Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt
Chương 82: Chơi đùa với các người một phen ( 1 )
Hạ Lan Ương Ương
07/05/2020
Tuy rằng sớm đoán được Chu Mỹ Cầm và Vương Vệ Đông sẽ tìm tới gây rắc rối , nhưng cô không nghĩ tới bọn họ sẽ bắt cóc Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên
làm con tin để uy hiếp cô .
Cô vừa phân tích tình huống , vừa mở cửa phòng làm việc của Phó Hàn Tranh ra , tìm được chìa khóa xe dự phòng , sau đó xuống ga ra , trực tiếp lái một chiếc siêu xe chạy thẳng đến ngoại ô phía Tây .
Trong một bữa tiệc của giới thương nghiệp và chính trị .
Phó Hàn Tranh đang bưng rượu chậm rãi nói chuyện , Từ Khiêm cầm điện thoại cá nhân của anh tới nói nhỏ , “ Ông chủ , điện thoại của Lôi Mông . ”
Phó Hàn Tranh gật đầu với mấy vị khách , đi tới một bên nghe điện thoại , “ Xảy ra chuyện gì ? ”
Lôi Mông là tổ trưởng tổ phụ trách các vấn đề an ninh của nhà họ Phú , anh ta gọi tới hiển nhiên là trong nhà đã xảy ra chuyện .
“ Nửa giờ trước cô Mộ lái xe đi ra ngoài , cô ấy lái quá nhanh.... tổ viên phụ trách bảo vệ đã mất dấu cô ấy . ”
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh tức khắc tối đi, vừa đi ra ngoài vừa hỏi , “ Tìm được người chưa ? ”
“ Đã định vị điện thoại của cô ấy , là phía Tây ngoại ô , tôi đang dẫn người đuổi theo ” Lôi Mông nói .
Phó Thời Khâm đứng từ xa nhìn thấy anh trai mình chuẩn bị rời đi , vội vàng đuổi theo , “ Anh , bữa tiệc vừa mới bắt đầu , anh đi đâu vậy ? ”
“ Vy Vy mất tích ” Phó Hàn Tranh nói xong , đi vào thang máy .
Bình thường cô sẽ không ra ngoài vào buổi tối , hôm nay lại lái xe ra ngoài , khẳng định đã gặp phải phiền toái gì đó nên mới gấp gáp rời đi .
Phó Thời Khâm đi theo vào thang máy , “ Không phải có người đi theo sao ? ”
Phó Hàn Tranh không nói gì , Từ Khiêm trả lời thay , “ Nửa giờ trước cô Mộ lái xe rời khỏi chung cư , vệ sĩ cũng đã mất dấu . ”
Phó Thời Khâm cả người đều là mộng bức , trước kia anh ta và Phó Thời Dịch trốn nhà đi nửa tháng , tại sao không thấy anh trai khẩn trương một chút nào ?
Bây giờ, Mộ Vy Vy vừa mới đi có nửa giờ , anh đã lỡ lắng đến nỗi tự mình chạy đi tìm , đãi ngộ khác biệt này nhói lòng thật đấy .
Phía Tây ngoại ô , đường Văn Hoa .
Vy Vy dừng xe lại , đi mấy trăm mét đến được cửa chính của một nhà máy thép bỏ hoang .
Một gã đàn ông xăm hình liếc mắt đánh giá cô , nhìn nhìn xung quanh , xác định cô không mang người giúp đỡ mới xoay người mở cửa lớn ra .
“ Đi theo tôi . ”
Cô vừa đi vừa quan sát địa hình xung quanh , khi vào đến bên trong nhà máy liền nghe thấy tiếng nói chuyện .
Bên trong tổng cộng có mười ba người , mấy người đang uống rượu đánh bài , vài người đứng một bên hút thuốc , một người đàn ông đầu trọc ngồi trên một cái sô pha cũ nát , xem ra đây là tên cầm đầu .
Cuối cùng mới nhìn đến Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên bị trói ở góc , trên người dính đầy bụi đất , nhìn qua vô cùng chật vật .
“ Thiên Thiên, Trình Trinhd , hai cậu không sao chứ ? ”, Vy Vy lờ lắng hỏi.
“ Bọn mình không sao ”, Lạc Thiên Thiên thấy chỉ có mình cô đến nên có chút lo lắng .
Vy Vy thấy bọn họ không bị thương tổn gì , lúc này mới âm thầm thở ra , lạnh lùng nhìn về phía tên đàn ông đầu trọc , “ Anh bắt hai người họ chẳng qua là muốn tôi tới , hiện tại tôi đã tới , các người cũng nên thả người không liên quan đi rồi chứ ?"
Hai gã đàn ông trông có vẻ đáng khinh lảo đảo đi tới bên cạnh Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên , “ Anh Côn , hàng tốt như vậy thả đi thì quá đáng tiếc . ”
Nói xong , một trong hai người đó còn động tay động chân với Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên , làm hai cô ấy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch , hét ầm lên .
Cố Vy Vy siết chặt nắm đấm tới mức có thể nghe rõ tiếng răng rắc , cảnh cáo , “ Bỏ móng vuốt của anh xuống cho tôi ! ”
Hai tên đàn ông say rượu nghe xong , bỏ qua cho Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên , mắt say lờ đờ nhìn về phía cô gái nói chuyện .
Dưới ngọn đèn , cô gái với vẻ mặt giận dữ , xinh đẹp kiều diễm , tươi đẹp động lòng người . “ Được , bọn tao không động hai đứa kia , mày theo bọn tao là được . ”
Vy Vy cười xán lạn , trong mắt chứa ý lạnh , “ Được , đợi tôi nói xong chuyện chính , tôi sẽ chơi với các anh một phen . ”
Cô vừa phân tích tình huống , vừa mở cửa phòng làm việc của Phó Hàn Tranh ra , tìm được chìa khóa xe dự phòng , sau đó xuống ga ra , trực tiếp lái một chiếc siêu xe chạy thẳng đến ngoại ô phía Tây .
Trong một bữa tiệc của giới thương nghiệp và chính trị .
Phó Hàn Tranh đang bưng rượu chậm rãi nói chuyện , Từ Khiêm cầm điện thoại cá nhân của anh tới nói nhỏ , “ Ông chủ , điện thoại của Lôi Mông . ”
Phó Hàn Tranh gật đầu với mấy vị khách , đi tới một bên nghe điện thoại , “ Xảy ra chuyện gì ? ”
Lôi Mông là tổ trưởng tổ phụ trách các vấn đề an ninh của nhà họ Phú , anh ta gọi tới hiển nhiên là trong nhà đã xảy ra chuyện .
“ Nửa giờ trước cô Mộ lái xe đi ra ngoài , cô ấy lái quá nhanh.... tổ viên phụ trách bảo vệ đã mất dấu cô ấy . ”
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh tức khắc tối đi, vừa đi ra ngoài vừa hỏi , “ Tìm được người chưa ? ”
“ Đã định vị điện thoại của cô ấy , là phía Tây ngoại ô , tôi đang dẫn người đuổi theo ” Lôi Mông nói .
Phó Thời Khâm đứng từ xa nhìn thấy anh trai mình chuẩn bị rời đi , vội vàng đuổi theo , “ Anh , bữa tiệc vừa mới bắt đầu , anh đi đâu vậy ? ”
“ Vy Vy mất tích ” Phó Hàn Tranh nói xong , đi vào thang máy .
Bình thường cô sẽ không ra ngoài vào buổi tối , hôm nay lại lái xe ra ngoài , khẳng định đã gặp phải phiền toái gì đó nên mới gấp gáp rời đi .
Phó Thời Khâm đi theo vào thang máy , “ Không phải có người đi theo sao ? ”
Phó Hàn Tranh không nói gì , Từ Khiêm trả lời thay , “ Nửa giờ trước cô Mộ lái xe rời khỏi chung cư , vệ sĩ cũng đã mất dấu . ”
Phó Thời Khâm cả người đều là mộng bức , trước kia anh ta và Phó Thời Dịch trốn nhà đi nửa tháng , tại sao không thấy anh trai khẩn trương một chút nào ?
Bây giờ, Mộ Vy Vy vừa mới đi có nửa giờ , anh đã lỡ lắng đến nỗi tự mình chạy đi tìm , đãi ngộ khác biệt này nhói lòng thật đấy .
Phía Tây ngoại ô , đường Văn Hoa .
Vy Vy dừng xe lại , đi mấy trăm mét đến được cửa chính của một nhà máy thép bỏ hoang .
Một gã đàn ông xăm hình liếc mắt đánh giá cô , nhìn nhìn xung quanh , xác định cô không mang người giúp đỡ mới xoay người mở cửa lớn ra .
“ Đi theo tôi . ”
Cô vừa đi vừa quan sát địa hình xung quanh , khi vào đến bên trong nhà máy liền nghe thấy tiếng nói chuyện .
Bên trong tổng cộng có mười ba người , mấy người đang uống rượu đánh bài , vài người đứng một bên hút thuốc , một người đàn ông đầu trọc ngồi trên một cái sô pha cũ nát , xem ra đây là tên cầm đầu .
Cuối cùng mới nhìn đến Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên bị trói ở góc , trên người dính đầy bụi đất , nhìn qua vô cùng chật vật .
“ Thiên Thiên, Trình Trinhd , hai cậu không sao chứ ? ”, Vy Vy lờ lắng hỏi.
“ Bọn mình không sao ”, Lạc Thiên Thiên thấy chỉ có mình cô đến nên có chút lo lắng .
Vy Vy thấy bọn họ không bị thương tổn gì , lúc này mới âm thầm thở ra , lạnh lùng nhìn về phía tên đàn ông đầu trọc , “ Anh bắt hai người họ chẳng qua là muốn tôi tới , hiện tại tôi đã tới , các người cũng nên thả người không liên quan đi rồi chứ ?"
Hai gã đàn ông trông có vẻ đáng khinh lảo đảo đi tới bên cạnh Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên , “ Anh Côn , hàng tốt như vậy thả đi thì quá đáng tiếc . ”
Nói xong , một trong hai người đó còn động tay động chân với Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên , làm hai cô ấy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch , hét ầm lên .
Cố Vy Vy siết chặt nắm đấm tới mức có thể nghe rõ tiếng răng rắc , cảnh cáo , “ Bỏ móng vuốt của anh xuống cho tôi ! ”
Hai tên đàn ông say rượu nghe xong , bỏ qua cho Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên , mắt say lờ đờ nhìn về phía cô gái nói chuyện .
Dưới ngọn đèn , cô gái với vẻ mặt giận dữ , xinh đẹp kiều diễm , tươi đẹp động lòng người . “ Được , bọn tao không động hai đứa kia , mày theo bọn tao là được . ”
Vy Vy cười xán lạn , trong mắt chứa ý lạnh , “ Được , đợi tôi nói xong chuyện chính , tôi sẽ chơi với các anh một phen . ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.