cơ Sóc
22/09/2016
Ba cha con đứng ở ngoài phòng giám sát, tuy không mở cửa vào nhưng vẫn nghe rõ âm thanh này.
Người trung niên kia trắng bệch, cả người lung lay sắp ngã, nếu không phải có con trai đỡ bên cạnh, có lẽ ông đã ngã xuống rồi, ông thậm chí còn không dám nhìn vợ mình, sợ khuôn mặt kia sẽ trở thành ác mộng khi già.
Người trẻ tuổi hơn đã gần hai mươi, nhưng với việc mẹ mình đột nhiên qua đời, hắn vẫn kiềm không được mà đỏ mắt, nước mắt dâng lên nhưng vẫn không rơi xuống. Hắn cúi đầu, trong mắt đều là đau xót và bi thương.
Mà cô gái trẻ thì không kiềm chế được, hét lên một tiếng rồi liều mạng lao về phía giường bệnh, miệng liên tục gọi “Mẹ”, tiếng hét thê lương kia khiến người nghe cảm thấy chua xót.
Nhưng bộ dạng của cô quá điên cuồng, trong khoảnh khắc cô lao tới, người hầu bên cạnh cô gái mặc Hán phục như phản xạ có điều kiện đưa tay ngăn cô lại, thậm chí có hai người còn muốn rút kiếm ra, bộ dạng như “tiến thêm một bước lập tức mất đầu”, sát khí vô cùng nặng.
Cô gái trẻ tuổi tuy đau lòng nhưng vẫn bị bộ dạng của họ dọa sợ, vùng vẫy hai lần rồi không phản kháng nữa, ánh mắt sợ hãi dừng trên thân kiếm, sợ nó chém xuống đầu mình.
Cô vẫn sợ.
Cuối cùng, cô chỉ có thể cách một lớp người, đứng ở xa nhìn khuôn mặt tức đến chết của mẹ mình.
Một cảm giác oán hận không thể tả bốc lên từ đáy lòng.
Lúc này, cô hận! Hận cái người gọi là em gái! Hận cái gia tộc này!
Cô gái mặc Hán phục buông mắt nhìn thi thể người trên giường, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích, cô đột nhiên nâng hai tay vốn buông thõng bên người lên, nhẹ nhàng đặt lên bụng, những ngón tay mềm mại phủ lên nhau, mang theo một cảm giác tao nhã không nói nên lời.
“Bệ hạ.” Đội trưởng Lí bước lên, lo lắng nhìn cô.
“Sao?” Cô gái lên tiếng.
Đội trưởng Lí lắp bắp, lại không biết nên nói gì, “Ngài… phu nhân… chuyện này…”
“Không cần nói nữa.” Ánh mắt của cô thản nhiên lướt qua người đội trưởng Lí.
Đội trưởng Lí tuy đã đi theo bệ hạ nhiều năm, nhưng mỗi khi ánh mắt cô dừng trên người hắn, hắn đều cảm thấy rất khẩn trương, thậm chí da đầu còn run lên! Một cảm giác nguy hiểm chưa từng có xuất hiện, nhưng uy thế của bệ hạ khiến hắn không dám nhúc nhích, chỉ có thể đứng cứng ngắc ở đó.
Thật ra không phải chỉ hắn có cảm giác này, phần lớn những người tiếp xúc với bệ hạ đều giống hắn.
Cũng vì vậy, bệ hạ dần tạo nên uy tín và quyền uy trong lòng mọi người, giống như một tòa núi cao không thể leo lên, người khác chỉ có thể đứng dưới ngẩng đầu nhìn.
Đến khi cô thu lại ánh mắt, đội trưởng Lí mới nhẹ nhàng thở ra, vụng trộm xoa thái dương đã đổ mồ hôi lạnh, đáp, “Vâng!”
“Đi thôi.” Cô nhìn người phụ nữ trên giường một lần cuối, rồi xoay người rời đi.
Mấy người hầu vội vàng đuổi theo, mà cô gái trẻ tuổi kia vẫn bị ngăn ở một bên.
Lúc cô gái mặc Hán phục đi đến trước mặt cặp cha con, đột nhiên cô dừng bước, ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên mặt mũi trắng bệch đó, không nói một lời nào.
Người trung niên cảm giác được cái nhìn chăm chú của cô, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp nhìn cô, “Ngươi…” Cuối cùng, ông thở dài, không nói gì nữa.
Ông cũng không rõ tình cảm của mình đối với người con gái này là gì. Là thương? Là hận? Chỉ trách cả đời ông xui xẻo, lại sinh ra một người con gái không bình thường, mà vợ và con mình đều vì nó mà chết.
Cô gái mặc Hán phục giống như nhìn thấu suy nghĩ của ông, nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng, sau đó nhấc chân rời đi.
Vẻ mặt của cô bình tĩnh như thế, nhưng thật ra trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.
Bà ấy… chết rồi sao?
Trong mắt cô hiện lên một chút mờ mịt, nhưng rất nhanh liền biến mất, chỉ sợ ngay cả cô cũng không phát hiện ra, cô cứ nghĩ mình có một trái tim vô cùng mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại xuất hiện cảm xúc mông lung không nên có như thế.
Buổi tối, không gian yên tĩnh, trong căn phòng xa hoa như cung điện, cô gái mặc bộ đồ ngủ trắng bằng tơ lụa đột nhiên mở mắt, vẻ sắc bén trong mắt giống như hóa thành đao kiếm thật, cắt đứt mọi thứ!
Một giọt mồ hôi âm thầm chảy xuống mép tóc của cô.
Cô nhìn trần nhà lộng lẫy, hít sâu một hơi.
Một tay chống lên giường, cô chậm rãi ngồi dậy.
Cả chăn cùng nệm dưới thân cô đều là màu đen âm trầm, ở trên có thêu hoa văn rườm rà, nhìn có vẻ rất lộng lẫy, nhưng cũng vô cùng nặng nề. Cô mặc áo ngủ tơ lụa trắng, vô cùng nổi bật trên chiếc giường đen này, giống như đóa hoa trắng nở rộ trong đêm tối, mặc dù dựa theo tính cách của cô thì chẳng liên quan gì tới hoa hòe hết.
Cô ngồi yên một lúc lâu, cúi đầu nhìn hoa văn màu vàng trên chăn, mấy sợi tóc rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt.
“Lộc cộc lộc cộc…” Người giúp việc bên ngoài nghe được tiếng động, lập tức hiểu có thể bệ hạ đã tỉnh, hai người vội vàng chạy vào, sợ hãi chuẩn bị lên tiếng hỏi.
“Ra ngoài.” Cô phun ra hai chữ, giọng điệu không nghe ra vui buồn.
Hai người giúp việc ngẩn ra, rất nhanh đã tỉnh lại, liên tục đáp rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Nói đùa, các cô có thể không lui ra sao ? Không nói đây là mệnh lệnh của bệ hạ, mà giọng điệu khi nãy của người, vừa nghe là biết tâm trạng đang không tốt, nếu các cô cố chấp không đi, chắc chắn là muốn chết !
Vì thế, các cô cũng không dám nói nhiều, lui ra ngoài rồi đi tìm đại tổng quản, báo cáo tình hình của bệ hạ.
Đại tổng quản đảo mắt nghĩ đến phu nhân đã mất hôm nay, liền thở dài, lệnh cho hai người họ không cần lo nhiều, cứ yên tâm đứng bên ngoài là được.
Một mình cô ngồi trong phòng lớn xa hoa, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cô nhịn không được nắm chặt chăn trên người, trong đầu cứ xuất hiện khuôn mặt trong mơ kia, giống như ác mộng nặng nề không thoát ra được –
« Ta nguyền rủa ngươi… nguyền rủa ngươi… chết không được tử tế… »
Người phụ nữ kia đã nói những lời này trước khi chết, chúng cứ quay cuồn trong đầu cô, khiến cô cảm thấy bất an.
« Mẹ sao… Hừ. » Cô cười khẩy một tiếng, có chút mệt mỏi nheo mắt lại.
Biến thành ác mộng thì sao ? Cô là Cung Trường Nguyệt, làm sao có thể bị cơn ác mộng nho nhỏ dọa chứ !
Cô nhắm mắt lại, trên người nhất thời bộc phát ra khí phách kinh người, tuy rằng vẫn ngồi trước bàn như cũ, nhưng khí thế lại thay đổi khôn lường, cho dù chỉ ngồi cũng vô cùng tôn quý ngạo ngễ, tựa như quan sát cả thế giới !
Đột nhiên, một chút hình ảnh xa lạ xuất hiện trước mặt cô, hình ảnh mặc dù có chút mơ hồ nhưng cô vẫn nhìn thấy được, đó là một người phụ nữ thanh nhã, vui mừng ôm lấy một đứa trẻ mới sinh…
Đây là chuyện gì ! Cô đột nhiên mở to hai mắt.
Nhưng hình ảnh kia cũng không biến mất như cô nghĩ, mà ngày càng rõ ràng hơn, làm cho cô có thể nhìn rõ đứa trẻ đó !
Đó là ai ! Hai tay cô nắm chặt.
Giống như hiểu được thắc mắc của cô, một giọng nói vang lên bên tai cô, hiển nhiên là người trong ảo ảnh kia nói –
« Chúc mừng ngài, đứa bé thứ ba là công chúa đó ! »
Thứ ba ? Thứ ba !
Cô nhất thời ngơ ngẩn.
Cô biết người phụ nữ thanh nhã kia, đó là người đã sinh ra cô, chẳng qua là trẻ hơn một chút so với trí nhớ của cô, trong mắt cũng không có vẻ khó chịu tịch mịch.
Đứa con gái thứ ba của người đó, vậy đứa trẻ trong lòng… là cô sao ?
Ánh mắt cô dừng trên người đứa bé, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp hoang mang.
Nhưng mà… vì sao cô lại thấy mấy thứ này ? Là linh hồn người phụ nữ kia quấy phá sao ?
Lúc này, lại một hình ảnh nhảy vào mắt cô, đó là lễ rửa tội của gia tộc, một người trung niên nâng đứa bé cô vô cùng quen thuộc lên, phía dưới là một đám người hoan hô, có một đôi vợ chồng vẻ, khuôn mặt tái nhợt tuyệt vọng…
Lại một hình ảnh khác, một cô bé mặc trường bào hoa lệ, chỉ cao tới đùi một người trưởng thành, đang được một ông lão râu tóc bạc trắng dạy ngâm [Tư Trị Thông Giám], nội dung khó đọc nhưng lại được cô bé đọc vô cùng lưu loát. Nhưng cô không nhìn thấy được, ở trong góc kia có một người phụ nữ vụng trộm nhìn cô, trong mắt đầy đau lòng…
Cô nhất thời cảm thấy đầu mình vô cùng đau…
Cô cúi người, thở hổn hển từng đợt, cảm giác đau đớn kia gần như khiến cô không kiềm chế được ! Hai ngón tay nắm chặt tấm chăn hoa văn màu vàng, mạnh mẽ áp chế tiếng rên của mình !
Cô chỉ cảm thấy trước mắt từng đợt trắng xóa, mà hình ảnh giống như một bộ phim, không ngừng hiện lên trước mặt. Cùng lúc đó, đầu của cô như sắp vỡ ra, một ít trí nhớ không phải của cô đang điên cuồng tiến vào đầu.
Thì ra… thì ra ta là…
Cô gái bị trí nhớ điên cuồng xông đến, kinh ngạc đến mức trong khoảng thời gian ngắn đã quên đi đau đớn của mình, đứng sững ở đó !
Thì ra nàng là Cung Trường Nguyệt ! Là Lãm Nguyệt trưởng công chúa – Cung Trường Nguyệt – của Mặc quốc ! Nàng là lâu chủ Thần lâu ! Là thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc !
Khi nàng tự mình vượt qua tất cả, cảm giác đau đớn trong đầu cũng biến mất.
Ngón tay nắm chăn buông lỏng, Cung Trường Nguyệt chậm rãi ngồi thẳng dậy, mồ hôi đã thấm ướt mái tóc hỗn loạn của nàng.
Nàng nhìn tất cả trước mặt, phảng phất như đã cách xa mấy đời.
Rất nhanh nàng liền nhớ tới nguyên nhân mà mình đi vào đây – nàng đụng vào ảo trận ở hoàng lăng Cận quốc, thế nhưng không ngờ ảo trận lại dựa theo trí nhớ kiếp trước khiến nàng không tự kiềm chế được.
Nhưng… những hình ảnh… nói về người phụ nữ kia, là thật ư ? Người thật sự đã mừng như điên khi mình sinh ra, cũng thật sự yêu thương gọi tên mình, thương tiếc lén lút nhìn trộm mình sao ? Nhưng mà, vì sao trong trí nhớ của mình, người đó luôn luôn không thay đổi sắc mặt, cung kính cúi người với mình, hơn nữa trước khi chết còn ác độc nguyền rủa mình ?
« Trường Nguyệt, mẹ rất thương con nha ! » Đột nhiên, một giọng nói mềm nhẹ vang lên bên tai nàng.
Là ai ! Vẻ mặt Cung Trường Nguyệt ngẩn ra.
« Trường Nguyệt nhỏ bé của chúng ta, bộ dạng thật đáng yêu quá, lớn lên chắc chắn là đại mỹ nữ nha ! »
« Ha ha ! Đương nhiên, đây là tiểu công chúa của chúng ta mà ! »
« … »
Giọng nói một nam một nữ không ngừng vang lên trong đầu nàng.
Nàng nhớ rõ hai giọng nói này – là cha mẹ cho nàng mạng sống, nhưng chưa bao giờ tham dự vào quá trình trưởng thành của nàng, người xa lạ quen thuộc nhất.
Cái tên Trường Nguyệt là họ đặt sao ?
Gia tộc lấy đi tình thân mà nàng đáng ra phải được hưởng từ cha mẹ, vứt đi tất cả quần áo mà mẹ tự tay chuẩn bị cho nàng, thậm chí nghiêm khắc từ chối nguyện vọng được nuôi con bằng sữa mẹ của người, chỉ lưu lại… duy nhất cái tên này.
Trường Nguyệt… Cung Trường Nguyệt…
Cái họ phía trước, là trách nhiệm nặng nề của gia tộc.
Cái tên phía sau, là tình yêu sâu sắc của cha mẹ.
Giọng nói nam nữ chậm rãi không biến mất trong đầu đột nhiên dừng lại, cảnh tượng bỗng thay đổi, lần này vang lên là câu nói của mẹ trước khi mất, lời nguyền rủa đã trở thành ác mộng của nàng –
« Vì sao… vì sao lúc trước lại sinh ngươi ra ? Sớm biết thế… đáng lẽ phải bóp chết ngươi rồi… vì sao… vì sao lại sinh ngươi ra… vì sao… »
« Ta nguyền rủa ngươi… nguyền rủa ngươi… chết không được tử tế… »
Hai câu nói này cứ lặp đi lặp lại, xoay cuồng trong đầu nàng, rồi lại đổi thành những lời yêu thương ngon ngọt, như một khúc nhạc khiến Cung Trường Nguyệt gần như rơi lệ.
Rơi lệ, thì ra nàng cũng sẽ khóc sao ?
Cung Trường Nguyệt bừng tỉnh, có chút khó khăn nâng tay lên, có chút ướt át dính ở đầu ngón tay dừng nơi khóe mắt.
Nàng thở dài, giống như khi cha đứng ở trước cửa phòng bệnh, bi thương thở dài thật sâu. Sau đó, nàng ngửa mặt rồi ngã xuống, lẳng lặng nhìn trần nhà, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Lúc này, có chút chất lỏng trong suốt chảy xuống từ khóe mắt nàng, thấm vào mép tóc.
Đây là lần đầu tiên Cung Trường Nguyệt khóc.
Nàng nhắm mắt lại.
Bởi vì tâm trạng Cung Trường Nguyệt thay đổi mà cảnh vật xung quanh cũng thay đổi –
Giường lớn xa hoa dưới thân từ từ vỡ vụng, cảnh vật xung quanh giống như bị một cơn gió cuốn qua, áo ngủ tơ lụa cũng biến lại thành y phục lúc nàng mới bước vào ảo cảnh, trường bào huyền sắc, mà xung quanh nàng cũng trở lại không gian tối đen.
Ảo cảnh biến mất.
Mà Cung Trường Nguyệt đã nhắm mắt lại nhìn không thấy một giọt nước trong suốt bay ra từ mép tóc của nàng, sau đó bay đến trước ngực nàng rồi hòa vào túi gấm nàng đặt trong lòng, bên trong có một viên hạt sen, giống cảm giác được giọt nước ấy, sáng lên hào quang rực rỡ.
Đó là nước mắt của nàng.
Khoảnh khắc giọt lệ hòa cùng hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên, túi gấm trước ngực Cung Trường Nguyệt đột nhiên tỏa ra ánh sáng mãnh liệt tràn ngập cả không gian, xua tan đi tất cả hắc ám, khiến cả không gian trở nên vàng rực.
Loại vàng rực này cũng không phải ánh vàng hoa lệ huy hoàng, mà là loại ánh vàng thần thánh, bên trong còn thoang thoảng hương hoa sen thấm vào ruột gan.
Cung Trường Nguyệt đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn những thay đổi xung quanh.
Đồng thời, nàng cũng cảm giác được trong lòng mình dâng lên cảm giác ấm áp.
Nàng vươn tay lấy túi gấm, mở nó ra, nguyên nhân của ánh sáng cũng lọt vào tầm mắt nàng.
Cung Trường Nguyệt khẽ vuốt hạt sen tỏa ra hào quang, đặt nó trong lòng bàn tay.
Rất nhanh, hạt sen vỡ ra, ánh sáng cũng trở nên rực rỡ hơn, chỉ là ánh sáng không còn tràn ngập khắp không gian nữa mà ngưng tụ một chỗ, chậm rãi thành hình một đóa hoa sen. Dần dần, hoa sen được hào quang ngưng tụ ngày càng chân thật, đợi cho ánh sáng rút đi, hoa sen này giống như thật vậy !
Chẳng qua, nó vẫn có chỗ khác với hoa sen thật.
Đóa sen này có một màu vàng chưa từng thấy qua, không thô tục mà ngược lại còn khiến người nhìn cảm thấy vô cùng ấm áp, đài sen ở giữa lại tinh xảo trơn láng như bạch ngọc, ở trên đài sen là một hạt sen nho nhỏ màu xanh, tròn đầy trong suốt, giống như một hạt ngọc phỉ thúy.
« Thiên Thanh Ngọc Liên. » Cung Trường Nguyệt thì thào gọi ra tên đóa hoa sen đang cầm trên tay.
Thật không ngờ, Thiên Thanh Ngọc Liên lại nở rộ trong ảo cảnh, đây là ý trời sao ?
Cung Trường Nguyệt nhịn không được cười nhẹ.
Mà nàng hoàn toàn không ngờ, Thiên Thanh Ngọc Liên nở rộ, nói cho cùng, cũng chỉ vì một giọt nước mắt của nàng thôi.
Chỉ là, giọt lệ đó không phải giọt lệ bình thường, nó bao gồm cay đắng ngọt bùi cùng tang thương trong hai kiếp người của nàng, dĩ nhiên không giống như nước mắt bình thường.
Cung Trường Nguyệt ngồi xếp bằng, trong lòng là đóa sen vàng đang lay động, xung quanh vẫn một mảnh tối đen.
Nàng nhíu mày.
Theo lý mà nói, nàng đã phá xong ảo cảnh, đáng ra xung quanh phải khôi phục lại cảnh mộ thất chứ, vì sao vẫn còn tối đen.
« Thật ra, chủ nhân Trường Nguyệt, người vẫn chưa tính là đã phá giải ảo cảnh nha ? » Một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang lên bên tai nàng.
Giọng nói này rất quen thuộc, Cung Trường Nguyệt gần như không cần nghĩ ngợi đã hô lên, « Thần Diệu ! »
« A ! Chủ nhân ! Ta tới rồi ! »
Tiếng nói của Thần Diệu vừa dứt, thân thể xù lông của nó đã chạy ra từ trong bóng tối, nhảy đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, nhu thuận ngồi đó, giống như một chú cún con, nịnh nọt ngoe nguẩy đuôi.
« Trường Nguyệt chủ nhân ! » Thần Diệu ngọt ngào kêu lên.
Cung Trường Nguyệt cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng không nói gì nữa, trực tiếp hỏi, « Thần Diệu, sao ngươi lại nói ta vẫn chưa phá ảo cảnh ? »
« Bởi vì chủ nhân suýt nữa là chìm vào bên trong a ! » Thần Diệu le lưỡi, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Cung Trường Nguyệt đảo mắt suy nghĩ, khi nãy mình gần như quên đi tất cả, chỉ nhớ thân phận và những chuyện kiếp trước, hiển nhiên là hoàn toàn sa vào ảo cảnh.
« Một khi đã thế, sao hiện tại lại thế này ? »
Thần Diệu đợi một lúc lâu, rốt cục đợi được Cung Trường Nguyệt hỏi chuyện này, vô cùng hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó lẻn đến trước mặt Cung Trường Nguyệt tranh công, « Là ta nha ! Là ta ! Là ta phá giải ảo cảnh ! »
Thần Diệu ? Cung Trường Nguyệt có chút thắc mắc nhìn thân hình nhỏ xíu đơn bạc của Thần Diệu, chỉ là rất nhanh nàng đã nghĩ tới Thần Diệu là Hồ tộc, mà Hồ tộc trời sinh lại am hiểu mê huyễn thuật, cho nên phá giải một cái ảo cảnh chẳng là gì hết.
« Chủ nhân, người chờ một chút a, rất nhanh sương mù đen sẽ rút đi, người có thể ra ngoài ! » Thần Diệu mị mắt cười.
Nó nói thật, sương mù xung quanh Cung Trường Nguyệt rất nhanh sẽ lui đi, chẳng qua, nó vẫn nói dối một việc – sương mù đó là vì tâm tư của nó nên mới chậm chạp chưa lui.
Về phần nguyên nhân…
Ánh mắt Thần Diệu dừng trên Thiên Thanh Ngọc Liên trong lòng Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt chú ý ánh mắt của nó, giọng nói lập tức lạnh đi ba phần, « Ngươi muốn Thiên Thanh Ngọc Liên ? »
Nàng hỏi rất nhẹ, nhưng sát ý lại lấy nàng làm trung tâm mà tản ra xung quanh.
Thần Diệu cũng cảm thấy chỗ sát khí đó, trong lòng nó nhất thời dâng lên từng trận mất mát – không ngờ, chủ nhân không tin tưởng nó như nó vẫn nghĩ. Tuy Thiên Thanh Ngọc Liên là vật đại bổ với nó, nhưng dù sao đó cũng là Cung Trường Nguyệt tìm được, lại là thứ quan trọng để Thanh Thần sống lại, làm sao nó có thể nổi lòng tham lam được ?
Vì thế, nó lắc đầu, giải thích, « Không, ta không muốn Thiên Thanh Ngọc Liên, ta chỉ muốn hít một ngụm tiên khí khi Thiên Thanh Ngọc Liên nở rộ thôi. »
Thiên Thanh Ngọc Liên là tiên phẩm, lúc nở rộ sẽ tản ra linh khí tinh thuần rất, loại linh khí này rất nhanh sẽ lan ra rồi dung nhập vào trong trời đất, vì thế Thần Diệu cần một ít thủ đoạn nhỏ bắt lấy linh khí tinh thuần đó, không để bọn chúng chạy trốn.
Cung Trường Nguyệt nghe nó giải thích xong, cũng không hoài nghi nữa, yên lòng thu lại sát khí.
Thần Diệu thấy Cung Trường Nguyệt tin mình, trong lòng vô cùng vui sướng.
Sau đó, nó ngẩng đầu lên, há miệng ra, một cỗ ánh sáng nho nhỏ sáng lên trước miệng nó, giống như có lực hấp dẫn gì đó bao lấy không gian tối đen xung quanh, gom lại toàn bộ linh khí mà khi nãy Thiên Thanh Ngọc Liên nở rộ đã tỏa ra, sau đó hút vào trong bụng.
Tuy nói hấp thu linh khí tinh thuần của Thiên Thanh Ngọc Liên thì kém xa so với việc ăn toàn bộ Thiên Thanh Ngọc Liên, nhưng chỉ như thế cũng đã đủ để Thần Diệu hóa người.
Đúng vậy, chính là hóa người.
Yêu quái tu luyện có rất nhiều giai đoạn, mà hóa người là một trong những cửa ải quan trọng nhất. Trước đây Thần Diệu luôn bị chặn lại ở cửa ải này, chậm chạp không bước qua được, lúc này hấp thu linh khí của Thiên Thanh Ngọc Liên, đã có thể đánh thẳng vào giai đoạn đầu hóa người.
Thần Diệu vẫn còn chìm đấu trong cảm giác tuyệt vời của linh khí tinh thuần và suy nghĩ mình đã có thể hóa người, nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô.
Đợi đến khi Thần Diệu hấp thu xong linh khí, lại đột nhiên biến mất như mọi khi, đương nhiên, trước khi biến mất nó cũng chào Cung Trường Nguyệt một tiếng.
Thần Diệu biến mất, sương mù cũng rút đi, Cung Trường Nguyệt thấy được cảnh xung quanh mình chính là mộ thất đầu tiên, dưới chân nàng là trận bát quái và sông thủy ngân. Chỉ là thủy ngân trong trận bát quái đã dừng chảy, giống như thời gian dừng lại, đứng yên ở đó, khiến người ta cảm thấy có chút quỷ dị.
Cung Trường Nguyệt lại không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng biết thủy ngân đứng yên là vì nàng đã phá giiar trận pháp, đợi đến khi họ rời đi, thủy ngân trong bát quái trận mới chuyển động lần nữa, mà trận pháp kia cũng dựa theo thủy ngân chuyển động mà tiếp tục vận hàng, mạnh mẽ bảo vệ hoàng lăng Cận quốc.
Chẳng qua, nếu có người tiếp theo tiến vào, có lẽ cũng không có thực lực như Cung Trường Nguyệt, có thể tự mình mạnh mẽ phá giải sát trận đằng đằng sát khí, chỉ giết rồi giết đỏ cả mắt rồi lạc ở bên trong, cuối cùng lại bị sát trận giết trước.
Trì Bắc Thành, Lưu Thấm và Thanh Sở đang lo lắng chờ đợi, rốt cục nhìn thấy Cung Trường Nguyệt xuất hiện ở chính giữa mộ thất, bọn họ theo bản năng tiến lên, lại nhớ lúc trước Cung Trường Nguyệt bảo cả nơi này là một trận pháp lớn, không muốn liên lụy Cung Trường Nguyệt nên cứ chậm chạp không bước đến.
« Có thể vào rồi. » Cung Trường Nguyệt lên tiếng.
Ba người lập tức vọt tới.
Lúc ba người họ bước đến, Cung Trường Nguyệt cúi đầu nhìn Thiên Thanh Ngọc Liên đang cầm trong tay. Không biết từ lúc này, Thiên Thanh Ngọc Liên đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng so với lúc hào quang ngưng tụ thì còn tinh xảo hơn, mà hơi thở ẩn hiện của nó mang đến cảm giác ấm áp hiền hòa khó tả.
Cung Trường Nguyệt cảm giác được hơi thở đó, cũng hiểu ra Thần Diệu không lừa mình.
Vì thế, nàng cẩn thận cất Thiên Thanh Ngọc Liên chỉ to bằng bàn tay vào trong lòng, sau đó mới xoay người đối mặt với ba người họ, vẻ mặt thản nhiên.
« Phá giải trận pháp rồi ? » Trì Bắc Thành là người đầu tiên hỏi.
Cung Trường Nguyệt không trả lời, ý bảo Trì Bắc Thành nhìn dưới chân.
Trì Bắc Thành lập tức chuyển ánh mắt xuống dưới chân mình, lúc này mới phát hiện chất lỏng màu bạc đã dừng chuyển động. Hắn thật thông minh, nhìn thấy chất lỏng dừng lại, rất nhanh đã nghĩ đến trận pháp bố trí ở mộ thất, chắc chắn cũng đã ngừng hoạt động.
Thật may mắn, ánh mắt hắn nhìn Cung Trường Nguyệt lại phức tạp hơn – không ngờ, công tử Ngọc lại tinh thông trận pháp như thế, dễ dàng phá vỡ trận pháp Cận quốc tỉ mỉ bố trí, nếu thật sự ở trên chiến trường…
Trong lòng Trì Bắc Thành nhất thời dâng lên suy nghĩ không thể cùng người này đối địch.
Đáng tiếc, những chuyện đó đã được định trước, tất cả đều tuân theo quỹ đạo đã có –
Đương nhiên, cái gọi là dễ dàng phá vỡ chỉ là suy nghĩ của Trì Bắc Thành thôi. Khi nãy Cung Trường Nguyệt phá vỡ sát trận, lại sa vào ảo trận, tuyệt đối không phải nhẹ nhàng mà phá vỡ được. Đó là vì tính tự chủ nàng rất mạnh mẽ, nếu là người khác, chỉ sợ đã mềm nhũn ngã xuống, làm gì có chuyện còn đứng ở đây giống như nàng ?
« Đi, vào thôi. » Cung Trường Nguyệt quên đi thời gian, trời đã sắp sáng rồi, bọn họ phải nhanh chóng ra ngoài.
Đã không còn trận pháp cản trở, bốn người rất nhanh đã đi qua vài cái mộ thất, có cái đầy vàng bạc châu báu, có cái lại bày toàn đồ sứ cổ tinh xảo… Mỗi một mộ thất đều là tài phú khiến người ta kinh hãi.
Nhưng trước những thứ đó, ánh mắt Cung Trường Nguyệt vẫn chưa hề thay đổi, giống như mấy cái này chỉ là đồ bình thường, đem theo ba người kia vọt vào mộ thất cuối cùng.
Đây là cái cuối cùng cũng là cái lớn nhất, chóp đỉnh của nó cao tới mức không thể tưởng tượng được, hoa lệ của nó không thể dùng từ ngữ để hình dung, khiến người ta nhìn vào mà rung động.
Chỉ là, Cung Trường Nguyệt không có tâm trạng thưởng thức cảnh trước mặt, ánh mắt nàng đảo một vòng quanh mộ thất, rất nhanh dừng ở một chỗ. Sau đó, nàng nhấc chân đi qua, cầm hộp gấm lên.
Nàng mở ra, một mùi hương thơm ngát đập vào mặt, ở bên trong hộp là một khối gỗ màu đỏ thẫm.
Xích Viêm thần mộc !
Trong lòng Cung Trường Nguyệt run lên – rốt cục đã tập trung đủ những thứ khiến Thanh Thần sống lại !
Cầm Xích Viêm thần mộc, nhóm Cung Trường Nguyệt rất nhanh liền rời đi, mà chẳng ai đụng vào của cải bên trong hoàng lăng Cận quốc. au khi họ rời đi, trận pháp ở mộ thất đầu tiên cũng bắt đầu chuyển động.
So với lúc họ đến, hoàng lăng Cận quốc chỉ thiếu đi một khúc gỗ, Xích Viêm thần mộc chẳng hề có tác dụng khi ở trong tay người tầm thường.
Lúc bọn họ bước ra, bên ngoài trời vừa sáng lên, gà trống cất tiếng gáy đầu tiên.
Tuy rằng chỉ một đêm, nhưng bọn họ ở bên trong hoàng lăng Cận quốc lại cảm thấy thật lâu.
Thật sự như cách cả một đời.
« Thừa dịp trời chưa sáng hẳn, chúng ta nên chạy về vương phủ đã. » Trì Bắc Thành đề nghị.
Cung Trường Nguyệt không có ý kiến khác.
Cả nhóm chạy về Trấn Bắc vương phủ bằng tốc độ nhanh nhất, Trì Bắc Thành chuẩn bị về nghỉ ngơi một chút, Cung Trường Nguyệt thì mang theo Lưu Thấm và Thanh Sở về Tuyết uyển.
Tuy rằng đã một đêm không ngủ, nhưng Cung Trường Nguyệt không hề lộ vẻ mệt mỏi, ngược lại tinh thần minh mẫn, ánh sáng trong mắt khiến người ta không dám nhìn gần !
Sau khi về phòng, Cung Trường Nguyệt lập tức hạ lệnh cho Lưu Thấm và Thanh Sở đi nghỉ, còn mình ngồi trong phòng, lấy Tụ Phách châu ra, gõ lên mặt trên, phá đi chân khí bao quanh nó.
Một cái đầu đen tuyền ló lên thăm dò.
Thanh Thần nâng mặt lên, ngây ngốc nhìn Cung Trường Nguyệt, lộ ra nụ cười nịnh nọt, « Tỷ ! Tỷ, ta có thể ra ngoài rồi ? »
Cung Trường Nguyệt nâng mi, « Ra đi. »
Thanh Thần hoan hô một tiếng, vọt ra khỏi hạt châu, vui vẻ bay khắp phòng, bộ dạng ta sẽ ngao du khắp trời đất, đong đưa cái đầu, còn có chút đắc ý.
“Thanh Thần.”
Cung Trường Nguyệt kêu một tiếng, Thanh Thần lập tức vọt tới, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cung Trường Nguyệt, giống như người coi trời bằng vung bay tới bay lui trong phòng không phải hắn.
“Tỷ tỷ, người gọi ta có việc gì sao?” Thanh Thần lên tiếng, lộ ra răng nanh trắng bóc, nụ cười có chút hiền hòa.
Cung Trường Nguyệt đưa tay xoa đầu hắn, tuy rằng chỉ đụng vào không khí, nhưng cũng cảm thấy trong lòng thỏa mãn.
Chỉ là rất nhanh sau đó, nàng đã trịnh trọng hỏi –
“Thanh Thần, đệ có muốn trở lại thành người không?”
Câu hỏi của Cung Trường Nguyệt khiến Thanh Thần sửng sốt.
“Ta… Ta…”
Vẻ mặt Cung Trường Nguyệt rét lạnh, quát, “Trả lời, muốn, hay không muốn?”
Tuy rằng nàng vô cùng muốn Thanh Thần sống lại, nhưng chuyện này phải hỏi ý kiến của Thanh Thần, nếu đệ ấy không muốn, nàng tất nhiên không ép hắn.
Thanh Thần bị Cung Trường Nguyệt rống, thân mình run lên, chỉ là lần này hắn trả lời vô cùng nhanh chóng, hơn nữa rất vang dội –
“Muốn! Ta muốn làm người!”
Sau khi hắn hô lên những lời này, trong khóe mắt dâng lên chút nước.
Tuy rằng mấy ngày qua bộ dạng hắn vẫn vô ưu vô tư, nhìn có vẻ rất vui sướng, nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng chua sót. Hắn muốn vững vàng đứng trên mặt đất, trôi nổi như bây giờ rất thần kỳ, rất tự do, nhưng vẫn không thể nào thay thế được cảm giác dẫm từng bước chân lên mặt đất.
Hắn muốn làm người, làm đệ đệ thật sự của tỷ tỷ, chứ không phải một linh hồn chẳng ai nhìn thấy, chỉ có thể cô độc trôi nổi.
« Được, nếu vậy, ta sẽ hồi sinh đệ ! » Ánh mắt Cung Trường Nguyệt sáng lên.
Rất nhanh sau đó, nàng mang theo Lưu Thấm và Thanh Sở, chào từ biệt Trì Bắc Thành.
Lúc Trì Bắc Thành biết tin nàng muốn rời đi không khỏi sửng sốt, tuy biết công tử Ngọc đến đây vì Xích Viêm thần mộc, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ công tử Ngọc lại rời đi nhanh như vậy.
« Ngươi… » Trì Bắc Thành vốn định nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài, trong mắt khó che được sự mất mát, « Hy vọng lần sau gặp lại, có thể giống như bằng hữu. »
Cung Trường Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, lúc lâu sau mới đáp, « Được. »
Các nàng khởi hành suốt đêm, đến khi Cố Li biết tin Ngọc công tử đã rời khỏi thì chỉ còn nhìn thấy tro bụi từ xe ngựa của họ, nhất thời sững sờ tại chỗ, sau đó không kiềm chế được khóc lớn.
Trì Bắc Thành có chút đau đầu nhìn Cố Li khóc đến lê hoa đái vũ, cuối cùng chỉ có thể giựt giây muội muội mình đi an ủi nàng. Lưu Thấm tuy rằng không muốn, nhưng vẫn đi lên, chuẩn bị an ủi Cố Li đang thương tâm.
Ai ngờ, Trì Bắc Thành còn chưa đi đến bên cạnh Cố Li, Cố Li đã lau đi nước mắt, nói, « Nhất định phải trở thành nữ tử chói sáng trong mắt Ngọc công tử », rồi ngênh ngang rời đi.
Sau đó, con đường học hành của Cố Li khiến người nhà nàng đau đầu vô cùng.
Có điều, đây là chuyện sau này.
Ba người Cung Trường Nguyệt rất nhanh đã chạy tới Thiên thành, hội hợp với những người khác, chỉ nghỉ ngơi một ngày một lập tức lên thuyền, chuẩn bị chạy về tổng bộ Thần lâu ở Mặc quốc – Ẩn Tinh cốc.
Trước đây, nguyên nhân Cung Trường Nguyệt đem Ẩn Tinh cốc làm tổng bộ rất đơn giản, nơi đó địa thế hẻo lánh, dễ thủ khó công, hơn nữa phong cảnh u nhã, linh khí tràn đầy !
Cho nên lúc Thần Diệu nói thuật hồi sinh cần một nơi linh khí mạnh mẽ, chỗ đầu tiên Cung Trường Nguyệt nghĩ đến là Ẩn Tinh cốc.
Nàng không quá hiểu biết về hai quốc gia khác, chỉ hiểu rõ Mặc quốc, biết được nơi linh khí cường thịnh nhất chính là Ẩn Tinh cốc.
Cho nên nàng mới vội vàng rời khỏi Cận quốc, chạy về Mặc quốc.
——-
Tư Trị Thông Giám (thường gọi tắt là Thông Giám) là bộ sách sử gồm nhiều cuốn do Tư Mã Quang thời Bắc Tống biên soạn, gồm 294 cuốn, hoàn thành mất 19 năm. Chủ yếu lấy thời gian làm cơ sở, sự kiện làm mục lục, viết từ năm hai mươi ba Chu Uy Liệt Vương (năm 403 trước công nguyên) đến thời Ngũ Đại Hậu Chu Thế Tông, năm thứ sáu Hiển Đức xuất chinh Hoài Nam thì ngừng bút (năm 959 sau công nguyên), trải qua 16 triều đại dài 1362 năm lịch sử.
Tư Trị Thông Giám là bộ biên niên sử tổng quát đầu tiên của Trung Quốc, chiếm một vị trí rất quan trọng trong sách sử Trung Quốc.
Người trung niên kia trắng bệch, cả người lung lay sắp ngã, nếu không phải có con trai đỡ bên cạnh, có lẽ ông đã ngã xuống rồi, ông thậm chí còn không dám nhìn vợ mình, sợ khuôn mặt kia sẽ trở thành ác mộng khi già.
Người trẻ tuổi hơn đã gần hai mươi, nhưng với việc mẹ mình đột nhiên qua đời, hắn vẫn kiềm không được mà đỏ mắt, nước mắt dâng lên nhưng vẫn không rơi xuống. Hắn cúi đầu, trong mắt đều là đau xót và bi thương.
Mà cô gái trẻ thì không kiềm chế được, hét lên một tiếng rồi liều mạng lao về phía giường bệnh, miệng liên tục gọi “Mẹ”, tiếng hét thê lương kia khiến người nghe cảm thấy chua xót.
Nhưng bộ dạng của cô quá điên cuồng, trong khoảnh khắc cô lao tới, người hầu bên cạnh cô gái mặc Hán phục như phản xạ có điều kiện đưa tay ngăn cô lại, thậm chí có hai người còn muốn rút kiếm ra, bộ dạng như “tiến thêm một bước lập tức mất đầu”, sát khí vô cùng nặng.
Cô gái trẻ tuổi tuy đau lòng nhưng vẫn bị bộ dạng của họ dọa sợ, vùng vẫy hai lần rồi không phản kháng nữa, ánh mắt sợ hãi dừng trên thân kiếm, sợ nó chém xuống đầu mình.
Cô vẫn sợ.
Cuối cùng, cô chỉ có thể cách một lớp người, đứng ở xa nhìn khuôn mặt tức đến chết của mẹ mình.
Một cảm giác oán hận không thể tả bốc lên từ đáy lòng.
Lúc này, cô hận! Hận cái người gọi là em gái! Hận cái gia tộc này!
Cô gái mặc Hán phục buông mắt nhìn thi thể người trên giường, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích, cô đột nhiên nâng hai tay vốn buông thõng bên người lên, nhẹ nhàng đặt lên bụng, những ngón tay mềm mại phủ lên nhau, mang theo một cảm giác tao nhã không nói nên lời.
“Bệ hạ.” Đội trưởng Lí bước lên, lo lắng nhìn cô.
“Sao?” Cô gái lên tiếng.
Đội trưởng Lí lắp bắp, lại không biết nên nói gì, “Ngài… phu nhân… chuyện này…”
“Không cần nói nữa.” Ánh mắt của cô thản nhiên lướt qua người đội trưởng Lí.
Đội trưởng Lí tuy đã đi theo bệ hạ nhiều năm, nhưng mỗi khi ánh mắt cô dừng trên người hắn, hắn đều cảm thấy rất khẩn trương, thậm chí da đầu còn run lên! Một cảm giác nguy hiểm chưa từng có xuất hiện, nhưng uy thế của bệ hạ khiến hắn không dám nhúc nhích, chỉ có thể đứng cứng ngắc ở đó.
Thật ra không phải chỉ hắn có cảm giác này, phần lớn những người tiếp xúc với bệ hạ đều giống hắn.
Cũng vì vậy, bệ hạ dần tạo nên uy tín và quyền uy trong lòng mọi người, giống như một tòa núi cao không thể leo lên, người khác chỉ có thể đứng dưới ngẩng đầu nhìn.
Đến khi cô thu lại ánh mắt, đội trưởng Lí mới nhẹ nhàng thở ra, vụng trộm xoa thái dương đã đổ mồ hôi lạnh, đáp, “Vâng!”
“Đi thôi.” Cô nhìn người phụ nữ trên giường một lần cuối, rồi xoay người rời đi.
Mấy người hầu vội vàng đuổi theo, mà cô gái trẻ tuổi kia vẫn bị ngăn ở một bên.
Lúc cô gái mặc Hán phục đi đến trước mặt cặp cha con, đột nhiên cô dừng bước, ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên mặt mũi trắng bệch đó, không nói một lời nào.
Người trung niên cảm giác được cái nhìn chăm chú của cô, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp nhìn cô, “Ngươi…” Cuối cùng, ông thở dài, không nói gì nữa.
Ông cũng không rõ tình cảm của mình đối với người con gái này là gì. Là thương? Là hận? Chỉ trách cả đời ông xui xẻo, lại sinh ra một người con gái không bình thường, mà vợ và con mình đều vì nó mà chết.
Cô gái mặc Hán phục giống như nhìn thấu suy nghĩ của ông, nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng, sau đó nhấc chân rời đi.
Vẻ mặt của cô bình tĩnh như thế, nhưng thật ra trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.
Bà ấy… chết rồi sao?
Trong mắt cô hiện lên một chút mờ mịt, nhưng rất nhanh liền biến mất, chỉ sợ ngay cả cô cũng không phát hiện ra, cô cứ nghĩ mình có một trái tim vô cùng mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại xuất hiện cảm xúc mông lung không nên có như thế.
Buổi tối, không gian yên tĩnh, trong căn phòng xa hoa như cung điện, cô gái mặc bộ đồ ngủ trắng bằng tơ lụa đột nhiên mở mắt, vẻ sắc bén trong mắt giống như hóa thành đao kiếm thật, cắt đứt mọi thứ!
Một giọt mồ hôi âm thầm chảy xuống mép tóc của cô.
Cô nhìn trần nhà lộng lẫy, hít sâu một hơi.
Một tay chống lên giường, cô chậm rãi ngồi dậy.
Cả chăn cùng nệm dưới thân cô đều là màu đen âm trầm, ở trên có thêu hoa văn rườm rà, nhìn có vẻ rất lộng lẫy, nhưng cũng vô cùng nặng nề. Cô mặc áo ngủ tơ lụa trắng, vô cùng nổi bật trên chiếc giường đen này, giống như đóa hoa trắng nở rộ trong đêm tối, mặc dù dựa theo tính cách của cô thì chẳng liên quan gì tới hoa hòe hết.
Cô ngồi yên một lúc lâu, cúi đầu nhìn hoa văn màu vàng trên chăn, mấy sợi tóc rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt.
“Lộc cộc lộc cộc…” Người giúp việc bên ngoài nghe được tiếng động, lập tức hiểu có thể bệ hạ đã tỉnh, hai người vội vàng chạy vào, sợ hãi chuẩn bị lên tiếng hỏi.
“Ra ngoài.” Cô phun ra hai chữ, giọng điệu không nghe ra vui buồn.
Hai người giúp việc ngẩn ra, rất nhanh đã tỉnh lại, liên tục đáp rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Nói đùa, các cô có thể không lui ra sao ? Không nói đây là mệnh lệnh của bệ hạ, mà giọng điệu khi nãy của người, vừa nghe là biết tâm trạng đang không tốt, nếu các cô cố chấp không đi, chắc chắn là muốn chết !
Vì thế, các cô cũng không dám nói nhiều, lui ra ngoài rồi đi tìm đại tổng quản, báo cáo tình hình của bệ hạ.
Đại tổng quản đảo mắt nghĩ đến phu nhân đã mất hôm nay, liền thở dài, lệnh cho hai người họ không cần lo nhiều, cứ yên tâm đứng bên ngoài là được.
Một mình cô ngồi trong phòng lớn xa hoa, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cô nhịn không được nắm chặt chăn trên người, trong đầu cứ xuất hiện khuôn mặt trong mơ kia, giống như ác mộng nặng nề không thoát ra được –
« Ta nguyền rủa ngươi… nguyền rủa ngươi… chết không được tử tế… »
Người phụ nữ kia đã nói những lời này trước khi chết, chúng cứ quay cuồn trong đầu cô, khiến cô cảm thấy bất an.
« Mẹ sao… Hừ. » Cô cười khẩy một tiếng, có chút mệt mỏi nheo mắt lại.
Biến thành ác mộng thì sao ? Cô là Cung Trường Nguyệt, làm sao có thể bị cơn ác mộng nho nhỏ dọa chứ !
Cô nhắm mắt lại, trên người nhất thời bộc phát ra khí phách kinh người, tuy rằng vẫn ngồi trước bàn như cũ, nhưng khí thế lại thay đổi khôn lường, cho dù chỉ ngồi cũng vô cùng tôn quý ngạo ngễ, tựa như quan sát cả thế giới !
Đột nhiên, một chút hình ảnh xa lạ xuất hiện trước mặt cô, hình ảnh mặc dù có chút mơ hồ nhưng cô vẫn nhìn thấy được, đó là một người phụ nữ thanh nhã, vui mừng ôm lấy một đứa trẻ mới sinh…
Đây là chuyện gì ! Cô đột nhiên mở to hai mắt.
Nhưng hình ảnh kia cũng không biến mất như cô nghĩ, mà ngày càng rõ ràng hơn, làm cho cô có thể nhìn rõ đứa trẻ đó !
Đó là ai ! Hai tay cô nắm chặt.
Giống như hiểu được thắc mắc của cô, một giọng nói vang lên bên tai cô, hiển nhiên là người trong ảo ảnh kia nói –
« Chúc mừng ngài, đứa bé thứ ba là công chúa đó ! »
Thứ ba ? Thứ ba !
Cô nhất thời ngơ ngẩn.
Cô biết người phụ nữ thanh nhã kia, đó là người đã sinh ra cô, chẳng qua là trẻ hơn một chút so với trí nhớ của cô, trong mắt cũng không có vẻ khó chịu tịch mịch.
Đứa con gái thứ ba của người đó, vậy đứa trẻ trong lòng… là cô sao ?
Ánh mắt cô dừng trên người đứa bé, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp hoang mang.
Nhưng mà… vì sao cô lại thấy mấy thứ này ? Là linh hồn người phụ nữ kia quấy phá sao ?
Lúc này, lại một hình ảnh nhảy vào mắt cô, đó là lễ rửa tội của gia tộc, một người trung niên nâng đứa bé cô vô cùng quen thuộc lên, phía dưới là một đám người hoan hô, có một đôi vợ chồng vẻ, khuôn mặt tái nhợt tuyệt vọng…
Lại một hình ảnh khác, một cô bé mặc trường bào hoa lệ, chỉ cao tới đùi một người trưởng thành, đang được một ông lão râu tóc bạc trắng dạy ngâm [Tư Trị Thông Giám], nội dung khó đọc nhưng lại được cô bé đọc vô cùng lưu loát. Nhưng cô không nhìn thấy được, ở trong góc kia có một người phụ nữ vụng trộm nhìn cô, trong mắt đầy đau lòng…
Cô nhất thời cảm thấy đầu mình vô cùng đau…
Cô cúi người, thở hổn hển từng đợt, cảm giác đau đớn kia gần như khiến cô không kiềm chế được ! Hai ngón tay nắm chặt tấm chăn hoa văn màu vàng, mạnh mẽ áp chế tiếng rên của mình !
Cô chỉ cảm thấy trước mắt từng đợt trắng xóa, mà hình ảnh giống như một bộ phim, không ngừng hiện lên trước mặt. Cùng lúc đó, đầu của cô như sắp vỡ ra, một ít trí nhớ không phải của cô đang điên cuồng tiến vào đầu.
Thì ra… thì ra ta là…
Cô gái bị trí nhớ điên cuồng xông đến, kinh ngạc đến mức trong khoảng thời gian ngắn đã quên đi đau đớn của mình, đứng sững ở đó !
Thì ra nàng là Cung Trường Nguyệt ! Là Lãm Nguyệt trưởng công chúa – Cung Trường Nguyệt – của Mặc quốc ! Nàng là lâu chủ Thần lâu ! Là thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc !
Khi nàng tự mình vượt qua tất cả, cảm giác đau đớn trong đầu cũng biến mất.
Ngón tay nắm chăn buông lỏng, Cung Trường Nguyệt chậm rãi ngồi thẳng dậy, mồ hôi đã thấm ướt mái tóc hỗn loạn của nàng.
Nàng nhìn tất cả trước mặt, phảng phất như đã cách xa mấy đời.
Rất nhanh nàng liền nhớ tới nguyên nhân mà mình đi vào đây – nàng đụng vào ảo trận ở hoàng lăng Cận quốc, thế nhưng không ngờ ảo trận lại dựa theo trí nhớ kiếp trước khiến nàng không tự kiềm chế được.
Nhưng… những hình ảnh… nói về người phụ nữ kia, là thật ư ? Người thật sự đã mừng như điên khi mình sinh ra, cũng thật sự yêu thương gọi tên mình, thương tiếc lén lút nhìn trộm mình sao ? Nhưng mà, vì sao trong trí nhớ của mình, người đó luôn luôn không thay đổi sắc mặt, cung kính cúi người với mình, hơn nữa trước khi chết còn ác độc nguyền rủa mình ?
« Trường Nguyệt, mẹ rất thương con nha ! » Đột nhiên, một giọng nói mềm nhẹ vang lên bên tai nàng.
Là ai ! Vẻ mặt Cung Trường Nguyệt ngẩn ra.
« Trường Nguyệt nhỏ bé của chúng ta, bộ dạng thật đáng yêu quá, lớn lên chắc chắn là đại mỹ nữ nha ! »
« Ha ha ! Đương nhiên, đây là tiểu công chúa của chúng ta mà ! »
« … »
Giọng nói một nam một nữ không ngừng vang lên trong đầu nàng.
Nàng nhớ rõ hai giọng nói này – là cha mẹ cho nàng mạng sống, nhưng chưa bao giờ tham dự vào quá trình trưởng thành của nàng, người xa lạ quen thuộc nhất.
Cái tên Trường Nguyệt là họ đặt sao ?
Gia tộc lấy đi tình thân mà nàng đáng ra phải được hưởng từ cha mẹ, vứt đi tất cả quần áo mà mẹ tự tay chuẩn bị cho nàng, thậm chí nghiêm khắc từ chối nguyện vọng được nuôi con bằng sữa mẹ của người, chỉ lưu lại… duy nhất cái tên này.
Trường Nguyệt… Cung Trường Nguyệt…
Cái họ phía trước, là trách nhiệm nặng nề của gia tộc.
Cái tên phía sau, là tình yêu sâu sắc của cha mẹ.
Giọng nói nam nữ chậm rãi không biến mất trong đầu đột nhiên dừng lại, cảnh tượng bỗng thay đổi, lần này vang lên là câu nói của mẹ trước khi mất, lời nguyền rủa đã trở thành ác mộng của nàng –
« Vì sao… vì sao lúc trước lại sinh ngươi ra ? Sớm biết thế… đáng lẽ phải bóp chết ngươi rồi… vì sao… vì sao lại sinh ngươi ra… vì sao… »
« Ta nguyền rủa ngươi… nguyền rủa ngươi… chết không được tử tế… »
Hai câu nói này cứ lặp đi lặp lại, xoay cuồng trong đầu nàng, rồi lại đổi thành những lời yêu thương ngon ngọt, như một khúc nhạc khiến Cung Trường Nguyệt gần như rơi lệ.
Rơi lệ, thì ra nàng cũng sẽ khóc sao ?
Cung Trường Nguyệt bừng tỉnh, có chút khó khăn nâng tay lên, có chút ướt át dính ở đầu ngón tay dừng nơi khóe mắt.
Nàng thở dài, giống như khi cha đứng ở trước cửa phòng bệnh, bi thương thở dài thật sâu. Sau đó, nàng ngửa mặt rồi ngã xuống, lẳng lặng nhìn trần nhà, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Lúc này, có chút chất lỏng trong suốt chảy xuống từ khóe mắt nàng, thấm vào mép tóc.
Đây là lần đầu tiên Cung Trường Nguyệt khóc.
Nàng nhắm mắt lại.
Bởi vì tâm trạng Cung Trường Nguyệt thay đổi mà cảnh vật xung quanh cũng thay đổi –
Giường lớn xa hoa dưới thân từ từ vỡ vụng, cảnh vật xung quanh giống như bị một cơn gió cuốn qua, áo ngủ tơ lụa cũng biến lại thành y phục lúc nàng mới bước vào ảo cảnh, trường bào huyền sắc, mà xung quanh nàng cũng trở lại không gian tối đen.
Ảo cảnh biến mất.
Mà Cung Trường Nguyệt đã nhắm mắt lại nhìn không thấy một giọt nước trong suốt bay ra từ mép tóc của nàng, sau đó bay đến trước ngực nàng rồi hòa vào túi gấm nàng đặt trong lòng, bên trong có một viên hạt sen, giống cảm giác được giọt nước ấy, sáng lên hào quang rực rỡ.
Đó là nước mắt của nàng.
Khoảnh khắc giọt lệ hòa cùng hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên, túi gấm trước ngực Cung Trường Nguyệt đột nhiên tỏa ra ánh sáng mãnh liệt tràn ngập cả không gian, xua tan đi tất cả hắc ám, khiến cả không gian trở nên vàng rực.
Loại vàng rực này cũng không phải ánh vàng hoa lệ huy hoàng, mà là loại ánh vàng thần thánh, bên trong còn thoang thoảng hương hoa sen thấm vào ruột gan.
Cung Trường Nguyệt đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn những thay đổi xung quanh.
Đồng thời, nàng cũng cảm giác được trong lòng mình dâng lên cảm giác ấm áp.
Nàng vươn tay lấy túi gấm, mở nó ra, nguyên nhân của ánh sáng cũng lọt vào tầm mắt nàng.
Cung Trường Nguyệt khẽ vuốt hạt sen tỏa ra hào quang, đặt nó trong lòng bàn tay.
Rất nhanh, hạt sen vỡ ra, ánh sáng cũng trở nên rực rỡ hơn, chỉ là ánh sáng không còn tràn ngập khắp không gian nữa mà ngưng tụ một chỗ, chậm rãi thành hình một đóa hoa sen. Dần dần, hoa sen được hào quang ngưng tụ ngày càng chân thật, đợi cho ánh sáng rút đi, hoa sen này giống như thật vậy !
Chẳng qua, nó vẫn có chỗ khác với hoa sen thật.
Đóa sen này có một màu vàng chưa từng thấy qua, không thô tục mà ngược lại còn khiến người nhìn cảm thấy vô cùng ấm áp, đài sen ở giữa lại tinh xảo trơn láng như bạch ngọc, ở trên đài sen là một hạt sen nho nhỏ màu xanh, tròn đầy trong suốt, giống như một hạt ngọc phỉ thúy.
« Thiên Thanh Ngọc Liên. » Cung Trường Nguyệt thì thào gọi ra tên đóa hoa sen đang cầm trên tay.
Thật không ngờ, Thiên Thanh Ngọc Liên lại nở rộ trong ảo cảnh, đây là ý trời sao ?
Cung Trường Nguyệt nhịn không được cười nhẹ.
Mà nàng hoàn toàn không ngờ, Thiên Thanh Ngọc Liên nở rộ, nói cho cùng, cũng chỉ vì một giọt nước mắt của nàng thôi.
Chỉ là, giọt lệ đó không phải giọt lệ bình thường, nó bao gồm cay đắng ngọt bùi cùng tang thương trong hai kiếp người của nàng, dĩ nhiên không giống như nước mắt bình thường.
Cung Trường Nguyệt ngồi xếp bằng, trong lòng là đóa sen vàng đang lay động, xung quanh vẫn một mảnh tối đen.
Nàng nhíu mày.
Theo lý mà nói, nàng đã phá xong ảo cảnh, đáng ra xung quanh phải khôi phục lại cảnh mộ thất chứ, vì sao vẫn còn tối đen.
« Thật ra, chủ nhân Trường Nguyệt, người vẫn chưa tính là đã phá giải ảo cảnh nha ? » Một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu vang lên bên tai nàng.
Giọng nói này rất quen thuộc, Cung Trường Nguyệt gần như không cần nghĩ ngợi đã hô lên, « Thần Diệu ! »
« A ! Chủ nhân ! Ta tới rồi ! »
Tiếng nói của Thần Diệu vừa dứt, thân thể xù lông của nó đã chạy ra từ trong bóng tối, nhảy đến trước mặt Cung Trường Nguyệt, nhu thuận ngồi đó, giống như một chú cún con, nịnh nọt ngoe nguẩy đuôi.
« Trường Nguyệt chủ nhân ! » Thần Diệu ngọt ngào kêu lên.
Cung Trường Nguyệt cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng không nói gì nữa, trực tiếp hỏi, « Thần Diệu, sao ngươi lại nói ta vẫn chưa phá ảo cảnh ? »
« Bởi vì chủ nhân suýt nữa là chìm vào bên trong a ! » Thần Diệu le lưỡi, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Cung Trường Nguyệt đảo mắt suy nghĩ, khi nãy mình gần như quên đi tất cả, chỉ nhớ thân phận và những chuyện kiếp trước, hiển nhiên là hoàn toàn sa vào ảo cảnh.
« Một khi đã thế, sao hiện tại lại thế này ? »
Thần Diệu đợi một lúc lâu, rốt cục đợi được Cung Trường Nguyệt hỏi chuyện này, vô cùng hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó lẻn đến trước mặt Cung Trường Nguyệt tranh công, « Là ta nha ! Là ta ! Là ta phá giải ảo cảnh ! »
Thần Diệu ? Cung Trường Nguyệt có chút thắc mắc nhìn thân hình nhỏ xíu đơn bạc của Thần Diệu, chỉ là rất nhanh nàng đã nghĩ tới Thần Diệu là Hồ tộc, mà Hồ tộc trời sinh lại am hiểu mê huyễn thuật, cho nên phá giải một cái ảo cảnh chẳng là gì hết.
« Chủ nhân, người chờ một chút a, rất nhanh sương mù đen sẽ rút đi, người có thể ra ngoài ! » Thần Diệu mị mắt cười.
Nó nói thật, sương mù xung quanh Cung Trường Nguyệt rất nhanh sẽ lui đi, chẳng qua, nó vẫn nói dối một việc – sương mù đó là vì tâm tư của nó nên mới chậm chạp chưa lui.
Về phần nguyên nhân…
Ánh mắt Thần Diệu dừng trên Thiên Thanh Ngọc Liên trong lòng Cung Trường Nguyệt.
Cung Trường Nguyệt chú ý ánh mắt của nó, giọng nói lập tức lạnh đi ba phần, « Ngươi muốn Thiên Thanh Ngọc Liên ? »
Nàng hỏi rất nhẹ, nhưng sát ý lại lấy nàng làm trung tâm mà tản ra xung quanh.
Thần Diệu cũng cảm thấy chỗ sát khí đó, trong lòng nó nhất thời dâng lên từng trận mất mát – không ngờ, chủ nhân không tin tưởng nó như nó vẫn nghĩ. Tuy Thiên Thanh Ngọc Liên là vật đại bổ với nó, nhưng dù sao đó cũng là Cung Trường Nguyệt tìm được, lại là thứ quan trọng để Thanh Thần sống lại, làm sao nó có thể nổi lòng tham lam được ?
Vì thế, nó lắc đầu, giải thích, « Không, ta không muốn Thiên Thanh Ngọc Liên, ta chỉ muốn hít một ngụm tiên khí khi Thiên Thanh Ngọc Liên nở rộ thôi. »
Thiên Thanh Ngọc Liên là tiên phẩm, lúc nở rộ sẽ tản ra linh khí tinh thuần rất, loại linh khí này rất nhanh sẽ lan ra rồi dung nhập vào trong trời đất, vì thế Thần Diệu cần một ít thủ đoạn nhỏ bắt lấy linh khí tinh thuần đó, không để bọn chúng chạy trốn.
Cung Trường Nguyệt nghe nó giải thích xong, cũng không hoài nghi nữa, yên lòng thu lại sát khí.
Thần Diệu thấy Cung Trường Nguyệt tin mình, trong lòng vô cùng vui sướng.
Sau đó, nó ngẩng đầu lên, há miệng ra, một cỗ ánh sáng nho nhỏ sáng lên trước miệng nó, giống như có lực hấp dẫn gì đó bao lấy không gian tối đen xung quanh, gom lại toàn bộ linh khí mà khi nãy Thiên Thanh Ngọc Liên nở rộ đã tỏa ra, sau đó hút vào trong bụng.
Tuy nói hấp thu linh khí tinh thuần của Thiên Thanh Ngọc Liên thì kém xa so với việc ăn toàn bộ Thiên Thanh Ngọc Liên, nhưng chỉ như thế cũng đã đủ để Thần Diệu hóa người.
Đúng vậy, chính là hóa người.
Yêu quái tu luyện có rất nhiều giai đoạn, mà hóa người là một trong những cửa ải quan trọng nhất. Trước đây Thần Diệu luôn bị chặn lại ở cửa ải này, chậm chạp không bước qua được, lúc này hấp thu linh khí của Thiên Thanh Ngọc Liên, đã có thể đánh thẳng vào giai đoạn đầu hóa người.
Thần Diệu vẫn còn chìm đấu trong cảm giác tuyệt vời của linh khí tinh thuần và suy nghĩ mình đã có thể hóa người, nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô.
Đợi đến khi Thần Diệu hấp thu xong linh khí, lại đột nhiên biến mất như mọi khi, đương nhiên, trước khi biến mất nó cũng chào Cung Trường Nguyệt một tiếng.
Thần Diệu biến mất, sương mù cũng rút đi, Cung Trường Nguyệt thấy được cảnh xung quanh mình chính là mộ thất đầu tiên, dưới chân nàng là trận bát quái và sông thủy ngân. Chỉ là thủy ngân trong trận bát quái đã dừng chảy, giống như thời gian dừng lại, đứng yên ở đó, khiến người ta cảm thấy có chút quỷ dị.
Cung Trường Nguyệt lại không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng biết thủy ngân đứng yên là vì nàng đã phá giiar trận pháp, đợi đến khi họ rời đi, thủy ngân trong bát quái trận mới chuyển động lần nữa, mà trận pháp kia cũng dựa theo thủy ngân chuyển động mà tiếp tục vận hàng, mạnh mẽ bảo vệ hoàng lăng Cận quốc.
Chẳng qua, nếu có người tiếp theo tiến vào, có lẽ cũng không có thực lực như Cung Trường Nguyệt, có thể tự mình mạnh mẽ phá giải sát trận đằng đằng sát khí, chỉ giết rồi giết đỏ cả mắt rồi lạc ở bên trong, cuối cùng lại bị sát trận giết trước.
Trì Bắc Thành, Lưu Thấm và Thanh Sở đang lo lắng chờ đợi, rốt cục nhìn thấy Cung Trường Nguyệt xuất hiện ở chính giữa mộ thất, bọn họ theo bản năng tiến lên, lại nhớ lúc trước Cung Trường Nguyệt bảo cả nơi này là một trận pháp lớn, không muốn liên lụy Cung Trường Nguyệt nên cứ chậm chạp không bước đến.
« Có thể vào rồi. » Cung Trường Nguyệt lên tiếng.
Ba người lập tức vọt tới.
Lúc ba người họ bước đến, Cung Trường Nguyệt cúi đầu nhìn Thiên Thanh Ngọc Liên đang cầm trong tay. Không biết từ lúc này, Thiên Thanh Ngọc Liên đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng so với lúc hào quang ngưng tụ thì còn tinh xảo hơn, mà hơi thở ẩn hiện của nó mang đến cảm giác ấm áp hiền hòa khó tả.
Cung Trường Nguyệt cảm giác được hơi thở đó, cũng hiểu ra Thần Diệu không lừa mình.
Vì thế, nàng cẩn thận cất Thiên Thanh Ngọc Liên chỉ to bằng bàn tay vào trong lòng, sau đó mới xoay người đối mặt với ba người họ, vẻ mặt thản nhiên.
« Phá giải trận pháp rồi ? » Trì Bắc Thành là người đầu tiên hỏi.
Cung Trường Nguyệt không trả lời, ý bảo Trì Bắc Thành nhìn dưới chân.
Trì Bắc Thành lập tức chuyển ánh mắt xuống dưới chân mình, lúc này mới phát hiện chất lỏng màu bạc đã dừng chuyển động. Hắn thật thông minh, nhìn thấy chất lỏng dừng lại, rất nhanh đã nghĩ đến trận pháp bố trí ở mộ thất, chắc chắn cũng đã ngừng hoạt động.
Thật may mắn, ánh mắt hắn nhìn Cung Trường Nguyệt lại phức tạp hơn – không ngờ, công tử Ngọc lại tinh thông trận pháp như thế, dễ dàng phá vỡ trận pháp Cận quốc tỉ mỉ bố trí, nếu thật sự ở trên chiến trường…
Trong lòng Trì Bắc Thành nhất thời dâng lên suy nghĩ không thể cùng người này đối địch.
Đáng tiếc, những chuyện đó đã được định trước, tất cả đều tuân theo quỹ đạo đã có –
Đương nhiên, cái gọi là dễ dàng phá vỡ chỉ là suy nghĩ của Trì Bắc Thành thôi. Khi nãy Cung Trường Nguyệt phá vỡ sát trận, lại sa vào ảo trận, tuyệt đối không phải nhẹ nhàng mà phá vỡ được. Đó là vì tính tự chủ nàng rất mạnh mẽ, nếu là người khác, chỉ sợ đã mềm nhũn ngã xuống, làm gì có chuyện còn đứng ở đây giống như nàng ?
« Đi, vào thôi. » Cung Trường Nguyệt quên đi thời gian, trời đã sắp sáng rồi, bọn họ phải nhanh chóng ra ngoài.
Đã không còn trận pháp cản trở, bốn người rất nhanh đã đi qua vài cái mộ thất, có cái đầy vàng bạc châu báu, có cái lại bày toàn đồ sứ cổ tinh xảo… Mỗi một mộ thất đều là tài phú khiến người ta kinh hãi.
Nhưng trước những thứ đó, ánh mắt Cung Trường Nguyệt vẫn chưa hề thay đổi, giống như mấy cái này chỉ là đồ bình thường, đem theo ba người kia vọt vào mộ thất cuối cùng.
Đây là cái cuối cùng cũng là cái lớn nhất, chóp đỉnh của nó cao tới mức không thể tưởng tượng được, hoa lệ của nó không thể dùng từ ngữ để hình dung, khiến người ta nhìn vào mà rung động.
Chỉ là, Cung Trường Nguyệt không có tâm trạng thưởng thức cảnh trước mặt, ánh mắt nàng đảo một vòng quanh mộ thất, rất nhanh dừng ở một chỗ. Sau đó, nàng nhấc chân đi qua, cầm hộp gấm lên.
Nàng mở ra, một mùi hương thơm ngát đập vào mặt, ở bên trong hộp là một khối gỗ màu đỏ thẫm.
Xích Viêm thần mộc !
Trong lòng Cung Trường Nguyệt run lên – rốt cục đã tập trung đủ những thứ khiến Thanh Thần sống lại !
Cầm Xích Viêm thần mộc, nhóm Cung Trường Nguyệt rất nhanh liền rời đi, mà chẳng ai đụng vào của cải bên trong hoàng lăng Cận quốc. au khi họ rời đi, trận pháp ở mộ thất đầu tiên cũng bắt đầu chuyển động.
So với lúc họ đến, hoàng lăng Cận quốc chỉ thiếu đi một khúc gỗ, Xích Viêm thần mộc chẳng hề có tác dụng khi ở trong tay người tầm thường.
Lúc bọn họ bước ra, bên ngoài trời vừa sáng lên, gà trống cất tiếng gáy đầu tiên.
Tuy rằng chỉ một đêm, nhưng bọn họ ở bên trong hoàng lăng Cận quốc lại cảm thấy thật lâu.
Thật sự như cách cả một đời.
« Thừa dịp trời chưa sáng hẳn, chúng ta nên chạy về vương phủ đã. » Trì Bắc Thành đề nghị.
Cung Trường Nguyệt không có ý kiến khác.
Cả nhóm chạy về Trấn Bắc vương phủ bằng tốc độ nhanh nhất, Trì Bắc Thành chuẩn bị về nghỉ ngơi một chút, Cung Trường Nguyệt thì mang theo Lưu Thấm và Thanh Sở về Tuyết uyển.
Tuy rằng đã một đêm không ngủ, nhưng Cung Trường Nguyệt không hề lộ vẻ mệt mỏi, ngược lại tinh thần minh mẫn, ánh sáng trong mắt khiến người ta không dám nhìn gần !
Sau khi về phòng, Cung Trường Nguyệt lập tức hạ lệnh cho Lưu Thấm và Thanh Sở đi nghỉ, còn mình ngồi trong phòng, lấy Tụ Phách châu ra, gõ lên mặt trên, phá đi chân khí bao quanh nó.
Một cái đầu đen tuyền ló lên thăm dò.
Thanh Thần nâng mặt lên, ngây ngốc nhìn Cung Trường Nguyệt, lộ ra nụ cười nịnh nọt, « Tỷ ! Tỷ, ta có thể ra ngoài rồi ? »
Cung Trường Nguyệt nâng mi, « Ra đi. »
Thanh Thần hoan hô một tiếng, vọt ra khỏi hạt châu, vui vẻ bay khắp phòng, bộ dạng ta sẽ ngao du khắp trời đất, đong đưa cái đầu, còn có chút đắc ý.
“Thanh Thần.”
Cung Trường Nguyệt kêu một tiếng, Thanh Thần lập tức vọt tới, sau đó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cung Trường Nguyệt, giống như người coi trời bằng vung bay tới bay lui trong phòng không phải hắn.
“Tỷ tỷ, người gọi ta có việc gì sao?” Thanh Thần lên tiếng, lộ ra răng nanh trắng bóc, nụ cười có chút hiền hòa.
Cung Trường Nguyệt đưa tay xoa đầu hắn, tuy rằng chỉ đụng vào không khí, nhưng cũng cảm thấy trong lòng thỏa mãn.
Chỉ là rất nhanh sau đó, nàng đã trịnh trọng hỏi –
“Thanh Thần, đệ có muốn trở lại thành người không?”
Câu hỏi của Cung Trường Nguyệt khiến Thanh Thần sửng sốt.
“Ta… Ta…”
Vẻ mặt Cung Trường Nguyệt rét lạnh, quát, “Trả lời, muốn, hay không muốn?”
Tuy rằng nàng vô cùng muốn Thanh Thần sống lại, nhưng chuyện này phải hỏi ý kiến của Thanh Thần, nếu đệ ấy không muốn, nàng tất nhiên không ép hắn.
Thanh Thần bị Cung Trường Nguyệt rống, thân mình run lên, chỉ là lần này hắn trả lời vô cùng nhanh chóng, hơn nữa rất vang dội –
“Muốn! Ta muốn làm người!”
Sau khi hắn hô lên những lời này, trong khóe mắt dâng lên chút nước.
Tuy rằng mấy ngày qua bộ dạng hắn vẫn vô ưu vô tư, nhìn có vẻ rất vui sướng, nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng chua sót. Hắn muốn vững vàng đứng trên mặt đất, trôi nổi như bây giờ rất thần kỳ, rất tự do, nhưng vẫn không thể nào thay thế được cảm giác dẫm từng bước chân lên mặt đất.
Hắn muốn làm người, làm đệ đệ thật sự của tỷ tỷ, chứ không phải một linh hồn chẳng ai nhìn thấy, chỉ có thể cô độc trôi nổi.
« Được, nếu vậy, ta sẽ hồi sinh đệ ! » Ánh mắt Cung Trường Nguyệt sáng lên.
Rất nhanh sau đó, nàng mang theo Lưu Thấm và Thanh Sở, chào từ biệt Trì Bắc Thành.
Lúc Trì Bắc Thành biết tin nàng muốn rời đi không khỏi sửng sốt, tuy biết công tử Ngọc đến đây vì Xích Viêm thần mộc, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ công tử Ngọc lại rời đi nhanh như vậy.
« Ngươi… » Trì Bắc Thành vốn định nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài, trong mắt khó che được sự mất mát, « Hy vọng lần sau gặp lại, có thể giống như bằng hữu. »
Cung Trường Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, lúc lâu sau mới đáp, « Được. »
Các nàng khởi hành suốt đêm, đến khi Cố Li biết tin Ngọc công tử đã rời khỏi thì chỉ còn nhìn thấy tro bụi từ xe ngựa của họ, nhất thời sững sờ tại chỗ, sau đó không kiềm chế được khóc lớn.
Trì Bắc Thành có chút đau đầu nhìn Cố Li khóc đến lê hoa đái vũ, cuối cùng chỉ có thể giựt giây muội muội mình đi an ủi nàng. Lưu Thấm tuy rằng không muốn, nhưng vẫn đi lên, chuẩn bị an ủi Cố Li đang thương tâm.
Ai ngờ, Trì Bắc Thành còn chưa đi đến bên cạnh Cố Li, Cố Li đã lau đi nước mắt, nói, « Nhất định phải trở thành nữ tử chói sáng trong mắt Ngọc công tử », rồi ngênh ngang rời đi.
Sau đó, con đường học hành của Cố Li khiến người nhà nàng đau đầu vô cùng.
Có điều, đây là chuyện sau này.
Ba người Cung Trường Nguyệt rất nhanh đã chạy tới Thiên thành, hội hợp với những người khác, chỉ nghỉ ngơi một ngày một lập tức lên thuyền, chuẩn bị chạy về tổng bộ Thần lâu ở Mặc quốc – Ẩn Tinh cốc.
Trước đây, nguyên nhân Cung Trường Nguyệt đem Ẩn Tinh cốc làm tổng bộ rất đơn giản, nơi đó địa thế hẻo lánh, dễ thủ khó công, hơn nữa phong cảnh u nhã, linh khí tràn đầy !
Cho nên lúc Thần Diệu nói thuật hồi sinh cần một nơi linh khí mạnh mẽ, chỗ đầu tiên Cung Trường Nguyệt nghĩ đến là Ẩn Tinh cốc.
Nàng không quá hiểu biết về hai quốc gia khác, chỉ hiểu rõ Mặc quốc, biết được nơi linh khí cường thịnh nhất chính là Ẩn Tinh cốc.
Cho nên nàng mới vội vàng rời khỏi Cận quốc, chạy về Mặc quốc.
——-
Tư Trị Thông Giám (thường gọi tắt là Thông Giám) là bộ sách sử gồm nhiều cuốn do Tư Mã Quang thời Bắc Tống biên soạn, gồm 294 cuốn, hoàn thành mất 19 năm. Chủ yếu lấy thời gian làm cơ sở, sự kiện làm mục lục, viết từ năm hai mươi ba Chu Uy Liệt Vương (năm 403 trước công nguyên) đến thời Ngũ Đại Hậu Chu Thế Tông, năm thứ sáu Hiển Đức xuất chinh Hoài Nam thì ngừng bút (năm 959 sau công nguyên), trải qua 16 triều đại dài 1362 năm lịch sử.
Tư Trị Thông Giám là bộ biên niên sử tổng quát đầu tiên của Trung Quốc, chiếm một vị trí rất quan trọng trong sách sử Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.