Chương 28: Tình địch xuất hiện
Lâm Mỵ Mỵ
13/08/2017
Lương Đình cao ngạo dẫn đầu định tìm nhà hàng sang trọng, quay đầu lại
nhìn thấy "tam đệ" của mình đang ôm ấp mỹ nhân trong ngực. Mặc dù bộ
quần áo của cô gái trẻ này khá độc đáo nhưng mặc như thế đúng là "lập
dị"!
Anh lắc đầu thở dài, bi thương cho bản thân người vừa đẹp trai, có học thức, địa vị xã hội lại có tiền như anh mà không có bạn gái! Tình yêu ấy mà đâu phải ai cũng tìm được!
*Đấm ngực* Tại sao lại bất công với anh thế!
*Xoay người 180 độ*
*vuốt tóc* Có lẽ ông trời ghen tỵ với nhan sắc của anh nên thế!
Thế nhưng không phải lúc tán gẫu về việc này. Đói bụng rồi phải lấp đầy bụng cái đã.
Phòng ăn riêng đúng là rất tiện lợi cho người có tiền, ví dụ như là chủ tịch Lương đây! Sự tao nhã, thanh lịch mà người ta thường đồn đại về anh ta mà nói đều là mây trôi!
Ai nói chủ tịch không nói nhiều? Nhìn chủ tịch Lương đi, nói liến thoắng văng nước miếng, sùi bọt mép luôn ấy chứ!
Ngồi bên cạnh Tống Tư Dật, An Thuần Thuần bất an nhìn về phía Lương Đình.
"Nhan sắc của anh hơn hẳn thằng nhóc Tống đúng không?" Lương Đình đắc ý cười.
"Nét đẹp của đàn ông trung niên, đúng là em quá trẻ!" Tống Tư Dật xoa cằm.
"..." Không biết nói gì?!
Lương Đình bĩu môi: "Anh đây mới 30 còn trẻ chán!"
Tống Tư Dật tươi cười nhìn về phía An Thuần Thuần, vẻ mặt đắc ý khoe khoang: "Lúc em 30, chắc là con trai em đã đi học!"
"..." Tuổi tác cũng là một sự kì thị.
"Anh đây không trẻ nhưng có tiền! Đại gia đây muốn vợ có vợ, muốn con có con. Chỉ tại không muốn thôi!" Lương Đình bày ra vẻ mặt cực kỳ tự kỷ.
"..." Vẫn là ế thôi.
"Lạc đề rồi! Bà xã, em nói xem, tại sao nhìn chằm chằm anh ta!" Tống Tư Dật híp mắt đe dọa.
"Vì anh đẹp mắt hơn nhóc chứ sao? Haha!" Vị chủ tịch nào đấy quả thật là vô cùng vô sỉ.
An Thuần Thuần rối rắm cắn môi, đáng thương nhìn Tư Dật. Anh thở dài vỗ vỗ má cô dịu dàng nói: "Muốn hỏi gì cứ hỏi, đừng ngại! Anh ta bà tám quá nên mới ế đến giờ đó!" Liếc mắt ngó vị chủ tịch "thích tám".
Lương Đình liếc mắt về phía Tống Tư Dật khinh bỉ, bản thân anh dù đã 30 nhưng cũng vẫn đẹp trai, trẻ tuổi như thường. Thân cao mét tám, cao ráo điển trai cộng thêm khuôn mặt ưa nhìn hoàn toàn là một người có tiền có sắc. Bộ vest trên người là đặc biệt được đặt may, giày da làm thủ công, đồng hồ số lượng có hạn, nước hoa sang trọng đắt tiền cộng thêm xe hơi sang chảnh.
Trẻ sao!? Anh đây có tiền! Trẻ sao!? Anh đây có quyền!
Ba mươi đúng là không trẻ lắm, nhưng anh đây có tiền, có quyền, còn có cả nhan sắc! Haha.
Lương Đình nở nụ cười tiêu chuẩn cực kì hào phóng nói: "Có gì muốn hỏi cứ lên tiếng! Em đã là em dâu của anh rồi, không cần ngại!"
Cô chớp chớp mắt hỏi lại: "Thật?"
Lương Đình gật đầu như đinh đóng cột: "Đương nhiên thật!"
Tống Tư Dật tao nhã gắp một miếng cá, liếc mắt ra hiệu cho Thuần Thuần há mồm. Cô nheo mắt, há mồm, híp mắt nhai nhồm nhoàm miếng cá sống ngon lành: "Ăn! Lát mới có sức mà nói nhảm!" Anh cưng chiều chăm chút cho cô ăn, bồi bổ vì phúc lợi của anh mà!
Lương Đình ghen tỵ phát hờn, nhìn xem, nhìn xem, bọn họ lại dám ân ân ái ái trước mắt người độc thân lâu năm. Anh cảm thấy Army đáng yêu hơn cặp đôi trước mắt này nhiều. Dù cho có càu nhàu, độc mồm, độc miệng nhưng cũng không gây ngứa mắt.
Ăn uống được nửa buổi, An Thuần Thuần chợt nhớ đến vấn đề khiến cô cực kì tò mò: "Đúng rồi! Anh Đình, anh và chị An Mỵ đang quen nhau sao?"
An Mỵ!!? Nghe quen quen... a khoan... An Mỵ = Army.
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lương Đình nghe xong bị sặc đến chảy nước mắt: "Khụ khụ... khụ khụ..." Phẫn nộ liếc mắt nhìn Tống Tư Dật đang nhàn nhã gắp thức ăn cho Thuần Thuần.
Tống Tư Dật nhếch môi cười trộm.
"Anh với Army là "chiến hữu" đồng hành thân thiết!... À... mà sao em dâu lại thắc mắc? Báo chí viết lung tung lên thôi mà!" Lương Đình cứng ngắc cười cười.
"Không thể nào!" An Thuần Thuần muốn lật bàn tại chỗ.
Tống Tư Dật nhét miếng thịt gà vào miệng cô, không vui nói: "Cái gì mà "không thể"! Đó là chuyện của họ, nhiều chuyện cái gì!"
Bạn học Thuần Thuần bất mãn: "Ngôn tình ngay trước mắt, ai mà không nhân cơ hội để biết!"
Lương Đình im lặng cuối đầu ăn cơm, ngẫm nghĩ đến anh- steven đẹp trai tiêu soái phong độ lại đứng bên cạnh Army. Nghĩ đến là rùng mình, óc át nổi hết cả lên.
Bạn nhỏ Thuần Thuần lại không kiềm chế được lên tiếng: "Vậy là chị ấy đang phát triển quan hệ với tổng giám đốc của Quý Điền!"
"Khụ khụ... khụ khụ... khụ khụ...!" Lương Đình lại bị sặc rượu.
Tống Tư Dật vuốt vuốt đầu cô, coi như an ủi.
Ổn định lại, Lương Đình hướng An Thuần Thuần, đầu hàng: "Anh thua!!! Anh thua!" Anh lấy khăn giấy lau miệng, ngồi vắt vẻo, uống rượu một cách sang chảnh: "Bổn thiếu gia hôm nay sẽ giải đáp mọi thắc mắc về Army cho em!"
...
-.- Biết gì không?! Army chính là "nữ vương độc thân", từ một "cô bé lọ lem" dần tiến hóa thành "nữ vương". Quá trình ấy có biết bao đau khổ!
Thật đáng sợ!
...
Trời ngả chiều...
An Thuần Thuần mệt mỏi nhắm mắt vùi đầu vào ngực Tống Tư Dật hai tay ôm eo anh, hai tay của anh vòng qua vai cô, ép cô trong ngực mình. Ánh trời chiều như quét một tầng ánh sáng vàng nhạt ấm áp, phòng khách rộng rãi, hai người lại chen chúc nhau trên sô pha chật hẹp.
Không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương, tiếng tim đập vững vàng, mạnh mẽ. Cảm nhận thân nhiệt của nhau.
Cả ngày bay nhảy bên ngoài khiến cô mệt lả, tâm trạng cũng bị chi phối bởi câu chuyện của Lương Đình. Mở mắt ra, cô ngước đầu lên nhìn vào gương mặt anh, một tay bám vào eo anh, tay phải vuốt ve gương mặt người đẹp.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Thuần Thuần, anh mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, trong tim dường đập lỡ một nhịp khiến cô hít thở không thông.
Khi yêu nhau thì dù chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thêm vui vẻ, tim An Thuần Thuần chùn xuống.
"Sao thế? Không khỏe?" Tống Tư Dật nheo mắt lo lắng đưa tay kiểm tra trán cô! Thấy cô lắc đầu buồn bã dựa đầu vào hõm vai anh. "Đồng cảm?" An Thuần Thuần gật đầu khẽ thở dài. "Thật ra, chị ấy cũng không cần em đồng cảm!"
"Một cô gái như chị ấy sao có thể trải qua mấy chuyện còn "máu chó" hơn cả tiểu thuyết ngôn tình vậy chứ! Haiz~"
Tống Tư Dật không vui nhìn cô: "Em cũng không nên áp đặt mấy suy nghĩ ngây thơ của mình lên chuyện của chị ấy! Cho dù em thông minh cũng không thể nghi ngờ năng lực và trí tuệ của một người 27 tuổi!"
"Vậy anh nói xem, rõ ràng là mối tình lãng mạn giữa chị ấy và Quý Thừa Dư lại bị gia đình ngăn cấm không phải là rất tệ sao! Còn cả tên họ Quý đó lại đi dây dưa với hàng chục cô!" Bạn học Thuần Thuần tỏ rõ thái độ "cực kì bất mãn".
"Em nên chuyên tâm với anh chứ không phải là với chuyện của cô ấy!" Bạn học Tư Dật cũng sắp bùng nổ đến nơi.
"Nhưng mà..."
"Suỵt..." Anh đưa ngón tay che môi cô lại. "Thuần Thuần ngốc, chị ấy là người hiểu rõ bản thân cần gì! Nếu muốn, chị ấy đã đấu tranh giành hạnh phúc cho mình rồi! Tâm tư của chị ấy không đơn giản hơn em đâu! Còn nữa, để trở thành một tổng giám đốc không thể nào chỉ dựa vào quan hệ."
"Ừkm, làm phụ nữ độc thân như chị ấy thật thú vị!" An Thuần Thuần cọ cọ đầu vào cằm của anh cười cười.
"Thú vị!?" Hai tay Tống Tư Dật ngay lập tức tập kích bên eo của cô.
"A... Haha... hahaha... a... nha... ha...! Nhột!... Đừng đùa nữa mà!... A... hahaaaaaa.....!" Trốn không thoát ma trảo của anh, cô sống chết giãy dụa.
...
Sau đó là một màn cảnh xuân~~~ *đóng cửa, tắt đèn*
...
Người đàn ông tây trang đen,cuối đầu cung kính: "Ông chủ! Cô An, hiện đang ở cùng một người đàn ông!"
Người đàn ông đeo kính râm đen nên không vẻ vẻ mặt của anh ta: "Tôi cho cậu 2 giờ, tôi cần tất cả tư liệu về người đó!"
"Vâng, thưa ông chủ!"
...
Người đàn ông đeo kính đen trầm ngâm, kính râm đã bỏ xuống lộ ra đôi mắt đen hẹp, mắt nhìn chằm chằm tư liệu, ngón tay gõ đều đều xuống bàn: "Không tệ! Đấu với một thằng nhóc như cậu, không thành vấn đề!"
"Hoa đã có chủ", vậy thì đập chậu cướp hoa.
~~~~~~~~Tình địch~~~~~~
Trần Trạng Nguyên, kiến trúc sư có tiếng, gia đình giàu có. Có ba là người nắm giữ nhiều cổ phiếu nhất thành phố H.
Kế hoạch tán gái.
Chinh phục hoa có chủ.
*Quy tắc 1: Tự khai thông tư tưởng
[Ắt hẳn thời gian đầu bạn sẽ mang cảm giác tội lỗi vì bạn cho rằng mình chính là nguyên nhân khiến hai người đó gặp sóng gió. Thực chất, trong tình yêu không có chỗ cho sự nhường nhịn… Nhường nhịn tức là không yêu thật sự.
Rất khó để có thể tìm được một ai đó khiến bạn đem lòng yêu. Vì vậy, bạn phải biết nắm bắt cơ hội và làm theo lý lẽ của trái tim mình. Không có gì là xấu cả… Khi con gái chưa kết hôn thì dù cô ta có người yêu hay không thì bạn vẫn có quyền chinh phục và theo đuổi.]
Đối với Trần Trạng Nguyên- anh, tình yêu phải do mình giành lấy. Anh thích An Thuần Thuần, dù cô ấy có bạn trai anh cũng muốn cạnh tranh. Tư tưởng của anh đã thông suốt.
*Quy tắc 2: Kiềm chế, nhường nhịn
--- ------ ----Hành động---- -----
[Vì là người đến sau nên phải sẽ phải gặp nhiều thiệt thòi hơn. Bạn có thể bị từ chối, bị hắt hủi, bị làm lơ, thậm chí có thể bị nàng xem như “người thay thế” (có những điều nàng không thể nhờ người yêu giúp đỡ, nên đành nhờ bạn). Nếu tỏ ra sĩ diện, nóng nảy và thiếu bản lĩnh, bạn sẽ mất điểm trong mắt nàng.]
"Anh Trần,..." An Thuần Thuần cảm thấy kì quái, anh chàng kiến trúc sư này mặc dù là cộng tác của cô nhưng giờ cô không còn ở lại Kỳ Phong, đột nhiên xuất hiện. Mà số lần xuất hiện ngày càng dày đặc.
"Cô An, thật trùng hợp!" Trạng Nguyên "đại nhân" mỉm cười chào cô.
"..." Lần thứ năm trong ngày, tôi đang nghi ngờ anh theo dõi tôi đấy! Cô cười cười: "Tôi xin phép đi trước!"
[Hãy chứng tỏ sự cao thượng của mình. Trong khi anh chàng kia cứ tỏ ý nghi ngờ, giận hờn, bực bội cô nàng, thì bạn cứ thật chân thành, vẫn mỉm cười khi thấy nàng đi cùng hắn (dẫu biết việc này khó nhưng bạn phải tập luyện thôi, bạn là người đến sau mà), chấp nhận rằng bạn bị “lép vế” trước hắn (từ từ sẽ “phục thù” sau).]
"Chào cô An, thật trùng hợp!" Trần Trạng Nguyên cố ý dò la được tin tức Tư Dật sẽ đưa Thuần Thuần đến nên cố ý ăn mặc bảnh bao, cười tươi chào đón cô.
"À, haha... trùng hợp ghê!" An Thuần Thuần của thấy hai chữ "trùng hợp" này sắp đè chết mình.
"Tiểu tam" Trần vừa lòng nhìn thấy Tống Tư Dật cau mày, cố ý tươi cười thản nhiên: "Hân hạnh được gặp anh Tống đây!" Tây trang trắng tôn dáng người cao to của Trần Trạng Nguyên, nụ cười tươi đầy ấm áp thu hút phái nữ càng rạng rỡ.
Tống Tư Dật, gật đầu nhẹ. Anh tay phải ôm eo Thuần Thuần bấm một cái khiến cô đau muốn chết, tay trái vuốt đầu cô, ghé vào tai cô cát một cái: "Nên nhớ, em đã có chồng!"
"..." Đâu phải lỗi tại cô.
Trên mặt Trần "tiểu tam" vẫn giữ nụ cười của "hoa hậu thân thiện.
[Con gái, dù đã có người yêu đi chăng nữa, thì thẳm sâu trong tâm hồn, nàng vẫn muốn được quan tâm, được chăm sóc, được thăm hỏi dịu dàng. Thế nên, bạn hiểu được nàng càng nhiều thì cơ hội bạn chiếm được trái tim nàng càng cao.]
Tận dụng sơ hở, Tống Tư Dật vừa đi khỏi An Thuần Thuần, Trần "tiểu tam" xuất hiện: "Thuần Thuần, anh Tống bận rồi sao!" Thủ đoạn cần áp dụng là nụ cười ấm áp, giọng nói dịu dàng.
"Haha... người quen cần tìm!" Cô cười gượng, sao không gọi cô An!? Anh ta đâu có thân quen lắm.
"Em thôi việc ở Kỳ Phong rồi sao?"
"À, trợ lý không phải chuyên môn! Còn anh Trần!"
"Gọi anh là Nguyên đi! Anh Trần nghe xa cách quá!"
"..." Có thân gì đâu!?
*Quy tắc 3: Thể hiện những lợi thế của mình
[Hãy cho nàng thấy, bạn có được nhiều đức tính, thế mạnh, tài lẻ… mà anh chàng kia không có: biết nấu ăn, chơi ghi-ta giỏi, hát hay, yêu động vật, giàu lòng thương người, biết lắng nghe, có sự kiềm chế tốt, biết chờ đợi, mạnh mẽ, tự tin, có đủ bản lĩnh để bảo vệ và che chở cho nàng…
Tất tần tật những ưu điểm bạn có mà chàng kia không có, nếu bạn biết cách thể hiện đúng lúc, nàng sẽ có một sự so sánh ngầm và dần hiểu ra rằng, ai là người nàng thật sự cần.
Dẫu cho tên kia có đẹp hơn bạn, tài giỏi hơn bạn, thì hắn vẫn sẽ thiếu một vài đặc điểm nào đó mà nàng cần. Và điều bạn nên làm là phát huy thế mạnh của mình, đồng thời không tự ti, không yếu đuối, không dễ bỏ cuộc.]
Nấu ăn, chơi nhạc!? Không biết! Yêu động vật!!? Trần Trạng Nguyên bị dị ứng lông thú. Anh là đại kiến trúc sư, đương nhiên có tài có đức. Kakaka!!! Có rồi!
Tống Tư Dật tuy tuổi trẻ, tài giỏi nhưng kinh nghiệm thương trường cùng quan hệ trong giới này không thể bằng anh. Xuất thân gia đình không thể nào bằng anh. Cái quan trọng là cần tạo cơ hội gặp gỡ thường xuyên.
"Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!" vậy dựa vào tập đoàn Trần gia hợp tác với Tư Tư vậy!
*Quy tắc 4: Biết quan tâm, biết lãng mạn
[Dù cho là người đến sau, nhưng bạn cũng có lợi thế nhất định, đó là mọi thứ về bạn đều mới, nàng chưa biết gì nhiều. Đây là cơ hội để bạn chứng tỏ cho nàng thấy, bạn ngọt ngào, biết cách cư xử và có thể làm nàng vui, từ những tin nhắn hỏi thăm nho nhỏ cho đến những lời động viên khích lệ. Sẽ có đôi lúc bạn quan tâm bằng hành động.
Có thể những điều này, người yêu nàng không có, và do vậy, dần dà bạn sẽ ghi điểm. Nếu “tên kia” không biết phấn đấu, cố gắng, thì sẽ bị bạn bỏ lại phía sau, và cuối cùng, chiến thắng thuộc về bạn.]
--- ----Hành động-------
[Trạng Nguyên]: Hi! Chào cô nàng xinh đẹp!
[JQ với Tống Mỹ Nhân]: Anh Trần?
[Trạng Nguyên]: Haha, không ngờ em An lại khách sáo như vậy?
[JQ với Tống Mỹ Nhân]:...
...
[Trạng Nguyên]: ^.^ Buổi sáng tốt lành!
...
[Trạng Nguyên]: Bữa trưa vui vẻ!
...
[Trạng Nguyên]: Buổi tối ấm áp!
...
Chỉ có dòng chữ "đã xem" nhưng không thể đánh bại được tinh thần chiến đấu của Trần "tiểu tam".
Với tình trạng tập kích bằng tin nhắn của Trần "tiểu tam", trong khi ấy An Thuần Thuần chơi trò đổi điện thoại với Tống Tư Dật. Cô cảm thấy gần đây "lão Tống" nhà cô tính tình thật xấu, mỗi lần đóng cửa tắt đèn thì sáng hôm nay cô chỉ có thể nằm bẹp dí trên giường. Thuần Thuần khóc không ra nước mắt.
Dù vậy thì "lão Tống" vẫn rất cưng chiều Thuần Thuần. Thật ra mà nói Trần "tiểu tam" đối với Tư Dật không có phân lượng nào nhưng vẫn bực bội vì người con gái mình yêu bị người ta dòm ngó. Đề phòng của anh được nâng tầm cao mới.
*Quy tắc 5: Giữ khoảng cách nhất định
[Điều này thể hiện sự tôn trọng với nàng và với cả anh chàng kia nữa. Hai bạn chưa là gì của nhau, nên bạn sẽ cạnh tranh một cách công bằng, dù không có cơ hội bên cạnh nàng, dù không được đi chơi cùng nàng nhiều như hắn, nhưng bạn vẫn dành tình cảm cho nàng, vẫn kiên nhẫn chinh phục nàng. Ở thời gian đầu cưa cẩm, mà bạn đã chủ động nắm tay, hay ngồi quá sát nàng, nàng sẽ cảm thấy khó chịu.]
Được trước mắt là tránh một chút tạo cảm giác lúc gần lúc xa. Mặc dù, cũng không có cơ hội ngồi chung một chỗ.
*Quy tắc 6: Quân tử
[Bạn không ghen vớ vẩn như anh chàng kia. Và dẫu cho bạn là người thất bại trong cuộc chinh phục này, bạn vẫn dành những tình cảm tốt đẹp cho nàng ở vai trò một người bạn. Nhiều tên thường có khuynh hướng đi tán tỉnh người khác sau khi không chinh phục được người trước. Như thế là sai và càng cho nàng thấy, bạn là người hoàn toàn không xứng đáng.]
Trần "tiểu tam", cảm thấy bản thân anh cực kì quân tử. Nhưng mà có gì đó sai sai!? Phải chăng, như vậy An Thuần Thuần sẽ đối với anh có nhiều thiện cảm.
Thật ra, Trần "tiểu tam" có gương mặt cùng xuất thân vô cùng tốt, cộng thêm sự nghiệp cũng coi như là có tiếng. chỉ tiếc một điều là để ý đến ngay một cô gái như An Thuần Thuần.
Trần Trạng Nguyên cảm thấy yêu thích An Thuần bởi vì anh cảm nhận được cô ấy là một cô gái hòa đồng, ấm áp, biết quan tâm, lại khá độc lập lại rất đáng yêu.
Anh lắc đầu thở dài, bi thương cho bản thân người vừa đẹp trai, có học thức, địa vị xã hội lại có tiền như anh mà không có bạn gái! Tình yêu ấy mà đâu phải ai cũng tìm được!
*Đấm ngực* Tại sao lại bất công với anh thế!
*Xoay người 180 độ*
*vuốt tóc* Có lẽ ông trời ghen tỵ với nhan sắc của anh nên thế!
Thế nhưng không phải lúc tán gẫu về việc này. Đói bụng rồi phải lấp đầy bụng cái đã.
Phòng ăn riêng đúng là rất tiện lợi cho người có tiền, ví dụ như là chủ tịch Lương đây! Sự tao nhã, thanh lịch mà người ta thường đồn đại về anh ta mà nói đều là mây trôi!
Ai nói chủ tịch không nói nhiều? Nhìn chủ tịch Lương đi, nói liến thoắng văng nước miếng, sùi bọt mép luôn ấy chứ!
Ngồi bên cạnh Tống Tư Dật, An Thuần Thuần bất an nhìn về phía Lương Đình.
"Nhan sắc của anh hơn hẳn thằng nhóc Tống đúng không?" Lương Đình đắc ý cười.
"Nét đẹp của đàn ông trung niên, đúng là em quá trẻ!" Tống Tư Dật xoa cằm.
"..." Không biết nói gì?!
Lương Đình bĩu môi: "Anh đây mới 30 còn trẻ chán!"
Tống Tư Dật tươi cười nhìn về phía An Thuần Thuần, vẻ mặt đắc ý khoe khoang: "Lúc em 30, chắc là con trai em đã đi học!"
"..." Tuổi tác cũng là một sự kì thị.
"Anh đây không trẻ nhưng có tiền! Đại gia đây muốn vợ có vợ, muốn con có con. Chỉ tại không muốn thôi!" Lương Đình bày ra vẻ mặt cực kỳ tự kỷ.
"..." Vẫn là ế thôi.
"Lạc đề rồi! Bà xã, em nói xem, tại sao nhìn chằm chằm anh ta!" Tống Tư Dật híp mắt đe dọa.
"Vì anh đẹp mắt hơn nhóc chứ sao? Haha!" Vị chủ tịch nào đấy quả thật là vô cùng vô sỉ.
An Thuần Thuần rối rắm cắn môi, đáng thương nhìn Tư Dật. Anh thở dài vỗ vỗ má cô dịu dàng nói: "Muốn hỏi gì cứ hỏi, đừng ngại! Anh ta bà tám quá nên mới ế đến giờ đó!" Liếc mắt ngó vị chủ tịch "thích tám".
Lương Đình liếc mắt về phía Tống Tư Dật khinh bỉ, bản thân anh dù đã 30 nhưng cũng vẫn đẹp trai, trẻ tuổi như thường. Thân cao mét tám, cao ráo điển trai cộng thêm khuôn mặt ưa nhìn hoàn toàn là một người có tiền có sắc. Bộ vest trên người là đặc biệt được đặt may, giày da làm thủ công, đồng hồ số lượng có hạn, nước hoa sang trọng đắt tiền cộng thêm xe hơi sang chảnh.
Trẻ sao!? Anh đây có tiền! Trẻ sao!? Anh đây có quyền!
Ba mươi đúng là không trẻ lắm, nhưng anh đây có tiền, có quyền, còn có cả nhan sắc! Haha.
Lương Đình nở nụ cười tiêu chuẩn cực kì hào phóng nói: "Có gì muốn hỏi cứ lên tiếng! Em đã là em dâu của anh rồi, không cần ngại!"
Cô chớp chớp mắt hỏi lại: "Thật?"
Lương Đình gật đầu như đinh đóng cột: "Đương nhiên thật!"
Tống Tư Dật tao nhã gắp một miếng cá, liếc mắt ra hiệu cho Thuần Thuần há mồm. Cô nheo mắt, há mồm, híp mắt nhai nhồm nhoàm miếng cá sống ngon lành: "Ăn! Lát mới có sức mà nói nhảm!" Anh cưng chiều chăm chút cho cô ăn, bồi bổ vì phúc lợi của anh mà!
Lương Đình ghen tỵ phát hờn, nhìn xem, nhìn xem, bọn họ lại dám ân ân ái ái trước mắt người độc thân lâu năm. Anh cảm thấy Army đáng yêu hơn cặp đôi trước mắt này nhiều. Dù cho có càu nhàu, độc mồm, độc miệng nhưng cũng không gây ngứa mắt.
Ăn uống được nửa buổi, An Thuần Thuần chợt nhớ đến vấn đề khiến cô cực kì tò mò: "Đúng rồi! Anh Đình, anh và chị An Mỵ đang quen nhau sao?"
An Mỵ!!? Nghe quen quen... a khoan... An Mỵ = Army.
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lương Đình nghe xong bị sặc đến chảy nước mắt: "Khụ khụ... khụ khụ..." Phẫn nộ liếc mắt nhìn Tống Tư Dật đang nhàn nhã gắp thức ăn cho Thuần Thuần.
Tống Tư Dật nhếch môi cười trộm.
"Anh với Army là "chiến hữu" đồng hành thân thiết!... À... mà sao em dâu lại thắc mắc? Báo chí viết lung tung lên thôi mà!" Lương Đình cứng ngắc cười cười.
"Không thể nào!" An Thuần Thuần muốn lật bàn tại chỗ.
Tống Tư Dật nhét miếng thịt gà vào miệng cô, không vui nói: "Cái gì mà "không thể"! Đó là chuyện của họ, nhiều chuyện cái gì!"
Bạn học Thuần Thuần bất mãn: "Ngôn tình ngay trước mắt, ai mà không nhân cơ hội để biết!"
Lương Đình im lặng cuối đầu ăn cơm, ngẫm nghĩ đến anh- steven đẹp trai tiêu soái phong độ lại đứng bên cạnh Army. Nghĩ đến là rùng mình, óc át nổi hết cả lên.
Bạn nhỏ Thuần Thuần lại không kiềm chế được lên tiếng: "Vậy là chị ấy đang phát triển quan hệ với tổng giám đốc của Quý Điền!"
"Khụ khụ... khụ khụ... khụ khụ...!" Lương Đình lại bị sặc rượu.
Tống Tư Dật vuốt vuốt đầu cô, coi như an ủi.
Ổn định lại, Lương Đình hướng An Thuần Thuần, đầu hàng: "Anh thua!!! Anh thua!" Anh lấy khăn giấy lau miệng, ngồi vắt vẻo, uống rượu một cách sang chảnh: "Bổn thiếu gia hôm nay sẽ giải đáp mọi thắc mắc về Army cho em!"
...
-.- Biết gì không?! Army chính là "nữ vương độc thân", từ một "cô bé lọ lem" dần tiến hóa thành "nữ vương". Quá trình ấy có biết bao đau khổ!
Thật đáng sợ!
...
Trời ngả chiều...
An Thuần Thuần mệt mỏi nhắm mắt vùi đầu vào ngực Tống Tư Dật hai tay ôm eo anh, hai tay của anh vòng qua vai cô, ép cô trong ngực mình. Ánh trời chiều như quét một tầng ánh sáng vàng nhạt ấm áp, phòng khách rộng rãi, hai người lại chen chúc nhau trên sô pha chật hẹp.
Không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương, tiếng tim đập vững vàng, mạnh mẽ. Cảm nhận thân nhiệt của nhau.
Cả ngày bay nhảy bên ngoài khiến cô mệt lả, tâm trạng cũng bị chi phối bởi câu chuyện của Lương Đình. Mở mắt ra, cô ngước đầu lên nhìn vào gương mặt anh, một tay bám vào eo anh, tay phải vuốt ve gương mặt người đẹp.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Thuần Thuần, anh mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, trong tim dường đập lỡ một nhịp khiến cô hít thở không thông.
Khi yêu nhau thì dù chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thêm vui vẻ, tim An Thuần Thuần chùn xuống.
"Sao thế? Không khỏe?" Tống Tư Dật nheo mắt lo lắng đưa tay kiểm tra trán cô! Thấy cô lắc đầu buồn bã dựa đầu vào hõm vai anh. "Đồng cảm?" An Thuần Thuần gật đầu khẽ thở dài. "Thật ra, chị ấy cũng không cần em đồng cảm!"
"Một cô gái như chị ấy sao có thể trải qua mấy chuyện còn "máu chó" hơn cả tiểu thuyết ngôn tình vậy chứ! Haiz~"
Tống Tư Dật không vui nhìn cô: "Em cũng không nên áp đặt mấy suy nghĩ ngây thơ của mình lên chuyện của chị ấy! Cho dù em thông minh cũng không thể nghi ngờ năng lực và trí tuệ của một người 27 tuổi!"
"Vậy anh nói xem, rõ ràng là mối tình lãng mạn giữa chị ấy và Quý Thừa Dư lại bị gia đình ngăn cấm không phải là rất tệ sao! Còn cả tên họ Quý đó lại đi dây dưa với hàng chục cô!" Bạn học Thuần Thuần tỏ rõ thái độ "cực kì bất mãn".
"Em nên chuyên tâm với anh chứ không phải là với chuyện của cô ấy!" Bạn học Tư Dật cũng sắp bùng nổ đến nơi.
"Nhưng mà..."
"Suỵt..." Anh đưa ngón tay che môi cô lại. "Thuần Thuần ngốc, chị ấy là người hiểu rõ bản thân cần gì! Nếu muốn, chị ấy đã đấu tranh giành hạnh phúc cho mình rồi! Tâm tư của chị ấy không đơn giản hơn em đâu! Còn nữa, để trở thành một tổng giám đốc không thể nào chỉ dựa vào quan hệ."
"Ừkm, làm phụ nữ độc thân như chị ấy thật thú vị!" An Thuần Thuần cọ cọ đầu vào cằm của anh cười cười.
"Thú vị!?" Hai tay Tống Tư Dật ngay lập tức tập kích bên eo của cô.
"A... Haha... hahaha... a... nha... ha...! Nhột!... Đừng đùa nữa mà!... A... hahaaaaaa.....!" Trốn không thoát ma trảo của anh, cô sống chết giãy dụa.
...
Sau đó là một màn cảnh xuân~~~ *đóng cửa, tắt đèn*
...
Người đàn ông tây trang đen,cuối đầu cung kính: "Ông chủ! Cô An, hiện đang ở cùng một người đàn ông!"
Người đàn ông đeo kính râm đen nên không vẻ vẻ mặt của anh ta: "Tôi cho cậu 2 giờ, tôi cần tất cả tư liệu về người đó!"
"Vâng, thưa ông chủ!"
...
Người đàn ông đeo kính đen trầm ngâm, kính râm đã bỏ xuống lộ ra đôi mắt đen hẹp, mắt nhìn chằm chằm tư liệu, ngón tay gõ đều đều xuống bàn: "Không tệ! Đấu với một thằng nhóc như cậu, không thành vấn đề!"
"Hoa đã có chủ", vậy thì đập chậu cướp hoa.
~~~~~~~~Tình địch~~~~~~
Trần Trạng Nguyên, kiến trúc sư có tiếng, gia đình giàu có. Có ba là người nắm giữ nhiều cổ phiếu nhất thành phố H.
Kế hoạch tán gái.
Chinh phục hoa có chủ.
*Quy tắc 1: Tự khai thông tư tưởng
[Ắt hẳn thời gian đầu bạn sẽ mang cảm giác tội lỗi vì bạn cho rằng mình chính là nguyên nhân khiến hai người đó gặp sóng gió. Thực chất, trong tình yêu không có chỗ cho sự nhường nhịn… Nhường nhịn tức là không yêu thật sự.
Rất khó để có thể tìm được một ai đó khiến bạn đem lòng yêu. Vì vậy, bạn phải biết nắm bắt cơ hội và làm theo lý lẽ của trái tim mình. Không có gì là xấu cả… Khi con gái chưa kết hôn thì dù cô ta có người yêu hay không thì bạn vẫn có quyền chinh phục và theo đuổi.]
Đối với Trần Trạng Nguyên- anh, tình yêu phải do mình giành lấy. Anh thích An Thuần Thuần, dù cô ấy có bạn trai anh cũng muốn cạnh tranh. Tư tưởng của anh đã thông suốt.
*Quy tắc 2: Kiềm chế, nhường nhịn
--- ------ ----Hành động---- -----
[Vì là người đến sau nên phải sẽ phải gặp nhiều thiệt thòi hơn. Bạn có thể bị từ chối, bị hắt hủi, bị làm lơ, thậm chí có thể bị nàng xem như “người thay thế” (có những điều nàng không thể nhờ người yêu giúp đỡ, nên đành nhờ bạn). Nếu tỏ ra sĩ diện, nóng nảy và thiếu bản lĩnh, bạn sẽ mất điểm trong mắt nàng.]
"Anh Trần,..." An Thuần Thuần cảm thấy kì quái, anh chàng kiến trúc sư này mặc dù là cộng tác của cô nhưng giờ cô không còn ở lại Kỳ Phong, đột nhiên xuất hiện. Mà số lần xuất hiện ngày càng dày đặc.
"Cô An, thật trùng hợp!" Trạng Nguyên "đại nhân" mỉm cười chào cô.
"..." Lần thứ năm trong ngày, tôi đang nghi ngờ anh theo dõi tôi đấy! Cô cười cười: "Tôi xin phép đi trước!"
[Hãy chứng tỏ sự cao thượng của mình. Trong khi anh chàng kia cứ tỏ ý nghi ngờ, giận hờn, bực bội cô nàng, thì bạn cứ thật chân thành, vẫn mỉm cười khi thấy nàng đi cùng hắn (dẫu biết việc này khó nhưng bạn phải tập luyện thôi, bạn là người đến sau mà), chấp nhận rằng bạn bị “lép vế” trước hắn (từ từ sẽ “phục thù” sau).]
"Chào cô An, thật trùng hợp!" Trần Trạng Nguyên cố ý dò la được tin tức Tư Dật sẽ đưa Thuần Thuần đến nên cố ý ăn mặc bảnh bao, cười tươi chào đón cô.
"À, haha... trùng hợp ghê!" An Thuần Thuần của thấy hai chữ "trùng hợp" này sắp đè chết mình.
"Tiểu tam" Trần vừa lòng nhìn thấy Tống Tư Dật cau mày, cố ý tươi cười thản nhiên: "Hân hạnh được gặp anh Tống đây!" Tây trang trắng tôn dáng người cao to của Trần Trạng Nguyên, nụ cười tươi đầy ấm áp thu hút phái nữ càng rạng rỡ.
Tống Tư Dật, gật đầu nhẹ. Anh tay phải ôm eo Thuần Thuần bấm một cái khiến cô đau muốn chết, tay trái vuốt đầu cô, ghé vào tai cô cát một cái: "Nên nhớ, em đã có chồng!"
"..." Đâu phải lỗi tại cô.
Trên mặt Trần "tiểu tam" vẫn giữ nụ cười của "hoa hậu thân thiện.
[Con gái, dù đã có người yêu đi chăng nữa, thì thẳm sâu trong tâm hồn, nàng vẫn muốn được quan tâm, được chăm sóc, được thăm hỏi dịu dàng. Thế nên, bạn hiểu được nàng càng nhiều thì cơ hội bạn chiếm được trái tim nàng càng cao.]
Tận dụng sơ hở, Tống Tư Dật vừa đi khỏi An Thuần Thuần, Trần "tiểu tam" xuất hiện: "Thuần Thuần, anh Tống bận rồi sao!" Thủ đoạn cần áp dụng là nụ cười ấm áp, giọng nói dịu dàng.
"Haha... người quen cần tìm!" Cô cười gượng, sao không gọi cô An!? Anh ta đâu có thân quen lắm.
"Em thôi việc ở Kỳ Phong rồi sao?"
"À, trợ lý không phải chuyên môn! Còn anh Trần!"
"Gọi anh là Nguyên đi! Anh Trần nghe xa cách quá!"
"..." Có thân gì đâu!?
*Quy tắc 3: Thể hiện những lợi thế của mình
[Hãy cho nàng thấy, bạn có được nhiều đức tính, thế mạnh, tài lẻ… mà anh chàng kia không có: biết nấu ăn, chơi ghi-ta giỏi, hát hay, yêu động vật, giàu lòng thương người, biết lắng nghe, có sự kiềm chế tốt, biết chờ đợi, mạnh mẽ, tự tin, có đủ bản lĩnh để bảo vệ và che chở cho nàng…
Tất tần tật những ưu điểm bạn có mà chàng kia không có, nếu bạn biết cách thể hiện đúng lúc, nàng sẽ có một sự so sánh ngầm và dần hiểu ra rằng, ai là người nàng thật sự cần.
Dẫu cho tên kia có đẹp hơn bạn, tài giỏi hơn bạn, thì hắn vẫn sẽ thiếu một vài đặc điểm nào đó mà nàng cần. Và điều bạn nên làm là phát huy thế mạnh của mình, đồng thời không tự ti, không yếu đuối, không dễ bỏ cuộc.]
Nấu ăn, chơi nhạc!? Không biết! Yêu động vật!!? Trần Trạng Nguyên bị dị ứng lông thú. Anh là đại kiến trúc sư, đương nhiên có tài có đức. Kakaka!!! Có rồi!
Tống Tư Dật tuy tuổi trẻ, tài giỏi nhưng kinh nghiệm thương trường cùng quan hệ trong giới này không thể bằng anh. Xuất thân gia đình không thể nào bằng anh. Cái quan trọng là cần tạo cơ hội gặp gỡ thường xuyên.
"Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!" vậy dựa vào tập đoàn Trần gia hợp tác với Tư Tư vậy!
*Quy tắc 4: Biết quan tâm, biết lãng mạn
[Dù cho là người đến sau, nhưng bạn cũng có lợi thế nhất định, đó là mọi thứ về bạn đều mới, nàng chưa biết gì nhiều. Đây là cơ hội để bạn chứng tỏ cho nàng thấy, bạn ngọt ngào, biết cách cư xử và có thể làm nàng vui, từ những tin nhắn hỏi thăm nho nhỏ cho đến những lời động viên khích lệ. Sẽ có đôi lúc bạn quan tâm bằng hành động.
Có thể những điều này, người yêu nàng không có, và do vậy, dần dà bạn sẽ ghi điểm. Nếu “tên kia” không biết phấn đấu, cố gắng, thì sẽ bị bạn bỏ lại phía sau, và cuối cùng, chiến thắng thuộc về bạn.]
--- ----Hành động-------
[Trạng Nguyên]: Hi! Chào cô nàng xinh đẹp!
[JQ với Tống Mỹ Nhân]: Anh Trần?
[Trạng Nguyên]: Haha, không ngờ em An lại khách sáo như vậy?
[JQ với Tống Mỹ Nhân]:...
...
[Trạng Nguyên]: ^.^ Buổi sáng tốt lành!
...
[Trạng Nguyên]: Bữa trưa vui vẻ!
...
[Trạng Nguyên]: Buổi tối ấm áp!
...
Chỉ có dòng chữ "đã xem" nhưng không thể đánh bại được tinh thần chiến đấu của Trần "tiểu tam".
Với tình trạng tập kích bằng tin nhắn của Trần "tiểu tam", trong khi ấy An Thuần Thuần chơi trò đổi điện thoại với Tống Tư Dật. Cô cảm thấy gần đây "lão Tống" nhà cô tính tình thật xấu, mỗi lần đóng cửa tắt đèn thì sáng hôm nay cô chỉ có thể nằm bẹp dí trên giường. Thuần Thuần khóc không ra nước mắt.
Dù vậy thì "lão Tống" vẫn rất cưng chiều Thuần Thuần. Thật ra mà nói Trần "tiểu tam" đối với Tư Dật không có phân lượng nào nhưng vẫn bực bội vì người con gái mình yêu bị người ta dòm ngó. Đề phòng của anh được nâng tầm cao mới.
*Quy tắc 5: Giữ khoảng cách nhất định
[Điều này thể hiện sự tôn trọng với nàng và với cả anh chàng kia nữa. Hai bạn chưa là gì của nhau, nên bạn sẽ cạnh tranh một cách công bằng, dù không có cơ hội bên cạnh nàng, dù không được đi chơi cùng nàng nhiều như hắn, nhưng bạn vẫn dành tình cảm cho nàng, vẫn kiên nhẫn chinh phục nàng. Ở thời gian đầu cưa cẩm, mà bạn đã chủ động nắm tay, hay ngồi quá sát nàng, nàng sẽ cảm thấy khó chịu.]
Được trước mắt là tránh một chút tạo cảm giác lúc gần lúc xa. Mặc dù, cũng không có cơ hội ngồi chung một chỗ.
*Quy tắc 6: Quân tử
[Bạn không ghen vớ vẩn như anh chàng kia. Và dẫu cho bạn là người thất bại trong cuộc chinh phục này, bạn vẫn dành những tình cảm tốt đẹp cho nàng ở vai trò một người bạn. Nhiều tên thường có khuynh hướng đi tán tỉnh người khác sau khi không chinh phục được người trước. Như thế là sai và càng cho nàng thấy, bạn là người hoàn toàn không xứng đáng.]
Trần "tiểu tam", cảm thấy bản thân anh cực kì quân tử. Nhưng mà có gì đó sai sai!? Phải chăng, như vậy An Thuần Thuần sẽ đối với anh có nhiều thiện cảm.
Thật ra, Trần "tiểu tam" có gương mặt cùng xuất thân vô cùng tốt, cộng thêm sự nghiệp cũng coi như là có tiếng. chỉ tiếc một điều là để ý đến ngay một cô gái như An Thuần Thuần.
Trần Trạng Nguyên cảm thấy yêu thích An Thuần bởi vì anh cảm nhận được cô ấy là một cô gái hòa đồng, ấm áp, biết quan tâm, lại khá độc lập lại rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.