Chương 21
Đông Đô Hạ
06/04/2024
Hiện giờ vẫn đang trong mùa hạ, mặc dù màn đêm đã buông xuống nhưng vẫn không xua nổi cái nóng bức mà ban ngày để lại. Sau khi dùng xong bữa tối, dạo vài vòng quanh hậu hoa viên để tiêu hết thức ăn Viễn Ninh liền quay trở về thư phòng.
Cả ngày hôm nay nàng đi một vòng trong cung người cũng đã thấm mệt, khịt khịt chiếc mũi lên ngửi bản thân nàng cảm thấy có lẽ nên đi tắm rồi.
,
“Tố Mai cô cô cho người chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm” nói xong nàng ngồi xuống chiếc ghế trong thư phòng cầm lên cuốn sách. Nhân lúc đám cung nữ vẫn còn đang chuẩn bị nàng cũng chẳng có việc gì làm chi bằng đọc sách một chút vậy.
Lật đến nửa cuốn sách cuối cùng Tố Mai cung lên tiếng “Điện hạ nước đã chuẩn bị xong rồi người mau tới”
“Được” buông cuốn sách trên tay xuống Viễn Ninh từ từ đi qua. Tấm tường gỗ cách vách được dựng lên từ ngoài nhìn vào Viễn Ninh vẫn cảm nhận được hơi nước bốc khói lên. Tới đứng trước mục dũng, trên được rải cánh hoa hồng, kèm với mùi thảo dược thật khiến
người ta cảm thấy dễ chịu, chỉ muốn vào ngay lập tức.
Một cái phất tay ra hiệu, không một cung nữ nào dám ở lại bên trong, ai nấy đều kéo đuôi
nhau đi ra ngoài. Đưa tay lên đóng cánh cửa thư phòng lại Tố Mai căn dặn tất cả tì nữ trở hết về phòng, còn cô sẽ luôn đứng trước cửa phòng trông chừng, phòng ngừa vài tên không biết quy củ tiến vào.
Đưa cánh tay nặng nề tháo bỏ dây đai cột tóc, mái tóc dày của Viễn Ninh cứ như vậy xoã xuống ngang lưng. Không có người bên cạnh hầu hạ Viễn Ninh tự mình trút bỏ lớp y phục trên người xuống, sau đó từ từ bước vào mục dũng.
Phần cánh tay bị thương Viễn Ninh vẫn không dám để chạm vào nước, đưa hai cánh tay vắt ngang qua thành, ngửa lưng dựa vào mục dũng. Hương thơm của thảo dược khiến đầu óc Viễn Ninh cảm thấy tê liệt, đôi mắt cũng từ từ khép lại.
Cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, Viễn Ninh bị giật mình liền mở mắt ra, bước chân nhè nhẹ, chậm chạp đi trên sàn nhà. Viễn Ninh đoán được người này rõ ràng không phải là Tố Mai.
Thấy bước chân vang lên ngày càng tiến lại gần chỗ mình, Viễn Ninh tim đập liên hồi như muốn bay ra khỏi lồng ngực, không kịp suy nghĩ nữa nếu còn ngồi im bất động như vậy
sớm muộn gì thân phận nàng cũng sẽ bị bại lộ. Lấy hết sức lực toàn bộ Viễn Ninh đứng dậy đưa tay với lấy chiếc áo vắt trên tường gỗ cách vách vội cuốn vào người.
Lúc này bước chân đó cũng xuất hiện trước mặt Viễn Ninh
“Sao lại là người”
“Điện hạ người đang tắm” Hai người nói lên cùng một lúc
“Đúng vậy, ta đang tắm thì bỗng dưng người vào đây” Viễn Ninh nói, mái tóc xoã ra phần đuôi tóc vì ướt mà có vài sợt vẫn còn đang dính trên cổ Viễn Ninh
Phù
‘Cũng may mà mình kịp thời mặc y phục vào, nếu không coi chừng đã bị phát hiện rồi’ Viễn
Ninh thở phào một tiếng.
Ngọc Lam biết cả ngày nay Viễn Ninh đến chỗ hoàng thượng, hơn nữa còn ghe qua Diên Thọ cung gặp qua thái hậu. Nàng vốn đợi Viễn Ninh trở về phòng để hỏi một số chuyện nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy Viễn Ninh trở về phòng, biết chắc con người này ngoài hậu viện và thư phòng ra sẽ không đi đâu được, vậy nên nàng đã ra hậu viện một chuyến
tuy nhiên không thấy người đâu, sau đó mới ghé qua thư phòng.
Nơi đây vẫn sáng đèn khẳng định là Viễn Ninh vẫn còn ở trong, hơn nữa bên ngoài lại chẳng
thấy mội ai, bình thường nàng vẫn hay thấy nơi nào có Viễn Ninh thì nơi đó sẽ xuất hiện tiểu Trung tử, cùng Tô Mạt nhưng hôm nay ở thư phòng lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Vì vậy nàng mới tiến lại từ từ mở cánh của nhẹ nhàng bước vào, thì thấy vách gỗ được dựng lên, không tránh khỏi nghi hoặc tới gần liền thấy cảnh như lúc này.
“Thật không ngờ điện hạ cũng thích rải hoa khi tắm” Ngọc Lam nhìn xuống mục dũng bên cạnh, tay đưa ra cầm lấy một cánh hoa lên nói
“Hoa…hoa này được dùng làm thảo dược” Viễn Ninh ấp úng nói “Công chúa người cũng thấy ta đang bị thương mà” nói xong không quên chỉ chỉ vào vết thương trên cánh tay mà cười nói
“Thì ra là vậy, nếu không nhờ điện hạ nói ta cũng không biết hoa còn có thể làm thảo dược đi” Ngọc Lam thả lại cánh hoa vào trong mục dũng.
" Điện hạ nhìn bộ dạng người như vậy thật sự không giống nam nhân chút nào cả, nếu như không phải người là ngũ hoàng tử nói là ngũ công chúa đi ta cũng tin nữa" Ngọc Lam đưa mắt nhìn vào gương mặt Viễn Ninh nói
Ách
" Bổn điện hạ vốn còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành hết. Công chúa vẫn là không nên nói như vậy đi" Viễn Ninh vội lấy lý do
" Vậy ta thật mong chờ đến khi điện hạ trưởng thành bộ dạng sẽ coi như thế nào "
Tố Mai cô cô ta nói cô canh ngoài cửa sao lại có thể để cô ta vào đây như vậy chứ. Viễn Ninh trong lòng sốt ruột như lửa đốt, một bên vẫn không ngừng cảnh giác với nữ nhân trước mặt.
“Tay điện hạ đang bị thương chắc không tiên, vậy đi cứ để ta tới giúp đỡ người tắm rửa” Ngọc Lam nói hơn nữa còn tiến lại gần Viễn Ninh hơn.
“Chuyện này thật không dám phiền công chúa, cứ để ta tự làm là được rồi” bị áp đảo như vậy Viễn Ninh không khỏi lui người về phía sau, Ngọc Lam thấy như vậy cũng tiến
theo truy đuổi đến cùng.
“Không phiền, dẫu gì ngài cũng là phu quân của ta cho nên chuyện này ta thấy để ta làm cũng là hợp tình hợp lý” Ngọc Lam nói
‘Hợp lí cái con khỉ, để ta coi đến khi cô biết thân phận của ta rồi xem cô còn cười được nữa hay không’
Viễn Ninh bị áp đảo cứ như vậy lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào tường gỗ không thể đi nữa liền dừng lại. Khoảng cách hai người hiện giờ thật sự rất gần. Khuôn mặt Ngọc Lam phóng đại trước mắt Viễn Ninh nhưng hiện giờ nàng đâu có tâm trí để ngắm người đẹp nữa chứ.
“Công chúa thực sự người mau trở về phòng đi, ta…không cần người giúp đỡ, hơn…hơn nữa người là công chúa, chuyện này cứ để bọn tì nữ làm là được rồi” Viễn Ninh nuốt một ngụm
nước bọt, đưa tay lên túm chặt lại cổ áo của mình cho nó thật kín, đảm bảo không lộ ra một chút gì.
Thấy Viễn Ninh như vậy Ngọc Lam càng được nước lấn tới, muốn trêu người này nhiều một chút.
“Điện hạ nói vậy chẳng phải là chê bai ta không biết làm gì sao, nếu đã vậy thì ta phải càng thể hiện để cho ngài mở rộng tầm mắt” nói xong Ngọc Lam đưa ngón tay lên chạm vào cằm sau đó từ từ di chuyển ngón tay xuống yết hầu Viễn Ninh dừng lại một chút
trước cổ áo của bộ y phục mà Viễn Ninh đang mang trên người.
Đương lúc nàng định tiến thêm một bước mở y phục ra thì giọng Tố Mai vang lên, âm thanh như vị cứu tinh cứu rỗi Viễn Ninh trong tình huống nguy kịch bấy giờ.
“Điện hạ, người còn ở trong đây không”
Ban nãy vì gấp gáp mà Tố Mai quên dặn dò vài điều với bọ tì nữ. Vì vậy cảm thấy ở đây cũng khá an toàn, nơi thư phòng cũng ít người lui tới cho nên Tố Mai cũng không nghĩ ngợi
nhiều mà đi đến tây phòng để dặn dò. Vốn nghĩ rằng cô đi một lát sẽ không có chuyện gì xảy ra, ai mà ngờ được khi quay lại thì thấy cửa thư phòng mở toang. Tố Mai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì liền chạy nhanh vào trong.
“Tố Mai cô cô ta ở đây, phiền cô đem y phục đến cho ta” Viễn Ninh đứng thẳng người lên, kéo tay Ngọc Lam ra khỏi y phục mình chạy đi.
Ngọc Lam thấy vậy cũng buông tha cho Viễn Ninh, Tố Mai bước vào thấy có thêm người ở trong vội hoảng hốt, nhưng cũng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh
“Điện hạ y phục của người đây, để nô tì giúp người thay” Tố Mai bước qua trước mặt Ngọc
Lam tiến lại gần Viễn Ninh.
Viễn Ninh gật đầu sau đó quay sang thì vẫn thấy Ngọc Lam đứng ở đó cánh tay vừa mới buông xuống liền lập tức đưa lên túm y phục trên người mình lại.
Ngọc Lam thấy vậy khẽ cười trong lòng một tiếng, cũng không muốn trêu đùa người phía trước nữa “Điện hạ ta trở về phòng trước, say khi người thay y phục xong nhớ qua sớm, đừng để ta chờ lâu” nói xong nhẹ nhàng quay người rời đi.
Viễn Ninh lúc này mới bớt sợ hãi mà buông cánh tay xuống.
Tố Mai cảm thấy dường như có chuyện chẳng lành liền hỏi “Điện hạ vừa nãy”
“Chưa xảy ra chuyện gì” Viễn Ninh vội nói “Tố Mai cô cô sau này người còn để có người vào lúc ta đang tắm thì đừng trách ta không nể tình” nói xong quanh mặt lên
“Nô tì biết tội, sau này sẽ không để chuyện này xảy ra nữa” Tố Mai bưng khay đồ quỳ rạp xuống nền nhà.
“Cũng may vẫn chưa bị phát hiện, được rồi để lại khay đồ ở đây sau đó ra ngoài đi” Viễn Ninh nói
“Đa tạ điện hạ đã không trách phạt” nói xong Tố Mai để lại khay đồ trên mặt đất sau đó lui
ra ngoài.
Hết chương
Cả ngày hôm nay nàng đi một vòng trong cung người cũng đã thấm mệt, khịt khịt chiếc mũi lên ngửi bản thân nàng cảm thấy có lẽ nên đi tắm rồi.
,
“Tố Mai cô cô cho người chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm” nói xong nàng ngồi xuống chiếc ghế trong thư phòng cầm lên cuốn sách. Nhân lúc đám cung nữ vẫn còn đang chuẩn bị nàng cũng chẳng có việc gì làm chi bằng đọc sách một chút vậy.
Lật đến nửa cuốn sách cuối cùng Tố Mai cung lên tiếng “Điện hạ nước đã chuẩn bị xong rồi người mau tới”
“Được” buông cuốn sách trên tay xuống Viễn Ninh từ từ đi qua. Tấm tường gỗ cách vách được dựng lên từ ngoài nhìn vào Viễn Ninh vẫn cảm nhận được hơi nước bốc khói lên. Tới đứng trước mục dũng, trên được rải cánh hoa hồng, kèm với mùi thảo dược thật khiến
người ta cảm thấy dễ chịu, chỉ muốn vào ngay lập tức.
Một cái phất tay ra hiệu, không một cung nữ nào dám ở lại bên trong, ai nấy đều kéo đuôi
nhau đi ra ngoài. Đưa tay lên đóng cánh cửa thư phòng lại Tố Mai căn dặn tất cả tì nữ trở hết về phòng, còn cô sẽ luôn đứng trước cửa phòng trông chừng, phòng ngừa vài tên không biết quy củ tiến vào.
Đưa cánh tay nặng nề tháo bỏ dây đai cột tóc, mái tóc dày của Viễn Ninh cứ như vậy xoã xuống ngang lưng. Không có người bên cạnh hầu hạ Viễn Ninh tự mình trút bỏ lớp y phục trên người xuống, sau đó từ từ bước vào mục dũng.
Phần cánh tay bị thương Viễn Ninh vẫn không dám để chạm vào nước, đưa hai cánh tay vắt ngang qua thành, ngửa lưng dựa vào mục dũng. Hương thơm của thảo dược khiến đầu óc Viễn Ninh cảm thấy tê liệt, đôi mắt cũng từ từ khép lại.
Cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, Viễn Ninh bị giật mình liền mở mắt ra, bước chân nhè nhẹ, chậm chạp đi trên sàn nhà. Viễn Ninh đoán được người này rõ ràng không phải là Tố Mai.
Thấy bước chân vang lên ngày càng tiến lại gần chỗ mình, Viễn Ninh tim đập liên hồi như muốn bay ra khỏi lồng ngực, không kịp suy nghĩ nữa nếu còn ngồi im bất động như vậy
sớm muộn gì thân phận nàng cũng sẽ bị bại lộ. Lấy hết sức lực toàn bộ Viễn Ninh đứng dậy đưa tay với lấy chiếc áo vắt trên tường gỗ cách vách vội cuốn vào người.
Lúc này bước chân đó cũng xuất hiện trước mặt Viễn Ninh
“Sao lại là người”
“Điện hạ người đang tắm” Hai người nói lên cùng một lúc
“Đúng vậy, ta đang tắm thì bỗng dưng người vào đây” Viễn Ninh nói, mái tóc xoã ra phần đuôi tóc vì ướt mà có vài sợt vẫn còn đang dính trên cổ Viễn Ninh
Phù
‘Cũng may mà mình kịp thời mặc y phục vào, nếu không coi chừng đã bị phát hiện rồi’ Viễn
Ninh thở phào một tiếng.
Ngọc Lam biết cả ngày nay Viễn Ninh đến chỗ hoàng thượng, hơn nữa còn ghe qua Diên Thọ cung gặp qua thái hậu. Nàng vốn đợi Viễn Ninh trở về phòng để hỏi một số chuyện nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy Viễn Ninh trở về phòng, biết chắc con người này ngoài hậu viện và thư phòng ra sẽ không đi đâu được, vậy nên nàng đã ra hậu viện một chuyến
tuy nhiên không thấy người đâu, sau đó mới ghé qua thư phòng.
Nơi đây vẫn sáng đèn khẳng định là Viễn Ninh vẫn còn ở trong, hơn nữa bên ngoài lại chẳng
thấy mội ai, bình thường nàng vẫn hay thấy nơi nào có Viễn Ninh thì nơi đó sẽ xuất hiện tiểu Trung tử, cùng Tô Mạt nhưng hôm nay ở thư phòng lại chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Vì vậy nàng mới tiến lại từ từ mở cánh của nhẹ nhàng bước vào, thì thấy vách gỗ được dựng lên, không tránh khỏi nghi hoặc tới gần liền thấy cảnh như lúc này.
“Thật không ngờ điện hạ cũng thích rải hoa khi tắm” Ngọc Lam nhìn xuống mục dũng bên cạnh, tay đưa ra cầm lấy một cánh hoa lên nói
“Hoa…hoa này được dùng làm thảo dược” Viễn Ninh ấp úng nói “Công chúa người cũng thấy ta đang bị thương mà” nói xong không quên chỉ chỉ vào vết thương trên cánh tay mà cười nói
“Thì ra là vậy, nếu không nhờ điện hạ nói ta cũng không biết hoa còn có thể làm thảo dược đi” Ngọc Lam thả lại cánh hoa vào trong mục dũng.
" Điện hạ nhìn bộ dạng người như vậy thật sự không giống nam nhân chút nào cả, nếu như không phải người là ngũ hoàng tử nói là ngũ công chúa đi ta cũng tin nữa" Ngọc Lam đưa mắt nhìn vào gương mặt Viễn Ninh nói
Ách
" Bổn điện hạ vốn còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành hết. Công chúa vẫn là không nên nói như vậy đi" Viễn Ninh vội lấy lý do
" Vậy ta thật mong chờ đến khi điện hạ trưởng thành bộ dạng sẽ coi như thế nào "
Tố Mai cô cô ta nói cô canh ngoài cửa sao lại có thể để cô ta vào đây như vậy chứ. Viễn Ninh trong lòng sốt ruột như lửa đốt, một bên vẫn không ngừng cảnh giác với nữ nhân trước mặt.
“Tay điện hạ đang bị thương chắc không tiên, vậy đi cứ để ta tới giúp đỡ người tắm rửa” Ngọc Lam nói hơn nữa còn tiến lại gần Viễn Ninh hơn.
“Chuyện này thật không dám phiền công chúa, cứ để ta tự làm là được rồi” bị áp đảo như vậy Viễn Ninh không khỏi lui người về phía sau, Ngọc Lam thấy như vậy cũng tiến
theo truy đuổi đến cùng.
“Không phiền, dẫu gì ngài cũng là phu quân của ta cho nên chuyện này ta thấy để ta làm cũng là hợp tình hợp lý” Ngọc Lam nói
‘Hợp lí cái con khỉ, để ta coi đến khi cô biết thân phận của ta rồi xem cô còn cười được nữa hay không’
Viễn Ninh bị áp đảo cứ như vậy lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào tường gỗ không thể đi nữa liền dừng lại. Khoảng cách hai người hiện giờ thật sự rất gần. Khuôn mặt Ngọc Lam phóng đại trước mắt Viễn Ninh nhưng hiện giờ nàng đâu có tâm trí để ngắm người đẹp nữa chứ.
“Công chúa thực sự người mau trở về phòng đi, ta…không cần người giúp đỡ, hơn…hơn nữa người là công chúa, chuyện này cứ để bọn tì nữ làm là được rồi” Viễn Ninh nuốt một ngụm
nước bọt, đưa tay lên túm chặt lại cổ áo của mình cho nó thật kín, đảm bảo không lộ ra một chút gì.
Thấy Viễn Ninh như vậy Ngọc Lam càng được nước lấn tới, muốn trêu người này nhiều một chút.
“Điện hạ nói vậy chẳng phải là chê bai ta không biết làm gì sao, nếu đã vậy thì ta phải càng thể hiện để cho ngài mở rộng tầm mắt” nói xong Ngọc Lam đưa ngón tay lên chạm vào cằm sau đó từ từ di chuyển ngón tay xuống yết hầu Viễn Ninh dừng lại một chút
trước cổ áo của bộ y phục mà Viễn Ninh đang mang trên người.
Đương lúc nàng định tiến thêm một bước mở y phục ra thì giọng Tố Mai vang lên, âm thanh như vị cứu tinh cứu rỗi Viễn Ninh trong tình huống nguy kịch bấy giờ.
“Điện hạ, người còn ở trong đây không”
Ban nãy vì gấp gáp mà Tố Mai quên dặn dò vài điều với bọ tì nữ. Vì vậy cảm thấy ở đây cũng khá an toàn, nơi thư phòng cũng ít người lui tới cho nên Tố Mai cũng không nghĩ ngợi
nhiều mà đi đến tây phòng để dặn dò. Vốn nghĩ rằng cô đi một lát sẽ không có chuyện gì xảy ra, ai mà ngờ được khi quay lại thì thấy cửa thư phòng mở toang. Tố Mai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì liền chạy nhanh vào trong.
“Tố Mai cô cô ta ở đây, phiền cô đem y phục đến cho ta” Viễn Ninh đứng thẳng người lên, kéo tay Ngọc Lam ra khỏi y phục mình chạy đi.
Ngọc Lam thấy vậy cũng buông tha cho Viễn Ninh, Tố Mai bước vào thấy có thêm người ở trong vội hoảng hốt, nhưng cũng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh
“Điện hạ y phục của người đây, để nô tì giúp người thay” Tố Mai bước qua trước mặt Ngọc
Lam tiến lại gần Viễn Ninh.
Viễn Ninh gật đầu sau đó quay sang thì vẫn thấy Ngọc Lam đứng ở đó cánh tay vừa mới buông xuống liền lập tức đưa lên túm y phục trên người mình lại.
Ngọc Lam thấy vậy khẽ cười trong lòng một tiếng, cũng không muốn trêu đùa người phía trước nữa “Điện hạ ta trở về phòng trước, say khi người thay y phục xong nhớ qua sớm, đừng để ta chờ lâu” nói xong nhẹ nhàng quay người rời đi.
Viễn Ninh lúc này mới bớt sợ hãi mà buông cánh tay xuống.
Tố Mai cảm thấy dường như có chuyện chẳng lành liền hỏi “Điện hạ vừa nãy”
“Chưa xảy ra chuyện gì” Viễn Ninh vội nói “Tố Mai cô cô sau này người còn để có người vào lúc ta đang tắm thì đừng trách ta không nể tình” nói xong quanh mặt lên
“Nô tì biết tội, sau này sẽ không để chuyện này xảy ra nữa” Tố Mai bưng khay đồ quỳ rạp xuống nền nhà.
“Cũng may vẫn chưa bị phát hiện, được rồi để lại khay đồ ở đây sau đó ra ngoài đi” Viễn Ninh nói
“Đa tạ điện hạ đã không trách phạt” nói xong Tố Mai để lại khay đồ trên mặt đất sau đó lui
ra ngoài.
Hết chương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.