Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt
Chương 119: So với bữa tối , em càng ngon miệng hơn
Hạ Lan Ương Ương
11/05/2020
Hai người trở lại chung cư Cẩm Tú , vừa lúc đuổi kịp giờ cơm trưa . Vy Vy
ăn xong liền trở về phòng ngủ bù mấy giờ , sau khi tỉnh ngủ thì tiếp tục đọc sách ôn tập .
Phó Thời Dịch thì điên cuồng chơi trò chơi , đợi Phó Thời Khâm tan làm trở về , còn kéo anh ta cùng chơi . Bởi vì Phó Hàn Tranh tham gia tiệc xã giao , cho nên bữa tối ba người bọn họ làm một nồi lẩu cay .
Lúc ba người ăn đến vui vẻ thì Từ Khiêm gọi điện đến , Phó Thời Khâm nhấc máy ,nghe được hai câu liền đưa máy cho Vy Vy .
“ Tôi không biết , anh hỏi cô ấy đi . ”
Vy Vy khó hiểu nhận điện thoại , “ Anh Từ , có chuyện gì vậy ? ”
“ Hình như bệnh dạ dày của tổng giám đốc Phó tái phát , tôi muốn hỏi ở nhà có thuốc dạ dày hay không . ” Từ Khiêm nói .
“ Lần trước mua còn có . ” Vy Vy nói xong , hỏi một câu , “ Nghiêm trọng không ? “
“ Mấy ngày nay bận bịu công tác , ăn uống và nghỉ ngơi không tốt lắm , giữa trưa không ăn được bao nhiêu , bụng rỗng tới tham gia tiệc xã giao , lúc này trông anh ấy có chút khó chịu . ”
Vy Vy nhíu mày , cô biết anh luôn làm việc muộn , không nghĩ tới cả ban ngày cũng không ăn cơm đúng giờ , khó trách hay bị đau dạ dày .
“ Hai người . . . Còn bao lâu nữa thì trở về ? ”
“ Một giờ nữa ạ . ” Từ Khiêm tính toán rồi nói .
Vy Vy cúp điện thoại , lườm Phó Thời Khâm đang cắm đầu ăn điên cuồng , “ Anh ở công ty , tại sao không nhắc nhở anh trai anh ăn cơm đúng giờ ? ”
“ Anh ấy là người cuồng công tác , tôi đưa cơm đến trên bàn anh ấy , anh ấy bận bịu quên cả ăn cũng trách tôi , chẳng lẽ muốn tôi bón à ? ” Phó Thời Khâm oan uổng không thôi .
Tập đoàn Phó thị gia đại nghiệp đại , anh trai anh ta bận bịu quên ăn cơm là chuyện thường có . Mấu chốt là anh ta và Từ Khiêm có khuyên thế nào anh ấy cũng không nghe .
“ Loại thời điểm này , đương nhiên phải là người bạn gái như cô phát huy tác dụng rồi . ” Phó Thời Dịch uống ngụm rượu , cười hì hì nhắc nhở .
Vy Vy lười để ý hai tên lải nhải kia , buông đũa , đứng dậy tới tủ lạnh , tìm chút rau dưa có thể dùng đi vào phòng bếp .
Từ Khiêm nói cơm trưa lẫn cơm tối anh đều không ăn tử tế , nhưng bọn họ lại ăn lẩu , anh càng không thể ăn được .
Lúc này người làm đã đi rồi , cô chỉ có thể tự mình giúp anh chuẩn bị bữa tối .
Một giờ sau , Từ Khiêm đưa Phó Hàn Tranh trở về , còn mang theo một đống tàn liệu cần anh xử lý tối nay.
Trước khi đi Từ Khiêm dặn cô một câu , “ Cô Vy Vy , phiền cô đưa thuốc qua cho tổng giám đốc Phó . ”
Vy Vy gật gật đầu , rót cốc nước ấm , cầm thuốc gõ cửa phòng làm việc .
“ Vào đi . ”
Vy Vy mở cửa đi vào , nhìn thấy anh lại đang xử lý công việc , nghiêm mặt đi đến , “ Thuốc dạ dày của anh . ”
Phó Hàn Tranh cầm cốc nước uống thuốc , nhìn dáng vẻ nhíu mày không vui của cô , “ Khó chịu ? ”
“ Tôi nấu cháo , anh có muốn ăn không ? ”
Phó Hàn Tranh nới lỏng cà vạt , tiếp tục tựa vào bàn làm việc , “ Tôi có mấy văn kiện khẩn cấp cần xử lý , em cứ nghỉ ngơi trước đi . ”
“ Tôi đã nấu một giờ liền . ” Vy Vy phụng phịu nói .
Phó Hàn Tranh nghiêng đầu nhìn cô , bất đắc dĩ cười cười , khép văn kiện đứng dậy , “ Đột nhiên có chút đói bụng . ”
Vy Vy múc cháo ra , lại bưng bí đỏ hấp lên bàn , “ Cháo củ mài và bí đỏ đều tốt cho dạ dày . ”
Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua cháo dưỡng dạ dày trước mặt , khóe môi hơi cong lên , cả khuôn mặt như bừng sáng .
“ Anh . . . Vì sao lại cười ? ” Vy Vy nghi hoặc nhìn anh , bình thường anh lạnh lùng nghiêm túc , đột nhiên cười rộ lên lại làm cho người ta có chút không quen .
“ Tôi vui vì rốt cuộc bạn gái của tôi cũng biết quan tâm tôi rồi . ”
“ Có khi nào tôi không . . . Quan tâm anh chứ ? ” Nói đến một nửa chính cô cũng chột dạ .
Bởi vì . . . Đúng là thật sự không quan tâm anh .
Phó Hàn Tranh cười không nói , nếm thử thìa cháo dưỡng dạ dày , mệt mỏi vì bận rộn cả một ngày cũng trở thành hư không .
“ Thời gian hơi vội nên chỉ chuẩn bị chỗ này , anh còn muốn ăn gì không ? ” Vy Vy hỏi .
Lần trước bà dì của cô đến , mỗi ngày anh đều đưa cô đến trường , đón cô tan học , chăm sóc cô mấy ngày liền . Hôm nay , coi như là trả ân tình cho anh đi .
Phó Hàn Tranh nâng mắt , nhìn vẻ mặt quan tâm của cô , gật đầu , “ Có . ”
“ Cái gì ? ” Vy Vy hỏi .
Phó Hàn Tranh cười cười , nói . “ Em . ”
So với bữa tối cô chuẩn bị , trong mắt anh cô càng thêm ngon miệng .
Phó Thời Dịch thì điên cuồng chơi trò chơi , đợi Phó Thời Khâm tan làm trở về , còn kéo anh ta cùng chơi . Bởi vì Phó Hàn Tranh tham gia tiệc xã giao , cho nên bữa tối ba người bọn họ làm một nồi lẩu cay .
Lúc ba người ăn đến vui vẻ thì Từ Khiêm gọi điện đến , Phó Thời Khâm nhấc máy ,nghe được hai câu liền đưa máy cho Vy Vy .
“ Tôi không biết , anh hỏi cô ấy đi . ”
Vy Vy khó hiểu nhận điện thoại , “ Anh Từ , có chuyện gì vậy ? ”
“ Hình như bệnh dạ dày của tổng giám đốc Phó tái phát , tôi muốn hỏi ở nhà có thuốc dạ dày hay không . ” Từ Khiêm nói .
“ Lần trước mua còn có . ” Vy Vy nói xong , hỏi một câu , “ Nghiêm trọng không ? “
“ Mấy ngày nay bận bịu công tác , ăn uống và nghỉ ngơi không tốt lắm , giữa trưa không ăn được bao nhiêu , bụng rỗng tới tham gia tiệc xã giao , lúc này trông anh ấy có chút khó chịu . ”
Vy Vy nhíu mày , cô biết anh luôn làm việc muộn , không nghĩ tới cả ban ngày cũng không ăn cơm đúng giờ , khó trách hay bị đau dạ dày .
“ Hai người . . . Còn bao lâu nữa thì trở về ? ”
“ Một giờ nữa ạ . ” Từ Khiêm tính toán rồi nói .
Vy Vy cúp điện thoại , lườm Phó Thời Khâm đang cắm đầu ăn điên cuồng , “ Anh ở công ty , tại sao không nhắc nhở anh trai anh ăn cơm đúng giờ ? ”
“ Anh ấy là người cuồng công tác , tôi đưa cơm đến trên bàn anh ấy , anh ấy bận bịu quên cả ăn cũng trách tôi , chẳng lẽ muốn tôi bón à ? ” Phó Thời Khâm oan uổng không thôi .
Tập đoàn Phó thị gia đại nghiệp đại , anh trai anh ta bận bịu quên ăn cơm là chuyện thường có . Mấu chốt là anh ta và Từ Khiêm có khuyên thế nào anh ấy cũng không nghe .
“ Loại thời điểm này , đương nhiên phải là người bạn gái như cô phát huy tác dụng rồi . ” Phó Thời Dịch uống ngụm rượu , cười hì hì nhắc nhở .
Vy Vy lười để ý hai tên lải nhải kia , buông đũa , đứng dậy tới tủ lạnh , tìm chút rau dưa có thể dùng đi vào phòng bếp .
Từ Khiêm nói cơm trưa lẫn cơm tối anh đều không ăn tử tế , nhưng bọn họ lại ăn lẩu , anh càng không thể ăn được .
Lúc này người làm đã đi rồi , cô chỉ có thể tự mình giúp anh chuẩn bị bữa tối .
Một giờ sau , Từ Khiêm đưa Phó Hàn Tranh trở về , còn mang theo một đống tàn liệu cần anh xử lý tối nay.
Trước khi đi Từ Khiêm dặn cô một câu , “ Cô Vy Vy , phiền cô đưa thuốc qua cho tổng giám đốc Phó . ”
Vy Vy gật gật đầu , rót cốc nước ấm , cầm thuốc gõ cửa phòng làm việc .
“ Vào đi . ”
Vy Vy mở cửa đi vào , nhìn thấy anh lại đang xử lý công việc , nghiêm mặt đi đến , “ Thuốc dạ dày của anh . ”
Phó Hàn Tranh cầm cốc nước uống thuốc , nhìn dáng vẻ nhíu mày không vui của cô , “ Khó chịu ? ”
“ Tôi nấu cháo , anh có muốn ăn không ? ”
Phó Hàn Tranh nới lỏng cà vạt , tiếp tục tựa vào bàn làm việc , “ Tôi có mấy văn kiện khẩn cấp cần xử lý , em cứ nghỉ ngơi trước đi . ”
“ Tôi đã nấu một giờ liền . ” Vy Vy phụng phịu nói .
Phó Hàn Tranh nghiêng đầu nhìn cô , bất đắc dĩ cười cười , khép văn kiện đứng dậy , “ Đột nhiên có chút đói bụng . ”
Vy Vy múc cháo ra , lại bưng bí đỏ hấp lên bàn , “ Cháo củ mài và bí đỏ đều tốt cho dạ dày . ”
Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua cháo dưỡng dạ dày trước mặt , khóe môi hơi cong lên , cả khuôn mặt như bừng sáng .
“ Anh . . . Vì sao lại cười ? ” Vy Vy nghi hoặc nhìn anh , bình thường anh lạnh lùng nghiêm túc , đột nhiên cười rộ lên lại làm cho người ta có chút không quen .
“ Tôi vui vì rốt cuộc bạn gái của tôi cũng biết quan tâm tôi rồi . ”
“ Có khi nào tôi không . . . Quan tâm anh chứ ? ” Nói đến một nửa chính cô cũng chột dạ .
Bởi vì . . . Đúng là thật sự không quan tâm anh .
Phó Hàn Tranh cười không nói , nếm thử thìa cháo dưỡng dạ dày , mệt mỏi vì bận rộn cả một ngày cũng trở thành hư không .
“ Thời gian hơi vội nên chỉ chuẩn bị chỗ này , anh còn muốn ăn gì không ? ” Vy Vy hỏi .
Lần trước bà dì của cô đến , mỗi ngày anh đều đưa cô đến trường , đón cô tan học , chăm sóc cô mấy ngày liền . Hôm nay , coi như là trả ân tình cho anh đi .
Phó Hàn Tranh nâng mắt , nhìn vẻ mặt quan tâm của cô , gật đầu , “ Có . ”
“ Cái gì ? ” Vy Vy hỏi .
Phó Hàn Tranh cười cười , nói . “ Em . ”
So với bữa tối cô chuẩn bị , trong mắt anh cô càng thêm ngon miệng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.