Chương 477: Cáo biệt
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/04/2013
Sáng sớm hôm sau, bọn họ rời khỏi Nguyệt Trì gia, khi đi không nói với bất cứ người nào, hành lý họ mang theo cũng không nhiều.
Nói đúng ra là có một số thứ nàng muốn mang nhưng không được, lúc trời còn chưa sáng họ đã dậy, Gia Minh nhìn một đống đồ linh tinh trong phòng, cuối cùng đành phải tự mình lựa chọn một chút.
Điều làm khó lựa chọn nhất chính là hai con búp bê, một là con gấu trúc, một là con sư tử nàng mua 4 năm trước, về phần mấy thứ mẹ nàng để lại thì nàng cũng chọn lọc một số.
"Mẹ nàng... chỉ mong nàng ở chỗ này thôi..."
Vì vậy cho tới hừng đông họ đã thu thập được một gói hàng không lớn, Gia Minh mang theo bên người, Huân thì khóc con gấu trúc vá chằng vá đụp lên lưng, trông giống như thiếu nữ cõng một đứa trẻ lớn.
Tay trái của nàng vẫn còn bọc thạch cao, trên thạch cao vẽ loằng ngoằng mấy hình, chân trái vẫn còn quấn băng vải, cho nên phải mặc một cái váy liền thân màu vàng nhạt.
Lúc ra cửa gió rất mát, xa xa là những đám sương trắng vờn quanh, toàn bộ Nguyệt Trì gia vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng ở xa xa có mấy người đã bắt đầu dậy hoạt động, loáng thoáng ở trong rừng cây truyền ra những tiếng chim hót, có một số bóng người chạy thể dục qua ven đường.
Gia Minh lưng đeo hai cái túi, Huân lưng khoác gấu mèo, hai người một trước một sau đi qua con đường yên tĩnh, có người quay đầu lại hoặc dừng lại nhìn theo bọn họ, nhưng không có một ai dám tiến lên hỏi xem đã có chuyện gì, trong ánh mắt của họ mang theo sự nghi hoặc.
Lúc ra cổng lớn, hai người đứng lại nhìn vào trong một lúc, quan sát lại một lần nữa khu nhà có kiến trúc cổ xưa này, khu rừng xanh um ở xung quanh, bao trùm lấy tất cả, những bức tường vây theo sườn núi bao quanh lấy nó.
"Đây đúng là một nơi tốt để tránh nóng mùa hạ... không cần tạm biệt người nào sao?"
"Sáng sớm tôi đã nói với mẹ rồi."
“Cứ đi đi, lần này rời đi cơ hội trở lại rất ít."
“Không cần."
Huân nở nụ cười tinh thuần, Gia Minh đưa tay xoa xoa đầu nàng, nàng như một tiểu cô nương rụt cổ lại.
"Đi thôi."
Phun ra một hơi thở, Gia Minh đi trước, Huân bước theo sau.
Hai bóng người trong nắng sớm, dần dần rời xa khu nhà xanh thẫm.
Lúc này, Nguyệt Trì Chính Không đại khái cũng biết là con gái mình rời đi, đồng thời cũng hiểu đôi chút, cho dù trước kia cô gái này vì gia đình mà chịu bao nhiêu thống khổ, chịu bao nhiêu nghi kị, thì hôm nay nàng đã vung đao chặt đứt hết cả.
Đối với chuyện hai người rời đi không nói lời tạm biệt, đương nhiên là họ khó chịu, nhưng không ai dám ... có ý kiến gì, thậm chí cũng không ai dám ra mặt cáo biệt bọn họ, đại khái là bọn họ muốn để lại chút gì đó tốt cho quan hệ mai sau.
Có lẽ cái loại im lặng này ẩn chứa lực lượng quá lớn, từ nhỏ Huân đã giãy giụa sống trong im lặng, yên tĩnh đợi tình cảnh tử vong.
Gia Minh mấy ngày qua biểu hiện thì ôn hòa nhưng lại cự tuyệt toàn bộ mọi người, cho dù là gia chủ Nguyệt Trì gia Nguyệt Trì Chính Không hay Nguyệt Trì Triết Dã.
Nếu như trong quá khứ họ có làm gì ảnh hưởng tới Huân, thì bốn năm trước sau khi giết Ngự Thủ Thương trở ra, nam tử này đã cầm súng tới bắn nổ đầu mọi người rồi.
Hai người đi tới ven đường chờ xe bus đến Tokyo, sau đó đi ra sân bay, tuy rằng bề ngoài họ kỳ quái nhưng người khác cũng chỉ nghĩ rằng, đây là một đôi tình lữ cùng nhau ra ngoài du lịch.
Huân đem gấu mèo ôm vào trong ngực, ánh mắt mới mẻ và vui sướng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đã nhiều năm rồi, thời gian mà nàng thoải mái thưởng thức phong cảnh như bây giờ không nhiều lắm, cho dù mấy năm ở Giang Hải cũng không có tâm tình này.
Mua vé máy bay, hai người ngồi ở quán cà phê bên cạnh đợi một lúc, hơn 10 giờ máy bay cất cánh, hơn 1h sau đó tới sân bay ở Sapporo, họ vào trong phố ăn cơm trưa.
Hành trình căn bản là do Gia Minh quyết định, Huân không hỏi gì cả, ăn cơm xong họ lại ngồi xe tới thành phố khác, cả buổi chiều bọn họ liên tục đổi xe di chuyển.
Bắc Hải nổi tiếng là nơi có phong cảnh đẹp mê người, nhưng đẹp nhất ở đây là cánh đồng Oải Hương, tháng 7 là mùa Oải hương đã hơi tàn, tuy rằng không nhìn thấy cảnh tượng Oải hương kéo dài tới chân trời, nhưng nhìn những gì còn lại cũng đủ đẹp mê người rồi. Huân biết mấy thứ này nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy, Gia Minh giới thiệu cho nàng một chút, chuyến tàu cứ thể lướt qua cánh đông Oải Hương, nàng tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Nhiệt độ ở Hokkaido đã bắt đầu giảm xuống, Gia Minh tìm một cái áo khoác phủ thêm cho nàng.
Otaru là một trong những thành phố nổi tiếng nhất ở Hokkaido, những cái cảng, kênh đào mang phong cách Châu Âu mang lại một vẻ đẹp khác, bọn họ dừng lại ở nơi này khoảng chừng một giờ, Gia Minh chọn mấy món đồ chơi được chế từ cây Oải Hương mang về cho Linh Tĩnh và Sa Sa.
Tiếp theo họ lại đón xe rời đi, hiện giờ đã là 4h chiều, mặt trời chiều dát vàng lên mặt biển óng ánh, xe bus trườn qua cánh đồng Oải Hương rộng lớn và bờ biển ngoằn nghèo.
Ở trong xe buýt cũng có một đôi tình nhân, xem ra họ cũng chỉ sinh viên đi du lịch, hai bên nói chuyện với nhau vài câu, từ đó về sau nam sinh kia thường bám sát lấy nhóm Gia Minh trò chuyện, tuy rằng người trả lời phần lớn là Gia Minh, nhưng mục tiêu của người kia lại chính là bệnh nhân ôm gấu trúc ở bên cạnh.
Huân đáng yêu hơn bạn gái của hắn rất nhiều, cô gái kia cũng nhận ra được mục đích của bạn trái, cho nên có thái độ buồn bã không vui.
Lúc xe bus tới điểm dừng, trời đã vào đem, đây là một tiểu trấn không lớn nằm ở ven biển, nó rất đẹp và yên tĩnh.
Xuống xe, gió biển mang theo hơi muối thổi tới, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng sóng vỗ, Gia Minh mở hai tay:
"Chúng ta tới nơi rồi."
"Lão sư tới nơi này là..."
"Để tạm biệt."
Gia Minh cười cười.
"Đi tìm chỗ dừng chân và tắm rửa thôi."
Bọn họ tìm một khách sạn cách con đường không xa, tắm rửa tay đi bụi bặm của cuộc hành trình, hai người thay quần áo dọc theo con đường tìm kiếm mục tiêu của mình.
Thôn trấn không lớn, hơn 10 phút sau, họ tìm thấy một quán mì dựa vào sườn núi có một tấm biển "Mì cá Ngư Phu".
Đồ đạc trong quán cũng không quá sang trọng, đơn giản nó chỉ là một quán mì trong tiểu trấn, là nơi uống rượu tiêu khiển cho mọi người vào buổi tối.
Khi Gia Minh xác định quán mì trước mặt là mục tiêu, thân hình Huân trở nên căng thẳng, cánh tay khẩn trương mà run lên nhè nhẹ.
Gia Minh lúc sáng có nói qua chuyện này, bây giờ nàng mới để ý tới mức độ của nó.
Nguyên Lại Triêu Sang! Cho dù Gia Minh có tự tin thế nào thì nó cũng là một cái tên không thể khinh thường, nhận thấy nàng đã điều chỉnh trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Gia Minh cười cười:
"Thả lỏng đi, chúng ta chỉ ăn mì thôi."
Đẩy cửa đi vào, dưới ánh đèn khách hàng có thể nhận ra quán cũng không lớn. Ông chủ cũng có dụng tâm bố trí nơi này, khách trong này cũng không nhiều, chỉ tầm khoảng 5, 6 người, xem ra đều là khách quen.
Bà chủ là một người khoảng 30 tuổi, không tính là xinh đẹp nhưng lại có nụ cười rất tuyệt, chỉ cần nhìn là nhận ra họ đang hạnh phúc.
Trong phòng bếp truyền tới những thanh âm bận rộn.
Gia Minh và Huân ngồi xuống một cái bàn, sau đó đánh giá cách bố trí của cửa hàng, Huân thì gọi một bát mì không ảnh hưởng tới vết thương, Gia Minh thì gọi mấy món đơn giản.
Bà chủ quay vào phòng bếp một lúc rồi mang một số món ra cho Sa Sa, Sa Sa thấy Gia Minh gật đầu thì nếm thử một miếng.
Tuy rằng xưa nay nàng không quá chú ý tới món ăn, nhưng bây giờ cảm thấy hương vị của nó cũng rất tốt, không thua kém chút nào với đầu bếp chính tông.
Gia Minh uống rượu và bắt đầu ăn một chút, không lâu sau cửa rèm cũng xốc lên, một nam tử đeo tạp dề đi ra, hắn chào hỏi mấy người quen, Huân nhịn không được đưa mắt nhìn sang.
Đây là một người trung niên vóc người khôi ngô rắn chắc, nụ cười khỏe mạnh tràn ngập sức sống, tuy mang sức mạnh nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Nếu chỉ nhìn qua thì người ta sẽ liên tưởng tới một người đánh cá ven biển lâu năm —— trên thế giới này luôn luôn có một nhóm người như vậy, họ có thể khiến cho người khác nhìn là nhận ra nghề nghiệp của họ, họ có thể là tài xế, là công nhân, luật sư...
Nhưng người này lại là vua sát thủ Nguyên Lại Triêu Sang.
Dưới ánh đèn, hắn ngồi xuống trước mặt Gia Minh.
"Đã nhiều năm rồi ta luôn muốn nhìn một chút... xem cái quán này nó như thế nào..."
***********************
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Huân rất khẩn trương nhìn hai người nói chuyện ở một bàn cách đó không xa, cho tới lúc chia tay họ cũng không đánh nhau, chỉ giống như bạn bè uống rượu nói chuyện phiếm.
Cũng không biết bọn họ hàn huyên những thứ gì mà khoảng nửa giờ sau, Gia Minh mang theo nàng rời khỏi quán.
Lúc đi trên đường, Gia Minh có chút trầm mặc, việc trầm mặc này khác với mấy ngày trước mà lại giống với 4 năm trước kia, khiến cho nàng cảm thấy rất là lo lắng. Bọn họ ngồi một lúc ở bờ biển, Gia Minh nhẹ giọng nói một câu nói.
"Cái tên kia... làm gì cũng lợi hại hơn mình..."
Nếu như hắn tới tạm biệt thì Huân không biết họ nói gì cả, nhiều năm về sau, Gia Minh không hề nhắc tới mối quan hệ của hắn và Nguyên Lại Triêu Sang.
Mà cái tên Nguyên Lại Triêu Sang cũng biến mất trong sự hiểu biết về mọi người, có người thỉnh thoảng nhắc tới nhưng không một ai biết hắn ở đâu và như thế nào.
Hôm sau Gia Minh gọi điện thoại cho Linh Tĩnh, sau đó ở sân bay Sapporo tiễn Huân lên máy bay tới Giang Hải. Chiều hôm đó hắn dự định tiếp tục ngồi máy bay đi đến tổng bộ U Ám Thiên Cầm ở Venice.
7 tiếng sau, Cao Thiên Nguyên chính thức mở lời xin U Ám Thiên Cầm giúp đỡ, đồng thời bộc lộ một tin tức giật gân, nửa tháng trước Thiên Vũ Chính Tắc cùng với Long Đường Duy đã mất tích ở La Mã.
Cao Thiên Nguyên lần lượt phái 4 Dị năng giả tiến hành điều tra nhưng cũng đã biến mất toàn bộ, cho thấy cỗ lực lượng ở Châu Âu này đã phát triển tới mức đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.