Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt
Chương 227: Nhớ anh ngủ cùng tôi !
Hạ Lan Ương Ương
24/05/2020
Vy Vy nghe xong , liền ném tờ giấy kia vào thùng rác , “ Vậy tôi không cần trở về ? ”
Phó Hàn Tranh , “ Tôi vui vẻ không có nghĩa | là em không cần trở lại . ”
Vy Vy khóc không ra nước mắt , bắt đầu giả đáng thương , “ Tối hôm qua tôi mới ngủ có bốn tiếng , cơm trưa còn chưa ăn . . . ”
“ Đến sân bay ăn , tới rồi tôi đi đón em . ” Phó Hàn Tranh không cho cô từ chối .
Vy Vy thở dài , xem ra vẫn không dễ anh đủ vui vẻ rồi , vì thế , cắn răng nói một câu , “ Tôi nhớ anh . ”
Phó Hàn Tranh trầm mặc một lát , “ Cái gì ? ”
“ Tôi nhớ anh ! ”
Phó Hàn Tranh cười khẽ , “ Hả ? Nhớ tôi cái gì ? ”
Vy Vy ngồi xổm trước thùng rác , mà lại tờ kịch bản Phó Thời Dịch viết , không nỡ nhìn thẳng đọc một đoạn , “ Tôi nhớ anh cười với tôi , nhớ anh ôm tôi , còn nhớ anh ngủ cùng tôi . ”
Một mạch đọc xong , chính cô cũng nổi hết cả da gà . Phó Hàn Tranh , “ Nếu nhớ tôi thì trở về đi . ”
Vy Vy vò tờ giấy thành một nhúm , ném mạnh vào thùng rác . Cái tên Phó Thời Dịch thiểu năng trí tuệ kia , câu nào cũng là nhớ anh , nói như vậy , Phó Hàn Tranh sẽ càng muốn gọi cô trở về .
“ Còn có ba giờ nữa là đến hoạt động tuyên truyền , buổi tối tôi sẽ trở về nước , thật đấy . ”
Phó Hàn Tranh hỏi , “ Nếu em nhớ tôi , vì sao không trở lại ? ”
Vy Vy cười gượng , “ Công việc quan trọng mà . ”
Phó Hàn Tranh hỏi ngược lại , “ Vậy tôi không quan trọng ? ”
Vy Vy cắn răng trả lời , “ Quan trọng . ”
“ Vậy trở về . ” Phó Hàn Tranh lại kéo về đề tài cũ .
“ Anh đừng có vòng quanh tôi . ” Vy Vy tức giận nói .
Phó Hàn Tranh , “ Nếu vậy thì em không thực sự nhớ tôi rồi . ”
Vy Vy không thể nhịn được nữa , nói thẳng , “ Phó Hàn Tranh , anh mà còn cố tình gây sự nữa thì tôi sẽ đi hôn anh chàng ngoại quốc đẹp trai tóc vàng mắt xanh ở phòng đối diện đấy . ”
Phó Hàn Tranh , “ Ngoan , bây giờ đi sân bay , Thời Dịch sẽ giải thích với đoàn làm phim . ”
“ Anh không đồng ý , bây giờ tôi sẽ đi gõ cửa ngay ” Vy Vy nói .
Qua một phút đồng hồ , Phó Hàn Tranh nói , “ Người ở đối diện phòng em đã đi rồi . ”
Vy Vy chạy ra mở cửa nhìn , quả thật nhìn thấy nhân viên khách sạn mang theo vị khách ở phòng đối diện nhanh chóng đi vào thang máy .
“ Bây giờ thu dọn đồ đạc , ra khách sạn sẽ có người đưa em tới sân bay . ”
Vy Vy hít sâu một hơi , khó chịu nói , “ Anh đuổi người ở phòng đối diện đi , khách sạn còn có người khác , nếu không thì bên ngoài đường đều là đàn ông , anh mà cố tình gây sự nữa , tôi liền bỏ trốn theo họ . ”
Nói là không can thiệp vào công việc của cô , hiện tại anh lại đang làm cái gì ?
“ Vy Vy ! ” Phó Hàn Tranh trầm giọng .
“ Không đồng ý , hiện tại tôi sẽ đi ra cửa tìm người đấy . ” Vy Vy nói xong , mở cửa phòng ra .
Phó Hàn Tranh hít một hơi thật sâu , “ Bây giờ không trở về cũng được . ”
Khóe miệng Vy Vy nhanh chóng cong lên , cô đóng cửa phòng liền cười nói , “ Sớm nói luôn đi , thế nào cũng phải cãi nhau với tôi . ”
Phó Hàn Tranh thỏa hiệp , cũng không phải không nói được cô mà là anh càng để ý đến cô hơn .
“ Bây giờ không trở về , hoàn thành công việc xong thì đêm nay phải về nước ngay . ” Phó Hàn Tranh yêu cầu .
Vy Vy liên tục gật đầu , bảo đảm , “ Được , được , được , hoạt động tuyên truyền kết thúc , tôi liền ngựa không ngừng vó về nước . ”
“ Không được rời khỏi Thời Dịch năm mét . ” Phó Hàn Tranh nhắc nhở .
“ Đã biết , bây giờ có thể yên tâm chưa ? ” Vy Vy thở dài nhẹ nhõm , rót cốc nước uống cho đỡ khát .
Phó Hàn Tranh , “ Vậy lúc nào em trở về thì tôi sẽ ngủ cùng em . ”
Vy Vy phun ngụm nước ra , lấy khăn giấy lau lau miệng , “ Cái này . . . Về sau lại nói . ”
Cô cũng không tin , anh nói ngủ chỉ là ngủ trên mặt chữ mà cô nghĩ .
Phó Hàn Tranh , “ Tôi vui vẻ không có nghĩa | là em không cần trở lại . ”
Vy Vy khóc không ra nước mắt , bắt đầu giả đáng thương , “ Tối hôm qua tôi mới ngủ có bốn tiếng , cơm trưa còn chưa ăn . . . ”
“ Đến sân bay ăn , tới rồi tôi đi đón em . ” Phó Hàn Tranh không cho cô từ chối .
Vy Vy thở dài , xem ra vẫn không dễ anh đủ vui vẻ rồi , vì thế , cắn răng nói một câu , “ Tôi nhớ anh . ”
Phó Hàn Tranh trầm mặc một lát , “ Cái gì ? ”
“ Tôi nhớ anh ! ”
Phó Hàn Tranh cười khẽ , “ Hả ? Nhớ tôi cái gì ? ”
Vy Vy ngồi xổm trước thùng rác , mà lại tờ kịch bản Phó Thời Dịch viết , không nỡ nhìn thẳng đọc một đoạn , “ Tôi nhớ anh cười với tôi , nhớ anh ôm tôi , còn nhớ anh ngủ cùng tôi . ”
Một mạch đọc xong , chính cô cũng nổi hết cả da gà . Phó Hàn Tranh , “ Nếu nhớ tôi thì trở về đi . ”
Vy Vy vò tờ giấy thành một nhúm , ném mạnh vào thùng rác . Cái tên Phó Thời Dịch thiểu năng trí tuệ kia , câu nào cũng là nhớ anh , nói như vậy , Phó Hàn Tranh sẽ càng muốn gọi cô trở về .
“ Còn có ba giờ nữa là đến hoạt động tuyên truyền , buổi tối tôi sẽ trở về nước , thật đấy . ”
Phó Hàn Tranh hỏi , “ Nếu em nhớ tôi , vì sao không trở lại ? ”
Vy Vy cười gượng , “ Công việc quan trọng mà . ”
Phó Hàn Tranh hỏi ngược lại , “ Vậy tôi không quan trọng ? ”
Vy Vy cắn răng trả lời , “ Quan trọng . ”
“ Vậy trở về . ” Phó Hàn Tranh lại kéo về đề tài cũ .
“ Anh đừng có vòng quanh tôi . ” Vy Vy tức giận nói .
Phó Hàn Tranh , “ Nếu vậy thì em không thực sự nhớ tôi rồi . ”
Vy Vy không thể nhịn được nữa , nói thẳng , “ Phó Hàn Tranh , anh mà còn cố tình gây sự nữa thì tôi sẽ đi hôn anh chàng ngoại quốc đẹp trai tóc vàng mắt xanh ở phòng đối diện đấy . ”
Phó Hàn Tranh , “ Ngoan , bây giờ đi sân bay , Thời Dịch sẽ giải thích với đoàn làm phim . ”
“ Anh không đồng ý , bây giờ tôi sẽ đi gõ cửa ngay ” Vy Vy nói .
Qua một phút đồng hồ , Phó Hàn Tranh nói , “ Người ở đối diện phòng em đã đi rồi . ”
Vy Vy chạy ra mở cửa nhìn , quả thật nhìn thấy nhân viên khách sạn mang theo vị khách ở phòng đối diện nhanh chóng đi vào thang máy .
“ Bây giờ thu dọn đồ đạc , ra khách sạn sẽ có người đưa em tới sân bay . ”
Vy Vy hít sâu một hơi , khó chịu nói , “ Anh đuổi người ở phòng đối diện đi , khách sạn còn có người khác , nếu không thì bên ngoài đường đều là đàn ông , anh mà cố tình gây sự nữa , tôi liền bỏ trốn theo họ . ”
Nói là không can thiệp vào công việc của cô , hiện tại anh lại đang làm cái gì ?
“ Vy Vy ! ” Phó Hàn Tranh trầm giọng .
“ Không đồng ý , hiện tại tôi sẽ đi ra cửa tìm người đấy . ” Vy Vy nói xong , mở cửa phòng ra .
Phó Hàn Tranh hít một hơi thật sâu , “ Bây giờ không trở về cũng được . ”
Khóe miệng Vy Vy nhanh chóng cong lên , cô đóng cửa phòng liền cười nói , “ Sớm nói luôn đi , thế nào cũng phải cãi nhau với tôi . ”
Phó Hàn Tranh thỏa hiệp , cũng không phải không nói được cô mà là anh càng để ý đến cô hơn .
“ Bây giờ không trở về , hoàn thành công việc xong thì đêm nay phải về nước ngay . ” Phó Hàn Tranh yêu cầu .
Vy Vy liên tục gật đầu , bảo đảm , “ Được , được , được , hoạt động tuyên truyền kết thúc , tôi liền ngựa không ngừng vó về nước . ”
“ Không được rời khỏi Thời Dịch năm mét . ” Phó Hàn Tranh nhắc nhở .
“ Đã biết , bây giờ có thể yên tâm chưa ? ” Vy Vy thở dài nhẹ nhõm , rót cốc nước uống cho đỡ khát .
Phó Hàn Tranh , “ Vậy lúc nào em trở về thì tôi sẽ ngủ cùng em . ”
Vy Vy phun ngụm nước ra , lấy khăn giấy lau lau miệng , “ Cái này . . . Về sau lại nói . ”
Cô cũng không tin , anh nói ngủ chỉ là ngủ trên mặt chữ mà cô nghĩ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.