Chương 137: Tham gia buổi đấu giá
Mạc Khúc Ca Hành
27/11/2022
Mặc dù không biết vì sao Đinh Tử Hương lại muốn mời mình đến một chỗ sang trọng như vậy. Nhưng lúc này Trần Viễn cũng chợt nhớ ra, dường như Lưu Mẫn Nghi cũng muốn mời anh ăn một bữa cơm thân mật với gia đình của cô vào trưa hôm nay. Thế nên, Trần Viễn liền quyết định nhắn tin lại từ chối lời mời của Đinh Tử Hương.
Nhưng mà, còn chưa đợi cho Trần Viễn soạn tin nhắn xong, tiếng chuông điện thoại của anh lại lần nữa vang lên. Lúc này, Đinh Tử Hương đã tự mình gọi đến cho anh bằng một cú điện thoại bằng video trên Zalo.
“Anh đang ở đâu? Tôi đang trên đường đến thủ đô, anh nhanh gửi vị trí định vị của anh cho tôi đi!”
Vừa mới bật màn hình điện thoại lên, nghe được giọng nói của Đinh Tử Hương, cùng với bộ dáng gấp gáp của cô khi vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại không khỏi để cho Trần Viễn hơi nhíu mày.
Nhưng mà, còn không để cho Trần Viễn lên tiếng đáp lại, đoạn video nói chuyện giữa hai người trên điện thoại đã bị ngắt kết nối. Sau đó, Đinh Tử Hương tự mình soạn ra một đoạn tin nhắn, đại khái với nội dung là cô ta sẽ đến đón anh trong thời gian khoảng chừng hơn mười lăm phút nữa. Với lại, Đinh Tử Hương còn yêu cầu Trần Viễn phải ăn mặc cho lịch sự, để cùng cô đi đến một buổi đấu giá diễn ra vào trưa nay tại trung tâm hội nghị của khách sạn Hoàng Gia.
Nhìn đến đoạn tin nhắn này, Trần Viễn càng thêm nhíu chặt lông mày. Anh cảm giác, chuyện này dường như có chút không quá thích hơp?. Nhưng suy nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định gửi vị trí định vị của mình cho Đinh Tử Hương. Đồng thời, anh cũng tự mình thay đổi một bộ trang phục vừa người, quyết định đi ra khỏi phòng khách sạn để ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Nhìn thấy Trần Viễn trên tay vừa cầm lấy một ổ bánh mì, vừa mang theo một ly cà phê đi lại ăn uống ở trên đường, chiếc xe của Đinh Tử Hương không khỏi dừng lại nga trước mặt anh. Đồng thời, ánh mắt của cô hơi có mấy phần quái dị nhìn về phía anh.
“Này, anh định sẽ mặc như vậy để đến tham gia buổi đấu giá của ông chủ Lâm à?”
“Ừm?!”
Đột nhiên nhìn thấy chiếc xe của Đinh Tử Hương dừng lại ở trước mặt, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn.
“Tôi hỏi, sao anh không chịu trả lời?”
Nhìn thấy Trần Viễn cứ nhìn về phía chiếc xe của mình chằm chằm, vẻ mặt của Đinh Tử Hương không khỏi lộ ra mấy phần khó chịu.
Nhưng mà, Trần Viễn chỉ liếc mắt nhìn cô một chút. Sau đó, anh liền lắc đầu, tiếp tục với bữa ăn sáng của mình.
“Tôi cũng không nói là tôi sẽ đến tham dự buổi đấu giá ở khách sạn Hoàng Gia. Trưa nay, tôi đã có hẹn với một người bạn, cần phải đi ăn trưa với gia đình của cô ấy!”
Nghe Trần Viễn hời hợt trả lời một câu như vậy, Đinh Tử Hương nhất thời hừ lên một tiếng. Sau đó, giống như nhớ ra một việc gì đó, cô mới bất chợt vỗ nhẹ lên đầu của mình một cái, rồi mới áy náy hô lên.
“Thôi chết, tôi quên nhắc cho anh biết. Buổi lễ đấu giá trưa nay, ngoài một số đồ vật thông thường. Tôi còn nghe nói, ở buổi đấu giá lần này còn đem ra một vài thứ, có liên quan đến việc tu luyện từ thời cổ đại được lưu truyền lại cho đến ngày nay. Trong đó, còn có một món bảo vật hết sức quan trọng, chị tôi muốn anh thay mặt nhà họ Đinh đấu giá thành công. Tất nhiên, toàn bộ chi phí của buổi đấu giá đều do gia tộc của chúng tôi bỏ tiền ra. Nhiệm vụ của anh, chỉ là hộ tống đem món bảo vật này an toàn trở về là được.”
Lúc này, động tác của Trần Viễn bỗng dưng trở nên trì trệ, ánh mắt của anh khi nhìn về phía Đinh Tử Hương cũng hoàn toàn khác biệt. Ngay sau đó, anh vội vàng đem nửa ổ bánh mì còn lại nhét vào trong miệng, tiếp tục uống nhanh một ngụm lớn cà phê. Cuối cùng, anh mới cố gắng đem đồ ăn trong cổ họng nuốt xuống, rồi trợn trừng hai mắt lên nhìn về phía Đinh Tử Hương.
“Có phải là cô cố ý đúng không?”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, Đinh Tử Hương thật sự rất muốn cười to một trận. Nhưng suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định nén cười. Ngược lại, trong mắt còn mang theo mấy phần oan ức, nói ra.
“Tôi thật sự không phải cố ý. Vừa rồi trong lúc nói chuyện điện thoại chẳng qua là tôi không kịp thông báo với anh mà thôi. Hơn nữa, chuyện lần này vô cùng quan trọng, nó có liên quan đến một bí thuật mà gia tộc tôi đã bị thất truyền từ nhiều năm trước. Chính vì thế, tôi chỉ có thể trực tiếp đến đây để nói chuyện với anh.”
Nhìn bộ dáng vô tội của Đinh Tử Hương lúc này, quả thật Trần Viễn cũng không có cách nào để bắt bẻ được. Hơn nữa, kỳ thật anh cũng không quá rõ ràng, món đồ vật này đối với nhà họ Đinh có liên hệ như thế nào. Thế nhưng, nếu như thứ này có thể liên quan đến việc tu luyện từ thời cổ đại được truyền lưu lại. Như vậy, Trần Viễn nhất định phải đến tham gia một phen mới được.
Dù sao, trải qua một đêm tu luyện vừa qua, anh cũng đã bắt đầu nhận ra con đường tu luyện của mình thật sự quá mức thô thiển, không có cách nào phát huy ra hết được tác dụng của hai miếng ngọc bội đang dung hợp ở trong cơ thể của anh. Anh nhất định phải tìm thêm tin tức có liên quan đến những việc tu luyện đã từng thất truyền từ mấy ngàn năm trước.
“Được rồi, tôi cũng không thèm so đo với cô nữa. Nhưng mà, tôi cần phải đi ra ngoài gọi điện thoại một chút. Cô ở đây chờ tôi thêm một lúc.”
Nói xong, Trần Viễn liền xoay người rời đi. Nhưng mà, còn không đợi cho anh bước được mấy bước, trước mặt của anh lúc này bỗng dưng dừng lại một chiếc xe ô tô màu đỏ. Sau đó, một người phụ nữ với trang phục hết sức gợi cảm, từ trong ô tô bước nhanh ra ngoài.
Vừa nhìn thấy người này, ánh mắt của Trần Viễn lại một lần nữa trừng lớn. Bởi vì, người đang đứng ở trước mặt anh lúc này cũng chẳng phải ai khác, mà chính là Lưu Mẫn Nghi trong một chiếc đầm cúp ngực màu trắng hết sức xinh đẹp.
“Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn cứ chằm chằm nhìn về phía mình, Lưu Mẫn Nghi không khỏi có chút tức giận, hơi gắt giọng lên.
Nếu như không phải nhìn thấy chiếc xe quen thuộc mà tối hôm qua Lưu Mẫn Nghi đã lái đến đón mình. Lúc này, Trần Viễn thật sự rất có thể nghi ngờ, người ở trước mặt mình cũng không phải là cô, mà là một người nào đó hoàn toàn khác biệt, chẳng qua là chỉ có chút tương tự mà thôi.
Tất nhiên, sau khi nghe được tiếng nói chuyện này của Lưu Mẫn Nghi, Trần Viễn rốt cuộc cũng bình phục lại tâm tình. Anh nhìn lấy cô, trên khóe môi hơi lộ ra một chút mỉm cười.
“Thật sự là có chút trùng hợp, tôi còn dự định gọi điện thoại đến cho cô, không nghĩ đến cô lại xuất hiện ở trước mặt tôi thế này. Cái này, có thể được xem như là thần giao cách cảm hay không?”
Nghe được lời trêu chọc của Trần Viễn, lúc này hai má của Lưu Mẫn Nghi hơi thoáng có chút ửng đỏ. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô không khỏi liếc về phía Đinh Tử Hương, người mặc dù từ đầu đến cuối không có lên tiếng nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng bên này.
“Cô hẳn là Đinh Tử Hương, cháu gái của cụ Đinh, đệ nhất danh y xứ Bắc phải không?”
Vừa nhìn thấy Đinh Tử Hương, rất nhanh Lưu Mẫn Nghi liền đoán ra được thân phận của cô. Thế nhưng, còn không đợi Lưu Mẫn Nghi nói cho hết câu, Đinh Tử Hương đã nhìn sang Trần Viễn để hỏi thăm.
“Vừa rồi, anh nói có hẹn đi ăn trưa, hẳn là với cô gái này nhỉ? Nhưng mà, tôi nhớ rõ anh đã có vợ rồi kia mà?”
Lần này, nghe Đinh Tử Hương nói như vậy, nhất thời cả Trần Viễn lẫn Lưu Mẫn Nghi đều ngây ngẩn cả người. Nhất là Lưu Mẫn Nghi, cô cũng không có nghĩ đến mình bị đối phương hiểu lầm, nói ra một câu như vậy.
Mà Trần Viễn thì rất nhanh liền phản ứng được. Anh vô cùng thản nhiên, nhún nhún vai nói ra.
“Tôi với cô ấy chỉ đơn giản là bạn bè mà thôi. Còn việc đến dự buổi đấu giá trưa này, tôi sẽ tự mình có thể thu xếp được.”
Nói xong, Trần Viễn lại lần nữa quay đầu, nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi. Sau đó, anh mới phất phất tay ra hiệu với cô.
“Chúng ta đi thôi!”
Nhìn thấy động tác của Trần Viễn lúc này, Lưu Mẫn Nghi có chút không kịp phản ứng lại. Mà Đinh Tử Hương giống như phát hiện ra điều gì đó không quá thích hợp, cô liền tức tốc hô to một trận.
“Này, không phải vừa rồi anh nói là sẽ đi tham dự buổi đấu giá với tôi hay sao? Làm sao bây giờ anh lại đổi ý rồi?”
Thế nhưng, đáp lại Đinh Tử Hương lúc này chỉ là cái bóng lưng của Trần Viễn. Sau đó, Lưu Mẫn Nghi cũng bắt đầu phản ứng lại, vội vàng mở lấy cửa xe, rồi khởi động để cho xe nhanh chóng chạy phóng đi.
Nhìn theo chiếc xe ô tô của Lưu Mẫn Nghi chở theo Trần Viễn đi xa, Đinh Tử Hương lúc này mới vô cùng tức giận, nện lấy tay nhỏ của mình, quát ầm lên.
“Đồ khốn, anh hãy đợi đấy cho tôi! Nếu như không phải chuyện này là do cha và chị cả dặn dò, thì tôi cũng chẳng thèm đến để đón anh. Hừ hừ…”
Trong miệng tức giận hừ hừ lên vài tiếng. Lúc này, Đinh Tử Hương cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể lần nữa lái xe rời đi.
Nhưng mà, lúc này đang ngồi ở trong xe của Lưu Mẫn Nghi, Trần Viễn không khỏi tò mò, quay đầu sang nhìn cô.
“Hôm nay, không phải là cô nói muốn để tôi cùng gia đình cô ăn trưa hay sao? Hiện tại, chúng ta đang đi đâu đây?”
Nhìn thấy hướng lái xe của Lưu Mẫn Nghi cũng không giống như đi về phía nhà cô. Ngược lại, chiếc xe ô tô của Lưu Mẫn Nghi đang di chuyển về phía trung tâm của thành phố, chạy đến một chỗ quảng trường lớn.
“Không phải, hôm nay cha tôi có việc bận nên sẽ không thể cùng ăn trưa với chúng ta. Hiện tại, tôi muốn chở anh đến một chỗ rất thú vị. Tôi nghĩ là anh sẽ thích nó!”
Nghe Lưu Mẫn Nghi nói thế, Trần Viễn cũng không có nghi ngờ gì. Chỉ là, khi chiếc xe ô tô của cô dừng lại ở trước cổng lớn của khách sạn Hoàng Gia. Lúc này, sắc mặt của Trần Viễn có thể nào là cực kỳ đặc sắc.
“Thế nào, có phải nơi này cũng rất thú vị, đúng không?”
Nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Viễn lúc này, Lưu Mẫn Nghi hơi tủm tỉm cười, nhìn về phía anh với vẻ mặt tràn đầy tiếu ý. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không có cách nào đáp lại. Chỉ ngưng mắt nhìn về phía trung tâm cổng chính của khách sạn. Nơi đó, đang đứng lấy một bóng người hết sức quen thuộc.
Nhưng mà, còn chưa đợi cho Trần Viễn soạn tin nhắn xong, tiếng chuông điện thoại của anh lại lần nữa vang lên. Lúc này, Đinh Tử Hương đã tự mình gọi đến cho anh bằng một cú điện thoại bằng video trên Zalo.
“Anh đang ở đâu? Tôi đang trên đường đến thủ đô, anh nhanh gửi vị trí định vị của anh cho tôi đi!”
Vừa mới bật màn hình điện thoại lên, nghe được giọng nói của Đinh Tử Hương, cùng với bộ dáng gấp gáp của cô khi vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại không khỏi để cho Trần Viễn hơi nhíu mày.
Nhưng mà, còn không để cho Trần Viễn lên tiếng đáp lại, đoạn video nói chuyện giữa hai người trên điện thoại đã bị ngắt kết nối. Sau đó, Đinh Tử Hương tự mình soạn ra một đoạn tin nhắn, đại khái với nội dung là cô ta sẽ đến đón anh trong thời gian khoảng chừng hơn mười lăm phút nữa. Với lại, Đinh Tử Hương còn yêu cầu Trần Viễn phải ăn mặc cho lịch sự, để cùng cô đi đến một buổi đấu giá diễn ra vào trưa nay tại trung tâm hội nghị của khách sạn Hoàng Gia.
Nhìn đến đoạn tin nhắn này, Trần Viễn càng thêm nhíu chặt lông mày. Anh cảm giác, chuyện này dường như có chút không quá thích hơp?. Nhưng suy nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định gửi vị trí định vị của mình cho Đinh Tử Hương. Đồng thời, anh cũng tự mình thay đổi một bộ trang phục vừa người, quyết định đi ra khỏi phòng khách sạn để ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Nhìn thấy Trần Viễn trên tay vừa cầm lấy một ổ bánh mì, vừa mang theo một ly cà phê đi lại ăn uống ở trên đường, chiếc xe của Đinh Tử Hương không khỏi dừng lại nga trước mặt anh. Đồng thời, ánh mắt của cô hơi có mấy phần quái dị nhìn về phía anh.
“Này, anh định sẽ mặc như vậy để đến tham gia buổi đấu giá của ông chủ Lâm à?”
“Ừm?!”
Đột nhiên nhìn thấy chiếc xe của Đinh Tử Hương dừng lại ở trước mặt, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn.
“Tôi hỏi, sao anh không chịu trả lời?”
Nhìn thấy Trần Viễn cứ nhìn về phía chiếc xe của mình chằm chằm, vẻ mặt của Đinh Tử Hương không khỏi lộ ra mấy phần khó chịu.
Nhưng mà, Trần Viễn chỉ liếc mắt nhìn cô một chút. Sau đó, anh liền lắc đầu, tiếp tục với bữa ăn sáng của mình.
“Tôi cũng không nói là tôi sẽ đến tham dự buổi đấu giá ở khách sạn Hoàng Gia. Trưa nay, tôi đã có hẹn với một người bạn, cần phải đi ăn trưa với gia đình của cô ấy!”
Nghe Trần Viễn hời hợt trả lời một câu như vậy, Đinh Tử Hương nhất thời hừ lên một tiếng. Sau đó, giống như nhớ ra một việc gì đó, cô mới bất chợt vỗ nhẹ lên đầu của mình một cái, rồi mới áy náy hô lên.
“Thôi chết, tôi quên nhắc cho anh biết. Buổi lễ đấu giá trưa nay, ngoài một số đồ vật thông thường. Tôi còn nghe nói, ở buổi đấu giá lần này còn đem ra một vài thứ, có liên quan đến việc tu luyện từ thời cổ đại được lưu truyền lại cho đến ngày nay. Trong đó, còn có một món bảo vật hết sức quan trọng, chị tôi muốn anh thay mặt nhà họ Đinh đấu giá thành công. Tất nhiên, toàn bộ chi phí của buổi đấu giá đều do gia tộc của chúng tôi bỏ tiền ra. Nhiệm vụ của anh, chỉ là hộ tống đem món bảo vật này an toàn trở về là được.”
Lúc này, động tác của Trần Viễn bỗng dưng trở nên trì trệ, ánh mắt của anh khi nhìn về phía Đinh Tử Hương cũng hoàn toàn khác biệt. Ngay sau đó, anh vội vàng đem nửa ổ bánh mì còn lại nhét vào trong miệng, tiếp tục uống nhanh một ngụm lớn cà phê. Cuối cùng, anh mới cố gắng đem đồ ăn trong cổ họng nuốt xuống, rồi trợn trừng hai mắt lên nhìn về phía Đinh Tử Hương.
“Có phải là cô cố ý đúng không?”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, Đinh Tử Hương thật sự rất muốn cười to một trận. Nhưng suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định nén cười. Ngược lại, trong mắt còn mang theo mấy phần oan ức, nói ra.
“Tôi thật sự không phải cố ý. Vừa rồi trong lúc nói chuyện điện thoại chẳng qua là tôi không kịp thông báo với anh mà thôi. Hơn nữa, chuyện lần này vô cùng quan trọng, nó có liên quan đến một bí thuật mà gia tộc tôi đã bị thất truyền từ nhiều năm trước. Chính vì thế, tôi chỉ có thể trực tiếp đến đây để nói chuyện với anh.”
Nhìn bộ dáng vô tội của Đinh Tử Hương lúc này, quả thật Trần Viễn cũng không có cách nào để bắt bẻ được. Hơn nữa, kỳ thật anh cũng không quá rõ ràng, món đồ vật này đối với nhà họ Đinh có liên hệ như thế nào. Thế nhưng, nếu như thứ này có thể liên quan đến việc tu luyện từ thời cổ đại được truyền lưu lại. Như vậy, Trần Viễn nhất định phải đến tham gia một phen mới được.
Dù sao, trải qua một đêm tu luyện vừa qua, anh cũng đã bắt đầu nhận ra con đường tu luyện của mình thật sự quá mức thô thiển, không có cách nào phát huy ra hết được tác dụng của hai miếng ngọc bội đang dung hợp ở trong cơ thể của anh. Anh nhất định phải tìm thêm tin tức có liên quan đến những việc tu luyện đã từng thất truyền từ mấy ngàn năm trước.
“Được rồi, tôi cũng không thèm so đo với cô nữa. Nhưng mà, tôi cần phải đi ra ngoài gọi điện thoại một chút. Cô ở đây chờ tôi thêm một lúc.”
Nói xong, Trần Viễn liền xoay người rời đi. Nhưng mà, còn không đợi cho anh bước được mấy bước, trước mặt của anh lúc này bỗng dưng dừng lại một chiếc xe ô tô màu đỏ. Sau đó, một người phụ nữ với trang phục hết sức gợi cảm, từ trong ô tô bước nhanh ra ngoài.
Vừa nhìn thấy người này, ánh mắt của Trần Viễn lại một lần nữa trừng lớn. Bởi vì, người đang đứng ở trước mặt anh lúc này cũng chẳng phải ai khác, mà chính là Lưu Mẫn Nghi trong một chiếc đầm cúp ngực màu trắng hết sức xinh đẹp.
“Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn cứ chằm chằm nhìn về phía mình, Lưu Mẫn Nghi không khỏi có chút tức giận, hơi gắt giọng lên.
Nếu như không phải nhìn thấy chiếc xe quen thuộc mà tối hôm qua Lưu Mẫn Nghi đã lái đến đón mình. Lúc này, Trần Viễn thật sự rất có thể nghi ngờ, người ở trước mặt mình cũng không phải là cô, mà là một người nào đó hoàn toàn khác biệt, chẳng qua là chỉ có chút tương tự mà thôi.
Tất nhiên, sau khi nghe được tiếng nói chuyện này của Lưu Mẫn Nghi, Trần Viễn rốt cuộc cũng bình phục lại tâm tình. Anh nhìn lấy cô, trên khóe môi hơi lộ ra một chút mỉm cười.
“Thật sự là có chút trùng hợp, tôi còn dự định gọi điện thoại đến cho cô, không nghĩ đến cô lại xuất hiện ở trước mặt tôi thế này. Cái này, có thể được xem như là thần giao cách cảm hay không?”
Nghe được lời trêu chọc của Trần Viễn, lúc này hai má của Lưu Mẫn Nghi hơi thoáng có chút ửng đỏ. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô không khỏi liếc về phía Đinh Tử Hương, người mặc dù từ đầu đến cuối không có lên tiếng nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng bên này.
“Cô hẳn là Đinh Tử Hương, cháu gái của cụ Đinh, đệ nhất danh y xứ Bắc phải không?”
Vừa nhìn thấy Đinh Tử Hương, rất nhanh Lưu Mẫn Nghi liền đoán ra được thân phận của cô. Thế nhưng, còn không đợi Lưu Mẫn Nghi nói cho hết câu, Đinh Tử Hương đã nhìn sang Trần Viễn để hỏi thăm.
“Vừa rồi, anh nói có hẹn đi ăn trưa, hẳn là với cô gái này nhỉ? Nhưng mà, tôi nhớ rõ anh đã có vợ rồi kia mà?”
Lần này, nghe Đinh Tử Hương nói như vậy, nhất thời cả Trần Viễn lẫn Lưu Mẫn Nghi đều ngây ngẩn cả người. Nhất là Lưu Mẫn Nghi, cô cũng không có nghĩ đến mình bị đối phương hiểu lầm, nói ra một câu như vậy.
Mà Trần Viễn thì rất nhanh liền phản ứng được. Anh vô cùng thản nhiên, nhún nhún vai nói ra.
“Tôi với cô ấy chỉ đơn giản là bạn bè mà thôi. Còn việc đến dự buổi đấu giá trưa này, tôi sẽ tự mình có thể thu xếp được.”
Nói xong, Trần Viễn lại lần nữa quay đầu, nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi. Sau đó, anh mới phất phất tay ra hiệu với cô.
“Chúng ta đi thôi!”
Nhìn thấy động tác của Trần Viễn lúc này, Lưu Mẫn Nghi có chút không kịp phản ứng lại. Mà Đinh Tử Hương giống như phát hiện ra điều gì đó không quá thích hợp, cô liền tức tốc hô to một trận.
“Này, không phải vừa rồi anh nói là sẽ đi tham dự buổi đấu giá với tôi hay sao? Làm sao bây giờ anh lại đổi ý rồi?”
Thế nhưng, đáp lại Đinh Tử Hương lúc này chỉ là cái bóng lưng của Trần Viễn. Sau đó, Lưu Mẫn Nghi cũng bắt đầu phản ứng lại, vội vàng mở lấy cửa xe, rồi khởi động để cho xe nhanh chóng chạy phóng đi.
Nhìn theo chiếc xe ô tô của Lưu Mẫn Nghi chở theo Trần Viễn đi xa, Đinh Tử Hương lúc này mới vô cùng tức giận, nện lấy tay nhỏ của mình, quát ầm lên.
“Đồ khốn, anh hãy đợi đấy cho tôi! Nếu như không phải chuyện này là do cha và chị cả dặn dò, thì tôi cũng chẳng thèm đến để đón anh. Hừ hừ…”
Trong miệng tức giận hừ hừ lên vài tiếng. Lúc này, Đinh Tử Hương cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể lần nữa lái xe rời đi.
Nhưng mà, lúc này đang ngồi ở trong xe của Lưu Mẫn Nghi, Trần Viễn không khỏi tò mò, quay đầu sang nhìn cô.
“Hôm nay, không phải là cô nói muốn để tôi cùng gia đình cô ăn trưa hay sao? Hiện tại, chúng ta đang đi đâu đây?”
Nhìn thấy hướng lái xe của Lưu Mẫn Nghi cũng không giống như đi về phía nhà cô. Ngược lại, chiếc xe ô tô của Lưu Mẫn Nghi đang di chuyển về phía trung tâm của thành phố, chạy đến một chỗ quảng trường lớn.
“Không phải, hôm nay cha tôi có việc bận nên sẽ không thể cùng ăn trưa với chúng ta. Hiện tại, tôi muốn chở anh đến một chỗ rất thú vị. Tôi nghĩ là anh sẽ thích nó!”
Nghe Lưu Mẫn Nghi nói thế, Trần Viễn cũng không có nghi ngờ gì. Chỉ là, khi chiếc xe ô tô của cô dừng lại ở trước cổng lớn của khách sạn Hoàng Gia. Lúc này, sắc mặt của Trần Viễn có thể nào là cực kỳ đặc sắc.
“Thế nào, có phải nơi này cũng rất thú vị, đúng không?”
Nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Viễn lúc này, Lưu Mẫn Nghi hơi tủm tỉm cười, nhìn về phía anh với vẻ mặt tràn đầy tiếu ý. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không có cách nào đáp lại. Chỉ ngưng mắt nhìn về phía trung tâm cổng chính của khách sạn. Nơi đó, đang đứng lấy một bóng người hết sức quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.