Chương 18
Đông Đô Hạ
06/04/2024
Ngồi xuống chiếc ghế trong thư phòng Viễn Ninh cất giọng hỏi “Công chúa người muốn tới thư phòng là để nói chuyện gì”
Ngọc Lam không vội nói từ từ ngồi xuống “Điện hạ là thực thích hoa linh lan đi”
‘Còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng hoá ra là chuyện này’ thở phào một hơi Viễn Ninh nói “Chỉ là trước đây ở Trữ Tú cung vốn có nhiều, nhưng sau này đã chết hết, ta có dưỡng thế nào cũng không thể lên lại, hôm trước tình cờ qua Linh Tê cung thấy có loài hoa này, nên muốn xin xin đem về trồng ở Thái Hoà cung” nói xong không quên cười một tiếng.
“Thì ra là vậy, không biết điện hạ thích loài hoa này đến vậy, nếu điện hạ nói sớm ta cũng có thể đem giống hoa cho ngài không chừng giờ này hoa cũng đã nở rồi “ Ngọc Lam vẫn
giữ khuôn mặt ngạo kiều giọng có chút cao hứng nói.
Khụ, chẳng nhẽ nữ nhân này lại ghen đi. Nghĩ xong Viễn Ninh đưa tay lên che miệng giấu đi
nụ cười
“Vừa vặn ta cũng muốn trồng hoa, nếu công chúa có nhiều như vậy có thể đem nó chia sẻ cho ta một chút” Viễn Ninh nói
“Cũng không tính là nhiều, nhưng nếu ngài đã muốn thì ta sẽ nhờ người đem đến cho”
“Vậy ngày công chúa mau cho người đem qua ta thực muốn đem chúng đi trồng ngay bây giờ” Viễn Ninh háo hức nói
“Tay người vẫn chưa khỏi hẳn vẫn là không nên vận động nhiều sẽ tốt hơn” Ngọc Lam thấy Viễn Ninh háo hức như vậy liền nói một câu khiến mặt nàng xụ xuống trong tức khắc
“Đây cũng không phải là việc nặng, ta vẫn có thể làm mà” nói xong còn không quên giơ cánh tay lên Ngọc Lam thấy vậy đứng lên tiến tới gần chỗ Viễn Ninh sau đó đưa tay chạm
nhẹ vào chỗ vết thương
“Ui da, đau chết ta rồi” mặc dù chạm rất nhẹ nhưng vết thương vẫn chưa đóng lại nên vết
thương nhanh chóng rỉ máu.
Ngọc Lam cũng vì như vậy mà sửng sốt rõ ràng nàng chạm rất nhẹ vậy mà vẫn có thể bị nhưnày, xem ra vết thương cũng không hề nhẹ, sau đó thoáng nghĩ đến Thập Nhất đáng
nhẽ lần trước nên phạt hắn nặng hơn một chút mới đúng.
“Băng cuốn dơ rồi, để ta lấy tấm vải khác đến thay cho người” chưa để Viễn Ninh nói gì NgọcLam đã tiến tới phòng cách vách bên cạnh lấy vài tấm vải trắng mới.
“Điện hạ chịu khó một chút” nói xong tháo tấm băng trên cánh tay Viễn Ninh xuống, sau đó lấy tấm vải mới thay lên. Da thị bị cắt sau khi cuốn vải lên không tránh khỏi việc
dính lên vải, gần tới mấy lớp cuối Viễn Ninh cảm giác được da thịt mình có chút
đau không khỏi rít lên vài tiếng. Hốc mắt cũng không chủ được mà đỏ lên
Ngọc Lam cũng biết được người này đang cảm thấy đau, vì vậy mấy lớp vải cuối cùng nàng vừa thổi, sau đó dùng lực nhẹ nhàng nhất có thể để người kia không cảm thấy đau.
Sau khi đã thay xong tấm băng mới Viễn Ninh cũng không còn cảm thấy đau nữa. Ngọc Lam cũng trở về chỗ ngồi “Ban nãy là ta đã sơ ý, thật xin lỗi”
“Không sao cả, chẳng phải công chúa đã chuộc lỗi bằng cách thay băng mới cho ta rồi sao” Viễn Ninh nhìn xuống cánh tay vừa mới cuốn băng xong, sau đó quay đầu lên nhìn Ngọc Lam cười nói “Vậy coi như là huề nhau đi”
‘Chỉ có như vậy liền vui vẻ luôn sao’. Chi bằng chớp lấy cơ hội này hỏi luôn
“Điện hạ sáng nay Lý Hạo tướng quân đến gặp người sau đó đã xảy ra gì sao”
Viễn Ninh nghe Ngọc Lam nói vậy đưa ánh mắt khó hiểu lên nhìn nàng “Công chúa người có thể nói dễ hiểu một chút được không vậy”
“Ta thấy sau khi gặp xong Lý tướng quân điện hạ dường như không vui lắm” Ngọc Lam không ngờ người này lại ngốc đến như vậy, đúng là phải rèn luyện thêm nhiều.
Ồ
Viễn Ninh thốt lên một tiếng sau đó nói nhỏ “Là một vài chuyện liên quan đến chính sự”
“Chính sự” Ngọc Lam nói
“Đúng vậy a” nói đến chuyện này Viễn Ninh lại mệt mỏi tựa lưng ra phía sau ghế
“Là chuyện chính sự gì, nếu không quan trọng điện hạ cũng có thể nói với ta biết đâu tâm
nói ra xong ta lại có thể giúp được ngài” Ngọc Lam nhìn Viễn Ninh nói
“Cũng không phải chuyện gì quá quan trọng” hít lấy một hơi Viễn Ninh bắt đầu nói
“Triều đình sắp mở kì thi trạng nguyên, Lý Hạo có ý muốn ta làm chủ khảo của khoa thi”
“Mặc dù ta không phải người Ân Quốc nhưng Hạ Quốc cũng không phải là không có khoa thi cử. Chủ khảo thi đa số là các lão thần đã có kinh nghiệm lâu năm, nếu không thì phải
là người thực tài mới có thể làm chủ khảo. Việc này đối với ngài thực sự hơi khó” Ngọc Lam cũng đã nghĩ tới một ngày nào đó sẽ đưa Viễn Ninh vào tham chính nhưng không nghĩ tới tên Lý Hạo này lại nhanh hơn nàng, nhưng bắt đầu từ việc làm chủ khảo thì thực sự không có khả thi đối với một người chưa có kinh nghiệm, cũng chưa có tín nhiệm như Viễn Ninh
“Đúng vậy, ta chỉ nghĩ là chưa kịp nói thì phụ hoàng cũng đã phản đối chuyện này rồi” Viễn
Ninh ỉu xìu nói.
“Quan trọng là điện hạ vẫn là chưa từng đụng chạm đến triều chính, cũng chưa có tín nhiệm, việc ngồi vào chỗ chủ khảo sát thực sự không đơn giản” Ngọc Lam từ tốn nói
“Nhưng điện hạ ta thắc mắc tại sao Lý tướng quân lại phải làm như vậy”
“Chuyện này” Viễn Ninh dừng lại ‘chuyện này liên quan đến chính trị, tiết lộ ra e là’
“Hiện giờ ta đã là người của Thái Hoà cung. Người ngoài nhìn vào đều biết Thái Hoà cung có hai chủ. Nay điện hạ và ta đều kết tóc làm phu thê chẳng nhẽ người lại không tin tưởng ta sợ ta sẽ làm hại đến Ân Quốc” ánh mắt kiên định của Ngọc Lam khiến trái tim Viễn Ninh như bị bóp nghẹn lại.
Đúng vậy từ trước đến giờ nàng chỉ tin tưởng Tố Mai, Tô Mạt cùng tiểu Trung tử, bởi lẽ ba
người họ đều được mẫu phi an bài sẵn bên cạnh nàng. Bọn họ cũng chỉ là sự lựa
chọn của mẫu phi sau đó nàng đem sự tin tưởng mẫu phi của mình lên ba người bọn
họ, căn bản ngay từ ban đầu nàng chưa từng lựa chọn người. Riêng bản thân Viễn
Ninh đây vẫn là lần đầu tiên nàng tin vào trực giác mình đi
“Nghe Lý Hạo nói triền chính bất ổn, vài Bộ đã chon phe cho mình để dựa giẫm, cho nên Lý Hạo hắn sợ một ngày nào đó ngay cả Bộ Binh cũng bị lôi cuốn vào cho nên hắn muốn ta
tham gia triều chính, sau đó sẽ theo phụ tá ta” Viễn Ninh thuật lại những gì mà Lý Hạo nói với bản thân mình cho Ngọc Lam nghe
Cái động chân mày nhẹ tựa lá liễu người không để ý sẽ không thấy được biểu cảm nhanh chóng của Ngọc Lam. Trước giờ nàng vẫn lo sẽ phải tốn công sức để xây dựng phe
cánh cho Viễn Ninh ai dè nàng vẫn tốn một chút sức lực nào mà mọi chuyện lại xảy
ra rất thuận lợi.
“Như vậy chẳng khác nào” là tạo phản, xưa giờ việc kết bè kéo cánh ở trong triều đình là việc cấm kị, nếu như bị phát hiện thì chẳng phải.
“Ta không nghĩ tới chuyện đó, ta chỉ muốn triều đình ổn định, bách tính an nhiên” Viễn
Ninh nói.
Hơn nữa ta cũng đâu phải nam nhân, cho dù đấu tranh giành được ngai vị thì sao chứ.
‘Người này vẫn là tâm hồn lương thiện đi’ Ngọc Lam nhắm mắt lại suy nghĩ sau đó cất giọng nói
“Vậy điện hạ tính làm gì tiếp theo”
“Chẳng phải người kêu ta nói ra có lẽ nàng sẽ có cách giải quyết sao. Ta đang chờ người nói đó” Viễn Ninh hỏi ngược lại Ngọc Lam
Ngọc Lam: “…”
Nước đi này của Viễn Ninh nàng thật sự là chưa nghĩ tới. Suy nghĩ một lát Ngọc Lam cất giọng
“Hay là như vậy, ta nghĩ để làm được chủ khảo thì có chút khó, chi bằng ngài cứ xin làm
quan giám sát mặc dù chỉ có nhiệm vụ quan sát trong mấy ngày diễn ra kì thi, nhưng có thể giúp ngài mang lại sự tín nhiệm trước còn sau này có thể đi được đến đâu thì tính sau”
“Như vậy
cũng tốt ha. Công chúa đúng là thông minh, ngày mai ta sẽ đến Tam Hy Đường để gặp
phụ hoàng xem sao” Nhắc đến gặp phụ hoàng Viễn Ninh lại không kìm lên nổi da
gà, mấy năm nay số lần mà Viễn Ninh gặp Tự Khánh đế chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đôi lúc gặp Viễn Ninh cũng không dám nhìn thẳng vào mặt ông ta, cũng không biết
diện mạo mấy năm qua hắn đã thay đổi như thế nào.
Sáng hôm sau
“Ngũ điện hạ, lâu lắm rồi không thấy người tới đây. Không biết lần này ngài tới đây là có
chuyện gì” Thuận tử lão công công thấy Viễn Ninh từ ngoài bước vào khuôn mặt mừng
rỡ bước đến hỏi.
Nói gì thì cũng từ lúc Lan Quý Phi qua đời đến nay ngũ điện hạ cũng không một lần nào qua đến nơi đây, hôm nay lại tới không khỏi khiến cho Thuận tử công công vui mừng. Trong tất
cả các vị hoàng tử ông ta có ấn tượng với Viễn Ninh nhất. Từ lúc Lan Quý Phi còn
là thất thiếp trong phủ đến khi trở thành sủng phi trong hậu cung, Lan Quý phi luôn nhân từ không hề bạc đãi các gia nô cũng như cung nhân ở trong cung. Thân là tâm phúc bên cạnh Tự Khánh đế nhiều năm, chứng kiến biết bao nhiêu chuyện. Nên đối với hai mẫu tử Viễn Ninh cũng có chút đồng cảm.
Mới từng đó năm không gặp mà đầu của lão công công này đã có nhiều điểm bạc rồi, ngay cả ngũ điện hạ ngày đó cũng không còn là trẻ con nữa.
“Thuận tử công công không biết phụ hoàng hiện giờ có ở trong Tam Hy đường không” Viễn Ninh cất giọng hỏi
“Bệ Hạ hiện giờ đang đọc sách ở trong đó, ngũ điện hạ người ở ngoài này chờ một lát để nô tài vào trong bẩm báo với bệ hạ một tiếng” Thuận tử cúi đầu từ tốn nói
“Vậy làm phiền công công rồi” Viễn Ninh cúi nhẹ đầu xuống thay lời cảm tạ.
Hết chương
Ngọc Lam không vội nói từ từ ngồi xuống “Điện hạ là thực thích hoa linh lan đi”
‘Còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng hoá ra là chuyện này’ thở phào một hơi Viễn Ninh nói “Chỉ là trước đây ở Trữ Tú cung vốn có nhiều, nhưng sau này đã chết hết, ta có dưỡng thế nào cũng không thể lên lại, hôm trước tình cờ qua Linh Tê cung thấy có loài hoa này, nên muốn xin xin đem về trồng ở Thái Hoà cung” nói xong không quên cười một tiếng.
“Thì ra là vậy, không biết điện hạ thích loài hoa này đến vậy, nếu điện hạ nói sớm ta cũng có thể đem giống hoa cho ngài không chừng giờ này hoa cũng đã nở rồi “ Ngọc Lam vẫn
giữ khuôn mặt ngạo kiều giọng có chút cao hứng nói.
Khụ, chẳng nhẽ nữ nhân này lại ghen đi. Nghĩ xong Viễn Ninh đưa tay lên che miệng giấu đi
nụ cười
“Vừa vặn ta cũng muốn trồng hoa, nếu công chúa có nhiều như vậy có thể đem nó chia sẻ cho ta một chút” Viễn Ninh nói
“Cũng không tính là nhiều, nhưng nếu ngài đã muốn thì ta sẽ nhờ người đem đến cho”
“Vậy ngày công chúa mau cho người đem qua ta thực muốn đem chúng đi trồng ngay bây giờ” Viễn Ninh háo hức nói
“Tay người vẫn chưa khỏi hẳn vẫn là không nên vận động nhiều sẽ tốt hơn” Ngọc Lam thấy Viễn Ninh háo hức như vậy liền nói một câu khiến mặt nàng xụ xuống trong tức khắc
“Đây cũng không phải là việc nặng, ta vẫn có thể làm mà” nói xong còn không quên giơ cánh tay lên Ngọc Lam thấy vậy đứng lên tiến tới gần chỗ Viễn Ninh sau đó đưa tay chạm
nhẹ vào chỗ vết thương
“Ui da, đau chết ta rồi” mặc dù chạm rất nhẹ nhưng vết thương vẫn chưa đóng lại nên vết
thương nhanh chóng rỉ máu.
Ngọc Lam cũng vì như vậy mà sửng sốt rõ ràng nàng chạm rất nhẹ vậy mà vẫn có thể bị nhưnày, xem ra vết thương cũng không hề nhẹ, sau đó thoáng nghĩ đến Thập Nhất đáng
nhẽ lần trước nên phạt hắn nặng hơn một chút mới đúng.
“Băng cuốn dơ rồi, để ta lấy tấm vải khác đến thay cho người” chưa để Viễn Ninh nói gì NgọcLam đã tiến tới phòng cách vách bên cạnh lấy vài tấm vải trắng mới.
“Điện hạ chịu khó một chút” nói xong tháo tấm băng trên cánh tay Viễn Ninh xuống, sau đó lấy tấm vải mới thay lên. Da thị bị cắt sau khi cuốn vải lên không tránh khỏi việc
dính lên vải, gần tới mấy lớp cuối Viễn Ninh cảm giác được da thịt mình có chút
đau không khỏi rít lên vài tiếng. Hốc mắt cũng không chủ được mà đỏ lên
Ngọc Lam cũng biết được người này đang cảm thấy đau, vì vậy mấy lớp vải cuối cùng nàng vừa thổi, sau đó dùng lực nhẹ nhàng nhất có thể để người kia không cảm thấy đau.
Sau khi đã thay xong tấm băng mới Viễn Ninh cũng không còn cảm thấy đau nữa. Ngọc Lam cũng trở về chỗ ngồi “Ban nãy là ta đã sơ ý, thật xin lỗi”
“Không sao cả, chẳng phải công chúa đã chuộc lỗi bằng cách thay băng mới cho ta rồi sao” Viễn Ninh nhìn xuống cánh tay vừa mới cuốn băng xong, sau đó quay đầu lên nhìn Ngọc Lam cười nói “Vậy coi như là huề nhau đi”
‘Chỉ có như vậy liền vui vẻ luôn sao’. Chi bằng chớp lấy cơ hội này hỏi luôn
“Điện hạ sáng nay Lý Hạo tướng quân đến gặp người sau đó đã xảy ra gì sao”
Viễn Ninh nghe Ngọc Lam nói vậy đưa ánh mắt khó hiểu lên nhìn nàng “Công chúa người có thể nói dễ hiểu một chút được không vậy”
“Ta thấy sau khi gặp xong Lý tướng quân điện hạ dường như không vui lắm” Ngọc Lam không ngờ người này lại ngốc đến như vậy, đúng là phải rèn luyện thêm nhiều.
Ồ
Viễn Ninh thốt lên một tiếng sau đó nói nhỏ “Là một vài chuyện liên quan đến chính sự”
“Chính sự” Ngọc Lam nói
“Đúng vậy a” nói đến chuyện này Viễn Ninh lại mệt mỏi tựa lưng ra phía sau ghế
“Là chuyện chính sự gì, nếu không quan trọng điện hạ cũng có thể nói với ta biết đâu tâm
nói ra xong ta lại có thể giúp được ngài” Ngọc Lam nhìn Viễn Ninh nói
“Cũng không phải chuyện gì quá quan trọng” hít lấy một hơi Viễn Ninh bắt đầu nói
“Triều đình sắp mở kì thi trạng nguyên, Lý Hạo có ý muốn ta làm chủ khảo của khoa thi”
“Mặc dù ta không phải người Ân Quốc nhưng Hạ Quốc cũng không phải là không có khoa thi cử. Chủ khảo thi đa số là các lão thần đã có kinh nghiệm lâu năm, nếu không thì phải
là người thực tài mới có thể làm chủ khảo. Việc này đối với ngài thực sự hơi khó” Ngọc Lam cũng đã nghĩ tới một ngày nào đó sẽ đưa Viễn Ninh vào tham chính nhưng không nghĩ tới tên Lý Hạo này lại nhanh hơn nàng, nhưng bắt đầu từ việc làm chủ khảo thì thực sự không có khả thi đối với một người chưa có kinh nghiệm, cũng chưa có tín nhiệm như Viễn Ninh
“Đúng vậy, ta chỉ nghĩ là chưa kịp nói thì phụ hoàng cũng đã phản đối chuyện này rồi” Viễn
Ninh ỉu xìu nói.
“Quan trọng là điện hạ vẫn là chưa từng đụng chạm đến triều chính, cũng chưa có tín nhiệm, việc ngồi vào chỗ chủ khảo sát thực sự không đơn giản” Ngọc Lam từ tốn nói
“Nhưng điện hạ ta thắc mắc tại sao Lý tướng quân lại phải làm như vậy”
“Chuyện này” Viễn Ninh dừng lại ‘chuyện này liên quan đến chính trị, tiết lộ ra e là’
“Hiện giờ ta đã là người của Thái Hoà cung. Người ngoài nhìn vào đều biết Thái Hoà cung có hai chủ. Nay điện hạ và ta đều kết tóc làm phu thê chẳng nhẽ người lại không tin tưởng ta sợ ta sẽ làm hại đến Ân Quốc” ánh mắt kiên định của Ngọc Lam khiến trái tim Viễn Ninh như bị bóp nghẹn lại.
Đúng vậy từ trước đến giờ nàng chỉ tin tưởng Tố Mai, Tô Mạt cùng tiểu Trung tử, bởi lẽ ba
người họ đều được mẫu phi an bài sẵn bên cạnh nàng. Bọn họ cũng chỉ là sự lựa
chọn của mẫu phi sau đó nàng đem sự tin tưởng mẫu phi của mình lên ba người bọn
họ, căn bản ngay từ ban đầu nàng chưa từng lựa chọn người. Riêng bản thân Viễn
Ninh đây vẫn là lần đầu tiên nàng tin vào trực giác mình đi
“Nghe Lý Hạo nói triền chính bất ổn, vài Bộ đã chon phe cho mình để dựa giẫm, cho nên Lý Hạo hắn sợ một ngày nào đó ngay cả Bộ Binh cũng bị lôi cuốn vào cho nên hắn muốn ta
tham gia triều chính, sau đó sẽ theo phụ tá ta” Viễn Ninh thuật lại những gì mà Lý Hạo nói với bản thân mình cho Ngọc Lam nghe
Cái động chân mày nhẹ tựa lá liễu người không để ý sẽ không thấy được biểu cảm nhanh chóng của Ngọc Lam. Trước giờ nàng vẫn lo sẽ phải tốn công sức để xây dựng phe
cánh cho Viễn Ninh ai dè nàng vẫn tốn một chút sức lực nào mà mọi chuyện lại xảy
ra rất thuận lợi.
“Như vậy chẳng khác nào” là tạo phản, xưa giờ việc kết bè kéo cánh ở trong triều đình là việc cấm kị, nếu như bị phát hiện thì chẳng phải.
“Ta không nghĩ tới chuyện đó, ta chỉ muốn triều đình ổn định, bách tính an nhiên” Viễn
Ninh nói.
Hơn nữa ta cũng đâu phải nam nhân, cho dù đấu tranh giành được ngai vị thì sao chứ.
‘Người này vẫn là tâm hồn lương thiện đi’ Ngọc Lam nhắm mắt lại suy nghĩ sau đó cất giọng nói
“Vậy điện hạ tính làm gì tiếp theo”
“Chẳng phải người kêu ta nói ra có lẽ nàng sẽ có cách giải quyết sao. Ta đang chờ người nói đó” Viễn Ninh hỏi ngược lại Ngọc Lam
Ngọc Lam: “…”
Nước đi này của Viễn Ninh nàng thật sự là chưa nghĩ tới. Suy nghĩ một lát Ngọc Lam cất giọng
“Hay là như vậy, ta nghĩ để làm được chủ khảo thì có chút khó, chi bằng ngài cứ xin làm
quan giám sát mặc dù chỉ có nhiệm vụ quan sát trong mấy ngày diễn ra kì thi, nhưng có thể giúp ngài mang lại sự tín nhiệm trước còn sau này có thể đi được đến đâu thì tính sau”
“Như vậy
cũng tốt ha. Công chúa đúng là thông minh, ngày mai ta sẽ đến Tam Hy Đường để gặp
phụ hoàng xem sao” Nhắc đến gặp phụ hoàng Viễn Ninh lại không kìm lên nổi da
gà, mấy năm nay số lần mà Viễn Ninh gặp Tự Khánh đế chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đôi lúc gặp Viễn Ninh cũng không dám nhìn thẳng vào mặt ông ta, cũng không biết
diện mạo mấy năm qua hắn đã thay đổi như thế nào.
Sáng hôm sau
“Ngũ điện hạ, lâu lắm rồi không thấy người tới đây. Không biết lần này ngài tới đây là có
chuyện gì” Thuận tử lão công công thấy Viễn Ninh từ ngoài bước vào khuôn mặt mừng
rỡ bước đến hỏi.
Nói gì thì cũng từ lúc Lan Quý Phi qua đời đến nay ngũ điện hạ cũng không một lần nào qua đến nơi đây, hôm nay lại tới không khỏi khiến cho Thuận tử công công vui mừng. Trong tất
cả các vị hoàng tử ông ta có ấn tượng với Viễn Ninh nhất. Từ lúc Lan Quý Phi còn
là thất thiếp trong phủ đến khi trở thành sủng phi trong hậu cung, Lan Quý phi luôn nhân từ không hề bạc đãi các gia nô cũng như cung nhân ở trong cung. Thân là tâm phúc bên cạnh Tự Khánh đế nhiều năm, chứng kiến biết bao nhiêu chuyện. Nên đối với hai mẫu tử Viễn Ninh cũng có chút đồng cảm.
Mới từng đó năm không gặp mà đầu của lão công công này đã có nhiều điểm bạc rồi, ngay cả ngũ điện hạ ngày đó cũng không còn là trẻ con nữa.
“Thuận tử công công không biết phụ hoàng hiện giờ có ở trong Tam Hy đường không” Viễn Ninh cất giọng hỏi
“Bệ Hạ hiện giờ đang đọc sách ở trong đó, ngũ điện hạ người ở ngoài này chờ một lát để nô tài vào trong bẩm báo với bệ hạ một tiếng” Thuận tử cúi đầu từ tốn nói
“Vậy làm phiền công công rồi” Viễn Ninh cúi nhẹ đầu xuống thay lời cảm tạ.
Hết chương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.