Chương 13: Chương 2-5
Xuân Phong Lựu Hỏa
20/07/2020
Em chỉ có thể cho anh sự dịu dàng
A Nam không biết nấu ăn. Anh nấu cải trắng sẽ giống đồ ăn cho heo, khoai tây thì biến thành màu đen, nếu là thịt kho tàu, thịt sẽ cứng đến nỗi không cắn nát được. Nhưng A Nam lại là một người thích ăn, bất cứ đồ ăn ngon nào anh cũng thích, những lúc thấy món ngon, nhất định mắt anh sẽ phát ra tia sáng. Dù lúc này có một cô gái trần trụi đứng bên cạnh, thì anh cũng sẽ chọn đồ ăn ngon chứ không chọn mỹ nhân.
A Nam sắp phải tới ương quốc Anh học một năm, anh khó xử đưa đôi tay rắn chắc ra, nói với A Lục: “Em xem, anh không biết nấu ăn, đến đó chỉ có thể ăn cá chiên, khoai tây chiên, bánh sandwich.”
A Lục rất không có ý tốt vỗ vỗ cơ bụng 6 múi dồn thành một múi của A Nam, nói: “Đúng lúc giảm cân đi.”
A Nam ngửa mặt lên trời hét to: “Tôi yêu đồ ăn Trung Hoa, tình yêu này mãi mãi không thay đổi.”
Cứ thế A Nam đi Anh quốc, cả tuần liền đều ăn bánh mì, khoai tây, cuối cùng anh cũng không chịu được nữa, nết lên mạng than thở với A Lục: “Dạ dày người Trung Quốc của anh đã không chịu được sự đàn áp nữa rồi, phải lập tức làm cách mạng.”
A Lục hỏi: “Sao anh không tự nấu ăn?”
A Nam ngại ngùng đưa ra mấy tấm hình, trong hình là những thứ đen thùi lùi không nhận ra được là cái gì.
A Nam đau khổ nói: “Anh cũng muốn tự nấu ăn, nhưng thứ nấu được lại là cái này“.
A Lục không nói gì mà A Nam cũng chỉ có thể tiếp tục đau khổ ăn pizza.
Buổi sáng hôm sau, A Nam phát hiện mình có mail mới, là A Lục gửi đến. Anh tò mò mở ra, bên trong có một tờ công thức nấu ăn: “Đi siêu thị mua một củ khoai tây, không cần thái sợi, anh dùng dao không tốt, gọt vỏ khoai tây, sau đó cắt thành lát, có thể cắt mỏng thì cắt mỏng, xong rồi rửa sạch, để ráo nước. Lại mua một ít thịt xông khói, cũng cắt thành miếng nhỏ. Sau đó bật bếp, đổ dầu vào chảo, cho vừa đủ đừng để dầu tràn ra khỏi chảo Chờ ba mươi giây, cho khoai tây vào, đảo qua đảo lại, sau đó thêm một muỗng nhỏ muối, một muỗng nhỏ nước tương, một muỗng sa tế ớt, tiếp theo, đổ một phần ba chén nước vào, đậy nắp nồi lại, đun nhỏ lửa trong ba phút rồi mở nắp ra bỏ thịt xông khói vào, xào trong một phút, là có thể ăn! Đồ ngốc, hãy làm đúng theo những gì em nói”. A Nam sững sốt một lát, hoan hô một tiếng rồi vội vàng đến siêu thị mua nguyên liệu. Cuối cùng anh cũng ăn được bữa cơm tối tươm tất.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi sáng sớm A Nam đều sẽ nhận được công thức nấu ăn do A Lục gửi đến, đầu tiên là thịt xông khói xào khoai tây, trứng sốt cà chua, thịt xào ớt xanh, cánh gà nấu coca, đều là những món ăn đơn giản, dần dần, A Nam làm thuần thục hơn, A Lục cũng sẽ gửi đến một ít công thức như thịt heo hầm, sườn heo kho tộ, thịt bò hầm cà rốt. Cuối cùng A Nam cũng có những ngày tháng tốt đẹp, từ một người đàn ông tay không dính nước lại trở thành một người nấu nướng tuyệt vời. Nhưng nói cũng thật kì lạ, nếu như A Nam tự mình lên mạng tìm công thức mãi mãi không thể làm ra mùi vị như công thức nấu ăn A Lục viết. Công thức nấu ăn của A Lục luôn nói anh cần phải chuẩn bị những nguyên liệu nào, lúc nào thì đổ dầu, lúc nào bỏ muối, xào mấy phút, chờ mấy phút, A Nam cứ theo đó làm, cho tới bây giờ chưa từng thất bại.
Thời khắc quan trọng đã đến, A Nam phải lòng một nữ thần Giang Nam cũng đang du học, anh liền khẩn cấp nhờ A Lục giúp đỡ: “Nhanh dạy anh làm một ít đồ ăn cao cấp, anh phải dùng đồ ăn ngon để cướp được trái tim người đẹp.”
Rất lâu sau A Lục mới trả lời: “Công thức nấu ăn em sẽ gửi sau.”
Hôm sau, A Nam mở hộp thư ra, công thức nấu ăn của A Lục đã lặng lẽ nằm bên trong: sườn nướng trần bì, gà nấu hạt điều, bắp cải cắt nhỏ, còn có súp cà chua thịt viên. A Nam làm cho nữ thần một bàn thức ăn, nữ thần ăn đến mặt mày rạng rỡ, khi về còn ấn lên mặt A Nam một dấu hôn đầy son phấn.
A Nam phấn khởi báo cáo thành tích với A Lục, A Lục chỉ nói: “Chúc anh thành công.”
A Nam trở thành bạn trai của nữ thần, A Lục vẫn gửi công thức nấu ăn cho A Nam, lúc trước là một món, bây giờ là hai, nữ thần ăn thức ăn A Nam nấu, luôn khen anh là một người đàn ông tốt.
Nhưng trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết, sau một tháng ăn thức ăn A Nam nấu, không ngờ nữ thần đã ôm ấp một anh đẹp trai nhà giàu đi ăn tôm hùm. A Nam đau lòng không muốn sống nữa lên mạng nói với A Lục: “Không cần gửi công thức nấu ăn cho anh nữa, anh không muốn nấu. Một người ăn thì không còn ý nghĩa gì nữa.”
A Nam uống rượu cả đêm, uống đến say mềm.
Ngày hôm sau thức dậy, đầu đau như muốn nứt ra, anh theo thói quen mở hộp thư ra, bên trong vẫn có mail do A Lục gửi đến.
Bên trong viết: “Một chén gạo, sáu ly nước, xắt một ít gừng, bằm một ít thịt, nấu ba mươi phút, rồi thêm nửa muỗng muối, một chút dầu mè. Tối hôm qua anh nhất định đã uống rượu, nên ăn ít cháo giải rượu.”
A Nam hơi bất ngờ, anh nhìn bức thư thật lâu, rồi đứng lên nấu cháo.
Sau khi tốt nghiệp A Nam trở về nước, chuyện đầu tiên anh làm là đi tìm A Lục, anh muốn cảm ơn cô, không có công thức nấu ăn của cô, đừng nói là tốt nghiệp, chắc anh đã chết đói ở Anh quốc xa xôi rồi.
Anh gõ cửa nhà A Lục, A Lục không có ở nhà, cô gái sống cùng với cô than phiền với A Nam: “Từ sau khi anh đi, mỗi tối cô ấy cứ ở phòng bếp nấu đồ ăn, làm xong cũng không ăn, còn cầm quyển sổ không biết ghi chép điều gì, thật là ồn ào chết mất.”
A Nam bỗng nhiên hiểu, thì ra công thức nấu ăn của A Lục là do chính cô mỗi ngày làm một lần, sau đó ghi lại thời gian và cách làm, hôm sau lại gửi cho A Nam. A Lục trở về, mặt không đổi sắc chào anh một tiếng,: “Anh đã về rồi, sau này em không cần phải gửi công thức nấu ăn cho anh nữa rồi“.
A Nam nhìn A Lục, nghĩ đến tất cả công thức nấu ăn do A Lục gửi cho mình trong một năm qua, anh nhẹ nhàng đi tới ôm chặt lấy A Lục: “Đúng, không cần gửi nữa, anh đã học được, có thể nấu cho em ăn.”
A Lục vùi đầu trên bả vai của A Nam, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Được.”
A Nam cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao chỉ có thể dựa trên công thức nấu ăn của A Lục mới có thể làm ra được thức ăn ngon, đó là vì A Lục đối với anh quá dịu dáng.
Có anh, em nghĩ chậm một chút!
San San thích ăn đồ ăn vặt, cô lý luận rằng đời người vốn ngắn, nếu như chỉ vì sức khỏe, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian đi tìm thức ăn có lợi cho sức khỏe thì chuyện đó thật là không có giá trị, không tốt bằng đồ ăn vặt, vừa ngon, lại thuận tiện.
Họp mặt, San San sẽ ăn khoai tây mới vừa chiên nhúng kem vani, cô cũng sẽ dùng muỗng nhỏ nghiền nát miếng khoai tây chiên rồi cho vào miệng.
Khi xem phim, cô nhất định phải mua hộp bỏng ngô lớn nhất.
Khi đi dạo phố, cô nhất định phải cầm một cây hot dog, vừa đi vừa ăn.
Khi San San ngồi xem tivi trên ghế sa lon, cô sẽ ôm hộp bánh bích quy, thỉnh thoảng ăn một cái.
Thứ San San thích nhất, chính là các loại mì ăn liền. Cô tuyển bố thẳng thừng rằng, mì ăn liền đã cứu vớt loài người, chỉ cần một nồi nước sôi, bạn có thể thưởng thức được thịt bò cay, nấm hương, thịt gà, hải sản và các loại hương vị khác, đây thật là một món tuyệt vời.
San San nghĩ, thời gian nhiều như vậy, cần gì phải tiêu phí vào việc tìm thức ăn chất lượng, siêu thị có rất nhiều kệ hàng đồ ăn vặt để lựa chọn, chỉ cần bỏ đồ đã mua vào xe đẩy, đã có thể giải quyết chuyện việc thèm ăn lại tiết kiệm thời gian, sao lại không làm? Cho dù đêm đông giá rét, khi đói bụng, chỉ cần lấy một gói mì ăn liền, rót nước vừa mới đun sôi vào, ngâm ba phút, ăn nóng hổi, vậy là vừa lấp đầy dạ dày vừa ấm áp trong lòng.
Trong tình yêu, San San cũng vậy, cô không muốn tốn quá nhiều thời gian. Lúc rãnh rỗi thì gặp nhau, khi không có thời gian hoặc khi muốn yên tĩnh một mình, thì không cần làm phiền lẫn nhau. Nhưng San San luôn thất bại trong tình yêu, những chàng trai kia rời khỏi cô giống như vứt bỏ gói mì đã ăn xong.
Song San San vượt qua những chuyện này rất nhanh, cô theo chủ nghĩa thức ăn nhanh, cho rằng tình yêu cũng như những thứ thức ăn nhanh vậy, ăn ngon nhưng không đáng để lưu luyến.
Cho đến San San gặp A Nam. A Nam là một chàng trai dịu dàng giống như khoai lang bạt ti* được kéo tơ dài nhất vậy. Anh ấy nấu cháo cho San San, không phải loại bỏ vào lò vi sóng ba phút là có ngay cháo ngon, mà là dùng nồi đất lửa nhỏ từ từ hầm nhừ xương lớn, cho thêm hào khô và nấm hương, rắc một ít cần tây xanh nhuyễn, nón ăn ngon đến mức khiến San San suýt nữa nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
* khoai lang bạt ti: là một món ăn vặt, khoai lang được chiên, đường được đun nóng với lửa nhỏ tạo thành caramen, sau đó trộn đường caramen nóng với khoai lang với nhau và đường caramen sẽ bị kéo thành những sợi như sợi tơ. Cũng có nhiều loại quả khác được chế biến như táo bạt ti, chuối bạt ti...
A Nam còn dùng bình giữ nhiệt đựng canh gà, là canh gà ác hầm với táo đỏ và cẩu kỷ, đoán chừng đã hầm hơn ba tiếng. Nước canh thanh ngọt dễ uống, San San uống vào thấy dạ dày ấm áp lạ thường, hoàn toàn khác với nước mì ăn liền cô hay uống trước đây.
Khi trời trở gió, A Nam sẽ nhắn tin cho San San, nhắc nhở cô phải mang khăn choàng cổ, không được để bị cảm.
San San nghĩ: “Anh tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, để làm gì chứ?”
San San nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng mỗi lần A Nam đưa thức ăn do chính tay anh nấu tới cho cô,San San vừa ăn, vừa cảm thấy một đàn bướm đầy màu sắc bay lên trong lòng, trong hơi nóng của thức ăn, tạo thành một cảnh tượng rực rỡ.
Có lần A Nam lơ đãng nói: “Lúc nào, cũng muốn đến nhà em ăn cơm.”
San San mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy mì gói cùng thức ăn Cô đột nhiên cảm thấy muốn ói, những thứ thức ăn nhanh kia chứa đầy chất phụ gia và hương liệu, khiến cô có phần khó chịu.
San San đi chợ mua rau cải tươi thịt, cà chua, trứng gà, ớt xanh, thịt bằm, cà rốt, thêm một nồi canh xương sườn. Bây giờ, San San đã biết làm tất cả thức ăn, cô dành thời gian cả một buổi chiều mới nấu xong những thứ này để bưng lên bàn ăn.
A Nam mỉm cười ăn cơm San San làm, ánh mắt anh sáng lên, chứa đựng sự hài lòng vui vẻ. A Nam nói: “Đây mới là thức ăn nên ăn.”
San San khó hiểu nhìn A Nam, A Nam mỉm cười nói tiếp: “Em cũng nên có tình yêu.”
San San không dựa vào đồ ăn vặt để sống qua ngày nữa, cô tự nấu cơm hoặc Ăn cơm do A Nam nấu.
Sau bữa cơm chiều, hai người sẽ tựa sát vào nhau trên ghế sa lon, xem một bộ phim điện ảnh giết thời gian nhàm chán. San San hạnh phúc tựa vào bờ vai rộng lớn của A Nam, cô nghĩ: “Đúng vậy, thời gian nhiều như thế, chậm rãi cùng người yêu trải qua, chậm rãi ăn mới là tốt!”
A Nam không biết nấu ăn. Anh nấu cải trắng sẽ giống đồ ăn cho heo, khoai tây thì biến thành màu đen, nếu là thịt kho tàu, thịt sẽ cứng đến nỗi không cắn nát được. Nhưng A Nam lại là một người thích ăn, bất cứ đồ ăn ngon nào anh cũng thích, những lúc thấy món ngon, nhất định mắt anh sẽ phát ra tia sáng. Dù lúc này có một cô gái trần trụi đứng bên cạnh, thì anh cũng sẽ chọn đồ ăn ngon chứ không chọn mỹ nhân.
A Nam sắp phải tới ương quốc Anh học một năm, anh khó xử đưa đôi tay rắn chắc ra, nói với A Lục: “Em xem, anh không biết nấu ăn, đến đó chỉ có thể ăn cá chiên, khoai tây chiên, bánh sandwich.”
A Lục rất không có ý tốt vỗ vỗ cơ bụng 6 múi dồn thành một múi của A Nam, nói: “Đúng lúc giảm cân đi.”
A Nam ngửa mặt lên trời hét to: “Tôi yêu đồ ăn Trung Hoa, tình yêu này mãi mãi không thay đổi.”
Cứ thế A Nam đi Anh quốc, cả tuần liền đều ăn bánh mì, khoai tây, cuối cùng anh cũng không chịu được nữa, nết lên mạng than thở với A Lục: “Dạ dày người Trung Quốc của anh đã không chịu được sự đàn áp nữa rồi, phải lập tức làm cách mạng.”
A Lục hỏi: “Sao anh không tự nấu ăn?”
A Nam ngại ngùng đưa ra mấy tấm hình, trong hình là những thứ đen thùi lùi không nhận ra được là cái gì.
A Nam đau khổ nói: “Anh cũng muốn tự nấu ăn, nhưng thứ nấu được lại là cái này“.
A Lục không nói gì mà A Nam cũng chỉ có thể tiếp tục đau khổ ăn pizza.
Buổi sáng hôm sau, A Nam phát hiện mình có mail mới, là A Lục gửi đến. Anh tò mò mở ra, bên trong có một tờ công thức nấu ăn: “Đi siêu thị mua một củ khoai tây, không cần thái sợi, anh dùng dao không tốt, gọt vỏ khoai tây, sau đó cắt thành lát, có thể cắt mỏng thì cắt mỏng, xong rồi rửa sạch, để ráo nước. Lại mua một ít thịt xông khói, cũng cắt thành miếng nhỏ. Sau đó bật bếp, đổ dầu vào chảo, cho vừa đủ đừng để dầu tràn ra khỏi chảo Chờ ba mươi giây, cho khoai tây vào, đảo qua đảo lại, sau đó thêm một muỗng nhỏ muối, một muỗng nhỏ nước tương, một muỗng sa tế ớt, tiếp theo, đổ một phần ba chén nước vào, đậy nắp nồi lại, đun nhỏ lửa trong ba phút rồi mở nắp ra bỏ thịt xông khói vào, xào trong một phút, là có thể ăn! Đồ ngốc, hãy làm đúng theo những gì em nói”. A Nam sững sốt một lát, hoan hô một tiếng rồi vội vàng đến siêu thị mua nguyên liệu. Cuối cùng anh cũng ăn được bữa cơm tối tươm tất.
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi sáng sớm A Nam đều sẽ nhận được công thức nấu ăn do A Lục gửi đến, đầu tiên là thịt xông khói xào khoai tây, trứng sốt cà chua, thịt xào ớt xanh, cánh gà nấu coca, đều là những món ăn đơn giản, dần dần, A Nam làm thuần thục hơn, A Lục cũng sẽ gửi đến một ít công thức như thịt heo hầm, sườn heo kho tộ, thịt bò hầm cà rốt. Cuối cùng A Nam cũng có những ngày tháng tốt đẹp, từ một người đàn ông tay không dính nước lại trở thành một người nấu nướng tuyệt vời. Nhưng nói cũng thật kì lạ, nếu như A Nam tự mình lên mạng tìm công thức mãi mãi không thể làm ra mùi vị như công thức nấu ăn A Lục viết. Công thức nấu ăn của A Lục luôn nói anh cần phải chuẩn bị những nguyên liệu nào, lúc nào thì đổ dầu, lúc nào bỏ muối, xào mấy phút, chờ mấy phút, A Nam cứ theo đó làm, cho tới bây giờ chưa từng thất bại.
Thời khắc quan trọng đã đến, A Nam phải lòng một nữ thần Giang Nam cũng đang du học, anh liền khẩn cấp nhờ A Lục giúp đỡ: “Nhanh dạy anh làm một ít đồ ăn cao cấp, anh phải dùng đồ ăn ngon để cướp được trái tim người đẹp.”
Rất lâu sau A Lục mới trả lời: “Công thức nấu ăn em sẽ gửi sau.”
Hôm sau, A Nam mở hộp thư ra, công thức nấu ăn của A Lục đã lặng lẽ nằm bên trong: sườn nướng trần bì, gà nấu hạt điều, bắp cải cắt nhỏ, còn có súp cà chua thịt viên. A Nam làm cho nữ thần một bàn thức ăn, nữ thần ăn đến mặt mày rạng rỡ, khi về còn ấn lên mặt A Nam một dấu hôn đầy son phấn.
A Nam phấn khởi báo cáo thành tích với A Lục, A Lục chỉ nói: “Chúc anh thành công.”
A Nam trở thành bạn trai của nữ thần, A Lục vẫn gửi công thức nấu ăn cho A Nam, lúc trước là một món, bây giờ là hai, nữ thần ăn thức ăn A Nam nấu, luôn khen anh là một người đàn ông tốt.
Nhưng trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết, sau một tháng ăn thức ăn A Nam nấu, không ngờ nữ thần đã ôm ấp một anh đẹp trai nhà giàu đi ăn tôm hùm. A Nam đau lòng không muốn sống nữa lên mạng nói với A Lục: “Không cần gửi công thức nấu ăn cho anh nữa, anh không muốn nấu. Một người ăn thì không còn ý nghĩa gì nữa.”
A Nam uống rượu cả đêm, uống đến say mềm.
Ngày hôm sau thức dậy, đầu đau như muốn nứt ra, anh theo thói quen mở hộp thư ra, bên trong vẫn có mail do A Lục gửi đến.
Bên trong viết: “Một chén gạo, sáu ly nước, xắt một ít gừng, bằm một ít thịt, nấu ba mươi phút, rồi thêm nửa muỗng muối, một chút dầu mè. Tối hôm qua anh nhất định đã uống rượu, nên ăn ít cháo giải rượu.”
A Nam hơi bất ngờ, anh nhìn bức thư thật lâu, rồi đứng lên nấu cháo.
Sau khi tốt nghiệp A Nam trở về nước, chuyện đầu tiên anh làm là đi tìm A Lục, anh muốn cảm ơn cô, không có công thức nấu ăn của cô, đừng nói là tốt nghiệp, chắc anh đã chết đói ở Anh quốc xa xôi rồi.
Anh gõ cửa nhà A Lục, A Lục không có ở nhà, cô gái sống cùng với cô than phiền với A Nam: “Từ sau khi anh đi, mỗi tối cô ấy cứ ở phòng bếp nấu đồ ăn, làm xong cũng không ăn, còn cầm quyển sổ không biết ghi chép điều gì, thật là ồn ào chết mất.”
A Nam bỗng nhiên hiểu, thì ra công thức nấu ăn của A Lục là do chính cô mỗi ngày làm một lần, sau đó ghi lại thời gian và cách làm, hôm sau lại gửi cho A Nam. A Lục trở về, mặt không đổi sắc chào anh một tiếng,: “Anh đã về rồi, sau này em không cần phải gửi công thức nấu ăn cho anh nữa rồi“.
A Nam nhìn A Lục, nghĩ đến tất cả công thức nấu ăn do A Lục gửi cho mình trong một năm qua, anh nhẹ nhàng đi tới ôm chặt lấy A Lục: “Đúng, không cần gửi nữa, anh đã học được, có thể nấu cho em ăn.”
A Lục vùi đầu trên bả vai của A Nam, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Được.”
A Nam cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao chỉ có thể dựa trên công thức nấu ăn của A Lục mới có thể làm ra được thức ăn ngon, đó là vì A Lục đối với anh quá dịu dáng.
Có anh, em nghĩ chậm một chút!
San San thích ăn đồ ăn vặt, cô lý luận rằng đời người vốn ngắn, nếu như chỉ vì sức khỏe, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian đi tìm thức ăn có lợi cho sức khỏe thì chuyện đó thật là không có giá trị, không tốt bằng đồ ăn vặt, vừa ngon, lại thuận tiện.
Họp mặt, San San sẽ ăn khoai tây mới vừa chiên nhúng kem vani, cô cũng sẽ dùng muỗng nhỏ nghiền nát miếng khoai tây chiên rồi cho vào miệng.
Khi xem phim, cô nhất định phải mua hộp bỏng ngô lớn nhất.
Khi đi dạo phố, cô nhất định phải cầm một cây hot dog, vừa đi vừa ăn.
Khi San San ngồi xem tivi trên ghế sa lon, cô sẽ ôm hộp bánh bích quy, thỉnh thoảng ăn một cái.
Thứ San San thích nhất, chính là các loại mì ăn liền. Cô tuyển bố thẳng thừng rằng, mì ăn liền đã cứu vớt loài người, chỉ cần một nồi nước sôi, bạn có thể thưởng thức được thịt bò cay, nấm hương, thịt gà, hải sản và các loại hương vị khác, đây thật là một món tuyệt vời.
San San nghĩ, thời gian nhiều như vậy, cần gì phải tiêu phí vào việc tìm thức ăn chất lượng, siêu thị có rất nhiều kệ hàng đồ ăn vặt để lựa chọn, chỉ cần bỏ đồ đã mua vào xe đẩy, đã có thể giải quyết chuyện việc thèm ăn lại tiết kiệm thời gian, sao lại không làm? Cho dù đêm đông giá rét, khi đói bụng, chỉ cần lấy một gói mì ăn liền, rót nước vừa mới đun sôi vào, ngâm ba phút, ăn nóng hổi, vậy là vừa lấp đầy dạ dày vừa ấm áp trong lòng.
Trong tình yêu, San San cũng vậy, cô không muốn tốn quá nhiều thời gian. Lúc rãnh rỗi thì gặp nhau, khi không có thời gian hoặc khi muốn yên tĩnh một mình, thì không cần làm phiền lẫn nhau. Nhưng San San luôn thất bại trong tình yêu, những chàng trai kia rời khỏi cô giống như vứt bỏ gói mì đã ăn xong.
Song San San vượt qua những chuyện này rất nhanh, cô theo chủ nghĩa thức ăn nhanh, cho rằng tình yêu cũng như những thứ thức ăn nhanh vậy, ăn ngon nhưng không đáng để lưu luyến.
Cho đến San San gặp A Nam. A Nam là một chàng trai dịu dàng giống như khoai lang bạt ti* được kéo tơ dài nhất vậy. Anh ấy nấu cháo cho San San, không phải loại bỏ vào lò vi sóng ba phút là có ngay cháo ngon, mà là dùng nồi đất lửa nhỏ từ từ hầm nhừ xương lớn, cho thêm hào khô và nấm hương, rắc một ít cần tây xanh nhuyễn, nón ăn ngon đến mức khiến San San suýt nữa nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
* khoai lang bạt ti: là một món ăn vặt, khoai lang được chiên, đường được đun nóng với lửa nhỏ tạo thành caramen, sau đó trộn đường caramen nóng với khoai lang với nhau và đường caramen sẽ bị kéo thành những sợi như sợi tơ. Cũng có nhiều loại quả khác được chế biến như táo bạt ti, chuối bạt ti...
A Nam còn dùng bình giữ nhiệt đựng canh gà, là canh gà ác hầm với táo đỏ và cẩu kỷ, đoán chừng đã hầm hơn ba tiếng. Nước canh thanh ngọt dễ uống, San San uống vào thấy dạ dày ấm áp lạ thường, hoàn toàn khác với nước mì ăn liền cô hay uống trước đây.
Khi trời trở gió, A Nam sẽ nhắn tin cho San San, nhắc nhở cô phải mang khăn choàng cổ, không được để bị cảm.
San San nghĩ: “Anh tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, để làm gì chứ?”
San San nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng mỗi lần A Nam đưa thức ăn do chính tay anh nấu tới cho cô,San San vừa ăn, vừa cảm thấy một đàn bướm đầy màu sắc bay lên trong lòng, trong hơi nóng của thức ăn, tạo thành một cảnh tượng rực rỡ.
Có lần A Nam lơ đãng nói: “Lúc nào, cũng muốn đến nhà em ăn cơm.”
San San mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy mì gói cùng thức ăn Cô đột nhiên cảm thấy muốn ói, những thứ thức ăn nhanh kia chứa đầy chất phụ gia và hương liệu, khiến cô có phần khó chịu.
San San đi chợ mua rau cải tươi thịt, cà chua, trứng gà, ớt xanh, thịt bằm, cà rốt, thêm một nồi canh xương sườn. Bây giờ, San San đã biết làm tất cả thức ăn, cô dành thời gian cả một buổi chiều mới nấu xong những thứ này để bưng lên bàn ăn.
A Nam mỉm cười ăn cơm San San làm, ánh mắt anh sáng lên, chứa đựng sự hài lòng vui vẻ. A Nam nói: “Đây mới là thức ăn nên ăn.”
San San khó hiểu nhìn A Nam, A Nam mỉm cười nói tiếp: “Em cũng nên có tình yêu.”
San San không dựa vào đồ ăn vặt để sống qua ngày nữa, cô tự nấu cơm hoặc Ăn cơm do A Nam nấu.
Sau bữa cơm chiều, hai người sẽ tựa sát vào nhau trên ghế sa lon, xem một bộ phim điện ảnh giết thời gian nhàm chán. San San hạnh phúc tựa vào bờ vai rộng lớn của A Nam, cô nghĩ: “Đúng vậy, thời gian nhiều như thế, chậm rãi cùng người yêu trải qua, chậm rãi ăn mới là tốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.