Chương 3
An Tổ Đề
18/01/2017
Rời nhà trốn đi?
"Tại sao?" Tần Hàm hỏi.
Uông Ngạo Quần trầm mặc không nói.
Đôi mày rặm nhíu lại, ánh mắt lộ ra một cỗ u buồn, môi mỏng nhếch lên, giống như đang cố gắng kiềm nén cái gì đó làm anh không muốn nhớ lại.
Theo logic đồng thoại trong đầu Tần Hàm, cô đoán vị soái ca này hẳn là xuất thân nhà có tiền, hơn nữa anh nhất định có huyết thống người nước ngoài. Nhưng anh nói anh là người Đài Loan, cho nên vô cùng có khả năng ba anh là một người đàn ông phong lưu bao dưỡng phụ nữ ngoại quốc rồi sinh ra anh, mới có thể không có địa vị gì trong gia đình. Ngay cả rời nhà trốn đi cũng không có nửa xu có thể mang đi, chỉ có thể dùng thủy tinh vô giá trị trên đồ trang sức của anh.
Hoàn cảnh trong nhà Uông Ngạo Quần nhất định so với cô bé lọ lem còn đáng thương hơn.
Thiếu gia đi bụi đáng thương…… Tầm Hàm nhìn chằm chằm anh, đôi mắt ngập nước lập tức nổi lên một chút đồng tình.
Không phát hiện tưởng tượng sâu rộng của Tần Hàm, Uông Ngạo Quần nghĩ đến tiếng nhạc phiêu đãng trong không khí sán nay, trong phút chốc anh có loại suy nghĩ xúc động muốn nhảy cửa sổ chạy trốn.
Nhà họ Uông là gia đình nghệ thuật, từ già đến trẻ, đều có địa vị hết sức quan trọng trong giới âm nhạc quốc tế.
Thân là con trai độc nhất của nhà họ Uông, càng mang theo hy vọng của mọi người mà sinh ra, lớn lên.
Từ nhỏ, bên cạnh anh đều xoay quanh các loại dụng cụ nhạc khí. Ba Uông lại từ trong số đó tìm ra nhạc khí anh cực kỳ có thiên phú, tích cực bồi dưỡng, xây dựng cơ sở để năm mười lăm tuổi anh liền trở thành người chơi piano nổi danh quốc tế.
Bởi vì gia thế bối cảnh như vậy, Uông Ngạo Quần có thể nói là lớn lên trong hoàn cảnh không có tuổi thơ.
Uông Ngạo Quần không thể làm vận động gì có khả năng làm bị thương đến ngón tay, tan học về nhà xong thì chính là luyện đàn rồi tiếp tục luyện đàn.
Năm mười bốn tuổi, anh ra nước ngoài đi du học học viện âm nhạc nổi danh nhất, ba mẹ Uông cũng theo bên người. Hơn nữa anh thường đi khắp các quốc gia biễu diễn, cho nên anh gần như không có bạn bè.
Ấn tượng sâu nhất chính là thời gian anh đi học ở Đài Loan, bởi vì vóc người anh cao lớn hơn so với bạn cùng tuổi. *Dien{#}Đan>”
"Tại sao?" Tần Hàm hỏi.
Uông Ngạo Quần trầm mặc không nói.
Đôi mày rặm nhíu lại, ánh mắt lộ ra một cỗ u buồn, môi mỏng nhếch lên, giống như đang cố gắng kiềm nén cái gì đó làm anh không muốn nhớ lại.
Theo logic đồng thoại trong đầu Tần Hàm, cô đoán vị soái ca này hẳn là xuất thân nhà có tiền, hơn nữa anh nhất định có huyết thống người nước ngoài. Nhưng anh nói anh là người Đài Loan, cho nên vô cùng có khả năng ba anh là một người đàn ông phong lưu bao dưỡng phụ nữ ngoại quốc rồi sinh ra anh, mới có thể không có địa vị gì trong gia đình. Ngay cả rời nhà trốn đi cũng không có nửa xu có thể mang đi, chỉ có thể dùng thủy tinh vô giá trị trên đồ trang sức của anh.
Hoàn cảnh trong nhà Uông Ngạo Quần nhất định so với cô bé lọ lem còn đáng thương hơn.
Thiếu gia đi bụi đáng thương…… Tầm Hàm nhìn chằm chằm anh, đôi mắt ngập nước lập tức nổi lên một chút đồng tình.
Không phát hiện tưởng tượng sâu rộng của Tần Hàm, Uông Ngạo Quần nghĩ đến tiếng nhạc phiêu đãng trong không khí sán nay, trong phút chốc anh có loại suy nghĩ xúc động muốn nhảy cửa sổ chạy trốn.
Nhà họ Uông là gia đình nghệ thuật, từ già đến trẻ, đều có địa vị hết sức quan trọng trong giới âm nhạc quốc tế.
Thân là con trai độc nhất của nhà họ Uông, càng mang theo hy vọng của mọi người mà sinh ra, lớn lên.
Từ nhỏ, bên cạnh anh đều xoay quanh các loại dụng cụ nhạc khí. Ba Uông lại từ trong số đó tìm ra nhạc khí anh cực kỳ có thiên phú, tích cực bồi dưỡng, xây dựng cơ sở để năm mười lăm tuổi anh liền trở thành người chơi piano nổi danh quốc tế.
Bởi vì gia thế bối cảnh như vậy, Uông Ngạo Quần có thể nói là lớn lên trong hoàn cảnh không có tuổi thơ.
Uông Ngạo Quần không thể làm vận động gì có khả năng làm bị thương đến ngón tay, tan học về nhà xong thì chính là luyện đàn rồi tiếp tục luyện đàn.
Năm mười bốn tuổi, anh ra nước ngoài đi du học học viện âm nhạc nổi danh nhất, ba mẹ Uông cũng theo bên người. Hơn nữa anh thường đi khắp các quốc gia biễu diễn, cho nên anh gần như không có bạn bè.
Ấn tượng sâu nhất chính là thời gian anh đi học ở Đài Loan, bởi vì vóc người anh cao lớn hơn so với bạn cùng tuổi. *Dien{#}Đan>”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.