Chương 3:
Oản lí lạt tiêu hương
17/06/2024
Lúc mới tỉnh lại, Yến Trà không tìm được đầu mối gì, tưởng rằng mình mạng lớn không bị chết đuối, bị dòng nước đẩy lên bờ một cách tự nhiên, vì thế mới được cứu giúp, nhặt lại cái mạng nhỏ.
Tới lúc Yến Trà muốn bò dậy, muốn đi theo ven đường tìm đội ngũ team building du lịch của công ty mình mới nhận ra dường như thế giới mà mình tỉnh dậy không còn là thế giới ban đầu nữa.
Thế giới này đang vào đầu hạ, thời tiết rất nóng, nhưng cho dù nhiệt độ có cao thế nào cũng không thể khiến nội tâm lạnh lẽo của Yến Trà - người đang vòng đi vòng lại đến độ đổ mồ hôi ấm áp lên được.
Khu du lịch team building của công ty là nơi có kiến trúc cũ, một trấn nhỏ Giang Nam mưa bụi được gìn giữ rất tốt, âm thanh và mùi hương cổ xưa ngập tràn, đó là điểm sáng đặc sắc nhất, quan trọng hơn cả là nơi này gần công ty Yến Trà.
Yến Trà từng thấy đồng nghiệp gửi hướng dẫn tham quan trong nhóm chat làm việc, bình thường nhiệt độ của cổ trấn này không cao, mùa xuân khi hoa cải dầu nở, đông người tới, ai nấy đều muốn đi check in chụp phong cảnh biển hoa vàng.
Nhưng sau khi Yến Trà lên bờ, chỗ cổ trấn cậu ở không phải khu du lịch lành lạnh vắng lặng mà là nơi có người sống thật, có khói lửa, trên mỗi con đường đều nhìn thấy người dân đi lại, trẻ con vui chơi chạy nhảy, trên người họ còn mặc áo dài kiểu xưa mà Yến Trà chưa từng thấy bao giờ.
Đi cả nửa ngày trời, cuối cùng mệt tới mức không nhấc nổi bước chân, Yến Trà bèn tìm một bóng râm ngồi nghỉ, lúc đó cậu xây dựng tâm lý rất nhiều lần mới gắng gượng chấp nhận sự thật rằng mình đã đến một thế giới xa lạ.
Vì đồ ăn thức uống, Yến Trà nói dối với người dân trong trấn rằng mình không cha không mẹ, tới đây để tìm họ hàng xa, vì lặn lội đường xa nên cậu đã tiêu hết sạch tiền, hỏi thăm xung quanh vẫn không biết họ hàng của mình ở đâu, không còn cách nào khác, cậu mới muốn tới tìm xem trên trấn có công việc nào cậu có thể làm hay không, để dùng sức lao động đổi lấy ít thức ăn.
Quả thực cậu đã xuyên không nhưng may mà giọng của Yến Trà và người dân trên trấn tựa tựa như nhau, mọi người nhấn nhá từng chữ một, ai nấy đều nói tiếng phổ thông rất rõ ràng.
Yến Trà đi vòng quanh trấn một ngày, hành vi hỏi thăm xung quanh không thể giả vờ được, cơ thể nhỏ lại, trở nên trẻ trung, dáng vẻ gầy thấp giống một học sinh có gia cảnh nghèo khổ, tới đây tìm người để nhờ vả.
Hơn nữa, quần áo Yến Thần ngâm nước bẩn thỉu, chiều dài chiều rộng trông không vừa người chút nào, điều này khiến một số người dân tính tình chất phác thấy thương xót, không nghi ngờ gì mà ra tay giúp đỡ cậu.
Cứ như thế Yến Trà tạm thời ở lại trấn, thay đổi công việc nhiều lần, hơn một tháng sau, cậu được giới thiệu tới nhà Lưu Lan Phương, nhận một công việc thời vụ mười lăm ngày, giúp bà ấy trải con đường đá sau sân nhà bà ấy.
Tới lúc Yến Trà muốn bò dậy, muốn đi theo ven đường tìm đội ngũ team building du lịch của công ty mình mới nhận ra dường như thế giới mà mình tỉnh dậy không còn là thế giới ban đầu nữa.
Thế giới này đang vào đầu hạ, thời tiết rất nóng, nhưng cho dù nhiệt độ có cao thế nào cũng không thể khiến nội tâm lạnh lẽo của Yến Trà - người đang vòng đi vòng lại đến độ đổ mồ hôi ấm áp lên được.
Khu du lịch team building của công ty là nơi có kiến trúc cũ, một trấn nhỏ Giang Nam mưa bụi được gìn giữ rất tốt, âm thanh và mùi hương cổ xưa ngập tràn, đó là điểm sáng đặc sắc nhất, quan trọng hơn cả là nơi này gần công ty Yến Trà.
Yến Trà từng thấy đồng nghiệp gửi hướng dẫn tham quan trong nhóm chat làm việc, bình thường nhiệt độ của cổ trấn này không cao, mùa xuân khi hoa cải dầu nở, đông người tới, ai nấy đều muốn đi check in chụp phong cảnh biển hoa vàng.
Nhưng sau khi Yến Trà lên bờ, chỗ cổ trấn cậu ở không phải khu du lịch lành lạnh vắng lặng mà là nơi có người sống thật, có khói lửa, trên mỗi con đường đều nhìn thấy người dân đi lại, trẻ con vui chơi chạy nhảy, trên người họ còn mặc áo dài kiểu xưa mà Yến Trà chưa từng thấy bao giờ.
Đi cả nửa ngày trời, cuối cùng mệt tới mức không nhấc nổi bước chân, Yến Trà bèn tìm một bóng râm ngồi nghỉ, lúc đó cậu xây dựng tâm lý rất nhiều lần mới gắng gượng chấp nhận sự thật rằng mình đã đến một thế giới xa lạ.
Vì đồ ăn thức uống, Yến Trà nói dối với người dân trong trấn rằng mình không cha không mẹ, tới đây để tìm họ hàng xa, vì lặn lội đường xa nên cậu đã tiêu hết sạch tiền, hỏi thăm xung quanh vẫn không biết họ hàng của mình ở đâu, không còn cách nào khác, cậu mới muốn tới tìm xem trên trấn có công việc nào cậu có thể làm hay không, để dùng sức lao động đổi lấy ít thức ăn.
Quả thực cậu đã xuyên không nhưng may mà giọng của Yến Trà và người dân trên trấn tựa tựa như nhau, mọi người nhấn nhá từng chữ một, ai nấy đều nói tiếng phổ thông rất rõ ràng.
Yến Trà đi vòng quanh trấn một ngày, hành vi hỏi thăm xung quanh không thể giả vờ được, cơ thể nhỏ lại, trở nên trẻ trung, dáng vẻ gầy thấp giống một học sinh có gia cảnh nghèo khổ, tới đây tìm người để nhờ vả.
Hơn nữa, quần áo Yến Thần ngâm nước bẩn thỉu, chiều dài chiều rộng trông không vừa người chút nào, điều này khiến một số người dân tính tình chất phác thấy thương xót, không nghi ngờ gì mà ra tay giúp đỡ cậu.
Cứ như thế Yến Trà tạm thời ở lại trấn, thay đổi công việc nhiều lần, hơn một tháng sau, cậu được giới thiệu tới nhà Lưu Lan Phương, nhận một công việc thời vụ mười lăm ngày, giúp bà ấy trải con đường đá sau sân nhà bà ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.