Chương 51: Đừng quá đáng quá!
Mèo Con Màu Xám
18/02/2024
"Tôi không thèm!"
Ninh chiết không chút do dự từ chối: "Muốn đứng thì đứng sang một bên ấy. Đừng chặn cửa công ty chúng tôi, đừng làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty chúng tôi!"
Còn một vạn nữa á?
Một trăm vạn của Tô Lan Nhược bản thân còn không cần, thì một vạn của anh ta là cái thá gì?
"Anh." Tôn Vân Thạch có chút sững người nghiến răng nghiến lợi gầm gừ: "Đừng quá đáng quá!"
"Anh đừng có được đà lấn tới!" Ninh Chiết vẻ mặt không thiện ý nhìn Tôn Vận Thạch:" Anh muốn một mình đứng sang một bên, hay là muốn bọn tôi ra tay đây?"
Tôn Vân Thạch tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng lui về sau, nếu không vào được. thì phải đợi Diêu Chấn Hải ở đây thôi.
Thấy Tôn Vân Thạch hiểu chuyện, Ninh Chiết đi sạc pin xe, bắt đầu kiểm tra dọc theo tường công ty xem có nguy hiểm gì về an toàn không.
Mới kiểm tra đến một nửa, Ninh Chiết nhận được điện thoại của Tô Minh Thành.
"Ninh Chiết, chúng tôi muốn đến thăm ông nội ở bệnh viện Khang Dưỡng, cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?" Tô Minh Thành ở đầu bên kia điện thoại rất khách khí.
Ninh Chiết do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Vi trước đó anh đã nói sẽ hợp tác diễn xuất với họ nên đành phải hợp tác thôi!
Vừa hay anh cũng muốn đi hỏi ông nội
Bây giờ anh không còn nghỉ ngờ rằng mình từng là bác sĩ trước khi mất trí nhớ nữa mà bắt đầu nghi ngờ rằng anh là một kẻ giết người hay thứ gì đó tương tự
Sau khi gọi điện cho Diêu Chấn Hải xin nghỉ phép, Ninh Chiết rời khỏi công ty.
Tô Minh Thành ban đầu muốn tới đón anh, nhưng anh đã từ chối.
Hai bên thống nhất gặp nhau ở cổng bệnh viện Khang Dưỡng
Ninh Chiết vừa mới bắt taxi rời đi, thì Diêu Chấn Hải vội vã đến công ty ngay sau đó.
Khi chuẩn bị bước vào công ty, Diêu Chấn Hải thấy Tôn Vân Thạch đang sợ hãi đứng đó và lập tức yêu cầu tài xế dừng lại.
Nhìn thấy Diêu Chấn Hải mở cửa xe bước ra ngoài, Tôn Vân Thạch vội vàng chạy về phía trước, không quan tâm đến thể diện của Tôn thiếu gia mình nữa, quỳ “bụp” một phát xuống trước mặt Diêu Chấn Hải.
"Diêu tổng, tôi... Tôi sai rồi, mong anh tha lỗi cho tôi!"
Tôn Vân Thạch rên rỉ, nhìn Diêu Chấn Hải với đôi mắt đẫm lệ.
Diêu Chấn Hải thản nhiên liếc nhìn Tôn Vân. Thạch, sau đó hỏi đám người tiểu Trần trong phòng bảo vệ: “Các cậu đánh hắn à?”
"Không phải, không phải!" Tiểu Trần liền vội vàng lắc đầu giải thích: “Anh ta vừa đến đã.
"Giải thích cái rằm! Mấy người các cậu, chẳng được cái tích sự gì cả!"
Diêu Chấn Hải trừng mắt nhìn tiểu Trần: “Có người chỉ vào mặt mắng là chó canh gác trước nhà cậu cũng không dám ra tay, như thế thì có ích gì?! Với mấy loại mồm láo như thế, thì phải đánh, đánh lên bờ xuống ruộng thì thôi! Mau đuổi hẳn đi cho tôi."
Nói xong, Diêu Chấn Hải trực tiếp mở cửa xe, ngồi vào, ra hiệu cho tài xế lái xe.
"Diêu tổng! Diêu tổng,.."
Tôn Vân Thạch hoảng sợ hét lên và vội đứng dậy đuổi theo xe của Diêu Chấn Hải.
Tuy nhiên, anh ta chưa kịp chạy được vài bước thì bị tiểu Trần và một nhân viên bảo vệ khác đã lao tới đã ngã rạp xuống đất rồi.
Sau đó, là một trận đấm đá túi bụi.
Hôm qua Tôn Vân Thạch chửi họ là chó canh gác, họ đã muốn ra tay rồi
Chỉ là bọn họ biết không có Ninh Chiết chống lưng thì không dám ra tay.
Hôm nay đến cả Diêu Chấn Hải cũng lên tiếng, thì họ không còn chút dè dặt nào nữa.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...”
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Tôn Vân Thạch bị đánh đến nỗi kêu ầm lên, cầu xin sự thương xót.
Nhân lúc nhóm người tiểu Trần không chú ý Tôn Vân Thạch vội vàng đứng lên, chạy về phía xe của mình.
Mãi cho đến khi xe khởi động, Tôn Vân Thạch mới có được một chút cảm giác an toàn....
Ninh chiết không chút do dự từ chối: "Muốn đứng thì đứng sang một bên ấy. Đừng chặn cửa công ty chúng tôi, đừng làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty chúng tôi!"
Còn một vạn nữa á?
Một trăm vạn của Tô Lan Nhược bản thân còn không cần, thì một vạn của anh ta là cái thá gì?
"Anh." Tôn Vân Thạch có chút sững người nghiến răng nghiến lợi gầm gừ: "Đừng quá đáng quá!"
"Anh đừng có được đà lấn tới!" Ninh Chiết vẻ mặt không thiện ý nhìn Tôn Vận Thạch:" Anh muốn một mình đứng sang một bên, hay là muốn bọn tôi ra tay đây?"
Tôn Vân Thạch tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể kìm nén lửa giận trong lòng lui về sau, nếu không vào được. thì phải đợi Diêu Chấn Hải ở đây thôi.
Thấy Tôn Vân Thạch hiểu chuyện, Ninh Chiết đi sạc pin xe, bắt đầu kiểm tra dọc theo tường công ty xem có nguy hiểm gì về an toàn không.
Mới kiểm tra đến một nửa, Ninh Chiết nhận được điện thoại của Tô Minh Thành.
"Ninh Chiết, chúng tôi muốn đến thăm ông nội ở bệnh viện Khang Dưỡng, cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?" Tô Minh Thành ở đầu bên kia điện thoại rất khách khí.
Ninh Chiết do dự một chút rồi cũng đồng ý.
Vi trước đó anh đã nói sẽ hợp tác diễn xuất với họ nên đành phải hợp tác thôi!
Vừa hay anh cũng muốn đi hỏi ông nội
Bây giờ anh không còn nghỉ ngờ rằng mình từng là bác sĩ trước khi mất trí nhớ nữa mà bắt đầu nghi ngờ rằng anh là một kẻ giết người hay thứ gì đó tương tự
Sau khi gọi điện cho Diêu Chấn Hải xin nghỉ phép, Ninh Chiết rời khỏi công ty.
Tô Minh Thành ban đầu muốn tới đón anh, nhưng anh đã từ chối.
Hai bên thống nhất gặp nhau ở cổng bệnh viện Khang Dưỡng
Ninh Chiết vừa mới bắt taxi rời đi, thì Diêu Chấn Hải vội vã đến công ty ngay sau đó.
Khi chuẩn bị bước vào công ty, Diêu Chấn Hải thấy Tôn Vân Thạch đang sợ hãi đứng đó và lập tức yêu cầu tài xế dừng lại.
Nhìn thấy Diêu Chấn Hải mở cửa xe bước ra ngoài, Tôn Vân Thạch vội vàng chạy về phía trước, không quan tâm đến thể diện của Tôn thiếu gia mình nữa, quỳ “bụp” một phát xuống trước mặt Diêu Chấn Hải.
"Diêu tổng, tôi... Tôi sai rồi, mong anh tha lỗi cho tôi!"
Tôn Vân Thạch rên rỉ, nhìn Diêu Chấn Hải với đôi mắt đẫm lệ.
Diêu Chấn Hải thản nhiên liếc nhìn Tôn Vân. Thạch, sau đó hỏi đám người tiểu Trần trong phòng bảo vệ: “Các cậu đánh hắn à?”
"Không phải, không phải!" Tiểu Trần liền vội vàng lắc đầu giải thích: “Anh ta vừa đến đã.
"Giải thích cái rằm! Mấy người các cậu, chẳng được cái tích sự gì cả!"
Diêu Chấn Hải trừng mắt nhìn tiểu Trần: “Có người chỉ vào mặt mắng là chó canh gác trước nhà cậu cũng không dám ra tay, như thế thì có ích gì?! Với mấy loại mồm láo như thế, thì phải đánh, đánh lên bờ xuống ruộng thì thôi! Mau đuổi hẳn đi cho tôi."
Nói xong, Diêu Chấn Hải trực tiếp mở cửa xe, ngồi vào, ra hiệu cho tài xế lái xe.
"Diêu tổng! Diêu tổng,.."
Tôn Vân Thạch hoảng sợ hét lên và vội đứng dậy đuổi theo xe của Diêu Chấn Hải.
Tuy nhiên, anh ta chưa kịp chạy được vài bước thì bị tiểu Trần và một nhân viên bảo vệ khác đã lao tới đã ngã rạp xuống đất rồi.
Sau đó, là một trận đấm đá túi bụi.
Hôm qua Tôn Vân Thạch chửi họ là chó canh gác, họ đã muốn ra tay rồi
Chỉ là bọn họ biết không có Ninh Chiết chống lưng thì không dám ra tay.
Hôm nay đến cả Diêu Chấn Hải cũng lên tiếng, thì họ không còn chút dè dặt nào nữa.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...”
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Tôn Vân Thạch bị đánh đến nỗi kêu ầm lên, cầu xin sự thương xót.
Nhân lúc nhóm người tiểu Trần không chú ý Tôn Vân Thạch vội vàng đứng lên, chạy về phía xe của mình.
Mãi cho đến khi xe khởi động, Tôn Vân Thạch mới có được một chút cảm giác an toàn....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.