Chương 80: Ăn no rửng mỡ
Mèo Con Màu Xám
24/02/2024
Tô Lan Nhược vốn lo lẳng Ninh Chiết hôm nay ở chỗ này xẵng bậy.
Nghe được lời nói của Tôn Vân Thạch, ký ức hiện về, trong lòng lại càng sợ hãi.
Đây là tiệc rượu do Sở gia và tập đoàn Đông Thần liên hợp tổ chức!
Bất luận là Sở gia hay tập đoàn Đông Thần, đối với Tô gia bọn cô đều là quái vật khổng lồ, chỉ mong có thể thân cận chứ nào dám có suy nghĩ trêu chọc!
Tuy rằng cô và Ninh Chiết đã đăng ký ly hôn, nhưng thủ tục chưa có xong, ở trong mắt người khác, Ninh Chiết vẫn là chồng của cô, là con rể Tô gia!
Nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ tính số Tô gia đầu tiên.
Tô Lan Nhược càng nghĩ càng hoảng hốt, vội vàng nói với Ninh Chiết: "Nếu anh bất mãn với tôi hoặc nhà tôi, tôi và anh nói chuyện riêng giải quyết. Anh sao lại muốn dùng thủ đoạn 'Lưỡng bại câu thương' này để trả thù chứ”
"Tôi giống đứa ăn no rửng mỡ hay gì!"
Ninh Chiết ném cho Tô Lan Nhược cái nhìn xem thường: "Cô không có thiệp mời đúng không? Nếu muốn vào trong, tôi sẽ dẫn cô vào.”
“Lan Nhược, đừng dại dột!" Tôn Vân Thạch lập tức nhảy ra khuyên can: "Thắng khốn này đang muốn kéo em theo để làm đệm lưng cho nó đó!”
Cho dù không có Tôn Vân Thạch khuyên can, Tô Lan Nhược cũng sẽ không đi theo Ninh Chiết làm khùng làm điên.
Tô Lan Nhược hít sâu một hơi, cẳn răng hỏi: Chiết, anh rốt cuộc muốn thế nào?"
“Tôi....."
Ninh Chiết hơi cứng lại, lắc đầu cười khổ nói đi, đi hay không tuỳ côi”
Dứt lời, Ninh Chiết cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đi về phía sảnh đón khách.
Tô Lan Nhược vừa định giữ chặt Ninh Chiết, lại bị Ninh Chiết lách người tránh qua
Nhìn Ninh Chiết sải bước đi về trước, Tô Lan Nhược đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngay cả đứng cũng đứng không vững, đừng nói chí đuổi theo.
"Đờ phắc, thằng cưỡi lừa kia đi vào thật á?"
"Đây là bệnh nhân ở trại tâm thần nào trốn ra vậy? Không sợ bị đánh chết hả!"
"Tô tiểu thư, vừa rồi hình như tôi thấy hai người nói chuyện rất thân thiết với người này ha, hai người có quan hệ gì với người này?"
"Tô tiểu thư, nếu cô và cậu Vương có quan hệ với người kia, vậy mau rời đi đi! Nếu không lát nữa bị liên luy rồi là không có chạy được đâu.”
Nhìn bóng lưng như tráng sĩ đi chịu chết của Ninh Chiết, mọi người nhao nhao nghị luận sôi nổi.
Còn có người quen biết Tô Lan Nhược, có ý tốt khuyên Tô Lan Nhược nhanh chóng rời đi.
Tô Lan Nhược cảm giác trong đầu "ong ong” vài tiếng, căn bản không nghe được những người xung quanh nói gì, mặt mũi trắng bệch không còn hột máu.
Nghe được mọi người khuyên can, Tôn Vân Thạch liền vội vàng tiến lên kéo Tô Lan Nhược: "Chúng ta mau đi thôi! Em bây giờ rời đi, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cứ nói em không có mặt nên không biết Nếu còn tiếp tục dây dưa, đợi Sở gia và Phương tổng ra tay thì không có ai thoát được đâu..”
"Đi!"
Đang lúc Tôn Vân Thạch chuẩn bị đưa Tô Lan Nhược rời đi, đám đông đột nhiên ồn ào hô to cái gì đó.
Ninh Chiết vừa mới tới trước cửa lớn, Phương Tân Hồng liền từ trong chạy ra nghênh đón.
Mọi người cách nhau quá xa, không nghe rõ hai người nói gì, nhưng mà cũng không có cận nặng, nhìn biểu tình kia của Phương Tân Hồng, sao cứ thấy Phương tổng có vẻ trịnh trọng, khách khí với Ninh Chiết nhỉ?
Có Phương Tân Hồng tự mình đi ra đón người, làm gì có ai muốn kiểm tra thiệp mời của Ninh Chiết nữa.
Cho đến khi Ninh Chiết và Phương Tân Hồng vào bên trong, mọi người vẫn dại ra, gần như không thể tin vào mắt mình.
Cái thằng dòm bần cùng chạy xe điện kia, vậy mà vào được thật kìa?
Hơn nữa, còn là Phương Tân Hồng tự mình đi ra nghênh đón?
Từ lúc bắt đầu đón khách đến giờ cũng kha khá thời gian rồi đấy chứ và đây chính là vị khách đầu tiên... có khi còn là duy nhất được chính chủ của bữa tiệc- Phương Tân Hồng ra tận cửa mời vào!
Nghe được lời nói của Tôn Vân Thạch, ký ức hiện về, trong lòng lại càng sợ hãi.
Đây là tiệc rượu do Sở gia và tập đoàn Đông Thần liên hợp tổ chức!
Bất luận là Sở gia hay tập đoàn Đông Thần, đối với Tô gia bọn cô đều là quái vật khổng lồ, chỉ mong có thể thân cận chứ nào dám có suy nghĩ trêu chọc!
Tuy rằng cô và Ninh Chiết đã đăng ký ly hôn, nhưng thủ tục chưa có xong, ở trong mắt người khác, Ninh Chiết vẫn là chồng của cô, là con rể Tô gia!
Nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ tính số Tô gia đầu tiên.
Tô Lan Nhược càng nghĩ càng hoảng hốt, vội vàng nói với Ninh Chiết: "Nếu anh bất mãn với tôi hoặc nhà tôi, tôi và anh nói chuyện riêng giải quyết. Anh sao lại muốn dùng thủ đoạn 'Lưỡng bại câu thương' này để trả thù chứ”
"Tôi giống đứa ăn no rửng mỡ hay gì!"
Ninh Chiết ném cho Tô Lan Nhược cái nhìn xem thường: "Cô không có thiệp mời đúng không? Nếu muốn vào trong, tôi sẽ dẫn cô vào.”
“Lan Nhược, đừng dại dột!" Tôn Vân Thạch lập tức nhảy ra khuyên can: "Thắng khốn này đang muốn kéo em theo để làm đệm lưng cho nó đó!”
Cho dù không có Tôn Vân Thạch khuyên can, Tô Lan Nhược cũng sẽ không đi theo Ninh Chiết làm khùng làm điên.
Tô Lan Nhược hít sâu một hơi, cẳn răng hỏi: Chiết, anh rốt cuộc muốn thế nào?"
“Tôi....."
Ninh Chiết hơi cứng lại, lắc đầu cười khổ nói đi, đi hay không tuỳ côi”
Dứt lời, Ninh Chiết cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp đi về phía sảnh đón khách.
Tô Lan Nhược vừa định giữ chặt Ninh Chiết, lại bị Ninh Chiết lách người tránh qua
Nhìn Ninh Chiết sải bước đi về trước, Tô Lan Nhược đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngay cả đứng cũng đứng không vững, đừng nói chí đuổi theo.
"Đờ phắc, thằng cưỡi lừa kia đi vào thật á?"
"Đây là bệnh nhân ở trại tâm thần nào trốn ra vậy? Không sợ bị đánh chết hả!"
"Tô tiểu thư, vừa rồi hình như tôi thấy hai người nói chuyện rất thân thiết với người này ha, hai người có quan hệ gì với người này?"
"Tô tiểu thư, nếu cô và cậu Vương có quan hệ với người kia, vậy mau rời đi đi! Nếu không lát nữa bị liên luy rồi là không có chạy được đâu.”
Nhìn bóng lưng như tráng sĩ đi chịu chết của Ninh Chiết, mọi người nhao nhao nghị luận sôi nổi.
Còn có người quen biết Tô Lan Nhược, có ý tốt khuyên Tô Lan Nhược nhanh chóng rời đi.
Tô Lan Nhược cảm giác trong đầu "ong ong” vài tiếng, căn bản không nghe được những người xung quanh nói gì, mặt mũi trắng bệch không còn hột máu.
Nghe được mọi người khuyên can, Tôn Vân Thạch liền vội vàng tiến lên kéo Tô Lan Nhược: "Chúng ta mau đi thôi! Em bây giờ rời đi, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cứ nói em không có mặt nên không biết Nếu còn tiếp tục dây dưa, đợi Sở gia và Phương tổng ra tay thì không có ai thoát được đâu..”
"Đi!"
Đang lúc Tôn Vân Thạch chuẩn bị đưa Tô Lan Nhược rời đi, đám đông đột nhiên ồn ào hô to cái gì đó.
Ninh Chiết vừa mới tới trước cửa lớn, Phương Tân Hồng liền từ trong chạy ra nghênh đón.
Mọi người cách nhau quá xa, không nghe rõ hai người nói gì, nhưng mà cũng không có cận nặng, nhìn biểu tình kia của Phương Tân Hồng, sao cứ thấy Phương tổng có vẻ trịnh trọng, khách khí với Ninh Chiết nhỉ?
Có Phương Tân Hồng tự mình đi ra đón người, làm gì có ai muốn kiểm tra thiệp mời của Ninh Chiết nữa.
Cho đến khi Ninh Chiết và Phương Tân Hồng vào bên trong, mọi người vẫn dại ra, gần như không thể tin vào mắt mình.
Cái thằng dòm bần cùng chạy xe điện kia, vậy mà vào được thật kìa?
Hơn nữa, còn là Phương Tân Hồng tự mình đi ra nghênh đón?
Từ lúc bắt đầu đón khách đến giờ cũng kha khá thời gian rồi đấy chứ và đây chính là vị khách đầu tiên... có khi còn là duy nhất được chính chủ của bữa tiệc- Phương Tân Hồng ra tận cửa mời vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.