Chương 12
Lam Diệp
22/08/2016
Tiêu Sơ Mạc đang chán nản lườm màn hình, thấy Mặc Quân mở miệng liền nhếch lông mày.
Mặc Quân này mặc dù tâm lí hơi biến thái, xu hướng S*, nhưng mà ôm chân hắn có vẻ cũng không tồi lắm đâu?
S*: là S trong SM, người có chứng cuồng ngược người khác.
Mặc Quân nói vậy, tức là đã ra mặt cho Ta là manh muội muội. Nếu là kẻ thức thời, bốn người kia nên biết ý mà rút lui, dù gì cũng không thể lấy trứng chọi đá.
Tuy nhiên đôi khi có một số người nào đó tâm tính chưa rèn luyện kĩ. Hiển nhiên Cưỡi ruồi du ngoạn chính là kẻ đó.
Nên hắn liền...xông vào tấn công Ta là manh muội muội.
Rẹt!
Tên đã lên dây, lần này là bắn sượt qua tay áo Cưỡi ruồi. Mảnh áo màu xanh rách toạc, theo mũi tên lao đi. Chạm vào vách hang động liền rơi xuống.
Mà Cưỡi ruồi du ngoạn còn đang giơ tay chuẩn bị phù chú nguyền rủa, hiện tại đứng im lìm.
Có vẻ người sau màn hình kia chưa kịp hồi phục tinh thần...
Ba đồng bạn của hắn cũng không kịp phản ứng, mắt trông Cưỡi ruồi xông lên, chưa kịp định thần đã thấy hắn suýt bị bắn về điểm hồi sinh.
Tại sao không ai nói Mặc Quân còn có chức nghiệp cung thủ khủng bố như vậy? Không phải bình thường hắn dùng kiếm cận chiến sao?
Rõ ràng cả bốn đều thấy được thực lực chênh lệch, trù trừ một chút rồi buông mấy câu chửi rủa manh muội muội, sau đó rút lui.
Trưởng lão Mặc Quân của bang Lạc Thần, vốn là một trong ba người không thể chọc.
Mặc Quân mắt lạnh nhìn bốn người rời đi. Rõ ràng tên Cưỡi ruồi du ngoạn kia không cam lòng, còn dám quay lại trừng. Bình thường cô làm chuyện gì cũng để lại một đường lui, nếu còn không biết điều, đừng trách...
Quay đầu lại nhìn Ta là manh muội muội, trên đầu còn có tên bang phái "Anh hào tụ hội", cái tên rất không sáng tạo.
Chắc chỉ chút nữa là bị đá đít đuổi đi thôi, Trầm Tử Quân nhếch môi. Ta là manh muội muội ủ rũ nhếch nhác đứng ở góc hang, giờ này đang lén lén lút lút lột da mấy con boss.
Bình thường da boss bán cũng được chút tiền, nhưng mà công sức bỏ ra cày chức nghiệp thợ săn để có thể lột da cũng chẳng mấy người cày.
Không nghĩ một nhân vật thầy thuốc, chức nghiệp phụ lại là thợ săn, một tay cầm rìu to khủng bố lại chỉ có thể chặt cây, công kích rất ngắn, một tay lại cầm đoản đao lột da thú.
Mất mĩ quan.
Trầm Tử Quân ghét bỏ nhìn cái rìu to bổ chảng, nhìn bề ngoài cô rất nghiêm túc, thực chất nội tâm vừa xấu xa biến thái cuồng S, vừa có bệnh thích những thứ dễ thương, còn có tật làm nũng kinh hoàng...
Tất nhiên không mấy ai biết.
Ta là manh muội muội lủi thủi đứng trong hang, phát vài cái mật ngữ cảm ơn cho Mặc Quân đều không được đáp lại, cúi mặt buồn bực rất có tư thái một tiểu tức phụ. Thực ra là đang lặng lẽ thu da boss vào túi đồ.
Nói đùa, da của quái cũng là tiền cả đó!
Quả nhiên một lúc sau, thế giới thông báo bang phái Anh hào tụ hội khai trừ Ta là manh muội muội, còn phát lệnh cho người trong bang đuổi giết.
Thẹn quá thành giận? Nghĩ Mặc Quân chỉ là nhất thời không vừa mắt bốn đánh một nên đưa tay giúp, sẽ không thực sự để trong lòng?
Kì thực Trầm Tử Quân không bao giờ là kẻ thấy bất bình rút đao tương trợ. Cho dù cực bao che khuyết điểm, nhưng chỉ với người quen mà thôi, bình thường đều bày ra vẻ sống chết mặc bay.
Trừ Lạc Thần tháng bảy và Minh Dạ là hai người bạn thân ngoài đời của Trầm Tử Quân, thì đôi vợ chồng Sói xám và Cừu non là hai người hiểu rõ tính cách của sư phụ nhà mình nhất.
Lúc này Sói xám muốn ăn thịt cừu là kẻ biết rõ tình hình, trông thấy tin phát trên thế giới liền cười nhạt. Nhân yêu, phản đồ. Nhân yêu là tội danh? Phản đồ vì không chịu cống hiến vật quý hiếm cho bang hội? Thật đúng là không ra gì.
Hẳn là sư phụ nhà mình sẽ ra mặt thôi? Hiếm khi thấy người chịu để ý một người ngoài bang như vậy. Bang Lạc Thần chỉ có khoảng bốn năm chục người, nhưng thực lực mỗi người đều kinh thiên, mà mỗi người sùng bái nhất không phải là bang chủ Lạc Thần tháng bảy, cũng không phải phó bang Minh Dạ, mà là sư phụ hắn.
Một phần cũng là vì tính cách cực kì bao che khuyết điểm của sư phụ hắn nha... Có sư phụ ra mặt, chắc chắn nữ y nhỏ bé đáng thương kia sẽ không có chuyện gì đâu~
Quả nhiên...
[Thế giới] Mặc Quân: Ta là manh muội muội là người của bang Lạc Thần, kẻ nào đụng tới thành viên của Lạc Thần là khiêu chiến ta. Pk phân cao thấp.
Ách? Tiêu Sơ Mạc hắn thấy danh hiệu Anh hùng tụ hội màu bạc trên đầu biến mất, nhưng cộng thêm cả cặp kính nữa là bốn con mắt, cũng không thấy mình khi nào vào bang Lạc Thần nha?
Đúng lúc, hệ thống nhảy ra một mật ngữ.
[mật ngữ] Mặc Quân: Ngươi có muốn vào Lạc Thần không, dù gì giờ cũng không nhà cửa. Ta vừa mở chức năng cho phép gia nhập, ngươi nhập ID bang là 3, xin vào bang đi. Ta duyệt cho.
Cường thế như vậy?
[mật ngữ] Ta là manh muội muội: ách, cái kia...ta có thể hỏi tại sao ư?
[mật ngữ] Mặc Quân: à... Vừa lúc bang ta thiếu một người có kĩ năng sinh hoạt là nấu ăn...
TMD, có quỷ, tại sao hắn ta biết kĩ năng sinh hoạt của người khác được?
[mật ngữ] Mặc Quân: hơn nữa, nhìn một nữ y nhỏ bé vác cái rìu đi bổ củi cũng rất vui mắt ta.
Manh muội muội lệ nóng doanh tròng...
Mặc Quân này mặc dù tâm lí hơi biến thái, xu hướng S*, nhưng mà ôm chân hắn có vẻ cũng không tồi lắm đâu?
S*: là S trong SM, người có chứng cuồng ngược người khác.
Mặc Quân nói vậy, tức là đã ra mặt cho Ta là manh muội muội. Nếu là kẻ thức thời, bốn người kia nên biết ý mà rút lui, dù gì cũng không thể lấy trứng chọi đá.
Tuy nhiên đôi khi có một số người nào đó tâm tính chưa rèn luyện kĩ. Hiển nhiên Cưỡi ruồi du ngoạn chính là kẻ đó.
Nên hắn liền...xông vào tấn công Ta là manh muội muội.
Rẹt!
Tên đã lên dây, lần này là bắn sượt qua tay áo Cưỡi ruồi. Mảnh áo màu xanh rách toạc, theo mũi tên lao đi. Chạm vào vách hang động liền rơi xuống.
Mà Cưỡi ruồi du ngoạn còn đang giơ tay chuẩn bị phù chú nguyền rủa, hiện tại đứng im lìm.
Có vẻ người sau màn hình kia chưa kịp hồi phục tinh thần...
Ba đồng bạn của hắn cũng không kịp phản ứng, mắt trông Cưỡi ruồi xông lên, chưa kịp định thần đã thấy hắn suýt bị bắn về điểm hồi sinh.
Tại sao không ai nói Mặc Quân còn có chức nghiệp cung thủ khủng bố như vậy? Không phải bình thường hắn dùng kiếm cận chiến sao?
Rõ ràng cả bốn đều thấy được thực lực chênh lệch, trù trừ một chút rồi buông mấy câu chửi rủa manh muội muội, sau đó rút lui.
Trưởng lão Mặc Quân của bang Lạc Thần, vốn là một trong ba người không thể chọc.
Mặc Quân mắt lạnh nhìn bốn người rời đi. Rõ ràng tên Cưỡi ruồi du ngoạn kia không cam lòng, còn dám quay lại trừng. Bình thường cô làm chuyện gì cũng để lại một đường lui, nếu còn không biết điều, đừng trách...
Quay đầu lại nhìn Ta là manh muội muội, trên đầu còn có tên bang phái "Anh hào tụ hội", cái tên rất không sáng tạo.
Chắc chỉ chút nữa là bị đá đít đuổi đi thôi, Trầm Tử Quân nhếch môi. Ta là manh muội muội ủ rũ nhếch nhác đứng ở góc hang, giờ này đang lén lén lút lút lột da mấy con boss.
Bình thường da boss bán cũng được chút tiền, nhưng mà công sức bỏ ra cày chức nghiệp thợ săn để có thể lột da cũng chẳng mấy người cày.
Không nghĩ một nhân vật thầy thuốc, chức nghiệp phụ lại là thợ săn, một tay cầm rìu to khủng bố lại chỉ có thể chặt cây, công kích rất ngắn, một tay lại cầm đoản đao lột da thú.
Mất mĩ quan.
Trầm Tử Quân ghét bỏ nhìn cái rìu to bổ chảng, nhìn bề ngoài cô rất nghiêm túc, thực chất nội tâm vừa xấu xa biến thái cuồng S, vừa có bệnh thích những thứ dễ thương, còn có tật làm nũng kinh hoàng...
Tất nhiên không mấy ai biết.
Ta là manh muội muội lủi thủi đứng trong hang, phát vài cái mật ngữ cảm ơn cho Mặc Quân đều không được đáp lại, cúi mặt buồn bực rất có tư thái một tiểu tức phụ. Thực ra là đang lặng lẽ thu da boss vào túi đồ.
Nói đùa, da của quái cũng là tiền cả đó!
Quả nhiên một lúc sau, thế giới thông báo bang phái Anh hào tụ hội khai trừ Ta là manh muội muội, còn phát lệnh cho người trong bang đuổi giết.
Thẹn quá thành giận? Nghĩ Mặc Quân chỉ là nhất thời không vừa mắt bốn đánh một nên đưa tay giúp, sẽ không thực sự để trong lòng?
Kì thực Trầm Tử Quân không bao giờ là kẻ thấy bất bình rút đao tương trợ. Cho dù cực bao che khuyết điểm, nhưng chỉ với người quen mà thôi, bình thường đều bày ra vẻ sống chết mặc bay.
Trừ Lạc Thần tháng bảy và Minh Dạ là hai người bạn thân ngoài đời của Trầm Tử Quân, thì đôi vợ chồng Sói xám và Cừu non là hai người hiểu rõ tính cách của sư phụ nhà mình nhất.
Lúc này Sói xám muốn ăn thịt cừu là kẻ biết rõ tình hình, trông thấy tin phát trên thế giới liền cười nhạt. Nhân yêu, phản đồ. Nhân yêu là tội danh? Phản đồ vì không chịu cống hiến vật quý hiếm cho bang hội? Thật đúng là không ra gì.
Hẳn là sư phụ nhà mình sẽ ra mặt thôi? Hiếm khi thấy người chịu để ý một người ngoài bang như vậy. Bang Lạc Thần chỉ có khoảng bốn năm chục người, nhưng thực lực mỗi người đều kinh thiên, mà mỗi người sùng bái nhất không phải là bang chủ Lạc Thần tháng bảy, cũng không phải phó bang Minh Dạ, mà là sư phụ hắn.
Một phần cũng là vì tính cách cực kì bao che khuyết điểm của sư phụ hắn nha... Có sư phụ ra mặt, chắc chắn nữ y nhỏ bé đáng thương kia sẽ không có chuyện gì đâu~
Quả nhiên...
[Thế giới] Mặc Quân: Ta là manh muội muội là người của bang Lạc Thần, kẻ nào đụng tới thành viên của Lạc Thần là khiêu chiến ta. Pk phân cao thấp.
Ách? Tiêu Sơ Mạc hắn thấy danh hiệu Anh hùng tụ hội màu bạc trên đầu biến mất, nhưng cộng thêm cả cặp kính nữa là bốn con mắt, cũng không thấy mình khi nào vào bang Lạc Thần nha?
Đúng lúc, hệ thống nhảy ra một mật ngữ.
[mật ngữ] Mặc Quân: Ngươi có muốn vào Lạc Thần không, dù gì giờ cũng không nhà cửa. Ta vừa mở chức năng cho phép gia nhập, ngươi nhập ID bang là 3, xin vào bang đi. Ta duyệt cho.
Cường thế như vậy?
[mật ngữ] Ta là manh muội muội: ách, cái kia...ta có thể hỏi tại sao ư?
[mật ngữ] Mặc Quân: à... Vừa lúc bang ta thiếu một người có kĩ năng sinh hoạt là nấu ăn...
TMD, có quỷ, tại sao hắn ta biết kĩ năng sinh hoạt của người khác được?
[mật ngữ] Mặc Quân: hơn nữa, nhìn một nữ y nhỏ bé vác cái rìu đi bổ củi cũng rất vui mắt ta.
Manh muội muội lệ nóng doanh tròng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.