Ẩn Long

Chương 141: Kẻ đáng nghi

Mạc Khúc Ca Hành

04/12/2022

Nghe được cuộc đối đáp giữa hai người bọn họ, lúc này Trần Viễn cũng rốt cuộc nghĩ ra, vì sao vừa rồi Tô Thiên Hải lại cứ nhìn mình chăm chú như vậy. Bởi vì, người này chẳng phải là cha của Tô Hoàng, kẻ đã bị anh đánh chết lần trước hay sao?

Chỉ là, nhìn bộ dáng của ông ta, giống như cũng không phải đến đây để trả thù. Ngược lại, từ trong lời nói của đối phương, Trần Viễn có thể xác định một số việc. Giống như, chuyện bảo vật bị đánh cắp, hơn phân nửa là có liên quan đến các đại giả tộc ẩn thế. Bởi vì, chỉ có bọn họ mới đối với bảo vật tu luyện tỏ ra hứng thú như vậy.

Hơn nữa, từ lâu đã có lời đồn đại nói rằng. Vào thời đại tiên cổ con đường tu luyện của các võ giả thật sự bằng phẳng hơn rất nhiều. Đồng thời, trong thời đại đó còn có không ít truyền thuyết liên quan đến việc tu luyện thành tiên.

Mặc dù, theo Trần Viễn thấy chuyện thành tiên chỉ là một sự hư huyễn, hoàn toàn không thể nào tồn tại trên thế gian này được. Giống như một người luyện võ, khi luyện đến cảnh giới tối cao nhất, họ có thể cảm nhận được thiên địa linh khí ở trong trời đất, sau đó dung hợp, sử dụng chúng để phi hành. Khi đó, người tu luyện ở trong mắt của phàm nhân, chẳng phải đã thành tiên nhân rồi sao?

Nhưng mà, ở thời đại hiện tại, việc phi hành như vậy thật sự không quá mức đáng kinh ngạc. Giống như, con người có thể dùng đến tàu vũ trụ để du hành trong tinh không. Cho dù thực lực của người luyện võ có thể mạnh đến đâu đi chăng nữa, bọn họ cũng không thể nào làm được như vậy? Chính vì thế, việc thành tiên ở trong mắt của Trần Viễn chỉ là một lời thổi phồng, không có chứng cứ mà thôi.

Thế nhưng, những đại gia tộc khác thì lại không hề nghĩ giống như vậy. Bọn họ có rất nhiều bí mật, đều liên quan mật thiết đến việc tu luyện thành tiên. Hơn nữa, một khi cảnh giới đột phá đến địa tiên, không chỉ thực lực tăng mạnh, mà tuổi thọ của người tu luyện cũng tăng lên rất lớn.

Giống như, một vị tông sư bình thường, chỉ cần không phải chết yểu, thì đều có thể sống thọ hơn một trăm tuổi. Ở trong thời cổ đại, đây đã là tuổi thọ vô cùng hiếm có, thời đại ngày này càng thêm hiếm hơn rất nhiều.

Thế nhưng, một vị đại tông sư, ngoài việc cơ thể rất khó xảy ra bệnh tật, tuổi thọ của bọn họ còn có thể đạt tới hai, ba trăm tuổi. Với một người bình thường, thì đây là một con số mà không ai có thể tưởng tượng ra được. Dù sao, hiện tại người sống thọ nhất trong sách kỷ lục thế giới, cũng chỉ chưa tới một trăm hai mươi tuổi.

Nói như vậy, có thể thấy được việc tu luyện đạt đến cảnh giới càng cao, tuổi thọ lại càng tăng trưởng một cách mạnh mẽ. Chỉ cần dựa vào một điểm này, cũng đủ để cho biết bao nhiêu kẻ thèm khát. Huống hồ, theo như truyền thuyết ghi lại, một vị địa tiên có thể sống cả ngàn năm mà không chết.

Thế nên, việc bắt buộc phải có được món bảo vật liên quan đến chuyện thành tiên này, đối với tất cả các vị cường giả có mặt ở đây đều là tình thế bắt buộc. Nhưng mà, việc bảo vật đã bị đánh cắp, nhất thời để cho bọn họ rơi vào tình huống cực kỳ lúng túng.

Lúc này, nghe được ẩn ý ở trong lời nói của Trần Mặc, ánh mắt của bọn họ không khỏi liếc sang nhìn nhau. Trong đó, có một vị cường giả, tuổi tương nhìn tương đối lớn, đột nhiên đứng ra nói.

“Các vị, nếu như chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không muốn giấu giếm các vị nữa. Kỳ thật, món bảo vật này cũng không phải do chúng tôi đánh cắp. Ngược lại, tôi cũng rất hy vọng nó có thể được chúng tôi đoạt đi. Chỉ có điều, trước khi bọn tôi hành động thì bên phía khách sạn đã thông báo bảo vật bị mất rồi.”

Lời này của ông lão vừa mới nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không khỏi một trận xôn xao. Ngay cả Trần Mặc, lúc này sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

“Ngài Can, lời ấy của ngài là có ý gì?”



Lúc này, một người khác lên tiếng chất vấn.

“Ý gì? Chính là ý ở trên mặt chữ. Mạc gia chúng tôi, có gan làm thì có gan chịu, cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm như một số người.”

Nghe được tiếng chất vấn của đối phương, Mạc Can rất thản nhiên thừa nhận. Hơn nữa, giọng điệu còn mang theo mấy phần mỉa mai. Nhất thời, bầu không khí ở trong phòng họp bỗng chốc giống như bị sôi trào lên.

Bị Mạc Can trào phúng, gia chủ của nhà họ Đỗ mới tức giận quát lớn.

“Lão Can, tôi nể ông là người đã có tuổi, mới xưng hô khách khí như vậy. Ông đừng cho rằng ỷ vào một chút danh vọng của nhà họ Mạc các người, có thể tùy ý nói gì thì nói. Nhà họ Đỗ của chúng tôi, cũng không phải là để chưng cho đẹp!”

“Thật sao? Nếu không, chúng ta so tài thử một chút xem như thế nào?”

Trước sự phẫn nộ của gia chủ nhà họ Đỗ ở thủ đô, ông lão nhà họ Mạc dường như chẳng thèm để tâm một chút nào. Ngược lại, Mạc Can càng thêm phách lối, muốn cùng với đối phương so tài.

Nhất thời, gia chủ của nhà họ Đỗ không khỏi tái mặt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói ra.

“Ông… ông…”

Thế nhưng, người này lại chẳng dám chấp nhận lời thách đấu của ông lão nhà họ Mạc. Ngược lại một ít người ở đây đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt mang theo mấy phần kiêng kỵ.

Đừng nhìn ông lão nhà họ Mạc dường như đã gần đất xa trời. Nhưng thực lực của người này thật sự rất mạnh, có thể xem như là người mạnh nhất đang ngồi ở đây. Bởi vì, hơn năm mươi năm trước, bản thân ông lão nhà họ Mạc đã đột phá đến cảnh giới đại tông sư hậu kỳ. Trải qua nhiều năm như vậy tu luyện cũng không ai biết rõ thực lực chân chính của ông lão này đã đạt đến cảnh giới gì.

Có người nói, lão già họ Mạc này thực chất đã bước một chân vào cảnh giới địa tiên, có thể được xưng là bán tiên. Mặc dù danh xưng này hơi có chút hư huyễn, nhưng ai cũng không dám chắc, mình có thể là đối thủ của đối phương.

Thế nên, mặc dù nhìn thấy gia chủ nhà họ Đỗ bị Mạc Can chọc đến có chút buồn cười. Nhưng mà, tất cả mọi người ở đầy đều trầm mặc xuống, không ai phát ra một tiếng cười nào. Dù sao, ai cũng không biết người tiếp theo bị nhắm đến có phải là mình hay không.

“Được rồi, xin các vị hãy yên tĩnh một chút. Mặc dù việc mất trộm bảo vật là sự sai sót của khách sạn chúng tôi. Nhưng các vị ở đây đều hiểu rất rõ, lý do vì sao chúng tôi lại đem bảo vật lần này đưa ra đấu giá. Mục đích chân chính của buổi đấu giá hôm nay, chính là tìm hiếu bí mật đã được cất giấu ở trong bảo. Thế nhưng, vì một số người nảy sinh lòng tham, thế nên việc này cũng chỉ có thể trì hoãn lại phía sau. Đối với việc này, khách sạn của chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc!”



Lúc này, nhìn thấy bầu không khí ở trong phòng họp hơi có phần căng thẳng, rốt cuộc Trần Mặc cũng nhịn không được lần nữa đứng ra nói chuyện.

Nghe được lời này của ông ta, tất cả mọi người đều im lặng không nói thêm lời nào. Ngược lại, không biết vì sao lúc này Trần Viễn luôn có cảm giác, ánh mắt của Trần Mặc vô ý hữu ý, lại thỉnh thoảng hơi liếc nhìn về phía mình.

Mặc dù động tác này của ông ta làm rất kín đáo, nhưng bản thân Trần Viễn đã từng là một đặc công, anh đối với sự quan sát của mình vô cùng tự tin. Chuyện này, anh nhất định là không nhận lầm được.

“Tôi biết, phần lớn các vị đến buổi đấu giá lần này đều vì muốn được nhìn thấy món bảo vật đã bị đánh cắp. Thế nhưng, buổi đấu giá này đã được thông báo từ trước, thế nên cũng không thể vì một món bảo vật mà ngưng lại được. Nếu như các vị không chê, tôi có thể để nhân viên bên dưới đi chuẩn bị phòng ốc, xin mời các vị đến bên trong hội trường, tiếp tục tham gia buổi đấu giá của ngày hôm nay!”

Vừa nói, Trần Mặc vừa vỗ tay ra hiệu, để cho nhân viên cấp dưới của mình đi vào trong phòng họp, hướng dẫn các vị gia chủ có mặt ở trong phòng bắt đầu di chuyển ra bên ngoài, đi về phía hội trường đấu giá.

Tuy lời vừa rồi của Trần Mặc tỏ ra vô cùng khách sáo, nhưng nhìn động tác lúc này của ông ta thì ai cũng hiểu được. Chỉ cần có người dám tự ý rời khỏi nơi này, thậm chí là quay trở về gia tộc, thì nhất định bọn họ sẽ trở thành đối tượng được đặc biệt quan tâm, bắt đầu tiến hành điều tra.

Dù sao, bảo vật vừa bị đánh cắp, buổi đấu giá còn chưa kết thúc, người liền chạy trở về. Cho dù là ai, cũng không thể nào không nảy sinh nghi ngờ. Huống hồ, sự kiện lần này còn có thể do một số người trong bọn họ chủ mưu.

Mặc dù biết rõ là như vậy, nhưng một số người vẫn tỏ ra khó chịu. Nhất là Tô Thiên Hải, bản thân ông ta vừa mới đột phá đến cảnh giới đại tông sư, tưởng rằng sẽ được đối đãi một cách tông trọng. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái được, để cho ông ta cảm giác vô cùng tức giận.

Chỉ có ông lão nhà họ Mạc, dường như đối với việc này cũng không quá để ý. Thậm chí, trên mặt còn mang theo mấy phần ý cười, hướng về phía nhân viên của khách sạn gật đầu.

Nhìn điệu bộ của ông lão, ai cũng cảm thấy hết sức bất ngờ. Bởi vì, trong số những người có mặt ở đây, thì địa vị của ông lão này là cao nhất, cảnh giới cũng là mạnh nhất. Thế nhưng, dáng vẻ của ông lão cũng được thả với tư thái thấp nhất. Nhất thời, Trần Viễn không khỏi nhiều thâm vài phần chú ý, quan sát về phía đối phương.

“Thế nào? Cậu đã xác định được kẻ đáng nghi là ai hay chưa?”

Ngay tại lúc này, khi các vị gia chủ của các đại gia tộc đã lần lượt rời đi, đột nhiên người chủ trì của buổi đấu gia hôm nay, Trần Mặc lại tiến sát về phía Trần Viễn, thấp giọng hỏi một câu.

Tức thì, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi híp lại, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần xảo quyệt.

“Vậy theo ngài, trong số bọn họ ai mới là kẻ đáng nghi nhất?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook