Ăn Miếng Trả Miếng

Chương 19

Thập Tam Cửu Nguyệt

19/01/2023

Tử Ngôn cầm thẻ nhớ trên tay do dự không biết có nên xem không? Sau một hồi đắn đo, một tiếng động phía sau đánh động suy nghĩ của cậu. Quay ra sau mới biết thì ra chiếc khăn khi nãy dùng để che bàn thờ của Tử Thanh, vì "bám" không vững trên kệ nên đã rơi xuống che mất di ảnh của anh.

Thấy khung ảnh bị che mất, lại nhìn thẻ nhớ trên tay, như suy nghĩ đến một điều gì đó, cậu đặt lại thẻ nhớ trên bàn. Sau đó bước tới lấy chiếc khăn ra, rồi quay lưng tắt đèn, đi thẳng vào phòng ngủ.

...............

Sáng hôm sau, Tử Ngôn chuẩn bị mọi thứ xong đi đến thắp cho Tử Thanh một nén nhang. Trong lòng cậu lẩm bẩm: "Mọi chuyện sẽ kết thúc trong hôm nay, anh à", sau đó rời đi.

Bên ngoài, Cố Duệ Thành, Gia Tề Vũ và Tề Minh đã đợi sẵn cậu. Tử Ngôn chào hỏi mọi người xong, thì bước xuống ghế bên cạnh ngồi kế bên Cố Duệ Thành, Tề Minh hân hạnh là tài xế hôm nay.

Chiếc xe dừng ở cổng trường Vĩnh Hòa, lúc đó Tử Ngôn mới nhận ra có hai chiếc xe cảnh sát đã tới đó trước. Hiện tại có một vài cảnh sát, đang cùng bảo vệ nói chuyện bên trong. Hôm nay Tử Ngôn cùng Tề Minh không còn bận đồng phục của trường nữa, bọn họ tới đây với tư cách là người thân của người bị hại. Đến tìm lời giải thích cho mọi chuyện xảy ra với người thân mình, và một câu trả lời khiến bản thân hài lòng.

Gia Tề Vũ bắt đầu phân công nhiệm vụ cho những người cấp dưới, một tốp thì đi tới văn phòng trường thu thập chứng cứ, tốp còn lại đi đến phòng y tế tìm Giang Thành. Tử Ngôn đề nghị đám người Tần Khoa để cậu đi giải quyết, Gia Tề Vũ chỉ nói cậu nhẹ tay rồi chạy đi giải quyết chuyện của mình. Cố Duệ Thành không cần hỏi cũng biết sẽ đi theo cậu, nhưng anh nói sẽ chỉ đứng bên ngoài nhìn thôi.

Tử Ngôn và Tề Minh bước vào lớp trước sự ngỡ ngàng của đám học sinh phía dưới. Tần Khoa thấy cậu vênh váo như thế, đồng thời nhớ chuyện tên Dương kia dám từ chối yêu cầu của hắn nên lập tức đen mặt.

"Sao vậy? Mày muốn tuyên chiến với tụi tao sao? Ha, còn dám không mặt đồng phục, mày đang thử xem ai gan hơn phải không?"

"Tôi từng nói cậu nhất định sẽ hối hận với việc làm của bản thân, hôm nay tôi đến cho cậu nếm trải sự hối hận đó."

"Tống Tử Thanh, mày nghĩ Tề Minh về phe mày thì hay ho lắm sao? Mày có chắc hai đứa tụi bây có thể chống lại bốn người tụi tao không?"

"Tống Tử Thanh? Tôi không phải là Tống Tử Thanh, tôi gọi Tống Tử Ngôn!"

Mọi người trong lớp đều phản ứng lại với cái tên này, vì đó chính là người từng được vinh danh là thiên tài trong tỉnh Vĩnh Hòa. Nhưng nhìn thấy người thật thì có lẽ là không có ai, vì người này rất ít khi xuất hiện, kể cả trên internet hay là mạng xã hội. Có mấy tấm hình chụp được, thì cũng là đeo khẩu trang rồi đội nón kín mít mà thôi.



Về chuyện này thì không phải do Tử Ngôn nghĩ mình là ngôi sao hay gì. Mà vì cậu không muốn mọi người vì khuôn mặt này, mà ảnh hưởng đến cả việc học tập của Tử Thanh.

Cha mẹ bây giờ thường hay lấy mấy người thiên tài hoặc con nhà người ta ra so sánh bọn họ, có ai lại muốn nhìn mặt người mà mình bị so sánh, chỉ rước thêm nhục mà thôi. Đó cũng là một trong những nguyên nhân, cho dù chỉ thấy được một góc mặt đi nữa, cũng không ai có hứng đi tìm chân dung của Tử Ngôn làm gì.

"Tống Tử Ngôn? Ý cậu là thiên tài Taekwondo đại diện cho Tỉnh."

"Thiên tài? Thì ra tôi được gọi như thế. Nhưng hôm nay thứ tôi muốn biết nhất, chính là mấy người đã làm gì Tử Thanh."

Đám người ở dưới không còn xôn xao như lúc đầu nữa, mà là hoang mang. Ai nhìn vào đều có thể tự suy đoán được thân phận của người trước mặt, tên có phần giống nhau thì không nói, quan trọng là cả khuôn mặt đều giống nhau. Người trước mắt này chỉ có thể là anh hoặc em của Tử Thanh. Mà bọn họ, có người thì bắt nạt trắng trợn, có người thì giương mắt đứng nhìn, có người thì một chút quan tâm cũng không có.

Làm sao để trả lời câu hỏi của cậu chứ? Nếu đứng lên nhận là mình, có phải sẽ bị cậu tung một cước vào mặt không? Thành ra là cả lớp đều trung thành giữ thái độ im lặng, chỉ có một người là không.

Tần Khoa đứng dậy từ từ bước lên chỗ Tử Ngôn, sau khi nghe những lời cậu nói thay vì cười vào mặt như mọi khi, hắn cuối cùng cũng dùng não của mình để suy nghĩ. Không cần biết cậu có phải Tống Tử Ngôn hay không, chỉ cần biết người trước mắt không phải là Tử Thanh mà hắn hay bắt nạt. Vậy thì những biểu hiện bất thường mấy ngày qua của Tử Thanh, hắn đều có thể lý giải được rồi.

"Mày là Tử Ngôn, vậy Tử Thanh đâu? Bị bắt nạt riết mà không thể làm gì, nên đi tìm người biết võ đến để lên mặt sao? Mày về mà nói với nó nếu tao mà gặp được nó lần nữa, thế nào cũng sẽ cho nó biết điều."

"Mày muốn biết anh ấy ở đâu? Sợ là tao nói rồi mày sẽ không muốn gặp lại anh ấy đâu."

"À, mấy cái này tao đã từng nghe qua, hắn bị trầm cảm rồi sao? Hay là chuyển trường đi, không thì tự sát, là nhảy cầu hay cắt cổ tay? Tao nghe nói có một số người hay bị tuyệt vọng gì đó rồi nghĩ quẩn, mày đừng có ở đây dùng thân phận thiên tài của mình để đòi lại công bằng cho nó."

"Mày biết hiện tại tao muốn cám ơn điều gì nhất không? Chính là ông trời đã cho tao là một THIÊN TÀI!"

Vừa dứt lời Tử Ngôn tung ra một cước, Tần Khoa trực tiếp lãnh trọn cú đá ngay mạn sườn, đập thẳng người vào tấm bảng đen trên tường. Khi hắn ngã xuống mọi người còn có thể thấy, chỗ hắn đập vào đã lõm xuống một lỗ to. Tần Khoa ho khụ khụ một hồi, loay hoay mãi mà vẫn không thể đứng lên được.

Thành Địch từ phía cuối lớp thấy vậy bước lên đỡ lấy Tần Khoa, nhưng vừa chạm vào là hắn đã la oai oải. Tử Ngôn cũng không thèm quan tâm đến hai người bên kia nhìn xuống lớp học:



"Anh trai tôi tên là Tống Tử Thanh, tôi chắc mọi người đều biết, chúng tôi là cô nhi. Không có cha mẹ, không có người chống lưng, không có quyền thế, chỉ có hai chúng tôi thôi. Nhưng tuần trước anh tôi đã tự sát, đúng như lời hắn nói, là cắt cổ tay tự sát, tôi tin mọi người đều biết lý do là vì sao."

Số đông đều ngạc nhiên trước tin tức này, người bạn học cùng lớp của bọn họ đã tự sát, vậy mà họ lại không hề biết bất cứ chuyện gì. Nhưng khi nghe Tử Ngôn nói câu cuối cùng, một trong số bọn họ theo phản xạ tránh đi ánh mắt của cậu.

Vì chính đôi mắt này đã nhìn thấy Tử Thanh bị đánh, bị chà đạp, bị trêu chọc, bị lợi dụng, thậm chí còn bị oan ức, nhưng bọn họ lại không nói một lời giúp cậu. Nhìn thấy hiện trạng của Tần Khoa, những người nằm trong diện đó đều không kìm được run rẩy bên dưới.

"Chuyện gian lận trong kỳ thi vừa rồi, tôi đã biết hết sự thật phía sau nó, thứ mà tôi muốn biết ở đây chính là...tại sao các người lại im lặng?"

Hơn mười phút sau khi Tử Ngôn dứt lời vẫn không có tiếng ai đáp trả câu hỏi đó. Nhưng bầu không khí bên trong lớp học, thật sự không thể trầm hơn nữa. Lớp trưởng thấy thế lặng lẽ đứng dậy, nói:

"Tử Ngôn, chuyện đó không như cậu nghĩ đâu. Không phải chúng tôi im lặng để trốn tránh, mà là chúng tôi không thể làm gì khác được. Cho dù có đứng lên nói ra đi nữa, ai cũng sẽ không tin những lời nói đó, vì giáo viên gác thi hôm đó đã khẳng định Tử Thanh là người làm. Chúng tôi thật sự là lực bất tòng tâm mà."

"Tôi có nên khen ngợi cho sự xung phong của cô không? Ý cô chính là nếu người đó là giáo viên, thì đúng sai của mọi chuyện không còn quan trọng nữa có phải không? Các người có từng đặt bản thân vào tình huống của anh ấy chưa, nếu bản thân bị oan ức, các người có muốn ai đó đứng lên giúp mình thanh minh mọi chuyện hay không? Sao các người không suy nghĩ, nếu ngày hôm đó mình đứng lên nói một câu, mọi chuyện sẽ có kết cục khác. Hay nói đúng hơn thì, thứ mà mấy người sợ chính là chức danh "con trai Thị trưởng" của hắn. Sợ bản thân trở thành mục tiêu bắt nạt của hắn, sợ khoảng thời gian còn lại sẽ khó khăn...NÊN IM LẶNG!"

"Cậu thì nói hay lắm sao? Cậu không ở đây, làm sao biết hoàn cảnh của chúng tôi như thế nào? Nếu mạnh miệng như thế sao không xuất hiện ngay từ lúc ban đầu, giờ đây mọi chuyện đã lỡ lại tới đây chất vấn chúng tôi!" Một nam sinh cũng không ưa gì Tử Thanh, bây giờ lại phải ngồi đây nghe cậu mắng chửi, không nhịn được lớn tiếng đáp trả.

Điều hay chính là, khi hắn vừa mới nói xong mọi người phía dưới lại rất hào hứng mà hùa theo, giống như tên đó đã giúp họ nói lên suy nghĩ.

"Được! Nếu như cậu đã nói như thế, tôi sẽ cho cậu biết một chuyện. Sau ngày hôm nay, khi "Tử Thanh" đã không còn xuất hiện trong lớp này nữa, mấy người nghĩ...chuyện gì sẽ xảy ra? Chính là sẽ có một "Tử Thanh" khác xuất hiện, có thể chính là cậu hoặc một người bạn khác của cậu, cũng không chừng lần này hắn lại có hứng thú với con gái thì sao? Mấy người nghĩ lúc đó sẽ có một "thiên tài Tử Ngôn" xuất hiện hay không? Thứ cặn bã như chúng chỉ lấy việc đến trường như là đi lựa một món hàng mà thôi, hôm nay có hứng thú với món này, chúng sẽ đem về tha hồ mà đùa giỡn. Nhưng nếu chúng không còn hứng thú để đùa giỡn thì sao, ai sẽ là người giúp đỡ mấy người lúc đó, có ai sẽ lên tiếng hay không trong khi hiện tại các người lại dùng quyền im lặng của bản thân."

Mọi người ai cũng tự tưởng tượng ra tình cảnh của mình, nếu bị mấy tên đó nhìn trúng hay nói cách khác là giống như Tử Thanh. Bọn họ cũng không chắc là bản thân, có chọn lựa con đường giống anh hay không, nhưng chắc chắn lúc đó họ chỉ muốn biến mất khỏi nơi này mà thôi.

Một người đàn ông bên ngoài hùng hổ xông vào trong, nhìn thấy Tần Khoa nằm dưới đất, bọn học sinh thì cúi gằm mặt. Ông ta bước tới tát vào mặt Tử Ngôn một cái thật mạnh, đến nỗi đầu của cậu nghiêng hẳn sang một bên. Một bên mặt cậu nhanh chóng ửng đỏ lên, còn chưa ai phản ứng được gì, người đàn ông đã lớn giọng thét:

"Mày nghĩ bản thân là ai mà dám làm vậy với con tao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ăn Miếng Trả Miếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook