Chương 276: Một quả trứng rồng
Mạc Khúc Ca Hành
18/04/2023
Bịch!
Một trận đầu óc quay cuồng diễn ra, để cho Trần Viễn hơi có mấy phần choáng váng. Nhưng ngay sau đó, anh rất nhanh liền lấy lại tinh thần, đồng thời vội vàng đứng dậy, dùng lấy ánh mắt quan sát bốn phía xung quanh.
“Ừm? Nơi này là nơi nào?!”
Nhìn một hồi, cũng không phát hiện ra bất kỳ đồ vật gì, ngoài bốn bên vách tường không một chút ánh sáng. Nhất thời, Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại lông mày. Mà lúc này, âm thanh vừa mới xuất hiện trong đầu đã biến mất không thấy gì nữa, để cho Trần Viễn có loại cảm giác như mình đang nhận phải lừa gạt.
Thế nhưng, cẩn thận đem chân khí tản mát ra ngoài, rốt cuộc Trần Viễn cũng phát hiện ra nơi này hơi có một chút khác thường. Ngay sau đó, theo hướng thông đạo Trần Viễn rất nhanh liền đi đến một chỗ đường hầm.
Cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy đường hầm Trần Viễn có loại xúc động muốn xoay người trực tiếp bỏ chạy. Bất quá, lần này đường hầm cũng đi không có bao xa, phía trước mặt anh rất nhanh liền xuất hiện một căn phòng trống. Đồng thời, toàn bộ căn phòng này được lắp lên rất nhiều bảo thạch, tạo thành từng trận hào quang rực rỡ.
Nhất thời, Trần Viễn bị cảnh tượng ở trước mắt làm cho ngây ngẩn cả người. Cho dù anh đã biết rõ Long tộc vốn hay ưa thích sưu tập bảo thạch, châu báu, hoàng kim. Nhưng số lượng bảo thạch ở trước mặt có phải cũng quá nhiều rồi không?
Cố gắng đem tâm tình khôi phục trở lại bình thường, Trần Viễn nhanh chóng đem ánh mắt dời khỏi những khối bảo thạch đang chiếu lấp lánh ở trong phòng. Lúc này, sự chú ý của anh hoàn toàn chuyển di sang một thứ khác, cũng chính là đồ vật đặc thù nhất xuất hiện ở trong căn phòng nhỏ này.
Nói là nhỏ, kỳ thật diện tích của căn phòng này so với một căn phòng phổ thông còn phải muốn lớn hơn gấp mấy chục lần. Nhưng nếu đem nó so sánh với toàn bộ kiến trúc của cung điện, thì rất rõ ràng nó chẳng hề đáng chú ý một chút nào.
Tất nhiên, những thứ này tạm thời chỉ là suy nghĩ của Trần Viễn mà thôi. Hiện tại, ánh mắt của anh hoàn toàn tập trung về phía quả trứng được đặt ở vị trí trung tâm nhất của căn phòng này. Quan sát một hồi, Trần Viễn đã có thể khẳng định, âm thanh vừa rồi dùng để kêu gọi mình, chính là từ trong quả trứng này phát ra. Hơn nữa, thông qua quan sát từ bên ngoài, thì đây rất có thể là một quả trứng rồng. Thậm chí, còn là một quả trứng mang theo huyết mạch của Long Thần.
Chỉ là, những thứ này có phải cũng quá mức trùng hợp rồi không? Anh vừa chạy đến cung điện, trứng rồng liền phát ra âm thanh kêu gọi. Chẳng lẽ, nơi này còn có bẫy rập gì đó mà anh không biết?
Hơi cẩn thận đề phòng nhìn qua bôn phía xung quanh, sau khi xác định nơi này quả thật không có cạm bẫy. Trần Viễn mới một lần nữa tiến gần về phía trứng rồng, dự định ở vị trí gần quan sát, nhìn xem nó có đặc thù gì hay là không.
Thế nhưng, ngay lúc Trần Viễn di chuyển về phía quả trứng rồng còn cách khoảng chừng năm, sáu chục mét. Lúc này, mặt đất ở dưới chân anh bỗng dưng lóe lên một trận ánh sáng. Ngay sau đó, một cỗ khí tức vô cùng cường đại từ phía bên trong quả trứng rồng phát tán ra ngoài. Đồng thời, một đoàn hư ảnh khổng lồ phiêu phù ở trên không trung, hướng ánh mắt về phía Trần Viễn nhìn đến.
“Nhân loại, cuối cùng thì ta cũng có thể chờ đợi được ngươi tìm đến nơi này. Trên người ngươi, quả nhiên là có được khí tức của nàng. Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc nàng hiện đang ở nơi nào? Nàng vẫn còn sống tốt chứ?!”
Nhìn thấy hư ảnh này, lại nghe được âm thanh nói chuyện của đối phương, Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng quỷ dị. Đồng thời, vẻ mặt của anh hơi có một chút đề phòng, chậm rãi nói ra.
“Tiền bối, ngài hỏi nàng là ai? Ta thật sự không biết rõ ngài đang hỏi người nào?”
“Ài, thời gian trôi qua lâu như vậy, cho dù là ta cũng không cách nào chống chọi lại được với vận mệnh. Có lẽ, lúc này nàng cũng không còn tồn tại. Nhưng mà, ngươi quả thật có được khí tức của nàng. Hiện tại, ngươi lại có thể tìm được đến nơi này của ta. Xem ra, đây tất thẩy đều là do duyên số sắp đặt!”
Giống như đang tự nói chuyện một mình, hư ảnh ở trên không trung cũng không có đáp lại câu hỏi của Trần Viễn, ngược lại nó có chút tiếc nuối thở ra một hơi.
Thấy một màn này, Trần Viễn thật sự cảm thấy hết sức im lặng. Giống như, đám tàn hồn này đều cùng có chung một bộ dáng như vậy, để anh cảm giác có chút quen thuộc.
“Thôi thôi, được rồi! Nếu như ngươi đã có thể tìm đến được nơi này của, vậy xem như nó với ngươi cũng là hữu duyên. Hy vọng, tương lai ngươi có thể đem nó lần nữa nở ra, đem huyết mạch của chúng ta lưu truyền đến vạn thế.”
Nói xong lời này, hư ảnh ở trên không trung đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Mà từ trong ánh mắt của Trần Viễn, có thể thấy được một vệt ánh sáng, trực tiếp chui thẳng vào trong quả trứng rồng. Đồng thời, một trận âm thanh kêu gọi từ trong đầu của Trần Viễn bắt đầu vang lên.
Bất quá, lúc này âm thanh có chút rõ ràng, giống như có một thứ đồ vật gì đó đang từ bên trong vỏ trứng chui ra ngoài.
Răng rắc…
Nghe được âm thanh này, Trần Viễn không khỏi nghiêm túc, hướng về phía quả trứng rồng ở trước mặt nhìn lại. Mà vừa mới nhìn đến, Trần Viễn không khỏi có chút giật mình. Bởi vì, lúc này bên trong vỏ trứng vậy mà có một cái móng vuốt nhỏ đang chui ra ngoài, còn đem lấy vỏ trứng tách ra. Chỉ có điều, bộ đáng của nó nhìn hơi có chút chật vật. Trần Viễn thật sự đang rất lo lắng, có phải con vật nhỏ này sẽ bị vỏ của chính nó làm cho không cách nào chui ra hay không?
Bất quá, cái suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu của Trần Viễn, một cái đầu nhỏ giống như thằn lằn, liền theo lỗ hổng của vỏ trứng nhô ra. Màng mắt của nó vẫn còn chưa có mở quá rõ ràng, ngược lại cái đầu của nó vậy mà lúc lắc, muốn đem vỏ trứng đụng vỡ. Sau một hồi, cuối cùng dựa vào móng vuốt có phần sắc nhọn của mình, con vật nhỏ này rốt cuộc cũng đem vỏ trứng phá thành một lỗ hổng lớn.
Sau đó, nó lung lay thân thể của mình, đem võ trứng tách ra, rồi chậm rãi bò ra bên ngoài. Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi hiếu kỳ, đưa mắt nhìn về phía nó.
Đây quả thật là một con rồng, chỉ có điều hình thể của nó rất nhỏ, chỉ to khoảng chừng một quá bóng da, vảy ngoài vẫn còn chưa có hiện rõ.
“Ngao…”
Đột nhiên trong miệng của con rồng nhỏ này phát ra một tiếng kêu lớn. Chỉ là, âm thanh của nó nghe có vẻ hơi kỳ quái, cũng không giống như là trong tưởng tượng của Trần Viễn, uy phong lẫm liệt. Ngược lại, âm thanh này của nó có chút non nớt, hơn nữa còn hơi có vẻ đáng yêu.
“Ngao… ngao…”
Giống như không nhận được sự đáp lại, cái đầu của nó hơi nghiêng nghiêng nhìn về phía Trần Viễn, liên tục phát ra vài tiếng. Đến lúc này, Trần Viễn mới xác định là con rồng nhỏ này đang hướng về phía anh kêu gọi. Đồng thời, trong linh hồn của anh đột nhiên truyền đến một luồng ý thức. Mặc dù vô cùng yếu ớt, nhưng Trần Viễn có thể xác định, đây là ý thức của con rồng nhỏ vẫn còn đang đứng ở trong vỏ trứng trước mặt.
“Mày đang kêu tao sao?!”
Cẩn thận đi về phía trước vài bước, Trần Viễn chậm rãi đưa tay sờ lên trên đầu của con rồng nhỏ. Lúc này, giống như cảm nhận được âm thanh của Trần Viễn truyền đến, cái đầu của nó hơi chút chuyển động, hướng về phía lòng bàn tay của Trần Viễn cọ xát một hồi.
Chỉ là, qua một lúc giống như có hơi chút đói bụng, thân hình của nó bắt đầu chuyển động, lần nữa quay trở lại quả trứng, chậm rãi hướng về phía lớp vỏ bên ngoài, hé miệng ra cắn nhẹ vài cái.
Mặc dù lớp vỏ trứng này nhìn vô cùng cứng rắn, nhưng chỉ thấy con rồng nhỏ này cắn lên vài cái, lập tức phần lớn vỏ trứng đều bị nó cắn nát. Sau đó, nó nhanh chóng đem vỏ trứng nuốt vào trong bụng. Không đến vài phút, toàn bộ vỏ trứng đều bị một mình con rồng nhỏ này cắn nuốt, ngay cả chất dịch bên trong cũng bị nó hút đến sạch sẽ.
Thấy được một màn này, Trần Viễn hơi có một chút im lặng. Bất quá, từ trong linh hồn anh có thể cảm nhận đến, con rồng nhỏ này quả thật là hơi tăng trưởng một chút ý thức. Nhất thời, Trần Viễn liền hiểu ra nguyên do ở trong đó, thì ra con rồng nhỏ này dùng lấy vỏ trứng của nó để làm thức ăn, đem dinh dưỡng cung cấp để nuôi dưỡng nó trưởng thành.
“Ngao…”
Sau khi ăn xong, con rồng nhỏ lại một lần nữa chậm chạp bò về phía Trần Viễn. Sau đó, nó cọ cọ đầu của mình vào trong lòng bàn tay của anh. Thậm chí, trong miệng của nó còn phát ra một chút âm thanh yếu ớt, giống như truyền đến một tia ý nghĩ nào đó vào trong đầu của Trần Viễn.
Nghe xong âm thanh này của nó, Trần Viễn có chút bất đắc dĩ thở ra.
“Ý mày là, mày muốn tao làm mẹ của mày sao? Nhưng mà, tao cũng không phải là cha mẹ mày, mày đi theo tao vẫn được sao?”
Nếu như là lúc trước, còn chưa có ký kết khế ước với Cự Long, Trần Viễn có lẽ sẽ trực tiếp đem con rồng nhỏ này thu làm sủng vật. Nhưng hiện tại anh cảm giác trên người mang theo một con vật nhỏ như vậy, có phải là quá phiền phức rồi không?
Hơn nữa, giống như con rồng này, anh cũng không biết phải nuôi dưỡng chúng như thế nào. Anh càng không biết phải dùng phương pháp nào để cho nó trưởng thành.
“Ngao… ngao…”
Nhưng mà, giống như rất sợ Trần Viễn đem nó vứt bỏ, con rồng nhỏ lúc này vậy mà không chút chần chừ, lập tức dùng lấy hai đầu móng vuốt, ôm chặt lấy cổ tay của Trần Viễn.
Thấy được một màn này, Trần Viễn vừa cảm thấy ngạc nhiên, lại vừa hết sức im lặng.
“Xem ra, tao cũng không thể nào đem mày vứt bỏ ở nơi này. Như vậy đi, sau này mày có thể theo tao đi ra ngoài. Nhưng mà, mày nhất định phải nghe lời của tao, không được tùy tiện hành động, có hiểu hay không?”
“Ngao…”
Cũng không biết là nó có hiểu được cách nói chuyện của Trần Viễn hay không, nhưng nghe được nó kêu lên đáp lại. Lúc này, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác, anh đành phải đem nó ôm vào trong người của mình. Sau đó, ánh mắt của anh lại một lần nữa quan sát toàn bộ không gian trong phòng.
Một trận đầu óc quay cuồng diễn ra, để cho Trần Viễn hơi có mấy phần choáng váng. Nhưng ngay sau đó, anh rất nhanh liền lấy lại tinh thần, đồng thời vội vàng đứng dậy, dùng lấy ánh mắt quan sát bốn phía xung quanh.
“Ừm? Nơi này là nơi nào?!”
Nhìn một hồi, cũng không phát hiện ra bất kỳ đồ vật gì, ngoài bốn bên vách tường không một chút ánh sáng. Nhất thời, Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại lông mày. Mà lúc này, âm thanh vừa mới xuất hiện trong đầu đã biến mất không thấy gì nữa, để cho Trần Viễn có loại cảm giác như mình đang nhận phải lừa gạt.
Thế nhưng, cẩn thận đem chân khí tản mát ra ngoài, rốt cuộc Trần Viễn cũng phát hiện ra nơi này hơi có một chút khác thường. Ngay sau đó, theo hướng thông đạo Trần Viễn rất nhanh liền đi đến một chỗ đường hầm.
Cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy đường hầm Trần Viễn có loại xúc động muốn xoay người trực tiếp bỏ chạy. Bất quá, lần này đường hầm cũng đi không có bao xa, phía trước mặt anh rất nhanh liền xuất hiện một căn phòng trống. Đồng thời, toàn bộ căn phòng này được lắp lên rất nhiều bảo thạch, tạo thành từng trận hào quang rực rỡ.
Nhất thời, Trần Viễn bị cảnh tượng ở trước mắt làm cho ngây ngẩn cả người. Cho dù anh đã biết rõ Long tộc vốn hay ưa thích sưu tập bảo thạch, châu báu, hoàng kim. Nhưng số lượng bảo thạch ở trước mặt có phải cũng quá nhiều rồi không?
Cố gắng đem tâm tình khôi phục trở lại bình thường, Trần Viễn nhanh chóng đem ánh mắt dời khỏi những khối bảo thạch đang chiếu lấp lánh ở trong phòng. Lúc này, sự chú ý của anh hoàn toàn chuyển di sang một thứ khác, cũng chính là đồ vật đặc thù nhất xuất hiện ở trong căn phòng nhỏ này.
Nói là nhỏ, kỳ thật diện tích của căn phòng này so với một căn phòng phổ thông còn phải muốn lớn hơn gấp mấy chục lần. Nhưng nếu đem nó so sánh với toàn bộ kiến trúc của cung điện, thì rất rõ ràng nó chẳng hề đáng chú ý một chút nào.
Tất nhiên, những thứ này tạm thời chỉ là suy nghĩ của Trần Viễn mà thôi. Hiện tại, ánh mắt của anh hoàn toàn tập trung về phía quả trứng được đặt ở vị trí trung tâm nhất của căn phòng này. Quan sát một hồi, Trần Viễn đã có thể khẳng định, âm thanh vừa rồi dùng để kêu gọi mình, chính là từ trong quả trứng này phát ra. Hơn nữa, thông qua quan sát từ bên ngoài, thì đây rất có thể là một quả trứng rồng. Thậm chí, còn là một quả trứng mang theo huyết mạch của Long Thần.
Chỉ là, những thứ này có phải cũng quá mức trùng hợp rồi không? Anh vừa chạy đến cung điện, trứng rồng liền phát ra âm thanh kêu gọi. Chẳng lẽ, nơi này còn có bẫy rập gì đó mà anh không biết?
Hơi cẩn thận đề phòng nhìn qua bôn phía xung quanh, sau khi xác định nơi này quả thật không có cạm bẫy. Trần Viễn mới một lần nữa tiến gần về phía trứng rồng, dự định ở vị trí gần quan sát, nhìn xem nó có đặc thù gì hay là không.
Thế nhưng, ngay lúc Trần Viễn di chuyển về phía quả trứng rồng còn cách khoảng chừng năm, sáu chục mét. Lúc này, mặt đất ở dưới chân anh bỗng dưng lóe lên một trận ánh sáng. Ngay sau đó, một cỗ khí tức vô cùng cường đại từ phía bên trong quả trứng rồng phát tán ra ngoài. Đồng thời, một đoàn hư ảnh khổng lồ phiêu phù ở trên không trung, hướng ánh mắt về phía Trần Viễn nhìn đến.
“Nhân loại, cuối cùng thì ta cũng có thể chờ đợi được ngươi tìm đến nơi này. Trên người ngươi, quả nhiên là có được khí tức của nàng. Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc nàng hiện đang ở nơi nào? Nàng vẫn còn sống tốt chứ?!”
Nhìn thấy hư ảnh này, lại nghe được âm thanh nói chuyện của đối phương, Trần Viễn có loại cảm giác vô cùng quỷ dị. Đồng thời, vẻ mặt của anh hơi có một chút đề phòng, chậm rãi nói ra.
“Tiền bối, ngài hỏi nàng là ai? Ta thật sự không biết rõ ngài đang hỏi người nào?”
“Ài, thời gian trôi qua lâu như vậy, cho dù là ta cũng không cách nào chống chọi lại được với vận mệnh. Có lẽ, lúc này nàng cũng không còn tồn tại. Nhưng mà, ngươi quả thật có được khí tức của nàng. Hiện tại, ngươi lại có thể tìm được đến nơi này của ta. Xem ra, đây tất thẩy đều là do duyên số sắp đặt!”
Giống như đang tự nói chuyện một mình, hư ảnh ở trên không trung cũng không có đáp lại câu hỏi của Trần Viễn, ngược lại nó có chút tiếc nuối thở ra một hơi.
Thấy một màn này, Trần Viễn thật sự cảm thấy hết sức im lặng. Giống như, đám tàn hồn này đều cùng có chung một bộ dáng như vậy, để anh cảm giác có chút quen thuộc.
“Thôi thôi, được rồi! Nếu như ngươi đã có thể tìm đến được nơi này của, vậy xem như nó với ngươi cũng là hữu duyên. Hy vọng, tương lai ngươi có thể đem nó lần nữa nở ra, đem huyết mạch của chúng ta lưu truyền đến vạn thế.”
Nói xong lời này, hư ảnh ở trên không trung đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Mà từ trong ánh mắt của Trần Viễn, có thể thấy được một vệt ánh sáng, trực tiếp chui thẳng vào trong quả trứng rồng. Đồng thời, một trận âm thanh kêu gọi từ trong đầu của Trần Viễn bắt đầu vang lên.
Bất quá, lúc này âm thanh có chút rõ ràng, giống như có một thứ đồ vật gì đó đang từ bên trong vỏ trứng chui ra ngoài.
Răng rắc…
Nghe được âm thanh này, Trần Viễn không khỏi nghiêm túc, hướng về phía quả trứng rồng ở trước mặt nhìn lại. Mà vừa mới nhìn đến, Trần Viễn không khỏi có chút giật mình. Bởi vì, lúc này bên trong vỏ trứng vậy mà có một cái móng vuốt nhỏ đang chui ra ngoài, còn đem lấy vỏ trứng tách ra. Chỉ có điều, bộ đáng của nó nhìn hơi có chút chật vật. Trần Viễn thật sự đang rất lo lắng, có phải con vật nhỏ này sẽ bị vỏ của chính nó làm cho không cách nào chui ra hay không?
Bất quá, cái suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu của Trần Viễn, một cái đầu nhỏ giống như thằn lằn, liền theo lỗ hổng của vỏ trứng nhô ra. Màng mắt của nó vẫn còn chưa có mở quá rõ ràng, ngược lại cái đầu của nó vậy mà lúc lắc, muốn đem vỏ trứng đụng vỡ. Sau một hồi, cuối cùng dựa vào móng vuốt có phần sắc nhọn của mình, con vật nhỏ này rốt cuộc cũng đem vỏ trứng phá thành một lỗ hổng lớn.
Sau đó, nó lung lay thân thể của mình, đem võ trứng tách ra, rồi chậm rãi bò ra bên ngoài. Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi hiếu kỳ, đưa mắt nhìn về phía nó.
Đây quả thật là một con rồng, chỉ có điều hình thể của nó rất nhỏ, chỉ to khoảng chừng một quá bóng da, vảy ngoài vẫn còn chưa có hiện rõ.
“Ngao…”
Đột nhiên trong miệng của con rồng nhỏ này phát ra một tiếng kêu lớn. Chỉ là, âm thanh của nó nghe có vẻ hơi kỳ quái, cũng không giống như là trong tưởng tượng của Trần Viễn, uy phong lẫm liệt. Ngược lại, âm thanh này của nó có chút non nớt, hơn nữa còn hơi có vẻ đáng yêu.
“Ngao… ngao…”
Giống như không nhận được sự đáp lại, cái đầu của nó hơi nghiêng nghiêng nhìn về phía Trần Viễn, liên tục phát ra vài tiếng. Đến lúc này, Trần Viễn mới xác định là con rồng nhỏ này đang hướng về phía anh kêu gọi. Đồng thời, trong linh hồn của anh đột nhiên truyền đến một luồng ý thức. Mặc dù vô cùng yếu ớt, nhưng Trần Viễn có thể xác định, đây là ý thức của con rồng nhỏ vẫn còn đang đứng ở trong vỏ trứng trước mặt.
“Mày đang kêu tao sao?!”
Cẩn thận đi về phía trước vài bước, Trần Viễn chậm rãi đưa tay sờ lên trên đầu của con rồng nhỏ. Lúc này, giống như cảm nhận được âm thanh của Trần Viễn truyền đến, cái đầu của nó hơi chút chuyển động, hướng về phía lòng bàn tay của Trần Viễn cọ xát một hồi.
Chỉ là, qua một lúc giống như có hơi chút đói bụng, thân hình của nó bắt đầu chuyển động, lần nữa quay trở lại quả trứng, chậm rãi hướng về phía lớp vỏ bên ngoài, hé miệng ra cắn nhẹ vài cái.
Mặc dù lớp vỏ trứng này nhìn vô cùng cứng rắn, nhưng chỉ thấy con rồng nhỏ này cắn lên vài cái, lập tức phần lớn vỏ trứng đều bị nó cắn nát. Sau đó, nó nhanh chóng đem vỏ trứng nuốt vào trong bụng. Không đến vài phút, toàn bộ vỏ trứng đều bị một mình con rồng nhỏ này cắn nuốt, ngay cả chất dịch bên trong cũng bị nó hút đến sạch sẽ.
Thấy được một màn này, Trần Viễn hơi có một chút im lặng. Bất quá, từ trong linh hồn anh có thể cảm nhận đến, con rồng nhỏ này quả thật là hơi tăng trưởng một chút ý thức. Nhất thời, Trần Viễn liền hiểu ra nguyên do ở trong đó, thì ra con rồng nhỏ này dùng lấy vỏ trứng của nó để làm thức ăn, đem dinh dưỡng cung cấp để nuôi dưỡng nó trưởng thành.
“Ngao…”
Sau khi ăn xong, con rồng nhỏ lại một lần nữa chậm chạp bò về phía Trần Viễn. Sau đó, nó cọ cọ đầu của mình vào trong lòng bàn tay của anh. Thậm chí, trong miệng của nó còn phát ra một chút âm thanh yếu ớt, giống như truyền đến một tia ý nghĩ nào đó vào trong đầu của Trần Viễn.
Nghe xong âm thanh này của nó, Trần Viễn có chút bất đắc dĩ thở ra.
“Ý mày là, mày muốn tao làm mẹ của mày sao? Nhưng mà, tao cũng không phải là cha mẹ mày, mày đi theo tao vẫn được sao?”
Nếu như là lúc trước, còn chưa có ký kết khế ước với Cự Long, Trần Viễn có lẽ sẽ trực tiếp đem con rồng nhỏ này thu làm sủng vật. Nhưng hiện tại anh cảm giác trên người mang theo một con vật nhỏ như vậy, có phải là quá phiền phức rồi không?
Hơn nữa, giống như con rồng này, anh cũng không biết phải nuôi dưỡng chúng như thế nào. Anh càng không biết phải dùng phương pháp nào để cho nó trưởng thành.
“Ngao… ngao…”
Nhưng mà, giống như rất sợ Trần Viễn đem nó vứt bỏ, con rồng nhỏ lúc này vậy mà không chút chần chừ, lập tức dùng lấy hai đầu móng vuốt, ôm chặt lấy cổ tay của Trần Viễn.
Thấy được một màn này, Trần Viễn vừa cảm thấy ngạc nhiên, lại vừa hết sức im lặng.
“Xem ra, tao cũng không thể nào đem mày vứt bỏ ở nơi này. Như vậy đi, sau này mày có thể theo tao đi ra ngoài. Nhưng mà, mày nhất định phải nghe lời của tao, không được tùy tiện hành động, có hiểu hay không?”
“Ngao…”
Cũng không biết là nó có hiểu được cách nói chuyện của Trần Viễn hay không, nhưng nghe được nó kêu lên đáp lại. Lúc này, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác, anh đành phải đem nó ôm vào trong người của mình. Sau đó, ánh mắt của anh lại một lần nữa quan sát toàn bộ không gian trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.