Chương 107: Bị người đoạt xá???
Mạc Khúc Ca Hành
27/10/2022
Đột nhiên nghe Trần Viễn hỏi một câu như vậy, nhất thời Tiêu Hân Hân
không khỏi nhíu lại lông mày. Chỉ có điều, ngay sau đó lông mày của cô
liền dãn ra, vẻ mặt hơi có chút không vui, nói.
“Em vẫn là em, làm sao anh lại hỏi một câu kỳ lạ như vậy?!”
Mặc dù đáp án để cho Trần Viễn không quá bất ngờ. Thế nhưng, không biết vì sao lúc này đối diện với vợ mình, Trần Viễn vẫn luôn có loại cảm giác hết sức kỳ lạ.
Giống như, người phụ nữ ngồi ở trước mặt anh, mặc dù bề ngoài vẫn là Tiêu Hân Hân, nhưng cách cư xử của cô lại hoàn toàn là một người khác. Chuyện này, để cho Trần Viễn nhớ đến một loại khả năng, chính là Tiêu Hân Hân bị người khác đoạt xá mất rồi.
Đây là một môn thuật pháp, do mấy tổ chức tà giáo từng có tu tập qua. Bọn họ mượn nhờ lực lượng linh hồn của bản thân, sau đó xâm chiếm cơ thể của đối phương, đem đối phương làm vật chứa, từng bước từng bước chiếm cứ thể xác của họ để cho bản thân mình sử dụng.
Mặc dù những tổ chức tà giáo này đã từng bị truy lùng gắt gao, ở trong nước hầu như đã bị tiêu diệt không còn. Nhưng nhìn biểu hiện của Tiêu Hân Hân mấy hôm nay, trong lòng Trần Viễn không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Chính vì vậy, sau khi hỏi Tiêu Hân Hân một hồi, anh đột nhiên nhích lại gần về phía cô. Sau đó, bàn tay của anh chụp lấy cổ tay của cô, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm túc, nhìn chăm chú vào trong ánh mắt của Tiêu Hân Hân.
“Nói đi, cô rốt cuộc là ai?!”
Lần nữa nghe Trần Viễn hỏi đến, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này có chút sợ hãi, vội vàng lôi kéo bàn tay của Trần Viễn ra ngoài. Thế nhưng, chỉ bằng vào chút lực lượng của bản thân, cô làm cách nào cũng không thể gạt bỏ được nắm tay của Trần Viễn.
Trong mắt mang theo mấy phần tức giận, Tiêu Hân Hân nhịn không được, lớn tiếng quát lên.
“Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ tuyệt đối không còn khách khí với anh như vừa rồi nữa đâu!”
Lần này, nghe được phong cách nói chuyện quen thuộc của Tiêu Hân Hân, rốt cuộc Trần Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau đó, trên mặt của anh lộ ra mấy phần áy náy, nhìn về phía Tiêu Hân Hân.
“Xin lỗi, là tôi đường đột!”
Thế nhưng, hỏa khí của Tiêu Hân Hân lúc này thật sự không dễ tiêu tán. Vừa rồi, Trần Viễn không những nảy sinh nghi ngời với mình, cô còn bị anh bóp lấy cổ tay đau như vậy, cô làm sao có thể nào nhịn được.
“Xin lỗi, anh nghĩ xin lỗi liền xong việc à? Hôm nay, tôi có lòng tốt để đến thăm em gái anh. Hơn nữa, tôi còn cố ý mua quà sinh nhật tặng anh. Vậy mà, anh không hề nói một tiếng cảm ơn gì với tôi thì cũng thôi đi, anh còn hoạch họe hỏi tôi đủ điều, còn bóp tôi đau như vậy. Anh nói đi, chỉ nói một câu xin lỗi liền có thể xong được ư?!”
Lần này, Trần Viễn bị Tiêu Hân Hân mắng cho một trận không thể nào ngốc đầu lên được. Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi nảy sinh buồn bực. Vừa rồi, chẳng phải còn rất ngọt ngào, dịu dàng hay sao? Làm như thế nào, chỉ hơi bóp nhẹ một chút, cô liền đổi tính trở thành phụ nữ điêu ngoa giống như lúc xưa rồi?
Mặc dù trong lòng rõ ràng nghĩ là như vậy, nhưng Trần Viễn cũng không dám ở ngay trước mặt Tiêu Hân Hân mở miệng nói ra mấy loại lời này. Anh chỉ có thể cười gượng, gãi gãi lên cái ót của mình.
“Còn không phải cô làm tôi bất ngờ, còn tưởng là cô đã bị người ta hoán đổi, nên mới hỏi như vậy hay sao? Lúc bình thường cô cũng không có tốt tính như vậy nha?”
Tất nhiên, câu nói cuối cùng Trần Viễn cũng chỉ dám nghĩ ở trong bụng, anh cũng không có thật sự đem lời nói đó nói cho Tiêu Hân Hân nghe được.
Không thấy, lúc này ánh mắt của Tiêu Hân Hân giống như lửa điện, nhìn anh chỉ như muốn ăn tươi nuốt sống đó ư?
“Ý anh là sao? Ý anh là tôi thường ngày đối xử với anh không tốt, thế nên anh nghi ngờ tôi bị người khác giả trang có phải không? Nếu anh đã không muốn tôi đối xử với anh như vậy, thì từ đây về sau anh cũng đừng hồng được tôi mua bất cứ thứ gì để mà tặng anh!”
Lúc nói ra mấy lời này, rõ ràng khuôn mặt của Tiêu Hân Hân rất tức giận. Thậm chí, cô còn trực tiếp cầm lấy tấm thẻ ngân hàng mà cô đã chuẩn bị để làm quà sinh nhật cho Trần Viễn thu lại.
“Tấm thẻ này, tôi không muốn tặng cho anh nữa!”
Nói xong, Tiêu Hân Hân đùng đùng nổi giận, một đường đi thẳng lên trên phòng của mình.
Mà lúc này, Trần Viễn một mặt cứng đơ, đứng ở dưới lầu. Phải qua một lúc sau, anh mới đưa tay lên sờ trên cái mũi của mình, trong cổ họng phát ra một chút âm thanh khô khan.
“Vừa rồi, có phải là mình đã làm sai chuyện gì không?”
Kỳ thật, việc này cũng không thể trách Trần Viễn được. Tiêu Hân Hân đột nhiên đối xử tốt với anh như vậy. Trong khi đó, mấy ngày gần đây anh liên tục gặp phải rắc rối. Nếu như nói anh không hề nghi ngờ một chút nào, thì đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra được.
Hơn nữa, cho dù Tiêu Hân Hân tỏ ra tức giận như vậy, nhưng Trần Viễn vẫn có rất nhiều nghi hoặc. Rốt cuộc, mấy ngày hôm nay cô ta xảy ra chuyện gì, làm sao anh luôn có loại cảm giác là lạ, không có cách nào có thể giải thích được.
Đem suy nghĩ lung tung vứt bỏ ở sau đầu, Trần Viễn lần nữa phục hồi lại tâm tình, bắt đầu đi lên trên phòng ngủ của mình.
Nhưng lúc này, anh cũng không có biết được rằng, Tiêu Hân Hân sau khi nổi giận bỏ lên trên phòng, sắc mặt của cô lúc này lại trở nên tái nhợt, trên khóe môi còn chảy xuống một vệt máu tươi.
“Rốt cuộc là mình đã để lộ sơ hở gì? Vì sao anh ta lại có thể phát hiện ra được? Hơn nữa, cơ thể này không phải là vợ của anh ta hay sao? Bọn họ làm sao lại không giống như là một đôi vợ chồng?”
Tiêu Hân Hân đang thì thầm lẩm bẩm ở trong miệng một hồi. Sau đó, thần sắc của cô bỗng dưng khẽ biến, ánh mắt lanh lảnh nhìn về phía bên ngoài cửa phòng.
“Không được, kế hoạch của mình cũng không thể cứ như vậy mà thật bại. Mình nhất định phải điều tra ra, rốt cuộc anh ta đang giấu thứ bí mật gì. Chuyện này, có lẽ cần phải tiến nhanh thêm một bước nữa.”
Nghĩ như vậy, thần sắc của “Tiêu Hân Hân” nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Chỉ có điều, sắc mặt của cô lại không thể nào giống như ban đầu, cần phải ở trong phòng điều chỉnh lại một thời gian mới dám đi ra ngoài.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng không hề hay biết những chuyện xảy ra ở trong phòng của “Tiêu Hân Hân”. Anh đang chuẩn bị tắm rửa, thay đồ thì đúng lúc này tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên. Ngay sau đó, âm thanh của Lưu Mẫn Nghi từ trong điện thoại vọng ra ngoài.
“Anh đang ở đâu? Tôi đang có việc muốn tìm anh!”
Nghe được giọng nói của Lưu Mẫn Nghi, trong lòng Trần Viễn thật sự vô cùng bất đắc dĩ. Vốn dĩ, anh còn chưa giúp cho cô giải quyết được sự việc lần trước. Lúc này, nghe được cô gọi ra ngoài để nói chuyện, Trần Viễn không khỏi cảm thấy có một chút xấu hổ.
Nhưng nói như thế nào, người ta đã tìm tới cửa để gặp mặt, anh cũng không tiện từ chối. Chính vì thế, hơi thoáng suy nghĩ một chút, Trần Viễn liền nhanh chóng đáp lại.
“Tôi đang ở nhà, cô ở chỗ nào, để tôi đến!”
“Ừm, vậy anh đến địa chỉ số…”
Qua một hồi lâu, sau khi ghi nhớ địa chỉ mà Lưu Mẫn Nghi đã nói cho mình, Trần Viễn cũng thay vội quần áo. Sau đó, anh mới lần nữa mở cửa đi ra ngoài. Lúc đ ingang qua căn phòng của Tiêu Hân Hân, không biết vì sao anh lại hơi có một chút chần chờ.
Cuối cùng, sau khi suy nghĩ một hồi, Trần Viễn vẫn quyết định đi tới gõ cửa, sau đó thấp giọng nói vọng vào bên trong.
“Hân Hân, tôi có việc cần phải ra ngoài một chút. Nếu như cô có công việc muốn tìm tôi, thì hãy liên lạc qua điện thoại với tôi…”
Sau khi nói chuyện một hồi, cũng không thấy người trong phòng đáp lại. Trần Viễn còn tưởng rằng Tiêu Hân Hân đang giận mình, thế nên mới áy náy nói ra.
“Thành thật xin lỗi, vừa rồi tôi cũng không có cố ý. Nếu như cô cảm thấy không vui, đợi tôi đi ra ngoài giải quyết xong công việc, tôi sẽ đi vào để cho cô xả giận.”
Nói xong, chờ đợi một lúc vẫn không thấy âm thanh đáp lại, Trần Viễn chỉ có thể thở dài một hơi. Sau đó, anh chậm rãi xoay lưng bước nhanh xuống lầu.
Qua một lúc sau, sau khi không còn nghe được tiếng bước chân của Trần Viễn vang lên nữa. Lúc này, cửa phòng của Tiêu Hân Hân mới chậm rãi mở ra. Sau đó, ánh mắt của “Tiêu Hân Hân” không khỏi chăm chú nhìn về phía bên ngoài.
Không biết suy nghĩ như thế nào, “Tiêu Hân Hân” hơi khẽ lắc đầu một cái. Sau đó, ánh mắt của cô nhanh chóng thu hồi lại, chậm rãi quay sang nhìn về phía cửa phòng của Trần Viễn.
“Nếu như lần trước không thể tìm được thứ đồ vật gì tốt. Vậy thì, hôm nay tôi muốn nhìn xem, vừa rồi anh mang theo thứ gì về nhà!”
Trong miệng lẩm bẩm mấy câu như vậy, bước chân của “Tiêu Hân Hân” lúc này cũng nhanh chóng đi vào bên trong phòng ngủ của Trần Viễn.
Mà lúc này, Trần Viễn đã theo địa chỉ của Lưu Mẫn Nghi gửi đến, nhanh chóng đi đến để gặp vị nữ cảnh sát ưu tú của thành phố Tân Cảng.
“Em vẫn là em, làm sao anh lại hỏi một câu kỳ lạ như vậy?!”
Mặc dù đáp án để cho Trần Viễn không quá bất ngờ. Thế nhưng, không biết vì sao lúc này đối diện với vợ mình, Trần Viễn vẫn luôn có loại cảm giác hết sức kỳ lạ.
Giống như, người phụ nữ ngồi ở trước mặt anh, mặc dù bề ngoài vẫn là Tiêu Hân Hân, nhưng cách cư xử của cô lại hoàn toàn là một người khác. Chuyện này, để cho Trần Viễn nhớ đến một loại khả năng, chính là Tiêu Hân Hân bị người khác đoạt xá mất rồi.
Đây là một môn thuật pháp, do mấy tổ chức tà giáo từng có tu tập qua. Bọn họ mượn nhờ lực lượng linh hồn của bản thân, sau đó xâm chiếm cơ thể của đối phương, đem đối phương làm vật chứa, từng bước từng bước chiếm cứ thể xác của họ để cho bản thân mình sử dụng.
Mặc dù những tổ chức tà giáo này đã từng bị truy lùng gắt gao, ở trong nước hầu như đã bị tiêu diệt không còn. Nhưng nhìn biểu hiện của Tiêu Hân Hân mấy hôm nay, trong lòng Trần Viễn không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Chính vì vậy, sau khi hỏi Tiêu Hân Hân một hồi, anh đột nhiên nhích lại gần về phía cô. Sau đó, bàn tay của anh chụp lấy cổ tay của cô, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm túc, nhìn chăm chú vào trong ánh mắt của Tiêu Hân Hân.
“Nói đi, cô rốt cuộc là ai?!”
Lần nữa nghe Trần Viễn hỏi đến, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này có chút sợ hãi, vội vàng lôi kéo bàn tay của Trần Viễn ra ngoài. Thế nhưng, chỉ bằng vào chút lực lượng của bản thân, cô làm cách nào cũng không thể gạt bỏ được nắm tay của Trần Viễn.
Trong mắt mang theo mấy phần tức giận, Tiêu Hân Hân nhịn không được, lớn tiếng quát lên.
“Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ tuyệt đối không còn khách khí với anh như vừa rồi nữa đâu!”
Lần này, nghe được phong cách nói chuyện quen thuộc của Tiêu Hân Hân, rốt cuộc Trần Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau đó, trên mặt của anh lộ ra mấy phần áy náy, nhìn về phía Tiêu Hân Hân.
“Xin lỗi, là tôi đường đột!”
Thế nhưng, hỏa khí của Tiêu Hân Hân lúc này thật sự không dễ tiêu tán. Vừa rồi, Trần Viễn không những nảy sinh nghi ngời với mình, cô còn bị anh bóp lấy cổ tay đau như vậy, cô làm sao có thể nào nhịn được.
“Xin lỗi, anh nghĩ xin lỗi liền xong việc à? Hôm nay, tôi có lòng tốt để đến thăm em gái anh. Hơn nữa, tôi còn cố ý mua quà sinh nhật tặng anh. Vậy mà, anh không hề nói một tiếng cảm ơn gì với tôi thì cũng thôi đi, anh còn hoạch họe hỏi tôi đủ điều, còn bóp tôi đau như vậy. Anh nói đi, chỉ nói một câu xin lỗi liền có thể xong được ư?!”
Lần này, Trần Viễn bị Tiêu Hân Hân mắng cho một trận không thể nào ngốc đầu lên được. Nhất thời, trong lòng của anh không khỏi nảy sinh buồn bực. Vừa rồi, chẳng phải còn rất ngọt ngào, dịu dàng hay sao? Làm như thế nào, chỉ hơi bóp nhẹ một chút, cô liền đổi tính trở thành phụ nữ điêu ngoa giống như lúc xưa rồi?
Mặc dù trong lòng rõ ràng nghĩ là như vậy, nhưng Trần Viễn cũng không dám ở ngay trước mặt Tiêu Hân Hân mở miệng nói ra mấy loại lời này. Anh chỉ có thể cười gượng, gãi gãi lên cái ót của mình.
“Còn không phải cô làm tôi bất ngờ, còn tưởng là cô đã bị người ta hoán đổi, nên mới hỏi như vậy hay sao? Lúc bình thường cô cũng không có tốt tính như vậy nha?”
Tất nhiên, câu nói cuối cùng Trần Viễn cũng chỉ dám nghĩ ở trong bụng, anh cũng không có thật sự đem lời nói đó nói cho Tiêu Hân Hân nghe được.
Không thấy, lúc này ánh mắt của Tiêu Hân Hân giống như lửa điện, nhìn anh chỉ như muốn ăn tươi nuốt sống đó ư?
“Ý anh là sao? Ý anh là tôi thường ngày đối xử với anh không tốt, thế nên anh nghi ngờ tôi bị người khác giả trang có phải không? Nếu anh đã không muốn tôi đối xử với anh như vậy, thì từ đây về sau anh cũng đừng hồng được tôi mua bất cứ thứ gì để mà tặng anh!”
Lúc nói ra mấy lời này, rõ ràng khuôn mặt của Tiêu Hân Hân rất tức giận. Thậm chí, cô còn trực tiếp cầm lấy tấm thẻ ngân hàng mà cô đã chuẩn bị để làm quà sinh nhật cho Trần Viễn thu lại.
“Tấm thẻ này, tôi không muốn tặng cho anh nữa!”
Nói xong, Tiêu Hân Hân đùng đùng nổi giận, một đường đi thẳng lên trên phòng của mình.
Mà lúc này, Trần Viễn một mặt cứng đơ, đứng ở dưới lầu. Phải qua một lúc sau, anh mới đưa tay lên sờ trên cái mũi của mình, trong cổ họng phát ra một chút âm thanh khô khan.
“Vừa rồi, có phải là mình đã làm sai chuyện gì không?”
Kỳ thật, việc này cũng không thể trách Trần Viễn được. Tiêu Hân Hân đột nhiên đối xử tốt với anh như vậy. Trong khi đó, mấy ngày gần đây anh liên tục gặp phải rắc rối. Nếu như nói anh không hề nghi ngờ một chút nào, thì đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra được.
Hơn nữa, cho dù Tiêu Hân Hân tỏ ra tức giận như vậy, nhưng Trần Viễn vẫn có rất nhiều nghi hoặc. Rốt cuộc, mấy ngày hôm nay cô ta xảy ra chuyện gì, làm sao anh luôn có loại cảm giác là lạ, không có cách nào có thể giải thích được.
Đem suy nghĩ lung tung vứt bỏ ở sau đầu, Trần Viễn lần nữa phục hồi lại tâm tình, bắt đầu đi lên trên phòng ngủ của mình.
Nhưng lúc này, anh cũng không có biết được rằng, Tiêu Hân Hân sau khi nổi giận bỏ lên trên phòng, sắc mặt của cô lúc này lại trở nên tái nhợt, trên khóe môi còn chảy xuống một vệt máu tươi.
“Rốt cuộc là mình đã để lộ sơ hở gì? Vì sao anh ta lại có thể phát hiện ra được? Hơn nữa, cơ thể này không phải là vợ của anh ta hay sao? Bọn họ làm sao lại không giống như là một đôi vợ chồng?”
Tiêu Hân Hân đang thì thầm lẩm bẩm ở trong miệng một hồi. Sau đó, thần sắc của cô bỗng dưng khẽ biến, ánh mắt lanh lảnh nhìn về phía bên ngoài cửa phòng.
“Không được, kế hoạch của mình cũng không thể cứ như vậy mà thật bại. Mình nhất định phải điều tra ra, rốt cuộc anh ta đang giấu thứ bí mật gì. Chuyện này, có lẽ cần phải tiến nhanh thêm một bước nữa.”
Nghĩ như vậy, thần sắc của “Tiêu Hân Hân” nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Chỉ có điều, sắc mặt của cô lại không thể nào giống như ban đầu, cần phải ở trong phòng điều chỉnh lại một thời gian mới dám đi ra ngoài.
Mà lúc này, Trần Viễn cũng không hề hay biết những chuyện xảy ra ở trong phòng của “Tiêu Hân Hân”. Anh đang chuẩn bị tắm rửa, thay đồ thì đúng lúc này tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên. Ngay sau đó, âm thanh của Lưu Mẫn Nghi từ trong điện thoại vọng ra ngoài.
“Anh đang ở đâu? Tôi đang có việc muốn tìm anh!”
Nghe được giọng nói của Lưu Mẫn Nghi, trong lòng Trần Viễn thật sự vô cùng bất đắc dĩ. Vốn dĩ, anh còn chưa giúp cho cô giải quyết được sự việc lần trước. Lúc này, nghe được cô gọi ra ngoài để nói chuyện, Trần Viễn không khỏi cảm thấy có một chút xấu hổ.
Nhưng nói như thế nào, người ta đã tìm tới cửa để gặp mặt, anh cũng không tiện từ chối. Chính vì thế, hơi thoáng suy nghĩ một chút, Trần Viễn liền nhanh chóng đáp lại.
“Tôi đang ở nhà, cô ở chỗ nào, để tôi đến!”
“Ừm, vậy anh đến địa chỉ số…”
Qua một hồi lâu, sau khi ghi nhớ địa chỉ mà Lưu Mẫn Nghi đã nói cho mình, Trần Viễn cũng thay vội quần áo. Sau đó, anh mới lần nữa mở cửa đi ra ngoài. Lúc đ ingang qua căn phòng của Tiêu Hân Hân, không biết vì sao anh lại hơi có một chút chần chờ.
Cuối cùng, sau khi suy nghĩ một hồi, Trần Viễn vẫn quyết định đi tới gõ cửa, sau đó thấp giọng nói vọng vào bên trong.
“Hân Hân, tôi có việc cần phải ra ngoài một chút. Nếu như cô có công việc muốn tìm tôi, thì hãy liên lạc qua điện thoại với tôi…”
Sau khi nói chuyện một hồi, cũng không thấy người trong phòng đáp lại. Trần Viễn còn tưởng rằng Tiêu Hân Hân đang giận mình, thế nên mới áy náy nói ra.
“Thành thật xin lỗi, vừa rồi tôi cũng không có cố ý. Nếu như cô cảm thấy không vui, đợi tôi đi ra ngoài giải quyết xong công việc, tôi sẽ đi vào để cho cô xả giận.”
Nói xong, chờ đợi một lúc vẫn không thấy âm thanh đáp lại, Trần Viễn chỉ có thể thở dài một hơi. Sau đó, anh chậm rãi xoay lưng bước nhanh xuống lầu.
Qua một lúc sau, sau khi không còn nghe được tiếng bước chân của Trần Viễn vang lên nữa. Lúc này, cửa phòng của Tiêu Hân Hân mới chậm rãi mở ra. Sau đó, ánh mắt của “Tiêu Hân Hân” không khỏi chăm chú nhìn về phía bên ngoài.
Không biết suy nghĩ như thế nào, “Tiêu Hân Hân” hơi khẽ lắc đầu một cái. Sau đó, ánh mắt của cô nhanh chóng thu hồi lại, chậm rãi quay sang nhìn về phía cửa phòng của Trần Viễn.
“Nếu như lần trước không thể tìm được thứ đồ vật gì tốt. Vậy thì, hôm nay tôi muốn nhìn xem, vừa rồi anh mang theo thứ gì về nhà!”
Trong miệng lẩm bẩm mấy câu như vậy, bước chân của “Tiêu Hân Hân” lúc này cũng nhanh chóng đi vào bên trong phòng ngủ của Trần Viễn.
Mà lúc này, Trần Viễn đã theo địa chỉ của Lưu Mẫn Nghi gửi đến, nhanh chóng đi đến để gặp vị nữ cảnh sát ưu tú của thành phố Tân Cảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.