Chương 111: Họ chưa xứng đáng
Mèo Con Màu Xám
27/02/2024
Tiểu Thanh Sơn.
Tô Thanh Y đang dang rộng hai tay bảo vệ trước. mộ bà nội.
Trước mặt cô, là xe cẩu lớn đang nâng cao càng xúc đất.
Tô Thanh Y trong lòng sợ muốn chết, nhưng lại cố chấp hét lớn: 'Các người muốn xúc mộ lão thái thái, ngon thì xúc cả tôi luôn đi"
Cô muốn lùi bước, nhưng không thể.
Cô mà lùi, mộ lão thái thái liền không giữ được.
Mắt thấy Tô Thanh Y sống chết không lùi bước, tài xế máy xúc lập tức ném ánh dò hỏi ý kiến Tân Trang.
Tân Trang nằm ở trên ghế xếp di động, bên cạnh còn có người cầm ô che nẵng cho hẳn.
Mà những doanh nhân giàu có ở Giang Châu đứng phía sau hắn, trên đầu bị hun nóng vì ánh mặt trời chiếu vào nhưng không một ai dám che ô.
Che nắng, đó là đặc quyền của Tần thiếu.
Họ chưa xứng đáng.
May mắn được gặp Tân thiếu đã là vinh hạnh của bọn họ rồi.
Coi như là đội mặt trời chói chang, phơi nắng một chút, cũng không hề hấn gì hết.
“Dù sao nhân vật chính ngày hôm nay còn chưa tới, mọi người chịu khó đợi thêm một chút đi!"
Tân Trang vẫy vẫy tay với người bên cạnh, người nọ lập tức bảo tài xế máy xúc dừng lại.
Tài xế máy xúc như được ân xá, Tô Thanh Y cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, Tông Phổ mang theo Tôn Vân Thạch. hôn mê chạy tới.
“Thằng này là Tôn Vân Thạch?”
Tần Trang hơi giương mắt, nhàn nhạt hỏi.
Tông Phổ gật đầu.
Một phú thương Giang Châu phía sau Tần Trang cũng gật đầu xác nhận: "Tân thiếu, tôi biết cậu ta, đúng là Tôn Vân Thạch.”
“Vậy là tốt rồi!"
Tần Trang khẽ gật đầu, khen ngợi nhìn Tông Phổ: “Không sai, so với thời gian tôi quy định cho cậu còn sớm hơn nửa tiếng đấy.”
Tông Phổ mỉm cười, trả lời: 'Rác rưởi mà thôi, không cần lâu lắm.”
“Cũng đúng!”
Tần Trang gật đầu cười: “Gọi nó dậy liền đi
Tông Phổ lĩnh mệnh, trực tiếp tắt vào mặt Tôn Vân Thạch.
Tôn Vân Thạch bị vả đau, mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.
Nhìn đám người trước mắt này, Tôn Vân Thạch trong lòng nhất thời phát điên, hoảng loạn kêu to lên: "Các người là ai, các người muốn làm gì?"
Mày không phải nói, người chọc vào Tôn thiếu mày đều không có kết cục tốt hả?" Tân Trang trêu tức nói: "Hiện tại, tao chọc mày đây, xin mày làm cho tao coi thử mày định cho tao có kết cục không tốt như thế nào vậy?"
"Tôi....."
Tôn Vân Thạch cứng người, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện Triệu Thục Viện nói với mình, nhất thời mình một cái, mừng rỡ kêu lên: 'Anh là... Tần thiếu?”
Tần gia!
Tần thiếu!
Người này nhất định là người bị Ninh Chiết lừa, cố tình mạo danh anh để hại anh!
“Bây giờ mày biết tao là Tần thiếu rồi hả?"
“Tôn Vân Thạch, cậu to gan quá đó!”
"Ngay cả tôi, gia tộc lớn ba đời đất Giang Châu ở trước mặt Tân thiếu đều chỉ như cháu trai của ngài ấy, cậu chán sống hay sao mà dám đánh người của Tăn thiếu!"
“Tôn Vân Thạch, cậu ngại mình sống lâu quá rồi đúng không!"
Những phú thương Giang Châu phía sau Tần trang nhao nhao anh một câu, tôi một câu răn dạy Tôn Vân Thạch, trong đó không thiếu kẻ đang vui sướng khi người gặp họa.
Những phú thương này, Tôn Vân Thạch phần lớn không biết.
Nhưng bên trong vẫn có hai người anh có qua lại.
Địa vị của hai lão này ở Giang Châu cao hơn Tôn gia nhà anh đó.
Ngay cả bọn họ đều ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tăn Trang, Tôn Vân Thạch làm sao dám hoài nghi lời nói của mọi người nữa.
Tôn Vân Thạch ở trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà Ninh Chiết, lại hoảng loạn giải thích với Tân Trang: "Tân thiếu, ngài hiểu lầm rồi, kẻ đánh người buổi sáng không phải tôi, là Ninh Chiết, hắn giả mạo tôi, vu oan giá hoạ cho tôi! Cầu Tần thiếu xem xét điều tra, tôi thật sự oan uống lắm!"
“Ninh Chiết?”
Tần Trang khẽ nhíu mày: "Thằng này là ai nữa? Có ai biết không?”
Một phú thương lập tức mở miệng trả lời: "Ninh Chiết là chồng của Tô Lan Nhược, con gái của người đứng đầu Tô gia hiện giờ, cậu ta chỉ là phế vật mà thôi, làm sao mà dám đánh người của Tân thiếu”
“Đúng!” Tên bên cạnh gật đầu phụ hoạ: "Loại phế vật như Ninh Chiết, không có gan đâu! Nhất định là Tôn Vân Thạch đang nói dối”
Nghe hai người nói, trong mắt Tân Trang đột nhiên hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Tần thiếu, tôi thật sự không nói dối!”
Tô Thanh Y đang dang rộng hai tay bảo vệ trước. mộ bà nội.
Trước mặt cô, là xe cẩu lớn đang nâng cao càng xúc đất.
Tô Thanh Y trong lòng sợ muốn chết, nhưng lại cố chấp hét lớn: 'Các người muốn xúc mộ lão thái thái, ngon thì xúc cả tôi luôn đi"
Cô muốn lùi bước, nhưng không thể.
Cô mà lùi, mộ lão thái thái liền không giữ được.
Mắt thấy Tô Thanh Y sống chết không lùi bước, tài xế máy xúc lập tức ném ánh dò hỏi ý kiến Tân Trang.
Tân Trang nằm ở trên ghế xếp di động, bên cạnh còn có người cầm ô che nẵng cho hẳn.
Mà những doanh nhân giàu có ở Giang Châu đứng phía sau hắn, trên đầu bị hun nóng vì ánh mặt trời chiếu vào nhưng không một ai dám che ô.
Che nắng, đó là đặc quyền của Tần thiếu.
Họ chưa xứng đáng.
May mắn được gặp Tân thiếu đã là vinh hạnh của bọn họ rồi.
Coi như là đội mặt trời chói chang, phơi nắng một chút, cũng không hề hấn gì hết.
“Dù sao nhân vật chính ngày hôm nay còn chưa tới, mọi người chịu khó đợi thêm một chút đi!"
Tân Trang vẫy vẫy tay với người bên cạnh, người nọ lập tức bảo tài xế máy xúc dừng lại.
Tài xế máy xúc như được ân xá, Tô Thanh Y cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, Tông Phổ mang theo Tôn Vân Thạch. hôn mê chạy tới.
“Thằng này là Tôn Vân Thạch?”
Tần Trang hơi giương mắt, nhàn nhạt hỏi.
Tông Phổ gật đầu.
Một phú thương Giang Châu phía sau Tần Trang cũng gật đầu xác nhận: "Tân thiếu, tôi biết cậu ta, đúng là Tôn Vân Thạch.”
“Vậy là tốt rồi!"
Tần Trang khẽ gật đầu, khen ngợi nhìn Tông Phổ: “Không sai, so với thời gian tôi quy định cho cậu còn sớm hơn nửa tiếng đấy.”
Tông Phổ mỉm cười, trả lời: 'Rác rưởi mà thôi, không cần lâu lắm.”
“Cũng đúng!”
Tần Trang gật đầu cười: “Gọi nó dậy liền đi
Tông Phổ lĩnh mệnh, trực tiếp tắt vào mặt Tôn Vân Thạch.
Tôn Vân Thạch bị vả đau, mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.
Nhìn đám người trước mắt này, Tôn Vân Thạch trong lòng nhất thời phát điên, hoảng loạn kêu to lên: "Các người là ai, các người muốn làm gì?"
Mày không phải nói, người chọc vào Tôn thiếu mày đều không có kết cục tốt hả?" Tân Trang trêu tức nói: "Hiện tại, tao chọc mày đây, xin mày làm cho tao coi thử mày định cho tao có kết cục không tốt như thế nào vậy?"
"Tôi....."
Tôn Vân Thạch cứng người, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện Triệu Thục Viện nói với mình, nhất thời mình một cái, mừng rỡ kêu lên: 'Anh là... Tần thiếu?”
Tần gia!
Tần thiếu!
Người này nhất định là người bị Ninh Chiết lừa, cố tình mạo danh anh để hại anh!
“Bây giờ mày biết tao là Tần thiếu rồi hả?"
“Tôn Vân Thạch, cậu to gan quá đó!”
"Ngay cả tôi, gia tộc lớn ba đời đất Giang Châu ở trước mặt Tân thiếu đều chỉ như cháu trai của ngài ấy, cậu chán sống hay sao mà dám đánh người của Tăn thiếu!"
“Tôn Vân Thạch, cậu ngại mình sống lâu quá rồi đúng không!"
Những phú thương Giang Châu phía sau Tần trang nhao nhao anh một câu, tôi một câu răn dạy Tôn Vân Thạch, trong đó không thiếu kẻ đang vui sướng khi người gặp họa.
Những phú thương này, Tôn Vân Thạch phần lớn không biết.
Nhưng bên trong vẫn có hai người anh có qua lại.
Địa vị của hai lão này ở Giang Châu cao hơn Tôn gia nhà anh đó.
Ngay cả bọn họ đều ngoan ngoãn đứng ở phía sau Tăn Trang, Tôn Vân Thạch làm sao dám hoài nghi lời nói của mọi người nữa.
Tôn Vân Thạch ở trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà Ninh Chiết, lại hoảng loạn giải thích với Tân Trang: "Tân thiếu, ngài hiểu lầm rồi, kẻ đánh người buổi sáng không phải tôi, là Ninh Chiết, hắn giả mạo tôi, vu oan giá hoạ cho tôi! Cầu Tần thiếu xem xét điều tra, tôi thật sự oan uống lắm!"
“Ninh Chiết?”
Tần Trang khẽ nhíu mày: "Thằng này là ai nữa? Có ai biết không?”
Một phú thương lập tức mở miệng trả lời: "Ninh Chiết là chồng của Tô Lan Nhược, con gái của người đứng đầu Tô gia hiện giờ, cậu ta chỉ là phế vật mà thôi, làm sao mà dám đánh người của Tân thiếu”
“Đúng!” Tên bên cạnh gật đầu phụ hoạ: "Loại phế vật như Ninh Chiết, không có gan đâu! Nhất định là Tôn Vân Thạch đang nói dối”
Nghe hai người nói, trong mắt Tân Trang đột nhiên hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Tần thiếu, tôi thật sự không nói dối!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.