Ân Nhân Của Võ Hoàng

Chương 6

Cần Thái

28/06/2013

Mạc Tĩnh Viễn tựa má vào cửa sổ, mắt phượng nửa mở nhìn ra bên ngoài, diện mạo tuấn nhã, khí chất cao quý trời sinh, gấp phiến (quạt) trong tay phẩy phẩy một chút.

“Không có chuyện gì, thiếu gia ngài lại cười?” Đối mặt với vị đại thiếu gia Mạc gia này, Trầm Thiên Hạm vừa kính vừa sợ. Kính trọng hắn biết cách dùng người, cũng không bởi nàng thân là nữ nhi mà khi dễ. Sợ là tính tình đại thiếu gia kia âm âm không đoán chừng được, luôn luôn chỉ cần hưng trí là trêu đùa người.

“Không có đi?” Lười biếng nhìn về phía nàng, mắt phượng xinh đẹp đầy một tia đùa cợt. “Nam nhân cả ngày đối ngươi trước sau bảo hộ kia, là ảo giác của ta sao? Lại càng chưa nói nam nhân kia rất có danh tiếng.”

Lần đầu tiên phát giác thiếu gia quan sát cũng quá tốt đi, xác định được nam nhân giang hồ kia, cũng là người hắn đã thấy mặt qua lúc bàn sinh ý, Võ Hoài Thiên.

Biết nói như thế nào về quan hệ hai người! Không lẽ nói dối là có hứng thú với tú phường đi?

Nằm mơ! Trầm Thiên Hạm chỉ có thể im lặng mím miệng tuyệt đối, lo sợ đại thiếu gia, kia nàng đã bị nắm chóp rồi.

“Coi ngươi cẩn thận như vậy, ta hình như là người xấu phá nhân duyên không bằng?” Mạc Tĩnh Viễn cười nhạo. Hắn còn đang ước vọng nàng được gả ra ngoài, như vậy Nhạc Nhạn chỉ còn có thể dính sát bên hắn, cả tâm cả mắt cũng chỉ nhìn hắn một người, thật tốt!

“Thiên Hạm không có nghĩ thế.” Trầm Thiên Hạm vội vàng phân minh, “Chính là…..”

Lời mới nói được một nửa, xe ngựa đột nhiên một trận rung lắc. Trầm Thiên Hạm sắc mặt biến đen, vội vàng vén lên mành tre xem xét, chỉ thấy xe ngựa đã bị một dám người bịt mặt vây chặt.

Sẽ không đi, nàng lúc trước đều cảm thấy Võ Hoài Thiên nói quá, không ngờ tới nàng thật sự lại đụng đầu bọn chúng thật!

“Thiếu gia thỉnh cẩn thận.” Hộ vệ tùy tùng Vương Thượng đã đối đầu đánh chiến cùng bọn hắc y nhân, nhưng quả là không thể địch lại bọn chúng, thế trận vốn không cân bằng lại càng thảm.

Trầm Thiên Hạm buông mành tre, nhìn thấy Mạc Tĩnh Viễn vẫn là một bộ nhàn nhã tự đắc, động cũng không động chỉ phẩy phẩy gấp phiến trong tay, nửa điểm thần sắc kinh hoảng cũng không có.

“Thiếu gia.” Nàng thật sự rất muốn thán trời mà, thiếu gia tính tình không biết sợ trời sợ đất này tuyệt đối cần sửa đổi, “Địch thủ số lượng không ít, ta sợ Vương Thượng đánh không lại, giờ phải làm sao đây?”

Mặc dù công phu của Vương Thượng không kém, nhưng lấy ít địch nhièu như vậy không ổn.

“Cứ ở trên xe, tùy bọn hắn đi.” Mạc Tĩnh Viễn thấu suốt, thanh âm binh đao chém nhau ngoài xe không ngừng truyền tới, cũng dễ dàng nhận thấy chiến sự kịch liệt, hai người lúc này mà ra ngoài xe, cũng chỉ khiến chúng dễ nhìn thấy mục tiêu mà thôi.

“Thiếu gia!” Trầm Thiên Hạm thật sự là nhìn không được bộ dáng nhàn hạ này của hắn.

“Bình tĩnh, phải biết quan sát phán đoán làm việc.” Mạc Tĩnh Viễn liếc mắt cảnh cáo nàng một cái, người tựa sát bên cửa sổ, im lặng ngồi giống như một chút cũng không đem tình hình ác đấu ngoài kia vào trong tai.

Bất quá, hai người an tĩnh được một lúc không lâu lắm, một tên bịt mắt tách được khỏi Vương Thượng rất nhanh tiếp cận xe ngựa, đao vung chém rách mành ——–

Mạc Tĩnh Viễn ánh mắt sắc sảo liếc Trầm Thiên Hạm một cái, phi thân ra ngoài xe ngựa, tuấn mâu (mắt đẹp) vừa nhấc, liền nhìn thấy tên bịt mặt đã bay đến trước mắt.

“Thiếu gia cẩn thận!” Trầm Thiên Hạm nghĩ cũng không nghĩ chạy tới che trước người hắn, mắt thấy đao sẽ chém lên người mình, nàng cắn răng, mặc kệ bất cứ giá nào nhắm chặt hai mắt.

Cơ mà chờ mãi không có thấy đao hạ xuống, nàng thong thả trợn mắt mở ra, liền thấy được bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Võ Hoài Thiên trên lưng mang thiên tuyệt đao vừa phi ra, quyền tung ra liền tương kẻ bịt mắt đả bay. Lại lần nữa xuất hiện trước mặt nàng, nhưng là khuôn mặt hắn hiện mang theo biểu tình như muốn dọa người, tuyệt tình nghiêm khốc.

Trầm Thiên Hạm âm thầm nuốt ực một cái, nhớ chính mình không có phải người chọc giận hắn, không có gì phải sợ.

Mới tưởng tưởng nghĩ nghĩ người trước mặt, người phía sau kỳ thực mới là kẻtrách cứ nàng trước.

“Thiên Hạm!” Tà áo bay bay, một bàn tay giơ đến, phiến quạt gấp lại ở trên đầu nàng gõ “cốc!” một cái, “Lần sau không được che trước mặt ta, chẳng may bị thương, người gặp phiền toái lại là ta.”

Hắn thực phải đề phòng cái người nữ nhân sẽ bởi vì chuyện này mà giận hắn hết ba ngày ba đêm, không cho hắn lên giường ngủ cùng, vậy thà rằng hắn chính mình chịu thương còn tốt.

Hơn nữa, bọn họ hình như đều đã quên? Thân là con trai độc nhất của thủ phủ phía nam, có biết bao nhiêu người nghĩ muốn gây bất lợi cho hắn, hắn từ nhỏ liền đã bái cao thủ vi sư luyện võ, không thích động thủ không có nghĩa hắn không có năng lực tự bảo vệ bản thân.

“Đã biết.” Nàng xoa xoa đầu, cười khổ.

Nàng không phải không biết, sự tình này là vì nàng mà ra, mục tiêu của bọn chúng chắc hẳn là nàng, cho nên hắn mới không chút nghĩ ngợi phi thân đến cứu.

Mặt Võ Hoài Thiên vì đoạn hội thoại này mà trở nên còn băng lãnh hơn vừa nãy. Mạc Tĩnh Viễn thong thả bước tới trước mắt nam nhân quý khí tuấn nhã, đối với thái độ lạnh lùng cùng ánh mắt đầy sát khí kia coi như gió thoảng mây trôi.

“Võ huynh, đa tạ đã cứu giúp, tại hạ có chút mệt mỏi, xin được cáo lui trước.” Ngoài miệng đáp lễ nói xong, hắn chuyển hướng thủ hạ nhà mình, hảo tâm nói nhỏ: “Chính ngươi giải quyết, ta trước về phủ.”

Đôi mắt to cùng đôi mắt nhỏ chăm chăm chiếu nhau kia, hắn nhìn qua cũng biết chẳng may phát sinh sự tình gì, mắt phượng thoáng liếc, hộ vệ tùy thân lập tức dắt xe ngựa tới cạnh.

“Mà Thiên Hạm, buổi chiều nay cũng không có công việc gì, cho nên ngươi cũng không cần gấp gáp trở về phủ.” Hắn lớn tiếng thông báo, xong cũng không thèm nhìn lại một cái liền rời khỏi.

“Thiếu gia!” Trầm Thiên Hạm hai má đều hồng, thiếu gia rõ ràng đã coi nàng cùng Võ Hoài Thiên là một đôi.

Còn đang định hô gọi người lại, một bóng đen lướt qua trước mắt, thân mình mảnh mai bỗng chốc bay lên không trung. Nàng sợ đến câu túm chặt người trước mặt, lúc này mới phát hiện khuôn mặt hắn tuấn dung căng cứng, cùng với đáy mắt là khí giận bừng bừng.

Hắn thực sự tại vì nàng mà tức giận? Nhưng là nàng có làm gì đâu nha!

Bên tai nghe tiếng gió ào ào cuồng thổi, Võ Hoài Thiên chính là thi triển khinh công tuyệt giai, Trầm Thiên Hạm cho dù có cả một bụng bất mãn muốn hỏi, cũng chỉ có thể chặt chẽ ôm lấy hắn, chôn đầu ở trong lồng ngực hắn thật rộng.

Không biết “bay” như vậy qua bao lâu, tận cho đến lúc Võ Hoài Thiên ôm nàng phi vào trong một gian phòng ốc, thả nàng xuống giường, Trầm Thiên Hạm nghẹn trong ngực mới dám thở phào một hơi.

Nhẹ nhíu mày, vừa mới nhấc đầu nghĩ hỏi hắn, đầu vừa ngẩng liền bị hắn hôn trụ.

Khác với nụ hôn lần trước nhiệt tình mà vẫn ôn nhu, hắn lần này hôn bá đạo lại phóng đãng, vừa thâm sâu vừa mạnh mẽ, lưỡi cường bạo cứng rắn xâm nhập vào trong khoang miệng nàng non mềm, hấp thu toàn bộ hương vị ngọt ngào ngây ngất.

Hắn cử động thô lỗ làm đau nàng, Trầm Thiên Hạm vùng vẫy nghĩ cách đẩy hắn ra, không hiểu hắn vì cái gì lại không khống chế được bản thân như thế.

Cứ như vậy một hồi sau, nàng lảo đảo không vững ngã về sau ngả xuống, lúc này mới phát hiện chính mình nằm ở trên đệm chăn nhu mềm.

Võ Hoài Thiên hơi hơi lui ra, đáy mắt là dục tình mây mưa lại thực âm lãnh.

“Ngươi làm cái gì!” Trầm Thiên Hạm hai tay chống ở trước ngực hắn, cố gắng đẩy xa cự li hai người, nhìn thần sắc hắn thô bạo, bị nụ hôn bá đạo kia của hắn làm cho phẫn tức.

Hắn là bị cái gì?!

Võ Hoài Thiên trừng mắt nhìn nàng một hồi lâu, mới cắn răng lên tiếng, “Ngươi tư tình với hắn?”

Một câu hỏi thực đơn giản, Trầm Thiên Hạm suy nghĩ, suy nghĩ một lúc sau, vẫn không hiểu cái từ “hắn” là chỉ ai.



“Ai?” Xem vẻ mặt của hắn, vấn đề này hình như rất quan trọng, nhưng là nàng nghe hoàn toàn không hiểu a.

“Mạc Tĩnh Viễn.” Ba âm tiết này phảng phất dường như cắn hắn không bằng, khiến cho sắc mặt hắn càng thêm khó coi. Mà vừa nghĩ đến nàng khi nãy cư nhiên không thèm để ý đến an nguy bản thân, lao người ra trước Mạc Tĩnh Viễn che chở, hắn liền tâm phừng lửa giận.

Lại càng chưa nói tới, nàng lúc sau còn hai má hồng đỏ nhìn theo Mạc Tĩnh Viễn rời đi! Chết tiệt, hắn chính là cảm thấy ghen tuông cả người!

“Chính là bởi vì hắn, ngươi mới không muốn gả cho ta sao?” Hắn không quên lần trước nói muốn xin cưới hỏi, nàng trong mắt phức tạp muôn phần. Hay là trong lòng nàng sớm đã có chủ, cho nên khi chính mình yêu cầu như thế, mới là tạo cho nàng phức tạp?

“Không phải như vậy.” Hiểu được ý của hắn, Trầm Thiên Hạm vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Tư tình với đại thiếu gia? Này mới chỉ tưởng tượng trong đầu thôi đã khiến nàng cảm thấy phi thường đáng sợ. (ha ha ha…. ta muốn đọc truyện của anh đại thiếu gia này với Nhạc Nhạn ghê cơ! =))

“Ngươi không cần nói lung tung, hắn là thiếu gia Mạc phủ, là chủ tử của ta, ta sao lại có khả năng tư tình với hắn.” Nàng vội vàng cao giọng, tỏ vẻ hai người chỉ có quan hệ chủ tớ, cứ như thế này chỉ sợ bị người hiểu lầm, hại nàng lại thêm chuyện đau đầu nữa.

Đại thiếu gia kiêu căng tùy hứng lại ác ma âm hiểm như vậy, chỉ có Nhạc Nhạn mới có biện pháp thu phục hắn.

“Chủ tử của ngươi?” Võ Hoài Thiên chau mày, ghét thân phận này của Mạc Tĩnh Viễn, ước gì có thể ngay lúc này tới Mạc gia cùng Mạc Tĩnh Viễn lấy đi khế ước của nàng, đem hai người này càng tách riêng quan hệ.

“Ngươi không có tình với hắn?” Võ Hoài Thiên hí mắt, khẩu khí thoáng run run.

“Hắn là chủ nhân, đối với ta có ơn tri ngộ, ta là tôn kính hắn.” Trong tâm nhẹ nhõm, Trầm Thiên Hạm cuối cùng cũng hiểu hắn vì cái gì lại bất thường.

Hắn, này là ghen sao? Hắn hiểu lầm nàng có tư tình với thiếu gia, cho nên mới bá đạo cường hôn nàng như vậy?

Trong lòng tràn dâng ngọt ngào, biểu tình tự nhiên cũng nhu hòa mềm đi, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn chủ động phủ lên gương mặt hắn cương nghị, nhẹ giọng giải thích: “Trừ ngươi ra, không có ai khác.”

Nhìn nàng đột nhiên nhu kiều, Võ Hoài Thiên căng cứng người lại, thuận theo tâm ý lại hôn lên nàng.

Nụ hôn lần này quyến luyến mà triền miên, như là mang theo tình ý vô tận, cũng có thích thú cùng mừng như điên, ấm ấm mật mật, ôm nàng trọn dưới cánh tay vững chãi.

Trầm Thiên Hạm nhắm mắt, nhu thuận ngẩng mặt lên đón nụ hôn, tay nhỏ bé vốn đang phủ trên hai má hắn thực tự nhiên vòng ra sau gáy ôm, quấn quýt giao điệp.

Nàng nhu thuận tự động đón lấy nụ hôn khiến Võ Hoài Thiên phi thường hạnh phúc, lưỡi càng mạnh mẽ tham nhập trong miệng nàng, lướt qua hàm răng, duyện lộng khắp khoang miệng thơm mềm cùng hai cánh môi mọng đỏ, hấp thu kia nước bọt ngọt ngào nhất.

Hương vị tràn đầy xung quanh nàng là khí tức dương cương của hắn, Trầm Thiên Hạm cảm thấy chính mình vui sướng giống như vừa được thưởng thức cả một bát lớn rượu ngon, một trận nhiệt lan khắp toàn thân nàng, say mà quên hết tất thảy.

Rồi sau đó môi hắn càng hôn càng sâu, khiến nàng càng lúc càng mê man trong bể dục, cả người nhuyễn ra không còn nửa điểm sức, nàng cảm thấy lửa nhiệt hỏa thiêu như bừng cháy khắp người, khiến nàng dần dần không thể hô hấp, không cách nào động đậy tay chân, trong mắt cùng đáy lòng tất cả đều là hắn, cũng chỉ có hắn.

Nàng không biết chính mình nên làm như thế nào, chỉ có thể thuận theo bản năng, không cam tâm bản thân bị động, hai cánh tay dùng sức ôm trụ hắn, cánh môi phấn nộn học theo hắn cũng hôn mút bạc môi mỏng lạnh, hài lòng phát hiện thần sắc hắn càng trở nên ấm, khí tức hít thở cũng không ổn định giống nàng.

Thâm tâm hạnh phúc như vậy, nàng yêu hắn.

Tình huống càng lúc càng không khống chế được, song Trầm Thiên Hạm tuyệt không nghĩ muốn ngăn cản, tùy ý bàn tay lớn nhẹ cởi xuống ngoại bào nam trang trên người nàng, áo trong, lộ ra chiếc yếm màu phấn hoàng cùng đường thêu tinh tế.

Nàng lúc trước một chút cũng không nghĩ tới chính mình sẽ cùng một nam nhân thân mật như vậy, nhưng khi đối phương là hắn, nàng dù một chút nhỏ nhất cũng không muốn cự tuyệt, thậm chí cảm thấy thế như điều đương nhiên.

Ngoại trừ hắn, còn có thể là ai đâu?

Yếm nhỏ màu phấn hoàng rơi xuống, Võ Hoài Thiên mê mẩn nhìn thân thể xinh đẹp hiển hiện trước mắt, tay to sung mãn không hề khắc chế bao lấy kiều nhũ tuyết trắng của nàng, vuốt ve da thịt non mềm trơn nhẵn.

“Không…” Trầm Thiên Hạm xấu hổ hồng má, hai tay nhỏ bé theo trực giác nghĩ che lấp thân mình, mắt đẹp nhắm chặt, không dám nhìn hướng hắn.

“Đừng che, để ta nhìn nàng.” Võ Hoài Thiên âm giọng vì tình dục mà thoáng khàn khàn, hắn nhẹ nhàng dùng bàn tay chế trụ hai cổ tay mảnh dẻ của nàng, nhìn bộ dáng nàng xấu hổ mà thiên phần xinh đẹp.

Nam trang ngày thường cởi bỏ ra cùng mái tóc đen dài xõa xuống, hình dáng nàng lúc này, rõ ràng là một cô nương phi thường xinh đẹp, chắc chắn không có ai tin nàng là nam tử tuấn tú mới vừa nãy.

“Đừng nhìn.” Trầm Thiên Hạm gần như muốn cầu xin. Cho dù nhắm chặt hai mắt, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hắn dừng tại thân thể chính mình, độ nóng hỏa tình kia làm cho nàng cả người cũng phát nóng….

“Nàng rất đẹp.” Hắn cúi thấp đầu, nhẹ hôn lên hai mắt nàng đóng chặt, dụ dỗ: “Mở mắt ra nhìn ta, không sao.”

Giọng nói hắn trầm thấp câu dẫn như có ma lực làm người ta không cách nào kháng cự được, làm thân mình Trầm Thiên Hạm buông lỏng dần ra, từ từ run run mở hai mắt.

Nàng ngây ngốc ngẩng đầu, liền nhìn đến đáy mắt hắn bừng cháy một ngọn lửa.

“Võ….” Nàng lên tiếng, thanh âm nghẹn lại trong cổ họng. Lúc này phải nói cái gì nha? Võ Hoài Thiên hiển nhiên cũng nhận ra lên tiếng lúc này là không cần thiết, cúi đầu phủ hôn lên môi nàng, bàn tay che lấp trên bồng nhũ non mềm bắt đầu nhu động ái muội không thôi, nắn nắn vuốt vuốt, cảm thụ xúc cảm ấm áp mềm mại.

“Ách .. a……” Bầu ngực bị hắn ôn nhu vuốt ve lại tà tứ nắn áp, Trầm Thiên Hạm trong người có loại cảm xúc xa lạ không nói thành lời ào ạt dâng lên, nàng không hề phản kháng kêu ngâm.

“Nghe thật tốt.” Võ Hoài Thiên mê mẩn nghe thanh âm của nàng có chút thấp nhẹ so với nữ tử tầm thường, lúc rên rỉ lại càng câu hồn nam nhân. “Ta muốn nàng….”

Ý nghĩ này, đã tồn tại trong đầu hắn từ lâu. Từ khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên, hắn từ dưới đáy lòng liền đã muốn nàng. (0.o!!??!!…)

Dựa ở một bên cạnh nàng, hắn tán thưởng nhìn thân hình nàng hoàn mĩ vô nhược đầy dụ nhân, ngón tay phất qua nhũ tiêm hồng hồng trên bầu nhũ trắng nõn xinh đẹp, nhẹ nhàng ấn một cái, liền dẫn tới khinh suyễn của nàng.

“Không….” Trước ngực truyền tới khoái ý kỳ diệu khiến Trầm Thiên Hạm nhẹ lắc lắc đầu, không rõ này là như thế nào, nàng không tự giác cong người ưỡn lên, làm cho hai bồng đảo mê hồn hoàn toàn nở rộ trước mắt hắn.

Hẫp dẫn như vậy, bảo Võ Hoài Thiên làm thế nào dừng lại?

Ánh mắt hắn thâm trầm, không chút nào chần chờ hàm trụ một bên nụ hoa phấn nộn, chiếc lưỡi linh hoạt tha hồ thưởng thức tư vị ngọt ngào tuyệt diệu kia.

“Ngô….” Trầm Thiên Hạm chính là cảm thấy trong đầu đều trống rỗng, không còn có thể tự hỏi điều gì.

Nàng cắn môi dưới, cố gắng khắc chế thanh âm chính mình, thân mình thon nhỏ vì hành động của hắn mà dâng lên trận trận tê dại, cảm giác càng lúc càng nóng, không giống chính nàng, chưa từng có trước đây!

“Lạ… lạ như vậy…” Nàng sợ hãi nhỏ tiếng, tay nhỏ bé khẩn trương nắm chặt vải đệm dưới thân, hai hàng lông mi hơi hơi chớp động, như là bướm lượn trong gió thu.

“Đừng sợ.” Hắn khàn khàn thấp giọng an ủi, bạc môi vẫn là mút liếm nhũ tiêm non mềm, lấy đầu lưỡi liếm lộng.

“A…..” Rốt cuộc không thể nhịn dật ra kiều thanh, Trầm Thiên Hạm không ngừng xoay xoay đầu, muốn bình ổn cảm giác tê dại loạn động từ đáy lòng kia. Nàng không biết hắn đã hạ chú ngữ gì trên người mình, chỉ biết cả người nóng bừng phát nhiệt, phân không ra cảm giác hiện giờ đến tột cùng là vui thích hay thống khổ.

“Ngừng….” Nàng rên rỉ xin tha.

Trong nháy mắt, nàng tưởng hắn thực sự tha qua chính mình. Nhưng là ngay sau đó, nàng liền phát hiện Võ Hoài Thiên không biết từ khi nào đã trút bỏ quần áo thân dưới nàng, ngón tay dài không còn trở ngại, đi tới giữa hai đùi của nàng ——-



Này này…… Như thế nào có thể! Nàng xấu hổ hồng má, theo trực giác khẩn cấp khép lại hai đùi, cự tuyệt để hắn tiếp xúc nơi nhạy cảm bí mật kia.

“Buông lỏng.” Hắn cúi đầu mệnh lệnh, bàn tay lớn bị nàng khép chặt chuyển chuyển động động, ngón giữa hơi cong, tại cửa u cốc tư mật kia nhu nhu nhẹ.

“A….” Trầm Thiên Hạm chấn động ngạc nhiên, hai chân tự động mở.

Bàn tay được rộng rãi tự do trở nên càng thêm lớn mật. Hắn ôn nhu hôn nàng, an ủi nàng bất an, ngón tay dài lần lần đi vào trong gian động hoa lệ, tìm kiếm hoa hạch động tình của nàng, có ý định lộng hành xâm nhập vào trong, dẫn mật dịch phiếm sáng ra ngoài hoa huyệt.

“Không…. Không cần….” Âm giọng Trầm Thiên Hạm thấp nhu bởi cử động của hắn mà càng thêm khàn nhỏ, nàng vô thức xoay động thân mình, ý định trốn tránh tiếp xúc thân mật kia của hắn.

Nhưng bộ dáng nàng yếu ớt kia ánh vào trong mắt Võ Hoài Thiên, lại chính là càng kích thích hắn càng thâm trầm khát vọng, ngón tay dài thuận tiện đem mật dịch ẩm ướt, từ tốn đẩy vào trong hoa kính nàng nhỏ hẹp, bắt đầu ra ra vào vào nhẹ nhàng trừu động, khi thì hăng hái, khi thì thong thả, gần như muốn bức hết dục vọng người dưới thân ra.

“Thiên….” Trầm Thiên Hạm cắn cắn môi, hô hấp loạn loạn. Nàng nhăn nhăn mi, không rõ khát vọng hư không sâu trong hoa huyệt kia từ đâu mà ra, chỉ hiểu được thân dưới của mình vì hắn cử động mà trở nên dần hóa mềm, hơn nữa khi ngón tay hắn ra vào, làm cho nàng nổi lên khoái ý mê hồn hoan du.

Này chính là việc nam nữ sao? Xấu hổ như vậy, hỏa nhiệt như vậy! Nàng thực hoài nghi chính mình còn có thể tiếp nhận thêm nữa!

“Có thoải mái?” Võ Hoài Thiên tham lam nhìn thân mình nàng trắng nõn hồng lên, thấp thanh đạm hỏi.

“Ngươi…. đừng có hỏi.” Nàng muốn tránh ra, nhưng là nằm trong tay hắn trốn không nổi.

“Xấu hổ?” Thanh âm trầm thấp tựa hồ mang theo ý cười, hắn cúi tới bên tai nàng, tà khí nhỏ tiếng, “Ta thích nhìn nàng xấu hổ như vậy, nàng có biết lúc này bộ dáng nàng có bao nhiêu xinh đẹp… Thân mình có bao nhiêu hấp dẫn.”

“Ngươi…. A….”

Trầm Thiên Hạm còn chưa kịp bày tỏ ra khỏi miệng, Võ Hoài Thiên đã thêm một ngón tay đi vào trong động hoa làm loạn, không lưu tình chút nào đùa bỡn, gợi lên tầng tầng dục vọng nơi nàng, hài lòng nghe nàng rốt cuộc áp chế không được kiều thanh rên rỉ, khiến người ta mê mẩn lòng say.

“Gọi tên ta.” Hắn bá đạo yêu cầu, động tác ngón tay lại nhanh thêm một chút.

“A…. Hoài Thiên!” Bị hắn làm càn kích động, Trầm Thiên Hạm đã sớm không cách nào tự hỏi, ngoại trừ rên rỉ kiều ngọt ra, cái gì cũng đều làm không được!

Nàng ngượng ngùng phát hiện từ hoa huyệt xuất hiện thật nhiều mật dịch, theo cử động ngón tay của hắn lưu tiết ra, lây dính khắp bàn tay lớn, tuôn chảy cả trên đùi chính mình. Tùy cho hắn không ngừng luật động, nàng cảm thấy thân dưới có cỗ áp lực không ngừng kéo lên, làm cho nàng căng thẳng không tài nào nhẫn nại, hai má hồng đỏ xem xét Võ Hoài Thiên.

Thần thái kia làm cho Võ Hoài Thiên trong lòng khẩn trương gấp, nơi khố hạ sớm bộc phát dục vọng càng thêm khó nhịn, hắn rút về ngón tay, rất nhanh cởi bỏ quần áo trên người chính mình.

“Hoài Thiên?” Hắn rời khỏi khiến cho nàng cảm giác một trận hư không mãnh liệt, mở to hai mắt, nàng liền nhìn thấy một thân hắn trần trụi.

“Ta ở đây.” Võ Hoài Thiên mở rộng hai đùi nàng, vòng lại quanh thắt lưng bản thân.

“Ngươi….” Trầm Thiên Hạm cả người hồng lên, không dám nhìn hướng thân mình hắn, chính là cảm giác được có một vật cứng kiên đĩnh hỏa nhiệt đặt ở cửa hoa huyệt chính mình, xoa xoa dính dính hoa dịch mới vừa rồi chảy ra khỏi dũng đạo, lại động động qua lại hai bên cọ xát.

“Đó là?” Nàng cả người có chút cương lên, còn chưa kịp hiểu được cái gì, thanh âm khàn khàn của hắn đã vang lên bên tai nàng.

“Nhẫn một chút.” Cắn cắn miết miết cánh môi mọng đỏ của nàng, Võ Hoài Thiên động thân, vật kiên đĩnh đột nhiên đâm tiến vào trong hoa huyệt kiều nộn, khai mở dũng đạo hẹp mềm.

“Đau….” Trầm Thiên Hạm trắng bạch má, đau đớn xé rách trong nháy mắt làm nàng hụt hơi, nín thở thừa nhận hắn thật lớn xâm nhập.

“Hư, không sao.” Nhìn thần sắc nàng thống khổ, Võ Hoài Thiên trong ngực nổi lên một trận co rút đau đớn, xin lỗi hôn lên mi mắt nàng, hôn lần xuống cánh môi đỏ mọng.

“Ta….” Hắn ôn nhu, ngược lại khiến Trầm Thiên Hạm càng thêm yếu đuối, nàng dương đôi mắt to ánh nước, đáng thương hề hề xem xét hắn.

“Ông trời!” Võ Hoài Thiên đau lòng nhìn nàng, cảm thấy chính mình thực tiến thoái lưỡng nan.

“Ta thật sự không muốn làm đau nàng.” Hắn nhỏ tiếng tự trách, nam căn kiên đĩnh chôn trong cơ thể nàng không dám vọng động nửa phần, cho dù hoa huyệt ấm nóng khẩn trương co rút áp bách khiến hắn vạn phần khát vọng, hắn cũng cường ngạnh cố gắng áp hạ dục vọng, chỉ sợ thương tổn nàng.

Nhìn bộ dáng hắn khó chịu, thống khổ, Trầm Thiên Hạm nhẹ cắn môi dưới, không chút nghĩ ngợi nhẹ nhàng nói: “Ta không đau.”

“Nàng….” Võ Hoài Thiên dở khóc dở cười, dịu dàng quan tâm của nàng khiến cho hắn cảm động.

“Thật sự.” Nàng buông hạ hàng mi, không dám nhìn hướng hắn.

“Nàng thực là…..” Võ Hoài Thiên đáp lại là hung hăng hôn trụ nàng, bộ dáng kia giống như mẫu nữ vị tha hết thảy, hy vọng chính mình kết hợp cùng hắn.

Trầm Thiên Hạm “ưm” thanh một tiếng, nhu thuận hứng lấy hắn nhiệt tình, không biết dục vọng đang lặng lẽ dâng lên trong cơ thể, khiến nàng không tự chủ nhẹ đu đưa thắt lưng.

“Đáng chết!” Võ Hoài Thiên rời khỏi môi nàng, cảm giác vật nam tính phía dưới một trận dao động mãnh liệt. Nàng có biết chính mình xoay xoay thắt lưng như vậy, là khảo nghiệm hắn, tra tấn hắn a!

“Hoài Thiên?” Trầm Thiên Hạm đương nhiên không hiểu, cho nên nàng chính là lăng lăng nhìn Võ Hoài Thiên đột nhiên căng thẳng tuấn nhan.”Thế nào vậy?”

Võ Hoài Thiên không lên tiếng, trực tiếp lấy hành động trả lời!

Hơi hơi rút về sau, rồi mãnh lực đâm về phía trước, một lần nữa mở rộng động hoa phấn nộn vào trong cơ thể nàng.

“A….” Trầm Thiên Hạm nhẹ kêu, cảm giác hắn xuyên qua thân thể chính mình, tiến nhập đến nơi sâu nhất bên trong, hai người kết hợp là hoàn mỹ như thế, thân thân mật mật vừa không có một tia khe hở.

“Thanh âm thật đẹp.” Một lần lại một lần đâm vào rút ra hoa huyệt non nớt, bên tai nghe nàng kiều mị rên rỉ mềm mại đáng yêu, Võ Hoài Thiên cả người đều bị mê hoặc.

Hắn hôn không ngừng lên cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh của nàng, đuôi lông mày rậm chạm lên cánh môi ấm áp, bên dưới vật nam tính không ngừng luật động ra vào hoa huyệt mất hồn, hai bàn tay lớn che lấp hai bên bầu ngực, không ngừng xoa nắn tuyết nhũ no đủ kia, đùa bỡn nhũ tiêm hồng đỏ bên trên.

“A a…n…” Bị kích thích cùng một lúc nhiều nơi, Trầm Thiên Hạm chỉ có thể chặt chẽ ôm lấy hắn, miệng nhỏ một lần lại một lần dật ra thanh âm phóng đãng rên rỉ.

Nàng cảm thấy chính mình cũng sắp bị khoái cảm bức muốn điên, đau đớn lúc trước sớm đã biến mất không còn bóng dáng, thủ nhi đại chi (điển tích điển cố, đơn giản nghĩa là thay thế) là một trận tê dại sung sướng khoái cảm. Còn nữa, một cảm giác chờ mong kì lạ giống như vẫn luôn ngưng tụ trong hoa kính nhỏ, tại lúc hắn không ngừng tiến vào rút ra, triệt để bộc phát.

Khoái cảm cao trào nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, khiến nàng cảm thấy hồn phách chính mình như bay lượn lên tầng không, cả thân mình không ngừng run rẩy, bất giác thanh khóc nhẹ bật ra khỏi miệng.

Nàng sợ! Sợ loại thể nghiệm thống khổ lại kỳ diệu hoan du này, càng sợ cảm xúc xa lạ không hiểu kia sẽ cắn nuốt hết nàng.

Võ Hoài Thiên nhanh chóng hôn môi nàng, cánh tay hữu lực ôm nàng chặt chẽ vào trong ngực, xem nàng giống như đứa trẻ làm nũng, ôn nhu ấm áp ôm vào thân mình.

“Hoài Thiên, Hoài Thiên, Hoài Thiên…..” Trầm Thiên Hạm thấp giọng gọi tên hắn, một lần lại một lần, tựa như này là chú ngữ có thể làm nàng an tâm.

Võ Hoài Thiên sủng ái nở nụ cười, dưới thân hùng mãnh một lần lại một lần luật động ra vào nơi non mềm, thẳng đến khi dục vọng nhiệt liệt tích lũy đến không thể khống chế, dật ra gầm nhẹ, thêm vài lần hữu lực cường động, chính mình tiến vào nơi thâm sâu mềm mại nhất của nàng.

Này một lần, hai người lên tới đỉnh dục vong điên phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ân Nhân Của Võ Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook