Chương 391: Chênh lệch
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/04/2013
"Ngươi là ai!"
Vốn nghe tới chuyện Huân mang một nam tử Trung Quốc vào trong căn nhà mình quét dọn tỉ mỉ, sau đó còn mang hắn đi thưởng ngoạn ở Nguyệt Trì gia, trong lòng Văn Thái Lang dâng lên một cỗ tâm tình phức tạp, mà tại sao lại như vậy thì hắn cũng không thể giải thích, hắn chỉ muốn thay đổi một chút gì đó, cho nên mới dẫn bạn bè tới đây, lại thấy ngay cái tên nam tử kia chẳng kiêng nể gì vỗ vai Huân, hắn không còn nghĩ ngợi được gì nữa, trực tiếp vọt ra, chuẩn bị chém người.
Huân lạnh lùng như thế nào trên dưới Nguyệt Trì gia đều biết rõ, thậm chí còn bị một số người coi là người có tính tình cổ quái, sở dĩ Huân bị soi mói đương nhiên là bởi vì nàng có thân phận con gái gia chủ, nhưng cho dù là nguyên nhân gì thì ai cũng biết, Huân không thân với ai, không lui tới với người nào, không biểu hiện thân thiết hoặc kính trọng với bất kỳ người nào.
Khi luyện võ có tiếp xúc, nhưng mà khi đó Huân rất thô bạo và độc ác, người khác muốn khinh bạc nàng cũng chẳng có cơ hội. Mà cái biểu hiện vỗ vai hữu hảo kia, đừng nói nam nhân, cho dù là nữ nhân đồng tính cũng không được.
Lúc này nhìn thấy động tác của thiếu niên Trung Quốc, trong lòng Văn Thái Lang đã coi người này trở thành một người có ý khinh bạc, mắt thấy Huân đứng chắn trước mặt thiếu niên kia, hắn chuyển sang nhìn cô bạn thanh mai trúc mã của mình.
"Huân, hắn là ai!"
"Không liên quan tới ngươi."
"Chào mọi người, ta là Cố Gia Minh, là bạn học ngồi cùng bàn với Huân ở Trung Quốc."
Huân trả lời lạnh lùng kiên quyết, nhưng Gia Minh đứng phía sau lại dùng tiếng Nhật để giới thiệu, nghe thấy chỉ là bạn học, Văn Thái Lang dùng ánh mắt bất thiện đánh giá hắn một lần, sau đó nhìn lại:
"Huân, chẳng nhẽ cô đã quên quy định của chúng ta, người không có phận sự không thể dẫn vào trong, vậy mà cô còn dẫn hắn vào đây, cô..."
"Hắn không phải là người không có phận sự."
"Ta nghĩ thân phận của hắn còn chưa được đồng ý, hiện giờ sự an toàn ở đây do ta phụ trách, có trách nhiệm phòng ngừa kẻ bất minh vào tra xét cơ mật của Nguyệt Trì gia, nếu như hắn từ Trung Quốc tới đây, đồng thời lại chỉ là bạn học của cô, vậy thì thân phận của hắn không đáng tin..."
Đang thao thao bất tuyệt thì Văn Thái Lang lập tức im bặt, bởi vì cô gái kia đã tự động bước lên một bước, đứng ở trước mặt hắn, tuy rằng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ánh ánh mắt và khí thế đã biển đổi. Văn Thái Lang lớn lên cùng với nàng từ nhỏ, hắn đương nhiên biết tâm tình thiếu nữ lúc này vô cùng không tốt, kiểu như tâm tình đang vui vẻ đột nhiên bị người khác phá hỏng.
Đã qua nhiều năm rồi, thiếu nữ chưa có khi nào được vui vẻ, nếu như nàng vui vẻ vì hắn, hắn sẽ coi nàng như trân bảo, nay nàng lại vì tên thiếu niên Trung Quốc kia, trong lòng Văn Thái Lang cảm thấy khó chịu cực kỳ. Lúc này, tay hắn đã cầm chuôi đao, phương thức biểu hiện tình cảm của cô gái này vô cùng trực tiếp, có thể sau một khắc nàng sẽ xuất thủ đánh người.
Hiện giờ nàng đang vô cùng tức giận, nó đại diện cho một ý nghĩa nào đó, trong lòng Văn Thái Lang dâng lên cảm giác chua xót.
Ánh hoàng hôn xuyên thấu qua kẽ lá, con đường yên tĩnh kỳ lạ, hai bên đang giằng co nhau, có mấy người đứng ở trong những căn nhà ven đường nhìn sang bên này, gió thổi phất phơ làm lay động bộ quần áo màu xanh thẳm của thiếu nữ, ánh mắt Văn Thái Lang co lại.
Xuất thủ!
"Huân!"
Văn Thái Lang đang định rút thanh đao dài Katana, thì thanh âm của thiếu niên đột ngột vang lên, đám người Văn Thái Lang đang tập trung cao độ không nhìn thấy thiếu niên kia nói lúc nào, nhưng thấy tâm tình của Huân trong nháy mắt đó đã bình tĩnh trở lại, không còn dấu hiệu xuất thủ nữa.
"... Dạ."
Cúi đầu trả lời một câu, nàng lui ra phía sau hai bước, đứng bên cạnh Gia Minh.
Gia Minh nhìn đồng hồ đeo tay, cười cười.
"Bỏ đi, con người phải làm theo quy củ, không nên vì ta mà phá hỏng nó, sắp 5h rồi, hôm nay thăm quan tới đây thôi, về chỗ của cô chuẩn bị ăn cơm tối."
Gia Minh nói tiếng Nhật đương nhiên Văn Thái Lang hiểu, hắn lập tức nói ngay:
"Xin lỗi, khi thân phận của ngươi chưa được sự đồng ý thì ngươi không được phép vào bên trong, hiện giờ đã 4h50, ta nghĩ trước khi ăn cơm chiều sẽ không điều tra rõ thân phận của ngươi được."
Tuy rằng trong căn nhà của Huân có phòng bếp, nhưng mà không nổi lửa đã lâu, gần đây Huân luôn ăn cơm cùng với mọi người, điều này Văn Thái Lang biết rõ.
Văn Thái Lang nói xong câu này, Huân đã nhìn sang người hắn, Gia Minh cười vỗ vỗ vai nàng:
"Không sao, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, ta thấy trên sách du lịch có giới thiệu mấy nhà hàng rất ngon ở Tokyo, chúng ta lái xe qua đó, tối thì trở về, chuyện này... Cáo từ trước."
Tính cách của Huân từ trước đến nay rất đơn thuần, thường ngày nàng chẳng bao giờ để ý tới nhà hàng ăn uống, bây giờ đột nhiên nghĩ tới đúng là có một cảm giác khác, nhà hàng đương nhiên nhiều món và ngon hơn ở nhà ăn tập thể, việc chiêu đãi khách nhân sẽ tốt, biết đâu Gia Minh sẽ cao hứng.
Nghĩ tới đây, nàng không để ý tới đám Văn Thái Lang nữa, xoay người rời đi. Câu nói tối thì trở về của Gia Minh có tính mờ ám, khuôn mặt Văn Thái Lang tái đi, nhìn theo bóng lưng của hai người nghiến răng nghiến lợi, nói:
"Xin lỗi, trước khi thân phận ngươi được sự đồng ý, ngươi không có tư cách tham quan ở Nguyệt Trì gia..."
Đợi khi hai bóng người kia biến mất, đám người ở phía sau mới dám thảo luận.
"Là bạn học của Huân ở Trung Quốc à..."
"Thoạt nhìn rất bình thường."
"Chỉ là một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng mà thôi..."
"Huân không phải là thích hắn đấy chứ, sau khi trở về cô ấy dùng nửa tháng thu dọn căn phòng mình, hóa ra là để cho hắn ở..."
"Thích... không có khả năng... Nhưng mà thái độ của Huân đối với hắn đúng là..."
"Tất cả im miệng cho ta!"
Nghe những người này nghị luận, Văn Thái Lang đột nhiên quát lớn:
"Chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử dựa vào thân phận bạn học của Huân tới Nhật Bản du học mà thôi, chắc Huân chưa nói với hắn Nguyệt Trì gia là nơi nào, hừ, ôm giấc mộng nịnh bợ thiên kiêm đại tiểu thư của Nguyệt Trì gia, ngày mai... ta sẽ cho hắn thấy... hắn khác gì so với thế giới này..."
Ô tô lao ra khỏi đại môn của Nguyệt Trì gia, Gia Minh giả vờ cảm khái thở dài. Thực ra Nguyệt Trì gia như thế nào Gia Minh đã biết rõ, giả vờ cảm khái trước mặt Huân cũng chỉ vì nó quá buồn chán, đơn giản mà nói, đây chỉ là một gia tộc cổ xưa đang đứng trước biên giới đổi mới mà thôi.
Do liên minh với Cao Thiên Nguyên nên việc họ bị đấu loại hay tồn tại được vẫn có khả năng xảy ra, trước kia họ bị đấu loại, hiện giờ có thể vì Gia Minh mà thay đổi, điều này mang tới một hiệu ứng hồ điệp, Bùi La Gia trước kia mạnh, bây giờ có khi gặp vận rủi mà bị đấu loại cũng không chừng.
Nhưng mà, đối với Huân mà nói, có khi nàng không hiểu được sự lo lắng thâm ảo của Gia Minh, không phải là nàng không có năng lực suy luận, mà là chỉ cần ở bên cạnh Gia Minh, nàng chẳng cần suy luận làm gì, bởi vậy nàng lúc này áy náy cúi đầu:
"Xin lỗi."
"Tên tiểu tử Văn Thái Lang kia thực ra cũng không tệ lắm... Chí ít đối với cô và Nguyệt Trì gia không tệ."
Gia Minh gật đầu.
Huân đưa mắt nhìn hắn nói:
"Cố quân làm sao biết tên hắn là Văn Thái Lang?"
Nàng nhớ rằng lúc nãy mình đâu có giới thiệu.
"Những chuyện mà ta biết nhiều hơn so với tưởng tượng của cô."
Hắn cười cười, trên thực tế, đối với hắn mà nói, thời gian đã trôi qua gần 30 năm, sau khi sống lại, cảm giác 30 năm như bị xóa đi, năm tháng lại được lặp lại, làm cho hắn có cảm giác giống như Luân Hồi, khiến cho hắn chăm chú vào cuộc sống của mình, tìm ý nghĩa sinh tồn nhiều hơn.
Cảm giác như vậy vô cùng kỳ diệu, nhưng đương nhiên hắn chỉ là sát thủ chứ không phải nhà thơ, đối với hắn đây cũng chỉ là cái cảm giác phiền muộn thoáng qua, giống như một suy nghĩ tiêu khiển trong đầu, sợ rằng ai trải qua việc này chắc cũng có cảm giác như vậy.
Nghĩ như vậy, hắn nhíu mày:
"Nhưng mà hình như cho dù có quan hệ với Thiên Vũ Chính Tắc, cô ở Nguyệt Trì gia cũng không được tôn trọng cho lắm... Cứ như vậy..."
"Tôi có thể đánh bại bọn họ."
"Ác, ta đương nhiên biết, thực lực của đám người vừa rồi vô cùng bình thường, nhưng mà lúc này cô đang có giá trị lợi dụng rất lớn, tới lúc cô không còn giá trị để dùng... cho dù có quan hệ với Thiên Vũ Chính Tắc cũng không thoát khỏi bọn họ, ta hiểu rất rõ..."
"Như vậy..."
"Ta không thích."
Gia Minh trách móc, cắt ngàng lời nàng:
"Cho dù vì nguyên nhân gì, nếu quan hệ với Thiên Vũ Chính Tắc vẫn thiếu sự uy hiếp thì có thể... A..."
Đại khái là đang suy nghĩ, ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cười rộ lên.
Nhìn kiến trúc ven đường như một bộ phim điện ảnh, hắn nhìn về phía sau hồi tưởng lại quá khứ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.