Chương 88: Võ hội
Cơ Sóc
31/07/2015
Dẫn hồn thành công !
Trong khoảnh khắc mà linh hồn Mộ Thanh Thần thành hình trong hạt châu, một cái chén nhỏ giống như được dùng để đốt đèn rơi ra từ trong ánh sáng rực rỡ, " đinh đương " một tiếng, rơi xuống, lăn vài cái rồi lẳng lặng nằm ở đó.
Cung Trường Nguyệt vươn tay, chậm rãi mở ra, hạt châu đầy màu sắc vốn đang phiêu phiêu giữa không trung giống như cảm ứng được, chậm rãi dừng lại trong lòng bàn tay Cung Trường Nguyệt, lăn hai vòng, sau đó bắt đầu lóe lên ánh sáng ấm áp rực rỡ, giống như đứa trẻ hồn nhiên không tiếng động biểu đạt vui mừng của mình. (Miu : xem đoạn này em muốn khóc ghê ss, Thanh Thần giống đứa trẻ được về bên chị gái ý)
Cung Trường Nguyệt cúi đầu nhìn hạt châu trong lòng bàn tay, vẻ lạnh lùng trong mắt mềm đi vài phần.
Thần Diệu ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, nó từ trên bàn trả nhẹ nhàng nhảy xuống, không tiếng động rơi trên mặt đất, đến gần Dẫn Hồn đăng đã mất đi vẻ sáng bóng và rực rỡ khiến người ta kinh diễm lúc trước, dùng miệng ngậm lấy, nâng nó lên.
" Ít nhất là ba năm nữa, Dẫn Hồn đăng mới có thể khôi phục như cũ a. " Thần Diệu nhịn không được cảm thán.
Mà Cung Trường Nguyệt một tay cầm hạt châu, quay đầu nhìn Thần Diệu, " Nếu đã dẫn hồn thành công, vậy kế tiếp phải làm sao mới có thể hồi sinh Thanh Thần ? "
" Có hai cách. " Thần Diệu ngừng lại một lát, " Một chính là dùng Tụ Phách châu, thật ra Tụ Phách châu không chỉ hội tụ linh hồn, mà ở trong đó còn có linh khí thiên địa, linh hồn được Tụ Phách châu bảo vệ cũng sẽ được linh khí thiên địa nuôi dưỡng, dần dần trở nên mạnh hơn, lúc linh khí đạt tới cực điểm, liền có thể dùng linh khí đó để nặn ra một thân thể linh lực tinh thuần. "
" Quá trình này đơn giản, nhưng cần rất nhiều linh khí, mà hấp thu linh lực cũng là một quá trình chậm chạp, cho nên nặn thân thể mới, thực hiện được mục tiêu hồi sinh thì cần một thời gian rất lâu, lâu đến mức… có thể hơn trăm năm, nghìn năm sau, hoặc là để Tụ Phách Châu ở một nơi là thiên địa linh khí mạnh mẽ mới có thể hoàn thành. "
Cung Trường Nguyệt trầm xuống – nàng không chờ lâu như vậy được.
" Còn cách kia ? "
" Dùng chí bảo thiên địa nặn thân thể cho hắn, nhưng từng chí bảo đó đều vô cùng hiếm có, tìm được cũng cực kì khó khăn, lại càng không nói tới phải tìm thấy toàn bộ. "
" Là cái gì, nói đi. " Chỉ cần có trên thế giới này, nàng nhất định tìm được.
" …Thiên Thanh Ngọc Liên, Trầm Mặc thạch, Xích Viêm thần mộc, còn có một thứ nữa chính là Lung Ngọc mà Trường Nguyệt chủ nhân đã có. " Thần Diệu nói tới đây, đột nhiên nhớ tới một việc, kinh hỉ mở to hai mắt, vội nói, " Đúng rồi đúng rồi ! Ta biết Trầm Mặc thạch ở đâu rồi ! "
Cung Trường Nguyệt hơi nhướng mi.
" Trầm Mặc thạch chính là phần thưởng cao nhất trong thiên hạ võ hội lần này ! "
Cái nơi được gọi là giang hồ, luôn luôn đầy sự cạnh tranh, tranh xem ai võ công cao hơn, tranh xem ai thiên phú mạnh hơn, tranh xem ai tạo nên nhiều truyền thuyết hơn, tranh… tranh… tranh ! Cho nên, mới có cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ, thiên hạ đệ nhất môn phái, Cung Trường Nguyệt có được mỹ danh " Thiên hạ đệ nhất công tử " cũng không ngoại trừ nguyên nhân này.
Mà rất nhiều sự kiện cũng từ đó nổi lên, thiên hạ võ hội chính là một trong số đó.
Bất quá, thiên hạ võ hội cũng được xem như hạc trong bầy gà giữa các sự kiện của giang hồ, không chỉ vì nó có truyền thống đã nhiều năm, mà bởi vì thiên hạ võ hội chính là nơi duy nhất truyền đi cái danh tiếng cao thủ đỉnh cao. Dần dần, thiên hạ võ hội với những người nghĩa khí giang hồ tụ hội lại đã thay đổi, trở thành một nơi đấu võ thật sự.
Người chiến thắng ở thiên hạ võ hội sẽ được mỗi người trên giang hồ biết tới – thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Chủ sự thiên hạ võ hội được thay đổi hằng năm, mà năm nay là các đại môn phái cùng tổ chức, địa điểm ở thiên hạ đệ nhất môn phái – Thần Nam phái.
Hơn nữa, năm nay mấy đại môn phái làm chủ sự, bởi vì ngôi vị thiên hạ đệ nhất cao thủ đã bỏ ra một lễ vật lớn, chính là Trầm Mặc thạch trong truyền thuyết !
Lực hấp dẫn của Trầm Mặc thạch là rất lớn, giang hồ rất nhiều năm nay chưa có bảo vật xuất hiện lập tức sôi trào.
Nghe nói, lúc tu luyện nếu có Trầm Mặc thạch làm bạn, tiến bộ một ngày giống như một năm, tốc độ gia tăng nội lực sẽ nhanh kinh người !
Truyền thuyết đương nhiên có điểm phóng đại, người có Trầm Mặc thạch nếu tu luyện một ngày liền địch lại một năm của người khác như thế, vậy quy củ vạn vật thế gian sẽ vô cùng hỗn loạn. Đương nhiên, Trầm Mặc thạch có thể giúp tăng thêm hiệu quả tu luyện là chuyện không thể nghi ngờ, chỉ là không tới mức một năm mà thôi.
Phải biết rằng, tu luyện nội lực vô cùng khó khăn, hơn nữa người võ công càng cao, nội lực tăng thêm lại càng khó. Nhưng nội lực lại rất quan trọng với mỗi người, cho dù chiêu thức võ công của ngươi mạnh đi nữa, nếu không có nội lực bên trong thì cũng vô dụng. Cho nên Trầm Mặc thạch mới trở nên trân quý như vậy. (CaS : đoạn này chém !!)
Con người lúc nào cũng tham lam, không ai hy vọng võ công của mình bị đình trệ, mỗi người đều hy vọng mình trở nên mạnh, mạnh hơn, vô cùng mạnh !
Võ công vốn là như vậy, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn !
Cho nên, lần thiên hạ võ hội này bởi vì có Trầm Mặc thạch xuất hiện, trở thành thiên hạ võ hội đặc sắc nhất trong lịch sử từ trước tới nay !
Mấy tháng trước khi thiên hạ võ hội chính thức cử hành, Thần Nam phái lấy danh nghĩa các đại môn phái, phát thiệp mời cho những người nổi danh trên giang hồ, có được thiệp mời là điều kiện đầu tiên tham gia thiên hạ võ hội.
Đương nhiên, không nhận được thiệp mời cũng có thể tham gia, nhưng chỉ có thể lấy thân phận người xem chứ không thể thật sự tham gia thiên hạ võ hội, tiến đến cuộc đấu dành danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Vị trí của Thần Nam phái khác với những môn phái bình thường thích chọn nơi núi non trùng điệp, nó nằm trên một đảo nhỏ ở giữa biển, tên đảo nhỏ này là Thần Nam đảo, đương nhiên, tuy nói Thần Nam đảo là đảo nhỏ, nhưng chẳng hề nhỏ chút nào, ước chừng cũng bằng một tòa thành trì lớn, hơn nữa là nơi mà ba nước không quản đến, lại bởi vì có Thần Nam phái tọa chấn nên xung quanh có vẻ rất yên tĩnh, ngay cả hải tặc được xưng là bá chủ trên biển cũng không dám làm càn ở xung quanh Thần Nam đảo.
Chẳng qua, sự yên tĩnh này bởi vì thiên hạ võ hội sắp tới mà bị phá vỡ.
Vô số thuyền chở theo dã tâm của từng người đi về phía Thần Nam đảo, chỉ vì một hư danh có cũng được mà không có cũng không sao.
Trời xanh, biển rộng, mây trắng, sóng biếc.
Một chiếc thuyền lớn lẳng lặng trôi trên mặt biển.
" Bao lâu nữa mới đến ? " Hắc y nam tử đứng lặng ở đầu thuyền, ngắm nhìn đường chân trời ở phía xa, lên tiếng hỏi.
Ngữ khí của hắn có chút lạnh, luôn khiến người ta có một cảm giác cách xa ngàn dặm, nhưng người nghe cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì tính tình của đại nhân là như thế. Nếu như có ngày nào đó đại nhân ôn hòa, khách khí với hắn, có thể lúc đó hắn mới cảm thấy kỳ quái, hơn nữa chắc da đầu còn run lên một trận !
Vì thế hắn rất cung kính cúi người, " Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thêm nửa ngày nữa là đến. "
" Ân. " Hắc y nam tử nhàn nhạt đáp lại một câu, đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên người hắn, " Lui ra đi, nói người khác không được tới gần nơi này. "
" Vâng. " Người nọ lui xuống, đồng thời đem lệnh nhắn lại.
Một mình hắc y nam tử đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi loạn mái tóc của hắn, ba nhìn sợi tóc như tuyết xinh đẹp bay múa trong gió, mà vài sợi tóc khẽ che đi cặp mắt đen an tĩnh của hắn, đồng thời cũng dấu đi cảm xúc ở đáy mắt.
Không biết hắn đã đứng ở đây bao lâu, ngay cả hắn cũng không rõ đến tột cùng mình đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, ở phía sau hắn đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
" Sao ca lại tới đây. " Lâu Thập Tam không quay đầu lại cũng biết người tới là ai.
Ở trên thuyền này, có thể không nghe lệnh của mình, hơn nữa che dấu hơi thở đến mức mình cũng không phát hiện, người đó chỉ có thể là hắn.
Nghĩ tới, nếu không phải hắn cố ý cho mình nghe tiếng bước chân " đát đát ", chính mình cũng không phát hiện ra hắn.
" Một mình đứng ở đây nghĩ gì vậy ? " Người nọ chậm rãi đi đến bên cạnh Lâu Thập Tam, đứng sóng vai với hắn. Người nọ bước chân thật thong thả, giống như nước chảy mây trôi, ẩn ẩn lộ ra một khí thế không nói nên lời.
Lâu Thập Tam nghiêng đầu nhìn hắn, " Không biết. "
Người nọ vẻ mặt không đổi, tựa hồ không hề cảm thấy ngoài ý muốn với đáp án của Lâu Thập Tam.
" Ca, ngươi nói hắn có đi không ? " Lâu Thập Tam đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Người nọ nhíu mày, cũng trả lời giống vậy, " Không biết. "
Đáy mắt Lâu Thập Tam lướt qua một chút cảm xúc – hắn rất cố chấp, cố chấp một cách khó tưởng tượng, nếu hắn đã nhận định người kia là đối thủ cả đời, tuyệt đối sẽ cố gắng hơn, tranh thủ một ngày nào đó đánh bại người kia. Nhưng mà, vì sao hắn lại cảm thấy tâm tư của mình vào ngày nào đó đã xảy ra một chút thay đổi ? Một chút… ngay cả hắn cũng không biết điều đó. (Miu : Ôi không lẽ anh đoạn tụ ? Anh chưa biết chị là nữ mà)
Hai nam tử cùng mặc hắc y giống nhau, đứng ở đầu thuyền, xung quanh họ là một mảnh yên tĩnh trầm mặc.
Khác với Lâu Thập Tam một thân hắc y đơn giản, không hề có hoa văn trang trí, nam tử được Lâu Thập Tam gọi là " ca " kia cũng một thân hắc y, nhưng lại vô cùng xa hoa tôn quý, hoa văn vàng nhạt từ cổ áo kéo dài xuống, hắc y cũng là gấm Tô Châu tinh xảo. Mà ở vai hắn, một trái một phải hai đầu mãnh thú kỳ quái, vẻ ngoài dữ tợn kinh khủng, nhe răng trợn mắt rít gào, biểu tình trong khoảnh khắc đó có thể nói là vô cùng sinh động. Bất quá hai đầu mãnh thú này không phải rồng, không phải hổ, cũng không giống bất kỳ con vật gì ở trên thế giới này, mà tựa như mãnh thú cổ quái trời sinh tính tình tàn bạo trong truyền thuyết.
Bởi vì có hai đầu mãnh thú này, một thân y bào của nam tử thêm vài phần sát khí quỷ dị.
Mà vẻ ngoài của nam tử này, dù có dùng hết những từ ngữ ca ngợi trong thiên hạ cũng không thể hình dung vẻ tuấn mỹ của hắn, mày kiếm phi dương, mắt phượng hẹp dài, sóng mũi cao đẹp, môi mỏng lạnh bạc, đều vô cùng hoàn mỹ.
Dung mạo của hắn có ba phần tương tự với Lâu Thập Tam, hai người đứng một chỗ, lại mặc hắc y giống nhau, người bên ngoài nhìn một cái là biết giữa hai người có quan hệ.
Thật ra, Lâu Thập Tam từ nhỏ đều nghĩ mình một cô nhi, không phụ không mẫu, không huynh không đệ, vẫn lấy thân phận cô nhi mà trưởng thành. Cho đến một ngày, hắn gặp được kỳ ngộ trời ban, một quyển công pháp vô danh lại làm cho hắn tu luyện nên đao pháp tốt như bây giờ, hắn mới thoát khỏi cuộc sống nghèo khó của cô nhi dưới tầng chót ở đáy xã hội, bắt đầu có chút danh tiếng trên giang hồ.
Mái tóc của hắn bởi vì công pháp kia mà trở nên bạc trắng, cũng chưa từng nghĩ vì thế mà hắn có được danh hào Tuyết Phát la sát.
Bất quá, Lâu Thập Tam nghe được người ta đồn xuất thân của mình là một đại thế gia cho nên mới có thể có được thành tựu như thế ở tuổi này, trong lòng lại trào phúng – mình, chỉ là một cô nhi.
Nhưng có một ngày, một người nam nhân xuất hiện trước mặt hắn, tự xưng là ca ca đồng phụ đồng mẫu đã thất lạc nhiều năm của hắn.
Nam nhân này, tên là Lâu Mạc Bạch.
Thân phận của hắn thần bí mà tôn quý, đối với cô nhi như Lâu Thập Tam mà nói, là vô cùng cao cao tại thượng.
Lâu Thập Tam tự mình lớn lên, chưa bao giờ nhớ tới cái gì mà phụ mẫu huynh đệ, hắn nhớ rõ, hắn họ Lâu là bởi vì trên y phục của khất cái nuôi lớn hắn có thêu một chữ " Lâu ", hắn dùng nó làm họ, cũng tự lấy cái tên " Thập Tam " này.
Lâu Thập Tam từ nhỏ đến lớn đều nghĩ mình là cô nhi, dĩ nhiên không tin tưởng Lâu Mạc Bạch. Nhưng hắn không thể phủ nhận, dung mạo của mình với Lâu Mạc Bạch thật sự có vài phần tương tự, thậm chí hai người còn có điếu trụy* giống nhau như đúc ! Nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lâu Thập Tam thủy chung không thừa nhận.
*Dây chuyền ấy mọi người
Giống với Lâu Thập Tam, Lâu Mạc Bạch cũng là một người bướng bỉnh, cho dù Lâu Thập Tam không thừa nhận mình là ca ca, hắn vẫn đối xử với Lâu Thập Tam vô cùng tốt, hoàn toàn làm tròn trách nhiệm huynh trưởng.
Cuối cùng, hắn cũng đợi được một tiếng " ca " của Lâu Thập Tam.
Bất quá, Lâu Thập Tam cũng không phải vô cùng hiểu rõ Lâu Mạc Bạch, hắn chỉ biết ca ca mình ở trong một tòa cung điện tại Vạn Trọng sơn, tất cả mọi người đều cung kính với hắn (Lâu Mạc Bạch), võ công của hắn cũng cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, còn có một cảm giác sâu không lường được. Mà thân phận thật sự của Lâu Mạc Bạch, hắn cũng không biết.
Lại không biết, thân phận này, lớn cỡ nào…
" Ca, ngươi không có thiếp mời ? " Lâu Thập Tam nghi hoặc hỏi.
Lâu Mạc Bạch gật đầu, " Ân, không có. " Mấy tên đó mà phát thiệp mời cho hắn thì mới thật sự là đầu bị úng thủy.
" Sao lại thế ? " Lâu Thập Tam cảm thấy rất kỳ quái, võ công ca ca cao như thế, theo lý mà nói không phải hạng người vô danh, sao lại không có thiếp mời thiên hạ võ hội ?
Lâu Mạc Bạch nâng tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, " Không có việc gì, ta xem là được rồi. " Với việc võ đấu này, hắn không có hứng thú, tuy Trầm Mặc thạch rất hấp dẫn, nhưng không đáng để hắn mặt dày tham gia vào cái sự kiện được xưng là võ lâm chính đạo này.
Lâu Thập Tam gật đầu.
" Được rồi, gió lớn, vào đi thôi. " Lâu Mạc Bạch nhìn về phía chân trời, thấp giọng nói, " Hình như, thời tiết sắp thay đổi. "
Mới vừa rồi vạn dặm trời xanh không mây, không biết từ khi nào đã nổi lên mây đen, nặng nề hướng về phía biển, trên biển lại rất yên tĩnh, vô cùng quỷ dị.
Bình yên trước cơn bão.
Đúng vậy, thời tiết thay đổi.
Thiên hạ võ hội ngày đầu tiên, tất cả mọi người tham gia tập trung tại quảng trường ở trung tâm Thần Nam đảo, những người nổi danh trên giang hồ sẽ dựa theo địa vị mà được sắp xếp vị trí, những danh hào không nổi tiếng dĩ nhiên chỉ có thể ở bên ngoài hoặc ngồi trên chiếu.
Trước quảng trường có dựng đài cao, ở trên cũng là những người đến tham gia thiên hạ võ hội, bất quá, có thể ngồi ở đây đều là những người đại danh lừng lẫy giang hồ, đều là chưởng đại môn phái, đại hiệp võ công cái thế mà mỗi người trên giang hồ đều biết.
Lâu Thập Tam cũng ở trong đó.
Thật ra, hắn không phải chỉ có danh hiệu huyết tinh " Tuyết Phát la sát " khiến người ta nghe là xương cốt mềm nhũn, mà còn bởi vì mấy năm trước hắn một trận thành danh, được Thất Tinh lâu bầu là " Thiên hạ đệ nhất đao ", cho nên ngồi ở đây cũng không phải không thích hợp.
Cũng ngồi ở trên này còn có Mộ Thanh Dạ, thân là tân cốc chủ Thần Y cốc, vị trí của hắn dĩ nhiên là hàng đầu. Hắn vừa đến đây thì có rất nhiều người đều đi đến trò chuyện, chỉ hy vọng có thể tạo ra chút quan hệ với Thần Y cốc.
Thần Y cốc tuy rằng không được thiên hạ xếp vào nhóm mấy đại danh phái, nhưng cũng là một trong những thế lực lánh đời hạng nhất, hơn nữa thực lực của nó không thể chỉ nhìn vẻ ngoài, phải biết rằng thế lực mà Thần Y cốc cất giấu mới thật sự đáng sợ. Thân là thầy thuốc, Thần Y cốc cứu không biết bao nhiêu người, dĩ nhiên những người đó phải nhớ ân tình. Cho nên chỉ cần Thần Y cốc đứng ra hô một tiếng, vô luận là giang hồ hay triều đình, không biết có bao nhiêu người giơ tay hưởng ứng.
Đó mới thật sự điểm đáng sợ của Thần Y cốc.
Càng làm người ta khiếp sợ đó là thiên hạ võ hội năm nay lại xuất hiện vài vị đại sự lánh đời, nghe nói, bọn họ đã đạt tới cảnh giới tông sư trong truyền thuyết, thật là sâu không dò được !
Một vị trong đó, chính là Huyền Nhiên chân nhân.
Đông Minh sơn mà Huyền Nhiên chân nhân ở, nói thật là vô cùng nhỏ, không giống mấy môn phái hở ra là có nghìn người vạn người, người Đông Minh sơn bất quá cũng chỉ có hai mươi mấy mà thôi, nhưng cho dù là một môn phái nho nhỏ như thế cũng là một tồn tại mà giang hồ tuyệt đối không thể coi thường, mọi người đều biết đến, ở đó có hai vị tông sư, một người là Huyền Nhiên chân nhân, một người là Huyền Hoa chân nhân.
Lúc này, Huyền Nhiên chân nhân một thân thanh bào, tóc cùng râu đều được chải thẳng, cặp mắt kia chẳng hề có chút thần thái già nua nào, ngược lại tràn ngập tinh quang, người khác căn bản không dám nhìn thẳng vào hắn ! Nhưng trên mặt hắn lại luôn cười ha ha, thoạt nhìn vô cùng bình dị gần gũi.
Đối lập như thế dung hòa trên người hắn, cũng không làm tròn vẻ tiên phong đạo cốt của Huyền Nhiên chân nhân ?
Người ngoài nhìn thấy, không thể không cảm thán – quả là khí phách tông sư !
Đại khái cũng chỉ có người một nhà Đông Minh sơn mới biết, Huyền Nhiên chân nhân cao cao tạo thượng, sâu không lường được, thực tế là một người không thể dựa vào !
Trong đó dĩ nhiên có Nam Tử Li.
Thân là đồ đệ duy nhất của Huyền Nhiên chân nhân, Nam Tử Li coi như hưởng hào quang từ sư phụ, chưa làm ra được trò gì trên giang hồ cũng có thể ngồi trên đài cao đại biểu cho thực lực cùng thân phận, mặc dù không phải vị trí ở đầu, nhưng cũng là một chỗ rất tốt.
Thiên hạ võ hội sắp bắt đầu, vô luận là trên đài cao hay ở dưới, tất cả mọi người đều đã ngồi vào vị trí, chờ đợi khoảnh khắc thiên hạ võ hội bắt đầu !
Nhung mà, ở trên đài cao quan trọng nhất, lại có một chỗ trống ! Chỗ trống này ở bên cạnh Huyền Nhiên chân nhân !
Có thể ngồi ở đài cao đầu tiên, dĩ nhiên là Huyền Nhiên chân nhân cấp bậc tông sư, hoặc là chưởng môn các môn phái lớn trong thiên hạ Thần Nam phái, Đồng Hoa phái, vậy vị trí này chuẩn bị cho ai ?
Trước khi thiên hạ võ hội bắt đầu, những người nổi danh đều đã tới, sớm trò chuyện rôm rả, nhân vật nào lại được ngồi trên đài cao, người kia là ai ?
Chưởng môn Đồng Hoa phái Hoa Phi Diệp nhịn không được hỏi chưởng môn Thần Nam phái Đồng Văn Sinh một câu, " Đồng chưởng môn, chỗ trống này là của ai a ? "
Đồng Văn Sinh nhìn vị trí trống kia một cái, tính toán trong lòng, liền nói, " Chỗ trống kia, là công tử Ngọc. "
Hắn cũng không có ý hạ thấp giọng, hơn nữa những người bên cạnh đều muốn biết vị trí này rốt cục là của ai, cho nên phần lớn mọi người đều nghe thấy.
Công tử Ngọc ? Thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc ?
Hoa Phi Diệp hít một hơi, " Công tử Ngọc ? Người kia không phải không thích tham gia những chuyện này sao ? "
" Đâu có ! " Vân Đức, chưởng môn phái Vân Việt ở bên cạnh góp vào một câu, " Thời gian trước, công tử Ngọc này còn đi hội hoa xuân ở Lạc Dương, không phải sao ? "
Đồng Văn Sinh vuốt râu, giải thích, " Ta đưa thiệp mời cho công tử Ngọc, vốn không nghĩ hắn sẽ đến, ai biết được vài ngày trước, người của công tử Ngọc đến bái kiến ta, nói cho ta biết tin công tử Ngọc sẽ tham gia, ta cũng rất kinh ngạc nha ! "
Hoa Phi Diệp có chút đăm chiêu gật đầu, lại nhịn không được nói, " Công tử Ngọc này tuy nói là thiên hạ đệ nhất công tử, nhưng danh hào không phải dựa vào thực lực võ công, sao lại an bài ở vị trí hàng đầu ? Lại còn… lại còn bên cạnh Huyền Nhiên đại sư ! "
Kỳ thật không phải chỉ có nàng nghi hoặc, người bên ngoài cũng nghĩ thế.
Động tác vuốt râu của Đồng Văn Sinh dừng lại, đáy mắt hiện lên một chút tinh quang, " Công tử Ngọc tham gia với thân phận… chủ nhân Thần lâu ! "
Người xung quanh trợn to hai mắt.
Trong khoảng thời gian này, cái tên Thần lâu xem như được truyền đi xôn xao khắp giang hồ. Từ lúc Thần lâu tiêu diệt Huyết Sát cung, vài thế lực lớn trên giang hồ lần lượt nhận được tuyệt sát lệnh, hơn nữa đều bị diệt môn, thế lực quy về dưới trướng Thần lâu, Thần lâu cường đại dần dần hiện ra trước mắt giang hồ, tuyệt sát lệnh đỏ thẫm kia cũng khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật.
Định nghĩa về Thần lâu, tuyệt đối không phải danh môn chính phái, mà còn có vài phần tà đạo. Thần lâu hành sự, người khác đoán không ra, nhưng sự cường đại của nó là không thể nghi ngờ, cho dù là các đại môn phái đứng đầu như Thần Nam phái, Đồng Hoa phái cũng không dám chèn ép Thần lâu.
Thần lâu vô danh lúc trước, tích tụ nhiều năm, tựa hồ hôm nay đã bùng nổ!
Hiển nhiên, Thần lâu bùng nổ thành công, nó dần dần đạt được một vị trí không thể lay động trên giang hồ, thậm chí còn có người đem Thần lâu sánh ngang với Thất Tinh lâu thần bí, thực lực chân thật của hai bên đã không kém nhau bao nhiêu.
Nhưng mà, không ai biết, Thất Tinh lâu thần bí và cường đại kia sớm đã trở thành một bộ phận của Thần lâu.
Mà những người này cũng không nghĩ đến, Thần lâu thần bí khổng lồ như vậy, chủ nhân thật sự lại là công tử Ngọc!
Đột nhiên, phía chân trời xa xa truyền đến một khúc nhạc đàn sáo –
“Chờ chút!” Đằng Văn Sinh ngồi thẳng thân mình, biểu tình trên mặt cũng nghiêm túc hơn, “Công tử Ngọc… đến rồi!”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, trong phạm vi thiên hạ võ hội liền xuất hiện bóng dáng một đoàn người.
Nữ tử mặc bạch sắc sa y, người người mỹ mạo như hoa, nhạc khí của từng người khác nhau, thùy mâu liễm mi, môi khẽ mỉm cười, bạch y phiêu phiêu, kinh diễm tiến vào.
Mà ở phía sau nữ tử bạch y là đại kiện tám người nâng. Đại kiệu này hết sức xa hoa, không nói đến vẻ ngoài của nó, chỉ tám nam tử bạch y nâng kiệu kia thôi, võ công cao cường hoàn toàn có thể là cao thủ đứng đầu trên giang hồ, lại trở thành kiệu phu nâng kiệu!
Mà đại kiệu này dùng gỗ lim chế thành, chóp đỉnh là tơ lựa được dùng chỉ vàng thêu hoa văn, còn đính một viên dạ minh châu rất lớn, lục lạc bằng vàng ở bốn góc, khi đại kiệu di chuyển phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe. Mà ở trên đại kiệu, màn che màu trắng tung bay trong gió, tầng tầng lớp lớp bay lượn quanh một bóng dáng huyền sắc mơ hồ.
Bốn hướng đại kiệu có bốn nữ tử, màu sắc y phục của bốn nữ tử này không giống nhau, đều mặc váy dài, ở trên mặt đều mang một mặt nạ màu bạc, hai tay đặt ở trước bụng, giống như một bức tượng lẳng lặng đứng ở đó.
Sau đại kiệu là một hàng nữ tử bạch sắc sa y, đều xinh đẹp như hoa, trong tay cầm theo cung đăng*.
*Đèn cung đình.
Đoàn người như vậy đột nhiên xuất hiện trên hội trường thiên hạ võ hội, dĩ nhiên mỗi người đều kinh ngạc không thôi! Hơn nữa nữ tử mỹ mạo như hoa, khiến nam nhân ở đây hoa cả mắt.
Bọn họ chưa từng thấy nhiều mỹ nữ như vậy tập trung một chỗ!
Tốc độ của đoàn người cũng không chậm, lại có cảm giác giống như nước chảy mây trôi lưu loát sinh động, nhanh nhẹn đi đến trước đài cao.
Trong khoảnh khắc cỗ kiệu dừng trên đất, Đồng Văn Sinh đứng dậy từ trên ghế, trên mặt cũng lập tức lộ ra nụ cười thân thiết.
“Ha ha! Công tử Ngọc chủ nhân Thần lâu đại giá quang lâm, thất lễ không thể đón tiếp từ xa a!” Lúc Đồng Văn Sinh nói ra những lời này, cố ý tăng thêm vài phần nội lực, khiến cả mỗi góc ở hội trường đều có thể nghe rõ.
Hội trường thiên hạ võ hội nhất thời sôi trào –
Công tử Ngọc? Chủ nhân Thần lâu?
Đồng Văn Sinh dùng khóe mắt vừa lòng nhìn phản ứng của những người đó, nụ cười trên mặt lại thêm vài phần ý tứ.
Mà ở bên trong đại kiệu, Cung Trường Nguyệt ngồi xếp bằng trên nệm mềm, một tay nâng cằm, dùng ánh mắt bĩnh thản không hề xao động xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che màu trắng, nhìn về phía chưởng môn Thần Nam phái – Đồng Văn Sinh.
Đồng Văn Sinh đột nhiên cảm thấy da dầu run lên, nhịn không được rùng mình một cái.
Sao lại thế này? Hắn nghi hoặc trong lòng, nhưng rất nhanh liền quên đi.
“Đồng chưởng môn”, sau màn che, truyền đến một giọng nói nhàn nhạt, tựa hồ là đang chào hỏi với Đồng Văn Sinh.
Nhưng mà chào hỏi thế này, thật sự không thể coi là khách khí, so với nhiệt tình của Đồng Văn Sinh, đúng là cách biệt một trời một đất.
Đồng Văn Sinh chỉ cảm thấy giống như mặt mình bị tát một cái, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào!
Hai thị nữ đứng trước đại kiệu chuyển động, các nàng không hẹn mà cùng xoay người, điểm nhẹ mũi chân, liền nhanh nhẹn rơi xuống bên cạnh đại kiệu trong tư thế quỳ gối, sau đó đồng loạt đưa tay vén màn che lên.
Một bóng dáng huyền sắc xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là một nam tử mang mặt nạ màu bạc tinh xảo, tùy ý ngồi xếp bằng ở bên trong, ba nghìn tóc đen không hề bó buộc được tùy ý thả dài, mà đệm mềm ở dưới thân hắn được tơ lụa lộng lẫy phủ lên, phác họa nên vẻ tôn quý thâm trầm.
Nam tử một thân huyền sắc y bào, cổ áo có hoa văn tinh xảo, những chỗ còn lại cũng không tô vẽ quá nhiều, nhưng không hề có vẻ đơn giản, ngược lại có một vẻ xa hoa ung dung. Ở cổ nam tử có đeo một khối bạch ngọc, trong tay cầm một hạt châu màu sắc rực rỡ, giơ tay nhấc chân có một phong thái khó tả nên lời.
Nam tử kia chậm rãi nâng mắt, cặp mắt không có chút tình cảm chống lại ánh mắt Đồng Văn Sinh.
Đồng Văn Sinh chỉ cảm thấy một trận không rét mà run.
Chợt, nam tử kia cử động!
Giống như một trận sương khói nhẹ nhàng vờn quanh chỗ trống ở vị trí hàng đầu kia, cũng là vị trí thuộc về hắn, động tác ung dung tự đắc, tốc độ tuyệt đối không chậm! Trong nháy mắt đã dừng ở trước chỗ trống.
Bốn thị nữ mang mặt nạ, có thể dễ dàng nhận ra địa vị khác với những nữ tử mặc bạch sắc sa y, cũng theo tới, khoanh tay đứng yên ở sau chỗ trống.
Một nữ tử trong số đó, trước khi đến đây, lấy ra một kiện da bạch hổ từ trong kiệu, lót lên trên ghế gỗ. Một nữ tử khác đem toàn bộ điểm tâm nước trà trên bàn nhỏ ở trước ghế dựa đi hết, sau đó tự mình mang đồ lên, một đĩa điểm tâm bạch ngọc lá sen tinh xảo, thoạt nhìn vô cùng mê người, trà nóng cũng được chuẩn bị tốt, sương khói lượn lờ từ miệng chén, hương trà chậm rãi lan tỏa ra xung quanh.
“Công tử.” Thị nữ đầu tiên cúi người trước mặt công tử Ngọc.
Công tử Ngọc hơi gật đầu, nhanh nhẹn ngồi xuống ghế dựa đã hoàn toàn khác trước.
Một loạt việc này chỉ trong nháy mắt, giống như mới chớp một cái thôi, động tác bốn thị nữ này lại rất thuần thục, hình như đã làm vô số lần rồi.
Xem ra công tử Ngọc khi xuất hành yêu cầu rất cao a. Một ít người nghĩ như thế.
Nhưng mà chủ nhà Đồng Văn Sinh chưởng môn Thần Nam phái trên mặt có chút không nhịn được, thiên hạ võ hội lần này, bởi vì lo thời gian tiến hành có chút dài, cho nên ở trước mỗi ghế dựa đều có một bàn trà nhỏ, ở trên có chuẩn bị trà và điểm tâm, vị trí khác nhau mà nước trà cũng chia ra tốt xấu. Nhưng nước trà và điểm tâm ở vị trí hàng đầu tuyệt đối là tốt nhất. Vậy mà công tử Ngọc vừa tới liền đem điểm tâm nước trà đã chuẩn bị tỉ mỉ vứt đi như giày rách, thực sự là tát một cái thật mạnh lên mặt hắn!
Vì thế Đồng Văn Sinh không nhịn được, bước lên vài bước, cười ha ha giống như tùy ý nói chuyện, “Ha ha! Điểm tâm nước trà Thần Nam phái chúng ta chuẩn bị đạm bạc không được công tử Ngọc ngài để mắt?” Những lời này, nói thật có chút châm chọc.
Ánh mắt công tử Ngọc chậm rãi chuyển về phía hắn, nụ cười giả tạo trên mặt hắn hơi dừng một chút, khẽ gật đầu, “Quả thật sơ sài.”
Nói thẳng ra như thế a!
Đồng Văn Sinh lộ ra khuôn mặt tức đến đỏ bừng.
“Xì!” Huyền Nhiên đại sư ngồi bên cạnh công tử Ngọc nhịn không được bật cười.
Đồng Văn Sinh có chút bất đắc dĩ gọi một tiếng, “Đại sư – “
Với thân phận và địa vị của Huyền Nhiên chân nhân, Đồng Văn Sinh không thể trách cứ.
Huyền Nhiên chân nhân khoát tay, chòm râu động qua động lại, “Không phải chỉ thay đổi nước trà thôi sao, Đồng chưởng môn không cần so đo a!” Nói thật hắn thèm nhỏ dãi với điểm tâm mà công tử Ngọc chuẩn bị! Đương nhiên, tuyệt đối không được thể hiện ra ngoài.
Lúc này, Huyền Nhiên chân nhân xem như cho Đồng Văn Sinh một bậc thang, Đồng Văn Sinh cũng không thật sự muốn gây thù kết oán với công tử Ngọc, liền xuống bậc thang, xoay người đi về chỗ bắt đầu trước đài cao.
Mà sau khi Đồng Văn Sinh rời đi, Huyền Nhiên chân nhân liền chuyển hướng về phía công tử Ngọc, “Ha ha! Tiểu hài tử, tên của ngươi là gì? Chẳng lẽ gọi là Công Tử Ngọc? Họ Công Tử tên Ngọc?”
Huyền Nhiên chân nhân vừa lên tiếng, coi như trực tiếp đập đi một thân giả vờ vẻ tiên phong đạo cốt của hắn.
Công tử Ngọc không quay đầu lại, tựa hồ không hề cảm thấy nói chuyện cùng tông sư Huyền Nhiên chân nhân tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ là một vinh hạnh, nếu là người khác, đã sớm kích động không làm chủ được mình rồi!
Bất quá hắn chỉ trả lời Huyền Nhiên chân nhân một chữ, “Ngọc.”
Tên chỉ là Ngọc? Huyền Nhiên chân nhân cảm thấy kỳ quái, khó hiểu vò tóc.
Nhìn Huyền Nhiên chân nhân ngày thường được người giang hồ thổi phồng như thiên nhân, lúc này lại làm ra một loạt hành động như thế, Thanh Sở đeo mặt nạ đứng sau công tử Ngọc nhịn không được che miệng cười.
Lưu Thấm cũng đeo mặt nạ giống vậy quét mắt nhìn qua, Thanh Sở lập tức thu lại nụ cười của mình.
Đối mặt với lạnh nhạt của công tử Ngọc, Huyền Nhiên chân nhân không hề cảm thấy tức giận, hắn chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, thái độ của người này như thế hẳn là bình thường! Nếu hắn a dua nịnh nọt nhiệt tình với ai, đó mới thật sự là kỳ quái!
Vì thế im lặng chưa tới hai câu, Huyền Nhiên chân nhân lại tiếp tục tới gần, mong đợi nhìn công tử Ngọc, “Cái kia… Tiểu Ngọc a! Điểm tâm của ngươi… thoạt nhìn không tệ a!”
Tiểu Ngọc?
Lúc này, không chỉ Thanh Sở, ngay cả ba người Lưu Thấm khóe miệng cũng nhịn không được giật giật hai cái.
Huyền Nhiên chân nhân này… thật là can đảm! May là chủ tử không tức giận!
Bất quá, lần này công tử Ngọc lại quay đầu liếc nhìn Huyền Nhiên chân nhân một cái, nhưng mà cũng chỉ trả lại một chữ, “Ân.”
Huyền Nhiên chân nhân lập tức bị nghẹn, ánh mắt lưu luyến nhìn điểm tâm trên bàn, thiếu chút nữa là rơi cặp mắt lên đó luôn rồi.
Mà ở phía trước, đại kiệu của công tử Ngọc đã được nâng đi, nữ tử xinh đẹp như hoa rời đi trong ánh mắt lưu luyến của các nam nhân ở đây.
Đồng Văn Sinh dừng chân, trên mặt lộ vẻ tươi cười, bắt đầu phát biểu, nói đơn giản chính là “Thực vinh hạnh được trở thành chủ nhà của sự kiện lớn nhất thiên hạ” “Hôm nay đứng ở đây hoan nghênh mọi người tham dự” linh tinh gì đó. Bất quá hắn cũng biết phần lớn người giang hồ không thích vẻ nho nhã này, nói nhanh vài câu rồi cũng bước xuống.
Thiên hạ võ hội, chính thức bắt đầu!
Thiên hạ võ hội chia làm hai giai đoạn, một là đấu sơ tái*, một là đấu quyết tái*, đấu sơ tái là lên lôi đài đánh, mà quyết tái là phân tổ so đấu. Tham gia đấu sơ tái đại khái là một ít người vô danh, hoặc là nhị lưu tam lưu*, còn nhất lưu cao thủ đều trực tiếp tham gia đấu quyết tái. Điều này, lúc phát thiệp mời cũng đã chia ra.
*Sơ tái: đấu vòng loại. Quyết tái: đấu chung kết. CaS để từ Hán Việt vì nghe vòng loại với chung kết thấy nó hiện đại quá ~~
*nhị lưu tam lưu: hạng hai hạng ba
Thật ra, người tham gia đấu sơ tái cũng không nhất định muốn ôm danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ, chỉ muốn trận đấu của mình thật xuất sắc, liền có thể chiếm được thanh danh trên giang hồ! Cho nên phần lớn người đến tham gia thiên hạ võ hội, đều hy vọng mình có thể mượn cơ hội này thành danh, sau đó dành được một chỗ nho nhỏ trong giang hồ!
Đấu sơ tái bắt đầu, vì đẩy nhanh tốc độ, ở trên quảng trường chuẩn bị bốn lôi đài, mà toàn bộ thời gian cho đấu sơ tái là ba ngày, ba ngày sau sẽ định đoạt người tiến vào vòng quyết tái.
Lúc ở phía dưới đánh đến mức kịch liệt, công tử Ngọc tựa vào ghế dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve hạt châu màu sắc rực rỡ hai cái, hạt châu kia giống như có cảm ứng, lóe sáng hai lần, nhưng bởi vì được bàn tay hắn che lại nên không một ai nhìn thấy được.
Lúc này, Huyền Nhiên chân nhân vốn ngồi nghiêm chỉnh dùng khóe mắt vụng trộm nhìn công tử Ngọc đang nhắm mắt, trong mắt lập tức hiện lên một chút quang mang vui mừng, cổ tay hắn vừa động, tay trái như tia chớp vươn ra, người bên ngoài không kịp nhìn thấy gì, hắn đã nắm lấy một khối điểm tâm trên bàn kia, nhanh chóng nhét vào miệng.
Bất quá chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, điểm tâm trên bàn ít đi một khối, mà người bên ngoài căn bản không nhìn thấy Huyền Nhiên chân nhân động thủ, cho nên hoàn toàn không phát hiện động tác của hắn, chỉ nhìn thấy miệng của hắn khẽ chuyển động, trong mắt hiện lên thần sắc thỏa mãn.
Mấy người đứng phía sau công tử Ngọc trợn mắt nhìn điểm tâm trên bàn mất đi một khối, mà người có khả năng ra tay, chỉ có Huyền Nhiên chân nhân ở bên cạnh.
Bốn người không hẹn mà cùng mở to mắt nhìn.
Có lần đầu tiên, tự nhiên sẽ có lần thứ hai, Huyền Nhiên chân nhân thình lình ra tay, không bao lâu sau, khay bạch ngọc lá sen đã muốn trống không.
Huyền Nhiên chân nhân rung đùi đắc ý một trận, thầm nghĩ: Thật ngon nha, so với điểm tâm tiểu tử Nam Tử Li làm ăn ngon hơn!
Xác thực, lúc ở Đông Minh sơn, Huyền Nhiên chân nhân giống như lão Thao Thiết* yêu cầu rất cao với thức ăn thực tế là một kẻ không biết nấu ăn, có một lần trên núi không có người, chỉ để lại tên tham ăn là hắn, hắn liền tự mình ra tay xào thức ăn, trực tiếp thiêu rụi phòng bếp, thiếu chút nữa là đốt luôn Đông Minh sơn!
*Theo truyền thuyết, Thao Thiết là loài dã thú hung ác tham ăn nhất. Là người con thứ năm của Long vương. Sau này hay được dùng để chỉ những người tham ăn.
Sau đó, Huyền Nhiên chân nhân bị người Đông Minh sơn nghiêm lệnh cấm ra vào phòng bếp.
Mà Nam Tử Li thân là đồ đệ duy nhất của Huyền Nhiên chân nhân, bởi vì hắn cầu xin mà đường đường là một thế tử điện hạ, bắt đầu ở phòng bếp học nấu cơm, lúc nhỏ thì làm vài món cơ bản, đến bây giờ thức ăn tự mình làm ra đã vô cùng mỹ vị.
Bất quá đồ ăn Nam Tử Li làm ra sao có thể so với đại sư Tề Nhã, thật sự là rất chênh lệch, ừ thì không phải cũng bị sư phụ của hắn ruồng bỏ sao?
Huyền Nhiên chân nhân ăn xong khay đầu tiên, liền chuyển qua khay thứ hai, chẳng bao lâu sau, toàn bộ đĩa trên bàn đã trống không.
Xong rồi Huyền Nhiên chân nhân còn trực tiếp cầm ly trà lên hung hăng uống một ngụm, trà hương bắt đầu tràn ra khắp miệng hắn, làm cho hắn không tự chủ được híp mắt lại.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại ngẩn cả người.
Công tử Ngọc ngồi bên cạnh hắn quay đầu nhìn hắn, cặp mắt đen bình thản kia làm cho da đầu Huyền Nhiên chân nhân run lên!
“A… Ha ha…” Huyền Nhiên chân nhân ngoại trừ cười khan thì trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào.
Giả vờ giả vịt nói không phải hắn ăn, nhưng mà trên tay hắn còn ly trà nóng là chứng cứ phạm tội đây! Hắn sao mà chối được?
Ngọc công tử không nói gì, chỉ thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Huyền Nhiên chân nhân thật thà cẩn thận đặt ly trà xuống, thu tay lại, sờ mũi, hắc hắc cười hai tiếng.
Ngày đầu tiên ở thiên hạ võ hội, đây cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.
Sau khi kết thúc ngày đầu tiên, Ngọc công tử về tiểu viện mà Thần Nam phái an bài cho mình, những bạch sa nữ tử cùng tám kiệu phu đi theo lúc ban ngày đã thành thị vệ bảo vệ tốt nơi này. Bạch sa nữ tử thoạt nhìn ai ai cũng yếu đuối không chịu nổi, trên thực tế thân thủ rất cao cường, so với tám kiệu phu thì không hề thua kém bao nhiêu, đây là Thần lâu cố ý an bài để Ngọc công tử xuất hành.
Trong sương phòng, Lưu Thấm nâng tay tháo mặt nạ của Cung Trường Nguyệt ra, thuận tiện gom tóc nàng lại, dùng một sợi tơ trắng buộc lên. Tề Nhã tiến lên, cởi vạt áo Cung Trường Nguyệt, đem áo khoác trên người nàng đưa xuống dưới. Nhược Tư cũng đưa tới một bộ trường bào bạch tơ, mặc cho Cung Trường Nguyệt. Dưới chân nàng cũng đổi thành một đôi giày mềm.
“Các người ra ngoài trước đi.” Cung Trường Nguyệt ngồi xuống bên bàn, đột nhiên ra lệnh.
Bốn người Lưu Thấm ngẩn người – các nàng đều là thị tì thân cận của Cung Trường Nguyệt, bất kể lúc nào cũng không cách nàng quá xa, sao chủ tử lại bảo các nàng ra ngoài?
Bất quá mệnh lệnh của chủ tử, các nàng dĩ nhiên không dám cãi, lên tiếng “Vâng” rồi cùng lui xuống.
Đợi cho trong phòng không còn ai, một bóng dáng màu trắng nho nhỏ giống như sương khói dần dần hiện ra trên bàn gỗ trống không.
Là Thần Diệu.
Cung Trường Nguyệt nâng tay, đưa Tụ Phách châu màu sắc rực rỡ chưa từng rời khỏi tay nàng đến trước mặt Thần Diệu, “Ngươi nhìn xem, sao rồi?”
Thần Diệu để đầu sát vào, xem xét một lúc lâu mới gật đầu, “Tốt lắm tốt lắm, đại khái là vài ngày nữa hồn phách của hắn có thể ngưng tụ thành hình!”
“Thật sao.” Khóe mắt Cung Trường Nguyệt hơi cong lên, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều. Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi, “Ta có thể nhìn thấy hồn phách em ấy không?”
Thần Diệu gật đầu, “Ngươi là chủ nhân Lung Ngọc, đương nhiên có thể nhìn thấy, nhưng mà những người khác thì không.”
Hai mắt Cung Trường Nguyệt sáng lên, ánh mắt dừng trên hạt châu ở trong tay,
Tụ Phách châu giống như có cảm ứng, lóe sáng hai lần.
Trong khoảnh khắc mà linh hồn Mộ Thanh Thần thành hình trong hạt châu, một cái chén nhỏ giống như được dùng để đốt đèn rơi ra từ trong ánh sáng rực rỡ, " đinh đương " một tiếng, rơi xuống, lăn vài cái rồi lẳng lặng nằm ở đó.
Cung Trường Nguyệt vươn tay, chậm rãi mở ra, hạt châu đầy màu sắc vốn đang phiêu phiêu giữa không trung giống như cảm ứng được, chậm rãi dừng lại trong lòng bàn tay Cung Trường Nguyệt, lăn hai vòng, sau đó bắt đầu lóe lên ánh sáng ấm áp rực rỡ, giống như đứa trẻ hồn nhiên không tiếng động biểu đạt vui mừng của mình. (Miu : xem đoạn này em muốn khóc ghê ss, Thanh Thần giống đứa trẻ được về bên chị gái ý)
Cung Trường Nguyệt cúi đầu nhìn hạt châu trong lòng bàn tay, vẻ lạnh lùng trong mắt mềm đi vài phần.
Thần Diệu ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, nó từ trên bàn trả nhẹ nhàng nhảy xuống, không tiếng động rơi trên mặt đất, đến gần Dẫn Hồn đăng đã mất đi vẻ sáng bóng và rực rỡ khiến người ta kinh diễm lúc trước, dùng miệng ngậm lấy, nâng nó lên.
" Ít nhất là ba năm nữa, Dẫn Hồn đăng mới có thể khôi phục như cũ a. " Thần Diệu nhịn không được cảm thán.
Mà Cung Trường Nguyệt một tay cầm hạt châu, quay đầu nhìn Thần Diệu, " Nếu đã dẫn hồn thành công, vậy kế tiếp phải làm sao mới có thể hồi sinh Thanh Thần ? "
" Có hai cách. " Thần Diệu ngừng lại một lát, " Một chính là dùng Tụ Phách châu, thật ra Tụ Phách châu không chỉ hội tụ linh hồn, mà ở trong đó còn có linh khí thiên địa, linh hồn được Tụ Phách châu bảo vệ cũng sẽ được linh khí thiên địa nuôi dưỡng, dần dần trở nên mạnh hơn, lúc linh khí đạt tới cực điểm, liền có thể dùng linh khí đó để nặn ra một thân thể linh lực tinh thuần. "
" Quá trình này đơn giản, nhưng cần rất nhiều linh khí, mà hấp thu linh lực cũng là một quá trình chậm chạp, cho nên nặn thân thể mới, thực hiện được mục tiêu hồi sinh thì cần một thời gian rất lâu, lâu đến mức… có thể hơn trăm năm, nghìn năm sau, hoặc là để Tụ Phách Châu ở một nơi là thiên địa linh khí mạnh mẽ mới có thể hoàn thành. "
Cung Trường Nguyệt trầm xuống – nàng không chờ lâu như vậy được.
" Còn cách kia ? "
" Dùng chí bảo thiên địa nặn thân thể cho hắn, nhưng từng chí bảo đó đều vô cùng hiếm có, tìm được cũng cực kì khó khăn, lại càng không nói tới phải tìm thấy toàn bộ. "
" Là cái gì, nói đi. " Chỉ cần có trên thế giới này, nàng nhất định tìm được.
" …Thiên Thanh Ngọc Liên, Trầm Mặc thạch, Xích Viêm thần mộc, còn có một thứ nữa chính là Lung Ngọc mà Trường Nguyệt chủ nhân đã có. " Thần Diệu nói tới đây, đột nhiên nhớ tới một việc, kinh hỉ mở to hai mắt, vội nói, " Đúng rồi đúng rồi ! Ta biết Trầm Mặc thạch ở đâu rồi ! "
Cung Trường Nguyệt hơi nhướng mi.
" Trầm Mặc thạch chính là phần thưởng cao nhất trong thiên hạ võ hội lần này ! "
Cái nơi được gọi là giang hồ, luôn luôn đầy sự cạnh tranh, tranh xem ai võ công cao hơn, tranh xem ai thiên phú mạnh hơn, tranh xem ai tạo nên nhiều truyền thuyết hơn, tranh… tranh… tranh ! Cho nên, mới có cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ, thiên hạ đệ nhất môn phái, Cung Trường Nguyệt có được mỹ danh " Thiên hạ đệ nhất công tử " cũng không ngoại trừ nguyên nhân này.
Mà rất nhiều sự kiện cũng từ đó nổi lên, thiên hạ võ hội chính là một trong số đó.
Bất quá, thiên hạ võ hội cũng được xem như hạc trong bầy gà giữa các sự kiện của giang hồ, không chỉ vì nó có truyền thống đã nhiều năm, mà bởi vì thiên hạ võ hội chính là nơi duy nhất truyền đi cái danh tiếng cao thủ đỉnh cao. Dần dần, thiên hạ võ hội với những người nghĩa khí giang hồ tụ hội lại đã thay đổi, trở thành một nơi đấu võ thật sự.
Người chiến thắng ở thiên hạ võ hội sẽ được mỗi người trên giang hồ biết tới – thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Chủ sự thiên hạ võ hội được thay đổi hằng năm, mà năm nay là các đại môn phái cùng tổ chức, địa điểm ở thiên hạ đệ nhất môn phái – Thần Nam phái.
Hơn nữa, năm nay mấy đại môn phái làm chủ sự, bởi vì ngôi vị thiên hạ đệ nhất cao thủ đã bỏ ra một lễ vật lớn, chính là Trầm Mặc thạch trong truyền thuyết !
Lực hấp dẫn của Trầm Mặc thạch là rất lớn, giang hồ rất nhiều năm nay chưa có bảo vật xuất hiện lập tức sôi trào.
Nghe nói, lúc tu luyện nếu có Trầm Mặc thạch làm bạn, tiến bộ một ngày giống như một năm, tốc độ gia tăng nội lực sẽ nhanh kinh người !
Truyền thuyết đương nhiên có điểm phóng đại, người có Trầm Mặc thạch nếu tu luyện một ngày liền địch lại một năm của người khác như thế, vậy quy củ vạn vật thế gian sẽ vô cùng hỗn loạn. Đương nhiên, Trầm Mặc thạch có thể giúp tăng thêm hiệu quả tu luyện là chuyện không thể nghi ngờ, chỉ là không tới mức một năm mà thôi.
Phải biết rằng, tu luyện nội lực vô cùng khó khăn, hơn nữa người võ công càng cao, nội lực tăng thêm lại càng khó. Nhưng nội lực lại rất quan trọng với mỗi người, cho dù chiêu thức võ công của ngươi mạnh đi nữa, nếu không có nội lực bên trong thì cũng vô dụng. Cho nên Trầm Mặc thạch mới trở nên trân quý như vậy. (CaS : đoạn này chém !!)
Con người lúc nào cũng tham lam, không ai hy vọng võ công của mình bị đình trệ, mỗi người đều hy vọng mình trở nên mạnh, mạnh hơn, vô cùng mạnh !
Võ công vốn là như vậy, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn !
Cho nên, lần thiên hạ võ hội này bởi vì có Trầm Mặc thạch xuất hiện, trở thành thiên hạ võ hội đặc sắc nhất trong lịch sử từ trước tới nay !
Mấy tháng trước khi thiên hạ võ hội chính thức cử hành, Thần Nam phái lấy danh nghĩa các đại môn phái, phát thiệp mời cho những người nổi danh trên giang hồ, có được thiệp mời là điều kiện đầu tiên tham gia thiên hạ võ hội.
Đương nhiên, không nhận được thiệp mời cũng có thể tham gia, nhưng chỉ có thể lấy thân phận người xem chứ không thể thật sự tham gia thiên hạ võ hội, tiến đến cuộc đấu dành danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Vị trí của Thần Nam phái khác với những môn phái bình thường thích chọn nơi núi non trùng điệp, nó nằm trên một đảo nhỏ ở giữa biển, tên đảo nhỏ này là Thần Nam đảo, đương nhiên, tuy nói Thần Nam đảo là đảo nhỏ, nhưng chẳng hề nhỏ chút nào, ước chừng cũng bằng một tòa thành trì lớn, hơn nữa là nơi mà ba nước không quản đến, lại bởi vì có Thần Nam phái tọa chấn nên xung quanh có vẻ rất yên tĩnh, ngay cả hải tặc được xưng là bá chủ trên biển cũng không dám làm càn ở xung quanh Thần Nam đảo.
Chẳng qua, sự yên tĩnh này bởi vì thiên hạ võ hội sắp tới mà bị phá vỡ.
Vô số thuyền chở theo dã tâm của từng người đi về phía Thần Nam đảo, chỉ vì một hư danh có cũng được mà không có cũng không sao.
Trời xanh, biển rộng, mây trắng, sóng biếc.
Một chiếc thuyền lớn lẳng lặng trôi trên mặt biển.
" Bao lâu nữa mới đến ? " Hắc y nam tử đứng lặng ở đầu thuyền, ngắm nhìn đường chân trời ở phía xa, lên tiếng hỏi.
Ngữ khí của hắn có chút lạnh, luôn khiến người ta có một cảm giác cách xa ngàn dặm, nhưng người nghe cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì tính tình của đại nhân là như thế. Nếu như có ngày nào đó đại nhân ôn hòa, khách khí với hắn, có thể lúc đó hắn mới cảm thấy kỳ quái, hơn nữa chắc da đầu còn run lên một trận !
Vì thế hắn rất cung kính cúi người, " Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thêm nửa ngày nữa là đến. "
" Ân. " Hắc y nam tử nhàn nhạt đáp lại một câu, đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên người hắn, " Lui ra đi, nói người khác không được tới gần nơi này. "
" Vâng. " Người nọ lui xuống, đồng thời đem lệnh nhắn lại.
Một mình hắc y nam tử đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi loạn mái tóc của hắn, ba nhìn sợi tóc như tuyết xinh đẹp bay múa trong gió, mà vài sợi tóc khẽ che đi cặp mắt đen an tĩnh của hắn, đồng thời cũng dấu đi cảm xúc ở đáy mắt.
Không biết hắn đã đứng ở đây bao lâu, ngay cả hắn cũng không rõ đến tột cùng mình đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, ở phía sau hắn đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
" Sao ca lại tới đây. " Lâu Thập Tam không quay đầu lại cũng biết người tới là ai.
Ở trên thuyền này, có thể không nghe lệnh của mình, hơn nữa che dấu hơi thở đến mức mình cũng không phát hiện, người đó chỉ có thể là hắn.
Nghĩ tới, nếu không phải hắn cố ý cho mình nghe tiếng bước chân " đát đát ", chính mình cũng không phát hiện ra hắn.
" Một mình đứng ở đây nghĩ gì vậy ? " Người nọ chậm rãi đi đến bên cạnh Lâu Thập Tam, đứng sóng vai với hắn. Người nọ bước chân thật thong thả, giống như nước chảy mây trôi, ẩn ẩn lộ ra một khí thế không nói nên lời.
Lâu Thập Tam nghiêng đầu nhìn hắn, " Không biết. "
Người nọ vẻ mặt không đổi, tựa hồ không hề cảm thấy ngoài ý muốn với đáp án của Lâu Thập Tam.
" Ca, ngươi nói hắn có đi không ? " Lâu Thập Tam đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Người nọ nhíu mày, cũng trả lời giống vậy, " Không biết. "
Đáy mắt Lâu Thập Tam lướt qua một chút cảm xúc – hắn rất cố chấp, cố chấp một cách khó tưởng tượng, nếu hắn đã nhận định người kia là đối thủ cả đời, tuyệt đối sẽ cố gắng hơn, tranh thủ một ngày nào đó đánh bại người kia. Nhưng mà, vì sao hắn lại cảm thấy tâm tư của mình vào ngày nào đó đã xảy ra một chút thay đổi ? Một chút… ngay cả hắn cũng không biết điều đó. (Miu : Ôi không lẽ anh đoạn tụ ? Anh chưa biết chị là nữ mà)
Hai nam tử cùng mặc hắc y giống nhau, đứng ở đầu thuyền, xung quanh họ là một mảnh yên tĩnh trầm mặc.
Khác với Lâu Thập Tam một thân hắc y đơn giản, không hề có hoa văn trang trí, nam tử được Lâu Thập Tam gọi là " ca " kia cũng một thân hắc y, nhưng lại vô cùng xa hoa tôn quý, hoa văn vàng nhạt từ cổ áo kéo dài xuống, hắc y cũng là gấm Tô Châu tinh xảo. Mà ở vai hắn, một trái một phải hai đầu mãnh thú kỳ quái, vẻ ngoài dữ tợn kinh khủng, nhe răng trợn mắt rít gào, biểu tình trong khoảnh khắc đó có thể nói là vô cùng sinh động. Bất quá hai đầu mãnh thú này không phải rồng, không phải hổ, cũng không giống bất kỳ con vật gì ở trên thế giới này, mà tựa như mãnh thú cổ quái trời sinh tính tình tàn bạo trong truyền thuyết.
Bởi vì có hai đầu mãnh thú này, một thân y bào của nam tử thêm vài phần sát khí quỷ dị.
Mà vẻ ngoài của nam tử này, dù có dùng hết những từ ngữ ca ngợi trong thiên hạ cũng không thể hình dung vẻ tuấn mỹ của hắn, mày kiếm phi dương, mắt phượng hẹp dài, sóng mũi cao đẹp, môi mỏng lạnh bạc, đều vô cùng hoàn mỹ.
Dung mạo của hắn có ba phần tương tự với Lâu Thập Tam, hai người đứng một chỗ, lại mặc hắc y giống nhau, người bên ngoài nhìn một cái là biết giữa hai người có quan hệ.
Thật ra, Lâu Thập Tam từ nhỏ đều nghĩ mình một cô nhi, không phụ không mẫu, không huynh không đệ, vẫn lấy thân phận cô nhi mà trưởng thành. Cho đến một ngày, hắn gặp được kỳ ngộ trời ban, một quyển công pháp vô danh lại làm cho hắn tu luyện nên đao pháp tốt như bây giờ, hắn mới thoát khỏi cuộc sống nghèo khó của cô nhi dưới tầng chót ở đáy xã hội, bắt đầu có chút danh tiếng trên giang hồ.
Mái tóc của hắn bởi vì công pháp kia mà trở nên bạc trắng, cũng chưa từng nghĩ vì thế mà hắn có được danh hào Tuyết Phát la sát.
Bất quá, Lâu Thập Tam nghe được người ta đồn xuất thân của mình là một đại thế gia cho nên mới có thể có được thành tựu như thế ở tuổi này, trong lòng lại trào phúng – mình, chỉ là một cô nhi.
Nhưng có một ngày, một người nam nhân xuất hiện trước mặt hắn, tự xưng là ca ca đồng phụ đồng mẫu đã thất lạc nhiều năm của hắn.
Nam nhân này, tên là Lâu Mạc Bạch.
Thân phận của hắn thần bí mà tôn quý, đối với cô nhi như Lâu Thập Tam mà nói, là vô cùng cao cao tại thượng.
Lâu Thập Tam tự mình lớn lên, chưa bao giờ nhớ tới cái gì mà phụ mẫu huynh đệ, hắn nhớ rõ, hắn họ Lâu là bởi vì trên y phục của khất cái nuôi lớn hắn có thêu một chữ " Lâu ", hắn dùng nó làm họ, cũng tự lấy cái tên " Thập Tam " này.
Lâu Thập Tam từ nhỏ đến lớn đều nghĩ mình là cô nhi, dĩ nhiên không tin tưởng Lâu Mạc Bạch. Nhưng hắn không thể phủ nhận, dung mạo của mình với Lâu Mạc Bạch thật sự có vài phần tương tự, thậm chí hai người còn có điếu trụy* giống nhau như đúc ! Nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Lâu Thập Tam thủy chung không thừa nhận.
*Dây chuyền ấy mọi người
Giống với Lâu Thập Tam, Lâu Mạc Bạch cũng là một người bướng bỉnh, cho dù Lâu Thập Tam không thừa nhận mình là ca ca, hắn vẫn đối xử với Lâu Thập Tam vô cùng tốt, hoàn toàn làm tròn trách nhiệm huynh trưởng.
Cuối cùng, hắn cũng đợi được một tiếng " ca " của Lâu Thập Tam.
Bất quá, Lâu Thập Tam cũng không phải vô cùng hiểu rõ Lâu Mạc Bạch, hắn chỉ biết ca ca mình ở trong một tòa cung điện tại Vạn Trọng sơn, tất cả mọi người đều cung kính với hắn (Lâu Mạc Bạch), võ công của hắn cũng cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, còn có một cảm giác sâu không lường được. Mà thân phận thật sự của Lâu Mạc Bạch, hắn cũng không biết.
Lại không biết, thân phận này, lớn cỡ nào…
" Ca, ngươi không có thiếp mời ? " Lâu Thập Tam nghi hoặc hỏi.
Lâu Mạc Bạch gật đầu, " Ân, không có. " Mấy tên đó mà phát thiệp mời cho hắn thì mới thật sự là đầu bị úng thủy.
" Sao lại thế ? " Lâu Thập Tam cảm thấy rất kỳ quái, võ công ca ca cao như thế, theo lý mà nói không phải hạng người vô danh, sao lại không có thiếp mời thiên hạ võ hội ?
Lâu Mạc Bạch nâng tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, " Không có việc gì, ta xem là được rồi. " Với việc võ đấu này, hắn không có hứng thú, tuy Trầm Mặc thạch rất hấp dẫn, nhưng không đáng để hắn mặt dày tham gia vào cái sự kiện được xưng là võ lâm chính đạo này.
Lâu Thập Tam gật đầu.
" Được rồi, gió lớn, vào đi thôi. " Lâu Mạc Bạch nhìn về phía chân trời, thấp giọng nói, " Hình như, thời tiết sắp thay đổi. "
Mới vừa rồi vạn dặm trời xanh không mây, không biết từ khi nào đã nổi lên mây đen, nặng nề hướng về phía biển, trên biển lại rất yên tĩnh, vô cùng quỷ dị.
Bình yên trước cơn bão.
Đúng vậy, thời tiết thay đổi.
Thiên hạ võ hội ngày đầu tiên, tất cả mọi người tham gia tập trung tại quảng trường ở trung tâm Thần Nam đảo, những người nổi danh trên giang hồ sẽ dựa theo địa vị mà được sắp xếp vị trí, những danh hào không nổi tiếng dĩ nhiên chỉ có thể ở bên ngoài hoặc ngồi trên chiếu.
Trước quảng trường có dựng đài cao, ở trên cũng là những người đến tham gia thiên hạ võ hội, bất quá, có thể ngồi ở đây đều là những người đại danh lừng lẫy giang hồ, đều là chưởng đại môn phái, đại hiệp võ công cái thế mà mỗi người trên giang hồ đều biết.
Lâu Thập Tam cũng ở trong đó.
Thật ra, hắn không phải chỉ có danh hiệu huyết tinh " Tuyết Phát la sát " khiến người ta nghe là xương cốt mềm nhũn, mà còn bởi vì mấy năm trước hắn một trận thành danh, được Thất Tinh lâu bầu là " Thiên hạ đệ nhất đao ", cho nên ngồi ở đây cũng không phải không thích hợp.
Cũng ngồi ở trên này còn có Mộ Thanh Dạ, thân là tân cốc chủ Thần Y cốc, vị trí của hắn dĩ nhiên là hàng đầu. Hắn vừa đến đây thì có rất nhiều người đều đi đến trò chuyện, chỉ hy vọng có thể tạo ra chút quan hệ với Thần Y cốc.
Thần Y cốc tuy rằng không được thiên hạ xếp vào nhóm mấy đại danh phái, nhưng cũng là một trong những thế lực lánh đời hạng nhất, hơn nữa thực lực của nó không thể chỉ nhìn vẻ ngoài, phải biết rằng thế lực mà Thần Y cốc cất giấu mới thật sự đáng sợ. Thân là thầy thuốc, Thần Y cốc cứu không biết bao nhiêu người, dĩ nhiên những người đó phải nhớ ân tình. Cho nên chỉ cần Thần Y cốc đứng ra hô một tiếng, vô luận là giang hồ hay triều đình, không biết có bao nhiêu người giơ tay hưởng ứng.
Đó mới thật sự điểm đáng sợ của Thần Y cốc.
Càng làm người ta khiếp sợ đó là thiên hạ võ hội năm nay lại xuất hiện vài vị đại sự lánh đời, nghe nói, bọn họ đã đạt tới cảnh giới tông sư trong truyền thuyết, thật là sâu không dò được !
Một vị trong đó, chính là Huyền Nhiên chân nhân.
Đông Minh sơn mà Huyền Nhiên chân nhân ở, nói thật là vô cùng nhỏ, không giống mấy môn phái hở ra là có nghìn người vạn người, người Đông Minh sơn bất quá cũng chỉ có hai mươi mấy mà thôi, nhưng cho dù là một môn phái nho nhỏ như thế cũng là một tồn tại mà giang hồ tuyệt đối không thể coi thường, mọi người đều biết đến, ở đó có hai vị tông sư, một người là Huyền Nhiên chân nhân, một người là Huyền Hoa chân nhân.
Lúc này, Huyền Nhiên chân nhân một thân thanh bào, tóc cùng râu đều được chải thẳng, cặp mắt kia chẳng hề có chút thần thái già nua nào, ngược lại tràn ngập tinh quang, người khác căn bản không dám nhìn thẳng vào hắn ! Nhưng trên mặt hắn lại luôn cười ha ha, thoạt nhìn vô cùng bình dị gần gũi.
Đối lập như thế dung hòa trên người hắn, cũng không làm tròn vẻ tiên phong đạo cốt của Huyền Nhiên chân nhân ?
Người ngoài nhìn thấy, không thể không cảm thán – quả là khí phách tông sư !
Đại khái cũng chỉ có người một nhà Đông Minh sơn mới biết, Huyền Nhiên chân nhân cao cao tạo thượng, sâu không lường được, thực tế là một người không thể dựa vào !
Trong đó dĩ nhiên có Nam Tử Li.
Thân là đồ đệ duy nhất của Huyền Nhiên chân nhân, Nam Tử Li coi như hưởng hào quang từ sư phụ, chưa làm ra được trò gì trên giang hồ cũng có thể ngồi trên đài cao đại biểu cho thực lực cùng thân phận, mặc dù không phải vị trí ở đầu, nhưng cũng là một chỗ rất tốt.
Thiên hạ võ hội sắp bắt đầu, vô luận là trên đài cao hay ở dưới, tất cả mọi người đều đã ngồi vào vị trí, chờ đợi khoảnh khắc thiên hạ võ hội bắt đầu !
Nhung mà, ở trên đài cao quan trọng nhất, lại có một chỗ trống ! Chỗ trống này ở bên cạnh Huyền Nhiên chân nhân !
Có thể ngồi ở đài cao đầu tiên, dĩ nhiên là Huyền Nhiên chân nhân cấp bậc tông sư, hoặc là chưởng môn các môn phái lớn trong thiên hạ Thần Nam phái, Đồng Hoa phái, vậy vị trí này chuẩn bị cho ai ?
Trước khi thiên hạ võ hội bắt đầu, những người nổi danh đều đã tới, sớm trò chuyện rôm rả, nhân vật nào lại được ngồi trên đài cao, người kia là ai ?
Chưởng môn Đồng Hoa phái Hoa Phi Diệp nhịn không được hỏi chưởng môn Thần Nam phái Đồng Văn Sinh một câu, " Đồng chưởng môn, chỗ trống này là của ai a ? "
Đồng Văn Sinh nhìn vị trí trống kia một cái, tính toán trong lòng, liền nói, " Chỗ trống kia, là công tử Ngọc. "
Hắn cũng không có ý hạ thấp giọng, hơn nữa những người bên cạnh đều muốn biết vị trí này rốt cục là của ai, cho nên phần lớn mọi người đều nghe thấy.
Công tử Ngọc ? Thiên hạ đệ nhất công tử Ngọc ?
Hoa Phi Diệp hít một hơi, " Công tử Ngọc ? Người kia không phải không thích tham gia những chuyện này sao ? "
" Đâu có ! " Vân Đức, chưởng môn phái Vân Việt ở bên cạnh góp vào một câu, " Thời gian trước, công tử Ngọc này còn đi hội hoa xuân ở Lạc Dương, không phải sao ? "
Đồng Văn Sinh vuốt râu, giải thích, " Ta đưa thiệp mời cho công tử Ngọc, vốn không nghĩ hắn sẽ đến, ai biết được vài ngày trước, người của công tử Ngọc đến bái kiến ta, nói cho ta biết tin công tử Ngọc sẽ tham gia, ta cũng rất kinh ngạc nha ! "
Hoa Phi Diệp có chút đăm chiêu gật đầu, lại nhịn không được nói, " Công tử Ngọc này tuy nói là thiên hạ đệ nhất công tử, nhưng danh hào không phải dựa vào thực lực võ công, sao lại an bài ở vị trí hàng đầu ? Lại còn… lại còn bên cạnh Huyền Nhiên đại sư ! "
Kỳ thật không phải chỉ có nàng nghi hoặc, người bên ngoài cũng nghĩ thế.
Động tác vuốt râu của Đồng Văn Sinh dừng lại, đáy mắt hiện lên một chút tinh quang, " Công tử Ngọc tham gia với thân phận… chủ nhân Thần lâu ! "
Người xung quanh trợn to hai mắt.
Trong khoảng thời gian này, cái tên Thần lâu xem như được truyền đi xôn xao khắp giang hồ. Từ lúc Thần lâu tiêu diệt Huyết Sát cung, vài thế lực lớn trên giang hồ lần lượt nhận được tuyệt sát lệnh, hơn nữa đều bị diệt môn, thế lực quy về dưới trướng Thần lâu, Thần lâu cường đại dần dần hiện ra trước mắt giang hồ, tuyệt sát lệnh đỏ thẫm kia cũng khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật.
Định nghĩa về Thần lâu, tuyệt đối không phải danh môn chính phái, mà còn có vài phần tà đạo. Thần lâu hành sự, người khác đoán không ra, nhưng sự cường đại của nó là không thể nghi ngờ, cho dù là các đại môn phái đứng đầu như Thần Nam phái, Đồng Hoa phái cũng không dám chèn ép Thần lâu.
Thần lâu vô danh lúc trước, tích tụ nhiều năm, tựa hồ hôm nay đã bùng nổ!
Hiển nhiên, Thần lâu bùng nổ thành công, nó dần dần đạt được một vị trí không thể lay động trên giang hồ, thậm chí còn có người đem Thần lâu sánh ngang với Thất Tinh lâu thần bí, thực lực chân thật của hai bên đã không kém nhau bao nhiêu.
Nhưng mà, không ai biết, Thất Tinh lâu thần bí và cường đại kia sớm đã trở thành một bộ phận của Thần lâu.
Mà những người này cũng không nghĩ đến, Thần lâu thần bí khổng lồ như vậy, chủ nhân thật sự lại là công tử Ngọc!
Đột nhiên, phía chân trời xa xa truyền đến một khúc nhạc đàn sáo –
“Chờ chút!” Đằng Văn Sinh ngồi thẳng thân mình, biểu tình trên mặt cũng nghiêm túc hơn, “Công tử Ngọc… đến rồi!”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, trong phạm vi thiên hạ võ hội liền xuất hiện bóng dáng một đoàn người.
Nữ tử mặc bạch sắc sa y, người người mỹ mạo như hoa, nhạc khí của từng người khác nhau, thùy mâu liễm mi, môi khẽ mỉm cười, bạch y phiêu phiêu, kinh diễm tiến vào.
Mà ở phía sau nữ tử bạch y là đại kiện tám người nâng. Đại kiệu này hết sức xa hoa, không nói đến vẻ ngoài của nó, chỉ tám nam tử bạch y nâng kiệu kia thôi, võ công cao cường hoàn toàn có thể là cao thủ đứng đầu trên giang hồ, lại trở thành kiệu phu nâng kiệu!
Mà đại kiệu này dùng gỗ lim chế thành, chóp đỉnh là tơ lựa được dùng chỉ vàng thêu hoa văn, còn đính một viên dạ minh châu rất lớn, lục lạc bằng vàng ở bốn góc, khi đại kiệu di chuyển phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe. Mà ở trên đại kiệu, màn che màu trắng tung bay trong gió, tầng tầng lớp lớp bay lượn quanh một bóng dáng huyền sắc mơ hồ.
Bốn hướng đại kiệu có bốn nữ tử, màu sắc y phục của bốn nữ tử này không giống nhau, đều mặc váy dài, ở trên mặt đều mang một mặt nạ màu bạc, hai tay đặt ở trước bụng, giống như một bức tượng lẳng lặng đứng ở đó.
Sau đại kiệu là một hàng nữ tử bạch sắc sa y, đều xinh đẹp như hoa, trong tay cầm theo cung đăng*.
*Đèn cung đình.
Đoàn người như vậy đột nhiên xuất hiện trên hội trường thiên hạ võ hội, dĩ nhiên mỗi người đều kinh ngạc không thôi! Hơn nữa nữ tử mỹ mạo như hoa, khiến nam nhân ở đây hoa cả mắt.
Bọn họ chưa từng thấy nhiều mỹ nữ như vậy tập trung một chỗ!
Tốc độ của đoàn người cũng không chậm, lại có cảm giác giống như nước chảy mây trôi lưu loát sinh động, nhanh nhẹn đi đến trước đài cao.
Trong khoảnh khắc cỗ kiệu dừng trên đất, Đồng Văn Sinh đứng dậy từ trên ghế, trên mặt cũng lập tức lộ ra nụ cười thân thiết.
“Ha ha! Công tử Ngọc chủ nhân Thần lâu đại giá quang lâm, thất lễ không thể đón tiếp từ xa a!” Lúc Đồng Văn Sinh nói ra những lời này, cố ý tăng thêm vài phần nội lực, khiến cả mỗi góc ở hội trường đều có thể nghe rõ.
Hội trường thiên hạ võ hội nhất thời sôi trào –
Công tử Ngọc? Chủ nhân Thần lâu?
Đồng Văn Sinh dùng khóe mắt vừa lòng nhìn phản ứng của những người đó, nụ cười trên mặt lại thêm vài phần ý tứ.
Mà ở bên trong đại kiệu, Cung Trường Nguyệt ngồi xếp bằng trên nệm mềm, một tay nâng cằm, dùng ánh mắt bĩnh thản không hề xao động xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn che màu trắng, nhìn về phía chưởng môn Thần Nam phái – Đồng Văn Sinh.
Đồng Văn Sinh đột nhiên cảm thấy da dầu run lên, nhịn không được rùng mình một cái.
Sao lại thế này? Hắn nghi hoặc trong lòng, nhưng rất nhanh liền quên đi.
“Đồng chưởng môn”, sau màn che, truyền đến một giọng nói nhàn nhạt, tựa hồ là đang chào hỏi với Đồng Văn Sinh.
Nhưng mà chào hỏi thế này, thật sự không thể coi là khách khí, so với nhiệt tình của Đồng Văn Sinh, đúng là cách biệt một trời một đất.
Đồng Văn Sinh chỉ cảm thấy giống như mặt mình bị tát một cái, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào!
Hai thị nữ đứng trước đại kiệu chuyển động, các nàng không hẹn mà cùng xoay người, điểm nhẹ mũi chân, liền nhanh nhẹn rơi xuống bên cạnh đại kiệu trong tư thế quỳ gối, sau đó đồng loạt đưa tay vén màn che lên.
Một bóng dáng huyền sắc xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là một nam tử mang mặt nạ màu bạc tinh xảo, tùy ý ngồi xếp bằng ở bên trong, ba nghìn tóc đen không hề bó buộc được tùy ý thả dài, mà đệm mềm ở dưới thân hắn được tơ lụa lộng lẫy phủ lên, phác họa nên vẻ tôn quý thâm trầm.
Nam tử một thân huyền sắc y bào, cổ áo có hoa văn tinh xảo, những chỗ còn lại cũng không tô vẽ quá nhiều, nhưng không hề có vẻ đơn giản, ngược lại có một vẻ xa hoa ung dung. Ở cổ nam tử có đeo một khối bạch ngọc, trong tay cầm một hạt châu màu sắc rực rỡ, giơ tay nhấc chân có một phong thái khó tả nên lời.
Nam tử kia chậm rãi nâng mắt, cặp mắt không có chút tình cảm chống lại ánh mắt Đồng Văn Sinh.
Đồng Văn Sinh chỉ cảm thấy một trận không rét mà run.
Chợt, nam tử kia cử động!
Giống như một trận sương khói nhẹ nhàng vờn quanh chỗ trống ở vị trí hàng đầu kia, cũng là vị trí thuộc về hắn, động tác ung dung tự đắc, tốc độ tuyệt đối không chậm! Trong nháy mắt đã dừng ở trước chỗ trống.
Bốn thị nữ mang mặt nạ, có thể dễ dàng nhận ra địa vị khác với những nữ tử mặc bạch sắc sa y, cũng theo tới, khoanh tay đứng yên ở sau chỗ trống.
Một nữ tử trong số đó, trước khi đến đây, lấy ra một kiện da bạch hổ từ trong kiệu, lót lên trên ghế gỗ. Một nữ tử khác đem toàn bộ điểm tâm nước trà trên bàn nhỏ ở trước ghế dựa đi hết, sau đó tự mình mang đồ lên, một đĩa điểm tâm bạch ngọc lá sen tinh xảo, thoạt nhìn vô cùng mê người, trà nóng cũng được chuẩn bị tốt, sương khói lượn lờ từ miệng chén, hương trà chậm rãi lan tỏa ra xung quanh.
“Công tử.” Thị nữ đầu tiên cúi người trước mặt công tử Ngọc.
Công tử Ngọc hơi gật đầu, nhanh nhẹn ngồi xuống ghế dựa đã hoàn toàn khác trước.
Một loạt việc này chỉ trong nháy mắt, giống như mới chớp một cái thôi, động tác bốn thị nữ này lại rất thuần thục, hình như đã làm vô số lần rồi.
Xem ra công tử Ngọc khi xuất hành yêu cầu rất cao a. Một ít người nghĩ như thế.
Nhưng mà chủ nhà Đồng Văn Sinh chưởng môn Thần Nam phái trên mặt có chút không nhịn được, thiên hạ võ hội lần này, bởi vì lo thời gian tiến hành có chút dài, cho nên ở trước mỗi ghế dựa đều có một bàn trà nhỏ, ở trên có chuẩn bị trà và điểm tâm, vị trí khác nhau mà nước trà cũng chia ra tốt xấu. Nhưng nước trà và điểm tâm ở vị trí hàng đầu tuyệt đối là tốt nhất. Vậy mà công tử Ngọc vừa tới liền đem điểm tâm nước trà đã chuẩn bị tỉ mỉ vứt đi như giày rách, thực sự là tát một cái thật mạnh lên mặt hắn!
Vì thế Đồng Văn Sinh không nhịn được, bước lên vài bước, cười ha ha giống như tùy ý nói chuyện, “Ha ha! Điểm tâm nước trà Thần Nam phái chúng ta chuẩn bị đạm bạc không được công tử Ngọc ngài để mắt?” Những lời này, nói thật có chút châm chọc.
Ánh mắt công tử Ngọc chậm rãi chuyển về phía hắn, nụ cười giả tạo trên mặt hắn hơi dừng một chút, khẽ gật đầu, “Quả thật sơ sài.”
Nói thẳng ra như thế a!
Đồng Văn Sinh lộ ra khuôn mặt tức đến đỏ bừng.
“Xì!” Huyền Nhiên đại sư ngồi bên cạnh công tử Ngọc nhịn không được bật cười.
Đồng Văn Sinh có chút bất đắc dĩ gọi một tiếng, “Đại sư – “
Với thân phận và địa vị của Huyền Nhiên chân nhân, Đồng Văn Sinh không thể trách cứ.
Huyền Nhiên chân nhân khoát tay, chòm râu động qua động lại, “Không phải chỉ thay đổi nước trà thôi sao, Đồng chưởng môn không cần so đo a!” Nói thật hắn thèm nhỏ dãi với điểm tâm mà công tử Ngọc chuẩn bị! Đương nhiên, tuyệt đối không được thể hiện ra ngoài.
Lúc này, Huyền Nhiên chân nhân xem như cho Đồng Văn Sinh một bậc thang, Đồng Văn Sinh cũng không thật sự muốn gây thù kết oán với công tử Ngọc, liền xuống bậc thang, xoay người đi về chỗ bắt đầu trước đài cao.
Mà sau khi Đồng Văn Sinh rời đi, Huyền Nhiên chân nhân liền chuyển hướng về phía công tử Ngọc, “Ha ha! Tiểu hài tử, tên của ngươi là gì? Chẳng lẽ gọi là Công Tử Ngọc? Họ Công Tử tên Ngọc?”
Huyền Nhiên chân nhân vừa lên tiếng, coi như trực tiếp đập đi một thân giả vờ vẻ tiên phong đạo cốt của hắn.
Công tử Ngọc không quay đầu lại, tựa hồ không hề cảm thấy nói chuyện cùng tông sư Huyền Nhiên chân nhân tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ là một vinh hạnh, nếu là người khác, đã sớm kích động không làm chủ được mình rồi!
Bất quá hắn chỉ trả lời Huyền Nhiên chân nhân một chữ, “Ngọc.”
Tên chỉ là Ngọc? Huyền Nhiên chân nhân cảm thấy kỳ quái, khó hiểu vò tóc.
Nhìn Huyền Nhiên chân nhân ngày thường được người giang hồ thổi phồng như thiên nhân, lúc này lại làm ra một loạt hành động như thế, Thanh Sở đeo mặt nạ đứng sau công tử Ngọc nhịn không được che miệng cười.
Lưu Thấm cũng đeo mặt nạ giống vậy quét mắt nhìn qua, Thanh Sở lập tức thu lại nụ cười của mình.
Đối mặt với lạnh nhạt của công tử Ngọc, Huyền Nhiên chân nhân không hề cảm thấy tức giận, hắn chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, thái độ của người này như thế hẳn là bình thường! Nếu hắn a dua nịnh nọt nhiệt tình với ai, đó mới thật sự là kỳ quái!
Vì thế im lặng chưa tới hai câu, Huyền Nhiên chân nhân lại tiếp tục tới gần, mong đợi nhìn công tử Ngọc, “Cái kia… Tiểu Ngọc a! Điểm tâm của ngươi… thoạt nhìn không tệ a!”
Tiểu Ngọc?
Lúc này, không chỉ Thanh Sở, ngay cả ba người Lưu Thấm khóe miệng cũng nhịn không được giật giật hai cái.
Huyền Nhiên chân nhân này… thật là can đảm! May là chủ tử không tức giận!
Bất quá, lần này công tử Ngọc lại quay đầu liếc nhìn Huyền Nhiên chân nhân một cái, nhưng mà cũng chỉ trả lại một chữ, “Ân.”
Huyền Nhiên chân nhân lập tức bị nghẹn, ánh mắt lưu luyến nhìn điểm tâm trên bàn, thiếu chút nữa là rơi cặp mắt lên đó luôn rồi.
Mà ở phía trước, đại kiệu của công tử Ngọc đã được nâng đi, nữ tử xinh đẹp như hoa rời đi trong ánh mắt lưu luyến của các nam nhân ở đây.
Đồng Văn Sinh dừng chân, trên mặt lộ vẻ tươi cười, bắt đầu phát biểu, nói đơn giản chính là “Thực vinh hạnh được trở thành chủ nhà của sự kiện lớn nhất thiên hạ” “Hôm nay đứng ở đây hoan nghênh mọi người tham dự” linh tinh gì đó. Bất quá hắn cũng biết phần lớn người giang hồ không thích vẻ nho nhã này, nói nhanh vài câu rồi cũng bước xuống.
Thiên hạ võ hội, chính thức bắt đầu!
Thiên hạ võ hội chia làm hai giai đoạn, một là đấu sơ tái*, một là đấu quyết tái*, đấu sơ tái là lên lôi đài đánh, mà quyết tái là phân tổ so đấu. Tham gia đấu sơ tái đại khái là một ít người vô danh, hoặc là nhị lưu tam lưu*, còn nhất lưu cao thủ đều trực tiếp tham gia đấu quyết tái. Điều này, lúc phát thiệp mời cũng đã chia ra.
*Sơ tái: đấu vòng loại. Quyết tái: đấu chung kết. CaS để từ Hán Việt vì nghe vòng loại với chung kết thấy nó hiện đại quá ~~
*nhị lưu tam lưu: hạng hai hạng ba
Thật ra, người tham gia đấu sơ tái cũng không nhất định muốn ôm danh hiệu thiên hạ đệ nhất cao thủ, chỉ muốn trận đấu của mình thật xuất sắc, liền có thể chiếm được thanh danh trên giang hồ! Cho nên phần lớn người đến tham gia thiên hạ võ hội, đều hy vọng mình có thể mượn cơ hội này thành danh, sau đó dành được một chỗ nho nhỏ trong giang hồ!
Đấu sơ tái bắt đầu, vì đẩy nhanh tốc độ, ở trên quảng trường chuẩn bị bốn lôi đài, mà toàn bộ thời gian cho đấu sơ tái là ba ngày, ba ngày sau sẽ định đoạt người tiến vào vòng quyết tái.
Lúc ở phía dưới đánh đến mức kịch liệt, công tử Ngọc tựa vào ghế dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve hạt châu màu sắc rực rỡ hai cái, hạt châu kia giống như có cảm ứng, lóe sáng hai lần, nhưng bởi vì được bàn tay hắn che lại nên không một ai nhìn thấy được.
Lúc này, Huyền Nhiên chân nhân vốn ngồi nghiêm chỉnh dùng khóe mắt vụng trộm nhìn công tử Ngọc đang nhắm mắt, trong mắt lập tức hiện lên một chút quang mang vui mừng, cổ tay hắn vừa động, tay trái như tia chớp vươn ra, người bên ngoài không kịp nhìn thấy gì, hắn đã nắm lấy một khối điểm tâm trên bàn kia, nhanh chóng nhét vào miệng.
Bất quá chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, điểm tâm trên bàn ít đi một khối, mà người bên ngoài căn bản không nhìn thấy Huyền Nhiên chân nhân động thủ, cho nên hoàn toàn không phát hiện động tác của hắn, chỉ nhìn thấy miệng của hắn khẽ chuyển động, trong mắt hiện lên thần sắc thỏa mãn.
Mấy người đứng phía sau công tử Ngọc trợn mắt nhìn điểm tâm trên bàn mất đi một khối, mà người có khả năng ra tay, chỉ có Huyền Nhiên chân nhân ở bên cạnh.
Bốn người không hẹn mà cùng mở to mắt nhìn.
Có lần đầu tiên, tự nhiên sẽ có lần thứ hai, Huyền Nhiên chân nhân thình lình ra tay, không bao lâu sau, khay bạch ngọc lá sen đã muốn trống không.
Huyền Nhiên chân nhân rung đùi đắc ý một trận, thầm nghĩ: Thật ngon nha, so với điểm tâm tiểu tử Nam Tử Li làm ăn ngon hơn!
Xác thực, lúc ở Đông Minh sơn, Huyền Nhiên chân nhân giống như lão Thao Thiết* yêu cầu rất cao với thức ăn thực tế là một kẻ không biết nấu ăn, có một lần trên núi không có người, chỉ để lại tên tham ăn là hắn, hắn liền tự mình ra tay xào thức ăn, trực tiếp thiêu rụi phòng bếp, thiếu chút nữa là đốt luôn Đông Minh sơn!
*Theo truyền thuyết, Thao Thiết là loài dã thú hung ác tham ăn nhất. Là người con thứ năm của Long vương. Sau này hay được dùng để chỉ những người tham ăn.
Sau đó, Huyền Nhiên chân nhân bị người Đông Minh sơn nghiêm lệnh cấm ra vào phòng bếp.
Mà Nam Tử Li thân là đồ đệ duy nhất của Huyền Nhiên chân nhân, bởi vì hắn cầu xin mà đường đường là một thế tử điện hạ, bắt đầu ở phòng bếp học nấu cơm, lúc nhỏ thì làm vài món cơ bản, đến bây giờ thức ăn tự mình làm ra đã vô cùng mỹ vị.
Bất quá đồ ăn Nam Tử Li làm ra sao có thể so với đại sư Tề Nhã, thật sự là rất chênh lệch, ừ thì không phải cũng bị sư phụ của hắn ruồng bỏ sao?
Huyền Nhiên chân nhân ăn xong khay đầu tiên, liền chuyển qua khay thứ hai, chẳng bao lâu sau, toàn bộ đĩa trên bàn đã trống không.
Xong rồi Huyền Nhiên chân nhân còn trực tiếp cầm ly trà lên hung hăng uống một ngụm, trà hương bắt đầu tràn ra khắp miệng hắn, làm cho hắn không tự chủ được híp mắt lại.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại ngẩn cả người.
Công tử Ngọc ngồi bên cạnh hắn quay đầu nhìn hắn, cặp mắt đen bình thản kia làm cho da đầu Huyền Nhiên chân nhân run lên!
“A… Ha ha…” Huyền Nhiên chân nhân ngoại trừ cười khan thì trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào.
Giả vờ giả vịt nói không phải hắn ăn, nhưng mà trên tay hắn còn ly trà nóng là chứng cứ phạm tội đây! Hắn sao mà chối được?
Ngọc công tử không nói gì, chỉ thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Huyền Nhiên chân nhân thật thà cẩn thận đặt ly trà xuống, thu tay lại, sờ mũi, hắc hắc cười hai tiếng.
Ngày đầu tiên ở thiên hạ võ hội, đây cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.
Sau khi kết thúc ngày đầu tiên, Ngọc công tử về tiểu viện mà Thần Nam phái an bài cho mình, những bạch sa nữ tử cùng tám kiệu phu đi theo lúc ban ngày đã thành thị vệ bảo vệ tốt nơi này. Bạch sa nữ tử thoạt nhìn ai ai cũng yếu đuối không chịu nổi, trên thực tế thân thủ rất cao cường, so với tám kiệu phu thì không hề thua kém bao nhiêu, đây là Thần lâu cố ý an bài để Ngọc công tử xuất hành.
Trong sương phòng, Lưu Thấm nâng tay tháo mặt nạ của Cung Trường Nguyệt ra, thuận tiện gom tóc nàng lại, dùng một sợi tơ trắng buộc lên. Tề Nhã tiến lên, cởi vạt áo Cung Trường Nguyệt, đem áo khoác trên người nàng đưa xuống dưới. Nhược Tư cũng đưa tới một bộ trường bào bạch tơ, mặc cho Cung Trường Nguyệt. Dưới chân nàng cũng đổi thành một đôi giày mềm.
“Các người ra ngoài trước đi.” Cung Trường Nguyệt ngồi xuống bên bàn, đột nhiên ra lệnh.
Bốn người Lưu Thấm ngẩn người – các nàng đều là thị tì thân cận của Cung Trường Nguyệt, bất kể lúc nào cũng không cách nàng quá xa, sao chủ tử lại bảo các nàng ra ngoài?
Bất quá mệnh lệnh của chủ tử, các nàng dĩ nhiên không dám cãi, lên tiếng “Vâng” rồi cùng lui xuống.
Đợi cho trong phòng không còn ai, một bóng dáng màu trắng nho nhỏ giống như sương khói dần dần hiện ra trên bàn gỗ trống không.
Là Thần Diệu.
Cung Trường Nguyệt nâng tay, đưa Tụ Phách châu màu sắc rực rỡ chưa từng rời khỏi tay nàng đến trước mặt Thần Diệu, “Ngươi nhìn xem, sao rồi?”
Thần Diệu để đầu sát vào, xem xét một lúc lâu mới gật đầu, “Tốt lắm tốt lắm, đại khái là vài ngày nữa hồn phách của hắn có thể ngưng tụ thành hình!”
“Thật sao.” Khóe mắt Cung Trường Nguyệt hơi cong lên, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều. Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi, “Ta có thể nhìn thấy hồn phách em ấy không?”
Thần Diệu gật đầu, “Ngươi là chủ nhân Lung Ngọc, đương nhiên có thể nhìn thấy, nhưng mà những người khác thì không.”
Hai mắt Cung Trường Nguyệt sáng lên, ánh mắt dừng trên hạt châu ở trong tay,
Tụ Phách châu giống như có cảm ứng, lóe sáng hai lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.