Chương 5: Chương 3.1
An Tổ Đề
21/01/2017
Môi của cô rất ngọt, khó trách đồ ăn khó nuốt đến trong miệng cô lại trở thành món ngon mỹ vị.
Uông Ngạo Quần cẩn thận nhấm nháp môi thơm ngọt của cô, đầu lưỡi ấm nóng thăm dò vào trong miệng, lưỡi cô ngượng ngùng cứng ngắc, đôi môi mềm mại, đỏ mọng.
Tần Hàm dùng sức nhắm nghiền hai mắt, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hai tay cô giống như bươm bướm sa ngã, không ngừng quơ lắc lung tung. Cô khẩn trương há miệng muốn hít lấy không khí tươi mới, làm đầu óc hỗn loạn bình tĩnh lại, nhưng lại cho anh cơ hội công thành chiếm đất.
Lúc lửa nóng của anh đụng chạm đến cô, một dòng điện kỳ lạ vọt qua, làm đầu lưỡi cô tê rần, cũng làm ý thức cô trở nên mơ hồ.
Môi lưỡi cô sinh ra khát vọng, khẩn cấp đáp lại nụ hôn của anh, hai tay giống như bươm bướm sa ngã chậm rãi thu lại, bị anh bắt lấy, mười ngón đan chặt.
Không biết qua bao lâu, Uông Ngạo Quần buông Tần Hàm ra.
Tần Hàm chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt chứa ý cười của anh nhìn thấy bản thân ý loạn tình mê, hai gò má cũng ửng đỏ.
Cô thẹn thùng khẽ kêu một tiếng, cuống quít bò xuống giường.
Trong lúc đang bò xuống, cô không quên rút lấy bản vẽ của mình, giống như vịt con bị chó đuổi chạy trốn đến trước giá sách, nhét bản vẽ vào trong sách.
Tiếng nhịp tim đập thình thịch rất lớn, gần như muốn phá lồng ngực mà ra.
Cô hốt hoảng tìm việc làm, tránh cho trực tiếp đối mặt vẻ không nỡ từ bỏ giờ phút này.
“Anh….. Đồ ăn vặt của anh đã chia xong rồi.”
Tần Hàm cũng không quản cái nào là bản thân mua, cái nào là Uông Ngạo Quần chọn, cố nhét hết vào trong túi ni lông, đưa cái túi nặng trịch đến trước mặt anh.
"Cám ơn." Uông Ngạo Quần tiếp nhận, bỏ qua một bên.
Giường dưới thân mặc dù cứng rắn, nhưng so với công viên lạnh như băng thì thật sự là tốt hơn rất nhiều. Vừa ấm vù vù, vừa có chăn bông, bốn phía còn có vách tường cứng rắn che gió che mưa. Tuy rằng không vừa lòng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể trở thành chỗ cư trú.
Anh không muốn về nhà, cũng không muốn trở lại công viên ngủ. Huống chi nơi này còn có một cô gái đáng yêu, một tiểu mỹ nhân làm cho anh nhìn thấy trong lòng liền vui vẻ.
"Cái đó. . . . . ." Anh không đi sao? “Anh…. Lát nữa anh muốn đi đâu?”
Uông Ngạo Quần lắc đầu.
Không biết muốn đi đâu sao? Đúng rồi, anh nói anh rời nhà trốn đi.
Trên người anh không có tiền, lại không biết muốn đi nơi nào. Vậy……vậy….. lồng ngực Tần Hàm nhảy mạnh, tại thời điểm này, trong lòng cô thế nhưng hiện lên ý tưởng anh có thể ở tạm nơi này.
Cô đang nghĩ cái gì? Miệng Tần Hàm mở rộng, không dám tin lùi lại hai bước.
Cô chỉ mới quen biết soái ca siêu cấp này có hai tiếng đồng hồ, lại cho anh vào nhà dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả, rất là nguy hiểm, huống chi….. Huống chi vừa rồi anh còn hôn cô. Có thể thấy được anh không chỉ là soái ca siêu cấp, mà có là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng. . . . . . Tần Hàm len lén giương mắt nhìn anh. Anh thật sự làm cho người ta thèm nhỏ dãi……
Trời ạ! Cô vậy mà lại dùng ba chữ “thèm nhỏ dãi”, cô thật sự là bị ô nhiễm, đã không thể trở về con người ngây thơ chất phác lúc trước. Hu hu hu……
Cô đang làm gì thế? Uông Ngạo Quần rất hứng thú nhìn chăm chú vào biểu cảm thay đổi liên tục của cô.
Cô thật sự là một cô gái thú vị. Vóc người tinh tế nho bé giống như vũ công múa ballet, biểu cảm trên gương mặt lại liên tục thay đổi giống như diễn viên kịch. Anh nghĩ sống cùng với cô nhất định sẽ không nhàm chán.
"Anh rời nhà trốn đi, cũng không nghĩ muốn đi đâu sao?"
Uông Ngạo Quần lại lắc đầu.
Người này làm việc thật là không có kế hoạch, muốn rời nhà trốn đi liền rời nhà trốn đi, tiền cũng không mang, mục đích cũng không có nghĩ……
Nói không chừng tiền của anh đều bị mẹ kế giữ, mới có thể ngay cả một xu cũng không có!
"Vậy buổi tối anh muốn đi đâu?” Tần Hàm hỏi tiếp.
Mùa đông vừa qua khỏi, ban ngày mặc dù ấm áp, nhưng nhiệt độ buổi tối lại chênh lệch rất lớn, vẫn có thể sẽ đông lạnh một người thanh niên.
"Tôi mới vừa quyết định."
Tần Hàm mở to mắt chờ đợi câu tiếp theo.
Cô thoạt nhìn giống như nai con bambi, Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn rất thích hợp với đôi mắt vừa to vừa đen. Đôi mắt ngấn nước làm cho người ta nghĩ muốn ôm cô vào lòng.
Cõi đời này sao lại có vật nhỏ đáng yêu như vậy?
Uông Ngạo Quần rất có hứng thú quan sát kỹ.
Bộ dáng của anh thật sự cực kỳ đẹp trai!
Mắt này, mũi này, môi này, còn có dáng người cân đối….. Căn bản chính là hoàng tử dưới ngòi bút của họa sĩ!
Tần Hàm dùng sức hít một hơi, tránh cho nước miếng chảy xuống theo khóe miệng.
"Quyết định gì?" Cô cố gắng thả lỏng khóe miệng, để cho bản thân không nhìn giống cô gái háo sắc.
"Tôi muốn ở lại đây.” Anh nằm ngửa nhìn lên trần nhà.
Phía trên giống như có vết máu của con muỗi sau khi bị đánh chết lưu lại…. Nhưng mà anh có thể làm như không thấy. Anh buông lỏng hai mắt.
“A……” Tần Hàm cả kinh “Ở lại…… chỗ này?”
Chỗ này là chỗ nào? Không phải là nói nhà cô chứ?
"Ừm!"
Uông Ngạo Quần trở mình, gương mặt đẹp trai liền cách cô trong gang tấc.
Mặt của anh dựa vào rất gần cô, làm cho cô cảm thấy hô hấp khó khăn.
Tần Hàm ôm ngực, hơi lùi về sau một chút, mới có thể quay đầu lại nhìn thẳng anh.
"Nơi này. . . . . . Nơi này là chỗ tôi ở.” Cô đang nói ngốc cái gì?
"Tôi biết.” Anh nhìn một lượt khắp người cô, rồi mới giống như bừng tỉnh đại ngộ, lôi một sợi dây chuyền từ trên cổ ra, cởi móc, đặt vào trong lòng bàn tay, hiện ra dưới mí mắt cô.
"Cái gì?" Anh lại lấy ra một sợi dây chuyền là có ý muốn làm gì?
Đó là một sợi dây chuyền có kiểu dáng đặc biệt. Cô đoán là dây chuyền mạ bạc..... Ba sợi xích thật mỏng quấn quanh thành một cái, giống như là đoạn tình cảm khúc mắc không rõ, làm cách nào cũng không tháo ra được.
"Đây gọi là…..” Uông Ngạo Quần suy nghĩ một lát “Rent?”
"……”
"Rent?" Tần Hàm trừng mắt nhìn, "Tiền thuê phòng?"
"Đúng!" Anh vui vẻ chỉ vào chóp mũi cô "Tiền thuê phòng!"
Không thể nào, anh muốn cùng cô thuê căn phòng này?
Tay cô lần nữa ôm ngực, nắm chặt lấy quần áo.
Cô cảm thấy thật kinh khủng.
Làm cho cô có cảm giác như vậy không phải vì soái ca tính toán không đi, mà là trong lòng cô thế nhưng khi nghe đến quyết định của anh, lại nổi lên một tia vui sướng.
Đây là tình huống gì? Cô hoàn toàn bị sắc đẹp cấp hồ ly mê đảo sao?
"Cho em!" Uông Ngạo Quần cứng rắn nhét sợi dây chuyền vào tay cô, đại biểu giao dịch thành công.
Anh vui vẻ nhảy xuống giường ngồi bên cạnh cô, tùy tay lấy một bịch snack trong túi ni lông ra, dùng động tác cực kỳ thô lỗ, hoàn toàn không phù hợp với khí chất tao nhã của anh mở bịch snack ra, một bên sung sướng nhai đồ ăn vặt.
"Hương vị rất đặc biệt!" Anh vui vẻ nói.
Không đặc biệt ăn ngon, nhưng mà ….. Ừ….. Làm cho anh không thể dừng tay được, một miếng tiếng một miếng ăn.
Cúi đầu nhìn sợi dây chuyền mạ bạc có giá trị không tới hai mươi đồng, Tần Hàm lại lấy chiếc nhẫn thủy tinh từ trong túi xách ra, suy nghĩ đem bán đấu giá hai món đồ này, có thể bán được năm trăm đồng hay không?
Chiếc nhẫn này hẳn là được! Cô nghĩ. Mặc dù chất liệu bình thường, nhưng tạo hình rất đặc biệt, nói có không chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn có thể bán được giá tốt.
Cô liếc nhìn bịch snack trên tay anh.
Đừng nói là tiền thuê phòng, ngay cả tiền đống đồ ăn vặt này cũng không đủ……
A. . . . . . Cô là một tác giả chuyên vẽ truyện tranh ngây thơ, hàng tháng thu vào chỉ là mấy vạn đồng, cũng giống một nữ phú hào trong xã hội thượng lưu, chuẩn bị bao dưỡng một con chó sói hay sao?
"Tôi có ý kiến hay.” Uông Ngạo Quần mút mút đầu ngón tay dính đồ ăn vặt.
Tần Hàm trừng mắt nhìn hành động của anh, có một loại khát vọng anh đang liếm chính là ngón tay của mình.
Xong rồi xong rồi! Đầu óc cô bây giờ không khác gì là hồ dính……
Cô hư hỏng! Cô không còn cách cứu! Cô hoàn toàn sa vào bên trong sắc đẹp, không thể nào tự kiềm chế nữa.
Không phát hiện suy nghĩ phức tạp của cô, Uông Ngạo Quần cầm lấy chiếc nhẫn cùng sợi dây chuyền, xỏ chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền, sau đó đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.
"Xem ra cũng không tệ lắm." Uông Ngạo Quần nhếch môi nói.
Tay Tần Hàm vươn đến trên cổ, đầu ngón tay chạm vào bề mặt trơn nhẵn của chiếc nhẫn, lập tức có chủ ý.
Cô sẽ không bán hai món đồ trang sức này, đây chính là “quà tặng” đầu tiên anh đưa cho cô.
"Bây giờ em muốn làm gì?” Uông Ngạo Quần hỏi.
Anh nghiễm nhiên trở thành một trong những khách trọ trong phòng này rồi.
Tiểu mỹ nhân không có cự tuyệt yêu cầu của anh, cũng tiếp nhận phương thức giao dịch anh lấy đồ vật ra trao đổi, hiệp ước thuê phòng liền tính là đã thành lập rồi.
"Tôi muốn vẽ tranh.” Tần Hàm nhỏ giọng nói.
Lúc cô làm việc sợ nhất là có người ở bên cạnh.
Lần trước Biên Phiếm vì muốn nghe tiếng rên rĩ của con mèo cách vách mà chạy tới chỗ cô làm tổ mấy ngày. Chỉ cần cô mở máy tính làm viêc, Biên Phiếm giống như trinh thám im hơi lặng tiếng chạy đến sau lưng cô, nhìn lén cô làm việc.
Cô luôn luôn mẫn cảm với sự gần gũi của người khác. Biên Phiếm chưa bao giờ từng thành công, nhưng cũng bởi vì vậy, mấy ngày nay cô bị người quấy rầy mà khiến cho tiến độ công việc chập chạp không tiến triển.
Uông Ngạo Quần rất là có hứng thú muốn biết cô đang vẽ cái gì, nhưng giờ phút này, chiếm cứ đầu óc anh là cơn buồn ngủ nồng đậm.
Ngày hôm qua ở trong công viên căn bản không cách nào ngủ ngon, không có bệnh chết coi như trong cái rủi có cái may. Bây giờ không chỉ đã lấp đầy bụng, còn có chỗ che mưa che gió, anh thật là muốn ngủ ngon một giấc, ba ngày ba đêm không rời giường.
"Vậy em làm việc của em đi.” Anh vò bịch snack đã ăn xong thành một cục, chuẩn xác ném vào thùng rác. “Tôi muốn đi ngủ.”
Nói xong, Uông Ngạo Quần giống như một con mèo trèo lên giường, điều chỉnh tốt độ cao của gối đầu, kéo chăn lên, thoáng chốc liền nghiêng đầu ngủ.
Bản lãnh nhanh chóng đi vào giấc ngủ của anh làm cho cô khâm phục. Nhưng mà hấp dẫn tầm mắt cô nhất vẫn là dáng vẻ lúc ngủ của anh.
Khuôn mặt của anh rất tuấn tú, khí chất cao quý, dáng vẻ tao nhã. Mặc dù anh vô lại trở thành khách trọ hiện tại của cô, cũng đã hôn cô, cô vẫn cảm thấy có khoảng cách với anh. Nếu không phải anh chủ động, hoặc là do cô nhất thời xúc động, lúc lý trí còn tồn tại trong đầu, cô sẽ nghĩ bản thân cách anh một khoảng cách rất xa, dáng vẻ tôn kính như đang chiêm ngưỡng thần, ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm, dù là đầu ngón chân cũng tôn quý.
Gương mặt khi ngủ của anh vẫn rất tuấn tú, nhưng cảm giác cái khoảng cách kia lại biến mất.
Anh thoạt nhìn trở nên ngon miệng hơn, làm cho cô càng thêm thèm nhỏ dãi……
Tần Hàm quyến luyến nhìn khuôn mặt anh, suy nghĩ bên dưới lớp chăn là thân hình cao gầy, nhiệt độ phất qua mu bàn tay bóng loáng của anh.
Cô trở thành một kẻ biến thái rồi!
Tần Hàm kinh ngạc há mồm, giống như chạy nạn chạy đến một chỗ khác trong phòng, thở ra từng hồi một.
"Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức thị không…..” Hai tay cô tạo thành hình chữ thập, không ngừng thì thào lẩm bẩm niệm.
Cô muốn công việc! Công việc có thể quên sắc đẹp, công việc có thể làm cô trở nên bình thường.
Cô vội vã mở MAC ra, tay cầm chặt cây bút, dùng sức vẽ xuống.
Uông Ngạo Quần cẩn thận nhấm nháp môi thơm ngọt của cô, đầu lưỡi ấm nóng thăm dò vào trong miệng, lưỡi cô ngượng ngùng cứng ngắc, đôi môi mềm mại, đỏ mọng.
Tần Hàm dùng sức nhắm nghiền hai mắt, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hai tay cô giống như bươm bướm sa ngã, không ngừng quơ lắc lung tung. Cô khẩn trương há miệng muốn hít lấy không khí tươi mới, làm đầu óc hỗn loạn bình tĩnh lại, nhưng lại cho anh cơ hội công thành chiếm đất.
Lúc lửa nóng của anh đụng chạm đến cô, một dòng điện kỳ lạ vọt qua, làm đầu lưỡi cô tê rần, cũng làm ý thức cô trở nên mơ hồ.
Môi lưỡi cô sinh ra khát vọng, khẩn cấp đáp lại nụ hôn của anh, hai tay giống như bươm bướm sa ngã chậm rãi thu lại, bị anh bắt lấy, mười ngón đan chặt.
Không biết qua bao lâu, Uông Ngạo Quần buông Tần Hàm ra.
Tần Hàm chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt chứa ý cười của anh nhìn thấy bản thân ý loạn tình mê, hai gò má cũng ửng đỏ.
Cô thẹn thùng khẽ kêu một tiếng, cuống quít bò xuống giường.
Trong lúc đang bò xuống, cô không quên rút lấy bản vẽ của mình, giống như vịt con bị chó đuổi chạy trốn đến trước giá sách, nhét bản vẽ vào trong sách.
Tiếng nhịp tim đập thình thịch rất lớn, gần như muốn phá lồng ngực mà ra.
Cô hốt hoảng tìm việc làm, tránh cho trực tiếp đối mặt vẻ không nỡ từ bỏ giờ phút này.
“Anh….. Đồ ăn vặt của anh đã chia xong rồi.”
Tần Hàm cũng không quản cái nào là bản thân mua, cái nào là Uông Ngạo Quần chọn, cố nhét hết vào trong túi ni lông, đưa cái túi nặng trịch đến trước mặt anh.
"Cám ơn." Uông Ngạo Quần tiếp nhận, bỏ qua một bên.
Giường dưới thân mặc dù cứng rắn, nhưng so với công viên lạnh như băng thì thật sự là tốt hơn rất nhiều. Vừa ấm vù vù, vừa có chăn bông, bốn phía còn có vách tường cứng rắn che gió che mưa. Tuy rằng không vừa lòng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể trở thành chỗ cư trú.
Anh không muốn về nhà, cũng không muốn trở lại công viên ngủ. Huống chi nơi này còn có một cô gái đáng yêu, một tiểu mỹ nhân làm cho anh nhìn thấy trong lòng liền vui vẻ.
"Cái đó. . . . . ." Anh không đi sao? “Anh…. Lát nữa anh muốn đi đâu?”
Uông Ngạo Quần lắc đầu.
Không biết muốn đi đâu sao? Đúng rồi, anh nói anh rời nhà trốn đi.
Trên người anh không có tiền, lại không biết muốn đi nơi nào. Vậy……vậy….. lồng ngực Tần Hàm nhảy mạnh, tại thời điểm này, trong lòng cô thế nhưng hiện lên ý tưởng anh có thể ở tạm nơi này.
Cô đang nghĩ cái gì? Miệng Tần Hàm mở rộng, không dám tin lùi lại hai bước.
Cô chỉ mới quen biết soái ca siêu cấp này có hai tiếng đồng hồ, lại cho anh vào nhà dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả, rất là nguy hiểm, huống chi….. Huống chi vừa rồi anh còn hôn cô. Có thể thấy được anh không chỉ là soái ca siêu cấp, mà có là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng. . . . . . Tần Hàm len lén giương mắt nhìn anh. Anh thật sự làm cho người ta thèm nhỏ dãi……
Trời ạ! Cô vậy mà lại dùng ba chữ “thèm nhỏ dãi”, cô thật sự là bị ô nhiễm, đã không thể trở về con người ngây thơ chất phác lúc trước. Hu hu hu……
Cô đang làm gì thế? Uông Ngạo Quần rất hứng thú nhìn chăm chú vào biểu cảm thay đổi liên tục của cô.
Cô thật sự là một cô gái thú vị. Vóc người tinh tế nho bé giống như vũ công múa ballet, biểu cảm trên gương mặt lại liên tục thay đổi giống như diễn viên kịch. Anh nghĩ sống cùng với cô nhất định sẽ không nhàm chán.
"Anh rời nhà trốn đi, cũng không nghĩ muốn đi đâu sao?"
Uông Ngạo Quần lại lắc đầu.
Người này làm việc thật là không có kế hoạch, muốn rời nhà trốn đi liền rời nhà trốn đi, tiền cũng không mang, mục đích cũng không có nghĩ……
Nói không chừng tiền của anh đều bị mẹ kế giữ, mới có thể ngay cả một xu cũng không có!
"Vậy buổi tối anh muốn đi đâu?” Tần Hàm hỏi tiếp.
Mùa đông vừa qua khỏi, ban ngày mặc dù ấm áp, nhưng nhiệt độ buổi tối lại chênh lệch rất lớn, vẫn có thể sẽ đông lạnh một người thanh niên.
"Tôi mới vừa quyết định."
Tần Hàm mở to mắt chờ đợi câu tiếp theo.
Cô thoạt nhìn giống như nai con bambi, Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn rất thích hợp với đôi mắt vừa to vừa đen. Đôi mắt ngấn nước làm cho người ta nghĩ muốn ôm cô vào lòng.
Cõi đời này sao lại có vật nhỏ đáng yêu như vậy?
Uông Ngạo Quần rất có hứng thú quan sát kỹ.
Bộ dáng của anh thật sự cực kỳ đẹp trai!
Mắt này, mũi này, môi này, còn có dáng người cân đối….. Căn bản chính là hoàng tử dưới ngòi bút của họa sĩ!
Tần Hàm dùng sức hít một hơi, tránh cho nước miếng chảy xuống theo khóe miệng.
"Quyết định gì?" Cô cố gắng thả lỏng khóe miệng, để cho bản thân không nhìn giống cô gái háo sắc.
"Tôi muốn ở lại đây.” Anh nằm ngửa nhìn lên trần nhà.
Phía trên giống như có vết máu của con muỗi sau khi bị đánh chết lưu lại…. Nhưng mà anh có thể làm như không thấy. Anh buông lỏng hai mắt.
“A……” Tần Hàm cả kinh “Ở lại…… chỗ này?”
Chỗ này là chỗ nào? Không phải là nói nhà cô chứ?
"Ừm!"
Uông Ngạo Quần trở mình, gương mặt đẹp trai liền cách cô trong gang tấc.
Mặt của anh dựa vào rất gần cô, làm cho cô cảm thấy hô hấp khó khăn.
Tần Hàm ôm ngực, hơi lùi về sau một chút, mới có thể quay đầu lại nhìn thẳng anh.
"Nơi này. . . . . . Nơi này là chỗ tôi ở.” Cô đang nói ngốc cái gì?
"Tôi biết.” Anh nhìn một lượt khắp người cô, rồi mới giống như bừng tỉnh đại ngộ, lôi một sợi dây chuyền từ trên cổ ra, cởi móc, đặt vào trong lòng bàn tay, hiện ra dưới mí mắt cô.
"Cái gì?" Anh lại lấy ra một sợi dây chuyền là có ý muốn làm gì?
Đó là một sợi dây chuyền có kiểu dáng đặc biệt. Cô đoán là dây chuyền mạ bạc..... Ba sợi xích thật mỏng quấn quanh thành một cái, giống như là đoạn tình cảm khúc mắc không rõ, làm cách nào cũng không tháo ra được.
"Đây gọi là…..” Uông Ngạo Quần suy nghĩ một lát “Rent?”
"……”
"Rent?" Tần Hàm trừng mắt nhìn, "Tiền thuê phòng?"
"Đúng!" Anh vui vẻ chỉ vào chóp mũi cô "Tiền thuê phòng!"
Không thể nào, anh muốn cùng cô thuê căn phòng này?
Tay cô lần nữa ôm ngực, nắm chặt lấy quần áo.
Cô cảm thấy thật kinh khủng.
Làm cho cô có cảm giác như vậy không phải vì soái ca tính toán không đi, mà là trong lòng cô thế nhưng khi nghe đến quyết định của anh, lại nổi lên một tia vui sướng.
Đây là tình huống gì? Cô hoàn toàn bị sắc đẹp cấp hồ ly mê đảo sao?
"Cho em!" Uông Ngạo Quần cứng rắn nhét sợi dây chuyền vào tay cô, đại biểu giao dịch thành công.
Anh vui vẻ nhảy xuống giường ngồi bên cạnh cô, tùy tay lấy một bịch snack trong túi ni lông ra, dùng động tác cực kỳ thô lỗ, hoàn toàn không phù hợp với khí chất tao nhã của anh mở bịch snack ra, một bên sung sướng nhai đồ ăn vặt.
"Hương vị rất đặc biệt!" Anh vui vẻ nói.
Không đặc biệt ăn ngon, nhưng mà ….. Ừ….. Làm cho anh không thể dừng tay được, một miếng tiếng một miếng ăn.
Cúi đầu nhìn sợi dây chuyền mạ bạc có giá trị không tới hai mươi đồng, Tần Hàm lại lấy chiếc nhẫn thủy tinh từ trong túi xách ra, suy nghĩ đem bán đấu giá hai món đồ này, có thể bán được năm trăm đồng hay không?
Chiếc nhẫn này hẳn là được! Cô nghĩ. Mặc dù chất liệu bình thường, nhưng tạo hình rất đặc biệt, nói có không chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn có thể bán được giá tốt.
Cô liếc nhìn bịch snack trên tay anh.
Đừng nói là tiền thuê phòng, ngay cả tiền đống đồ ăn vặt này cũng không đủ……
A. . . . . . Cô là một tác giả chuyên vẽ truyện tranh ngây thơ, hàng tháng thu vào chỉ là mấy vạn đồng, cũng giống một nữ phú hào trong xã hội thượng lưu, chuẩn bị bao dưỡng một con chó sói hay sao?
"Tôi có ý kiến hay.” Uông Ngạo Quần mút mút đầu ngón tay dính đồ ăn vặt.
Tần Hàm trừng mắt nhìn hành động của anh, có một loại khát vọng anh đang liếm chính là ngón tay của mình.
Xong rồi xong rồi! Đầu óc cô bây giờ không khác gì là hồ dính……
Cô hư hỏng! Cô không còn cách cứu! Cô hoàn toàn sa vào bên trong sắc đẹp, không thể nào tự kiềm chế nữa.
Không phát hiện suy nghĩ phức tạp của cô, Uông Ngạo Quần cầm lấy chiếc nhẫn cùng sợi dây chuyền, xỏ chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền, sau đó đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.
"Xem ra cũng không tệ lắm." Uông Ngạo Quần nhếch môi nói.
Tay Tần Hàm vươn đến trên cổ, đầu ngón tay chạm vào bề mặt trơn nhẵn của chiếc nhẫn, lập tức có chủ ý.
Cô sẽ không bán hai món đồ trang sức này, đây chính là “quà tặng” đầu tiên anh đưa cho cô.
"Bây giờ em muốn làm gì?” Uông Ngạo Quần hỏi.
Anh nghiễm nhiên trở thành một trong những khách trọ trong phòng này rồi.
Tiểu mỹ nhân không có cự tuyệt yêu cầu của anh, cũng tiếp nhận phương thức giao dịch anh lấy đồ vật ra trao đổi, hiệp ước thuê phòng liền tính là đã thành lập rồi.
"Tôi muốn vẽ tranh.” Tần Hàm nhỏ giọng nói.
Lúc cô làm việc sợ nhất là có người ở bên cạnh.
Lần trước Biên Phiếm vì muốn nghe tiếng rên rĩ của con mèo cách vách mà chạy tới chỗ cô làm tổ mấy ngày. Chỉ cần cô mở máy tính làm viêc, Biên Phiếm giống như trinh thám im hơi lặng tiếng chạy đến sau lưng cô, nhìn lén cô làm việc.
Cô luôn luôn mẫn cảm với sự gần gũi của người khác. Biên Phiếm chưa bao giờ từng thành công, nhưng cũng bởi vì vậy, mấy ngày nay cô bị người quấy rầy mà khiến cho tiến độ công việc chập chạp không tiến triển.
Uông Ngạo Quần rất là có hứng thú muốn biết cô đang vẽ cái gì, nhưng giờ phút này, chiếm cứ đầu óc anh là cơn buồn ngủ nồng đậm.
Ngày hôm qua ở trong công viên căn bản không cách nào ngủ ngon, không có bệnh chết coi như trong cái rủi có cái may. Bây giờ không chỉ đã lấp đầy bụng, còn có chỗ che mưa che gió, anh thật là muốn ngủ ngon một giấc, ba ngày ba đêm không rời giường.
"Vậy em làm việc của em đi.” Anh vò bịch snack đã ăn xong thành một cục, chuẩn xác ném vào thùng rác. “Tôi muốn đi ngủ.”
Nói xong, Uông Ngạo Quần giống như một con mèo trèo lên giường, điều chỉnh tốt độ cao của gối đầu, kéo chăn lên, thoáng chốc liền nghiêng đầu ngủ.
Bản lãnh nhanh chóng đi vào giấc ngủ của anh làm cho cô khâm phục. Nhưng mà hấp dẫn tầm mắt cô nhất vẫn là dáng vẻ lúc ngủ của anh.
Khuôn mặt của anh rất tuấn tú, khí chất cao quý, dáng vẻ tao nhã. Mặc dù anh vô lại trở thành khách trọ hiện tại của cô, cũng đã hôn cô, cô vẫn cảm thấy có khoảng cách với anh. Nếu không phải anh chủ động, hoặc là do cô nhất thời xúc động, lúc lý trí còn tồn tại trong đầu, cô sẽ nghĩ bản thân cách anh một khoảng cách rất xa, dáng vẻ tôn kính như đang chiêm ngưỡng thần, ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm, dù là đầu ngón chân cũng tôn quý.
Gương mặt khi ngủ của anh vẫn rất tuấn tú, nhưng cảm giác cái khoảng cách kia lại biến mất.
Anh thoạt nhìn trở nên ngon miệng hơn, làm cho cô càng thêm thèm nhỏ dãi……
Tần Hàm quyến luyến nhìn khuôn mặt anh, suy nghĩ bên dưới lớp chăn là thân hình cao gầy, nhiệt độ phất qua mu bàn tay bóng loáng của anh.
Cô trở thành một kẻ biến thái rồi!
Tần Hàm kinh ngạc há mồm, giống như chạy nạn chạy đến một chỗ khác trong phòng, thở ra từng hồi một.
"Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức thị không…..” Hai tay cô tạo thành hình chữ thập, không ngừng thì thào lẩm bẩm niệm.
Cô muốn công việc! Công việc có thể quên sắc đẹp, công việc có thể làm cô trở nên bình thường.
Cô vội vã mở MAC ra, tay cầm chặt cây bút, dùng sức vẽ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.