Chương 15
Tiểu Hợp Các Điểu Tử
06/11/2020
Lúc về đến nhà đã là chạng vạng tối, Trần Diệc Tâm vào phòng bếp: "Tối nay ăn mì?"
Trần Diệc Tâm thật mệt mỏi, đứng trước bếp ngây ngẩn hồi lâu mới phản ứng, đi xem tủ lạnh, dầu nóng đến bắn tung ra mà cậu vẫn chưa băm xong gừng tỏi, cuối cùng Thiệu An đành ủn cậu ra ngoài, động tay hơn mười phút rồi bưng hai chén mì ra.
Đồ ăn kèm là trứng trần nước sôi, tay nghề Thiệu An chưa đạt, miếng của mình cháy khét hơn nửa, phần của Trần Diệc Tâm còn khá, cắn ra vẫn được lòng đào.
Trần Diệc Tâm ăn nửa bát rồi đặt đũa xuống, Thiệu An nhìn cậu ăn trứng xong, vốn định dỗ mấy câu để cậu ăn thêm mấy miếng, Trần Diệc Tâm đã giống như đoán được lòng hắn mà chạy trốn ra phòng khách, ngồi ở ghế salon ăn măng cụt.
Có một quả măng cụt rất cứng, xoay mãi không ra, Trần Diệc Tâm giống như con hải cẩu ôm cái vỏ trai, gõ cái vỏ lên bàn trà đầy vẻ không hy vọng gì.
Gõ được mấy cái thì Thiệu An nhìn thấy, hắn cũng ngồi trên ghế salon, vốn định làm bộ lơ đãng tay không bẻ được, sau khi thử mấy lần lại phát hiện trái măng cụt này thật sự là xảo quyệt.
Trần Diệc Tâm nhìn quả măng cụt, có chút không đành lòng: "Hay là không ăn nữa đi."
"Chờ." Thiệu An khăng khăng phân cao thấp, vào phòng bếp lấy cái thớt, một tay giữ măng cụt một tay cầm dao phay.
"Đừng đứng gần như vậy." Thiệu An dùng cùi chỏ chặn chặn Trần Diệc Tâm, sau đó lưỡi dao chọc xuống vỏ măng cụt, hai ba lần, vẫn không có hiệu quả gì.
"Hay là thử giống như dập tỏi đi." Trần Diệc Tâm ở phía sau bắt chước động tác dập tỏi, ánh mắt chăm chăm nhìn vào quả măng cụt quật cường ko chịu cho người làm thịt, thật sự vẫn rất muốn ăn.
Thiệu An cảm thấy không hữu dụng lắm, nhưng vẫn thử xem sao.
Dĩ nhiên không dùng được.
Cuối cùng Thiệu An dùng đầu dao nhọn cắm ngay vào đít măng cụt, oán giận đập vào thớt như chẻ củi, rốt cuộc mới cạy được phần tử ngoan cố này ra.
Trần Diệc Tâm đứng bên nhìn mà kinh hồn bạt vía, rất sợ Thiệu An bị đứt tay, chờ đến khi phần múi thịt trắng nõn được rút ra bón tới bên miệng, đầu lưỡi liền cũng mút lên cả ngón tay dính nước.
"Em đừng..." Miệng lưỡi Thiệu An khô khốc, chỉ là không phải muốn ăn măng cụt.
Sau khi rửa xong bát đũa Trần Diệc Tâm đang định về phòng nghỉ ngơi, thấy cửa sân thượng còn mở, do dự một hồi vẫn đi qua, Thiệu An ở đó đúng như dự đoán, tựa vào lan can hút thuốc.
Thời điểm hắn quay đầu lại cũng vừa mới nhả khói từ lỗ mũi ra ngoài, cũng không biết Trần Diệc Tâm đang ở phía sau, cho nên chớp mắt thờ ơ, môi hé mở mà hàm răng khóa chặt, giống như cảnh quay chậm đặc tả màn muốn nói lại thôi của nhân vật chính.
Cảnh này trong phim hẳn sẽ được quay trong một buổi tối đêm, có một cây nến vàng, cùng một trận tuyết nhỏ, thứ anh ta muốn nói lại thôi nhất định là tình và ái, mà anh ta chính là kẻ tương tư cầu mà không được.
Chờ cặp mắt thâm thúy kia lần nữa mở ra, thứ trào ra ngoài chính là làn thu thủy.
Thấy Trần Diệc Tâm đứng bên cạnh mình, Thiệu An liền định dập tắt nửa điếu thuốc còn lại. Tay phải đang định nhấn thuốc lên lan can, Trần Diệc Tâm bèn dùng hai ngón tay chặn điếu thuốc lại, đưa đến bên mép mình khẽ cắn vào miệng hít một hơi, sau khi nhả khói cũng không có ý trả lại cho Thiệu An.
Thiệu An không biết Trần Diệc Tâm biết hút thuốc, trước đó hắn chưa bao giờ ngửi được mùi vị thuốc lá trên người cậu, chỉ là động tác trước mắt lại thành thạo như người nghiện thuốc.
Ánh lửa tàn tạ càng đốt càng cạn, Trần Diệc Tâm không còn kẹp điếu thuốc trên tay nữa, mà dùng ba ngón tay cầm đầu lọc đưa lên miệng hít một hơi cuối cùng, khói mù phả ra từ khoang miệng chậm rãi xông lên chóp mũi, không được hít vào, liền tiêu tan trong gió.
Lúc này có gió, gió đầu mùa hạ, mang theo độ ẩm cùng hơi nóng đánh úp, rất khó khiến người ta thấy mát mẻ.
Lúc này cũng có ánh sáng, tia sáng của nắng chiều rơi bên người bọn họ, không biết đem chiếc bóng kéo dài đến nơi đâu, rơi trên không trung hay trên mặt đất.
Tiếng vang duy nhất giữa đất trời không tới từ bên cạnh, Trần Diệc Tâm nhìn xuống, có thể thấy một bé trai năm sáu tuổi vỗ bóng rổ, mỗi lần lỡ tay loạn nhịp, ba đứa bé sẽ giúp một tay, chờ quả bóng về lại lòng bàn tay đứa bé, cả hai đều cười lên giòn giã.
Một đứa bé, Trần Diệc Tâm thầm nghĩ, đó là một đứa bé rất nhỏ, không hiểu rõ thứ gì.
Một đứa trẻ mơ hồ, nhưng được ba mẹ thương yêu.
"Mục Ninh Chiêu nói số điện thoại của anh ta những năm này không đổi, nếu em muốn đến thăm Mục Hoa, lúc nào cũng có thể liên lạc với anh ta." Thiệu An vừa nói, vừa cầm bàn tay Trần Diệc Tâm, bóp tắt điếu thuốc.
"Nghĩ gì vậy?" Thiệu An hỏi.
"Nghĩ đến anh." Trần Diệc Tâm nói ra lời tỏ tình mập mờ không đầu không cuối, đầu ngón tay khẽ gõ trên lan can, còn muốn một điếu nữa.
Cậu không chỉ muốn một điếu, cậu còn muốn thứ gì đó càng thêm kích thích.
"Nghĩ đến việc anh không giống như trước."
"Ban đầu không định thuê nhà riêng vào năm hai, trước khi thuê em ở chung với một du học sinh tới từ châu Phi---- nhà trọ thiếu chỗ, em lại liên hệ chậm, cho nên được xếp ra khu quốc tế của kí túc xá Đại học. Nơi đó có du học sinh từ khắp nơi, rất ồn ào, đặc biệt rất nhiều người da đen--- ai cũng thích tiệc tùng, tầng em ở có em và một người Hàn là hai người châu Á, vốn không định gây mâu thuẫn, mà em cũng tìm được nhà bên ngoài rồi, chỉ là hôm ấy bọn họ high tới tận nửa đêm."
"Em quả thật không chịu nổi, gõ cửa muốn nói lý, chưa nói được một câu đã bị lôi vào khóa trái cửa, bạn da đen nắm cánh tay em liên tục cười sằng sặc, hỏi em có muốn cùng nhau không."
"Thật ra ngày đó em rất sợ, sáu bảy người da đen, không phải uống nhiều thì cũng là hít lắm, có hai người đầu óc không tỉnh táo còn trần truồng toàn thân, du học sinh không được mang súng, bọn họ lại trắng trợn trao đổi băng đạn vui đùa... Người một mực khống chế em kia cuốn một điếu cần định nhét vào miệng em, em nín thở nhưng vẫn bị khói thuốc làm cho bị sặc, lúc ấy em đã nghĩ mình xong rồi."
"Kết quả cửa bị đá văng----."
Trần Diệc Tâm lắc đầu cười: "Bạn người Hàn không dám gõ cửa, nhưng đứng bên ngoài nghe mùi không ổn, liền sớm báo cảnh sát."
"Ngày đó cảnh sát không lấy khẩu cung của em, thời khắc mấu chốt người Hàn coi như đáng tin cậy, nói với cảnh sát chuyện không liên quan đến em. Nhưng em vẫn bị hít phải hai hơi, phản ứng rất lớn, không thoải mái, thậm chí còn sốt hai ngày, hai ngày sau nhiệt độ ổn định lại, anh cũng bay tới."
"Em không nói chuyện này với anh, thật ra em rất muốn kể với anh nỗi sợ lúc đó, chỉ là em lại nghĩ, anh nghe được em nói bên trong có sáu bảy người da đen hít thuốc, câu đầu tiên anh nhất định sẽ hỏi, là em và bọn họ đã lên giường?"
Đứa bé trai cười giòn giã đã cùng ba trở về nhà, thi thoảng màn yên lặng sẽ bị chim sẻ bay qua phá vỡ.
Thiệu An khàn giọng: "Lúc ấy em... nên nói cho anh."
"Nói cho anh, anh thật sự sẽ đưa em hai hộp condoms. Lúc ấy quan hệ giữa bọn mình đã rất căng thẳng, em không muốn có thêm chuyện khiến anh nghi ngờ, em không nỡ, cũng không chịu nổi."
Thiệu An không biết hành động 'đưa condoms' kia là do mắt mình mù đến độ nào mới làm ra được, trực giác nói với hắn rằng đó cũng là cái gai đâm trong lòng Trần Diệc Tâm sâu nhất: "Đó là trước kia."
"Đó là nguyên nhân năm hết tết đến em đều ở nơi này." Trần Diệc Tâm ý đồ gợi lại chuyện xưa, "Thiệu An, một đám người da màu không quen biết cũng khiến anh sinh lòng nghi ngờ, bây giờ anh lại để em chủ động liên lạc Mục Ninh Chiêu?" Cậu khẽ cười một tiếng, "Anh rốt cuộc nghĩ gì?"
Trần Diệc Tâm không thể nghi ngờ là người thích cười, vui vẻ sẽ cười, thời điểm mơ màng cũng cười, Thiệu An chọc cậu không vui cậu cũng sẽ không nhịn được cười lên, bây giờ cậu cũng cười, chỉ khác ở chỗ, nụ cười này chứa nhiều phần bi thương.
Chỉ thấy cậu đắm chìm trong ánh nắng chiều tà, toàn thân được phủ một lớp vàng óng, xinh đẹp đến không thật. Dáng vẻ kia, nói sao nhỉ, nói là cam chịu số phận, thì lại không tuyệt vọng chút nào, nhưng trong mắt không có một tia đùa giỡn, hoàn toàn thẳng thắn chân thật.
Lúc này có con chim bay đến góc mái hiên, Trần Diệc Tâm vốn không chú ý, ai lại tự dưng chú ý con chim cu gáy này đậu ở xó nào chứ, cho tới khi Thiệu An vỗ vai cậu, để cậu ngẩng đầu nhìn----
Gạch men sứ trên góc tường có những vết đục lỗ, vốn là dùng để luồn đường ống của điều hòa phòng khách, nhưng sau khi thay bằng điều hòa trung tâm nó liền trở nên vô dụng, Trần Diệc Tâm dùng giấy cứng trắng dán vào, giấu giữa gạch men trắng dù sao cũng không dễ thấy.
Mà bây giờ, vị trí vốn được giấy cứng che đi nay lại bị đục ra một cái hang, cửa hang rải rác mấy nhánh cây khô, chim cu gáy sợ người lạ, liền rúc vào trong cửa hang, vừa vặn được che kín thân mình.
Trần Diệc Tâm lùi về sau hết cỡ, muốn tìm góc độ xem xem cái sào huyệt này bên trong thế nào, nhưng cậu lui đến kịch tường cũng chỉ thấy được cu gáy rụt rụt cái đầu, không được bao lâu, cu gáy mẹ vỗ cánh bay đi, từ vị trí của Trần Diệc Tâm rốt cuộc có thể nhìn thấy hình dáng bên trong tổ chim.
"Cái này có từ bao giờ thế?" Trần Diệc Tâm hỏi Thiệu An, Thiệu An cũng tỏ vẻ không rõ.
Hắn thấy Trần Diệc Tâm hứng thú, liền ngồi xổm xuống ôm lấy chân cậu, tư thế ôm này thật giống con trai cùng ba, nếu Trần Diệc Tâm bé hơn chút nữa.
Thiệu An sợ Trần Diệc Tâm vẫn không nhìn thấy: "Nếu không hay là ngồi lên vai đi?"
"Nhìn được!" Cậu vỗ vỗ vai Thiệu An mấy lần, "Có năm quả trứng!"
"Em thử sờ một cái?"
"Không được, nhỡ dính mùi người lạ, chim mẹ không nhận ra thì làm sao?"
"Sờ một cái thôi mà." Thiệu An tiếp tục xui cậu, "Anh cũng không bảo dỡ ổ nó xuống nấu cơm, hay là em chưa nghịch tổ chim bao giờ?"
"Ái chà, Thiệu tiên sinh ngài từ nhỏ đến lớn mặc áo gấm ăn cơm ngọc, tôi còn tưởng ngài không phân biệt được các loại ngũ cốc không phân biệt được cu gáy với bồ câu chứ, ra là còn biết nghịch tổ chim." Bẩn thì bẩn thật, nhưng Trần Diệc Tâm vẫn không nhịn được dùng ngón tay chọc chọc mấy quả trứng.
"Nóng hầm hập nha." Cậu sáp lại gần nhìn, "Giống y đúc trứng cút trong siêu thị ấy."
Thiệu An ngẩng đầu, vẫn luôn nhìn Trần Diệc Tâm, nghe cậu yêu thích đến mức tiếng địa phương cũng nói ra, không khỏi cười một tiếng.
Đến tận khi Trần Diệc Tâm lần nữa vỗ vai hắn, tỏ ý Thiệu An để cậu xuống.
Thiệu An nghe theo, sau khi Trần Diệc Tâm chạm chân xuống đất, tay hắn trượt theo phần đùi yêu kiều ôm lấy eo cậu. Trần Diệc Tâm thoải mái ôm cổ hắn, nhón chân thật cao, thơm một cái lên mặt Thiệu An.
"Cảm ơn ba đã bế con lên cao, để con nhìn thấy chim cu nhỏ."
Thiệu An bóp một cái lên mông Trần Diệc Tâm, "Vậy con cảm ơn ba thế nào."
Tay hắn không dùng nhiều lực, Trần Diệc Tâm liền tự mình ghé sát tới: "Sao biết chớ."
"Vậy-----" Thiệu An nghiêm trang gật đầu một cái, "Vậy ba dạy con."
Trần Diệc Tâm thật mệt mỏi, đứng trước bếp ngây ngẩn hồi lâu mới phản ứng, đi xem tủ lạnh, dầu nóng đến bắn tung ra mà cậu vẫn chưa băm xong gừng tỏi, cuối cùng Thiệu An đành ủn cậu ra ngoài, động tay hơn mười phút rồi bưng hai chén mì ra.
Đồ ăn kèm là trứng trần nước sôi, tay nghề Thiệu An chưa đạt, miếng của mình cháy khét hơn nửa, phần của Trần Diệc Tâm còn khá, cắn ra vẫn được lòng đào.
Trần Diệc Tâm ăn nửa bát rồi đặt đũa xuống, Thiệu An nhìn cậu ăn trứng xong, vốn định dỗ mấy câu để cậu ăn thêm mấy miếng, Trần Diệc Tâm đã giống như đoán được lòng hắn mà chạy trốn ra phòng khách, ngồi ở ghế salon ăn măng cụt.
Có một quả măng cụt rất cứng, xoay mãi không ra, Trần Diệc Tâm giống như con hải cẩu ôm cái vỏ trai, gõ cái vỏ lên bàn trà đầy vẻ không hy vọng gì.
Gõ được mấy cái thì Thiệu An nhìn thấy, hắn cũng ngồi trên ghế salon, vốn định làm bộ lơ đãng tay không bẻ được, sau khi thử mấy lần lại phát hiện trái măng cụt này thật sự là xảo quyệt.
Trần Diệc Tâm nhìn quả măng cụt, có chút không đành lòng: "Hay là không ăn nữa đi."
"Chờ." Thiệu An khăng khăng phân cao thấp, vào phòng bếp lấy cái thớt, một tay giữ măng cụt một tay cầm dao phay.
"Đừng đứng gần như vậy." Thiệu An dùng cùi chỏ chặn chặn Trần Diệc Tâm, sau đó lưỡi dao chọc xuống vỏ măng cụt, hai ba lần, vẫn không có hiệu quả gì.
"Hay là thử giống như dập tỏi đi." Trần Diệc Tâm ở phía sau bắt chước động tác dập tỏi, ánh mắt chăm chăm nhìn vào quả măng cụt quật cường ko chịu cho người làm thịt, thật sự vẫn rất muốn ăn.
Thiệu An cảm thấy không hữu dụng lắm, nhưng vẫn thử xem sao.
Dĩ nhiên không dùng được.
Cuối cùng Thiệu An dùng đầu dao nhọn cắm ngay vào đít măng cụt, oán giận đập vào thớt như chẻ củi, rốt cuộc mới cạy được phần tử ngoan cố này ra.
Trần Diệc Tâm đứng bên nhìn mà kinh hồn bạt vía, rất sợ Thiệu An bị đứt tay, chờ đến khi phần múi thịt trắng nõn được rút ra bón tới bên miệng, đầu lưỡi liền cũng mút lên cả ngón tay dính nước.
"Em đừng..." Miệng lưỡi Thiệu An khô khốc, chỉ là không phải muốn ăn măng cụt.
Sau khi rửa xong bát đũa Trần Diệc Tâm đang định về phòng nghỉ ngơi, thấy cửa sân thượng còn mở, do dự một hồi vẫn đi qua, Thiệu An ở đó đúng như dự đoán, tựa vào lan can hút thuốc.
Thời điểm hắn quay đầu lại cũng vừa mới nhả khói từ lỗ mũi ra ngoài, cũng không biết Trần Diệc Tâm đang ở phía sau, cho nên chớp mắt thờ ơ, môi hé mở mà hàm răng khóa chặt, giống như cảnh quay chậm đặc tả màn muốn nói lại thôi của nhân vật chính.
Cảnh này trong phim hẳn sẽ được quay trong một buổi tối đêm, có một cây nến vàng, cùng một trận tuyết nhỏ, thứ anh ta muốn nói lại thôi nhất định là tình và ái, mà anh ta chính là kẻ tương tư cầu mà không được.
Chờ cặp mắt thâm thúy kia lần nữa mở ra, thứ trào ra ngoài chính là làn thu thủy.
Thấy Trần Diệc Tâm đứng bên cạnh mình, Thiệu An liền định dập tắt nửa điếu thuốc còn lại. Tay phải đang định nhấn thuốc lên lan can, Trần Diệc Tâm bèn dùng hai ngón tay chặn điếu thuốc lại, đưa đến bên mép mình khẽ cắn vào miệng hít một hơi, sau khi nhả khói cũng không có ý trả lại cho Thiệu An.
Thiệu An không biết Trần Diệc Tâm biết hút thuốc, trước đó hắn chưa bao giờ ngửi được mùi vị thuốc lá trên người cậu, chỉ là động tác trước mắt lại thành thạo như người nghiện thuốc.
Ánh lửa tàn tạ càng đốt càng cạn, Trần Diệc Tâm không còn kẹp điếu thuốc trên tay nữa, mà dùng ba ngón tay cầm đầu lọc đưa lên miệng hít một hơi cuối cùng, khói mù phả ra từ khoang miệng chậm rãi xông lên chóp mũi, không được hít vào, liền tiêu tan trong gió.
Lúc này có gió, gió đầu mùa hạ, mang theo độ ẩm cùng hơi nóng đánh úp, rất khó khiến người ta thấy mát mẻ.
Lúc này cũng có ánh sáng, tia sáng của nắng chiều rơi bên người bọn họ, không biết đem chiếc bóng kéo dài đến nơi đâu, rơi trên không trung hay trên mặt đất.
Tiếng vang duy nhất giữa đất trời không tới từ bên cạnh, Trần Diệc Tâm nhìn xuống, có thể thấy một bé trai năm sáu tuổi vỗ bóng rổ, mỗi lần lỡ tay loạn nhịp, ba đứa bé sẽ giúp một tay, chờ quả bóng về lại lòng bàn tay đứa bé, cả hai đều cười lên giòn giã.
Một đứa bé, Trần Diệc Tâm thầm nghĩ, đó là một đứa bé rất nhỏ, không hiểu rõ thứ gì.
Một đứa trẻ mơ hồ, nhưng được ba mẹ thương yêu.
"Mục Ninh Chiêu nói số điện thoại của anh ta những năm này không đổi, nếu em muốn đến thăm Mục Hoa, lúc nào cũng có thể liên lạc với anh ta." Thiệu An vừa nói, vừa cầm bàn tay Trần Diệc Tâm, bóp tắt điếu thuốc.
"Nghĩ gì vậy?" Thiệu An hỏi.
"Nghĩ đến anh." Trần Diệc Tâm nói ra lời tỏ tình mập mờ không đầu không cuối, đầu ngón tay khẽ gõ trên lan can, còn muốn một điếu nữa.
Cậu không chỉ muốn một điếu, cậu còn muốn thứ gì đó càng thêm kích thích.
"Nghĩ đến việc anh không giống như trước."
"Ban đầu không định thuê nhà riêng vào năm hai, trước khi thuê em ở chung với một du học sinh tới từ châu Phi---- nhà trọ thiếu chỗ, em lại liên hệ chậm, cho nên được xếp ra khu quốc tế của kí túc xá Đại học. Nơi đó có du học sinh từ khắp nơi, rất ồn ào, đặc biệt rất nhiều người da đen--- ai cũng thích tiệc tùng, tầng em ở có em và một người Hàn là hai người châu Á, vốn không định gây mâu thuẫn, mà em cũng tìm được nhà bên ngoài rồi, chỉ là hôm ấy bọn họ high tới tận nửa đêm."
"Em quả thật không chịu nổi, gõ cửa muốn nói lý, chưa nói được một câu đã bị lôi vào khóa trái cửa, bạn da đen nắm cánh tay em liên tục cười sằng sặc, hỏi em có muốn cùng nhau không."
"Thật ra ngày đó em rất sợ, sáu bảy người da đen, không phải uống nhiều thì cũng là hít lắm, có hai người đầu óc không tỉnh táo còn trần truồng toàn thân, du học sinh không được mang súng, bọn họ lại trắng trợn trao đổi băng đạn vui đùa... Người một mực khống chế em kia cuốn một điếu cần định nhét vào miệng em, em nín thở nhưng vẫn bị khói thuốc làm cho bị sặc, lúc ấy em đã nghĩ mình xong rồi."
"Kết quả cửa bị đá văng----."
Trần Diệc Tâm lắc đầu cười: "Bạn người Hàn không dám gõ cửa, nhưng đứng bên ngoài nghe mùi không ổn, liền sớm báo cảnh sát."
"Ngày đó cảnh sát không lấy khẩu cung của em, thời khắc mấu chốt người Hàn coi như đáng tin cậy, nói với cảnh sát chuyện không liên quan đến em. Nhưng em vẫn bị hít phải hai hơi, phản ứng rất lớn, không thoải mái, thậm chí còn sốt hai ngày, hai ngày sau nhiệt độ ổn định lại, anh cũng bay tới."
"Em không nói chuyện này với anh, thật ra em rất muốn kể với anh nỗi sợ lúc đó, chỉ là em lại nghĩ, anh nghe được em nói bên trong có sáu bảy người da đen hít thuốc, câu đầu tiên anh nhất định sẽ hỏi, là em và bọn họ đã lên giường?"
Đứa bé trai cười giòn giã đã cùng ba trở về nhà, thi thoảng màn yên lặng sẽ bị chim sẻ bay qua phá vỡ.
Thiệu An khàn giọng: "Lúc ấy em... nên nói cho anh."
"Nói cho anh, anh thật sự sẽ đưa em hai hộp condoms. Lúc ấy quan hệ giữa bọn mình đã rất căng thẳng, em không muốn có thêm chuyện khiến anh nghi ngờ, em không nỡ, cũng không chịu nổi."
Thiệu An không biết hành động 'đưa condoms' kia là do mắt mình mù đến độ nào mới làm ra được, trực giác nói với hắn rằng đó cũng là cái gai đâm trong lòng Trần Diệc Tâm sâu nhất: "Đó là trước kia."
"Đó là nguyên nhân năm hết tết đến em đều ở nơi này." Trần Diệc Tâm ý đồ gợi lại chuyện xưa, "Thiệu An, một đám người da màu không quen biết cũng khiến anh sinh lòng nghi ngờ, bây giờ anh lại để em chủ động liên lạc Mục Ninh Chiêu?" Cậu khẽ cười một tiếng, "Anh rốt cuộc nghĩ gì?"
Trần Diệc Tâm không thể nghi ngờ là người thích cười, vui vẻ sẽ cười, thời điểm mơ màng cũng cười, Thiệu An chọc cậu không vui cậu cũng sẽ không nhịn được cười lên, bây giờ cậu cũng cười, chỉ khác ở chỗ, nụ cười này chứa nhiều phần bi thương.
Chỉ thấy cậu đắm chìm trong ánh nắng chiều tà, toàn thân được phủ một lớp vàng óng, xinh đẹp đến không thật. Dáng vẻ kia, nói sao nhỉ, nói là cam chịu số phận, thì lại không tuyệt vọng chút nào, nhưng trong mắt không có một tia đùa giỡn, hoàn toàn thẳng thắn chân thật.
Lúc này có con chim bay đến góc mái hiên, Trần Diệc Tâm vốn không chú ý, ai lại tự dưng chú ý con chim cu gáy này đậu ở xó nào chứ, cho tới khi Thiệu An vỗ vai cậu, để cậu ngẩng đầu nhìn----
Gạch men sứ trên góc tường có những vết đục lỗ, vốn là dùng để luồn đường ống của điều hòa phòng khách, nhưng sau khi thay bằng điều hòa trung tâm nó liền trở nên vô dụng, Trần Diệc Tâm dùng giấy cứng trắng dán vào, giấu giữa gạch men trắng dù sao cũng không dễ thấy.
Mà bây giờ, vị trí vốn được giấy cứng che đi nay lại bị đục ra một cái hang, cửa hang rải rác mấy nhánh cây khô, chim cu gáy sợ người lạ, liền rúc vào trong cửa hang, vừa vặn được che kín thân mình.
Trần Diệc Tâm lùi về sau hết cỡ, muốn tìm góc độ xem xem cái sào huyệt này bên trong thế nào, nhưng cậu lui đến kịch tường cũng chỉ thấy được cu gáy rụt rụt cái đầu, không được bao lâu, cu gáy mẹ vỗ cánh bay đi, từ vị trí của Trần Diệc Tâm rốt cuộc có thể nhìn thấy hình dáng bên trong tổ chim.
"Cái này có từ bao giờ thế?" Trần Diệc Tâm hỏi Thiệu An, Thiệu An cũng tỏ vẻ không rõ.
Hắn thấy Trần Diệc Tâm hứng thú, liền ngồi xổm xuống ôm lấy chân cậu, tư thế ôm này thật giống con trai cùng ba, nếu Trần Diệc Tâm bé hơn chút nữa.
Thiệu An sợ Trần Diệc Tâm vẫn không nhìn thấy: "Nếu không hay là ngồi lên vai đi?"
"Nhìn được!" Cậu vỗ vỗ vai Thiệu An mấy lần, "Có năm quả trứng!"
"Em thử sờ một cái?"
"Không được, nhỡ dính mùi người lạ, chim mẹ không nhận ra thì làm sao?"
"Sờ một cái thôi mà." Thiệu An tiếp tục xui cậu, "Anh cũng không bảo dỡ ổ nó xuống nấu cơm, hay là em chưa nghịch tổ chim bao giờ?"
"Ái chà, Thiệu tiên sinh ngài từ nhỏ đến lớn mặc áo gấm ăn cơm ngọc, tôi còn tưởng ngài không phân biệt được các loại ngũ cốc không phân biệt được cu gáy với bồ câu chứ, ra là còn biết nghịch tổ chim." Bẩn thì bẩn thật, nhưng Trần Diệc Tâm vẫn không nhịn được dùng ngón tay chọc chọc mấy quả trứng.
"Nóng hầm hập nha." Cậu sáp lại gần nhìn, "Giống y đúc trứng cút trong siêu thị ấy."
Thiệu An ngẩng đầu, vẫn luôn nhìn Trần Diệc Tâm, nghe cậu yêu thích đến mức tiếng địa phương cũng nói ra, không khỏi cười một tiếng.
Đến tận khi Trần Diệc Tâm lần nữa vỗ vai hắn, tỏ ý Thiệu An để cậu xuống.
Thiệu An nghe theo, sau khi Trần Diệc Tâm chạm chân xuống đất, tay hắn trượt theo phần đùi yêu kiều ôm lấy eo cậu. Trần Diệc Tâm thoải mái ôm cổ hắn, nhón chân thật cao, thơm một cái lên mặt Thiệu An.
"Cảm ơn ba đã bế con lên cao, để con nhìn thấy chim cu nhỏ."
Thiệu An bóp một cái lên mông Trần Diệc Tâm, "Vậy con cảm ơn ba thế nào."
Tay hắn không dùng nhiều lực, Trần Diệc Tâm liền tự mình ghé sát tới: "Sao biết chớ."
"Vậy-----" Thiệu An nghiêm trang gật đầu một cái, "Vậy ba dạy con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.