Chương 133: Uống rượu
Mạc Khúc Ca Hành
23/11/2022
Nhìn chiếc xe phóng đi vun vút ở trên đại lộ, trong lòng Trần Viễn có chút nhịn không được nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi.
“Hôm nay, cô cảm thấy không được vui sao? Tôi nhìn thấy cô giống như đang rất tâm trạng?!”
Nghe Trần Viễn hỏi đến, Lưu Mẫn Nghi lúc này mới quay đầu nhìn sang, rồi chỉ gật đầu mà không đáp. Cũng không biết chiếc xe chạy đi bao lâu, khi con phố trước mắt đã vắng người qua lại, tiếng hàng rong rao trên vỉa hè cũng trở nên im ắng. Lúc này, Lưu Mẫn Nghi mới lái xe tấp vào bên lề.
Vừa mới xuống xe, Lưu Mẫn Nghi đã thở hắt ra một hơi. Sau đó, cô đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn, trong giọng nói mang theo mấy phần phiền muộn.
“Anh có muốn uống với tôi vài ly hay không?”
Nghe Lưu Mẫn Nghi đề nghị như thế, Trần Viễn không khỏi mang theo một chút bất ngờ. Nhưng suy nghĩ một hồi, anh vẫn gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, cả hai cùng đi vào trong một cái quán cốc nằm ở ven đường. Vừa mới bước chân vào quán, Lưu Mẫn Nghi đã cất tiếng gọi to.
“Ông chủ, cho cháu một nồi lẩu lớn cùng với một phần thịt nướng. Nhớ kèm theo một chai rượu nếp pha ít rượu trắng giúp cháu.”
Nghe được tiếng hô của Lưu Mẫn Nghi, ông chủ quán không khỏi xoay đầu nhìn lại. Nhưng khi thấy rõ ngươi đang kêu món là Lưu Mẫn Nghi, vẻ mặt của ông chủ quán mới trở nên niềm nở, vội vàng chạy đến.
“Mẫn Nghi, là cháu đấy à? Sao lâu như vậy rồi chú không thấy cháu ghé vô quán của chú? Có phải, dạo này có anh người yêu rồi nên quên mất ông chú già này hay không?”
Vừa nói, ông chủ quán nhậu vừa cố tình liếc mắt nhìn về phía Trần Viễn đang đứng bên cạnh, để cho sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi hơi thoáng một chút ửng hồng.
Thế nhưng, Lưu Mẫn Nghi cũng không tỏ ra khó chịu. Ngược lại trên mặt còn lộ ra một cái nụ cười hết sức tự nhiên.
“Chú này, cứ thích đùa với cháu thôi. Ai mà thèm để ý đến đứa như cháu. Với lại, cái anh này ấy à, chú đừng nhìn anh ta còn trẻ như vậy, nhưng đã là người có vợ rồi đấy chú à!”
Nghe Lưu Mẫn Nghi lên tiếng giải thích, ông chủ quán mới bật cười, sau đó tất bật liền chạy xuống bếp, chuẩn bị một phần thức ăn đem lên cho hai người bọn họ.
Nhìn Lưu Mẫn Nghi cùng với ông chủ quán nhậu nói chuyện vui vẻ với nhau, đứng ở một bên trong lòng của Trần Viễn không khỏi mang theo một chút quái dị.
Cũng không biết có phải là đã nhìn thấu suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, hay là tự mình muốn đi giải thích với Trần Viễn với cố sự có liên quan đến ông chủ quán nhậu. Lúc này, Lưu Mẫn Nghi sau khi ngồi xuống, đã bắt đầu đem chuyện trước đây nói ra.
“Ông chủ quán nhậu này trước đây là đồng nghiệp của cha tôi. Cha tôi là thủ trưởng, còn chú ấy là thuộc cấp. Khi đó, cha tôi vẫn còn làm bên đội phòng chống tội phạm ma túy. Trong một lần điều tra vụ án liên quan đến một ông trùm trong giới buốn bán ma túy, chú ấy đã bị người ta bắn trúng hai phát đạn vào ngực trái. May mắn, cả hai phát đạn đều không trúng vào tim, mà cách vị trí trái tim khoảng chừng hơn nửa centimet. Thế nên chú ấy chỉ bị thương nặng, rồi được điều về đội cảnh sát giao thông thành phố. Nhưng không biết vì lý do gì, chú ấy lại đắc tội với một gã thiếu gia của nhà họ Tô, rồi bị cách chức, thôi việc. Cuối cùng, vì không cách nào trở lại trong ngành, chú ấy chỉ có thể đi bán quán nhậu ở ven đường. Cũng may, mấy năm gần đây bố tôi đều rất quan tâm đến đồng đội cũ của mình. Mà tôi, thường hay được bố dẫn đến đây chơi, nên chú ấy đối với tôi rất quen thuộc.”
Ngồi nghe Lưu Mẫn Nghi kể chuyện một hồi, ánh mắt của Trần Viễn bỗng dưng nhìn về phía cô, mang theo mấy phần khác lạ. Lúc này, Lưu Mẫn Nghi cũng phát hiện ra cái nhìn của Trần Viễn, trên khuôn mặt của cô lộ chút lúng túng.
“Anh nhìn tôi như vậy để làm gì?”
Bị hỏi đến, lúc này Trần Viễn mới phản ứng lại, vội vàng ho khan lên một tiếng.
“Khụ khụ, không có việc gì. Vừa rồi đang nghe cô nói chuyện, tôi đột nhiên nghĩ đến một việc.”
“Việc gì?”
“Cô có muốn theo tôi học võ hay không?”
Lần trước, nghe lời đề nghị tương tự của Trần Viễn, Lưu Mẫn Nghi vô cùng sảng khoái đáp ứng. Nhưng lúc này, vẻ mặt của cô lại mang theo mấy phần do dự. Nhìn thấy biểu hiện lúc này ở trên mặt của Lưu Mẫn Nghi, Trần Viễn hơi khẽ cười một tiếng.
“Tôi biết, với độ tuổi cô hiện tại bắt đầu học võ sẽ không theo kịp người khác. Nhưng mà, từ trên người cô tôi có thể nhìn thấy được một vật. Chỉ cần có được vật này, con đường tu luyện của cô sau này sẽ cực kỳ rộng rãi.”
“Vật gì?”
Lần này, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi đã mang theo mấy phần kinh ngạc, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
Thế nhưng, sắc mặt của Trần Viễn thì rất tự nhiên, nhìn cô đáp lại.
“Kỳ thật, vật này vẫn luôn tồn tại ở trong cơ thể của cô. Chỉ cần cô chịu buông ra, thì tốc độ tu luyện sau này của cô sẽ trở nên cực kỳ thần tốc.”
Nghe đến chỗ này, lông mày của Lưu Mẫn Nghi bỗng nhiên nhíu chặt lại. Sau đó, sắc mặt của cô mang theo mấy phần ửng hồng.
“Ý anh là?”
“Ừm, thứ đó chính là ý chí, tinh thần. Tôi có thể nhìn ra được, cô đối với đồ vật mà mình muốn đạt được, đều có một sự quyết tâm rất mạnh. Hơn nữa, mấy ngày gần đây tôi còn phát hiện ra một bộ công pháp, rất thích hợp đối với người giống như cô để tu luyện. Chỉ cần cô chịu gật đầu đồng ý, tối hôm nay hoặc ngày mai, tôi sẽ chỉ dạy công pháp cho cô.”
Trần Viễn tự mình giải thích một hồi. Thế nhưng, anh không có phát hiện ra sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi hơi có mấy phần cổ quái.
“Ý anh, chỉ là như vậy thôi sao?”
Qua một lúc thật lâu, Lưu Mẫn Nghi lại một lần nữa hỏi ra nghi vấn trong lòng của mình. Lần này, Trần Viễn không khỏi ngây người một lúc. Sau đó, anh nhìn về phía cô, đáp lại.
“Ừ, chỉ có như vậy mà thôi!”
Không biết vì sao, lúc này nghe được đáp án từ Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Mẫn Nghi lại mang theo một chút thất vọng. Đồng thời, trên miệng của cô cũng truyền ra một cái thở phào nhẹ nhõm.
“Mẫn Nghi, thức ăn của con đến rồi đây. Hôm này người ở dưới quê mới gửi lên một nhóm hải sản rất tươi mới. Cháu xem, những thứ thức ăn này có vừa miệng của cháu với lại bạn cháu hay không?”
Đang lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, giọng hô của ông chủ quán bất ngờ vang lên, để cho sự chú ý của Trần Viễn cũng chuyển dời sang bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn, được ông chủ quán nhậu đặc biệt lấy ra để chiêu đãi Lưu Mẫn Nghi.
Nhìn thấy một bàn thức ăn đầy ấp, Lưu Mẫn Nghi không khỏi liếc mắt, nhìn lấy ông chủ quán nhậu.
“Chú Tình, chú cũng không cần phải đem lên nhiều thức ăn như vậy đâu. Bọn cháu chỉ có hai người, làm sao có thể ăn hết được chứ?”
Nghe Lưu Mẫn Nghi lên tiếng phàn nàn, ông chủ quán nhậu lại cười lên phà phà.
“Nhiêu đây quả thật là không có nhiều, chú thấy cháu dạo này có chút gầy. Ăn thêm một chút đồ ở dưới quê, không có thuốc thang gì, lại tốt cho sức khỏe nữa. Tôi nói như vậy có hợp lý không, anh bạn trẻ?”
Đột nhiên, nghe ông chủ quán nhậu hỏi sang đến mình, Trần Viễn không khỏi vội vàng gật đầu phụ họa.
“Mẫn Nghi, ông chủ nói rất chí lý. Sau này cô phải theo tôi học võ, ăn thêm chút thức ăn này, thì mới có sức để theo học được.”
Nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ không ngừng ra sức khuyên nhủ mình ăn uống, không hiểu vì sao trong lòng của Lưu Mẫn Nghi lại có chút buồn cười.
Nhưng mà, còn không đợi cho âm thanh của cô đáp lại, một tiếng nói chuyện ở ngoài quán đột nhiên vang lên, để cho tất cả mọi người ở đây đều không khỏi quay đầu ra nhìn.
“Các anh là ai vậy? Làm sao lại ăn nói ngang ngược như thế?”
Lúc này, phía bên ngoài quán nhậu đang tụ tập một nhóm hơn năm sáu người. Mỗi người ở trên tay còn mang theo một ít gậy gộc, vây lấy xung quanh mấy chỗ bàn ngồi ở ngoài quán nhậu.
Vừa nghe được tiếng ồn ào ở phía ngoài, ông Tình không khỏi gấp gáp chạy ra. Nhưng khi thấy rõ nhóm người đang đến tụ tập là ai, sắc mặt của ông Tình lúc này cũng trở nên trắng bệch.
“Chú Tình, bọn họ là ai vậy?”
Lưu Mẫn Nghi đi theo ở phía sau lưng của ông Tình có vài bước. Thế nên, nhìn thấy biến hóa ở trên mặt của ông ấy, cô cũng nhìn ra nơi này xảy ra chút chuyện. Chính vì thế, cô mới không khỏi tiến lên vài bước, hướng về phía ông Tình để hỏi thăm.
Nhưng mà, ông Tình lại cố ý lắc đầu, còn nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi tha thiết nói ra.
“Mẫn Nghi, hôm nay chú sợ là không thể nào tiếp đãi được cháu với bạn của cháu rồi. Đám người này rất ngang ngược, hơn nữa thế lực phía sau cũng rất mạnh. Cháu với bạn cháu mau về đi, để chú ra ngoài nói chuyện với bọn chúng.”
Nói xong, ông Tình dự định bước nhanh ra bên ngoài. Nhưng mà, lúc này Lưu Mẫn Nghi đã đưa tay ra ngăn lại.
“Chú, nếu chú vẫn xem cháu là người thân của chú, thì việc này chú cần phải nói ra rõ ràng cho cháu biết. Cháu cũng không thể để cho đám người bên ngoài làm loạn, ảnh hưởng đến việc làm ăn của chú được. Hơn nữa, hiện tại trung ương đang có chính sách, tích cực dọn dẹp băng nhóm xã hội ở trên địa bàn thành phố. Cháu không có lý do nào mà bỏ qua cho bọn chúng được.”
“Nhưng mà…”
Ông Tình còn muốn lên tiếng giải thích một phen, nhưng lúc này Lưu Mẫn Nghi đã lắc đầu, trực tiếp xông ra phía bên ngoài, đi về phía đám người đang gây rối ở trước cửa tiệm.
Thế nhưng, ngay lúc bước chân của Lưu Mẫn Nghi chỉ còn cách nhóm du côn hơn mấy chục thước. Lúc này, một giọng nói đầy văng tục đã ở gần đó phun ra ngoài.
“Mẹ kiếp, ông nói tụi mày đều điếc cả hết rồi sao hả? Nơi này hôm nay không có làm ăn gì cả, chúng mày nhanh cút hết cho ông!”
“Hôm nay, cô cảm thấy không được vui sao? Tôi nhìn thấy cô giống như đang rất tâm trạng?!”
Nghe Trần Viễn hỏi đến, Lưu Mẫn Nghi lúc này mới quay đầu nhìn sang, rồi chỉ gật đầu mà không đáp. Cũng không biết chiếc xe chạy đi bao lâu, khi con phố trước mắt đã vắng người qua lại, tiếng hàng rong rao trên vỉa hè cũng trở nên im ắng. Lúc này, Lưu Mẫn Nghi mới lái xe tấp vào bên lề.
Vừa mới xuống xe, Lưu Mẫn Nghi đã thở hắt ra một hơi. Sau đó, cô đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn, trong giọng nói mang theo mấy phần phiền muộn.
“Anh có muốn uống với tôi vài ly hay không?”
Nghe Lưu Mẫn Nghi đề nghị như thế, Trần Viễn không khỏi mang theo một chút bất ngờ. Nhưng suy nghĩ một hồi, anh vẫn gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, cả hai cùng đi vào trong một cái quán cốc nằm ở ven đường. Vừa mới bước chân vào quán, Lưu Mẫn Nghi đã cất tiếng gọi to.
“Ông chủ, cho cháu một nồi lẩu lớn cùng với một phần thịt nướng. Nhớ kèm theo một chai rượu nếp pha ít rượu trắng giúp cháu.”
Nghe được tiếng hô của Lưu Mẫn Nghi, ông chủ quán không khỏi xoay đầu nhìn lại. Nhưng khi thấy rõ ngươi đang kêu món là Lưu Mẫn Nghi, vẻ mặt của ông chủ quán mới trở nên niềm nở, vội vàng chạy đến.
“Mẫn Nghi, là cháu đấy à? Sao lâu như vậy rồi chú không thấy cháu ghé vô quán của chú? Có phải, dạo này có anh người yêu rồi nên quên mất ông chú già này hay không?”
Vừa nói, ông chủ quán nhậu vừa cố tình liếc mắt nhìn về phía Trần Viễn đang đứng bên cạnh, để cho sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi hơi thoáng một chút ửng hồng.
Thế nhưng, Lưu Mẫn Nghi cũng không tỏ ra khó chịu. Ngược lại trên mặt còn lộ ra một cái nụ cười hết sức tự nhiên.
“Chú này, cứ thích đùa với cháu thôi. Ai mà thèm để ý đến đứa như cháu. Với lại, cái anh này ấy à, chú đừng nhìn anh ta còn trẻ như vậy, nhưng đã là người có vợ rồi đấy chú à!”
Nghe Lưu Mẫn Nghi lên tiếng giải thích, ông chủ quán mới bật cười, sau đó tất bật liền chạy xuống bếp, chuẩn bị một phần thức ăn đem lên cho hai người bọn họ.
Nhìn Lưu Mẫn Nghi cùng với ông chủ quán nhậu nói chuyện vui vẻ với nhau, đứng ở một bên trong lòng của Trần Viễn không khỏi mang theo một chút quái dị.
Cũng không biết có phải là đã nhìn thấu suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, hay là tự mình muốn đi giải thích với Trần Viễn với cố sự có liên quan đến ông chủ quán nhậu. Lúc này, Lưu Mẫn Nghi sau khi ngồi xuống, đã bắt đầu đem chuyện trước đây nói ra.
“Ông chủ quán nhậu này trước đây là đồng nghiệp của cha tôi. Cha tôi là thủ trưởng, còn chú ấy là thuộc cấp. Khi đó, cha tôi vẫn còn làm bên đội phòng chống tội phạm ma túy. Trong một lần điều tra vụ án liên quan đến một ông trùm trong giới buốn bán ma túy, chú ấy đã bị người ta bắn trúng hai phát đạn vào ngực trái. May mắn, cả hai phát đạn đều không trúng vào tim, mà cách vị trí trái tim khoảng chừng hơn nửa centimet. Thế nên chú ấy chỉ bị thương nặng, rồi được điều về đội cảnh sát giao thông thành phố. Nhưng không biết vì lý do gì, chú ấy lại đắc tội với một gã thiếu gia của nhà họ Tô, rồi bị cách chức, thôi việc. Cuối cùng, vì không cách nào trở lại trong ngành, chú ấy chỉ có thể đi bán quán nhậu ở ven đường. Cũng may, mấy năm gần đây bố tôi đều rất quan tâm đến đồng đội cũ của mình. Mà tôi, thường hay được bố dẫn đến đây chơi, nên chú ấy đối với tôi rất quen thuộc.”
Ngồi nghe Lưu Mẫn Nghi kể chuyện một hồi, ánh mắt của Trần Viễn bỗng dưng nhìn về phía cô, mang theo mấy phần khác lạ. Lúc này, Lưu Mẫn Nghi cũng phát hiện ra cái nhìn của Trần Viễn, trên khuôn mặt của cô lộ chút lúng túng.
“Anh nhìn tôi như vậy để làm gì?”
Bị hỏi đến, lúc này Trần Viễn mới phản ứng lại, vội vàng ho khan lên một tiếng.
“Khụ khụ, không có việc gì. Vừa rồi đang nghe cô nói chuyện, tôi đột nhiên nghĩ đến một việc.”
“Việc gì?”
“Cô có muốn theo tôi học võ hay không?”
Lần trước, nghe lời đề nghị tương tự của Trần Viễn, Lưu Mẫn Nghi vô cùng sảng khoái đáp ứng. Nhưng lúc này, vẻ mặt của cô lại mang theo mấy phần do dự. Nhìn thấy biểu hiện lúc này ở trên mặt của Lưu Mẫn Nghi, Trần Viễn hơi khẽ cười một tiếng.
“Tôi biết, với độ tuổi cô hiện tại bắt đầu học võ sẽ không theo kịp người khác. Nhưng mà, từ trên người cô tôi có thể nhìn thấy được một vật. Chỉ cần có được vật này, con đường tu luyện của cô sau này sẽ cực kỳ rộng rãi.”
“Vật gì?”
Lần này, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi đã mang theo mấy phần kinh ngạc, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
Thế nhưng, sắc mặt của Trần Viễn thì rất tự nhiên, nhìn cô đáp lại.
“Kỳ thật, vật này vẫn luôn tồn tại ở trong cơ thể của cô. Chỉ cần cô chịu buông ra, thì tốc độ tu luyện sau này của cô sẽ trở nên cực kỳ thần tốc.”
Nghe đến chỗ này, lông mày của Lưu Mẫn Nghi bỗng nhiên nhíu chặt lại. Sau đó, sắc mặt của cô mang theo mấy phần ửng hồng.
“Ý anh là?”
“Ừm, thứ đó chính là ý chí, tinh thần. Tôi có thể nhìn ra được, cô đối với đồ vật mà mình muốn đạt được, đều có một sự quyết tâm rất mạnh. Hơn nữa, mấy ngày gần đây tôi còn phát hiện ra một bộ công pháp, rất thích hợp đối với người giống như cô để tu luyện. Chỉ cần cô chịu gật đầu đồng ý, tối hôm nay hoặc ngày mai, tôi sẽ chỉ dạy công pháp cho cô.”
Trần Viễn tự mình giải thích một hồi. Thế nhưng, anh không có phát hiện ra sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi hơi có mấy phần cổ quái.
“Ý anh, chỉ là như vậy thôi sao?”
Qua một lúc thật lâu, Lưu Mẫn Nghi lại một lần nữa hỏi ra nghi vấn trong lòng của mình. Lần này, Trần Viễn không khỏi ngây người một lúc. Sau đó, anh nhìn về phía cô, đáp lại.
“Ừ, chỉ có như vậy mà thôi!”
Không biết vì sao, lúc này nghe được đáp án từ Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Mẫn Nghi lại mang theo một chút thất vọng. Đồng thời, trên miệng của cô cũng truyền ra một cái thở phào nhẹ nhõm.
“Mẫn Nghi, thức ăn của con đến rồi đây. Hôm này người ở dưới quê mới gửi lên một nhóm hải sản rất tươi mới. Cháu xem, những thứ thức ăn này có vừa miệng của cháu với lại bạn cháu hay không?”
Đang lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, giọng hô của ông chủ quán bất ngờ vang lên, để cho sự chú ý của Trần Viễn cũng chuyển dời sang bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn, được ông chủ quán nhậu đặc biệt lấy ra để chiêu đãi Lưu Mẫn Nghi.
Nhìn thấy một bàn thức ăn đầy ấp, Lưu Mẫn Nghi không khỏi liếc mắt, nhìn lấy ông chủ quán nhậu.
“Chú Tình, chú cũng không cần phải đem lên nhiều thức ăn như vậy đâu. Bọn cháu chỉ có hai người, làm sao có thể ăn hết được chứ?”
Nghe Lưu Mẫn Nghi lên tiếng phàn nàn, ông chủ quán nhậu lại cười lên phà phà.
“Nhiêu đây quả thật là không có nhiều, chú thấy cháu dạo này có chút gầy. Ăn thêm một chút đồ ở dưới quê, không có thuốc thang gì, lại tốt cho sức khỏe nữa. Tôi nói như vậy có hợp lý không, anh bạn trẻ?”
Đột nhiên, nghe ông chủ quán nhậu hỏi sang đến mình, Trần Viễn không khỏi vội vàng gật đầu phụ họa.
“Mẫn Nghi, ông chủ nói rất chí lý. Sau này cô phải theo tôi học võ, ăn thêm chút thức ăn này, thì mới có sức để theo học được.”
Nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ không ngừng ra sức khuyên nhủ mình ăn uống, không hiểu vì sao trong lòng của Lưu Mẫn Nghi lại có chút buồn cười.
Nhưng mà, còn không đợi cho âm thanh của cô đáp lại, một tiếng nói chuyện ở ngoài quán đột nhiên vang lên, để cho tất cả mọi người ở đây đều không khỏi quay đầu ra nhìn.
“Các anh là ai vậy? Làm sao lại ăn nói ngang ngược như thế?”
Lúc này, phía bên ngoài quán nhậu đang tụ tập một nhóm hơn năm sáu người. Mỗi người ở trên tay còn mang theo một ít gậy gộc, vây lấy xung quanh mấy chỗ bàn ngồi ở ngoài quán nhậu.
Vừa nghe được tiếng ồn ào ở phía ngoài, ông Tình không khỏi gấp gáp chạy ra. Nhưng khi thấy rõ nhóm người đang đến tụ tập là ai, sắc mặt của ông Tình lúc này cũng trở nên trắng bệch.
“Chú Tình, bọn họ là ai vậy?”
Lưu Mẫn Nghi đi theo ở phía sau lưng của ông Tình có vài bước. Thế nên, nhìn thấy biến hóa ở trên mặt của ông ấy, cô cũng nhìn ra nơi này xảy ra chút chuyện. Chính vì thế, cô mới không khỏi tiến lên vài bước, hướng về phía ông Tình để hỏi thăm.
Nhưng mà, ông Tình lại cố ý lắc đầu, còn nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi tha thiết nói ra.
“Mẫn Nghi, hôm nay chú sợ là không thể nào tiếp đãi được cháu với bạn của cháu rồi. Đám người này rất ngang ngược, hơn nữa thế lực phía sau cũng rất mạnh. Cháu với bạn cháu mau về đi, để chú ra ngoài nói chuyện với bọn chúng.”
Nói xong, ông Tình dự định bước nhanh ra bên ngoài. Nhưng mà, lúc này Lưu Mẫn Nghi đã đưa tay ra ngăn lại.
“Chú, nếu chú vẫn xem cháu là người thân của chú, thì việc này chú cần phải nói ra rõ ràng cho cháu biết. Cháu cũng không thể để cho đám người bên ngoài làm loạn, ảnh hưởng đến việc làm ăn của chú được. Hơn nữa, hiện tại trung ương đang có chính sách, tích cực dọn dẹp băng nhóm xã hội ở trên địa bàn thành phố. Cháu không có lý do nào mà bỏ qua cho bọn chúng được.”
“Nhưng mà…”
Ông Tình còn muốn lên tiếng giải thích một phen, nhưng lúc này Lưu Mẫn Nghi đã lắc đầu, trực tiếp xông ra phía bên ngoài, đi về phía đám người đang gây rối ở trước cửa tiệm.
Thế nhưng, ngay lúc bước chân của Lưu Mẫn Nghi chỉ còn cách nhóm du côn hơn mấy chục thước. Lúc này, một giọng nói đầy văng tục đã ở gần đó phun ra ngoài.
“Mẹ kiếp, ông nói tụi mày đều điếc cả hết rồi sao hả? Nơi này hôm nay không có làm ăn gì cả, chúng mày nhanh cút hết cho ông!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.