Ăn Sạch Đại Thần Cường Hãn

Chương 10

Lam Diệp

22/08/2016

Trầm Tử Quân cau mày nhìn. Bác sĩ là chức nghiệp rất được hoan nghênh, bình thường ít ai lại đi truy sát bác sĩ. Thêm vào đó, giết người không phải hồng danh thì sẽ bị hồng danh. Một khi tên chuyển sang hồng danh, bất cứ ai cũng có thể giết, hơn nữa khi đã chết có khi còn bị rớt trang bị.

Cả Ta là manh muội muội và mấy người đuổi theo đều là tên trắng, bình thường sẽ không thể có chuyện đuổi giết lẫn nhau thế này.

Nhưng trước mặt cô, Ta là manh muội muội lại là bị bốn người đuổi giết.

Bốn người cấp tám sáu tám bảy, đều là kiếm sĩ và pháp sư. Người bị truy sát là nữ thầy thuốc cấp 84, một khi bị bắt được, thắng thua rõ ràng.

Nhìn tình hình này, có vẻ như là muốn luân bạch* Ta là manh muội muội?

*luân bạch: giết đến khi trở về cấp 1

Ta là manh muội muội có vẻ đã nhìn thấy tổ đội của Mặc Quân, có vẻ chần chừ rồi lao vọt vào trong thác nước, đối mặt với Mặc Quân.

Trầm Tử Quân không nói gì, ba người đi theo cô cũng không lên tiếng. Đội trưởng của họ là Mặc trưởng lão, hắn không phản ứng thì bọn họ cũng sẽ theo hắn.

Ta là manh muội muội mím môi, mắt thấy mấy người kia sắp đuổi kịp, liền quả quyết im lặng đi vào trong hang động chỗ Mặc Quân đang đánh quái.

Trong hang không có đường thoát, manh muội đã vào đây nếu bị bắt tuyệt không thể thoát.

Ý tứ rất rõ ràng, cô ta đặt cược vào Mặc Quân.

Bốn người kia cũng đã lao vào trong thác, nhìn thấy Mặc Quân đang điềm nhiên quần công đánh quái liền sững người.

Chuyện này... Nếu hắn ta ra mặt anh hùng cứu mĩ nhân, cả bốn người họ chưa chắc địch lại. Đó là còn chưa kể đến ba người đi theo hắn, nhất là tên Sói xám kia, đồ đệ của Mặc Quân, cũng đã cấp 90.



Thực ra thì, anh hùng Mặc Quân cũng sẽ không động lòng với mĩ nhân... Thêm vào đó, Mặc Quân mới lên cấp 96, trang bị toàn bộ 5 sao, căn bản một tay cũng có thể luân bạch bọn họ...

[phụ cận] Kim bố y: Mặc Quân đại thần, bọn ta đang đuổi giết phản đồ, xin không nhúng tay vào.

[phụ cận] Cưỡi ruồi du ngoạn: Tên nhân yêu vô sỉ Ta là manh muội muội, có giỏi thì đừng chui rúc trong đó, mau ra đây giải quyết!

Ta là manh muội muội dáng vẻ điếc ko sợ súng, cười mỉa một tiếng nói vọng ra.

[phụ cận] Ta là manh muội muội: xuỳ, lí do chính đuổi giết ta không phải vì ta không nhận cầu hôn của phó bang chủ đấy chứ? Đừng nói phản đồ, Bách linh chi thảo là của ta, không phải do đi bang chiến mà có, ta muốn cho ai thì cho, làm gì thì làm, chẳng việc gì phải chế thuốc cống hiến cho các người cả!

Trầm Tử Quân nhíu mày ngồi thẳng lưng nhìn màn hình. Bách linh chi thảo... Cái tên rất quen.

Hình như chính là cọng cỏ cô đã tiện tay ném cho cô ta nhỉ?

Đó là phần thưởng khi làm cái nhiệm vụ cấp 90 kia nhận được, chức nghiệp của cô không phải thầy thuốc, trên cơ bản cũng không biết để làm gì. Vốn cô định đem về tống vào kho hàng bang phái, nhưng lúc đó thấy Ta là manh muội muội đi theo cô cũng chả sung sướng gì, nhiệm vụ là cô nhận nên cô ấy không được phân gì cả, lại thêm manh muội cũng là thấy thuốc nên Trầm Tử Quân liền giao dịch cho cô ấy luôn.

Có vẻ là cọng cỏ quý hiếm đó gây hoạ rồi.

Nhưng mà, Trầm Tử Quân hứng thú nhìn nữ y xinh xắn đang chui ở một cái vách trong hang, hai tay bám chặt lấy tường, một cái chân còn hươ hươ ngoài không khí.

Nhìn qua giống như con thằn lằn vậy.

Lời này của Ta là manh muội muội một là có ý nói rõ mọi chuyện với bốn người các cô, lấy hảo cảm. Hai là nhắc tới Bách linh chi thảo, tăng khả năng để người đã tặng nó cho cô ấy là Trầm Tử Quân sẽ ra mặt bảo vệ. Ba....thực ra là muốn chửi mấy người kia cho sướng miệng đi (╰_╯)#

Thật đúng là tiểu cô nương mồm mép sắc bén nha.



Có điều, đúng là cô gái nhỏ này thành công rồi. Không nói cọng cỏ kia là cô tặng, mà quả thực Trầm Tử Quân hứng thú với con thằn lằn áo xanh đang dính chặt lấy vách đá sau lưng cô rồi.

Nhưng mà, ngồi đối diện màn hình, Trầm Tử Quân tà ác nhếch môi cười.

Tiểu thầy thuốc nhanh mồm nhanh miệng này cũng dám đặt chủ ý lên cô à.

Bên kia màn hình, một người nhàm chán nhìn nhân vật của mình bày ra tư thế khó coi trên vách đá, chợt hắt hơi một cái. Quái...?

[tổ đội] Mặc Quân: Ta chỉ thích soái ca, lát nữa manh muội gần hết máu thì vào buff máu cho cô ấy nhé. Đừng thêm nhiều, một nửa cột máu là đủ rồi. Buff máu xong lại chạy ra xa xa biết không.

[tổ đội] Ta chỉ thích soái ca: nha? Mặc Quân đại thần người định chơi gì thế? Có vẻ vui nha~

[tổ đội] Ta chỉ thích soái ca: nhưng mà, hình như là bọn người ngoài kia không đúng mà~ Mặc soái ca người định giết cô nương ấy sao 囧

[tổ đội] Mặc Quân: theo lời ta là tốt rồi. Nhớ buff máu xong chạy ra xa.

[tổ đội] Ta chỉ thích soái ca: *biểu tượng thẹn thùng* tất nhiên nếu Mặc Quân muốn, người ta đều theo ngươi.....

[tổ đội] Sói xám muốn ăn thịt cừu: *biểu tượng toát mồ hôi*

[tổ đội] Lưu Yên Thuỷ Nguyệt: *biểu tượng toát mồ hôi*

[tổ đội] Ta chỉ thích soái ca: *biểu tượng che mặt chớp chớp mắt* ai nha, ngượng ngùng a~

Trầm Tử Quân trực tiếp trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ăn Sạch Đại Thần Cường Hãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook