Chương 12: Tiểu Kha mở miệng
Hạ Diệp
22/02/2024
Trên đường phố khu Thiên Thủy.
Chiếc Mercedes-Benz E300 màu đen lướt nhẹ trên đường phố.
Lúc này đã là buổi trưa, dù sắp bước vào mùa thu nhưng trời vẫn nóng nực không chịu nổi.
Trong xe, Tiểu Liên đang chăm chú lái xe, Tiểu Kha ở bên cạnh đang nghịch chiếc điện thoại di động mới mua.
"Chị Tiểu Liên, điện thoại di động có thể làm được gì?"
Tiểu Kha tò mò sờ lên màn hình điện thoại, bình thường cậu chỉ thấy trên đường có rất nhiều người cúi đầu nghịch điện thoại.
Cũng có người bấm vào màn hình một cách điên cuồng, không biết có gì vui.
Nữ nhân viên bán hàng chỉ hướng dẫn cho Tiểu Kha cách bật điện thoại và cách chụp ảnh.
Những thứ khác còn chưa kịp nhắc đến thì đã chị Tiểu Liên kéo đi trước.
Tiểu Kha bật camera lên, màn hình giống như một tấm gương.
Tiểu Kha mở miệng, trong điện thoại cũng mở miệng, click một cái, Tiểu Kha chụp được một tấm ảnh.
Tiểu Liên phân tâm nói với Tiểu Kha: “Điện thoại di động có thể xem TV, gửi tin nhắn và cũng có thể gọi điện thoại cho chị gái cậu, gọi video..."
Quá nhiều chức năng khiến cậu nghe mà cảm thấy chóng mặt.
Cậu chỉ để ý mấy chữ có thể gọi điện thoại cho chị gái và gọi video.
Vấn đề là cậu cũng không biết cách gọi điện thoại.
Chị Tiểu Liên hiện đang lái xe, không thể giúp cậu gọi điện thoại.
Nghĩ tới đây, Tiểu Kha cảm thấy chán nản.
Cái đầu nhỏ nằm bên cửa kính ô tô, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Tiểu Liên nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cậu chủ, lúc này vừa đến giờ cơm, cô ấy nhớ xem gần đây có những nhà hàng nào.
Sau khi đi qua vài con phố, chiếc Mercedes-Benz dừng lại ở “Thiên Thượng Nhân Gian”.
Sau khi hai người xuống xe, Tiểu Kha ngẩng đầu nhìn thấy một khách sạn lớn.
Đột nhiên cậu cảm thấy cơn đói đang ập đến.
"Cậu chủ, chắc cậu đói bụng rồi, chúng ta nhanh chóng đi vào đi."
"Được đó, được đó."
Hai người bước vào khách sạn, ngay lập tức được nhân viên phục vụ tiếp đón.
Một nam phục vụ gầy gò trong đó hỏi: "Xin chào quý khách."
Tiểu Liên nói thẳng: “Mở cho tôi một phòng riêng trên tầng ba.”
Nhân viên phục vụ nam có vẻ khó xử.
Nhân viên phục vụ nam thấp hơn bên cạnh trả lời.
“Xin lỗi thưa cô, tầng ba đã có người bao rồi.”
Tiểu Liên khẽ cau mày: “Vậy mở một phòng riêng ở tầng hai đi.”
Nhân viên phục vụ vẫn trả lời: "Xin lỗi, thưa cô, tầng hai... cũng bị bao rồi."
Tiểu Liên nhất thời cảm thấy khó chịu, một tầng có hơn chục phòng riêng, làm sao có thể bị đặt hết được.
Cô ấy không muốn cậu chủ ăn cơm trong đại sảnh, đây chẳng phải là làm nhà họ Vương mất mặt sao?
"Bảo quản lý của các người đến đây, sự kiên nhẫn của tôi có hạn."
Giọng điệu của Tiểu Liên có chút lạnh lùng.
Thấy quý cô này không dễ đối phó, một nhân viên phục vụ vội vàng đi tìm quản lý.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặt đầy dầu mang theo nhân viên phục vụ đi về phía mọi người.
"Thì ra là cô Tiểu Liên. Thật là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, chắc có hiểu nhầm gì rồi. Vừa rồi có chuyện gì vậy ạ?"
Người quản lý lên tiếng trước.
Vừa nhìn thấy người tới thì trong lòng ông ta đã thắt lại, người này chính là người tâm phúc bên cạnh tổng giám đốc Vương.
Trong toàn bộ Ma Đô, chỉ cần là doanh nhân thì không ai không biết tổng giám đốc Vương.
Năm mới hai mươi hai tuổi, cô ấy đã phụ trách tập đoàn Vương thị, xuất hiện trên các tờ báo và tạp chí tài chính hàng ngày.
Nhân viên phục vụ ở bên kể cho người quản lý chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, người quản lý đập bàn khiến nhân viên phục vụ thấp bé giật mình.
"Tên khốn này, biết đây là ai không?"
"Khách quý của chúng ta mà cậu cũng dám ngăn cản, không muốn làm nữa à? Còn không nhanh chóng mở phòng riêng cho cô đây?"
Trái tim của nhân viên phục vụ thấp bé chợt nứt vỡ.
Không phải là ông nói tầng hai và tầng ba đã được đặt trước rồi sao, bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Người quản lý cười toe toét, nói vài câu lịch sự rồi vội vã rời đi.
Ông ta không muốn đối mặt với tôn Đại Phật này.
"Thưa cô, xin mời đi theo tôi."
Nhóm người đi thang máy lên tầng ba, phòng riêng 301.
"Thưa cô, cô muốn gọi món gì?"
Thực đơn được đưa cho Tiểu Liên, Tiểu Liên lại đưa cho Tiểu Kha chọn.
"Cậu chủ nhỏ, cậu muốn ăn gì thì chọn đi."
Nhân viên phục vụ cao ở một bên cảm thấy trong lòng dấy lên ngàn con sóng.
Vừa rồi người quản lý còn rụt rè khi đối mặt với cô gái trẻ này.
Bây giờ cô gái trẻ này gọi cậu bé bên cạnh là cậu chủ nhỏ, vậy cậu...
Nhân viên phục vụ cao hít một hơi, thế giới này quá điên rồ và bất công.
Tiểu Kha cầm thực đơn lên, cẩn thận lựa chọn một lúc, chỉ chọn một đĩa thịt cừu thì là.
Tiểu Liên cầm lấy thực đơn, chọn một ít món ăn đặc trưng rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
Chiếc Mercedes-Benz E300 màu đen lướt nhẹ trên đường phố.
Lúc này đã là buổi trưa, dù sắp bước vào mùa thu nhưng trời vẫn nóng nực không chịu nổi.
Trong xe, Tiểu Liên đang chăm chú lái xe, Tiểu Kha ở bên cạnh đang nghịch chiếc điện thoại di động mới mua.
"Chị Tiểu Liên, điện thoại di động có thể làm được gì?"
Tiểu Kha tò mò sờ lên màn hình điện thoại, bình thường cậu chỉ thấy trên đường có rất nhiều người cúi đầu nghịch điện thoại.
Cũng có người bấm vào màn hình một cách điên cuồng, không biết có gì vui.
Nữ nhân viên bán hàng chỉ hướng dẫn cho Tiểu Kha cách bật điện thoại và cách chụp ảnh.
Những thứ khác còn chưa kịp nhắc đến thì đã chị Tiểu Liên kéo đi trước.
Tiểu Kha bật camera lên, màn hình giống như một tấm gương.
Tiểu Kha mở miệng, trong điện thoại cũng mở miệng, click một cái, Tiểu Kha chụp được một tấm ảnh.
Tiểu Liên phân tâm nói với Tiểu Kha: “Điện thoại di động có thể xem TV, gửi tin nhắn và cũng có thể gọi điện thoại cho chị gái cậu, gọi video..."
Quá nhiều chức năng khiến cậu nghe mà cảm thấy chóng mặt.
Cậu chỉ để ý mấy chữ có thể gọi điện thoại cho chị gái và gọi video.
Vấn đề là cậu cũng không biết cách gọi điện thoại.
Chị Tiểu Liên hiện đang lái xe, không thể giúp cậu gọi điện thoại.
Nghĩ tới đây, Tiểu Kha cảm thấy chán nản.
Cái đầu nhỏ nằm bên cửa kính ô tô, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Tiểu Liên nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cậu chủ, lúc này vừa đến giờ cơm, cô ấy nhớ xem gần đây có những nhà hàng nào.
Sau khi đi qua vài con phố, chiếc Mercedes-Benz dừng lại ở “Thiên Thượng Nhân Gian”.
Sau khi hai người xuống xe, Tiểu Kha ngẩng đầu nhìn thấy một khách sạn lớn.
Đột nhiên cậu cảm thấy cơn đói đang ập đến.
"Cậu chủ, chắc cậu đói bụng rồi, chúng ta nhanh chóng đi vào đi."
"Được đó, được đó."
Hai người bước vào khách sạn, ngay lập tức được nhân viên phục vụ tiếp đón.
Một nam phục vụ gầy gò trong đó hỏi: "Xin chào quý khách."
Tiểu Liên nói thẳng: “Mở cho tôi một phòng riêng trên tầng ba.”
Nhân viên phục vụ nam có vẻ khó xử.
Nhân viên phục vụ nam thấp hơn bên cạnh trả lời.
“Xin lỗi thưa cô, tầng ba đã có người bao rồi.”
Tiểu Liên khẽ cau mày: “Vậy mở một phòng riêng ở tầng hai đi.”
Nhân viên phục vụ vẫn trả lời: "Xin lỗi, thưa cô, tầng hai... cũng bị bao rồi."
Tiểu Liên nhất thời cảm thấy khó chịu, một tầng có hơn chục phòng riêng, làm sao có thể bị đặt hết được.
Cô ấy không muốn cậu chủ ăn cơm trong đại sảnh, đây chẳng phải là làm nhà họ Vương mất mặt sao?
"Bảo quản lý của các người đến đây, sự kiên nhẫn của tôi có hạn."
Giọng điệu của Tiểu Liên có chút lạnh lùng.
Thấy quý cô này không dễ đối phó, một nhân viên phục vụ vội vàng đi tìm quản lý.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặt đầy dầu mang theo nhân viên phục vụ đi về phía mọi người.
"Thì ra là cô Tiểu Liên. Thật là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, chắc có hiểu nhầm gì rồi. Vừa rồi có chuyện gì vậy ạ?"
Người quản lý lên tiếng trước.
Vừa nhìn thấy người tới thì trong lòng ông ta đã thắt lại, người này chính là người tâm phúc bên cạnh tổng giám đốc Vương.
Trong toàn bộ Ma Đô, chỉ cần là doanh nhân thì không ai không biết tổng giám đốc Vương.
Năm mới hai mươi hai tuổi, cô ấy đã phụ trách tập đoàn Vương thị, xuất hiện trên các tờ báo và tạp chí tài chính hàng ngày.
Nhân viên phục vụ ở bên kể cho người quản lý chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, người quản lý đập bàn khiến nhân viên phục vụ thấp bé giật mình.
"Tên khốn này, biết đây là ai không?"
"Khách quý của chúng ta mà cậu cũng dám ngăn cản, không muốn làm nữa à? Còn không nhanh chóng mở phòng riêng cho cô đây?"
Trái tim của nhân viên phục vụ thấp bé chợt nứt vỡ.
Không phải là ông nói tầng hai và tầng ba đã được đặt trước rồi sao, bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Người quản lý cười toe toét, nói vài câu lịch sự rồi vội vã rời đi.
Ông ta không muốn đối mặt với tôn Đại Phật này.
"Thưa cô, xin mời đi theo tôi."
Nhóm người đi thang máy lên tầng ba, phòng riêng 301.
"Thưa cô, cô muốn gọi món gì?"
Thực đơn được đưa cho Tiểu Liên, Tiểu Liên lại đưa cho Tiểu Kha chọn.
"Cậu chủ nhỏ, cậu muốn ăn gì thì chọn đi."
Nhân viên phục vụ cao ở một bên cảm thấy trong lòng dấy lên ngàn con sóng.
Vừa rồi người quản lý còn rụt rè khi đối mặt với cô gái trẻ này.
Bây giờ cô gái trẻ này gọi cậu bé bên cạnh là cậu chủ nhỏ, vậy cậu...
Nhân viên phục vụ cao hít một hơi, thế giới này quá điên rồ và bất công.
Tiểu Kha cầm thực đơn lên, cẩn thận lựa chọn một lúc, chỉ chọn một đĩa thịt cừu thì là.
Tiểu Liên cầm lấy thực đơn, chọn một ít món ăn đặc trưng rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.