Chương 154: Một mất một còn
Mèo Con Màu Xám
06/03/2024
“Đã chơi thì mày phải chơi lớn chứ! Phải chơi cái gì kích thích vào!”
Thạch Viễn cười hắc hắc: "Vừa cưỡi ngựa vừa đấu thương, chơi không?"
Cưỡi ngựa đấu thương?
'Vừa nghe Thạch Viễn nói, trong lòng Bạch Phi lập tức nhảy dựng.
Kiểu chơi này có nguồn gốc sớm nhất ở nước ngoài, những năm găn đây bởi vì tương đối kích thích nên vài trường đua ngựa trong nước cũng bỏ thêm hạng mục này vào.
"Tuy nhiên, hầu hết đều mang tính giải trí.
Nhưng Bạch Phi biết thừa Thạch Viễn không đơn giản như vậy, con hàng này đã nhắc đến cưỡi ngựa đấu thương thì không nhắm đến mục đích giải trí, cái hắn muốn chắc chẵn là cưỡi ngựa đấu thương hàng thật giá thật, cái loại mà mày chết tao sống ấy!
Hạng mục này mặc dù có trang bị đây đủ dụng cụ bảo hộ nhưng tốc độ ngựa xông lên rất nhanh, chỉ căn lơ là chút thôi thì không tránh khỏi bị gãy xương.
“Chậc chậc, xem ra mày thật sự không có gan rồi!"
Thấy Bạch Phi do dự, Thạch Viễn lập tức cười nhạo.
“Mẹ mày chứ, đấu thì đấu!”
Thạch Viễn kích thích, Bạch Phi nổi giận đồng ý luôn: "Nói đi, cụ thế muốn đấu như thế nào?”
“Sảng khoái! Như này mới là Bạch Phi tao biết chứ!"
Thạch Viễn cười ha ha: "Quy tắc rất đơn giản, sống chết tự chịu, ngã ngựa thì thua, một ván mười
“Được!"
Bạch Phi đồng ý.
Thấy Bạch Phi đáp ứng, trong lòng Thạch Viễn vui như nở hoa
Trường đua ngựa cũng không dám dễ dàng cho. người ta chơi hạng mục nguy hiểm này, nên lập tức ký. hợp đồng miễn trách nhiệm với hai người.
Sau đó, hai bên đều tự chuẩn bị.
“Tôi hỏi này Bạch thiếu, anh có làm được không đó?"
Thấy Bạch Phi có chút bồn chồn, Ninh Chiết không khỏi quan tâm hỏi thăm.
“Trước giờ em chưa từng chơi hạng mục này, giờ thấy hơi rén đó anh” Bạch Phí thành thật trả lời
Ninh Chiết nghe vậy, vạch đen chảy đây mặt: “Chưa chơi mà còn dám cá cược với người khác, anh bị điên à?"
Bạch Phí trong lòng khó chịu, kiên trì trả lời: "Nhưng mà em không chơi sẽ bị xem thường đó anh
“Để giữ thể diện mà liều mạng luôn hay sao?" Ninh Chiết khinh thường nhìn Bạch Phi nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Cái này thì không”
Bạch Phi lắc đầu nói: "Cự ly hai bên chỉ có 100 mét thôi anh, còn có quần áo bảo hộ nữa mà, chỉ cần đừng có xui quá, cùng lắm thì gãy xương chứ không chết."
Đệt mợ!
Ninh Chiết không nói nên lời!
Bạch Phi ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà Ninh Chiết cảm nhận được tên này đang sợ hãi
Bây giờ chẳng qua là lỡ đồng ý thì liều đến cùng mà thôi.
“Nếu thật sự không được thì anh cứ để tôi.”
Ninh Chiết giương mắt nhìn Bạch Phi: "Hiện tại cũng không thể từ chối được nữa.”
“Em đấu được mà..." Bạch Phi lắc đầu.
Tốt xấu gì anh cũng có thể cưỡi ngựa.
Ninh Chiết ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, nói không chừng người còn chưa tiến được bước nào thì đã ngã từ trên ngựa xuống.
Vài phút sau, cả hai bên đã sẵn sàng.
Bọn họ sử dụng kỵ thương, nhưng nghiêm túc mà nói nó cũng không tính là kỵ thương.
Chỉ là một cây gậy phía trước quấn rất nhiều bọc vài dày.
Hơn nữa, loại gậy này rất dễ gãy.
Sở dĩ chọn nguyên liệu làm gậy như vậy cũng để giảm bớt thương tổn đối với người chơi
Hai người tự đứng ở hai đầu đấu trường, Bạch Phi tay cầm kỵ thương, trên trán mồ hôi lạnh cứ rơi lộp độp,
“Bạch Phi, mày cứ chờ mà ói tiền ra cho tao!"
Thạch Viễn cưỡi trên ngựa, tràn đầy tự tin nhìn Bạch Phi gào to.
Bạch Phi trong lòng hơi hoảng, vẫn cứng miệng gào lại: "Kế cả ông đây có phải trả tiền cũng sẽ làm cho mày nhập viện!”
"Ô hô tao cũng có ý định đó đấy!" Thạch Viễn tràn đầy tự tin, nhướng mày nói: "Vậy cứ coi thử tao với mày, đứa nào nhập viện!"
Tiếng còi vang lên, hai người lập tức cưỡi ngựa xông về phía đối phương.
Hai bên vừa giáp mặt, Bạch Phi đã bị Thạch Viễn căm thương đâm trúng, từ trên lưng ngựa rơi xuống, nặng nề ngã sấp xuống đất.
Cũng may có quần áo bảo hộ, Bạch Phi sau khi ngã chỉ bị choáng váng, không hề bị thương.
“Ha ha! Mày đúng là rác rưởi!”
Thạch Viễn cười to, vẻ mặt đắc ý nhìn Bạch Phi "Mày có muốn đấu lại không? Tao cho mày cơ hội lấy lại tiền!?"
Trên người Bạch Phi đau muốn chết, làm sao mà đấu lại được nữa!
Đang lúc Bạch Phi chuẩn bị từ chối, Ninh Chiết cười híp mắt nhìn về phía Thạch Viễn: "Bạch thiếu mới xuất viện, mày có thẳng cũng không vinh quang lầm đâu, không bằng mày đấu với tao đi, thế nào?”
Thạch Viễn cười hắc hắc: "Vừa cưỡi ngựa vừa đấu thương, chơi không?"
Cưỡi ngựa đấu thương?
'Vừa nghe Thạch Viễn nói, trong lòng Bạch Phi lập tức nhảy dựng.
Kiểu chơi này có nguồn gốc sớm nhất ở nước ngoài, những năm găn đây bởi vì tương đối kích thích nên vài trường đua ngựa trong nước cũng bỏ thêm hạng mục này vào.
"Tuy nhiên, hầu hết đều mang tính giải trí.
Nhưng Bạch Phi biết thừa Thạch Viễn không đơn giản như vậy, con hàng này đã nhắc đến cưỡi ngựa đấu thương thì không nhắm đến mục đích giải trí, cái hắn muốn chắc chẵn là cưỡi ngựa đấu thương hàng thật giá thật, cái loại mà mày chết tao sống ấy!
Hạng mục này mặc dù có trang bị đây đủ dụng cụ bảo hộ nhưng tốc độ ngựa xông lên rất nhanh, chỉ căn lơ là chút thôi thì không tránh khỏi bị gãy xương.
“Chậc chậc, xem ra mày thật sự không có gan rồi!"
Thấy Bạch Phi do dự, Thạch Viễn lập tức cười nhạo.
“Mẹ mày chứ, đấu thì đấu!”
Thạch Viễn kích thích, Bạch Phi nổi giận đồng ý luôn: "Nói đi, cụ thế muốn đấu như thế nào?”
“Sảng khoái! Như này mới là Bạch Phi tao biết chứ!"
Thạch Viễn cười ha ha: "Quy tắc rất đơn giản, sống chết tự chịu, ngã ngựa thì thua, một ván mười
“Được!"
Bạch Phi đồng ý.
Thấy Bạch Phi đáp ứng, trong lòng Thạch Viễn vui như nở hoa
Trường đua ngựa cũng không dám dễ dàng cho. người ta chơi hạng mục nguy hiểm này, nên lập tức ký. hợp đồng miễn trách nhiệm với hai người.
Sau đó, hai bên đều tự chuẩn bị.
“Tôi hỏi này Bạch thiếu, anh có làm được không đó?"
Thấy Bạch Phi có chút bồn chồn, Ninh Chiết không khỏi quan tâm hỏi thăm.
“Trước giờ em chưa từng chơi hạng mục này, giờ thấy hơi rén đó anh” Bạch Phí thành thật trả lời
Ninh Chiết nghe vậy, vạch đen chảy đây mặt: “Chưa chơi mà còn dám cá cược với người khác, anh bị điên à?"
Bạch Phí trong lòng khó chịu, kiên trì trả lời: "Nhưng mà em không chơi sẽ bị xem thường đó anh
“Để giữ thể diện mà liều mạng luôn hay sao?" Ninh Chiết khinh thường nhìn Bạch Phi nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Cái này thì không”
Bạch Phi lắc đầu nói: "Cự ly hai bên chỉ có 100 mét thôi anh, còn có quần áo bảo hộ nữa mà, chỉ cần đừng có xui quá, cùng lắm thì gãy xương chứ không chết."
Đệt mợ!
Ninh Chiết không nói nên lời!
Bạch Phi ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà Ninh Chiết cảm nhận được tên này đang sợ hãi
Bây giờ chẳng qua là lỡ đồng ý thì liều đến cùng mà thôi.
“Nếu thật sự không được thì anh cứ để tôi.”
Ninh Chiết giương mắt nhìn Bạch Phi: "Hiện tại cũng không thể từ chối được nữa.”
“Em đấu được mà..." Bạch Phi lắc đầu.
Tốt xấu gì anh cũng có thể cưỡi ngựa.
Ninh Chiết ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, nói không chừng người còn chưa tiến được bước nào thì đã ngã từ trên ngựa xuống.
Vài phút sau, cả hai bên đã sẵn sàng.
Bọn họ sử dụng kỵ thương, nhưng nghiêm túc mà nói nó cũng không tính là kỵ thương.
Chỉ là một cây gậy phía trước quấn rất nhiều bọc vài dày.
Hơn nữa, loại gậy này rất dễ gãy.
Sở dĩ chọn nguyên liệu làm gậy như vậy cũng để giảm bớt thương tổn đối với người chơi
Hai người tự đứng ở hai đầu đấu trường, Bạch Phi tay cầm kỵ thương, trên trán mồ hôi lạnh cứ rơi lộp độp,
“Bạch Phi, mày cứ chờ mà ói tiền ra cho tao!"
Thạch Viễn cưỡi trên ngựa, tràn đầy tự tin nhìn Bạch Phi gào to.
Bạch Phi trong lòng hơi hoảng, vẫn cứng miệng gào lại: "Kế cả ông đây có phải trả tiền cũng sẽ làm cho mày nhập viện!”
"Ô hô tao cũng có ý định đó đấy!" Thạch Viễn tràn đầy tự tin, nhướng mày nói: "Vậy cứ coi thử tao với mày, đứa nào nhập viện!"
Tiếng còi vang lên, hai người lập tức cưỡi ngựa xông về phía đối phương.
Hai bên vừa giáp mặt, Bạch Phi đã bị Thạch Viễn căm thương đâm trúng, từ trên lưng ngựa rơi xuống, nặng nề ngã sấp xuống đất.
Cũng may có quần áo bảo hộ, Bạch Phi sau khi ngã chỉ bị choáng váng, không hề bị thương.
“Ha ha! Mày đúng là rác rưởi!”
Thạch Viễn cười to, vẻ mặt đắc ý nhìn Bạch Phi "Mày có muốn đấu lại không? Tao cho mày cơ hội lấy lại tiền!?"
Trên người Bạch Phi đau muốn chết, làm sao mà đấu lại được nữa!
Đang lúc Bạch Phi chuẩn bị từ chối, Ninh Chiết cười híp mắt nhìn về phía Thạch Viễn: "Bạch thiếu mới xuất viện, mày có thẳng cũng không vinh quang lầm đâu, không bằng mày đấu với tao đi, thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.