Chương 13: 12: NGƯỜI NHÀ
Lâm Mỵ Mỵ
04/10/2016
Tổng kết học kì một
vừa xong An Thuần Thuần gói ghém đồ đạc, cắn răng lau nước mắt giã từ
mấy cô bạn thân chuyển trường lên tỉnh. Nhưng khi cô nói ra câu mình sẽ
chuyển đi cứ nghĩ họ sẽ tức giận khóc lên gì gì đó nhưng… mà chỉ thấy
được vẻ thờ ơ của bọn họ.
Du An Kỳ thì cầm điện thoại nhàn nhạt nói là: “Sang năm tao cũng chuyển lên rồi, không lâu lắm!”
Vương Tiểu Vy bạc tình bạc nghĩa phẩy tay: “Sớm chết, sớm siêu sinh!”
Nó đang nói cái gì vậy nhỉ?!
Trình Hiểu Ly: “Sang năm tụi tao cũng lên tỉnh học chung với mầy rồi an tâm đi!”
An Thuần Thuần rưng rưng cảm động: “Hiểu Ly mầy tốt hơn hai con nhỏ đó nhiều!”
“Có gặp ‘trai đẹp’ nhớ gửi hình về cho tao!”
An Thuần Thuần: “…” mầy là đứa gây bất ngờ đó à?
Cuộc chia ly đầy ‘lạnh nhạt và phũ phàng’ qua đi! An Thuần Thuần bị bọn họ mạnh mẽ đẩy lên xe rời đi. Nói không có chút buồn thì thật là giả dối, đi thì đi cũng không phải là cách nhau nửa vòng Trái Đất rồi cũng sẽ mau chóng gặp lại thôi!
Sau khi cô chuyển về thì người nhà cũng không có gì đặc biệt, đối với người nhà Thuần Thuần không được hoan nghênh cho lắm! Mẹ Tống thì tung tăng sửa soạn cho cô này nọ, đủ thứ. Chuyển vào trường học ở tỉnh với điểm số tương đối của An Thuần Thuần thì chỉ thuộc lớp tương đối khá- giỏi.
Việc chuyển trường này còn gây thêm một số phiền phức là cô phải mặc váy ngắn đồng phục bắt buộc của trường. Sau một lễ tất bật chuẩn bị An Thuần chính thức trở thành học sinh trường H, là bạn cùng trường với Tống Tư Dật.
Còn vấn đề cuối cùng đó là việc đi lại, An Thuần Thuần bị buộc phải đi bộ chung với Tống Tư Dật với lí do hết sức chết tiệt là tập thể dục buổi sáng, có còn công đạo không chứ, cô phải mặc váy ngắn ngủn mà còn phải lết đến trường. Nhưng mà dù cô có không muốn tới đâu đi nữa vẫn phải làm vậy.
Ngày đầu tiên nhận lớp của An Thuần Thuần hết sức nhàm chán, lớp học này cô chả có người quen nào mà còn phải nhận lấy mấy ánh mắt khinh thường của một vài cô gái cùng lớp. Cũng chỉ là mấy chuyện nhảm nhí nên cô không thèm để tâm.
Hai tiết đầu tiên vô cùng nhàm chán, cô cũng chỉ im lặng ngắm nhìn xung quanh. Cuối cùng chuông cũng reo lên báo hiệu ra chơi, Thuần Thuần nhàm chán lôi điện thoại ra đọc tiểu thuyết không thèm để ý đến xung quanh. Để có cảm giác an toàn và không thích người khác cứ suốt ngày bình luận gương mặt cô giống hồ li tinh xấu xa nên cô đã mang sẵn cặp kính gọng đen to tướng để che gần hết gương mặt của mình lại, thấy chưa đủ cô còn xõa tóc xuống cắt mái ngố che phủ gần như toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn vốn có.
“An Thuần Thuần!” một âm thanh hét lên với âm lượng cực cao nghe muốn nổ lỗ tai làm cô giật mình.
Bất ngờ nhất là gặp phải người quen, còn là bạn thuở nhỏ Trần Ngọc Châu. Hiện giờ Ngọc Châu đã thể hiện bản chất mĩ nữ với tóc ngắn ngang vai, kiểu tóc vô cùng mốt của năm trong phim Hậu Duệ Mặt Trời. Nhìn cô ấy mà lòng An Thuần Thuần đau như cắt, trước đây là cô cao hơn giờ chiều cao của cô cũng chỉ có 1m45 còn người ta đã là 1m54.
An Thuần Thuần có cảm giác lệ rơi đầy mặt, cô được di truyền toàn gen lặn không là sao?!
“Thật sự là Thuần Thuần à?” Ngọc Châu vui vẻ đến mức muốn kích động.
“Ừkm, không ngờ gặp lại ở đây!”
“Tụi mình xuống căn tin đi! Mình dắt bạn đi ăn!”
“Ừk!” Thuần Thuần cười cười, dù sao cũng có người quen tốt quá còn gì.
Từ chỗ của Trần Ngọc Châu, cô cũng đã được bổ túc một lớp ‘bát quái’ nào là ai là học sinh xuất xắc của trường, dàn mĩ nam, mĩ nữ đứng top, giáo viên nào xinh trai đẹp gái,… nói ra rất niều nhưng mà còn lại trong đầu Thuần Thuần không được bao nhiêu.
Suốt cả buổi cô chỉ ngồi uống nước nghe Ngọc Châu thao thao bất tuyệt.
“Thuần Thuần, lâu rồi không gặp bạn không biết đâuTống Tư Dật và Nguyễn Bảo Nam cứ tưởng là một cặp nay Bảo Nam đã có bạn gái rồi! Còn Tống Tư Dật vẫn chẳng nghe được tin tức đáng tin cậy nào!”
“À! Vậy sao?” An Thuần Thuần cuối đầu uống nước, đánh chết cô cũng không nói chuyện Tống Tư Dật và cô cho cô ấy biết.
“À còn nữa trường bên cạnh trường của chúng ta là trường cấp 3 đó! Bên đó, có anh Diệp An Phong mà bạn từng yêu thầm đó!”
“Khụ!... Khụ!... Khụ!...” An Thuần Thuần bị sặc, bọn cô là anh em họ thuần khiết nha! Còn có ông anh họ đó là cái loài gì mà đeo bám Du An Kỳ hơn cả cao su, hại cô còn bị Du An Kỳ khinh bỉ một thời gian.
“Thuần Thuần, trai đẹp kìa!” Trần Ngọc Châu hưng phấn cười tười kéo mặt Thuần Thuần hướng về đám đông.
Trường học ở tỉnh có khác căn tin cũng rộng quá chừng luôn, sạch sẽ thoáng mát có chút ồn ào mua bán thức ăn, nước uống. Người cũng toàn là trai xinh gái đẹp, con nhà khá giả.
Trong đám đông mà Ngọc Châu và Thuần đang nhìn có hai người con trai nổi bật, một người ăn mặc tươm tất, sơ mi trắng nổi bật khí chất vốn có, lạnh nhạt điềm tĩnh, một người ăn mặc phóng khoáng áo sơ mi cởi ra một nút nhìn vẻ mặt thờ ơ với tất cả.
Con gái nhìn thấy chắc chắn sẽ rung động trước vẻ hào nhoáng của hai người đó, nhưng mà An Thuần Thuần vốn đã được luyện thành tinh rồi, với lại sức miễn dịch của cô bị Tống Tư Dật nâng cao đến levelmax rồi. Chỉ có Tống Mỹ Nhân yêu nghiệt mới làm An Thuần Thuần rung động được thôi!
“Thuần Thuần, thấy không? Người mặc áo sơ mi thả nút chính là Vỹ Phong, người bên cạnh là Vỹ Đình! Họ là cặp đôi tri kỉ không thua gì Tư Dật với Bảo Nam đó!” Trần Ngọc Châu đang mơ tưởng trên mây thì An Thuần Thuần cảm giác được nguy hiểm đang đến gần lập tức bỏ trốn.
“Ngọc Châu à, mình có chuyện đi trước! Bye!” Thuần Thuần ngay lập tức bỏ chạy trối chết. Haizz~ cô quên mất trường này có vị đại gia chết tiệt đó.
Vỹ Phong liếc theo bóng lưng bỏ chạy của Thuần Thuần mà nhếch môi, chạy đi! Em chạy thử anh coi. Về rồi không thèm cho anh biết một tiếng thật là vô tình nha!
“Cười gì gớm vậy?” Vỹ Đình đá vào chân Vỹ Phong cho anh tỉnh mộng.
“Còn nhớ tôi từng hứa tặng cậu cái gì không?” Vỹ Phong cười nham hiểm.
“Dẹp đi! Tôi không làm em rể cậu!”
“Nè, đừng hối hận đó!”
“Biến đi! Tôi không muốn làm ‘trâu già gặm cỏ non’!”
“Ok! Tùy cậu!” Vỹ Phong cười cười như hồ ly. Hứ! Cậu không muốn cũng phải quỳ bẹp dưới chân em gái tôi thôi! Rồi cậu sẽ phải gọi tôi một tiếng ‘anh vợ’.
An Thuần Thuần bình an vào lớp học hết mấy tiết còn lại, cuối cùng cũng lê lết được thân xác ra khỏi lớp. Chặng đi cô đã không rành đường chặng về đành lê lết ra quán trà sữa ngồi chờ Tống Tư Dật cùng về.
Ngồi thu lu một góc nhỏ bên cạnh cửa kính, gương mặt cô gần như bị che lấp bởi mái tóc cùng gọng kính. Nghệ thuật che dấu chính là đảng cấp của nghệ thuật quyến rũ, gương mặt của An Thuần Thuần có thể nói là cừu non hơn cả cừu non nhưng mà thâm tâm thì lại… BT*… vô cùng BT.
(BT= Biến Thái)
Trong vòng 45 phút cô ngồi tại quán thì đã chứng kiến những sự kiện vô cùng máu chó, cứ như là coi phim lãng mạn Hàn Quốc, coi phim tâm lý gia đình Đài Loan, kiếm hiệp của Trung Quốc,… đặc sắc kinh khủng.
Màn đầu tiên là ‘Chàng ngốc tỏ tình với hoa khôi’, anh chàng ngốc si tình cô nàng hoa khôi xinh đẹp. Nhưng mà tàn khốc thay cô ấy thích người khác, nhìn cô ấy mà An Thuần Thuần có cảm tưởng là trên đời này gái đẹp còn nhiều. Màn tỏ tình có hoa có nến nhưng mà nữ chính lại nhẹ nhàng từ chối, đôi mắt cô ấy ngân ngấn nước, An Thuần Thuần cảm thấy cô hoa khôi này diễn kịch hơn cả diễn viên chuyên nghiệp.
Màn thứ hai là cô bạn gái cũ điên máu lên vì bạn trai cũ yêu một đứa con trai khác, là sỉ nhục trong mọi sỉ nhục. Một trận nữ nhân máu điên đấu với mĩ nam ‘thụ’, ai da vô cùng đáng sợ.
Màn thứ ba chưa mở thì An Thuần Thuần phải sống kiếp chui rút,chạy trốn như điên. Cô thà làm kẻ không có tinh thần trốn đi còn hơn là phải chịu trận. Nói miệng không bằng cô chủ động bỏ chạy khỏi hiện trường nhưng mà Tống Tư Dật chưa đến. Haiz~ thoát thân quang trọng hơn nhiều thế là cô bay nhanh ra khỏi tiệm trà sữa.
Vỹ Phong vỗ vai Vỹ Đình cười cười: “Tôi đi ra ngoài gặp ‘tình yêu’, lát tôi trở lại!”
“Biến nhanh!” Vỹ Đình phất tay đuổi Vỹ Phong.
Vỹ Phong bước ra khỏi quán nở nụ cười nham hiểm, anh khởi động tay chân nhìn ngắm xung quanh xem khu vực con thú nhỏ chạy hướng nào. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy thục mạng.
Anh thật muốn cười bể bụng, càng lớn càng chậm chắc chắn rất lười vận động.
An Thuần Thuần chạy xa khỏi quán đó được 500m là mệt đến thở không ra hơi, thành tích chạy của cô vốn thấp nhất may mà hôm nay chạy nhanh được tới vậy! Đợi cô mừng chưa được bao lâu thì có người đã ôm cô vào lòng, hôn lên má cô ‘chụt’ một cái thật kêu.
Phản xạ có điều kiện ngay cô liền nhắm ngay vị trí trọng điểm giữa hai chân người phía sau mà đá, Vỹ Phong may mà thân thủ nhanh nhẹn nếu không hương quả cả nhà biết làm sao!
“Nè, nè, nè! Đủ rồi em định triệt giống anh sao?” Vỹ Phong vẻ mặt bực bội, nhăn nhó.
An Thuần Thuần lườm anh một cái: “Anh biến càng nhanh càng tốt!”
“Em sao có thể tổn thương trái tim yếu đuối của anh!” anh ôm ngực vẻ mặt khổ sở nhìn phát ói.
“Gớm chết được!” Vừa nói An Thuần Thuần lôi chiếc áo sơ mi trắng đẹp đẽ của anh coi như khăn giấy nhàu rồi lau lau gương mặt của cô. “Anh không sợ nước bọt có vi rút nhưng em sợ! Ây da, aaa… gớm quá đi!”
An Thuần Thuần chà lau đến nỗi mặt cô sắp trầy đến nơi cũng không chịu dừng.
“Nè em có cần chán ghét ra mặt vậy không? Anh dù gì cũng là mĩ nam đẹp trái phóng khoáng!”
“Lá phóng đãng thì có!”
“Con nhỏ này em có cần nói nặng lời làm tổn thương trái tim yếu đuối của anh mới chịu sao?”
“Anh mà yếu đuối thì mấy cô gái đâu có đau khổ vì tình nhiều đến vậy!”
“Không biết sao? Trái tim anh từ khi sinh ra đến nay vẫn chỉ có em!”
“Oẹ! Anh nói chuyện mắc ói quá!”
“An Thuần Thuần, em chấp nhận làm bà cô già cho anh nuôi thì cứ việc nói tiếp đi!”
“An Vỹ Phong, anh chỉ sinh trước em có 10 tiếng đừng có ra vẻ ta đây!”
“Dù sao anh vẫn là con cả, em cũng chỉ là con thứ! Còn phải gọi anh một tiếng anh cả!”
“Anh cũng ra dáng anh cả chút đi! Suốt ngày bám dính lấy em đùa giỡn!”
An Vỹ Phong nháy mắt phóng điện với cô: “Có rất nhiều người muốn mà không được đó! Em đang được hưởng diễm phúc mà không chịu trân trọng!”
“Cảm ơn nhưng cô ấy không cần đâu!” Tống Tư Dật từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng đấu khẩu giữa hai anh em nhà họ An, anh cùng An Vỹ Phong vốn không ưa nhau, rồi cả việc tên Trần Vỹ Đình kia là đối thủ của anh mà lại là bạn tốt của An Vỹ Phong.
Cho dù An Vỹ Phong có là anh trai sinh đôi với Thuần Thuần, anh cũng không thích việc người của anh bị người ta hôn má!
“Tống Tư Dật, chuyện giữa anh em chúng tôi không liên quan cậu!” An Vỹ Phong chóng nạnh kéo Thuần Thuần ra sau lưng mình khiêu khích Tư Dật.
“Liên quan nhiều đó! Nhưng mà không liên quan đến cậu!”
An Vỹ Phong hất cằm về phía Tống Tư Dật: “Thuần Thuần đuổi cổ cậu ta đi!”
Nhưng mà An Thuần Thuần đã lết ra sau lưng Tống Tư Dật từ lúc nào.
An Vỹ Phong: “…” ai có thể nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra không!? Em gái anh hôm nay lơ đẹp anh không nói mà nó lại im lặng đứng sau lưng đối thủ của anh.
Tống Tư Dật nở nụ cười nụ miệng đầy đắc ý, nhìn thấy vậy An Vỹ Phong cũng chỉ muốn đánh cho cái mặt của Tư Dật xưng như đầu heo, sưng tím hết cả lên xem có còn đẹp mắt nữa hay không.
Đến cuối cùng thì An Vỹ Phong cũng đành ôm một bụng giận hờn mặc Tống Tư Dật mang An Thuần Thuần đi!
Thù này anh nhớ!
Du An Kỳ thì cầm điện thoại nhàn nhạt nói là: “Sang năm tao cũng chuyển lên rồi, không lâu lắm!”
Vương Tiểu Vy bạc tình bạc nghĩa phẩy tay: “Sớm chết, sớm siêu sinh!”
Nó đang nói cái gì vậy nhỉ?!
Trình Hiểu Ly: “Sang năm tụi tao cũng lên tỉnh học chung với mầy rồi an tâm đi!”
An Thuần Thuần rưng rưng cảm động: “Hiểu Ly mầy tốt hơn hai con nhỏ đó nhiều!”
“Có gặp ‘trai đẹp’ nhớ gửi hình về cho tao!”
An Thuần Thuần: “…” mầy là đứa gây bất ngờ đó à?
Cuộc chia ly đầy ‘lạnh nhạt và phũ phàng’ qua đi! An Thuần Thuần bị bọn họ mạnh mẽ đẩy lên xe rời đi. Nói không có chút buồn thì thật là giả dối, đi thì đi cũng không phải là cách nhau nửa vòng Trái Đất rồi cũng sẽ mau chóng gặp lại thôi!
Sau khi cô chuyển về thì người nhà cũng không có gì đặc biệt, đối với người nhà Thuần Thuần không được hoan nghênh cho lắm! Mẹ Tống thì tung tăng sửa soạn cho cô này nọ, đủ thứ. Chuyển vào trường học ở tỉnh với điểm số tương đối của An Thuần Thuần thì chỉ thuộc lớp tương đối khá- giỏi.
Việc chuyển trường này còn gây thêm một số phiền phức là cô phải mặc váy ngắn đồng phục bắt buộc của trường. Sau một lễ tất bật chuẩn bị An Thuần chính thức trở thành học sinh trường H, là bạn cùng trường với Tống Tư Dật.
Còn vấn đề cuối cùng đó là việc đi lại, An Thuần Thuần bị buộc phải đi bộ chung với Tống Tư Dật với lí do hết sức chết tiệt là tập thể dục buổi sáng, có còn công đạo không chứ, cô phải mặc váy ngắn ngủn mà còn phải lết đến trường. Nhưng mà dù cô có không muốn tới đâu đi nữa vẫn phải làm vậy.
Ngày đầu tiên nhận lớp của An Thuần Thuần hết sức nhàm chán, lớp học này cô chả có người quen nào mà còn phải nhận lấy mấy ánh mắt khinh thường của một vài cô gái cùng lớp. Cũng chỉ là mấy chuyện nhảm nhí nên cô không thèm để tâm.
Hai tiết đầu tiên vô cùng nhàm chán, cô cũng chỉ im lặng ngắm nhìn xung quanh. Cuối cùng chuông cũng reo lên báo hiệu ra chơi, Thuần Thuần nhàm chán lôi điện thoại ra đọc tiểu thuyết không thèm để ý đến xung quanh. Để có cảm giác an toàn và không thích người khác cứ suốt ngày bình luận gương mặt cô giống hồ li tinh xấu xa nên cô đã mang sẵn cặp kính gọng đen to tướng để che gần hết gương mặt của mình lại, thấy chưa đủ cô còn xõa tóc xuống cắt mái ngố che phủ gần như toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn vốn có.
“An Thuần Thuần!” một âm thanh hét lên với âm lượng cực cao nghe muốn nổ lỗ tai làm cô giật mình.
Bất ngờ nhất là gặp phải người quen, còn là bạn thuở nhỏ Trần Ngọc Châu. Hiện giờ Ngọc Châu đã thể hiện bản chất mĩ nữ với tóc ngắn ngang vai, kiểu tóc vô cùng mốt của năm trong phim Hậu Duệ Mặt Trời. Nhìn cô ấy mà lòng An Thuần Thuần đau như cắt, trước đây là cô cao hơn giờ chiều cao của cô cũng chỉ có 1m45 còn người ta đã là 1m54.
An Thuần Thuần có cảm giác lệ rơi đầy mặt, cô được di truyền toàn gen lặn không là sao?!
“Thật sự là Thuần Thuần à?” Ngọc Châu vui vẻ đến mức muốn kích động.
“Ừkm, không ngờ gặp lại ở đây!”
“Tụi mình xuống căn tin đi! Mình dắt bạn đi ăn!”
“Ừk!” Thuần Thuần cười cười, dù sao cũng có người quen tốt quá còn gì.
Từ chỗ của Trần Ngọc Châu, cô cũng đã được bổ túc một lớp ‘bát quái’ nào là ai là học sinh xuất xắc của trường, dàn mĩ nam, mĩ nữ đứng top, giáo viên nào xinh trai đẹp gái,… nói ra rất niều nhưng mà còn lại trong đầu Thuần Thuần không được bao nhiêu.
Suốt cả buổi cô chỉ ngồi uống nước nghe Ngọc Châu thao thao bất tuyệt.
“Thuần Thuần, lâu rồi không gặp bạn không biết đâuTống Tư Dật và Nguyễn Bảo Nam cứ tưởng là một cặp nay Bảo Nam đã có bạn gái rồi! Còn Tống Tư Dật vẫn chẳng nghe được tin tức đáng tin cậy nào!”
“À! Vậy sao?” An Thuần Thuần cuối đầu uống nước, đánh chết cô cũng không nói chuyện Tống Tư Dật và cô cho cô ấy biết.
“À còn nữa trường bên cạnh trường của chúng ta là trường cấp 3 đó! Bên đó, có anh Diệp An Phong mà bạn từng yêu thầm đó!”
“Khụ!... Khụ!... Khụ!...” An Thuần Thuần bị sặc, bọn cô là anh em họ thuần khiết nha! Còn có ông anh họ đó là cái loài gì mà đeo bám Du An Kỳ hơn cả cao su, hại cô còn bị Du An Kỳ khinh bỉ một thời gian.
“Thuần Thuần, trai đẹp kìa!” Trần Ngọc Châu hưng phấn cười tười kéo mặt Thuần Thuần hướng về đám đông.
Trường học ở tỉnh có khác căn tin cũng rộng quá chừng luôn, sạch sẽ thoáng mát có chút ồn ào mua bán thức ăn, nước uống. Người cũng toàn là trai xinh gái đẹp, con nhà khá giả.
Trong đám đông mà Ngọc Châu và Thuần đang nhìn có hai người con trai nổi bật, một người ăn mặc tươm tất, sơ mi trắng nổi bật khí chất vốn có, lạnh nhạt điềm tĩnh, một người ăn mặc phóng khoáng áo sơ mi cởi ra một nút nhìn vẻ mặt thờ ơ với tất cả.
Con gái nhìn thấy chắc chắn sẽ rung động trước vẻ hào nhoáng của hai người đó, nhưng mà An Thuần Thuần vốn đã được luyện thành tinh rồi, với lại sức miễn dịch của cô bị Tống Tư Dật nâng cao đến levelmax rồi. Chỉ có Tống Mỹ Nhân yêu nghiệt mới làm An Thuần Thuần rung động được thôi!
“Thuần Thuần, thấy không? Người mặc áo sơ mi thả nút chính là Vỹ Phong, người bên cạnh là Vỹ Đình! Họ là cặp đôi tri kỉ không thua gì Tư Dật với Bảo Nam đó!” Trần Ngọc Châu đang mơ tưởng trên mây thì An Thuần Thuần cảm giác được nguy hiểm đang đến gần lập tức bỏ trốn.
“Ngọc Châu à, mình có chuyện đi trước! Bye!” Thuần Thuần ngay lập tức bỏ chạy trối chết. Haizz~ cô quên mất trường này có vị đại gia chết tiệt đó.
Vỹ Phong liếc theo bóng lưng bỏ chạy của Thuần Thuần mà nhếch môi, chạy đi! Em chạy thử anh coi. Về rồi không thèm cho anh biết một tiếng thật là vô tình nha!
“Cười gì gớm vậy?” Vỹ Đình đá vào chân Vỹ Phong cho anh tỉnh mộng.
“Còn nhớ tôi từng hứa tặng cậu cái gì không?” Vỹ Phong cười nham hiểm.
“Dẹp đi! Tôi không làm em rể cậu!”
“Nè, đừng hối hận đó!”
“Biến đi! Tôi không muốn làm ‘trâu già gặm cỏ non’!”
“Ok! Tùy cậu!” Vỹ Phong cười cười như hồ ly. Hứ! Cậu không muốn cũng phải quỳ bẹp dưới chân em gái tôi thôi! Rồi cậu sẽ phải gọi tôi một tiếng ‘anh vợ’.
An Thuần Thuần bình an vào lớp học hết mấy tiết còn lại, cuối cùng cũng lê lết được thân xác ra khỏi lớp. Chặng đi cô đã không rành đường chặng về đành lê lết ra quán trà sữa ngồi chờ Tống Tư Dật cùng về.
Ngồi thu lu một góc nhỏ bên cạnh cửa kính, gương mặt cô gần như bị che lấp bởi mái tóc cùng gọng kính. Nghệ thuật che dấu chính là đảng cấp của nghệ thuật quyến rũ, gương mặt của An Thuần Thuần có thể nói là cừu non hơn cả cừu non nhưng mà thâm tâm thì lại… BT*… vô cùng BT.
(BT= Biến Thái)
Trong vòng 45 phút cô ngồi tại quán thì đã chứng kiến những sự kiện vô cùng máu chó, cứ như là coi phim lãng mạn Hàn Quốc, coi phim tâm lý gia đình Đài Loan, kiếm hiệp của Trung Quốc,… đặc sắc kinh khủng.
Màn đầu tiên là ‘Chàng ngốc tỏ tình với hoa khôi’, anh chàng ngốc si tình cô nàng hoa khôi xinh đẹp. Nhưng mà tàn khốc thay cô ấy thích người khác, nhìn cô ấy mà An Thuần Thuần có cảm tưởng là trên đời này gái đẹp còn nhiều. Màn tỏ tình có hoa có nến nhưng mà nữ chính lại nhẹ nhàng từ chối, đôi mắt cô ấy ngân ngấn nước, An Thuần Thuần cảm thấy cô hoa khôi này diễn kịch hơn cả diễn viên chuyên nghiệp.
Màn thứ hai là cô bạn gái cũ điên máu lên vì bạn trai cũ yêu một đứa con trai khác, là sỉ nhục trong mọi sỉ nhục. Một trận nữ nhân máu điên đấu với mĩ nam ‘thụ’, ai da vô cùng đáng sợ.
Màn thứ ba chưa mở thì An Thuần Thuần phải sống kiếp chui rút,chạy trốn như điên. Cô thà làm kẻ không có tinh thần trốn đi còn hơn là phải chịu trận. Nói miệng không bằng cô chủ động bỏ chạy khỏi hiện trường nhưng mà Tống Tư Dật chưa đến. Haiz~ thoát thân quang trọng hơn nhiều thế là cô bay nhanh ra khỏi tiệm trà sữa.
Vỹ Phong vỗ vai Vỹ Đình cười cười: “Tôi đi ra ngoài gặp ‘tình yêu’, lát tôi trở lại!”
“Biến nhanh!” Vỹ Đình phất tay đuổi Vỹ Phong.
Vỹ Phong bước ra khỏi quán nở nụ cười nham hiểm, anh khởi động tay chân nhìn ngắm xung quanh xem khu vực con thú nhỏ chạy hướng nào. Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy thục mạng.
Anh thật muốn cười bể bụng, càng lớn càng chậm chắc chắn rất lười vận động.
An Thuần Thuần chạy xa khỏi quán đó được 500m là mệt đến thở không ra hơi, thành tích chạy của cô vốn thấp nhất may mà hôm nay chạy nhanh được tới vậy! Đợi cô mừng chưa được bao lâu thì có người đã ôm cô vào lòng, hôn lên má cô ‘chụt’ một cái thật kêu.
Phản xạ có điều kiện ngay cô liền nhắm ngay vị trí trọng điểm giữa hai chân người phía sau mà đá, Vỹ Phong may mà thân thủ nhanh nhẹn nếu không hương quả cả nhà biết làm sao!
“Nè, nè, nè! Đủ rồi em định triệt giống anh sao?” Vỹ Phong vẻ mặt bực bội, nhăn nhó.
An Thuần Thuần lườm anh một cái: “Anh biến càng nhanh càng tốt!”
“Em sao có thể tổn thương trái tim yếu đuối của anh!” anh ôm ngực vẻ mặt khổ sở nhìn phát ói.
“Gớm chết được!” Vừa nói An Thuần Thuần lôi chiếc áo sơ mi trắng đẹp đẽ của anh coi như khăn giấy nhàu rồi lau lau gương mặt của cô. “Anh không sợ nước bọt có vi rút nhưng em sợ! Ây da, aaa… gớm quá đi!”
An Thuần Thuần chà lau đến nỗi mặt cô sắp trầy đến nơi cũng không chịu dừng.
“Nè em có cần chán ghét ra mặt vậy không? Anh dù gì cũng là mĩ nam đẹp trái phóng khoáng!”
“Lá phóng đãng thì có!”
“Con nhỏ này em có cần nói nặng lời làm tổn thương trái tim yếu đuối của anh mới chịu sao?”
“Anh mà yếu đuối thì mấy cô gái đâu có đau khổ vì tình nhiều đến vậy!”
“Không biết sao? Trái tim anh từ khi sinh ra đến nay vẫn chỉ có em!”
“Oẹ! Anh nói chuyện mắc ói quá!”
“An Thuần Thuần, em chấp nhận làm bà cô già cho anh nuôi thì cứ việc nói tiếp đi!”
“An Vỹ Phong, anh chỉ sinh trước em có 10 tiếng đừng có ra vẻ ta đây!”
“Dù sao anh vẫn là con cả, em cũng chỉ là con thứ! Còn phải gọi anh một tiếng anh cả!”
“Anh cũng ra dáng anh cả chút đi! Suốt ngày bám dính lấy em đùa giỡn!”
An Vỹ Phong nháy mắt phóng điện với cô: “Có rất nhiều người muốn mà không được đó! Em đang được hưởng diễm phúc mà không chịu trân trọng!”
“Cảm ơn nhưng cô ấy không cần đâu!” Tống Tư Dật từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng đấu khẩu giữa hai anh em nhà họ An, anh cùng An Vỹ Phong vốn không ưa nhau, rồi cả việc tên Trần Vỹ Đình kia là đối thủ của anh mà lại là bạn tốt của An Vỹ Phong.
Cho dù An Vỹ Phong có là anh trai sinh đôi với Thuần Thuần, anh cũng không thích việc người của anh bị người ta hôn má!
“Tống Tư Dật, chuyện giữa anh em chúng tôi không liên quan cậu!” An Vỹ Phong chóng nạnh kéo Thuần Thuần ra sau lưng mình khiêu khích Tư Dật.
“Liên quan nhiều đó! Nhưng mà không liên quan đến cậu!”
An Vỹ Phong hất cằm về phía Tống Tư Dật: “Thuần Thuần đuổi cổ cậu ta đi!”
Nhưng mà An Thuần Thuần đã lết ra sau lưng Tống Tư Dật từ lúc nào.
An Vỹ Phong: “…” ai có thể nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra không!? Em gái anh hôm nay lơ đẹp anh không nói mà nó lại im lặng đứng sau lưng đối thủ của anh.
Tống Tư Dật nở nụ cười nụ miệng đầy đắc ý, nhìn thấy vậy An Vỹ Phong cũng chỉ muốn đánh cho cái mặt của Tư Dật xưng như đầu heo, sưng tím hết cả lên xem có còn đẹp mắt nữa hay không.
Đến cuối cùng thì An Vỹ Phong cũng đành ôm một bụng giận hờn mặc Tống Tư Dật mang An Thuần Thuần đi!
Thù này anh nhớ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.