Chương 26: Ai ăn ai (h)
Lâm Mỵ Mỵ
03/07/2017
An Thuần Thuần từ nhỏ đã được dạy dỗ kỹ lưỡng, cô không giống như những
cô bé khác trong thời điểm dậy thì yêu thích liền "quen" nhau. Nụ hôn
đầu tiên của cô bé An Thuần Thuần bị Tống Tư Dật cướp mất. Cái nắm tay
đầu tiên cũng là do người nào đó "ngụy biện" lí do chính đáng.
Ở bên cạnh nhau, anh luôn chủ động, tuy nhiên cô cũng không yếu thế. Vì anh là Tống Tư Dật, thế nên cô chủ động tiếp xúc thân mật.
Sau này sẽ là lần đầu tiên của cô thuộc về Tống Tư Dật, kết hôn, sinh con, nuôi con, chăm cháu... rồi cùng nhau an hưởng tuổi già.
Có lẽ anh không biết, tình cảm của cô đối với anh đã mọc rễ chiếm lấy cả tim của cô, lòng của cô, cả con người của cô nữa. Anh biết không!? Hay anh cũng như cô.
"Nếu không gặp anh có lẽ em sẽ cảm thấy lạc lõng, chắc là thiếu sót đi anh...
Nếu không gặp em có lẽ anh sẽ mất đi mảnh ghép của đời mình, chắc là thiếu sót xương sườn thứ hai của anh- là em..."
Họ nói tình cảm của chúng ta nông cạn!? Không có biến động, sẽ không hạnh phúc. Họ mới nông cạn, thật sự yêu nhau, bên nhau cần gì thách thức, cả hai có định luật không thay đổi yêu đối phương thì dù có hay không có biến động cũng không còn quan trọng.
Giờ khắc này, sau hôm nay anh hoàn toàn thuộc về An Thuần Thuần- cô. Thật ra, cô thù khá dai lúc trước Tống Tư Dật luôn là người chủ động xa cô, cho nên bốn năm này cô ôm tâm tình trả thù đối phó anh, anh hiểu cô có chút cố ý nhưng mà trong mấy năm đó, họ tự hành hạ nhau.
Nhớ!?... Ai có biết tâm trạng nhớ một người, gương mặt ấy như khắc sâu trong đầu... tim có cảm giác trống trải... tự suy nghĩ lung tung beng rồi đau lòng... Thật sự là tự ngược...
Giờ khắc này, ta bên cạnh nhau, nhớ nhung liền dùng hết hành động thể hiện rõ.
Cảm nhận nhau qua hơi thở, qua nhịp đập.
"An Thuần Thuần, từ giờ khắc này trở đi không cho phép em rút lui, sau này cho dù thế nào cũng phải cùng nhau đi tới già! Cho dù anh có "tán gia bại sản" cũng không để em có cơ hội rời đi!" Tống Tư Dật trên môi An Thuần Thuần cắn xuống.
"A... đau! Anh là đồ chó! Cứ thích cắn! Bẩn!" An Thuần Thuần cáu gắt, nhưng vì không còn thể lực nên giọng điệu mềm nhũn. "Tống Tư Dật, không cần giả vờ. Em chuẩn bị xong rồi!"
Anh híp mắt, dụi đầu vào trán cô: "An Thuần Thuần, sao em cứ muốn phá vỡ kềm chế của đàn ông vậy hả?"
"..."
Anh nhếch môi cười nham hiểm: "Đừng hối hận!"
"..." Hai chân cô trượt từ hông anh xuống giường, hai tay cũng mềm oặt buông xuống.
"..." Phong thủy ngày hôm nay hình như không được tốt lắm.
An Thuần Thuần quyết định nhắm mắt giả chết... Đùa à!? Hiện tại cô còn đang đấu tranh tư tưởng.
Đếm cừu vậy! Một,... hai... ba... bảy... chín... mười hai... mười lăm... mười chín... Không có động tĩnh.
Cô lo lắng mở mắt, đập vào mắt là gương mặt người ta đang giận, hai mắt người ta chằm chằm nhìn vào cô như muốn phanh thây cô. Được rồi, cô phá hoại không khí bằng tướng nằm hết sức mất hình tượng, hình như làm anh mất hứng thú rồi.
~~~~~~~ngoài lề~~~~~~
An Thuần Thuần: Này mami nếu bạn trai cùng mình cực kỳ yêu nhau, có thể sẽ kết hôn luôn...
Lâm Mỵ Mỵ: Tống Tống giận!?
An Thuần Thuần: *gật gật đầu* Chỉ là...
Lâm Mỵ Mỵ: *ngoắc ngoắc tay* Thật ra... mami không nỡ xuống tay dâng con ra mần thịt.
An Thuần Thuần: *rưng rưng cảm động*
Lâm Mỵ Mỵ: *tiếng lòng* mami nổi tiếng quá viết H quá, giờ không dám nhìn người.
Tống Tư Dật: *liếc xéo* Không viết thì chờ mấy người đó chém "Người".
Lâm Mỵ Mỵ: Tống Tống à, ta không viết ra. *nước mắt lưng tròng*.
Tống Tư Dật: "Người" muốn kết thúc sớm thì nhanh tay đi.
Lâm Mỵ Mỵ: Đâu phải muốn viết là viết ra được.
Tống Tư Dật: Cũng đúng, "Người" nào có yêu đương với ai.
Lâm Mỵ Mỵ: *cắn khăn tay* Viết hay không viết!?
Thật ra... Mỵ Mỵ muốn ngược thân Tống Tống cơ...
~~~~~~~~~
Tống Tư Dật bực bội, mặc kệ "người anh em" bên dưới đang hưng phấn, xoay người, sửa gối nằm vật xuống giường, đưa lưng về phía cô giận dỗi.
"..." Dật Dật hôm nay thật trẻ con.
An Thuần Thuần ngửa mặt nhìn trần nhà dự định "đếm sao" tịnh tâm lại. Trần nhà màu trắng tinh khiết được trang trí đơn giản, đóa hoa ly (bách hợp) màu phấn hồng ở giữa, xung quanh chỉ có mỗi một con bướm màu lam điểm xuyến rực rỡ sắc màu.
Kì lạ là hướng bay của con bướm ấy không phải là nhắm thẳng vào đóa hoa mà chỉ như muốn vòng quanh đóa hoa. Góc trần tô điểm những bụi gai nhọn, bức tranh tường này rõ ràng rất dã man, bụi gai quấn lấy những chú bướm nhỏ đầy màu sắc, ấn tượng nghệ thuật sâu sắc nhất là những chú bướm bị vây chặt này giống như đang thoi thóp quằn quại, duy chỉ có con bướm to màu lam ấy là không bị gai nhọn quấn quanh.
??
Rõ ràng bức tranh tường vừa xinh đẹp lại vừa dã man. Đúng là phong cách của người nào đó.
An Thuần Thuần liếc nhìn người đàn ông "trẻ con" đang giận hờn, cô cười khẽ, trêu chọc anh là cô sai, được chưa!? Nhưng mà chắc chắn anh rất khó chịu.
Con như bồi thường thiệt hại cho anh vậy ^^ tạo bất ngờ.
Thuần Thuần "cosplay" thỏ trắng chuẩn bị xuất chiến.
Tống Tư Dật một bụng tức giận nhưng không thể làm gì, cố gắng áp chế vật thể đang ngóc đầu lên dưới thân.
An Thuần Thuần nhích dần lại gần anh, phụ nữ ấy mà đôi khi cũng tò mò với chuyện "ấy". Cô tiếc nuối nhớ lại khoảng thời gian ngây thơ thuần khiết của bản thân.
Được rồi, quyết tâm!!! Không "làm" thì sao có bé bi được chứ? Cô còn muốn dạy bé cưng thành tiểu thiên tài nhà nhà ngưỡng mộ nha! Hắc... hắc... Tinh thần chiến đấu của cô tăng cao.
Nhích dần về phía anh, trong khi anh đưa lưng về phía cô, An Thuần Thuần quyết định làm cô bé hư!
"Sắc nữ" nào đó nửa đêm ở trên giường giở trò lưu manh! Cơ thể cô nhích từ từ về phía người nào đó, cảm nhận được nhiệt độ của anh, nhịp tim của cô cũng tăng mạnh. Nhìn tấm lưng trần của anh mà cô âm thầm chảy nước miếng. Không phải cô khoa trương mà là da anh thật sự trắng nõn, mềm mại. Làn da nhãn mịn kia lại là của anh, nhưng dù da thịt mịn màng cũng không khiến anh trở nên ẻo lả.
Ngón tay cô không nhịn được mà lướt qua da thịt nóng bỏng của Tống Tư Dật, anh đang nhắm mắt "dưỡng thương" thì cái kẻ lừa đảo không biết sống chết nào đó lại "đốt lửa" lên lần nữa.
Ngón tay nhỏ nhắn của An Thuần Thuần lướt đến chỗ nào, thì chỗ đó như có dòng điện chạy qua, khiến cho anh cảm thấy tê dại.
Chết tiệt!!! Đùa cợt anh,
Cái gì gọi là "chơi ngu chó cắn" chính là ví dụ tốt nhất cho chúng ta, đừng học theo bạn học Thuần Thuần.
Bạn học Thuần Thuần như tìm thấy món đồ chơi ưa thích, không muốn buông tay, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại lướt qua lưng người nào đó, bàn tay nghịch ngợm tiếp xúc với cơ bụng, ngón tay chọt chọt tùy tiện đùa giỡn "sói đói".
"A!" Bàn tay cô bị anh bắt lấy.
Nhanh như chớp bạn học Thuần Thuần đã bị đè dưới thân: "Em muốn đùa, anh đùa với em!" Xúc cảm từ bàn tay truyền đến khiến yết hầu của anh nhấp nhô chuyển động.
"Nố-nô-nồ! Em không muốn đùa! A... đừng... nhột...!" Trong lòng hồi hộp, hốt hoảng nhưng cũng đầy mong đợi. Quả nhiên là sắc nữ, cô tự phỉ nhổ máu "sắc" trong người.
Nụ cười trên môi Tống Tư Dật cực kỳ rạng rỡ: "Không kịp rồi!" Chưa nói xong thì tay anh đã sờ đến hai khối thịt trước ngực cô.
Gương mặt cô đỏ bừng, trong lòng đang xôn xao đấu tranh xem có nên đẩy anh ra không. Cuối cùng cô đành nhỏ giọng: "...Em sợ đau!" Cố ra vẻ đáng thương, hòng thoát tội.
"Trước sau gì cũng đau! Ngoan, ráng một chút sau đó sẽ rất thoải mái!" Hai tay anh ra sức "đốt lửa" trên người cô, răng, môi thay phiên nhau cắn mút trên cổ trắng mịn của cô.
An Thuần Thuần vặn vẹo thắt lưng: "Thật không!" Đôi mắt cô mê man.
Tống Tư Dật nham hiểm cười nhìn cô: "Em có rất nhiều kinh nghiệm mà! Hửm!?"
"..." Nhưng mà tin được mấy lời trong tiểu thuyết hay không!? Cái gì mà "dục tiên dục tử", "khoái hoạt muốn chết",...ngừng ngừng...
Nghĩ đến bộ dạng cô sẽ trở nên "dâm đãng", đầu óc cô muốn bốc khói rồi! Ô... ô... ô... mắc cỡ chết đi được.
Anh khẽ cười, cưng chiều hôn lên má trái của cô: "Đấy! Em lại đang suy nghĩ không thuần khiết!"
Anh lại hôn cô mãnh liệt, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng không phân biệt được phương hướng cùng thời gian rồi! Đến khi gần như thoi thóp thở anh mới tạm buông cô ra.
Tạm thời buông tha cô vì anh có chuyện "quan trọng" hơn cần làm.
Thuần Thuần động tình, toàn thân khẽ khàng run rẩy, không kìm nổi, cô khẽ rên lên một tiếng, cũng không tự chủ được mà vặn vẹo thân mình. Anh hơi ngừng lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo ý cười: “Thuần Thuần lại dám có suy nghĩ không thuần khiết chút nào!"
Cô mệt mỏi trừng mắt lườm anh, trong khi đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
"An Thuần Thuần, tin tưởng anh!" đôi mắt Tống Tư Dật sáng rực dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ.
"..." Cô im lặng, khẽ nhắm mắt, hai tay bám chặt lấy vai anh, ra hiệu "tiếp tục" dung túng cho hành vi của anh.
"Mở mắt ra! Nhìn anh, anh muốn em nhìn anh!" Anh hôn xuống mi mắt rung động của cô.
"Đáng ghét!" Không thấy cô đã cố gắng lắm rồi sao!? Làm ra hành động mắc cỡ như vậy thật kỳ cục. Nhưng cô vẫn mở mắt.
Vật nóng rực của anh chậm rãi cọ xát nơi hẹp hòi của cô, "màn dạo đầu" đầy dịu dàng của khiến cho hiện tại nơi đó của cô đã ướt đẫm.
"Anh muốn em!" Giọng nói khàn khàn từ tính vì nhiễm dục vọng của anh như đầu độc cô.
"Ưm... Anh đừng nói nữa... Nhanh đi..." Cô còn sợ anh tiếp tục nói mấy lời "lưu manh" đó hơn sợ đau luôn ấy chứ!
Tống Tư Dật một tay đỡ lấy "tiểu Dật Dật", tay còn lại mở hai cánh hoa của cô ra. Đẩy "tiểu Dật Dật" vào trong cô.
"Ưm..."
"A..."
Tiếp xúc với cây gậy nóng bỏng của anh khiến cô và anh đồng thời rên rỉ thỏa mãn.
Anh nhẹ nhàng đẩy vào tiểu huyệt của cô, tiểu huyệt ướt đẫm chặt khít gian nan nuốt côn thịt to lớn của anh.
"A... Đau!!!" An Thuần Thuần đột nhiên hét toáng lên.
Mồ hôi trên trán Tống Tư Dật ngày càng nhiều, anh cố gắng kiềm chế bản năng của mình, tránh làm cô sợ.
Hai tay không nhàn rỗi, kích thích các điểm mẫn cảm trên cơ thể cô. Thời gian trôi qua, giống như đang tra tấn anh, người con gái anh yêu bao lâu nay đang rên rỉ "động lòng người" dưới thân, vừa nếm thử "ngon ngọt" tuyệt vời của miệng nhỏ bên dưới nhưng lại phải cố gắng khắc chế lại.
"Thả lỏng! Đừng căng thẳng, nghĩ đến anh yêu em!" Bên dưới của cô, cơ hồ muốn bóp chết "tiểu Dật Dật", độ khít khao của cô nếu mạnh mẽ "vào" sẽ làm anh và cô đều bị thương.
"A... ưm... ưm... ư... a." Anh cố gắng khiêu khích dục vọng sâu thẳm trong lòng của cô.
Cảm nhận được hoa huyệt thả lỏng, anh lui ra ngoài, khiến cô nhíu mày cảm thấy khó chịu vì cảm giác "trống rỗng.
"AAA!!! Đau... ô... ô... ô... đau quá à!!! Hu... hu... hu... dừng lại đi, đau chết mất!" cảm giác lâng lâng cùng trống rỗng lập tức bị cơn đau ập tới thay thế trong nháy mắt.
"Không được!!! Muốn dừng lại chi bằng em tra tấn chết anh!" Lần đầu tiên trong đời anh lưỡng lự bối rối, anh muốn cô không bị thương nhưng anh cũng muốn cô nhớ được "lần đầu tiên" của anh và cô.
"Anh thử bị "đâm một nhát" xem! Đau tận tâm can!" Cô bực tức cắn mạnh lên vai anh.
Tống Tư Dật bị cô bất ngờ "tấn công", nhưng anh vẫn cắn răng chịu đau. Cắn thỏa mãn, An Thuần Thuần nhìn mặt anh trắng bệch vì nhịn đau thì nước mắt ào ào đổ xuống.
"Sao vậy?! Vẫn đau sao?" Anh thật sự bối rối, dù sao anh cũng là lần đầu tiên "thực hành", kinh nghiệm lý thuyết dù tốt đến mấy vẫn không đủ dùng.
Thấy anh gấp gáp muốn rút lui khỏi cô, cô vội ôm chặt lấy cổ anh: "Lúc nãy... rất đau... Giờ có chút ngứa..." Cô muốn chui xuống đất rồi!
Thấy cô chủ động thả lỏng, kề sát anh, khiến anh muốn nổ tung. Chú ý biểu cảm trên gương mặt cô, anh cần nhẫn nại: "Vậy anh..." lời muốn nói lại như nghẹn lại.
An Thuần Thuần nhắm mắt khẽ gật đầu, cho phép anh, cũng như cho phép cô phóng túng.
Có được sự ủng hộ của cô, anh nhẹ nhàng rút ra đẩy vào vật nóng rực của anh trong cô. Tốc độ chầm chậm như nước ấm nấu ếch, tốc độ của anh tăng dần.
Không lâu sau, tiếng rên rỉ của cô tràn ngập khắp phòng, tiếng va chạm nhau, âm thanh dâm mĩ làm người ta mặc đỏ tim đập.
"Ưm... đừng... chậm lại chút... em không chịu được... a... ư... không được... a..." Cao trào ập tới, hoa huyệt của cô càng thêm thêm khít khao.
"... Ưm... chờ anh!..." Cảm nhận được sự bất thường của tiểu huyệt, anh càng ra sức đâm mạnh mẽ vào hoa tâm của cô, kích thích các điểm mẫn cảm của cô. Kéo dài khoái cảm.
"Aaa... ưm... ô... a...!" Khoái cảm như xuyên qua đỉnh đầu cô, hoa huyệt co rúm lại, mật hoa tuôn trào xối xuống côn thịt của anh, Cùng lúc đó anh mạnh mẽ rót tinh hoa vào cô.
An Thuần Thuần mệt mỏi thở gấp, thể lực của cô tiêu hao sạch trơn, trong khi Tống Tư Dật còn phấn chấn vô cùng.
Sau lăn cô qua lại vài lần, đổi vài tư thế, đến khi cô nức nở khóc vẫn không có ý định buông tha. Cô không biết anh buông cô ra lúc nào vì cô cũng mệt mỏi quá mức mà thiếp đi.
Đêm xuân ngàn vàng nhưng anh vẫn phải cắn răng chịu đựng vì cô đã quá mệt. Tinh thần phấn khởi, anh bế cô vào phòng tắm vệ sinh cho cả hai rồi bế cô trở lại giường.
Tống Tư Dật thảo mãn ôm An Thuần Thuần, hôn lên trán cô rồi ôm chặt cô vào trong ngực mà ngủ.
Giấc mộng hôm nay đặc biệt ngọt ngào.
Ở bên cạnh nhau, anh luôn chủ động, tuy nhiên cô cũng không yếu thế. Vì anh là Tống Tư Dật, thế nên cô chủ động tiếp xúc thân mật.
Sau này sẽ là lần đầu tiên của cô thuộc về Tống Tư Dật, kết hôn, sinh con, nuôi con, chăm cháu... rồi cùng nhau an hưởng tuổi già.
Có lẽ anh không biết, tình cảm của cô đối với anh đã mọc rễ chiếm lấy cả tim của cô, lòng của cô, cả con người của cô nữa. Anh biết không!? Hay anh cũng như cô.
"Nếu không gặp anh có lẽ em sẽ cảm thấy lạc lõng, chắc là thiếu sót đi anh...
Nếu không gặp em có lẽ anh sẽ mất đi mảnh ghép của đời mình, chắc là thiếu sót xương sườn thứ hai của anh- là em..."
Họ nói tình cảm của chúng ta nông cạn!? Không có biến động, sẽ không hạnh phúc. Họ mới nông cạn, thật sự yêu nhau, bên nhau cần gì thách thức, cả hai có định luật không thay đổi yêu đối phương thì dù có hay không có biến động cũng không còn quan trọng.
Giờ khắc này, sau hôm nay anh hoàn toàn thuộc về An Thuần Thuần- cô. Thật ra, cô thù khá dai lúc trước Tống Tư Dật luôn là người chủ động xa cô, cho nên bốn năm này cô ôm tâm tình trả thù đối phó anh, anh hiểu cô có chút cố ý nhưng mà trong mấy năm đó, họ tự hành hạ nhau.
Nhớ!?... Ai có biết tâm trạng nhớ một người, gương mặt ấy như khắc sâu trong đầu... tim có cảm giác trống trải... tự suy nghĩ lung tung beng rồi đau lòng... Thật sự là tự ngược...
Giờ khắc này, ta bên cạnh nhau, nhớ nhung liền dùng hết hành động thể hiện rõ.
Cảm nhận nhau qua hơi thở, qua nhịp đập.
"An Thuần Thuần, từ giờ khắc này trở đi không cho phép em rút lui, sau này cho dù thế nào cũng phải cùng nhau đi tới già! Cho dù anh có "tán gia bại sản" cũng không để em có cơ hội rời đi!" Tống Tư Dật trên môi An Thuần Thuần cắn xuống.
"A... đau! Anh là đồ chó! Cứ thích cắn! Bẩn!" An Thuần Thuần cáu gắt, nhưng vì không còn thể lực nên giọng điệu mềm nhũn. "Tống Tư Dật, không cần giả vờ. Em chuẩn bị xong rồi!"
Anh híp mắt, dụi đầu vào trán cô: "An Thuần Thuần, sao em cứ muốn phá vỡ kềm chế của đàn ông vậy hả?"
"..."
Anh nhếch môi cười nham hiểm: "Đừng hối hận!"
"..." Hai chân cô trượt từ hông anh xuống giường, hai tay cũng mềm oặt buông xuống.
"..." Phong thủy ngày hôm nay hình như không được tốt lắm.
An Thuần Thuần quyết định nhắm mắt giả chết... Đùa à!? Hiện tại cô còn đang đấu tranh tư tưởng.
Đếm cừu vậy! Một,... hai... ba... bảy... chín... mười hai... mười lăm... mười chín... Không có động tĩnh.
Cô lo lắng mở mắt, đập vào mắt là gương mặt người ta đang giận, hai mắt người ta chằm chằm nhìn vào cô như muốn phanh thây cô. Được rồi, cô phá hoại không khí bằng tướng nằm hết sức mất hình tượng, hình như làm anh mất hứng thú rồi.
~~~~~~~ngoài lề~~~~~~
An Thuần Thuần: Này mami nếu bạn trai cùng mình cực kỳ yêu nhau, có thể sẽ kết hôn luôn...
Lâm Mỵ Mỵ: Tống Tống giận!?
An Thuần Thuần: *gật gật đầu* Chỉ là...
Lâm Mỵ Mỵ: *ngoắc ngoắc tay* Thật ra... mami không nỡ xuống tay dâng con ra mần thịt.
An Thuần Thuần: *rưng rưng cảm động*
Lâm Mỵ Mỵ: *tiếng lòng* mami nổi tiếng quá viết H quá, giờ không dám nhìn người.
Tống Tư Dật: *liếc xéo* Không viết thì chờ mấy người đó chém "Người".
Lâm Mỵ Mỵ: Tống Tống à, ta không viết ra. *nước mắt lưng tròng*.
Tống Tư Dật: "Người" muốn kết thúc sớm thì nhanh tay đi.
Lâm Mỵ Mỵ: Đâu phải muốn viết là viết ra được.
Tống Tư Dật: Cũng đúng, "Người" nào có yêu đương với ai.
Lâm Mỵ Mỵ: *cắn khăn tay* Viết hay không viết!?
Thật ra... Mỵ Mỵ muốn ngược thân Tống Tống cơ...
~~~~~~~~~
Tống Tư Dật bực bội, mặc kệ "người anh em" bên dưới đang hưng phấn, xoay người, sửa gối nằm vật xuống giường, đưa lưng về phía cô giận dỗi.
"..." Dật Dật hôm nay thật trẻ con.
An Thuần Thuần ngửa mặt nhìn trần nhà dự định "đếm sao" tịnh tâm lại. Trần nhà màu trắng tinh khiết được trang trí đơn giản, đóa hoa ly (bách hợp) màu phấn hồng ở giữa, xung quanh chỉ có mỗi một con bướm màu lam điểm xuyến rực rỡ sắc màu.
Kì lạ là hướng bay của con bướm ấy không phải là nhắm thẳng vào đóa hoa mà chỉ như muốn vòng quanh đóa hoa. Góc trần tô điểm những bụi gai nhọn, bức tranh tường này rõ ràng rất dã man, bụi gai quấn lấy những chú bướm nhỏ đầy màu sắc, ấn tượng nghệ thuật sâu sắc nhất là những chú bướm bị vây chặt này giống như đang thoi thóp quằn quại, duy chỉ có con bướm to màu lam ấy là không bị gai nhọn quấn quanh.
??
Rõ ràng bức tranh tường vừa xinh đẹp lại vừa dã man. Đúng là phong cách của người nào đó.
An Thuần Thuần liếc nhìn người đàn ông "trẻ con" đang giận hờn, cô cười khẽ, trêu chọc anh là cô sai, được chưa!? Nhưng mà chắc chắn anh rất khó chịu.
Con như bồi thường thiệt hại cho anh vậy ^^ tạo bất ngờ.
Thuần Thuần "cosplay" thỏ trắng chuẩn bị xuất chiến.
Tống Tư Dật một bụng tức giận nhưng không thể làm gì, cố gắng áp chế vật thể đang ngóc đầu lên dưới thân.
An Thuần Thuần nhích dần lại gần anh, phụ nữ ấy mà đôi khi cũng tò mò với chuyện "ấy". Cô tiếc nuối nhớ lại khoảng thời gian ngây thơ thuần khiết của bản thân.
Được rồi, quyết tâm!!! Không "làm" thì sao có bé bi được chứ? Cô còn muốn dạy bé cưng thành tiểu thiên tài nhà nhà ngưỡng mộ nha! Hắc... hắc... Tinh thần chiến đấu của cô tăng cao.
Nhích dần về phía anh, trong khi anh đưa lưng về phía cô, An Thuần Thuần quyết định làm cô bé hư!
"Sắc nữ" nào đó nửa đêm ở trên giường giở trò lưu manh! Cơ thể cô nhích từ từ về phía người nào đó, cảm nhận được nhiệt độ của anh, nhịp tim của cô cũng tăng mạnh. Nhìn tấm lưng trần của anh mà cô âm thầm chảy nước miếng. Không phải cô khoa trương mà là da anh thật sự trắng nõn, mềm mại. Làn da nhãn mịn kia lại là của anh, nhưng dù da thịt mịn màng cũng không khiến anh trở nên ẻo lả.
Ngón tay cô không nhịn được mà lướt qua da thịt nóng bỏng của Tống Tư Dật, anh đang nhắm mắt "dưỡng thương" thì cái kẻ lừa đảo không biết sống chết nào đó lại "đốt lửa" lên lần nữa.
Ngón tay nhỏ nhắn của An Thuần Thuần lướt đến chỗ nào, thì chỗ đó như có dòng điện chạy qua, khiến cho anh cảm thấy tê dại.
Chết tiệt!!! Đùa cợt anh,
Cái gì gọi là "chơi ngu chó cắn" chính là ví dụ tốt nhất cho chúng ta, đừng học theo bạn học Thuần Thuần.
Bạn học Thuần Thuần như tìm thấy món đồ chơi ưa thích, không muốn buông tay, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại lướt qua lưng người nào đó, bàn tay nghịch ngợm tiếp xúc với cơ bụng, ngón tay chọt chọt tùy tiện đùa giỡn "sói đói".
"A!" Bàn tay cô bị anh bắt lấy.
Nhanh như chớp bạn học Thuần Thuần đã bị đè dưới thân: "Em muốn đùa, anh đùa với em!" Xúc cảm từ bàn tay truyền đến khiến yết hầu của anh nhấp nhô chuyển động.
"Nố-nô-nồ! Em không muốn đùa! A... đừng... nhột...!" Trong lòng hồi hộp, hốt hoảng nhưng cũng đầy mong đợi. Quả nhiên là sắc nữ, cô tự phỉ nhổ máu "sắc" trong người.
Nụ cười trên môi Tống Tư Dật cực kỳ rạng rỡ: "Không kịp rồi!" Chưa nói xong thì tay anh đã sờ đến hai khối thịt trước ngực cô.
Gương mặt cô đỏ bừng, trong lòng đang xôn xao đấu tranh xem có nên đẩy anh ra không. Cuối cùng cô đành nhỏ giọng: "...Em sợ đau!" Cố ra vẻ đáng thương, hòng thoát tội.
"Trước sau gì cũng đau! Ngoan, ráng một chút sau đó sẽ rất thoải mái!" Hai tay anh ra sức "đốt lửa" trên người cô, răng, môi thay phiên nhau cắn mút trên cổ trắng mịn của cô.
An Thuần Thuần vặn vẹo thắt lưng: "Thật không!" Đôi mắt cô mê man.
Tống Tư Dật nham hiểm cười nhìn cô: "Em có rất nhiều kinh nghiệm mà! Hửm!?"
"..." Nhưng mà tin được mấy lời trong tiểu thuyết hay không!? Cái gì mà "dục tiên dục tử", "khoái hoạt muốn chết",...ngừng ngừng...
Nghĩ đến bộ dạng cô sẽ trở nên "dâm đãng", đầu óc cô muốn bốc khói rồi! Ô... ô... ô... mắc cỡ chết đi được.
Anh khẽ cười, cưng chiều hôn lên má trái của cô: "Đấy! Em lại đang suy nghĩ không thuần khiết!"
Anh lại hôn cô mãnh liệt, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng không phân biệt được phương hướng cùng thời gian rồi! Đến khi gần như thoi thóp thở anh mới tạm buông cô ra.
Tạm thời buông tha cô vì anh có chuyện "quan trọng" hơn cần làm.
Thuần Thuần động tình, toàn thân khẽ khàng run rẩy, không kìm nổi, cô khẽ rên lên một tiếng, cũng không tự chủ được mà vặn vẹo thân mình. Anh hơi ngừng lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo ý cười: “Thuần Thuần lại dám có suy nghĩ không thuần khiết chút nào!"
Cô mệt mỏi trừng mắt lườm anh, trong khi đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
"An Thuần Thuần, tin tưởng anh!" đôi mắt Tống Tư Dật sáng rực dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ.
"..." Cô im lặng, khẽ nhắm mắt, hai tay bám chặt lấy vai anh, ra hiệu "tiếp tục" dung túng cho hành vi của anh.
"Mở mắt ra! Nhìn anh, anh muốn em nhìn anh!" Anh hôn xuống mi mắt rung động của cô.
"Đáng ghét!" Không thấy cô đã cố gắng lắm rồi sao!? Làm ra hành động mắc cỡ như vậy thật kỳ cục. Nhưng cô vẫn mở mắt.
Vật nóng rực của anh chậm rãi cọ xát nơi hẹp hòi của cô, "màn dạo đầu" đầy dịu dàng của khiến cho hiện tại nơi đó của cô đã ướt đẫm.
"Anh muốn em!" Giọng nói khàn khàn từ tính vì nhiễm dục vọng của anh như đầu độc cô.
"Ưm... Anh đừng nói nữa... Nhanh đi..." Cô còn sợ anh tiếp tục nói mấy lời "lưu manh" đó hơn sợ đau luôn ấy chứ!
Tống Tư Dật một tay đỡ lấy "tiểu Dật Dật", tay còn lại mở hai cánh hoa của cô ra. Đẩy "tiểu Dật Dật" vào trong cô.
"Ưm..."
"A..."
Tiếp xúc với cây gậy nóng bỏng của anh khiến cô và anh đồng thời rên rỉ thỏa mãn.
Anh nhẹ nhàng đẩy vào tiểu huyệt của cô, tiểu huyệt ướt đẫm chặt khít gian nan nuốt côn thịt to lớn của anh.
"A... Đau!!!" An Thuần Thuần đột nhiên hét toáng lên.
Mồ hôi trên trán Tống Tư Dật ngày càng nhiều, anh cố gắng kiềm chế bản năng của mình, tránh làm cô sợ.
Hai tay không nhàn rỗi, kích thích các điểm mẫn cảm trên cơ thể cô. Thời gian trôi qua, giống như đang tra tấn anh, người con gái anh yêu bao lâu nay đang rên rỉ "động lòng người" dưới thân, vừa nếm thử "ngon ngọt" tuyệt vời của miệng nhỏ bên dưới nhưng lại phải cố gắng khắc chế lại.
"Thả lỏng! Đừng căng thẳng, nghĩ đến anh yêu em!" Bên dưới của cô, cơ hồ muốn bóp chết "tiểu Dật Dật", độ khít khao của cô nếu mạnh mẽ "vào" sẽ làm anh và cô đều bị thương.
"A... ưm... ưm... ư... a." Anh cố gắng khiêu khích dục vọng sâu thẳm trong lòng của cô.
Cảm nhận được hoa huyệt thả lỏng, anh lui ra ngoài, khiến cô nhíu mày cảm thấy khó chịu vì cảm giác "trống rỗng.
"AAA!!! Đau... ô... ô... ô... đau quá à!!! Hu... hu... hu... dừng lại đi, đau chết mất!" cảm giác lâng lâng cùng trống rỗng lập tức bị cơn đau ập tới thay thế trong nháy mắt.
"Không được!!! Muốn dừng lại chi bằng em tra tấn chết anh!" Lần đầu tiên trong đời anh lưỡng lự bối rối, anh muốn cô không bị thương nhưng anh cũng muốn cô nhớ được "lần đầu tiên" của anh và cô.
"Anh thử bị "đâm một nhát" xem! Đau tận tâm can!" Cô bực tức cắn mạnh lên vai anh.
Tống Tư Dật bị cô bất ngờ "tấn công", nhưng anh vẫn cắn răng chịu đau. Cắn thỏa mãn, An Thuần Thuần nhìn mặt anh trắng bệch vì nhịn đau thì nước mắt ào ào đổ xuống.
"Sao vậy?! Vẫn đau sao?" Anh thật sự bối rối, dù sao anh cũng là lần đầu tiên "thực hành", kinh nghiệm lý thuyết dù tốt đến mấy vẫn không đủ dùng.
Thấy anh gấp gáp muốn rút lui khỏi cô, cô vội ôm chặt lấy cổ anh: "Lúc nãy... rất đau... Giờ có chút ngứa..." Cô muốn chui xuống đất rồi!
Thấy cô chủ động thả lỏng, kề sát anh, khiến anh muốn nổ tung. Chú ý biểu cảm trên gương mặt cô, anh cần nhẫn nại: "Vậy anh..." lời muốn nói lại như nghẹn lại.
An Thuần Thuần nhắm mắt khẽ gật đầu, cho phép anh, cũng như cho phép cô phóng túng.
Có được sự ủng hộ của cô, anh nhẹ nhàng rút ra đẩy vào vật nóng rực của anh trong cô. Tốc độ chầm chậm như nước ấm nấu ếch, tốc độ của anh tăng dần.
Không lâu sau, tiếng rên rỉ của cô tràn ngập khắp phòng, tiếng va chạm nhau, âm thanh dâm mĩ làm người ta mặc đỏ tim đập.
"Ưm... đừng... chậm lại chút... em không chịu được... a... ư... không được... a..." Cao trào ập tới, hoa huyệt của cô càng thêm thêm khít khao.
"... Ưm... chờ anh!..." Cảm nhận được sự bất thường của tiểu huyệt, anh càng ra sức đâm mạnh mẽ vào hoa tâm của cô, kích thích các điểm mẫn cảm của cô. Kéo dài khoái cảm.
"Aaa... ưm... ô... a...!" Khoái cảm như xuyên qua đỉnh đầu cô, hoa huyệt co rúm lại, mật hoa tuôn trào xối xuống côn thịt của anh, Cùng lúc đó anh mạnh mẽ rót tinh hoa vào cô.
An Thuần Thuần mệt mỏi thở gấp, thể lực của cô tiêu hao sạch trơn, trong khi Tống Tư Dật còn phấn chấn vô cùng.
Sau lăn cô qua lại vài lần, đổi vài tư thế, đến khi cô nức nở khóc vẫn không có ý định buông tha. Cô không biết anh buông cô ra lúc nào vì cô cũng mệt mỏi quá mức mà thiếp đi.
Đêm xuân ngàn vàng nhưng anh vẫn phải cắn răng chịu đựng vì cô đã quá mệt. Tinh thần phấn khởi, anh bế cô vào phòng tắm vệ sinh cho cả hai rồi bế cô trở lại giường.
Tống Tư Dật thảo mãn ôm An Thuần Thuần, hôn lên trán cô rồi ôm chặt cô vào trong ngực mà ngủ.
Giấc mộng hôm nay đặc biệt ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.