Chương 113
Bạc Hà Miêu
28/10/2022
Trans: Atiso
Tới giữa trưa, tất cả bạn nhỏ đã ăn cơm đều đi ngủ trưa, mà những phụ huynh thì lại tới bãi cỏ trước căn nhà, chuẩn bị nhận nhiệm vụ tiếp theo.
Trước khi phát sóng trực tiếp, tổ đạo diễn hỏi nguyện vọng của mỗi bạn nhỏ, mà các phụ huynh phải thông qua việc làm nhiệm vụ, thay các bạn nhỏ hoàn thành nguyện vọng.
Hơn nữa đây là một thử thách đồng đội, mỗi một nguyện vọng, đều bắt buộc tất cả các phụ huynh đồng tâm hiệp lực hoàn thành.
Kiều Thi Thi lấy ra một cái hòm có màu sắc sặc sỡ, bên trong chính là nguyện vọng của các bé, bọn họ lần lượt rút nguyện vọng, đồng thời hoàn thành thử thách tương ứng, mới có thể thực hiện nguyện vọng này.
Khi Kiều Thi Thi tuyên bố quy tắc xong, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Đào.
Khương Đào sửng sốt: "Tôi rút sao?"
"Nhưng vận may của tôi kém lắm!"
"Nhưng cậu là hộ vệ lớn nhất giúp chúng ta thử thách thành công!" Đoạn Nhạc Nhạc nói thay những người khác.
Nhưng Khương Đào vẫn có hơi lo lắng, cô không khỏi nhìn về phía Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn để ý tới ánh mắt của cô, chủ động đứng ra: "Để tôi cho!"
Anh bước lên phía trước, tiện tay rút một tờ giấy ra.
Sau khi mở ra, anh đọc: "Nguyện vọng lớn nhất của Niên Niên, chính là muốn đi thảo cầm viên!"
Khương Đào ngạc nhiên mừng rỡ.
Không hổ là Thẩm Chi Diễn, vừa rút đã trực tiếp rút trúng nguyện vọng của con nhà mình.
Kiều Thi Thi nói: "Vậy các bạn nhìn xem, thử thách tương ứng với nguyện vọng của bạn nhỏ Niên Niên là gì?"
Nhân viên công tác cầm bảng nhiệm vụ tới, xé nguyện vọng của Niên Niên bên trên ra, nhiệm vụ trên đó là, đoán động vật.
Mỗi Cp thì trong đó một người phụ trách diễn tả, một người phụ trách đoán, mỗi nhóm mười loại động vật, thời gian giới hạn là ba phút, tổng cộng phải đoán đúng mười tám con mới tính là hoàn thành thử thách.
Bởi vì phạm vi trong giới động vật, nên vẫn tính là đơn giản.
Thế nhưng Kiều Thi Thi lại cười thần bí.
Nhân viên công tác lại lấy ra một chiếc hộp rút thăm.
Trong hộp rút thăm có tổng cộng ba loại lá thăm, trừ loại màu trắng là không giới hạn về điều kiện nhiệm vụ ra, còn các màu khác như lam và đỏ, lá thăm màu lam là không được phát ra âm thanh, chỉ có thể diễn tả bằng động tác, lá thăm màu đỏ là không được làm động tác, chỉ có thể mô tả bằng ngôn ngữ.
Sau khi ba đôi Cp thương lượng, thì để Đoạn Nhạc Nhạc và Tang Linh rút trước.
Đoạn Nhạc Nhạc rút trúng lá thăm màu trắng, thở phào nhẹ nhõm.
Tang Linh rút trúng lá thăm màu lam, cuối cùng chỉ còn lại màu đỏ.
Kết quả này không hề tệ.
Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục phối hợp ăn ý, bọn họ rút được màu trắng, ít nhất có thể đoán trúng hơn nửa, còn lại thì giao cho hai đội cố gắng chút là xong rồi.
Quả nhiên, hai người không phụ kỳ vọng của mọi người, trong ba phút đồng hồ, đoán được tám con vật.
Hai nhóm khác, chỉ cần trung bình đoán đúng năm con, thì có thể thử thách thành công.
Tần Ngộ tràn đầy tự tin nói: "Nhìn chúng tôi nè!"
Mặc dù không thể nói, nhưng dựa vào ngôn ngữ cơ thể để thể hiện động vật, đều được học qua ở lớp biểu diễn, hơn nữa, bọn họ vừa thấy đề của nhóm Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục, cảm thấy không khó lắm, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Thế nhưng, khi hai người đứng vào vị trí, lúc nhân viên công tác mở con vật đầu tiên ra, Tần Ngộ phụ trách diễn tả lại trợn tròn mắt.
[Ha ha ha ha ha ha ha, cá hồi là cái quỷ gì!]
[Tại sao đề của nhóm chị Nhạc Nhạc và anh rể lại dễ như vậy, tới lượt anh Tần bên này lại khó thế ha ha ha ha ha]
[Còn không được nói chuyện, quá thảm rồi!]
[Cái này mà có thể đoán ra được, cũng làm khó chị Tang Linh quá rồi!]
Tang Linh đợi nửa ngày, cũng không đợi được Tần Ngộ diễn tả, nóng nảy: "Anh nhanh ra hiệu coi!"
Tần Ngộ chỉ có thể kiên trì đến cùng, dựa theo thương lượng trước đây của bọn họ, làm tư thế cá bơi.
Tang Linh: "Cá? Cá gì?"
Tần Ngộ giơ bốn chữ.
Sau đó lại làm một tư thế chữ đại.
Tang Linh: "Đại? Cá rất to sao? Cá voi? Cá voi lớn? Cá voi to lớn?"
Tần Ngộ: "..."
Anh chỉ có thể ra sức diễn tả từ chữ một.
Sốt ruột tới mức cả mặt cũng gắng sức.
Nhưng bởi vì không thể nói chuyện, hai người diễn tả và đoán hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, mắt nhìn sắp hết thời gian, Tần Ngộ chỉ có thể từ bỏ, làm một tư thế "bỏ qua".
Mà lúc nhìn thấy con vật thứ hai, anh càng cạn lời.
Tổ tiết mục đang chơi anh phải không?!
Thế mà lại là cá voi.
Nhưng trước đây Tang Linh vẫn luôn đoán là cá voi, anh diễn lại một lần nữa, có lẽ cô có thể đoán ra.
Thế là, Tần Ngộ lại làm một tư thế cá bơi và tư thế chữ đại.
Tang Linh phía đối diện lại ngốc ra: "Lại là giống như vậy hả?"
"Cá gì thế? Cá mập hả?"
Tần Ngộ: "???"
Sao cô không đoán là cá voi?!
Tang Linh cau mày nghĩ, ngay cả cá heo cũng đoán ra rồi, vậy mà không đoán cá voi.
Tần Ngộ lại không thể nói chuyện, tức muốn quỳ luôn.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha tôi cảm thấy anh Tần sắp điên rồi!]
[Chị Tang và anh Tần: sự ăn ý ngầm vô dụng tăng ngược lại]
[Tôi cược bọn họ vòng này bọn họ đoán không đến ba con]
[Đánh giá cao rồi! Tôi cảm thấy có thể đoán được hai con là không tệ rồi]
Cuối cùng Tần Ngộ chỉ có thể bất lực hô bỏ qua lần nữa.
Mặc dù những con vật phía sau tương đối đơn giản, nhưng bởi vì trước đó bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Cuối cùng chỉ đoán đúng hai con.
Điều này cũng có nghĩa là trong ba phút Khương Đào và Thẩm Chi Diễn, đoán đúng tám con, mới có thể tính là thử thách thành công.
Trước đó Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục độ ăn ý cao như thế, còn không có hạn chế gì, cũng mới đoán được tám con, huống chi, Khương Đào và Thẩm Chi Diễn còn có hạn chế, người diễn tả chỉ có thể dùng ngôn ngữ, không được dùng động tác, độ khó cũng không nhỏ.
Bọn họ thật sự có thể hoàn thành thử thách sao?
[Ôi! Cái này cũng khó quá đi! Thật sự có thể đoán đúng không?]
[Không phải là muốn thực hiện nguyện vọng cho các bạn nhỏ sao? Tại sao phải thử thách khó như vậy chứ!]
[Độ khó của Khương Khương và anh Thẩm cao hơn của nhóm chị Tang nhỉ, hạn chế lớn như vậy, còn phải đoán đúng tám con, nghĩ thôi cũng không có khả năng!]
Tang Linh và Tần Ngộ chán nản, có chút tự trách, nếu hai người bọn họ có thể ăn ý hơn, đoán trúng thêm được mấy con, thì sẽ không đẩy áp lực lên nhóm Khương Đào.
"Đừng lo lắng, chúng tôi có thể mà."
Khương Đào tràn đầy ý chí chiến đấu, để thực hiện được nguyện vọng của bảo bối nhà mình, liều mạng!
Cô và Thẩm Chi Diễn, Thẩm Chi Diễn phụ trách diễn tả, cô đoán.
Sau khi hai người đứng vào vị trí được chỉ định.
Bầu không khí ở hiện trường không khỏi có chút căng thẳng.
Tang Linh và Tần Ngộ đều siết chặt nắm tay, không hi vọng rằng vì bọn họ, mà khiến Niên Niên không thể thực hiện được nguyện vọng.
Ngược lại hai đương sự Khương Đào và Thẩm Chi Diễn nhìn có vẻ khá bình tĩnh.
Kiều Thi Thi: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi."
Nhân viên công tác giơ tên con vật đầu tiên lên.
Sau khi Thẩm Chi Diễn nhìn thấy, nhanh chóng nói: "Hành lá*..."
Khương Đào: "Thịt cừu!"
*Nam chính đang muốn nói tới món thịt cừu xào hành lá (葱爆羊肉)
Thẩm Chi Diễn: "Kẹo cốm gạo gì?*"
Khương Đào: "Con cừu!"
Kiều Thi Thi: "...Chính xác."
*Nam chính đang muốn nói tới (米花糖绵羊) món cốm gạo hình con cừu
Nhân viên công tác chuyển qua con vật tiếp theo.
Thẩm Chi Diễn: "Nồi sắt hầm..."
Khương Đào: "Ngỗng!"
Thẩm Chi Diễn: "Lần mà Tần Ngộ mời cơm trong quán ăn ở Vân Nam."
Khương Đào không cần nghĩ ngợi đáp: "Mì qua cầu*, đậu phụ Kiến Thủy, cơm chiên nấm Truffle, salad nấm rừng, gà hấp*..."
*Mì qua cầu là món ăn đặc sắc của Vân Nam. Món ngon Trung Quốc này mang hương vị tuyệt vời với cách chế biến cầu kỳ từ những nguyên liệu nhìn thì có vẻ đơn giản trong như thịt gà trong vườn nhà, một ít tôm, cá ngoài hồ, trứng chim cút cùng với đậu phụ, nấm, hành, hẹ, bún, hành tây, rau cải, cà rốt và gia vị như nước tương, muối với gừng tỏi... nhưng đòi hỏi phải được lựa chọn tinh tế và kết hợp hài hòa.
*Gà hấp được lấy tên từ phương pháp nấu. Gà hấp phải được nấu bằng nồi đất sét 5 màu địa phương ở miền nam Côn Minh. Các chậu có màu đỏ, vàng, xanh lục, tím và trắng. Khi làm một con gà hấp, đầu tiên cho gà vào nồi, và nước sốt, sau đó đặt nồi vào một cái hầm lớn đặt trong nước và đậy nắp. Phải mất khoảng bốn giờ để làm món này. Hơi nước được bơm liên tục vào ống từ giữa đáy nồi. Hơi nước không chỉ nấu gà mà còn tạo thành món súp ngon trong nồi. Cách nấu ăn đặc biệt này là cách tốt nhất để duy trì hương vị và dinh dưỡng ban đầu của gà.
Thẩm Chi Diễn: "Dừng."
Khương Đào: "Gà hấp? Chim cánh cụt?"
Kiều Thi Thi đã tê rần: "Chính xác."
[Ha ha ha ha ha ha ha ha thế mà còn có thể như thế này!]
[Cách này chỉ có thể dùng với Khương Khương nhỉ hhhhh]
[Anh Thẩm cũng giỏi quá! Làm sao anh lại nghĩ đến điều đó ngay trong khoảnh khắc ấy, còn phù hợp với thói quen của Khương Khương!]
[Đừng hỏi, hỏi nữa là độ xứng đôi 93%]
[Ngọt quá rồi ngọt quá rồi! Tôi có đức hạnh gì có khả năng gì mà làm fan của Cp chuyên phát đường này!!]
Dưới sự cố gắng của Thẩm Chi Diễn và Khương Đào, thế mà chưa tới ba phút, đã đoán được hết mười câu hỏi.
Thuận lợi lấy được phần thưởng của thử thách - đi thảo cầm viên.
Hai người giống như anh hùng mà trở về hàng ngũ.
Tang Linh kinh ngạc nhìn bọn họ: "Giỏi quá đi mất! Hai người làm sao nghĩ ra được cách này!"
Thẩm Chi Diễn xoa xoa chiếc bụng trống rỗng, thở dài một hơi.
Đại khái là do đói đó.
Tiếp theo là Tần Ngộ và Tang Linh đi rút, Tang Linh biết vận may của mình không tốt, chủ động nhường cơ hội cho Tần Ngộ.
Tần Ngộ cũng là việc nên làm thì phải làm.
Đợi khi anh rút một tờ giấy ra, đọc: "Nguyện vọng của Tiểu Linh Đang: con muốn mặc váy công chúa thật xinh đẹp, đi chơi ở từng nhà."
Kiều Thi Thi giải thích: "Tiểu Linh Đang rất thích một bộ phim hoạt hình, cô bé muốn đóng vai nữ chính trong đó, mặc bộ váy công chúa thật xinh đẹp, thế nên chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị trang phục tương đồng với màu sắc như trong bộ phim hoạt hình, đợi các bạn thử thách thành công, sẽ đưa cho các bạn, cùng cô bé chơi trò sắm vai nhân vật."
"Nội dung thử thách là, các bạn phải mặc quần áo có băng dính gai, nhảy lên để bản thân mình dính lên trên tường, điểm tất cả mọi người vượt qua bốn mươi điểm, mới tính là thử thách thành công."
Khi cô ấy nói xong, nhân viên công tác đưa tường có băng dính gai lên, cố định lại cho tốt.
Và đồng thời, ba đôi Cp thì đi thay quần áo.
Đợi sau khi bọn họ ra, Kiều Thi Thi mới nói: "Còn có một quy tắc nữa, chính là mỗi lần bắt buộc một cặp CP phải cùng nhau thử thách, có thể có hai cơ hội, nhưng phải là hai người cùng lúc ở trên tường, thì mới có điểm."
"Cuối cùng, dựa theo số điểm đạt được của hai bên CP, chọn ra thứ hạng."
Đợi sau khi mọi người hiểu rõ quy tắc.
Thử thách bắt đầu.
Lần này không những có hợp tác, mà còn có cạnh tranh, thế nên ba đôi CP đều để người ra chơi kéo búa bao, cuối cùng Tang Linh và Tần Ngộ là cặp đầu tiên thử thách.
Hai người đều thường tập thể dục, loại thử thách chạy nhảy này, đối với bọn họ mà nói không hề khó.
Bọn họ trực tiếp giành được mười tám điểm.
Cơ hội thử thách hai người đều dùng hết, mệt tới mức thở hồng hộc.
Nhưng tâm trạng lại rất tốt.
Suy cho cùng thì trước đó bởi vì bọn họ, thiếu chút nữa là nguyện vọng của Niên Niên không thể thành hiện thực, thế nên hiện tại đều tràn đầy năng lượng.
Thành tích này bọn họ cũng rất hài lòng.
Chỉ cần người phía sau không kéo khố, thành tích sẽ ổn thỏa.
Nhóm thứ hai là Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục.
Thế nhưng, không ai ngờ được, Từ Tử Dục thế mà lại trực tiếp bế Đoạn Nhạc Nhạc chạy lên, rầm một cái, dính tới vị trí mười điểm, sau đó anh ấy lại chạy lấy đà lần nữa, cũng nhảy tới vị trí mười điểm.
Hai người trực tiếp giành được hai mươi điểm.
Cách thử thách nhiệm vụ thành công chỉ có hai điểm.
[Vậy cũng được?!!]
[Hình như quy tắc cũng không nói là không được]
[Nếu mà có thể, vậy thì thắng chắc rồi!]
Tổ đạo diễn họp khẩn cấp, cuối cùng quyết định thành tích của Từ Tử Dục và Đoạn Nhạc Nhạc có hiệu lực.
Tang Linh và Tần Ngộ vừa vui vừa buồn.
Vui là, tổng thành tích không vấn đề nữa rồi.
Đây thuộc về trình độ mà Thẩm Chi Diễn và Khương Đào chỉ cần đứng bên tường, vươn tay lên là có thể thành công.
Buồn là, năng lực vận động đáng sợ đó của Khương Đào, không ngoài ý muốn mà nói, thì bọn họ sẽ xếp chót.
Tần Ngộ an ủi Tang Linh: "Không sao, buổi trưa Thẩm Chi Diễn không ăn cơm, chắc chắn cậu ấy không nhảy cao đâu, chúng ta vẫn có hy vọng."
Thế nhưng.
Khi Kiều Thi Thi hô bắt đầu, Khương Đào chạy bước nhỏ, sau đó trực tiếp nhảy, nhảy tới vị trí cao nhất, ổn định dính ở vị trí hai mươi điểm.
Sau đó Thẩm Chi Diễn mới chậm rì đi tới, vươn tay lên - hai điểm.
Tần Ngộ, Tang Linh: "..."
Kiều Thi Thi cười tít mắt để nhân viên công tác dọn quần áo ra: "Các bạn, hãy thử quần áo đi."
Làm người thắng cuộc, Khương Đào và Thẩm Chi Diễn chọn trước.
Bởi vì Tiểu Linh Đang muốn đóng vai công chúa, thế là hai người bọn họ để quần áo hoàng đế và hoàng hậu cho Từ Tử Dục và Đoạn Nhạc Nhạc, chọn vai tiên nữ chúc phúc và tinh linh.
Tiếp sau đó, Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục cũng không ngoài ý muốn chọn trang phục hoàng đế và hoàng hậu.
Cuối cùng chỉ còn lại vai phù thủy và thợ săn.
Tang Linh ngoắc ngón tay với Tần Ngộ: "Tần Ngộ, chúng ta thương lượng chút nhỉ."
Tức khắc Tần Ngộ có dự cảm chẳng lành: "Cô muốn thương lượng gì?"
Tang Linh: "Tôi diễn vai thợ săn, anh diễn vai phù thủy được không?"
Tần Ngộ: "...Cô nghĩ hay quá ha!"
Tang Linh: "Tôi nghĩ kỹ rồi chứ. Vậy lúc Hoàng Hoàng nắm tóc anh nữa, tôi sẽ không giúp anh đâu."
Tần Ngộ: "..."
Do dự lưỡng lự lựa chọn giữa đóng vai ác và bị trọc đầu, cuối cùng nhịn đau mà chọn đóng vai ác.
Suy cho cùng xấu cũng chỉ xấu một lúc, còn trọc đầu là trọc cả đời.
Anh bằng mọi giá cũng không muốn cầm trang phục phù thủy.
Đột nhiên có chút buồn bực.
Sớm biết cuối cùng phải diễn vai phù thủy, vậy lúc đầu anh ra sức thử thách, rốt cuộc là vì cái gì?
Tới giữa trưa, tất cả bạn nhỏ đã ăn cơm đều đi ngủ trưa, mà những phụ huynh thì lại tới bãi cỏ trước căn nhà, chuẩn bị nhận nhiệm vụ tiếp theo.
Trước khi phát sóng trực tiếp, tổ đạo diễn hỏi nguyện vọng của mỗi bạn nhỏ, mà các phụ huynh phải thông qua việc làm nhiệm vụ, thay các bạn nhỏ hoàn thành nguyện vọng.
Hơn nữa đây là một thử thách đồng đội, mỗi một nguyện vọng, đều bắt buộc tất cả các phụ huynh đồng tâm hiệp lực hoàn thành.
Kiều Thi Thi lấy ra một cái hòm có màu sắc sặc sỡ, bên trong chính là nguyện vọng của các bé, bọn họ lần lượt rút nguyện vọng, đồng thời hoàn thành thử thách tương ứng, mới có thể thực hiện nguyện vọng này.
Khi Kiều Thi Thi tuyên bố quy tắc xong, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Đào.
Khương Đào sửng sốt: "Tôi rút sao?"
"Nhưng vận may của tôi kém lắm!"
"Nhưng cậu là hộ vệ lớn nhất giúp chúng ta thử thách thành công!" Đoạn Nhạc Nhạc nói thay những người khác.
Nhưng Khương Đào vẫn có hơi lo lắng, cô không khỏi nhìn về phía Thẩm Chi Diễn.
Thẩm Chi Diễn để ý tới ánh mắt của cô, chủ động đứng ra: "Để tôi cho!"
Anh bước lên phía trước, tiện tay rút một tờ giấy ra.
Sau khi mở ra, anh đọc: "Nguyện vọng lớn nhất của Niên Niên, chính là muốn đi thảo cầm viên!"
Khương Đào ngạc nhiên mừng rỡ.
Không hổ là Thẩm Chi Diễn, vừa rút đã trực tiếp rút trúng nguyện vọng của con nhà mình.
Kiều Thi Thi nói: "Vậy các bạn nhìn xem, thử thách tương ứng với nguyện vọng của bạn nhỏ Niên Niên là gì?"
Nhân viên công tác cầm bảng nhiệm vụ tới, xé nguyện vọng của Niên Niên bên trên ra, nhiệm vụ trên đó là, đoán động vật.
Mỗi Cp thì trong đó một người phụ trách diễn tả, một người phụ trách đoán, mỗi nhóm mười loại động vật, thời gian giới hạn là ba phút, tổng cộng phải đoán đúng mười tám con mới tính là hoàn thành thử thách.
Bởi vì phạm vi trong giới động vật, nên vẫn tính là đơn giản.
Thế nhưng Kiều Thi Thi lại cười thần bí.
Nhân viên công tác lại lấy ra một chiếc hộp rút thăm.
Trong hộp rút thăm có tổng cộng ba loại lá thăm, trừ loại màu trắng là không giới hạn về điều kiện nhiệm vụ ra, còn các màu khác như lam và đỏ, lá thăm màu lam là không được phát ra âm thanh, chỉ có thể diễn tả bằng động tác, lá thăm màu đỏ là không được làm động tác, chỉ có thể mô tả bằng ngôn ngữ.
Sau khi ba đôi Cp thương lượng, thì để Đoạn Nhạc Nhạc và Tang Linh rút trước.
Đoạn Nhạc Nhạc rút trúng lá thăm màu trắng, thở phào nhẹ nhõm.
Tang Linh rút trúng lá thăm màu lam, cuối cùng chỉ còn lại màu đỏ.
Kết quả này không hề tệ.
Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục phối hợp ăn ý, bọn họ rút được màu trắng, ít nhất có thể đoán trúng hơn nửa, còn lại thì giao cho hai đội cố gắng chút là xong rồi.
Quả nhiên, hai người không phụ kỳ vọng của mọi người, trong ba phút đồng hồ, đoán được tám con vật.
Hai nhóm khác, chỉ cần trung bình đoán đúng năm con, thì có thể thử thách thành công.
Tần Ngộ tràn đầy tự tin nói: "Nhìn chúng tôi nè!"
Mặc dù không thể nói, nhưng dựa vào ngôn ngữ cơ thể để thể hiện động vật, đều được học qua ở lớp biểu diễn, hơn nữa, bọn họ vừa thấy đề của nhóm Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục, cảm thấy không khó lắm, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Thế nhưng, khi hai người đứng vào vị trí, lúc nhân viên công tác mở con vật đầu tiên ra, Tần Ngộ phụ trách diễn tả lại trợn tròn mắt.
[Ha ha ha ha ha ha ha, cá hồi là cái quỷ gì!]
[Tại sao đề của nhóm chị Nhạc Nhạc và anh rể lại dễ như vậy, tới lượt anh Tần bên này lại khó thế ha ha ha ha ha]
[Còn không được nói chuyện, quá thảm rồi!]
[Cái này mà có thể đoán ra được, cũng làm khó chị Tang Linh quá rồi!]
Tang Linh đợi nửa ngày, cũng không đợi được Tần Ngộ diễn tả, nóng nảy: "Anh nhanh ra hiệu coi!"
Tần Ngộ chỉ có thể kiên trì đến cùng, dựa theo thương lượng trước đây của bọn họ, làm tư thế cá bơi.
Tang Linh: "Cá? Cá gì?"
Tần Ngộ giơ bốn chữ.
Sau đó lại làm một tư thế chữ đại.
Tang Linh: "Đại? Cá rất to sao? Cá voi? Cá voi lớn? Cá voi to lớn?"
Tần Ngộ: "..."
Anh chỉ có thể ra sức diễn tả từ chữ một.
Sốt ruột tới mức cả mặt cũng gắng sức.
Nhưng bởi vì không thể nói chuyện, hai người diễn tả và đoán hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, mắt nhìn sắp hết thời gian, Tần Ngộ chỉ có thể từ bỏ, làm một tư thế "bỏ qua".
Mà lúc nhìn thấy con vật thứ hai, anh càng cạn lời.
Tổ tiết mục đang chơi anh phải không?!
Thế mà lại là cá voi.
Nhưng trước đây Tang Linh vẫn luôn đoán là cá voi, anh diễn lại một lần nữa, có lẽ cô có thể đoán ra.
Thế là, Tần Ngộ lại làm một tư thế cá bơi và tư thế chữ đại.
Tang Linh phía đối diện lại ngốc ra: "Lại là giống như vậy hả?"
"Cá gì thế? Cá mập hả?"
Tần Ngộ: "???"
Sao cô không đoán là cá voi?!
Tang Linh cau mày nghĩ, ngay cả cá heo cũng đoán ra rồi, vậy mà không đoán cá voi.
Tần Ngộ lại không thể nói chuyện, tức muốn quỳ luôn.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha tôi cảm thấy anh Tần sắp điên rồi!]
[Chị Tang và anh Tần: sự ăn ý ngầm vô dụng tăng ngược lại]
[Tôi cược bọn họ vòng này bọn họ đoán không đến ba con]
[Đánh giá cao rồi! Tôi cảm thấy có thể đoán được hai con là không tệ rồi]
Cuối cùng Tần Ngộ chỉ có thể bất lực hô bỏ qua lần nữa.
Mặc dù những con vật phía sau tương đối đơn giản, nhưng bởi vì trước đó bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian.
Cuối cùng chỉ đoán đúng hai con.
Điều này cũng có nghĩa là trong ba phút Khương Đào và Thẩm Chi Diễn, đoán đúng tám con, mới có thể tính là thử thách thành công.
Trước đó Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục độ ăn ý cao như thế, còn không có hạn chế gì, cũng mới đoán được tám con, huống chi, Khương Đào và Thẩm Chi Diễn còn có hạn chế, người diễn tả chỉ có thể dùng ngôn ngữ, không được dùng động tác, độ khó cũng không nhỏ.
Bọn họ thật sự có thể hoàn thành thử thách sao?
[Ôi! Cái này cũng khó quá đi! Thật sự có thể đoán đúng không?]
[Không phải là muốn thực hiện nguyện vọng cho các bạn nhỏ sao? Tại sao phải thử thách khó như vậy chứ!]
[Độ khó của Khương Khương và anh Thẩm cao hơn của nhóm chị Tang nhỉ, hạn chế lớn như vậy, còn phải đoán đúng tám con, nghĩ thôi cũng không có khả năng!]
Tang Linh và Tần Ngộ chán nản, có chút tự trách, nếu hai người bọn họ có thể ăn ý hơn, đoán trúng thêm được mấy con, thì sẽ không đẩy áp lực lên nhóm Khương Đào.
"Đừng lo lắng, chúng tôi có thể mà."
Khương Đào tràn đầy ý chí chiến đấu, để thực hiện được nguyện vọng của bảo bối nhà mình, liều mạng!
Cô và Thẩm Chi Diễn, Thẩm Chi Diễn phụ trách diễn tả, cô đoán.
Sau khi hai người đứng vào vị trí được chỉ định.
Bầu không khí ở hiện trường không khỏi có chút căng thẳng.
Tang Linh và Tần Ngộ đều siết chặt nắm tay, không hi vọng rằng vì bọn họ, mà khiến Niên Niên không thể thực hiện được nguyện vọng.
Ngược lại hai đương sự Khương Đào và Thẩm Chi Diễn nhìn có vẻ khá bình tĩnh.
Kiều Thi Thi: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi."
Nhân viên công tác giơ tên con vật đầu tiên lên.
Sau khi Thẩm Chi Diễn nhìn thấy, nhanh chóng nói: "Hành lá*..."
Khương Đào: "Thịt cừu!"
*Nam chính đang muốn nói tới món thịt cừu xào hành lá (葱爆羊肉)
Thẩm Chi Diễn: "Kẹo cốm gạo gì?*"
Khương Đào: "Con cừu!"
Kiều Thi Thi: "...Chính xác."
*Nam chính đang muốn nói tới (米花糖绵羊) món cốm gạo hình con cừu
Nhân viên công tác chuyển qua con vật tiếp theo.
Thẩm Chi Diễn: "Nồi sắt hầm..."
Khương Đào: "Ngỗng!"
Thẩm Chi Diễn: "Lần mà Tần Ngộ mời cơm trong quán ăn ở Vân Nam."
Khương Đào không cần nghĩ ngợi đáp: "Mì qua cầu*, đậu phụ Kiến Thủy, cơm chiên nấm Truffle, salad nấm rừng, gà hấp*..."
*Mì qua cầu là món ăn đặc sắc của Vân Nam. Món ngon Trung Quốc này mang hương vị tuyệt vời với cách chế biến cầu kỳ từ những nguyên liệu nhìn thì có vẻ đơn giản trong như thịt gà trong vườn nhà, một ít tôm, cá ngoài hồ, trứng chim cút cùng với đậu phụ, nấm, hành, hẹ, bún, hành tây, rau cải, cà rốt và gia vị như nước tương, muối với gừng tỏi... nhưng đòi hỏi phải được lựa chọn tinh tế và kết hợp hài hòa.
*Gà hấp được lấy tên từ phương pháp nấu. Gà hấp phải được nấu bằng nồi đất sét 5 màu địa phương ở miền nam Côn Minh. Các chậu có màu đỏ, vàng, xanh lục, tím và trắng. Khi làm một con gà hấp, đầu tiên cho gà vào nồi, và nước sốt, sau đó đặt nồi vào một cái hầm lớn đặt trong nước và đậy nắp. Phải mất khoảng bốn giờ để làm món này. Hơi nước được bơm liên tục vào ống từ giữa đáy nồi. Hơi nước không chỉ nấu gà mà còn tạo thành món súp ngon trong nồi. Cách nấu ăn đặc biệt này là cách tốt nhất để duy trì hương vị và dinh dưỡng ban đầu của gà.
Thẩm Chi Diễn: "Dừng."
Khương Đào: "Gà hấp? Chim cánh cụt?"
Kiều Thi Thi đã tê rần: "Chính xác."
[Ha ha ha ha ha ha ha ha thế mà còn có thể như thế này!]
[Cách này chỉ có thể dùng với Khương Khương nhỉ hhhhh]
[Anh Thẩm cũng giỏi quá! Làm sao anh lại nghĩ đến điều đó ngay trong khoảnh khắc ấy, còn phù hợp với thói quen của Khương Khương!]
[Đừng hỏi, hỏi nữa là độ xứng đôi 93%]
[Ngọt quá rồi ngọt quá rồi! Tôi có đức hạnh gì có khả năng gì mà làm fan của Cp chuyên phát đường này!!]
Dưới sự cố gắng của Thẩm Chi Diễn và Khương Đào, thế mà chưa tới ba phút, đã đoán được hết mười câu hỏi.
Thuận lợi lấy được phần thưởng của thử thách - đi thảo cầm viên.
Hai người giống như anh hùng mà trở về hàng ngũ.
Tang Linh kinh ngạc nhìn bọn họ: "Giỏi quá đi mất! Hai người làm sao nghĩ ra được cách này!"
Thẩm Chi Diễn xoa xoa chiếc bụng trống rỗng, thở dài một hơi.
Đại khái là do đói đó.
Tiếp theo là Tần Ngộ và Tang Linh đi rút, Tang Linh biết vận may của mình không tốt, chủ động nhường cơ hội cho Tần Ngộ.
Tần Ngộ cũng là việc nên làm thì phải làm.
Đợi khi anh rút một tờ giấy ra, đọc: "Nguyện vọng của Tiểu Linh Đang: con muốn mặc váy công chúa thật xinh đẹp, đi chơi ở từng nhà."
Kiều Thi Thi giải thích: "Tiểu Linh Đang rất thích một bộ phim hoạt hình, cô bé muốn đóng vai nữ chính trong đó, mặc bộ váy công chúa thật xinh đẹp, thế nên chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị trang phục tương đồng với màu sắc như trong bộ phim hoạt hình, đợi các bạn thử thách thành công, sẽ đưa cho các bạn, cùng cô bé chơi trò sắm vai nhân vật."
"Nội dung thử thách là, các bạn phải mặc quần áo có băng dính gai, nhảy lên để bản thân mình dính lên trên tường, điểm tất cả mọi người vượt qua bốn mươi điểm, mới tính là thử thách thành công."
Khi cô ấy nói xong, nhân viên công tác đưa tường có băng dính gai lên, cố định lại cho tốt.
Và đồng thời, ba đôi Cp thì đi thay quần áo.
Đợi sau khi bọn họ ra, Kiều Thi Thi mới nói: "Còn có một quy tắc nữa, chính là mỗi lần bắt buộc một cặp CP phải cùng nhau thử thách, có thể có hai cơ hội, nhưng phải là hai người cùng lúc ở trên tường, thì mới có điểm."
"Cuối cùng, dựa theo số điểm đạt được của hai bên CP, chọn ra thứ hạng."
Đợi sau khi mọi người hiểu rõ quy tắc.
Thử thách bắt đầu.
Lần này không những có hợp tác, mà còn có cạnh tranh, thế nên ba đôi CP đều để người ra chơi kéo búa bao, cuối cùng Tang Linh và Tần Ngộ là cặp đầu tiên thử thách.
Hai người đều thường tập thể dục, loại thử thách chạy nhảy này, đối với bọn họ mà nói không hề khó.
Bọn họ trực tiếp giành được mười tám điểm.
Cơ hội thử thách hai người đều dùng hết, mệt tới mức thở hồng hộc.
Nhưng tâm trạng lại rất tốt.
Suy cho cùng thì trước đó bởi vì bọn họ, thiếu chút nữa là nguyện vọng của Niên Niên không thể thành hiện thực, thế nên hiện tại đều tràn đầy năng lượng.
Thành tích này bọn họ cũng rất hài lòng.
Chỉ cần người phía sau không kéo khố, thành tích sẽ ổn thỏa.
Nhóm thứ hai là Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục.
Thế nhưng, không ai ngờ được, Từ Tử Dục thế mà lại trực tiếp bế Đoạn Nhạc Nhạc chạy lên, rầm một cái, dính tới vị trí mười điểm, sau đó anh ấy lại chạy lấy đà lần nữa, cũng nhảy tới vị trí mười điểm.
Hai người trực tiếp giành được hai mươi điểm.
Cách thử thách nhiệm vụ thành công chỉ có hai điểm.
[Vậy cũng được?!!]
[Hình như quy tắc cũng không nói là không được]
[Nếu mà có thể, vậy thì thắng chắc rồi!]
Tổ đạo diễn họp khẩn cấp, cuối cùng quyết định thành tích của Từ Tử Dục và Đoạn Nhạc Nhạc có hiệu lực.
Tang Linh và Tần Ngộ vừa vui vừa buồn.
Vui là, tổng thành tích không vấn đề nữa rồi.
Đây thuộc về trình độ mà Thẩm Chi Diễn và Khương Đào chỉ cần đứng bên tường, vươn tay lên là có thể thành công.
Buồn là, năng lực vận động đáng sợ đó của Khương Đào, không ngoài ý muốn mà nói, thì bọn họ sẽ xếp chót.
Tần Ngộ an ủi Tang Linh: "Không sao, buổi trưa Thẩm Chi Diễn không ăn cơm, chắc chắn cậu ấy không nhảy cao đâu, chúng ta vẫn có hy vọng."
Thế nhưng.
Khi Kiều Thi Thi hô bắt đầu, Khương Đào chạy bước nhỏ, sau đó trực tiếp nhảy, nhảy tới vị trí cao nhất, ổn định dính ở vị trí hai mươi điểm.
Sau đó Thẩm Chi Diễn mới chậm rì đi tới, vươn tay lên - hai điểm.
Tần Ngộ, Tang Linh: "..."
Kiều Thi Thi cười tít mắt để nhân viên công tác dọn quần áo ra: "Các bạn, hãy thử quần áo đi."
Làm người thắng cuộc, Khương Đào và Thẩm Chi Diễn chọn trước.
Bởi vì Tiểu Linh Đang muốn đóng vai công chúa, thế là hai người bọn họ để quần áo hoàng đế và hoàng hậu cho Từ Tử Dục và Đoạn Nhạc Nhạc, chọn vai tiên nữ chúc phúc và tinh linh.
Tiếp sau đó, Đoạn Nhạc Nhạc và Từ Tử Dục cũng không ngoài ý muốn chọn trang phục hoàng đế và hoàng hậu.
Cuối cùng chỉ còn lại vai phù thủy và thợ săn.
Tang Linh ngoắc ngón tay với Tần Ngộ: "Tần Ngộ, chúng ta thương lượng chút nhỉ."
Tức khắc Tần Ngộ có dự cảm chẳng lành: "Cô muốn thương lượng gì?"
Tang Linh: "Tôi diễn vai thợ săn, anh diễn vai phù thủy được không?"
Tần Ngộ: "...Cô nghĩ hay quá ha!"
Tang Linh: "Tôi nghĩ kỹ rồi chứ. Vậy lúc Hoàng Hoàng nắm tóc anh nữa, tôi sẽ không giúp anh đâu."
Tần Ngộ: "..."
Do dự lưỡng lự lựa chọn giữa đóng vai ác và bị trọc đầu, cuối cùng nhịn đau mà chọn đóng vai ác.
Suy cho cùng xấu cũng chỉ xấu một lúc, còn trọc đầu là trọc cả đời.
Anh bằng mọi giá cũng không muốn cầm trang phục phù thủy.
Đột nhiên có chút buồn bực.
Sớm biết cuối cùng phải diễn vai phù thủy, vậy lúc đầu anh ra sức thử thách, rốt cuộc là vì cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.