Chương 5: Ba người cùng chơi.
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
01/04/2013
Chuyện này chẳng tạo nên ấn tượng gì trong lòng của Gia Minh, với hắn mà nói, đây chỉ là một khúc nhạc đệm cho thời kỳ trung học, nhưng mà có tạo nên cái gì không, ngay cả hắn cũng không biết được.
Nói ngắn lại, sau trận đánh này, Liễu Hoài Sa bắt đầu học võ công ở Diệp Thị Võ Quán, đồng thời coi Gia Minh là cừu địch, mỗi lần gặp Gia Minh, nàng đều coi Gia Minh là bia ngắm.
Vùng này cũng chính là địa bàn của Sa Trúc Bang, Liễu gia cách Diệp Thị Võ Quán cũng không xa lắm, Hoài Sa cùng Linh Tĩnh trở thành bạn tri giao lúc nào không biết.
Cứ mỗi buổi sáng là ba người lại ra vùng ngoại ô, Hoài Sa cùng Linh Tĩnh luyện tập cho nhau, Gia Minh thì theo thường lệ ở một bên đờ ra ngủ gật, nhưng mà, cái chuyện bỏ tiền mua màn thầu buổi sáng hắn đã phải đảm nhiệm.
Sau khi tựu trường, Liễu Hoài Sa đương nhiên là tiếp tục ở Diệp gia võ quán luyện tập, Gia Minh mỗi ngày đều luyện qua loa một bộ quyền, hứng thú của hắn không để ở chỗ này, vợ chồng bác Diệp cũng không tiện miễn cưỡng, nhưng mà cứ mỗi buổi chiều là hắn lại phải kêu la. Căn cứ theo Liễu Hoài Sa nói, thì đây chính là trước khi ăn phải vận động mới ngon.
Ở ngoài Diệp Thị Võ Quán, Liễu Hoài Sa vẫn là học sinh đại biểu cho cái ác, ác danh lan xa, thành tích Linh Tĩnh vẫn hát vang khải hoàn ca như trước, thỉnh thoảng nàng tham gia một cuộc thi của trường, thuận lợi đoạt được một số giải cao.
Điểm của Gia Minh thì vẫn cứ như trước, lúc thì 60, 70, thỉnh thoảng thì 80, trở thành một người không thông minh cũng không ngu dốt trong mắt mọi người. Quan hệ của hắn với mọi người không tốt, cũng không xấu, ngoại trừ đi cùng Linh Tĩnh, thì ấn tượng của mọi người với hắn cũng chỉ có vậy, bởi vì hắn lúc nào cũng có một cô bé đứng trước.
Cuối tháng ba âm lịch, chính là ngày sinh nhật 11 tuổi của Gia Minh, nhưng hắn lại chẳng có cảm giác gì với ngày này. Linh Tĩnh dùng tất cả tiền tiết kiệm mua cho hắn một cái máy Thu Thanh, Liễu Hoài Sa hay bắt nạt hắn thì mua cho hắn một cây gậy bóng chày, đắt thì đắt thật, nhưng mà bây giờ làm gì có ai chơi bóng chày, có lẽ cô bé muốn hắn mạnh mẽ hơn, dùng để đánh nhau thì chính xác.
Mỗi ngày cứ như vậy mà nhàn nhã qua đi, tính cách nhìn Linh Tĩnh vẫn hào hiệp, trên thực tế lại rất ít giao tiếp cùng người khác. Khi còn ở trường học, vẫn hay dùng thân phận “chị” để chiếu cố Gia Minh, nhưng nhìn trong mắt người chung quanh, đương nhiên vẫn là Gia Minh theo đuôi.
Đương nhiên vẫn có chuyện khiến người khác rùng mình, đó là có người trêu Linh Tĩnh là vợ của Gia Minh, khiến cho Linh Tĩnh khóc ầm lên, lúc này Liễu Hoài Sa đột nhiên đi tới, hung hăng đánh cho người nọ một trận.
Không đánh thì không sao, đã đánh rồi thì Linh Tĩnh lại ngứa ngáy, thế là hai người lại phải ra ngoại ô luyện tập một hồi, Gia Minh ở bên cạnh nhìn, đợi trời chiều hạ xuống.
"Ngày mai ta nhất định phải mách với thầy giáo..."
Đôi mắt của Linh Tĩnh đỏ hoe, đứng ở bên kia lầm bầm nửa ngày, Gia Minh chỉ là lẳng lặng nghe nàng nói, thỉnh thoảng chen vào một câu:
"Hay là ngày mai tớ giúp cậu đánh cho hắn một trận?"
Linh Tĩnh nín khóc mỉm cười nói:
“Gia Minh không được đánh nhau, Sa Sa sẽ giúp tớ đánh."
"Đúng vậy, Sa Sa đúng là đáng sợ."
"Sa Sa đáng sợ, tớ cũng đáng sợ."
Linh Tĩnh uể oải nói:
"Lúc còn nhỏ ở nông thôn, người lớn thường nói tớ giống con trai, tương lai không ai yêu... Hừ, tớ ghét nhất là có người nói tớ như thế."
Gia Minh thầm nghĩ hóa ra là bóng ma hồi nhỏ, tuy rằng đã thời đại này, nhưng bậc trưởng bối vẫn thường dùng phương thức ôn hòa dạy dỗ con gái. Với hình dáng bề ngoài của Linh Tĩnh, thì sao giống con trai được, mắt của những người đó đúng là..
"... vậy thì gả cho mình là được rồi."
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn thầm cảm thấy buồn cười, thuận miệng an ủi:
"Thật ra Linh Tĩnh rất tốt, sau này tớ cưới cậu là được rồi."
Linh Tĩnh nghe xong, đỏ mặt cúi đầu, Gia Minh còn tưởng rằng cô bé sẽ cảm động, sau một khắc là dâng nụ hôn đầu tiên, ai ngờ cô bé lại quay đầu, không nặng không nhẹ tát một cái, tuy không đau nhưng lại rất kêu, nếu như có người khác ở cạnh thì đúng là mất mặt.
"Tớ là chị của cậu, sao cậu có thể nghĩ như vậy, tớ không để ý tới cậu nữa!"
Sau khi dùng thanh âm thanh thúy nói xong câu này, Linh Tĩnh xoay người chạy đi, để một mình Gia Minh ở lại cười khổ.
Hai ngày sau đó, quả nhiên là Linh Tĩnh không để ý tới hắn.
Cứ ba giờ sáng ngày nào hắn cũng luyện tập, mấy hôm nay Linh Tĩnh không tới tìm hắn, hắn còn mừng vì được ngủ nướng thêm một lát.
Nhưng mà hắn không biết rằng, sáng nào cô bé kia cũng tới sườn núi chờ thật lâu, tạo cho hắn cơ hội xin lỗi, ai ngờ hắn lại lười biếng ở nhà.
Ban ngày khi đi học, Linh Tĩnh chỉ ngồi thừ một bên không để ý tới Gia Minh, Gia Minh cũng dựa vào cửa sổ mà thừ ra. Buổi chiều hai người lại cùng nhau về võ quán, Linh Tĩnh vào cửa trước, đóng cửa rầm một cái, tức giận không cho Gia Minh vào.
Gia Minh gõ hai cái, Linh Tĩnh đứng ở cạnh cửa nghĩ thầm “cậu nếu xin mở cửa tớ sẽ mở”, ai ngờ đợi một lát, vẫn không có tiếng đập cửa vang lên, khi mở cửa ra, bóng của đứa bé trai kia đã biến mất trong hoàng hôn.
Buổi tối, Linh Tĩnh tức giận tới mức không ăn cơm được, Gia Minh không tới vợ chồng Diệp Hàm cũng cảm thấy kỳ quái, khi hỏi Linh Tĩnh, cô bé đương nhiên là không thể nói chuyện Gia Minh muốn cưới con, con không cho hắn cưới…
Ngày thứ hai, cô bé vẫn tới sườn núi, vẫn không thấy bóng dáng của Gia Minh đâu, Linh Tĩnh ngồi ở đó khóc lớn, làm cho mấy ông già, bà già đi bên cạnh đau lòng phải an ủi một hồi, không phải là các cửa hàng bán kẹo bên đường còn chưa mở, thì không chừng sẽ có người mang một bọc lớn tới bên.
Hôm đó là thứ 7, Linh Tĩnh khóc tới đỏ mắt mới về nhà, vợ chồng Diệp Hàm đều kinh hãi, tiếc rằng không gặp được Gia Minh, bằng không sẽ hỏi han một phen.
Tới sáng sớm ngày thứ 3, khi chạy bộ, Tiểu Linh Tĩnh không nhịn được tới gõ cửa sổ của phòng Gia Minh, sau một lát, Gia Minh mặc quần áo tử tể nháy ra, hai người lại tới bên sườn núi, Linh Tĩnh nhẹ giọng nói:
"Sau này không cho cậu nói như vậy nữa."
Gia Minh gật đầu nói:
"Xin lỗi."
Vậy là hai người lại làm hòa như lúc ban đầu
Trên thực tế, lần giận dữ ngắn ngày này, Gia Minh cũng muốn làm rõ một vài thứ, xem có phải là Linh Tĩnh coi hắn như thế nào. Nếu như cô bé này thích quấn quít lấy hắn, hắn đương nhiên sẽ nguyện ý làm bia cho cô bé luyện tập, có chuyện lại núp phía sau, để cho cô bé cảm thấy hãnh diện.
Dù sao nếu như chỉ có một mình hắn, thì ngày nào cũng ngây ngô đứng không, cuối cùng cũng có một ngày hắn làm ra những chuyện không giống với trẻ con.
Hai ngày này, khi không có cô bé kia tới quấy rầy, trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng, khi đó hắn còn nghĩ, có lẽ ở trong một cơ thể nhỏ, tâm hồn của hắn chẳng nhẽ lại trẻ con đi? Hay là bản thân hắn là một tên biến thái thích trẻ con? Cách nghĩ như vậy cứ xẹt qua đầu hắn, hắn biết, trong lòng hắn đã coi cô bé này là một người rất trọng yếu.
Về phần Liễu Hoài Sa, thì khi không có chuyện gì đặc biệt mới tới Diệp Thị Võ Quán học tập, hoặc khi trốn học lại tìm hai người để chơi đùa, thỉnh thoảng đánh cho một đám mặt mũi bầm dập, bản thân nàng cũng bị thương.
Gia Minh và Linh Tĩnh vội vàng quay về võ quán lấy thuốc, cứ qua đi như vậy vài lần, trong túi sách của Gia Minh lúc nào cũng mang theo băng gạc, rượu giảm đau, thuốc mỡ các loại, biến cái túi của hắn trở thành một cái túi đựng thuốc.
Một khi Liễu Hoài Sa bị thương, là lập tức chạy tới đây trị liệu, không cần phải trở về võ quán nữa, khỏi phải tiếp thu sự lải nhải của bác Diệp là “học võ chỉ để cường thân kiện thể, tu thân dưỡng tính".
Mùa thu năm 1993, Gia Minh cùng Linh Tĩnh bước vào lớp 5, do Liễu Hoài Sa biểu hiện quá kém, thành tích cũng kém, cho nên phải lưu ban một năm, ba người cùng học, Liễu Hoài Sa đương nhiên là muốn chuyển tới trường của hai người, nhưng mà cha cô bé không đồng ý, cuối đành phải thôi.
Vì để cho bạn thân không phải lưu ban nữa, từ đó về sau, dưới sự lôi kéo của Linh Tĩnh, ba người thường tập trung ôn luyện, nùa hè năm 1994, trong kỳ thi tốt nghiệp, thành tích của Liễu Hoài Sa đúng là rất tốt.
Cha cô bé vốn không trông cậy gì vào việc cô bé có thành tích tốt, ai ngờ lại được thế này, lão đại này cảm thấy rất có thể diện, bảo là con gái có yêu cầu gì, hắn sẽ đáp ứng, Liễu Hoài Sa đột nhiên nói là muốn vào học ở trường THCS Tinh Huy.
Đây là một trường có chất lượng tương đối tốt ở thành phố Giang Hải, đào tạo luôn cả tiểu học và THCS, chỉ là nó không nằm trong phạm vi của Sa Trúc bang cho nên ngần ngừ, nhưng dưới sự nhõng nhẽo của con gái, đành phải đáp ứng.
Sở dĩ Liễu Hoài Sa chọn như vậy, là bởi vì Gia Minh và Linh Tĩnh cũng sắp thi vào trường này.
Để ăn mừng chuyện ba người học chung một trường, được sự cho phép của cha mẹ, Liễu Hoài Sa lập tức đề nghị nghỉ hè là ba người đi cắm trại dã ngoại, coi như là thám hiểm, nhưng trên thực tế là ba người đi vé hạng sang của công ty du lịch.
Khi Liễu Hoài Sa còn học kém, cha cô bé từng khoe khoang là cô bé thi được điểm cao là cho tiền, cho nên đành phải chảy máu móc hầu bao, chịu phí tổn cho ba người, Gia Minh và Linh Tĩnh đương nhiên là đồng ý đi chơi.
Chuyện đã định, mấy ngày nay ba người lập tức đi chọn mua đồ du lịch ở thành phố Giang Hải, chiều hôm đó Gia Minh trở lại Hoàng gia đại biệt thự, nhưng vô tình gặp được một sự kiện linh dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.