Ẩn Sát

Chương 276: Bạt tai vang dội

Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

15/04/2013



Tập đoàn Xuyên Kỳ, công hàm của Bộ ngoại giao Nhật Bản, Lữ Tụng Vi lập tức choáng váng:

“Cô bé người Nhật Bản tên Nguyệt Trì Huân... có quan hệ gì với tập đoàn Xuyên Kỳ?”

Khương Phú Quý gật đầu:

“Nghe nói vị hôn thê của người thừa kế thứ hai của tập đoàn Xuyên Kỳ hiện giờ, hôn phu của cô ta là... À, Thiên Vũ Chính Tắc, tên Nhật Bản nghe thật ngộ... Nghe nói là tiến sĩ sinh, học và tiến sĩ di truyền học, có ảnh hưởng nhất định trong giới học thuật quốc tế. Lão Lữ, chuyện này thực sự rất phiền phức, ông nhìn ra ngoài cửa sổ xem, Liễu Chính có thể xem là chuyện nhỏ, nếu bình thường mà đám khốn này dám bao vây Cục cảnh sát thì tôi đã bắt bọn chúng từ lâu rồi.”

Một bên là tướng quân Thái Lan, quan hệ với Thái Lan, một bên là đảo quốc Nhật Bản, song nếu so sánh một chút thì không thể không thừa nhận rằng, giả sử nếu hai bên đều vì cùng một chuyện mà tranh chấp, thì với tình hình hiện nay, Trung Quốc nhất định sẽ cân nhắc Nhật Bản, một quốc gia có sức mạnh kinh tế siêu cường. Hơn nữa thực lực của Lữ gia so với tập đoàn Xuyên Kỳ, phải nói là thua xa. Lữ Tụng Vi nhất thời lắp bắp có vẻ nói không nên lời. Đối điện với hắn, Khương Phú Quý đang châm một điếu thuốc.

“Hơn nữa, việc này quả thực không phải do tôi giải quyết, đám người ở bên ngoài lúc nãy ông cũng nhìn thấy rồi, đến nước này rồi tôi cũng không giấu ông thêm nữa, bọn họ đều là đặc công của Cục Quốc An, vốn là đặc công sẽ không xen vào chuyện này, nhưng Phương thủ trưởng Phương Chi Thiên thời gian này sắp đến Giang Hải, bọn họ đã tới trước một bước.”

Phương Chi Thiên mặc dù bề ngoài là một thương nhân nổi tiếng, có vẻ như không màng đến chuyện chính trị, dường như trong bất kỳ sách lược chính trị nào cũng đều không thấy bóng dáng của hắn, nhưng thực tế thì một bộ phận rất lớn công trình quân sự trong nước đều do hắn hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp quản lý, có cả quân hàm thiếu tướng, là nhân vật truyền kỳ, vừa là thương nhân vừa là quân nhân. Những tin tức này Lữ Tụng Vi đương nhiên cũng nắm được, lúc này nhắc đến, ba người trong phòng đều có chút nghiêm nghị và thận trọng.

“Kể ra cũng thiệt thòi cho bọn họ, nếu thật đã đả thương một ai đó thì Bộ Ngoại giao sẽ làm ầm lên mãi, lại thêm một tai tiếng xấu trên thế giới... Hiện nay đội trưởng Thôi Quốc Hoa là người xử lý việc này, mục đích của họ là không muốn cho vụ này xé ra to thêm, bây giờ không thả người cũng là do Thôi đội trưởng quyết định. Tuy tôi cũng chưa hiểu rõ mục đích giữ hai bên ở lại đây là gì, nhưng ông đi xin lỗi một tiếng rồi sẵn tiện dò xét luôn bao giờ được thả cũng tốt hơn nhiều. Thôi đội trưởng bảo nên làm thế nào thì cứ theo đó mà làm, chỉ có lợi chứ không có hại, tôi cũng sẽ giúp các ông nói vào mấy lời tốt đẹp.”

Khương Cục trưởng nói là đi thăm dò, thực ra là muốn cho bên đây đi xin lỗi nhận sai. Lữ Tụng Vi đâu có hiểu như vậy, ông ta ở thành phố Giang Hải vẫn có một số trợ lực, nhưng không giống như Hoàng gia đã từng có thân thích làm Bí thư tỉnh ủy, cũng không giống như Đông Phương gia có nhiều mối quan hệ với bên trên. Bây giờ nghĩ lại cũng có chút hối hận, tông sư Thái quyền gì gì đó thì không vấn đề gì, nhưng bọn tài phiệt Nhật Bản và tên tướng quân Thái Lan nổi tiếng với buôn thuốc phiện và làm ăn bất hợp pháp, cho dù đắc tội ai cũng không có gì hay ho cả. Lúc này nói lời cảm ơn với Khương Phú Quý xong, ông ta bước ra cửa đi tìm nhóm đặc công của Cục Quốc An.

Lúc đi xuống lầu, thấy đội trương Thôi Quốc Hoa mà Khương cục trưởng vừa mới chỉ điểm cầm đầu, đám đặc công đang ngồi một bên của đại sảnh trong phòng tiếp khách cười nói. Nói là thuộc Cục Quốc An, trong đó có một cô gái nhỏ tuổi nhất, thậm chí có vẻ chưa đến hai mươi. Lúc này một phụ nữ mặc âu phục trắng khiến hắn chú ý tới đầu tiên.

Hắn nhận ra người phụ nữ này, cô ta tên là Trần Á Lệ, độ khoảng ba mươi tuổi, mới đây đột nhiên qua làm trợ lý cho thị trưởng thành phố Giang Hải, nghe nói làm trợ lý, thực quyền khá lớn, rất nhiều việc phải được cô ta gật đầu thì mới thông qua được. Công việc như vậy khiến rất nhiều người ước ao, suy đoán rằng cô ta ở bên trên e là có mối quan hệ rất vững chắc. Rất nhiều người muốn theo cách trước đây là tặng lễ vật để đi cửa sau nên đã tìm cô ta nhờ giúp đỡ, cô ta cũng chỉ nhận một phần nhỏ một cách lão luyện, nếu thực có vấn đề thì cơ bản vẫn là bị ngăn chặn lại. Sự trong sạch đó có lẽ có liên quan đến vấn đề mới nhậm chức, nhưng bất luận thế nào thì trong khoảng thời gian này, cô ta quả thực là một trong những người tâm phúc của thành phố Giang Hải.

Hôm nay, quan hệ với bên trên của vị tâm phúc này đã hé lộ ít nhiều, cô ta mặc âu phục viên chức, bề ngoài cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng đang ngồi giữa đám đặc công vừa nói chuyện vừa cười rất vui vẻ, đem đến cho người xung quanh một cảm giác thân thiết, dịu dàng nữ tính, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông trung niên đang khoác vai cô ta một cách thân mật. Trước đây không lâu có tin tức kết hôn của trợ lý thị trưởng Trần Á Lệ mới truyền đến. Lữ Tụng Vi chỉ biết đại khái tên của người đàn ông đó là Kiều Quốc Duệ.

Mọi người phân chia lợi ích, hay khi nhờ người giúp đỡ thì có thể nói đủ kiểu, nói trên trời dưới đất, nhưng nếu nhận mình có lỗi thì tốt nhất là nói thật và nói thẳng. Lữ Tụng Vi có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay là do ông ta luôn chấp hành nguyên tắc làm sai thì phải nhận, bị đánh cũng phải thẳng lưng. Tuy nhiên đối với nhận định đúng sai thì không hoàn toàn xuất phát từ vấn đề đạo đức, mà là do đối phương mạnh cho nên lỗi sai chắc chắn thuộc về mình. Lấy lại tinh thần một chút, ông ta bước về phía người đàn ông trung niên tên Thôi Quốc Hoa.

Trong tình huống như thế, hai bên không tất gì phải dài dòng dây dưa nữa. Vừa thấy Lữ Tụng Vi bước tới chào hỏi, Thôi Quốc Hoa liền cười và kéo ông ta về bên này nói chuyện. Nhưng trò chuyện chưa được mấy câu thì tiếng chuông tập họp nội bộ của cục cảnh sát vang lên, cảnh sát viên ở tứ phía từ trong tòa lầu ùa ra, đông như bầy ong vỡ tổ. Khương Cục trưởng từ trên hành lang bước xuống, quần áo, tác phong đã chỉnh tề đâu ra đấy.

“Ra ngoài bắt hết bọn ranh con đang gây sự kia!”

Ở Trung Quốc, đối với việc khiêu khích của bọn xã hội đen, chính phủ miễn bình luận.



Kết quả không mấy gì tốt đẹp, lần này, lần này hẳn đám gây rối ngoài kia sẽ bị bắt.

Hành vi nóng nảy lần này của Sa Trúc bang có một bộ phận cũng là nhắm vào con trai của mình, nếu như họ bị bắt thì trong lòng Lữ Tụng Vi sẽ rất vui, quay đầu qua nói chuyện này với Thôi Quốc Hoa, thế nhưng qua vài câu tán gẫu, hắn cũng mơ hồ nhận ra, chuyện lần này hiện giờ những người người này chưa chắc là có thể tự giải quyết. Thôi Quốc Hoa mở miệng an ủi vài câu để hắn không lo lắng, nhưng không có biểu lộ rõ ràng nào thể hiện ý muốn thả người. Nghĩ lại cũng phải, Cục Quốc An đa phần là thực hiện theo mệnh lệnh, người đứng sau lưng họ có thể đưa ra quyết định... Phương Chi Thiên? Nhưng mà, suy nghĩ thêm một chút, nếu là người ở tầng lớp đó, sao có thể làm khó dễ mấy đứa trẻ con, bất luận là Thái Lan hay Nhật Bản, phía bên Trung Quốc không thể có thái độ nịnh hót như vậy...

Nghĩ như thế, hắn có hơi chút rối trí. Cũng vào lúc này chỉ thấy thành viên Cục Quốc An hai tay quấn băng vải từ cửa bước vào, nói hai câu vào tai Thôi Quốc Hoa, nghe thấp thoáng là có người nào đó đã đến rồi. Thôi Quốc Hoa gật đầu:

“Xin lỗi. Lữ tiên sinh, ngài ở đây đợi một chút được không? Tôi còn chút việc, một lát nữa sẽ trở lại nói chuyện với ngài.”

Nhìn thái độ của hắn giống như có một nhân vật lớn vừa đến vậy. Đợi đến khi Thôi Quốc Hoa đi rồi, Lữ Tụng Vi mới nhìn ra ngoài. Mười mấy viên cảnh sát đang từ trong đại sảnh đi ra, chen chúc nhau hỗn loạn. Không phải không có ai đi vào, chẳng qua trong tầm nhìn của Lữ Tụng Vi lúc này cũng chỉ loáng thoáng nhìn thấy trong đám người đó một thiếu nhiên mặc đồ học sinh từ cửa bước vào trong đại sảnh, nhìn xung quanh với vẻ mê hoặc:

“Tôi đến đây là để nhận người, nên tìm ai đây?”

Trong nháy mắt bóng dáng hắn cũng biến mất trong tầm mắt của Lữ Tụng Vi.

Lữ Tụng Vi nhìn một lúc lâu, nhân vật lớn mà hắn tưởng tượng từ đầu đến cuối đều chưa từng thấy xuất hiện...

********************************************

“...Sau khi ăn cơm tối xong. Tiểu Lộ gọi điện thoại đến cho chúng tôi, nói về chuyện A Mỗ Lôi, đoán là sẽ có chuyện nên chúng tôi liền qua đây để ăn khuya, không ngờ vẫn gặp phải... Ài. Gia Minh tiểu đệ, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, cô bé Linh Tĩnh đó tại sao lại tức giận tôi nhỉ, chiều nay tôi cũng chỉ là có ý tốt...”

Đi bộ trong hành lang khu vực nội bộ cảnh sát, Thôi Quốc Hoa hỏi chuyện chiều nay, xem ra là có chút oan ức. Tay xách một túi ni lông, Gia Minh với vẻ mặt hiền lành lúc này đang đi ở phía sau cách Thôi Quốc Hoa chừng hai bước chân, đang quan sát xung quanh.

“Tôi nào có biết, trước đây tôi chỉ là có nhắc qua cái tên của ông với cô ấy, mà ông cũng thấy đó, hiện nay danh tiếng của công chức không tốt đẹp gì mấy, ít nhất thì ghét ác như cừu cũng là một đức tính tốt của cô ấy. Chú Thôi, tôi có thể bảo lãnh, cho cô ấy đi ngay bây giờ không?”

“Người của cậu có thể bảo lãnh đi bất cứ lúc nào, còn những người khác, nếu đã không có vấn đề gì thì chúng tôi thấy rằng cũng không cần phải làm khó dễ họ. Dù sao cũng có bạn học của cậu trong số đó, hơn nữa thân phận của A Mỗ Lôi đó còn phức tạp hơn, hắn đến rồi, ở bên trên vẫn muốn đặc biệt chiếu cố.”

Những lời nơi này nghe thì có vẻ như là nói với Gia Minh, trên thực tế rõ ràng là nhằm vào người phụ nữ bạo lực Giản Tố Ngôn. Nói như vậy không có nghĩa ảm chỉ Viêm Hoàng Giác Tỉnh sợ Giản Tố Ngôn, một tổ chức lớn như vậy, xét cho cùng vẫn cần phải sợ một cá nhân. Thế nhưng, thứ nhất, đối với người phụ nữ này, người trong tổ chức chống khủng bố có tiếp xúc qua mấy lần, thì đều thấy có chút khâm phục và ngưỡng mộ cô ta, thứ hai, tuy tính khí thất thường nhưng cô ta từng ngăn chặn được hành động khủng bố trên chiếc du thuyền Tinh Mộng, từng cứu đám người Phương Chi Thiên, nếu như hành động “tàn bạo” của Giản Tố Ngôn vẫn chưa đến mức muốn trở mặt với nhau thì dĩ nhiên chỉ còn cách là cố gắng nhân nhượng thôi.

Gia Minh thì vô tư nhún vai:

“Tôi thì chẳng có ý kiến gì, nhưng mà chị Tố Ngôn từng dạy tôi, chỉ cần có hành vi giết người, cho dù là chưa thực hiện được hay đã đạt được mục đích rồi thì cũng đều phải chịu tội như nhau, phải có chế tài mới có thể ngăn chặn việc tái diễn lần sau. Chị ấy tuy bây giờ không ở trong nước, nhưng ông nghĩ xem chị ấy sẽ nghĩ thế nào về chuyện này?”

“Ha ha, chúng tôi đương nhiên là cũng hiểu rõ tính khí của Giản tiểu thư. Nhưng với chuyện lần này, cái tên A Mỗ Lôi đó, cứ cho là hắn ra tay, thì cũng chưa hẳn là nhằm vào hai cô bé Diệp Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa, huống hồ trong chuyện này hắn mới là người duy nhất bị đánh, cậu xem...”



Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy trong phòng thẩm vấn trên dãy hành lang, một tên nhóc người Thái đang cúi đầu ngồi trong đó, phía trước hắn là một người Thái Lan cao to lực lưỡng, nhìn dáng vẻ khoảng chừng không quá ba mươi tuổi, có lẽ đó là tông sư Thái quyền Hi Lý Vượng. Phải công nhận rằng so với đồ đệ, bề ngoài của hắn khá hơn rất nhiều, mặc dù trên người ẩn chứa sát khí nhưng vẫn có nét anh tuấn và cương nghị. Một viên cảnh sát đứng bên cạnh lặng lẽ canh chừng. Đến lúc này, những thủ tục như lấy lời khai đều đã làm hết rồi, bởi vì là người nước ngoài có địa vị cho nên việc canh giữ cũng không gắt gao lắm, vì cho dù là nhóm người của Thôi Quốc Hoa đều đã quyết định thả sẽ người, chỉ là đợi Gia Minh đến nói vài câu mà thôi.

Thấy ngoài cửa có người đang đi đến, tên nhóc người Thái Lan kia, đang ngồi im lặng một cách chán nản, ngẩng đầu lên, và hiển nhiên là nhận ra Gia Minh.

“... Thằng nhóc tên A Mỗ Lôi này rất kiêu ngạo, không hổ là con trai tướng quân Tạp Tông của Thái Lan, ha hả, vừa nhìn thấy súng chĩa đến, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là đầu hàng, mà là phản kháng. Lại nói, bên phía chúng tôi có một người tên là Tiểu Vũ, cũng tham gia đấu võ trên thuyền lần trước, bị đá gãy hai tay đến bây giờ vẫn chưa hồi phục, còn đang băng bó, trông quả thực là vẫn còn hơi yếu, hắn xông đến muốn cướp súng, nhưng bị Tiểu Vũ dùng một chiêu Thiết Sơn đánh bay ra xa mấy mét, chậc...”

Thôi Quốc Hoa cười nói về tình huống khi đó, giống như Gia Minh, hắn cũng nhìn về phía phòng thẩm vấn, A Mỗ Lôi lúc này đang nhìn chằm chằm vào Gia Minh, ánh mắt khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Thoáng nhìn ánh mắt ấy, Thôi Quốc Hoa hơi nhíu mày.

Bên trong và ngoài căn phòng, bốn người cứ thế nhìn nhau, bỗng nhiên Thôi Quốc Hoa thấy không khí có vẻ như khá căng thẳng, trong ánh mắt thiếu niên Thái Lan kia lộ ra vẻ hung ác.

Một tiếng “rầm” vang lên, chiếc ghế hắn đang ngồi bay ra ngoài.

Lẽ ra chỉ lướt qua cho xong việc này, hơn nữa mọi người đều chưa thành niên nên cũng không thể còng tay hắn được, vậy mà chỉ trong chớp mắt, rầm một cái, chiếc ghế bằng sắt nện vào bức tường của căn phòng thẩm vấn, đã từng được luyện tập động tác tránh né thế nhưng viên cảnh sát đứng bên cạnh nhất thời cũng không kịp hành động. Thiếu niên Thái Lan nhảy bổ ra như một con báo săn, động tác của tông sư Thái quyền Hi Lý Vượng cũng nhanh không kém, hắn đưa tay ra bắt lấy tấm lưng của tên đồ đệ rồi đột rống lên một tiếng, gọi tên của A Mỗ Lôi, âm thanh vọng ra ngoài hành lang như sấm nổ.

Có lẽ Hi Lý Vượng đó cũng không ngờ rằng tên đồ đệ của mình trong lúc này lại bộc phát ra hơi thở hung lệ như vậy, tiếng rống vang vọng khắp hành lang, mà cánh tay đưa ra bắt đã chậm một bước. A Mỗ Lôi đã lao ra khỏi phòng, nắm tay đấm thẳng về phía Gia Minh. Thôi Quốc Hoa đang định ngăn lại nhưng Hi Lý Vượng cũng đã đuổi theo tới nơi, vừa vặn ngăn cản phía trước Thôi Quốc Hoa.

“Cẩn thận!”

Lúc Thôi Quốc Hoa hét lên câu đó. Gia Minh tay đang xách chiếc túi ni lông đựng bánh Thiên Tầng vội vã né ra sau, rồi nhanh chóng lùi về lại.

Trong nháy mắt, hai kích quyền hung hãn của A Mỗ Lôi tung ra như gió, ngay sau đó là cú quét chân liền lạc, lao tới lên gối, đánh khuỷu, vừa rơi xuống đất thì chân trái như chiếc gậy sắt đã đá về phía vai Gia Minh nhanh như chớp.

Có thể thấy quả thật Hi Lý Vượng đã dồn rất nhiều tâm sức cho tên đồ đệ này, tuy trước đây hắn chưa kịp ra tay thì đã bị Tiểu Vũ đánh bay, có lẽ cũng có một phần nguyên nhân khinh địch, nhưng lúc này thì hắn đang nén giận mà ra tay, chỉ trong thời gian có mấy giây, tổ hợp một loạt chiêu quyền Thái cứng rắn đến cực điểm đã được hắn tung ra vô cùng nhanh chóng, lưu loát. Thôi Quốc Hoa nhìn thấy mà trong lòng kinh sợ, tự mình đấu với tên nhóc này đương nhiên là có thể thắng một cách dễ dàng, nhưng đối phương vừa mới ra tay đã sử dụng quyền pháp cương mãnh và lưu loát như vậy thì e rằng chính mình cũng phải tạm thời né tránh.”

Uy thế của hắn thật đáng kinh ngạc, Gia Minh xem ra cũng trốn đến thảm hại, nghiêng người, rồi lùi về sau, hoảng sợ cúi đầu, lần nào cũng gần như né qua sát với quyền cước mãnh liệt của A Mỗ Lôi. A Mỗ Lôi tuy chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi nhưng đã trải qua sự huấn luyện rất khắt khe, lực lượng quả thực rất mạnh, nếu như người bình thường mà bị trúng một kích, nhẹ thì cũng đứt gân gãy xương, nặng e có thể là một kích mất mạng. Thôi Quốc Hoa đang đứng bên kia đang nơm nớp lo sợ nhìn Gia Minh liên tiếp tránh mấy đòn liên tục của A Mỗ Lôi, cú đã xoáy kia hầu như xẹt qua sát trán hắn. Rầm một tiếng, cửa kính một gian phòng làm việc của cảnh sát bị đánh vỡ, khung cửa bằng thép bị đánh cong vào, thủy tinh bay tán loạn, mấy cây đinh ốc thô to được hàn chết vào tường cũng bị đánh bung ra khỏi tường xi măng.

Với khả năng phản ứng của Thôi Quốc Hoa, trong nháy mắt hắn đã chuẩn bị rút súng ra, thế nhưng đứng bên cạnh ông ta lại là một tông sư Thái quyền, ở một quốc gia như Thái Lan, có thể leo lên được đến địa vị như vậy, năng lực của hắn chỉ hơn chứ không hề kém Thôi Quốc Hoa, vừa giả bộ xổ đẩy, hắn đã ngăn cản động tác của Thôi Quốc Hoa lại vài giây. Hắn cũng là một kẻ liều mạng, lúc này nếu đã không ngăn cản đồ đệ thì rõ ràng là có ý muốn để đồ đệ mình thực sự giết người. Dù sao cha thiếu niên kia là một tướng quân, cô bé Nhật Bản kia có chỗ dựa lớn nhưng những người khác chưa hẳn đã có bối cảnh gì, cho dù là thực sự giết người hay đánh đến tàn phế thì lúc sau vẫn còn có khả năng chạy tội được.

A Mỗ Lôi xoay người đá trúng cửa sổ, trong nháy mắt này, Gia Minh nhân cơ hội xoay người chạy trốn. A Mỗ Lôi hét lớn rồi vọt lên hai bước, bật người nhảy lên đạp mạnh vào bức tường bên cạnh, đầu gối phải đánh về phía khuôn mặt Gia Minh.

Gia Minh vẫn đang chạy trốn, cảm thấy có nguy hiểm, hắn quay mặt lại, ở bên kia. Thôi Quốc Hoa với ánh mắt ánh lên vẻ hung ác, cuối cùng cũng rút súng ra, tay vẫn chưa giơ lên thì một tiếng “chát” lanh lảnh vui tai đã vang lên trong hành lang. Cú đánh gối nhìn có vẻ rất mạnh mẽ này không đánh trúng được Gia Minh, mà là trong lúc xoay người tránh né. Gia Minh tiện tay giáng cho A Mỗ Lôi một cú bạt tai vang dội.

Phải công nhận rằng, cú bạt tai này thật sự ngoài sức tưởng tượng, Hi Lý Vượng túm chặt lấy cổ tay của Thôi Quốc Hoa, không để cho hắn giơ súng lên, trong tầm mắt của họ Gia Minh vẫn đang thối lui mấy bước thật thảm hại, vung vẩy bàn tay phải tựa như cái tát vừa rồi cũng khiến hắn đau đến không chịu nổi, A Mỗ Lôi, vừa bị bạt tai, vẫn đứng nguyên tại chỗ, bày ra một tư thế trong quyền Thái, hắn bước lên hai bước rồi lại dừng lại, đầu nghiêng nghiêng, sau đó lắc đầu mấy cái một cách nghi ngờ, khiến người ta có cảm giác vừa rồi không phải hắn trúng một bạt tai mà là bị một tấm sắt đánh phải...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook