Chương 128: Dì Lam rất ngạc nhiên
Hạ Diệp
10/03/2024
Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn.
Trong giấc mơ của mình, Tiểu Kha đang bị bao vây bởi những con quái vật Slime. Một đám quái vật Slime màu xanh lục điên cuồng bò qua bò lại trên mặt đất, dinh dính nhớp nháp.
"A!"
"Phù, thì ra đó chỉ là một giấc mơ."
Tiểu Kha mở mắt ra, cậu nhận ra khung cảnh xung quanh quen thuộc, không biết vì sao mà cậu lại cảm thấy mặt mình dính dính.
Quay đầu lại thì nhìn thấy chị bảy đang thân mật ôm lấy cậu, cái miệng anh đào hơi hé mở và dán chặt vào mặt cậu.
Quay mặt sang bên kia, đôi môi đỏ mọng gợi cảm của chị tư cũng dán chặt vào mặt cậu và chảy ra một vệt nước miếng.
"A ~"
Cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa, vì vậy cậu đã đứng dậy và tiện tay nhặt một con gấu bông khủng long nhỏ lên ôm vào người, tức giận đi xuống tầng một và nằm xuống ghế sô pha.
Dì Lam rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu chủ rời giường sớm như vậy.
Nhưng nhìn thấy cậu lại nằm xuống và ngủ trên ghế sô pha, bà ấy thắc mắc không biết là chuyện gì đã xảy ra.
Một giờ nữa lại trôi qua, Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã ở trên lầu hai gần như tiỉnh dậy cùng một lúc.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, hai người họ mơ mơ màng màng mò mẫm về phía giữa giường.
Ô, sao lại trống trơn thế này, em trai của họ đâu rồi?
Hai người ngồi dậy, lúng túng nhìn nhau rồi lại liếc mắt nhìn quanh phòng một vòng.
"Em trai đâu rồi?"
"Em trai nhỏ đâu rồi?"
Hai người cùng mơ mơ màng màng lên tiếng, họ vội vàng đi tìm Tiểu Kha.
Khi xuống tầng một, họ phát hiện em trai của mình đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sô pha.
Điều kỳ lạ là trên khuôn mặt trắng sữa của em trai họ có hai vệt nước miếng.
Mờ mờ, như thể vệt nước mắt nhàn nhạt.
Vương Văn Nhã là người đầu tiên lên tiếng.
"Em bảy, em đã làm gì em trai vậy, tại sao em ấy lại ngủ trên ghế sô pha?"
"Những lời này phải để em hỏi chị mới đúng, tại sao phía bên mặt Tiểu Kha đối diện với chị lại có vệt nước miếng vậy?"
Hai người họ cùng rơi vào im lặng và chợt cảm thấy hơi xấu hổ.
"Có thể là do em trai nhỏ mộng du."
"Đúng đúng đúng, cũng có thể."
Hai chị em nhìn nhau mỉm cười, họ cùng nhau chạy đi đánh răng rửa mặt và thay quần áo.
Một lúc sau, đã đến giờ ăn sáng, dì Lam nhẹ nhàng đánh thức Tiểu Kha dậy và bảo cậu đi đánh răng rửa mặt để ăn sáng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiêu Kha đánh răng rửa mặt sạch sẽ ngồi xuống bàn ăn.
Chị tư thay sang một bộ đồng phục tập luyện, buộc tóc đuôi ngựa cao, trông tràn đầy sức sống.
Chị bảy vẫn mặc đồng phục công sở màu đen, có một điểm khác biệt chính là dường như tâm trạng cô ấy đang rất tốt, trên khóe miệng cô ấy lúc nào xuất hiện một nụ cười. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
4. Không Thể Buông Tay Anh
=====================================
Sau khi ăn xong, chị tư ra ngoài chạy bộ còn chị bảy trở về công ty xử lý công việc.
Cuối cùng, Tiểu Kha cũng có khoảng thời gian rảnh rỗi của riêng mình.
Vì để không lãng phí từng phút từng giây, ngay khi hai người chị của mình cừa ra khỏi cửa, Tiểu Kha đã kéo Tiểu Hắc đang nằm ngáy o… o… chạy đến vườn hoa phía sau.
Đi vào đình nghỉ mát, Tiểu Kha lấy Nạp Khí Đan ra và bắt đầu tu luyện với Tiểu Hắc.
Linh khí ở vườn hoa gần đó bị dẫn dắt vào bên trong cơ thể của Tiểu Kha, cuối cùng được đưa vào đan điền.
Mỗi lần tu luyện, dáng người làn da của Tiểu Kha sẽ được cải thiện một chút.
Cơ thể trước đây bị ảnh hưởng bởi các yếu tố môi trường dần dần trở lại hình dáng ban đầu.
Phương thức tu luyện của Tiểu Hắc vẫn là ngủ, chẳng qua là sau khi ăn Nạp Khí Đan thì nó càng ngủ ngón hơn thôi.
Nếu cẩn thận cảm thụ thì cũng có thể phát hiện ra rằng bộ lông trắng của nó càng ngày càng sáng bóng, trên đầu con chó còn có phình ra một khối thịt khó thấy.
Tiểu Kha dành cả buổi sáng để tu luyện cho đến tận trưa, cả vườn hoa tràn đầy sức sống dưới ánh mặt trời.
Không khí tràn ngập mùi hương của đất và hoa.
Cậu bé đang ngồi trong xếp bằng trong đình để tu luyện từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt màu xanh lam của cậu hiện lên một chút ánh sáng chói mắt.
"Ài, cứ theo như tốc độ tu luyện này, phải mất bao lâu để tu luyện tới Luyện Khí hậy kỳ đây?"
Tiểu Kha mới còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có chuyện phải phiền não rồi.
Cậu đã học qua các trận pháp, trong có một trận pháp có thể tập hợp linh khí thiên địa gần đó, nhưng với tu vi hiện tại của cậu hoàn toàn không thể nào bố trí cái này được.
Tụ Linh Trận là một trận pháp cấp một rất đặc biệt, nó không có chức năng tấn công hay phòng ngự, nhưng nó có thể liên tục thu nạp linh khí ở gần đó và trong trận pháp.
Khi thăng cắp đến Luyện Khí hậu kỳ, cậu phải bố trí một trận pháp tại trang viên để đẩy nhanh tốc độ tu luyện hơn.
Nghĩ đến đây, Tiểu Kha càng lại kiên định với mục tiêu của mình hơn.
Ding Dong Dong...
Chiếc điện thoại di động trong túi áo của cậu reo lên.
Tiểu Kha lấy nó ra và nhấn nút nghe, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của chị bảy: "Em trai, sau bữa trưa, để chị tư dẫn em đi sửa soạn một chút, hôm nay em sẽ đi dự tiệc với chị."
"Dự tiệc?"
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Kha đưa Tiểu Hắc trở về biệt thự.
Trong giấc mơ của mình, Tiểu Kha đang bị bao vây bởi những con quái vật Slime. Một đám quái vật Slime màu xanh lục điên cuồng bò qua bò lại trên mặt đất, dinh dính nhớp nháp.
"A!"
"Phù, thì ra đó chỉ là một giấc mơ."
Tiểu Kha mở mắt ra, cậu nhận ra khung cảnh xung quanh quen thuộc, không biết vì sao mà cậu lại cảm thấy mặt mình dính dính.
Quay đầu lại thì nhìn thấy chị bảy đang thân mật ôm lấy cậu, cái miệng anh đào hơi hé mở và dán chặt vào mặt cậu.
Quay mặt sang bên kia, đôi môi đỏ mọng gợi cảm của chị tư cũng dán chặt vào mặt cậu và chảy ra một vệt nước miếng.
"A ~"
Cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa, vì vậy cậu đã đứng dậy và tiện tay nhặt một con gấu bông khủng long nhỏ lên ôm vào người, tức giận đi xuống tầng một và nằm xuống ghế sô pha.
Dì Lam rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu chủ rời giường sớm như vậy.
Nhưng nhìn thấy cậu lại nằm xuống và ngủ trên ghế sô pha, bà ấy thắc mắc không biết là chuyện gì đã xảy ra.
Một giờ nữa lại trôi qua, Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã ở trên lầu hai gần như tiỉnh dậy cùng một lúc.
Ngay khi vừa tỉnh dậy, hai người họ mơ mơ màng màng mò mẫm về phía giữa giường.
Ô, sao lại trống trơn thế này, em trai của họ đâu rồi?
Hai người ngồi dậy, lúng túng nhìn nhau rồi lại liếc mắt nhìn quanh phòng một vòng.
"Em trai đâu rồi?"
"Em trai nhỏ đâu rồi?"
Hai người cùng mơ mơ màng màng lên tiếng, họ vội vàng đi tìm Tiểu Kha.
Khi xuống tầng một, họ phát hiện em trai của mình đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sô pha.
Điều kỳ lạ là trên khuôn mặt trắng sữa của em trai họ có hai vệt nước miếng.
Mờ mờ, như thể vệt nước mắt nhàn nhạt.
Vương Văn Nhã là người đầu tiên lên tiếng.
"Em bảy, em đã làm gì em trai vậy, tại sao em ấy lại ngủ trên ghế sô pha?"
"Những lời này phải để em hỏi chị mới đúng, tại sao phía bên mặt Tiểu Kha đối diện với chị lại có vệt nước miếng vậy?"
Hai người họ cùng rơi vào im lặng và chợt cảm thấy hơi xấu hổ.
"Có thể là do em trai nhỏ mộng du."
"Đúng đúng đúng, cũng có thể."
Hai chị em nhìn nhau mỉm cười, họ cùng nhau chạy đi đánh răng rửa mặt và thay quần áo.
Một lúc sau, đã đến giờ ăn sáng, dì Lam nhẹ nhàng đánh thức Tiểu Kha dậy và bảo cậu đi đánh răng rửa mặt để ăn sáng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiêu Kha đánh răng rửa mặt sạch sẽ ngồi xuống bàn ăn.
Chị tư thay sang một bộ đồng phục tập luyện, buộc tóc đuôi ngựa cao, trông tràn đầy sức sống.
Chị bảy vẫn mặc đồng phục công sở màu đen, có một điểm khác biệt chính là dường như tâm trạng cô ấy đang rất tốt, trên khóe miệng cô ấy lúc nào xuất hiện một nụ cười. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
4. Không Thể Buông Tay Anh
=====================================
Sau khi ăn xong, chị tư ra ngoài chạy bộ còn chị bảy trở về công ty xử lý công việc.
Cuối cùng, Tiểu Kha cũng có khoảng thời gian rảnh rỗi của riêng mình.
Vì để không lãng phí từng phút từng giây, ngay khi hai người chị của mình cừa ra khỏi cửa, Tiểu Kha đã kéo Tiểu Hắc đang nằm ngáy o… o… chạy đến vườn hoa phía sau.
Đi vào đình nghỉ mát, Tiểu Kha lấy Nạp Khí Đan ra và bắt đầu tu luyện với Tiểu Hắc.
Linh khí ở vườn hoa gần đó bị dẫn dắt vào bên trong cơ thể của Tiểu Kha, cuối cùng được đưa vào đan điền.
Mỗi lần tu luyện, dáng người làn da của Tiểu Kha sẽ được cải thiện một chút.
Cơ thể trước đây bị ảnh hưởng bởi các yếu tố môi trường dần dần trở lại hình dáng ban đầu.
Phương thức tu luyện của Tiểu Hắc vẫn là ngủ, chẳng qua là sau khi ăn Nạp Khí Đan thì nó càng ngủ ngón hơn thôi.
Nếu cẩn thận cảm thụ thì cũng có thể phát hiện ra rằng bộ lông trắng của nó càng ngày càng sáng bóng, trên đầu con chó còn có phình ra một khối thịt khó thấy.
Tiểu Kha dành cả buổi sáng để tu luyện cho đến tận trưa, cả vườn hoa tràn đầy sức sống dưới ánh mặt trời.
Không khí tràn ngập mùi hương của đất và hoa.
Cậu bé đang ngồi trong xếp bằng trong đình để tu luyện từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt màu xanh lam của cậu hiện lên một chút ánh sáng chói mắt.
"Ài, cứ theo như tốc độ tu luyện này, phải mất bao lâu để tu luyện tới Luyện Khí hậy kỳ đây?"
Tiểu Kha mới còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có chuyện phải phiền não rồi.
Cậu đã học qua các trận pháp, trong có một trận pháp có thể tập hợp linh khí thiên địa gần đó, nhưng với tu vi hiện tại của cậu hoàn toàn không thể nào bố trí cái này được.
Tụ Linh Trận là một trận pháp cấp một rất đặc biệt, nó không có chức năng tấn công hay phòng ngự, nhưng nó có thể liên tục thu nạp linh khí ở gần đó và trong trận pháp.
Khi thăng cắp đến Luyện Khí hậu kỳ, cậu phải bố trí một trận pháp tại trang viên để đẩy nhanh tốc độ tu luyện hơn.
Nghĩ đến đây, Tiểu Kha càng lại kiên định với mục tiêu của mình hơn.
Ding Dong Dong...
Chiếc điện thoại di động trong túi áo của cậu reo lên.
Tiểu Kha lấy nó ra và nhấn nút nghe, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của chị bảy: "Em trai, sau bữa trưa, để chị tư dẫn em đi sửa soạn một chút, hôm nay em sẽ đi dự tiệc với chị."
"Dự tiệc?"
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Kha đưa Tiểu Hắc trở về biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.