Chương 6: GIỮ TRẺ
Lâm Mỵ Mỵ
03/10/2016
Ngày cuối tuần có
Tống Tư Dật ở nhà chính là hạnh phúc của An Thuần Thuần. Cả một tuần lễ
mệt mỏi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, việc nhà cũng đã có Tống Tư Dật
làm một nửa.
8 giờ 30 phút sáng,…
Không khí trong nhà vô cùng âm u, An Thuần Thuần xõa tóc bù xù nằm trùm chăn trên sô pha uốn éo. Tâm trạng cô giờ là vô cùng bực mình, buổi sáng khi cô còn đang nệm ấm chăn êm thì Tống Tư Dật vào phòng giật chăn cô lên lôi cô đi ăn sáng, giấc ngủ của cô bị ai đó phá hỏng.
Cô cố nheo hai mắt đang tèm lem của mình để xem phim, TV đang chiếu còn mắt cô cứ diếp lại, cô ngủ gục tại chỗ.
Tống Tư Dật có thói quen dậy sớm vì bị ba Tống và ba An đàn áp bắt đi luyện tập mỗi sáng, họ nói là con trai nên luyện tập thân thể còn An Thuần Thuần là con gái chỉ tập một buổi duy nhất than mệt nên trốn biệt hai vị đại gia kia.
Sáu giờ sáng anh đã thức dậy dọn dẹp nhà cửa, quét nhà, lau nhà, giặc đồ, nấu mì cho cái người chỉ muốn làm sâu ngủ kia dậy ăn. Rốt cuộc kêu xong chính là ăn rồi cái người nào đó giờ tỏ ra ghét bỏ hắn.
Cả buổi sáng làm việc xong xuôi anh tắm một cái cho thoải mái, mặc áo thun trắng quần ngắn màu đen quá gối, từ trước đến nay không hề có ai thấy được thời điểm xấu trai của Tống Tư Dật. Đi vào vòng khách việc đầu tiên anh làm là quét mắt tìm con sâu lười biếng mê ngủ, đập vào mắt anh là dáng vẻ như quỷ dạ xoa của An Thuần Thuần đang ngủ gục.
Anh khoanh tay trước ngực đứng trước sô pha từ trên cao nhìn xuống cô, rồi ngồi chòm hỏm xuống nhíu nhíu mày đánh giá.
Da khá trắng, mắt hai mí, lông mi cong nhưng không quá dài, cái mũi không có quá xẹp phù hợp với gương mặt, mày liễu nhỏ hẹp nhưng có độ cong tự nhiên không gượng ép.
Nhưng đôi mắt khi mở vẫn là đẹp nhất, khi chăm chú, khi thì hờn giận, khi thì liếc xéo. Đôi khi cô trưng ra ánh mắt ngây thơ giả vờ ngơ ngát khi đứng trước thầy cô là anh cảm thấy hơi bực bực. Ánh mắt đó như che dấu đi con người thật của cô nhưng mà anh thà để cô mang đôi mắt đó đối diện với mọi người cũng không có cho cô bộc lộ bản thân với ai khác.
Anh chỉ cần cô đặc biệt đối xử với anh là được.
“Rầm! Rầm! Rầm!” khung cảnh đang lãng mạn trở nên lãng xẹt bởi tiếng đập cửa. Đối với anh Tống đẹp trai mà nói thì cái kẻ mất văn hóa thiếu đạo đức kia là tội đồ.
Tống Tư Dật bực mình đứng dậy đi mở cửa, Thuần Thuần cũng bởi vì tiếng đập cửa mà tỉnh ngủ được một chút.
Cửa vừa mở ra thì bên ngoài là một anh chàng soái ca, mắt đen sắc sảo cũng có vài nét tương tự như An Thuần Thuần, nếu đặt họ cạnh nhau thì chính là một cặp anh em xinh đẹp.
Nhưng là nếu đứng cạnh Thuần Thuần và trên tay cũng không có xuất hiện một sinh vật kì quái. Trên tay anh đẹp trai này chính là một đứa con nít.
“Anh họ, sáng sớm anh đến nhà em chi vậy? An Kỳ đâu có ở đây!” Thuần Thuần nhìn Tống Tư Dật mà lắc đầu, nhìn thấy Diệp An Phong mà anh cứ mắt to trừng mắt nhỏ làm mất thời gian.
Cô đang nằm trên sô pha cũng phải lết xác ra giải quyết.
Diệp An Phong ẫm trên tay cục nợ đưa qua cho Thuần Thuần: “Thuần Thuần giúp bọn anh chăm sóc cái con kì đà nhỏ này! Anh còn phải đi hẹn hò với An Kỳ nữa! Cảm ơn, mai anh đến đón nó!” nói xong trực tiếp chạy đi.
Thuần Thuần đang trong trạng thái lơ ngơ chưa tỉnh ngủ hẳn thì phải ôm cái cục nợ nhỏ. Cô nhíu nhíu mày đánh giá, nhìn trông rất đáng yêu nhưng mà cô không biết chăm sóc con nít. Trầm mặt ba giây, cô quay sang nhìn vẻ mặt đang ‘ngâm cứu’ đứa nhỏ của Tư Dật quyết định quăng cục nợ này cho anh.
“Tống Tư Dật cho ông!” người nào đó tươi cười đưa đứa nhỏ trong lòng cho anh, chuẩn bị mau chóng trốn lên phòng.
Thuần Thuần định quay đi thì bị Tư Dật nắm cổ áo phía sau kéo lại: “Được! Đi pha sữa đi!” anh còn ráng bày ra nụ cười chết người, “Nếu không lát nó tỉnh thì khóc to lên a~”
Đầu Thuần Thuần đen dần, cô có một chút thích con nít nhưng mà nó mà khóc lên thì đừng có mà tới tìm cô. Chỉ có thể nghe lời đi lên phòng thay đò đàng hoàng, sửa soạn lại tóc tai cho giống người rồi mới đi pha sữa.
2 tiếng trôi qua cục diện đã thay đổi, Tống Tư Dật và An Thuần Thuần đều nhìn đứa bé với ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
Tại sao ư? Rất đơn giản là lúc Thuần Thuần pha sữa Tống Tư Dật ôm đứa bé mà nó tỉnh lại thì khóc. Lúc đầu hai người nỗ lực dỗ nó cười rồi 15 phút sau nó lại khóc um lên. Xem hết tả lót, cho uống sữa, chọc cười cũng vô dụng và hai người họ tuyệt vọng bởi tiếng khóc day dẵng của đứa bé.
Nhưng cũng may ngay lúc đó Trần Tuấn Anh và Nguyễn Vương Quân xuất hiện, Thuần Thuần liền quăng đứa bé chỉ biết khóc kia cho Tuấn Anh sau đó…
Chính là như hiện tại đứa bé kia nín khóc, Tống Tư Dật và An Thuần Thuần chống cằm ngồi trên sô pha liếc nhìn cảnh tượng kì quái xuất hiện trước mắt. Trong lòng cả hai đều có cảm tưởng hai người con trai kia đúng là một cặp.
Tuấn Anh vẻ mặt dịu dàng bế đứa bé ru nó ngủ, Vương Quân thì một bên nghiêm túc săm soi bình sữa. Hình ảnh hài hòa như ba ôm con, mẹ pha sữa và ngược lại!
“Nè pha sữa phải ấm vừa thôi!”
“Nóng quá nó bị bỏng rồi sao?”
“Lạnh như vậy nó bị đau bụng rồi sao?”
Trần Tuấn Anh ra vẻ bản thân biết nhiều chỉ trích Nguyễn Vương Quân.
Nguyễn Vương Quân cũng không yếu thế:
“Bế em bé phải nhẹ nhàng!”
“Bày ra cái mặt kiểu đó nó khóc thì sao?”
“Đưa nhẹ nhàng thôi! Lỡ mạnh tay làm bé sợ!”
Tống Tư Dật và An Thuần Thuần cắm đầu vào TV coi như không nghe, không nhìn, không thấy gì cả.
Tống Tư Dật âm thầm quyết định, sau này anh cùng Thuần Thuần sinh con trực tiếp giao cho mấy vị đại nhân trong nhà nuôi. Giống loài hay khóc kia nếu sinh ra còn cản trở anh thêm, thiệt phiền phức.
An Thuần Thuần thì nghĩ rằng đứa con nít kiểu này thật phiền, nếu sinh thật phiền nhưng nếu không sinh thì cô sẽ bị mẹ giết, còn sinh mà không kết hôn cô chết chắc. Thật rắc rối!
Sau một ngày mệt mỏi, (chỉ có Trần Tuấn Anh và Nguyễn Vương Quân là mệt thôi) Thuần Thuần và Tư Dật buổi tối đi ngủ cũng không yên.
Tối nay hai người phải ngủ chung giường, khụ… khụ… đừng hiểu lầm là vì đứa bé mà phải ngủ chung để canh nó! Đến sáng hôm sau thì Diệp An Phong mới đến rước nó, mà Tuấn Anh với Vương Quân thì không thể ở lại chăm sóc nó đến khuya nên Thuần Thuần và Tư Dật phải cùng nhau chăm nó.
“An Thuần Thuần cái thằng nhóc này giống bà, quá phiền phức!”
“Tống Tư Dật ông giống nó thì có!”
“Ê nó cười kìa!”
“Ông đừng có chọc nó lát nó khóc á!”
“Tui không có ngu như bà!”
Cãi một hồi hai người để đứa nhỏ ở giữa giường hai người nằm úp sấp hai bên ngắm nó.
“Oa tay nó nhỏ xíu nà!” Thuần Thuần nhìn chằm chằm tay đứa bé mà lắc lắc.
“Nhìn nó ngủ thấy cũng không tệ lắm!” Tống Tư Dật biểu tình nhàn nhạt nhưng miệng hơi nhếch lên.
“Nhìn mặt lúc ngủ đáng yêu ghê!” cô lấy tay chọc chọc mặt nó.
“Lúc thức khóc thấy mà ghét!”
“Sao này lớn lên chắc rất đáng yêu! Nhìn nó vầy mà muốn sinh một đứa!”
“An Thuần Thuần bà mới 15 tuổi, chưa tới tuổi thích hợp sinh con!”
“Thích hợp hay không liên quan gì ông?”
“À, tui chỉ muốn nói bà mà sinh chắc chắn sẽ bị ba mẹ An đánh chết!”
“Tui chỉ nói thôi chứ có làm thiệt đâu!”
“Theo lý thuyết chưa đủ 18 tuổi nếu sinh con vừa có hại cho cơ thể vừa có hại cho đứa bé!”
Đầu Thuần Thuần chảy xuống vạch đen, cô đâu có cần giáo dục sinh học: “Ông biến thái vừa thôi!”
“Tui đang nói cho bà biết! Vả lại đừng có mà bày đặt tin người khác, bà coi chừng bị người ta lừa bán!”
“Biết! Ông làm như tui ngu lắm không bằng!”
“Bà thì thông minh cái nỗi gì!?”
“Ông không cần nói nhiều! Phiền!"
“OK!”
Hai người yên lặng một hồi cũng ngủ quên. May mắn là đứa bé nửa đêm không có đột nhiên tỉnh lại khóc la! Nhìn một giường ba người giống như một nhà rất hạnh phúc cảm giác rất ấm áp.
Cuối cùng thì đứa bé cũng được trả về trong lòng họ có chút tiếc nuối, nhưng chỉ có một chút thôi! Ngoài ra họ muốn đuổi nhóc con đó đi còn không kịp.
8 giờ 30 phút sáng,…
Không khí trong nhà vô cùng âm u, An Thuần Thuần xõa tóc bù xù nằm trùm chăn trên sô pha uốn éo. Tâm trạng cô giờ là vô cùng bực mình, buổi sáng khi cô còn đang nệm ấm chăn êm thì Tống Tư Dật vào phòng giật chăn cô lên lôi cô đi ăn sáng, giấc ngủ của cô bị ai đó phá hỏng.
Cô cố nheo hai mắt đang tèm lem của mình để xem phim, TV đang chiếu còn mắt cô cứ diếp lại, cô ngủ gục tại chỗ.
Tống Tư Dật có thói quen dậy sớm vì bị ba Tống và ba An đàn áp bắt đi luyện tập mỗi sáng, họ nói là con trai nên luyện tập thân thể còn An Thuần Thuần là con gái chỉ tập một buổi duy nhất than mệt nên trốn biệt hai vị đại gia kia.
Sáu giờ sáng anh đã thức dậy dọn dẹp nhà cửa, quét nhà, lau nhà, giặc đồ, nấu mì cho cái người chỉ muốn làm sâu ngủ kia dậy ăn. Rốt cuộc kêu xong chính là ăn rồi cái người nào đó giờ tỏ ra ghét bỏ hắn.
Cả buổi sáng làm việc xong xuôi anh tắm một cái cho thoải mái, mặc áo thun trắng quần ngắn màu đen quá gối, từ trước đến nay không hề có ai thấy được thời điểm xấu trai của Tống Tư Dật. Đi vào vòng khách việc đầu tiên anh làm là quét mắt tìm con sâu lười biếng mê ngủ, đập vào mắt anh là dáng vẻ như quỷ dạ xoa của An Thuần Thuần đang ngủ gục.
Anh khoanh tay trước ngực đứng trước sô pha từ trên cao nhìn xuống cô, rồi ngồi chòm hỏm xuống nhíu nhíu mày đánh giá.
Da khá trắng, mắt hai mí, lông mi cong nhưng không quá dài, cái mũi không có quá xẹp phù hợp với gương mặt, mày liễu nhỏ hẹp nhưng có độ cong tự nhiên không gượng ép.
Nhưng đôi mắt khi mở vẫn là đẹp nhất, khi chăm chú, khi thì hờn giận, khi thì liếc xéo. Đôi khi cô trưng ra ánh mắt ngây thơ giả vờ ngơ ngát khi đứng trước thầy cô là anh cảm thấy hơi bực bực. Ánh mắt đó như che dấu đi con người thật của cô nhưng mà anh thà để cô mang đôi mắt đó đối diện với mọi người cũng không có cho cô bộc lộ bản thân với ai khác.
Anh chỉ cần cô đặc biệt đối xử với anh là được.
“Rầm! Rầm! Rầm!” khung cảnh đang lãng mạn trở nên lãng xẹt bởi tiếng đập cửa. Đối với anh Tống đẹp trai mà nói thì cái kẻ mất văn hóa thiếu đạo đức kia là tội đồ.
Tống Tư Dật bực mình đứng dậy đi mở cửa, Thuần Thuần cũng bởi vì tiếng đập cửa mà tỉnh ngủ được một chút.
Cửa vừa mở ra thì bên ngoài là một anh chàng soái ca, mắt đen sắc sảo cũng có vài nét tương tự như An Thuần Thuần, nếu đặt họ cạnh nhau thì chính là một cặp anh em xinh đẹp.
Nhưng là nếu đứng cạnh Thuần Thuần và trên tay cũng không có xuất hiện một sinh vật kì quái. Trên tay anh đẹp trai này chính là một đứa con nít.
“Anh họ, sáng sớm anh đến nhà em chi vậy? An Kỳ đâu có ở đây!” Thuần Thuần nhìn Tống Tư Dật mà lắc đầu, nhìn thấy Diệp An Phong mà anh cứ mắt to trừng mắt nhỏ làm mất thời gian.
Cô đang nằm trên sô pha cũng phải lết xác ra giải quyết.
Diệp An Phong ẫm trên tay cục nợ đưa qua cho Thuần Thuần: “Thuần Thuần giúp bọn anh chăm sóc cái con kì đà nhỏ này! Anh còn phải đi hẹn hò với An Kỳ nữa! Cảm ơn, mai anh đến đón nó!” nói xong trực tiếp chạy đi.
Thuần Thuần đang trong trạng thái lơ ngơ chưa tỉnh ngủ hẳn thì phải ôm cái cục nợ nhỏ. Cô nhíu nhíu mày đánh giá, nhìn trông rất đáng yêu nhưng mà cô không biết chăm sóc con nít. Trầm mặt ba giây, cô quay sang nhìn vẻ mặt đang ‘ngâm cứu’ đứa nhỏ của Tư Dật quyết định quăng cục nợ này cho anh.
“Tống Tư Dật cho ông!” người nào đó tươi cười đưa đứa nhỏ trong lòng cho anh, chuẩn bị mau chóng trốn lên phòng.
Thuần Thuần định quay đi thì bị Tư Dật nắm cổ áo phía sau kéo lại: “Được! Đi pha sữa đi!” anh còn ráng bày ra nụ cười chết người, “Nếu không lát nó tỉnh thì khóc to lên a~”
Đầu Thuần Thuần đen dần, cô có một chút thích con nít nhưng mà nó mà khóc lên thì đừng có mà tới tìm cô. Chỉ có thể nghe lời đi lên phòng thay đò đàng hoàng, sửa soạn lại tóc tai cho giống người rồi mới đi pha sữa.
2 tiếng trôi qua cục diện đã thay đổi, Tống Tư Dật và An Thuần Thuần đều nhìn đứa bé với ánh mắt vô cùng ghét bỏ.
Tại sao ư? Rất đơn giản là lúc Thuần Thuần pha sữa Tống Tư Dật ôm đứa bé mà nó tỉnh lại thì khóc. Lúc đầu hai người nỗ lực dỗ nó cười rồi 15 phút sau nó lại khóc um lên. Xem hết tả lót, cho uống sữa, chọc cười cũng vô dụng và hai người họ tuyệt vọng bởi tiếng khóc day dẵng của đứa bé.
Nhưng cũng may ngay lúc đó Trần Tuấn Anh và Nguyễn Vương Quân xuất hiện, Thuần Thuần liền quăng đứa bé chỉ biết khóc kia cho Tuấn Anh sau đó…
Chính là như hiện tại đứa bé kia nín khóc, Tống Tư Dật và An Thuần Thuần chống cằm ngồi trên sô pha liếc nhìn cảnh tượng kì quái xuất hiện trước mắt. Trong lòng cả hai đều có cảm tưởng hai người con trai kia đúng là một cặp.
Tuấn Anh vẻ mặt dịu dàng bế đứa bé ru nó ngủ, Vương Quân thì một bên nghiêm túc săm soi bình sữa. Hình ảnh hài hòa như ba ôm con, mẹ pha sữa và ngược lại!
“Nè pha sữa phải ấm vừa thôi!”
“Nóng quá nó bị bỏng rồi sao?”
“Lạnh như vậy nó bị đau bụng rồi sao?”
Trần Tuấn Anh ra vẻ bản thân biết nhiều chỉ trích Nguyễn Vương Quân.
Nguyễn Vương Quân cũng không yếu thế:
“Bế em bé phải nhẹ nhàng!”
“Bày ra cái mặt kiểu đó nó khóc thì sao?”
“Đưa nhẹ nhàng thôi! Lỡ mạnh tay làm bé sợ!”
Tống Tư Dật và An Thuần Thuần cắm đầu vào TV coi như không nghe, không nhìn, không thấy gì cả.
Tống Tư Dật âm thầm quyết định, sau này anh cùng Thuần Thuần sinh con trực tiếp giao cho mấy vị đại nhân trong nhà nuôi. Giống loài hay khóc kia nếu sinh ra còn cản trở anh thêm, thiệt phiền phức.
An Thuần Thuần thì nghĩ rằng đứa con nít kiểu này thật phiền, nếu sinh thật phiền nhưng nếu không sinh thì cô sẽ bị mẹ giết, còn sinh mà không kết hôn cô chết chắc. Thật rắc rối!
Sau một ngày mệt mỏi, (chỉ có Trần Tuấn Anh và Nguyễn Vương Quân là mệt thôi) Thuần Thuần và Tư Dật buổi tối đi ngủ cũng không yên.
Tối nay hai người phải ngủ chung giường, khụ… khụ… đừng hiểu lầm là vì đứa bé mà phải ngủ chung để canh nó! Đến sáng hôm sau thì Diệp An Phong mới đến rước nó, mà Tuấn Anh với Vương Quân thì không thể ở lại chăm sóc nó đến khuya nên Thuần Thuần và Tư Dật phải cùng nhau chăm nó.
“An Thuần Thuần cái thằng nhóc này giống bà, quá phiền phức!”
“Tống Tư Dật ông giống nó thì có!”
“Ê nó cười kìa!”
“Ông đừng có chọc nó lát nó khóc á!”
“Tui không có ngu như bà!”
Cãi một hồi hai người để đứa nhỏ ở giữa giường hai người nằm úp sấp hai bên ngắm nó.
“Oa tay nó nhỏ xíu nà!” Thuần Thuần nhìn chằm chằm tay đứa bé mà lắc lắc.
“Nhìn nó ngủ thấy cũng không tệ lắm!” Tống Tư Dật biểu tình nhàn nhạt nhưng miệng hơi nhếch lên.
“Nhìn mặt lúc ngủ đáng yêu ghê!” cô lấy tay chọc chọc mặt nó.
“Lúc thức khóc thấy mà ghét!”
“Sao này lớn lên chắc rất đáng yêu! Nhìn nó vầy mà muốn sinh một đứa!”
“An Thuần Thuần bà mới 15 tuổi, chưa tới tuổi thích hợp sinh con!”
“Thích hợp hay không liên quan gì ông?”
“À, tui chỉ muốn nói bà mà sinh chắc chắn sẽ bị ba mẹ An đánh chết!”
“Tui chỉ nói thôi chứ có làm thiệt đâu!”
“Theo lý thuyết chưa đủ 18 tuổi nếu sinh con vừa có hại cho cơ thể vừa có hại cho đứa bé!”
Đầu Thuần Thuần chảy xuống vạch đen, cô đâu có cần giáo dục sinh học: “Ông biến thái vừa thôi!”
“Tui đang nói cho bà biết! Vả lại đừng có mà bày đặt tin người khác, bà coi chừng bị người ta lừa bán!”
“Biết! Ông làm như tui ngu lắm không bằng!”
“Bà thì thông minh cái nỗi gì!?”
“Ông không cần nói nhiều! Phiền!"
“OK!”
Hai người yên lặng một hồi cũng ngủ quên. May mắn là đứa bé nửa đêm không có đột nhiên tỉnh lại khóc la! Nhìn một giường ba người giống như một nhà rất hạnh phúc cảm giác rất ấm áp.
Cuối cùng thì đứa bé cũng được trả về trong lòng họ có chút tiếc nuối, nhưng chỉ có một chút thôi! Ngoài ra họ muốn đuổi nhóc con đó đi còn không kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.