Chương 24
Đông Đô Hạ
09/04/2024
“Ta để rơi đồ xuống gầm giường, nên mới nằm xuống sàn nhà để nhặt lên. Chứ không có ngủ dưới sàn như người nói” Viễn Ninh giả bộ từ tốn nhưng cánh tai có chút phiếm hồng đã phản bội lại nàng.
Ngọc Lam không nhịn nổi cười, tiến lại gần ngồi xuống bàn thuận tay rót một ly trà
“Vậy không biết điện hạ đã tìm lại được vật rơi xuống chưa” câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại đánh một chương chí mạng vào Viễn Ninh.
Cái gì mà nhặt được chứ, nàng chỉ tiện mồm nói qua loa để khỏi phải mất mặt ai ngờ lạo bị hỏi ngược lại. ‘Tìm thứ gì…là nhặt thứ gì’ Viễn Ninh vò đầu bứt tóc cũng không nghĩ ra được liền đưa tay lên sờ lên gáy cười trừ
“Có lẽ nó đã rơi đến đâu rồi…ta chưa có tìn ra…” Viễn Ninh ấp úng nói “Phải rồi sáng nay ta còn có hẹn với Lý Hạo ta đi trước đây” Cũng chẳng để Ngọc Lam kịp nói câu nào cả Viễn Ninh vội đứng dậy chạy như bay mà ra ngoài.
Cảm thấy khoảng cách cũng khá xa Viễn Ninh mới điều chỉnh tốc độ chậm lại sau đó dừng lại
‘Không biết ban nãy công chúa đã thấy gì. Ài thật là mất mặt quá đi mà’ Viễn Ninh đưa tay lên vuốt mặt một cái sau đó từ từ bước bộ đi ra ngoài.
………
“Kỳ Anh quán là nơi cho có sĩ tử đàm luận ngươi đưa ta đến đây làm gì” Sau khi Viễn Ninh đến gặp Lý Hạo như đúng hẹn ai ngờ hắn lại kéo nàng một mạch đi tới Kỳ Anh quán
“Đương nhiên là sẽ có thú vị, lát nữa ngài sẽ biết thôi” Lý Hạo kéo Viễn Ninh lên lầu sau đó chọn chiếc bàn kế ngay hành lang, từ góc này có thể nhìn xuống thấy mọi hoạt động ở bên dưới lầu, cũng như là ở xung quanh.
Quăng cho Lý Hạo một cái nhìn khinh thường Viễn Ninh ngồi xuống.
Lúc này người đến cũng ngày một đông, nhìn thoáng qua đa số là các sĩ tử, ngoài ra còn có các công tử nhà hào môn, hay các vị nhân gia yêu thích đàm luận sách thánh hiền cũng tới đây.
“Các vị hiện nay Mặc Cư thi sĩ đã cho ra thêm hai tác phẩm mới” nói xong Ngô lão nhân đưa từ trong bọc vải ra hai cuộn tranh trải lên bàn.
“Mặc Cư thi sĩ không chỉ vẽ đẹp mà còn viết thơ hay, thật là ngưỡng mộ” vài thư sinh có mặt ở đấy nhốn nháo thảo luận
“Chỉ tiếc là vẫn chưa gặp được Mặc Cư thi sĩ ngoài dời” một người trong số đám thư sinh nói
“Mặc Cư thi sĩ là người như thế nào, một người như ngươi sao có thể nói gặp là gặp được” tên thư sinh khác lại nói
“Ngô lão nhân không biết lần này hai bức hoạ của Mặc Cư thi sĩ sẽ ra giá bao nhiêu”
“Đúng vậy, Ngô lão nhân giá bức tranh là bao nhiêu” đám thư sinh đang tranh cãi nhau nghe tới đây liền đổi chủ đề.
“Hai bức tranh này được Mặc Cư thi sĩ bỏ ra rất nhiều công sức, nên sẽ cao hơn so với những bức trước đây” Ngô lão nhân nói
Nghe thấy vậy đám thư sinh tiền lên kinh thi còn phải gom góp từng chút một mặc dù rất muốn sở hữu một bức thi hoạ của Mặc Cư thi sĩ nhưng nghe đến đây cũng khẽ cau mày, chần chừ.
“Ngô lão nhân cao hơn là bao nhiêu” một tên thư sinh bước lên khỏi đám đông nói
“Hai bức này giá khởi đầu mỗi bức 50 lượng bạc” lão Ngô nhìn xuống hai bức tranh nói.
“50 lượng bạc” vài tên thư sinh nghe xong liền há hốc mồm.
Năm mươi lượng bạc một bức vậy hai bức là một trăm lượng, có đánh chết đám người này cũng không tin là nó đắt đến như vậy.
“Ta lấy hai bức” theo nơi phát ra âm thanh một nam nhân trẻ tuổi bước lên đám đông vì thế tản ra nhường đường cho hắn đi lên.
“Thì ra là Tần công tử” lão Ngô lên tiếng.
“Đây là ngân phiếu một trăm lượng bạc” nói xong hắn rút từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu đặt lên trên bàn.
Đương lúc Ngô lão nhân suy nghĩ hai bức tranh ngày hôm nay sẽ thuộc về công tử nhà họ Tần thì một giọng nói vang từ trên lầy vọng xuống
“Hai trăm lượng bạc cho hai bức hoạ”
Đám đông ồ lên một tiếng sau đó ngước lên trên ai cũng muốn xem thử người ra giá cao như vậy có thể là ai.
“Lý Hạo ngươi điên rồi sao trả hai trăm lượng cho hai bức hoạ” Viễn Ninh ngồi đối diện nói.
“Ngài không biết đâu ta đã đợi tranh của Mặc Cư thi sĩ lâu rồi, hôm nay là cơ hội tốt không lấy về thì còn đợi khi nào nữa” Lý Hạo nói, sao đó quay xuống nhìn Ngô chưởng quầy phía dưới.
“Ngươi” Viễn Ninh cũng không biết phải khuyên bảo hắn như thế nào nưa, mặc kệ ai bảo hắn có nhiều tiền chứ.
“ Vị công tử này ta thực sự rất muốn có bức tranh của Mặc Cư thi sĩ nhưng ta đã ra giá trước mong huynh có thể thu hồi lại” Tần công tử đứng phía dưới đại sảnh ngước lên nói
“Trùng hợp ta cũng rất muốn mua bức tranh của Mặc Cư thi sĩ. Hơn nữa ta đã trả giá cao hơn huynh. Vốn là giao thương ai ra giá cao hơn thì bán cho người đấy có đúng không Ngô chưởng quầy” nói xong Lý Hạo quay sang nhìn Ngô chưởng quầy vẫn đang đứng ở phía dưới
“Đúng vậy, đúng vậy” Ngô lão nhân cười nói. “Ai, Tần công tử vị công tử đó đã ra giá cao hơn ngài theo lý thì hai bức hoạ này sẽ thuộc về vị công tử đó”
“Vậy ta ra giá ba trăm lượng bạc có được không” Tần đại thiếu gia ngước mặt lên đối mặt với Lý Hạo nói
“Vậy thì ta ra giá ba trăm lượng bạc kèm thêm một xu” Lý Hạo nói
“Chuyện này” Ngô lão nhân bối rối không biết nên phải làm sao
“Nói gì thì vị công tử đó cũng thêm một hào, tính ra thì vẫn ra giá cao hơn Tần thiếu gia” đám thư sinh nhốn nháo bàn luận.
“Bốn trăm lượng bạc”
“Bốn trăm lượng bạc kèm một xu”
“ Năm trăm lượng bạc”
“ Một nghìn lượng bạc” Lý Hạo nói lên một con số, cả phòng nhốn nháo lúc này đều im bặt.
Đám thư sinh nghèo không tin nổi vào tai mình. Vốn bọn họ đến đây chỉ để đàm luận trao đổi với nhau, sau đó chiêm ngưỡng bức hoạ của Mặc Cư thi sĩ ai ngờ hôm nay lại bức hoạ của Mặc Cư thi sĩ lại được trả giá cao như vậy
“Công tử, ta nghĩ sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, hôm nay không cần phải tranh chấp như vậy” tên thư đồng thấy công tử nhà mình như vậy liền tiến lên khuyên nhủ.
“Nhưng mà”
“Đây là kinh thành, chắc chắn có nhiều thế lực lớn, tốt hơn hết vẫn là nhượng bộ” thư đồng cúi đầu nói
Hắn lặn lội từ Tây Châu lên kinh thành một phần là lên để ứng thi sau khi ở đây cũng được vài tháng, biết đến thi hoạ của Mặc Cư thi sĩ, hắn vẫn không ngừng muốn mua cho mình một bức hoạ, nhưng đã mấy tháng mà vẫn chưa thấy Mặc Cư thi sĩ cho ra thêm bức hoạ nào. Khó khăn lắm hôm nay mới có vài bức hoạ, nhưng ai ngờ lại bị cướp trên tay trắng trợn. Tức giận hắn quay lưng một mạch bước đi ra khỏi Kỳ Anh quán
“Vị công tử đây là tranh của ngài” nói xong Ngô lão nhân cuốn hai bức tranh lại.
Lý Hạo thấy đã đạt được mục đích cũng không muốn ngồi trên này nữa lền đứng dậy, đi bộ xuống dưới lầu.
Đưa ngân hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng đặt lên trên bàn, Lý Hạo đưa tay cầm lấy bức hoạ.
“Không hổ danh là tranh của Mặc Cư thi sĩ, thơ hay, chữ lại rất đẹp” Lý Hạo nói
Viễn Ninh đứng sau nhìn từng đường nét trong bức hoạ nàng cũng không khỏi cảm khái tài năng của người tên Mặc Cư thi sĩ này.
Cuộn lại bức hoạ trên tay Lý Hạo đưa tay cầm lên bức hoạ còn lại sau đó bắt đầu bước ra khỏi Kỳ Anh quán.
Đi ra đến ngoài Viễn Ninh vươn tay đặt lên quầy hàng vài lượng bạc coi như trả tiền trà. Liếc nhìn xuống vị trí sổ sách Viễn Ninh cảm thấy có chút gì đó quen thuộc nhưng không thể nào nhớ nổi.
“Công tử người còn chuyện gì sao” tên chưởng thấy Viễn Ninh vẫn chưa đi liền hỏi
Lắc nhẹ đầu vài cái biểu thì không có gì, sau đó Viễn Ninh cũng bước ra ngoài.
“Hôm nay ngươi rủ ta ra ngoài là chỉ để nhìn ngươi mua hai bức hoạ này thôi sao” Viễn Ninh chau mày lại nhìn
“Chả trách ngài cứ ở trong cung hoài nên đâu biết” Lý Hạo đưa một cuộn tranh đẩy vào tay Viễn Ninh, hắn tiếp tục nói
“Mặc Cư thi sĩ nổi tiếng như thế nào ngài không biết sao. Ai cũng muốn có thể sở hữu một bức hoạ của ngài ấy ở trong nhà” nói xong hắn còn chỉ vào cuộn tranh
“ Ngài cũng thấy đấy, chữ Mặc Cư thi sĩ đẹp như vậy đem nó treo ở trong nhà…” chưa đợi Lý Hạo nói xong Viễn Ninh đã lên tiếng.
“Ta biết rồi, ngươi có thể dừng lại được chưa”
“Vậy ngài giữ một bức đi, bức còn lại là của ta” Lý Hạo suy nghĩ gì đó sau đó nói thêm “Ta cũng chỉ có được một bức này ngài đừng có nổi lòng tham lấy luôn bức này của ta đó nha” Lý Hạo đưa tay lên ôm chặt bức hoạ trong lồng ngực mình.
“Một bức hoạ này có giá năm trăm lượng, ngươi cho ta một bức đã tốt rồi, ta còn nỡ đi cướp bức còn lại của ngươi sao” Viễn Ninh khinh bỉ nói.
Nghe thấy vậy Lý Hạo mới từ từ buông lỏng cánh tay mình ra
“Bức hoạ này cũng tạm được để ta đem về nếu có nơi thích hợp thì treo lên không thì bỏ nó trong tủ sách cũng được” nói xong Viễn Ninh bước đi
“Điện hạ đây là tranh của Mặc Cư thi sĩ rất hiếm người không thể vứt bỏ nó vào tủ được đâu” nói xong Lý Hạo vội đuổi theo Viễn Ninh mà giải thích.
Nào là bức hoạ này hiếm như thế nào, nào là Mặc Cư thi sĩ trên đường cứ thao thao bất tuyệt nói như vậy làm Viễn Ninh nhức hết cả đầu.
“Điện hạ người hiểu chưa” Lý Hạo lúc này cũng đã dừng lại.
“Vẫn là để ta xem xét kĩ hơn rồi nói sau” sau đó Viễn Ninh bước vào Thái Hoà cung bỏ lại Lý Hạo vẫn còn đang đứng ở bên ngoài, khoé môi vẫn còn đang giật giật. Lý Hạo hận không thể nào giành lại bức hoạ trên tay Viễn Ninh trở về lại.
Trở lại thư phòng Viễn Ninh ngồi xuống ghế, sau đó mở bức tranh ra trải lên bàn. Nhìn từng nét chữ trên trang giấy trắng, Viễn Ninh khẽ chau mày, sau một hồi ánh mắt nàng khẽ chuyển động như phát hiện ra điều gì đó.
Tiếng bước chân từ từ tiến lại gần thư phòng, Viễn Ninh sớm đã đoán ra được người đến nên sau khi thấy người nọ tiến vào Viễn Ninh cũng quá là ngạc nhiên.
“Điện hạ ở thư phòng là đang thưởng tranh sao” Ngọc Lam tiến tới, nhìn xuống thấy trên bàn bày biện bức tranh liền quay sang nhìn Viễn Ninh nói.
“Đây là bức tranh hôm nay Lý Hạo mua được ở Kỳ Anh quán, hắn đem cho ta mộ bức” Viễn Ninh giải thích
Khẽ lại gần bàn Ngọc Lam ngắm từng đường nét trên trang giấy
“Thi pháp thật cao thâm”
“Đúng vậy” Viễn Ninh cũng gật gù nói, tuy nhiên khuôn mặt lại rơi vào trầm tư
Cảm thấy Viễn Ninh có chút lạ thường Ngọc Lam lên tiếng hỏi “Điện hạ cảm thấy bức hoạ này có vấn đề sao”
Nghe Ngọc Lam nói vậy Viễn Ninh cũng không che dấu mà nói “Ban nãy trước khi rời khỏi Kỳ Anh quán ta có để lại vài lượng bạc tay nơi chưởng quầy”
“Điện hạ là cảm thấy tiếc ngân lượng sao” Ngọc Lam nghe nói vậy không khỏi buồn cười mà nói
“ Không phải” giọng nói Viễn Ninh hơi trầm xuống tiếp tục nói “Ta cảm thấy nét chữ trên bức hoạ này có vài phần giống với cuốn sổ trên tay chưởng quầy”
Ngọc Lam nghe vậy đôi lông mày khẽ chuyển chuyện động, ánh mắt vô thức nhìn xuống bức hoạ trên bàn “Một chưởng quầy bình thường rõ ràng không thể nào viết được như vậy”
“Nhưng rõ ràng hai nét chữ này gần như là giống nhau” Viễn Ninh ngước mặt lên nhìn Ngọc Lam
“Nếu vậy sao điện hạ không thử cho người đi điều tra thử xem” Ngọc Lam đưa tay ra khỏi bức hoạ, sau đó tiến lại gần chỗ Viễn Ninh
“Không biết điện hạ muốn làm gì tiếp theo với bức hoạ này” mắt đối mắt nhìn Viễn Ninh nói
Tây phòng vốn dĩ cũng khá đơn diệu, mà công chúa vốn yêu thích thơ ca chi bằng đem bức tranh này đến đó
“Hiện tại chưa biết, nhưng nếu công chúa thích ta có thể cho người đem nó đến Tây phòng treo trong đó”
“Thực vậy sao, nếu đem bức hoạ này để đó điện hạ lấy gì để điều tra” Ngọc Lam tiến lại ngày càng gần vị trí Viễn Ninh ngồi. Làm Viễn Ninh ngồi không cũng cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Công chúa là người thận trọng để chỗ người ta cũng cảm thấy an tâm” Viễn Ninh nặng nhọc nặn ra vài chữ
Ò
Nói xong Ngọc Lam cước bộ dừng lại, xoay người qua nhìn bức hoạ trên bàn.
Lúc này Viễn Ninh mới thở phào một hơi, nhẹ nhàng đưa tay lên lau vài giọt mồ hôi trên trán.
Hết chương.
Ngọc Lam không nhịn nổi cười, tiến lại gần ngồi xuống bàn thuận tay rót một ly trà
“Vậy không biết điện hạ đã tìm lại được vật rơi xuống chưa” câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại đánh một chương chí mạng vào Viễn Ninh.
Cái gì mà nhặt được chứ, nàng chỉ tiện mồm nói qua loa để khỏi phải mất mặt ai ngờ lạo bị hỏi ngược lại. ‘Tìm thứ gì…là nhặt thứ gì’ Viễn Ninh vò đầu bứt tóc cũng không nghĩ ra được liền đưa tay lên sờ lên gáy cười trừ
“Có lẽ nó đã rơi đến đâu rồi…ta chưa có tìn ra…” Viễn Ninh ấp úng nói “Phải rồi sáng nay ta còn có hẹn với Lý Hạo ta đi trước đây” Cũng chẳng để Ngọc Lam kịp nói câu nào cả Viễn Ninh vội đứng dậy chạy như bay mà ra ngoài.
Cảm thấy khoảng cách cũng khá xa Viễn Ninh mới điều chỉnh tốc độ chậm lại sau đó dừng lại
‘Không biết ban nãy công chúa đã thấy gì. Ài thật là mất mặt quá đi mà’ Viễn Ninh đưa tay lên vuốt mặt một cái sau đó từ từ bước bộ đi ra ngoài.
………
“Kỳ Anh quán là nơi cho có sĩ tử đàm luận ngươi đưa ta đến đây làm gì” Sau khi Viễn Ninh đến gặp Lý Hạo như đúng hẹn ai ngờ hắn lại kéo nàng một mạch đi tới Kỳ Anh quán
“Đương nhiên là sẽ có thú vị, lát nữa ngài sẽ biết thôi” Lý Hạo kéo Viễn Ninh lên lầu sau đó chọn chiếc bàn kế ngay hành lang, từ góc này có thể nhìn xuống thấy mọi hoạt động ở bên dưới lầu, cũng như là ở xung quanh.
Quăng cho Lý Hạo một cái nhìn khinh thường Viễn Ninh ngồi xuống.
Lúc này người đến cũng ngày một đông, nhìn thoáng qua đa số là các sĩ tử, ngoài ra còn có các công tử nhà hào môn, hay các vị nhân gia yêu thích đàm luận sách thánh hiền cũng tới đây.
“Các vị hiện nay Mặc Cư thi sĩ đã cho ra thêm hai tác phẩm mới” nói xong Ngô lão nhân đưa từ trong bọc vải ra hai cuộn tranh trải lên bàn.
“Mặc Cư thi sĩ không chỉ vẽ đẹp mà còn viết thơ hay, thật là ngưỡng mộ” vài thư sinh có mặt ở đấy nhốn nháo thảo luận
“Chỉ tiếc là vẫn chưa gặp được Mặc Cư thi sĩ ngoài dời” một người trong số đám thư sinh nói
“Mặc Cư thi sĩ là người như thế nào, một người như ngươi sao có thể nói gặp là gặp được” tên thư sinh khác lại nói
“Ngô lão nhân không biết lần này hai bức hoạ của Mặc Cư thi sĩ sẽ ra giá bao nhiêu”
“Đúng vậy, Ngô lão nhân giá bức tranh là bao nhiêu” đám thư sinh đang tranh cãi nhau nghe tới đây liền đổi chủ đề.
“Hai bức tranh này được Mặc Cư thi sĩ bỏ ra rất nhiều công sức, nên sẽ cao hơn so với những bức trước đây” Ngô lão nhân nói
Nghe thấy vậy đám thư sinh tiền lên kinh thi còn phải gom góp từng chút một mặc dù rất muốn sở hữu một bức thi hoạ của Mặc Cư thi sĩ nhưng nghe đến đây cũng khẽ cau mày, chần chừ.
“Ngô lão nhân cao hơn là bao nhiêu” một tên thư sinh bước lên khỏi đám đông nói
“Hai bức này giá khởi đầu mỗi bức 50 lượng bạc” lão Ngô nhìn xuống hai bức tranh nói.
“50 lượng bạc” vài tên thư sinh nghe xong liền há hốc mồm.
Năm mươi lượng bạc một bức vậy hai bức là một trăm lượng, có đánh chết đám người này cũng không tin là nó đắt đến như vậy.
“Ta lấy hai bức” theo nơi phát ra âm thanh một nam nhân trẻ tuổi bước lên đám đông vì thế tản ra nhường đường cho hắn đi lên.
“Thì ra là Tần công tử” lão Ngô lên tiếng.
“Đây là ngân phiếu một trăm lượng bạc” nói xong hắn rút từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu đặt lên trên bàn.
Đương lúc Ngô lão nhân suy nghĩ hai bức tranh ngày hôm nay sẽ thuộc về công tử nhà họ Tần thì một giọng nói vang từ trên lầy vọng xuống
“Hai trăm lượng bạc cho hai bức hoạ”
Đám đông ồ lên một tiếng sau đó ngước lên trên ai cũng muốn xem thử người ra giá cao như vậy có thể là ai.
“Lý Hạo ngươi điên rồi sao trả hai trăm lượng cho hai bức hoạ” Viễn Ninh ngồi đối diện nói.
“Ngài không biết đâu ta đã đợi tranh của Mặc Cư thi sĩ lâu rồi, hôm nay là cơ hội tốt không lấy về thì còn đợi khi nào nữa” Lý Hạo nói, sao đó quay xuống nhìn Ngô chưởng quầy phía dưới.
“Ngươi” Viễn Ninh cũng không biết phải khuyên bảo hắn như thế nào nưa, mặc kệ ai bảo hắn có nhiều tiền chứ.
“ Vị công tử này ta thực sự rất muốn có bức tranh của Mặc Cư thi sĩ nhưng ta đã ra giá trước mong huynh có thể thu hồi lại” Tần công tử đứng phía dưới đại sảnh ngước lên nói
“Trùng hợp ta cũng rất muốn mua bức tranh của Mặc Cư thi sĩ. Hơn nữa ta đã trả giá cao hơn huynh. Vốn là giao thương ai ra giá cao hơn thì bán cho người đấy có đúng không Ngô chưởng quầy” nói xong Lý Hạo quay sang nhìn Ngô chưởng quầy vẫn đang đứng ở phía dưới
“Đúng vậy, đúng vậy” Ngô lão nhân cười nói. “Ai, Tần công tử vị công tử đó đã ra giá cao hơn ngài theo lý thì hai bức hoạ này sẽ thuộc về vị công tử đó”
“Vậy ta ra giá ba trăm lượng bạc có được không” Tần đại thiếu gia ngước mặt lên đối mặt với Lý Hạo nói
“Vậy thì ta ra giá ba trăm lượng bạc kèm thêm một xu” Lý Hạo nói
“Chuyện này” Ngô lão nhân bối rối không biết nên phải làm sao
“Nói gì thì vị công tử đó cũng thêm một hào, tính ra thì vẫn ra giá cao hơn Tần thiếu gia” đám thư sinh nhốn nháo bàn luận.
“Bốn trăm lượng bạc”
“Bốn trăm lượng bạc kèm một xu”
“ Năm trăm lượng bạc”
“ Một nghìn lượng bạc” Lý Hạo nói lên một con số, cả phòng nhốn nháo lúc này đều im bặt.
Đám thư sinh nghèo không tin nổi vào tai mình. Vốn bọn họ đến đây chỉ để đàm luận trao đổi với nhau, sau đó chiêm ngưỡng bức hoạ của Mặc Cư thi sĩ ai ngờ hôm nay lại bức hoạ của Mặc Cư thi sĩ lại được trả giá cao như vậy
“Công tử, ta nghĩ sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, hôm nay không cần phải tranh chấp như vậy” tên thư đồng thấy công tử nhà mình như vậy liền tiến lên khuyên nhủ.
“Nhưng mà”
“Đây là kinh thành, chắc chắn có nhiều thế lực lớn, tốt hơn hết vẫn là nhượng bộ” thư đồng cúi đầu nói
Hắn lặn lội từ Tây Châu lên kinh thành một phần là lên để ứng thi sau khi ở đây cũng được vài tháng, biết đến thi hoạ của Mặc Cư thi sĩ, hắn vẫn không ngừng muốn mua cho mình một bức hoạ, nhưng đã mấy tháng mà vẫn chưa thấy Mặc Cư thi sĩ cho ra thêm bức hoạ nào. Khó khăn lắm hôm nay mới có vài bức hoạ, nhưng ai ngờ lại bị cướp trên tay trắng trợn. Tức giận hắn quay lưng một mạch bước đi ra khỏi Kỳ Anh quán
“Vị công tử đây là tranh của ngài” nói xong Ngô lão nhân cuốn hai bức tranh lại.
Lý Hạo thấy đã đạt được mục đích cũng không muốn ngồi trên này nữa lền đứng dậy, đi bộ xuống dưới lầu.
Đưa ngân hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng đặt lên trên bàn, Lý Hạo đưa tay cầm lấy bức hoạ.
“Không hổ danh là tranh của Mặc Cư thi sĩ, thơ hay, chữ lại rất đẹp” Lý Hạo nói
Viễn Ninh đứng sau nhìn từng đường nét trong bức hoạ nàng cũng không khỏi cảm khái tài năng của người tên Mặc Cư thi sĩ này.
Cuộn lại bức hoạ trên tay Lý Hạo đưa tay cầm lên bức hoạ còn lại sau đó bắt đầu bước ra khỏi Kỳ Anh quán.
Đi ra đến ngoài Viễn Ninh vươn tay đặt lên quầy hàng vài lượng bạc coi như trả tiền trà. Liếc nhìn xuống vị trí sổ sách Viễn Ninh cảm thấy có chút gì đó quen thuộc nhưng không thể nào nhớ nổi.
“Công tử người còn chuyện gì sao” tên chưởng thấy Viễn Ninh vẫn chưa đi liền hỏi
Lắc nhẹ đầu vài cái biểu thì không có gì, sau đó Viễn Ninh cũng bước ra ngoài.
“Hôm nay ngươi rủ ta ra ngoài là chỉ để nhìn ngươi mua hai bức hoạ này thôi sao” Viễn Ninh chau mày lại nhìn
“Chả trách ngài cứ ở trong cung hoài nên đâu biết” Lý Hạo đưa một cuộn tranh đẩy vào tay Viễn Ninh, hắn tiếp tục nói
“Mặc Cư thi sĩ nổi tiếng như thế nào ngài không biết sao. Ai cũng muốn có thể sở hữu một bức hoạ của ngài ấy ở trong nhà” nói xong hắn còn chỉ vào cuộn tranh
“ Ngài cũng thấy đấy, chữ Mặc Cư thi sĩ đẹp như vậy đem nó treo ở trong nhà…” chưa đợi Lý Hạo nói xong Viễn Ninh đã lên tiếng.
“Ta biết rồi, ngươi có thể dừng lại được chưa”
“Vậy ngài giữ một bức đi, bức còn lại là của ta” Lý Hạo suy nghĩ gì đó sau đó nói thêm “Ta cũng chỉ có được một bức này ngài đừng có nổi lòng tham lấy luôn bức này của ta đó nha” Lý Hạo đưa tay lên ôm chặt bức hoạ trong lồng ngực mình.
“Một bức hoạ này có giá năm trăm lượng, ngươi cho ta một bức đã tốt rồi, ta còn nỡ đi cướp bức còn lại của ngươi sao” Viễn Ninh khinh bỉ nói.
Nghe thấy vậy Lý Hạo mới từ từ buông lỏng cánh tay mình ra
“Bức hoạ này cũng tạm được để ta đem về nếu có nơi thích hợp thì treo lên không thì bỏ nó trong tủ sách cũng được” nói xong Viễn Ninh bước đi
“Điện hạ đây là tranh của Mặc Cư thi sĩ rất hiếm người không thể vứt bỏ nó vào tủ được đâu” nói xong Lý Hạo vội đuổi theo Viễn Ninh mà giải thích.
Nào là bức hoạ này hiếm như thế nào, nào là Mặc Cư thi sĩ trên đường cứ thao thao bất tuyệt nói như vậy làm Viễn Ninh nhức hết cả đầu.
“Điện hạ người hiểu chưa” Lý Hạo lúc này cũng đã dừng lại.
“Vẫn là để ta xem xét kĩ hơn rồi nói sau” sau đó Viễn Ninh bước vào Thái Hoà cung bỏ lại Lý Hạo vẫn còn đang đứng ở bên ngoài, khoé môi vẫn còn đang giật giật. Lý Hạo hận không thể nào giành lại bức hoạ trên tay Viễn Ninh trở về lại.
Trở lại thư phòng Viễn Ninh ngồi xuống ghế, sau đó mở bức tranh ra trải lên bàn. Nhìn từng nét chữ trên trang giấy trắng, Viễn Ninh khẽ chau mày, sau một hồi ánh mắt nàng khẽ chuyển động như phát hiện ra điều gì đó.
Tiếng bước chân từ từ tiến lại gần thư phòng, Viễn Ninh sớm đã đoán ra được người đến nên sau khi thấy người nọ tiến vào Viễn Ninh cũng quá là ngạc nhiên.
“Điện hạ ở thư phòng là đang thưởng tranh sao” Ngọc Lam tiến tới, nhìn xuống thấy trên bàn bày biện bức tranh liền quay sang nhìn Viễn Ninh nói.
“Đây là bức tranh hôm nay Lý Hạo mua được ở Kỳ Anh quán, hắn đem cho ta mộ bức” Viễn Ninh giải thích
Khẽ lại gần bàn Ngọc Lam ngắm từng đường nét trên trang giấy
“Thi pháp thật cao thâm”
“Đúng vậy” Viễn Ninh cũng gật gù nói, tuy nhiên khuôn mặt lại rơi vào trầm tư
Cảm thấy Viễn Ninh có chút lạ thường Ngọc Lam lên tiếng hỏi “Điện hạ cảm thấy bức hoạ này có vấn đề sao”
Nghe Ngọc Lam nói vậy Viễn Ninh cũng không che dấu mà nói “Ban nãy trước khi rời khỏi Kỳ Anh quán ta có để lại vài lượng bạc tay nơi chưởng quầy”
“Điện hạ là cảm thấy tiếc ngân lượng sao” Ngọc Lam nghe nói vậy không khỏi buồn cười mà nói
“ Không phải” giọng nói Viễn Ninh hơi trầm xuống tiếp tục nói “Ta cảm thấy nét chữ trên bức hoạ này có vài phần giống với cuốn sổ trên tay chưởng quầy”
Ngọc Lam nghe vậy đôi lông mày khẽ chuyển chuyện động, ánh mắt vô thức nhìn xuống bức hoạ trên bàn “Một chưởng quầy bình thường rõ ràng không thể nào viết được như vậy”
“Nhưng rõ ràng hai nét chữ này gần như là giống nhau” Viễn Ninh ngước mặt lên nhìn Ngọc Lam
“Nếu vậy sao điện hạ không thử cho người đi điều tra thử xem” Ngọc Lam đưa tay ra khỏi bức hoạ, sau đó tiến lại gần chỗ Viễn Ninh
“Không biết điện hạ muốn làm gì tiếp theo với bức hoạ này” mắt đối mắt nhìn Viễn Ninh nói
Tây phòng vốn dĩ cũng khá đơn diệu, mà công chúa vốn yêu thích thơ ca chi bằng đem bức tranh này đến đó
“Hiện tại chưa biết, nhưng nếu công chúa thích ta có thể cho người đem nó đến Tây phòng treo trong đó”
“Thực vậy sao, nếu đem bức hoạ này để đó điện hạ lấy gì để điều tra” Ngọc Lam tiến lại ngày càng gần vị trí Viễn Ninh ngồi. Làm Viễn Ninh ngồi không cũng cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Công chúa là người thận trọng để chỗ người ta cũng cảm thấy an tâm” Viễn Ninh nặng nhọc nặn ra vài chữ
Ò
Nói xong Ngọc Lam cước bộ dừng lại, xoay người qua nhìn bức hoạ trên bàn.
Lúc này Viễn Ninh mới thở phào một hơi, nhẹ nhàng đưa tay lên lau vài giọt mồ hôi trên trán.
Hết chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.