Chương 394: Bắt đầu tác chiến (2)
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/04/2013
Đường Duy cũng đang ghé vào Thiên Vũ Chính Tắc nhỏ giọng nói.
"Tại sao còn chưa tới, anh chẳng phải bảo hắn sẽ tới còn gì."
"Khụ, đại khái là chưa tới giờ, hắn đã nói tới thì sẽ tới, cái tên này thích khoe khoang, vừa ra tới khẳng định quang mang vạn trượng, hấp dẫn ánh mắt mọi người."
"Thế nhưng lần này có được như vậy không? Không nói tới Hoang Quyển Chân Thế khó đối phó, hiện giờ còn có thêm cả Ngự Thủ Hỉ. Giản Tố Ngôn thực sự không tới à?"
"Dù sao anh tin chắc rằng mọi người sẽ chấn động, mặc kệ chuyện gì, anh chỉ cần nhìn thấy Tố Ngôn muội muội là đã hạnh phúc rồi. Gần đây anh cũng khổ luyện một số kỹ xảo, nói không chừng sau này còn có thể giả tràn thành tuyệt đại yêu cơ (1) khuynh quốc khuynh thành, Duy, em có thấy hưng phấn không?"
(1): Yêu cơ: cô gái xinh đẹp tới mức yêu dị.
"Hưng phấn... Hưng phấn cái đầu của anh! Chỉ nghĩ tới biển em mới hưng phấn!"
Trong lúc hai người liếc mắt đưa tình, thì thời gian chậm rãi trôi qua 3h, số trận diễn ra mới được hai trận, bên Trần Cô Hạ thành tích yếu hơn một chút, hắn vừa nhìn đám người luận võ vừa phân tích tình hình chiến đấu.
Ở bên kia, đại sư kiếm đạo Hoang Quyển Chân Thế mặc đạo phục màu trà an tĩnh ngồi im, lão nhắm mắt dưỡng thần, vóc người cao gầy, khung xương rất lớn, tinh thần quắc thước, dưới hàm còn có một chòm râu dê.
Hiện giờ hắn đã hơn 50 tuổi, nhưng toàn thân luôn tràn ngập sức sống không thể nói thành lời, cho dù ngồi im cũng khiến cho người khác cảm giác được một loại lực lượng khủng bố. Một thanh đao dài Katana đen kịt để ở trên giá đao bên cạnh.
Ngồi cách đám người Trần Cô Hạ không xa, Hàn Cương Thành đi cùng nhưng không có trong danh sách thi đấu, hắn cau mày nhìn bốn phía, giờ mà cái tên Cố Gia Minh kia còn chưa tới, hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Thực ra, từ khi nhìn thấy Cố Gia Minh ngày hôm qua, tâm tình hắn đã trở nên phiền muộn, nhỏ giọng nói với người bên cạnh một câu, hắn đứng dậy:
"Tôi đi toilet."
Hiện giờ là buổi chiều mùa hè cho nên sân vận động tương đối yên tĩnh, hắn ra khỏi cửa chính, đi qua một cái hành lang, khi vào toilet thì hắn sững sờ.
Cố Gia Minh đang đứng ở chỗ rửa mặt, lúc này hắn mặc một chiếc áo chữ T màu trắng, áo khoác mỏng màu vàng nhạt, phát hiện có người vào Gia Minh quay đầu nhìn lại, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.
Hít một hơi, Hàn Cương Thành đi qua bên cạnh hắn, đưa tay kéo cánh cửa phòng vệ sinh, nhưng thấy kéo mãi cũng không mở ra.
"Ở trong đó có người."
Gia Minh thuận miệng nói một câu.
“Chẳng nhẽ ta không biết trong đó có người...”
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn tiến vào phòng bên cạnh, sau đó, tiếng nước ngừng, tiếng bước chân vang lên.
Không biết tâm lý mình thế nào nữa, Hàn Cương Thành đột nhiên từ trong phòng đi ra, chạy đuổi theo.
Hắn không biết là, sau khi hắn vừa mới rời đi không lâu, vốn cái cánh cửa không mở được đột nhiên ầm một tiếng, mấy tên mặc trang phục bảo vệ lao ra, đập thẳng xuống đất, tổng cộng có khoảng 7, 8 thi thể, toàn bộ đều đã chết.
Cũng bởi vì vậy mà khu vực này mới yên tĩnh…
"Này! Cố Gia Minh!"
Lao ra hành lang, Hàn Cương Thành gọi một bóng người ở phía trước.
"Ách? Tìm ta có việc?"
Dừng lại, Gia Minh quay đầu, đưa tay vỗ vỗ vạt áo bị dính nước.
"Ngươi đừng giả bộ, Cố Gia Minh. Đừng nói với ta là ngươi đã quên chuyện ba năm trước đây!"
"Ta chỉ nhớ rằng chúng ta không quá quen, chuyện này... A, Hàn Cương Thành, sự tình năm đó ta thật sự cảm thấy đáng tiếc, nhưng là do các ngươi ép ta..."
"Ta sẽ tỷ thí với ngươi một trận, xem kết quả lần này còn như vậy nữa không!"
"Được."
Gia Minh thẳng thắn trả lời làm cho Hàn Cương Thành có chút kinh ngạc, đang định nghĩ xem địa điểm ở đâu thì Gia Minh đã mở miệng trước:
"Nhưng mà hôm nay ta không rảnh, muốn đánh thì còn nhiều thời gian, ngươi tự nghĩ đi."
Nói xong câu đó, Gia Minh xoay người rời đi, Hàn Cương Thành đi theo phía sau:
"Ngươi chờ đã!"
Lúc này, Gia Minh đã chạy tới cửa sân vận động, xoay người muốn đi vào trong, Hàn Cương Thành nói:
"Ngươi muốn xem thì đi vào cửa hông."
Nghe thấy hắn những lời này, Gia Minh bất đắc dĩ ngừng lại, buông tay cười:
"Không sao, ta nghĩ bọn họ sẽ hiểu."
Rút ra một tấm thiệp mời màu vàng đưa cho bảo vệ, Gia Minh đi thẳng vào trong.
Hàn Cương Thành cũng đi vào, vừa vào đã thấy Gia Minh đứng nhìn đám người trên khán đài, sau đó lại quay đầu nhìn xung quanh, đi vào một góc tường, nơi đó đặt một đống ghế.
Nếu Gia Minh đã đồng ý tỷ thí thì Hàn Cương Thành không quản hắn nữa, đi tới chỗ sân luận võ. Hắn mới đi được một lúc thì một tiếng ầm đột nhiên vang lên trong sân vận động, mọi người đều đưa mắt nhìn sang bên này.
Hàn Cương Thành quay đầu lại, thấy Gia Minh kéo một cái ghế xuống làm cho đống ghế đổ ầm ầm, mặc dù trong sân đều được trải Tatami, nhưng mà bên ngoài là gạch lát sàn, cái ghế đập xuống sàn phát ra những thanh âm vô cùng chói tai.
Thấy Gia Minh không coi ai ra gì đi tới, Hàn Cương Thành sắc mặt bất thiện, những người ở đây đều ngồi theo kiểu quỳ gối để tỏ ý tôn kính đối phương, bây giờ có người kéo ghế tới ngồi thì trong lòng vô cùng bực tức, muốn mắng Cố Gia Minh là đã đánh mất thể diện của người Trung Quốc.
Trên khán đài đám người Văn Thái Lang tỏ ra nghi hoặc, thấy Cố Gia Minh đi tới thì hỏi nhau:
"Người này muốn làm gì?"
Về phần Thiên Vũ Chính Tắc, lúc này hắn đang trợn mắt há mồm nhìn Long Đường Duy nói:
"Tới rồi, tới rồi, thấy chưa hắn đã là tâm điểm của mọi người, đây quả thực... quả thực là lừa dối khán giả mà..."
Nghe thấy tiếng động trong sân, Huân đưa mắt nhìn xuống phía dưới, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng hai tay lại nắm chặt đặt trên gối. Ở một bên khán đài, Ngự Thủ Hỉ nhìn về phía Gia Minh, nở nụ cười.
Khi kéo ghế lên phạm vi trải thảm tatami, Gia Minh đi qua bên người Hàn Cương Thành, một tên bảo vệ chạy tới, đưa tay chỉ vào hắn:
"Này..."
Đồng thời Hàn Cương Thành cũng mở miệng:
"Này..."
Mới nói xong, một cảnh tượng ngoài dự liệu của Hàn Cương Thành đã xuất hiện, chỉ nghe thấy ầm một tiếng thật lớn, Gia Minh thuận tay cầm cái ghế đập thẳng vào người tên bảo vệ khiến cho hắn bay ngược ra sau, cái ghế thì bay bổng lên làm cho đám người ở phía sau vội vã né tránh.
Đám sát thủ Bùi La Gia ở trên khán đài đồng loạt đứng lên, Nguyệt Trì Triết Dã và Văn Thái Lang há to miệng như là ếch. Thấy đám bảo vệ ở xa xa bắt đầu tập trung kéo tới, Gia Minh đi qua một người luận võ, bước vào giữa sân, đối diện với Hoang Quyển Chân Thế.
Hai người luận võ trên đài lúc này vẫn chưa phân thắng bại, mặc dù lão sư có dạy chiến đấu không được phân tâm, không quản các chuyện ở bên ngoài, nhưng thấy có người đã đi tới, đương nhiên là họ phải dừng trận đấu, đưa mắt nhìn về phía lão sư ngoài sân
"Hoang Quyển Chân Thế..."
Khi thanh âm của Gia Minh vang lên, người luận võ bên Nhật Bản đi tới, nói:
"Này, ngươi..."
Hắn đưa tay đẩy Gia Minh một cái, cái đẩy của hắn không giống như tên bảo vệ, hắn cũng có lòng tin với mình, nhưng mà cùng lúc đó, Gia Minh đã tát một cái.
Bốp một tiếng, thân hình người này bay ra ngoài khoảng mấy mét, thân hình gập lại như một cái hồ lô.
"Hoang Quyển Chân Thế."
Đám sát thủ trên đài đã móc súng, Gia Minh nhìn thoáng qua sau đó coi như không thấy, vừa đi vừa nói chuyện:
"Ta tới giết ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.