Chương 26:
Oản lí lạt tiêu hương
08/07/2024
Cứ như vậy, Yến Trà đi theo Ẩn Lan Lưu tới nơi mà cậu ấy thường rèn luyện sức khỏe.
Yến Trà nhìn thoáng qua cảnh tượng đánh nhau khí thế ngất trời trong lớp học võ, sau đó quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh, không dám tin hỏi: "Đây chính là nơi mà cậu thường dùng để rèn luyện sức khỏe đó hả???"
“Đúng vậy.” Ẩn Lan Lưu ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tập luyện thực chiến chính là cách rèn luyện tốt nhất.”
Yến Trà nhìn đám đàn ông cơ bắp chân trần đang đánh nhau không chút lưu tình, nghĩ thầm, hôm nay cậu có thể sẽ chết ở chỗ này, hành trình đi đến dị giới của cậu đến đây là chuẩn bị kết thúc.
“Yên tâm đi, yên tâm đi, tôi sẽ không để anh đi đối đầu với bọn họ đâu.” Ẩn Lan Lưu nhìn ra được Yến Trà đang sợ hãi, cậu ấy mất tự nhiên cố gắng an ủi: “Hôm nay anh tập với tôi một chút đi.”
Yến Trà: “...”
Vậy thì không phải là tôi sẽ chết nhanh hơn sao?
“Tóm lại là tôi sẽ dẫn anh vào bên trong thay quần áo cái đã, tôi sẽ cho anh mượn quần dư, lát nữa phải đổ mồ hôi, mặc đồ bình thường không tiện.” Ẩn Lan Lưu dẫn Yến Trà đi về phía phòng thay quần áo.
Yến Trà đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chuyển tầm mắt tới đám người để trần cánh tay trong hội trường một lần nữa, toàn thân cao thấp chỉ mặc mỗi một cái quần: "Chuyện đó... Chỉ có thể, chỉ có thể mặc quần thôi sao?"
Ẩn Lan Lưu quay đầu nói: “Mặc áo rất phiền phức, hơn nữa tới nơi này đều là đàn ông con trai cả, không mặc quần áo vào cũng không sao.”
Không, tôi có sao đó.
Yến Trà dừng bước chân đang đi theo Ẩn Lan Lưu.
"Lan Lưu à, tôi suy nghĩ lại rồi. Tôi cảm thấy muốn rèn luyện sức khỏe thì phải từ từ từng bước một, không thể vội vàng. Thật ra trước khi tới đây, tôi chưa từng đánh nhau bao giờ, cảm thấy không hợp với loại phương thức huấn luyện này của cậu cho lắm, nên là… Nên là tôi về trước nhé." Yến Trà hơi hoảng loạn lùi về phía sau, muốn trở về theo con đường cũ.
"Gì chứ, tới cũng đã tới rồi còn lề mề yếu đuối như vậy làm cái gì? Có còn là đàn ông không?" Một gã đàn ông cơ bắp để trần thân trên đi ngang qua nghe thấy lời nói của Yến Trà thì bực mình, vươn tay đẩy Yến Trà một cái.
"Mày làm cái gì đấy?" Ẩn Lan Lưu duỗi tay đỡ Yến Trà đang lảo đảo sắp ngã, vẻ mặt không vui mà nhìn chằm chằm vào gã đàn ông cơ bắp.
Gã đàn ông đó vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Ẩn Lan Lưu nổi tiếng là khách quen đánh quyền ở nơi này, lập tức thay đổi biểu cảm: "Xin lỗi người anh em nhé, lúc nãy không nhận ra. Xin lỗi, xin lỗi, là do tôi không cẩn thận."
Ẩn Lan Lưu còn đang định tiến lên thì chợt nhận ra Yến Trà đang run rẩy trong lòng ngực của mình.
"Trở về đi, Lan Lưu, được chứ? Coi như tôi cầu xin cậu." Yến Trà bày ra vẻ đáng thương mà cầu xin: "Tôi hiểu rõ cơ thể của chính mình, tôi thực sự không làm được."
Yến Trà nhìn thoáng qua cảnh tượng đánh nhau khí thế ngất trời trong lớp học võ, sau đó quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh, không dám tin hỏi: "Đây chính là nơi mà cậu thường dùng để rèn luyện sức khỏe đó hả???"
“Đúng vậy.” Ẩn Lan Lưu ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tập luyện thực chiến chính là cách rèn luyện tốt nhất.”
Yến Trà nhìn đám đàn ông cơ bắp chân trần đang đánh nhau không chút lưu tình, nghĩ thầm, hôm nay cậu có thể sẽ chết ở chỗ này, hành trình đi đến dị giới của cậu đến đây là chuẩn bị kết thúc.
“Yên tâm đi, yên tâm đi, tôi sẽ không để anh đi đối đầu với bọn họ đâu.” Ẩn Lan Lưu nhìn ra được Yến Trà đang sợ hãi, cậu ấy mất tự nhiên cố gắng an ủi: “Hôm nay anh tập với tôi một chút đi.”
Yến Trà: “...”
Vậy thì không phải là tôi sẽ chết nhanh hơn sao?
“Tóm lại là tôi sẽ dẫn anh vào bên trong thay quần áo cái đã, tôi sẽ cho anh mượn quần dư, lát nữa phải đổ mồ hôi, mặc đồ bình thường không tiện.” Ẩn Lan Lưu dẫn Yến Trà đi về phía phòng thay quần áo.
Yến Trà đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chuyển tầm mắt tới đám người để trần cánh tay trong hội trường một lần nữa, toàn thân cao thấp chỉ mặc mỗi một cái quần: "Chuyện đó... Chỉ có thể, chỉ có thể mặc quần thôi sao?"
Ẩn Lan Lưu quay đầu nói: “Mặc áo rất phiền phức, hơn nữa tới nơi này đều là đàn ông con trai cả, không mặc quần áo vào cũng không sao.”
Không, tôi có sao đó.
Yến Trà dừng bước chân đang đi theo Ẩn Lan Lưu.
"Lan Lưu à, tôi suy nghĩ lại rồi. Tôi cảm thấy muốn rèn luyện sức khỏe thì phải từ từ từng bước một, không thể vội vàng. Thật ra trước khi tới đây, tôi chưa từng đánh nhau bao giờ, cảm thấy không hợp với loại phương thức huấn luyện này của cậu cho lắm, nên là… Nên là tôi về trước nhé." Yến Trà hơi hoảng loạn lùi về phía sau, muốn trở về theo con đường cũ.
"Gì chứ, tới cũng đã tới rồi còn lề mề yếu đuối như vậy làm cái gì? Có còn là đàn ông không?" Một gã đàn ông cơ bắp để trần thân trên đi ngang qua nghe thấy lời nói của Yến Trà thì bực mình, vươn tay đẩy Yến Trà một cái.
"Mày làm cái gì đấy?" Ẩn Lan Lưu duỗi tay đỡ Yến Trà đang lảo đảo sắp ngã, vẻ mặt không vui mà nhìn chằm chằm vào gã đàn ông cơ bắp.
Gã đàn ông đó vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Ẩn Lan Lưu nổi tiếng là khách quen đánh quyền ở nơi này, lập tức thay đổi biểu cảm: "Xin lỗi người anh em nhé, lúc nãy không nhận ra. Xin lỗi, xin lỗi, là do tôi không cẩn thận."
Ẩn Lan Lưu còn đang định tiến lên thì chợt nhận ra Yến Trà đang run rẩy trong lòng ngực của mình.
"Trở về đi, Lan Lưu, được chứ? Coi như tôi cầu xin cậu." Yến Trà bày ra vẻ đáng thương mà cầu xin: "Tôi hiểu rõ cơ thể của chính mình, tôi thực sự không làm được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.