Chương 9: Bố mẹ
Quyết Tuyệt (Per)
31/07/2017
Hàn Trọng Viễn nghe Mạnh Ân hỏi lại, mới nhận ra lời mình nói còn có ý
nghĩa khác. Nhưng hắn thật sự chỉ muốn ngủ cùng Mạnh Ân mà thôi, thậm
chí hắn chỉ định nằm cạnh cậu một lúc, nghỉ ngơi chốc lát.
Trước đấy không lâu vừa trải qua cái chết của người này, hắn khẩn thiết muốn cảm nhận sự tồn tại của cậu, khẩn thiết hi vọng, có thể giống như trước khi sống lại, cả hai chung giường chung gối ôm nhau mà ngủ.
Không sai, chính là ôm nhau mà ngủ.
Khi vừa được Mạnh Ân cứu ra, hai người bèn vào ở một căn nhà cũ nát nằm trong một ngõ hẻm. Nơi nhỏ hẹp như vậy cũng chỉ có một chiếc giường tạm coi là dùng được. Khi ấy cảm xúc của hắn với Mạnh Ân rất phức tạp, một mặt cảm kích Mạnh Ân có thể bất chấp tính mạng cứu mình nên không muốn tranh giường với đối phương, một mặt lại lo lắng Mạnh Ân là do kẻ thù sắp đặt tới bên cạnh mình.
Dù hắn đã trở thành kẻ tàn phế, nhưng sau cùng, trên tay vẫn còn một tài khoản bí mật, còn có thể liên hệ rất nhiều người… Đời trước, về sau hắn chính là dựa vào mấy thứ này mà chậm rãi trả thù.
Chính vì như vậy, hắn vô cùng cương quyết bắt Mạnh Ân phải ngủ với mình. Ban đầu lúc hai người ngủ chung, trên người Mạnh Ân còn bị thương nên thường trắng đêm không ngủ được. Trong lòng hắn lại vừa hận vừa lo, nên cũng không ngủ được nốt… Có điều, sau rất nhiều đêm họ mất ngủ, không biết vì sao bỗng nhiên lại hình thành thói quen, mà không chỉ là thói quen, sau này thậm chí chỉ cần Mạnh Ân không ở cạnh, hắn bèn không ngủ được.
Lúc căn nhà trong ngõ hẻm kia đổi thành một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, Mạnh Ân còn định phân phòng ngủ. Hắn lại cương quyết chiếm lấy căn phòng lớn kia để làm phòng sách, sau đó bắt Mạnh Ân đi mua một chiếc giường lớn, tiếp tục kéo người ngủ chung…
Những chuyện kia, với hắn chỉ như ngày hôm qua. Hàn Trọng Viễn tin chắc, nếu không có Mạnh Ân ở bên, bây giờ bản thân sẽ không thể ngủ được. Vậy nên “đi ngủ” trong miệng hắn, thật sự rất đơn thuần.
“Cậu nghĩ linh tinh gì đó! Tôi chỉ muốn bảo cậu ngủ trưa thôi! Cậu không biết ngủ trưa rất tốt cho sức khoẻ à?” Hàn Trọng Viễn trừng mắt nhìn Mạnh Ân một cái, “Tốt nhất cậu đừng có nghĩ vớ nghĩ vẩn, mặc dù cậu thích tôi, nhưng chưa chắc tôi đã thích cậu!”
Hàn Trọng Viễn nói, dứt lời lại hơi hối hận, sợ mình quá nặng lời sẽ khiến Mạnh Ân giận.
Mạnh Ân lại chẳng hề giận, thậm chí còn cảm thấy như vậy mới là bình thường. Có điều nghĩ vớ nghĩ vẩn là nghĩ gì mới được? Cậu cho rằng, mình thế này mà lại ngủ trên chiếc giường vô cùng đẹp đẽ kia của Hàn Trọng Viễn, không hợp chút nào thì phải làm sao?
Vẻ mặt Mạnh Ân tràn đầy đơn thuần, Hàn Trọng Viễn thấy cậu như vậy, đột nhiên cảm giác tâm tư mình thật tà ác… Sau đó, hắn kiên quyết kéo Mạnh Ân lên giường.
Mạnh Ân không ngờ mình lại thật sự có thể ngủ trên giường của Hàn Trọng Viễn, càng không ngờ Hàn Trọng Viễn lại ôm chặt mình.
Sự thân thiết này, cũng giống như gắp thức ăn vậy, trong đời chưa có một ai từng làm cho cậu. Cậu còn nhớ trước đây từng xem một bộ phim kinh dị ở nhà hàng xóm, nửa đêm đột nhiên gặp ác mộng mà bừng tỉnh, theo phản xạ sán lại gần mẹ, lại bị mẹ mình một đạp đá xuống giường. Sau đó bèn bắt đầu trách móc cậu, nói nếu không phải vì mang thai cậu, không thể chăm sóc cho bố cậu, bố cậu nhất định sẽ không bỏ đi…
Cậu đã quên khi ấy mình bốn hay năm tuổi, nhưng cậu còn nhớ ngay ngày hôm sau, mẹ cậu bắt đầu cho cậu ngủ dưới đất.
Hàn Trọng Viễn… không phải không thích cậu ư? Trước đây thậm chí hắn vốn chẳng hề nhớ cậu, cớ gì bỗng nhiên lại để mình ngủ trên giường của hắn, lại còn ôm mình?
Được Hàn Trọng Viễn ôm, thật ra cũng chẳng thoải mái lắm, dù sao vẫn có cảm giác đầu mình không thể ngọ nguậy. Nhưng nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh lại khiến Mạnh Ân không kìm được cảm thấy an toàn. Ban đầu cậu còn ngây người nhìn trần nhà, về sau thì ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong khoảnh khắc, cậu dường như nhớ lại ngày đầu tiên khai giảng cấp ba.
Cậu cầm phần học phí không thiếu cũng chẳng thừa mà mẹ cậu đưa, đến trường báo danh. Lại không hề biết, thì ra học phí mà mẹ cậu nghe nói không phải của năm nhất mà là của năm hai, học phí năm nhất nhiều hơn năm hai một trăm tệ[1].
[1] 100 tệ: Khoảng 320 nghìn VNĐ.
Một trăm không là gì cả, rất nhiều phụ huynh đưa con đến đều mang theo nhiều tiền, báo danh xong còn mua cho con mình mấy thứ khác, mua phiếu cơm một hai trăm tệ, bảo hiểm tám mươi tệ mà nhà trường giới thiệu lại càng không bỏ sót. Nhưng cậu, ngay cả một đồng tiền thừa cũng chẳng có, mà bố mẹ cậu chưa li hôn, bố lại rất giàu, cũng không phù hợp với yêu cầu của học sinh có hoàn cảnh khó khăn…
Hàn Trọng Viễn, chính là khi ấy, tưởng như mang theo ánh Mặt Trời xuất hiện trước mắt cậu: “Đàn em, cậu mang không đủ tiền à? Để tôi ứng trước cho nhé.”Hàn Trọng Viễn cho cậu vay một trăm tệ, giúp cậu cuối cùng cũng hoàn tất báo danh. Về sau lúc cậu cầm biên lai đến, vất vả một phen mới đem trả một trăm tệ Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn còn cho cậu một túi quà vặt…
Đó là thứ ngon nhất cậu từng được ăn.
Đợi Mạnh Ân ngủ say, Hàn Trọng Viễn mới mở mắt, sau đó nhìn chằm chằm Mạnh Ân.
Mạnh Ân của hiện tại khác xa so với Mạnh Ân của hai mươi năm sau, nhưng dù thế nào chăng nữa, đây cũng là Mạnh Ân của hắn.
Cũng chẳng biết bao lâu trôi qua, điện thoại trên tay Hàn Trọng Viễn chợt rung bần bật, hắn cực kì cẩn thận rút tay mình ra, sau đó đi ra ban công nhận cuộc gọi của Tề An An.
Hiệu suất làm việc của Tề An An rất cao, bây giờ đã hỏi thăm được đại khái tình hình trong nhà Mạnh Ân, còn từ trường học lấy được nhật kí của Mạnh Ân nữa. Lúc này vừa gọi điện cho Hàn Trọng Viễn, cô vừa trên đường tới nhà họ Hàn.
Theo ý của Tề An An, cô định để sau khi đến nhà họ Hàn mới trực tiếp báo cáo, nhưng Hàn Trọng Viễn lại muốn biết tình hình cụ thể ngay: “Cô nói luôn đi.”
“…Vâng.” Tề An An bất đắc dĩ đồng ý, cảm thấy có phần may mắn vì đã bảo tài xế của Hoa Viễn đưa đi mà không phải tự mình lái xe.
Thật ra thông tin của Tề An An cũng hơi phiến diện. Cô giả vờ làm giáo viên ở trường đến nhà Mạnh Ân một chuyến, sau đó từ hàng xóm ở đó nghe được tình huống trong nhà họ Mạnh.
Bố của Mạnh Ân Mạnh Kiến Kim và mẹ của Mạnh Ân Lý Thục Vân – nguyên danh Lý Nhị đều sinh ra trên thuyền đánh cá, là “người trên thuyền” không có đất đai cũng chẳng có hộ khẩu thành phố. Sau khi hai người kết hôn, trong thời gian rất dài đều phải ăn bữa nay lo bữa mai.
Về sau, Mạnh Kiến Kim bèn đưa Lý Thục Vân đến thành phố S kiếm sống.
Mạnh Kiến Kim là nhờ gạt người mà có khoản lãi đầu tiên. Ông ta mua một ít đồng hồ đeo tay giá rẻ, ở trên bến tàu của thành phố S, nói với người khác đây chính là đồng hồ cao cấp mà mình trộm được, muốn đem bán rẻ, sau đó bán mấy chiếc đồng hồ chẳng dùng được mấy ngày kia đi. Chờ đến khi lãi được một khoản tiền, ông ta lại bắt đầu đến nông thôn thu mua trứng gà, mang về thành phố S đổi các loại phiếu, sau đó lại dùng mấy tấm phiếu này đi đổi trứng gà…
Tóm lại, Mạnh Kiến Kim cứ như vậy mà chậm rãi có tiền, về sau còn tìm một đám công nhân, mở một công ti lắp đặt thiết bị.
Mạnh Kiến Kim có tiền rồi, Lý Thục Vân – khi trước vì làm lụng vất vả quá mức mà từng sảy thai hai lần – rốt cuộc cũng mang thai Mạnh Ân. Đáng lẽ cuộc sống phải càng lúc càng tốt, vậy mà trong thời gian Lý Thục Vân mang thai, Mạnh Kiến Kim lại ngoại tình. Thậm chí Lý Thục Vân vừa sinh Mạnh Ân, Mạnh Kiến Kim bèn bắt đầu mang tình nhân đi rêu rao khắp nơi, tình nhân lại còn có thai.
Khi ấy Lý Thục Vân đã đi làm loạn lên, kết quả làm loạn một phen kia, lại khiến Mạnh Kiến Kim càng không muốn đáp lại bà ta, thậm chí bắt đầu muốn li hôn với bà ta.
Tất nhiên, bây giờ hai kẻ ngày vẫn chưa li hôn thành công. Mạnh Kiến Kim không cha không mẹ, cũng không thể nói là thật lòng yêu tình nhân, chẳng qua cảm thấy tình nhân trẻ tuổi xinh đẹp, dẫn ra ngoài thì có thể diện hơn là Lý Thục Vân quê mùa sống qua ngày mà thôi. Tất nhiên ông ta không nỡ đem số tiền mình kiếm được đặt dưới danh nghĩa của người khác, trước tình hình này, ông ta căn bản chẳng muốn đi khởi tố li hôn để phân chia tài sản cho Lý Thục Vân. Còn Lý Thục Vân? Dù thế nào bà ta cũng sống chết không chịu, cho dù ngày nào cũng oán trách Mạnh Kiến Kim tồi tệ thế này thế nọ, nhưng bà ta vẫn không li hôn.
Hai kẻ này như vậy thì cũng không sao, chỉ làm khổ mỗi Mạnh Ân.
Con đầu lòng của Mạnh Kiến Kim và tình nhân là con gái, sau này lại có con trai, bèn xem như Mạnh Ân không hề tồn tại. Còn Lý Thục Vân?
Lý Thục Vân có hai công việc, rửa bát và quét dọn khách sạn, ngoài ra Mạnh Kiến Kim còn để lại cho bà ta một căn nhà cũ nát. Nếu bà ta nuôi Mạnh Ân cẩn thận, thật ra hàng ngày cũng có thể sống được. Nhưng bình thường bà ta còn muốn gửi tiền về cho cha mẹ, vậy nên hai mẹ con có thể nói là nghèo rớt mùng tơi.
“Nghe hàng xóm nói, hàng sáng Mạnh Ân đều sẽ đến chợ đầu mối để nhặt rau về, còn lấy rất nhiều túi giấy về dán, kiếm hai đồng một ngày…” Khi Tề An An nói tới đây, bèn không nhịn được mà thở dài.
Nắm tay Hàn Trọng Viễn càng lúc càng siết chặt, khiến điện thoại trên tay bị ấn xuống một hàng kí tự hỗn loạn, không cẩn thận còn tắt luôn máy.
Trước đấy không lâu vừa trải qua cái chết của người này, hắn khẩn thiết muốn cảm nhận sự tồn tại của cậu, khẩn thiết hi vọng, có thể giống như trước khi sống lại, cả hai chung giường chung gối ôm nhau mà ngủ.
Không sai, chính là ôm nhau mà ngủ.
Khi vừa được Mạnh Ân cứu ra, hai người bèn vào ở một căn nhà cũ nát nằm trong một ngõ hẻm. Nơi nhỏ hẹp như vậy cũng chỉ có một chiếc giường tạm coi là dùng được. Khi ấy cảm xúc của hắn với Mạnh Ân rất phức tạp, một mặt cảm kích Mạnh Ân có thể bất chấp tính mạng cứu mình nên không muốn tranh giường với đối phương, một mặt lại lo lắng Mạnh Ân là do kẻ thù sắp đặt tới bên cạnh mình.
Dù hắn đã trở thành kẻ tàn phế, nhưng sau cùng, trên tay vẫn còn một tài khoản bí mật, còn có thể liên hệ rất nhiều người… Đời trước, về sau hắn chính là dựa vào mấy thứ này mà chậm rãi trả thù.
Chính vì như vậy, hắn vô cùng cương quyết bắt Mạnh Ân phải ngủ với mình. Ban đầu lúc hai người ngủ chung, trên người Mạnh Ân còn bị thương nên thường trắng đêm không ngủ được. Trong lòng hắn lại vừa hận vừa lo, nên cũng không ngủ được nốt… Có điều, sau rất nhiều đêm họ mất ngủ, không biết vì sao bỗng nhiên lại hình thành thói quen, mà không chỉ là thói quen, sau này thậm chí chỉ cần Mạnh Ân không ở cạnh, hắn bèn không ngủ được.
Lúc căn nhà trong ngõ hẻm kia đổi thành một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, Mạnh Ân còn định phân phòng ngủ. Hắn lại cương quyết chiếm lấy căn phòng lớn kia để làm phòng sách, sau đó bắt Mạnh Ân đi mua một chiếc giường lớn, tiếp tục kéo người ngủ chung…
Những chuyện kia, với hắn chỉ như ngày hôm qua. Hàn Trọng Viễn tin chắc, nếu không có Mạnh Ân ở bên, bây giờ bản thân sẽ không thể ngủ được. Vậy nên “đi ngủ” trong miệng hắn, thật sự rất đơn thuần.
“Cậu nghĩ linh tinh gì đó! Tôi chỉ muốn bảo cậu ngủ trưa thôi! Cậu không biết ngủ trưa rất tốt cho sức khoẻ à?” Hàn Trọng Viễn trừng mắt nhìn Mạnh Ân một cái, “Tốt nhất cậu đừng có nghĩ vớ nghĩ vẩn, mặc dù cậu thích tôi, nhưng chưa chắc tôi đã thích cậu!”
Hàn Trọng Viễn nói, dứt lời lại hơi hối hận, sợ mình quá nặng lời sẽ khiến Mạnh Ân giận.
Mạnh Ân lại chẳng hề giận, thậm chí còn cảm thấy như vậy mới là bình thường. Có điều nghĩ vớ nghĩ vẩn là nghĩ gì mới được? Cậu cho rằng, mình thế này mà lại ngủ trên chiếc giường vô cùng đẹp đẽ kia của Hàn Trọng Viễn, không hợp chút nào thì phải làm sao?
Vẻ mặt Mạnh Ân tràn đầy đơn thuần, Hàn Trọng Viễn thấy cậu như vậy, đột nhiên cảm giác tâm tư mình thật tà ác… Sau đó, hắn kiên quyết kéo Mạnh Ân lên giường.
Mạnh Ân không ngờ mình lại thật sự có thể ngủ trên giường của Hàn Trọng Viễn, càng không ngờ Hàn Trọng Viễn lại ôm chặt mình.
Sự thân thiết này, cũng giống như gắp thức ăn vậy, trong đời chưa có một ai từng làm cho cậu. Cậu còn nhớ trước đây từng xem một bộ phim kinh dị ở nhà hàng xóm, nửa đêm đột nhiên gặp ác mộng mà bừng tỉnh, theo phản xạ sán lại gần mẹ, lại bị mẹ mình một đạp đá xuống giường. Sau đó bèn bắt đầu trách móc cậu, nói nếu không phải vì mang thai cậu, không thể chăm sóc cho bố cậu, bố cậu nhất định sẽ không bỏ đi…
Cậu đã quên khi ấy mình bốn hay năm tuổi, nhưng cậu còn nhớ ngay ngày hôm sau, mẹ cậu bắt đầu cho cậu ngủ dưới đất.
Hàn Trọng Viễn… không phải không thích cậu ư? Trước đây thậm chí hắn vốn chẳng hề nhớ cậu, cớ gì bỗng nhiên lại để mình ngủ trên giường của hắn, lại còn ôm mình?
Được Hàn Trọng Viễn ôm, thật ra cũng chẳng thoải mái lắm, dù sao vẫn có cảm giác đầu mình không thể ngọ nguậy. Nhưng nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh lại khiến Mạnh Ân không kìm được cảm thấy an toàn. Ban đầu cậu còn ngây người nhìn trần nhà, về sau thì ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong khoảnh khắc, cậu dường như nhớ lại ngày đầu tiên khai giảng cấp ba.
Cậu cầm phần học phí không thiếu cũng chẳng thừa mà mẹ cậu đưa, đến trường báo danh. Lại không hề biết, thì ra học phí mà mẹ cậu nghe nói không phải của năm nhất mà là của năm hai, học phí năm nhất nhiều hơn năm hai một trăm tệ[1].
[1] 100 tệ: Khoảng 320 nghìn VNĐ.
Một trăm không là gì cả, rất nhiều phụ huynh đưa con đến đều mang theo nhiều tiền, báo danh xong còn mua cho con mình mấy thứ khác, mua phiếu cơm một hai trăm tệ, bảo hiểm tám mươi tệ mà nhà trường giới thiệu lại càng không bỏ sót. Nhưng cậu, ngay cả một đồng tiền thừa cũng chẳng có, mà bố mẹ cậu chưa li hôn, bố lại rất giàu, cũng không phù hợp với yêu cầu của học sinh có hoàn cảnh khó khăn…
Hàn Trọng Viễn, chính là khi ấy, tưởng như mang theo ánh Mặt Trời xuất hiện trước mắt cậu: “Đàn em, cậu mang không đủ tiền à? Để tôi ứng trước cho nhé.”Hàn Trọng Viễn cho cậu vay một trăm tệ, giúp cậu cuối cùng cũng hoàn tất báo danh. Về sau lúc cậu cầm biên lai đến, vất vả một phen mới đem trả một trăm tệ Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn còn cho cậu một túi quà vặt…
Đó là thứ ngon nhất cậu từng được ăn.
Đợi Mạnh Ân ngủ say, Hàn Trọng Viễn mới mở mắt, sau đó nhìn chằm chằm Mạnh Ân.
Mạnh Ân của hiện tại khác xa so với Mạnh Ân của hai mươi năm sau, nhưng dù thế nào chăng nữa, đây cũng là Mạnh Ân của hắn.
Cũng chẳng biết bao lâu trôi qua, điện thoại trên tay Hàn Trọng Viễn chợt rung bần bật, hắn cực kì cẩn thận rút tay mình ra, sau đó đi ra ban công nhận cuộc gọi của Tề An An.
Hiệu suất làm việc của Tề An An rất cao, bây giờ đã hỏi thăm được đại khái tình hình trong nhà Mạnh Ân, còn từ trường học lấy được nhật kí của Mạnh Ân nữa. Lúc này vừa gọi điện cho Hàn Trọng Viễn, cô vừa trên đường tới nhà họ Hàn.
Theo ý của Tề An An, cô định để sau khi đến nhà họ Hàn mới trực tiếp báo cáo, nhưng Hàn Trọng Viễn lại muốn biết tình hình cụ thể ngay: “Cô nói luôn đi.”
“…Vâng.” Tề An An bất đắc dĩ đồng ý, cảm thấy có phần may mắn vì đã bảo tài xế của Hoa Viễn đưa đi mà không phải tự mình lái xe.
Thật ra thông tin của Tề An An cũng hơi phiến diện. Cô giả vờ làm giáo viên ở trường đến nhà Mạnh Ân một chuyến, sau đó từ hàng xóm ở đó nghe được tình huống trong nhà họ Mạnh.
Bố của Mạnh Ân Mạnh Kiến Kim và mẹ của Mạnh Ân Lý Thục Vân – nguyên danh Lý Nhị đều sinh ra trên thuyền đánh cá, là “người trên thuyền” không có đất đai cũng chẳng có hộ khẩu thành phố. Sau khi hai người kết hôn, trong thời gian rất dài đều phải ăn bữa nay lo bữa mai.
Về sau, Mạnh Kiến Kim bèn đưa Lý Thục Vân đến thành phố S kiếm sống.
Mạnh Kiến Kim là nhờ gạt người mà có khoản lãi đầu tiên. Ông ta mua một ít đồng hồ đeo tay giá rẻ, ở trên bến tàu của thành phố S, nói với người khác đây chính là đồng hồ cao cấp mà mình trộm được, muốn đem bán rẻ, sau đó bán mấy chiếc đồng hồ chẳng dùng được mấy ngày kia đi. Chờ đến khi lãi được một khoản tiền, ông ta lại bắt đầu đến nông thôn thu mua trứng gà, mang về thành phố S đổi các loại phiếu, sau đó lại dùng mấy tấm phiếu này đi đổi trứng gà…
Tóm lại, Mạnh Kiến Kim cứ như vậy mà chậm rãi có tiền, về sau còn tìm một đám công nhân, mở một công ti lắp đặt thiết bị.
Mạnh Kiến Kim có tiền rồi, Lý Thục Vân – khi trước vì làm lụng vất vả quá mức mà từng sảy thai hai lần – rốt cuộc cũng mang thai Mạnh Ân. Đáng lẽ cuộc sống phải càng lúc càng tốt, vậy mà trong thời gian Lý Thục Vân mang thai, Mạnh Kiến Kim lại ngoại tình. Thậm chí Lý Thục Vân vừa sinh Mạnh Ân, Mạnh Kiến Kim bèn bắt đầu mang tình nhân đi rêu rao khắp nơi, tình nhân lại còn có thai.
Khi ấy Lý Thục Vân đã đi làm loạn lên, kết quả làm loạn một phen kia, lại khiến Mạnh Kiến Kim càng không muốn đáp lại bà ta, thậm chí bắt đầu muốn li hôn với bà ta.
Tất nhiên, bây giờ hai kẻ ngày vẫn chưa li hôn thành công. Mạnh Kiến Kim không cha không mẹ, cũng không thể nói là thật lòng yêu tình nhân, chẳng qua cảm thấy tình nhân trẻ tuổi xinh đẹp, dẫn ra ngoài thì có thể diện hơn là Lý Thục Vân quê mùa sống qua ngày mà thôi. Tất nhiên ông ta không nỡ đem số tiền mình kiếm được đặt dưới danh nghĩa của người khác, trước tình hình này, ông ta căn bản chẳng muốn đi khởi tố li hôn để phân chia tài sản cho Lý Thục Vân. Còn Lý Thục Vân? Dù thế nào bà ta cũng sống chết không chịu, cho dù ngày nào cũng oán trách Mạnh Kiến Kim tồi tệ thế này thế nọ, nhưng bà ta vẫn không li hôn.
Hai kẻ này như vậy thì cũng không sao, chỉ làm khổ mỗi Mạnh Ân.
Con đầu lòng của Mạnh Kiến Kim và tình nhân là con gái, sau này lại có con trai, bèn xem như Mạnh Ân không hề tồn tại. Còn Lý Thục Vân?
Lý Thục Vân có hai công việc, rửa bát và quét dọn khách sạn, ngoài ra Mạnh Kiến Kim còn để lại cho bà ta một căn nhà cũ nát. Nếu bà ta nuôi Mạnh Ân cẩn thận, thật ra hàng ngày cũng có thể sống được. Nhưng bình thường bà ta còn muốn gửi tiền về cho cha mẹ, vậy nên hai mẹ con có thể nói là nghèo rớt mùng tơi.
“Nghe hàng xóm nói, hàng sáng Mạnh Ân đều sẽ đến chợ đầu mối để nhặt rau về, còn lấy rất nhiều túi giấy về dán, kiếm hai đồng một ngày…” Khi Tề An An nói tới đây, bèn không nhịn được mà thở dài.
Nắm tay Hàn Trọng Viễn càng lúc càng siết chặt, khiến điện thoại trên tay bị ấn xuống một hàng kí tự hỗn loạn, không cẩn thận còn tắt luôn máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.