Ẩn Sát

Chương 437: Đều là kẻ ngốc

Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

15/04/2013



Đi giết người bị trúng mai phục, sự tình phát triển đến bây giờ, tuy rằng dường như có chút bất lợi, nhưng Victor, Quitos cũng chẳng cho là tình hình quá xấu.

Bên Tuệ Thanh đương nhiên là không lựa chọn thỏa hiệp, vẫn duy trì cách xã giao lịch sự.

Trước khi xuất thủ, Tuệ Thanh vẫn trầm mặc, tuổi tác của nàng mặc dù lớn, tính cách lại là kiểu thích đến thích đi.

Nếu như đối phương là địch nhân, nàng cũng chẳng giả mù sa mưa giới thiệu làm gì, thân hình nàng như điện, đột nhiên kéo gần khoảng cách chừng 5, 6m, từ trên không trung bổ xuống.

Đối với những người này, ở trong hoàn cảnh nào họ cũng chuẩn bị sẵn sàng, việc cho rằng đối phương đánh úp là chuyện nực cười. Khi bóng người này lóe lên, kiếm trong tay Victor cũng bật sáng, giống như là đèn đường vạch một đường thẳng.

Sau một khắc, trong cuộc giao đấu của hai người vang lên cả tiếng súng.

Hai người một cầm phất trần một cầm kiếm, nhưng cho dù phương pháp chiến đấu có như thế nào, thì thân thủ vẫn là chính, súng ống chỉ là phụ trợ.

Hai bóng người lao vào nhau, né tránh, mắt thấy đánh không trúng đối phương là lập tức bắn ra ngoài.

Ở phương diện súng ống, Tuệ Thanh dù sao cũng đã là cao thủ lão luyện nhiều năm, chỉ một cái nghiêng người cũng có một viên đạn bắn ra.

Lúc này, ở trương mặt Victor xuất hiện một vệt máu, còn chưa kịp cảm thấy đau, một bóng đen khác đã xé gió lao tới, Natalie tung mình đá một cú, làm cho thân hình hắn bay luôn ra ngoài.

Mà trong lúc Victor bị đánh bay, Quitos cũng nhảy vào cuộc chiến, trọng quyền đánh về phía Natalie chưa kịp phản ứng.

"Bằng, bằng, bằng ----" tiếng súng vang lên, Tuệ Thanh hai tay huy vũ, đạn bạc liên tục bắn ra, máu tươi tung tóe, Natalie cũng chỉ kịp cản lại một chút, thân hình bị đánh bay ra ngoài mấy thước.

Bóng hình xinh đẹp của nàng xoay tròn trên không trung, châm sau chạm đất đã đạp mạnh một cái, giống như một con báo vồ mồi lao trở lại, tay phải thuận thế bổ ra, dường như mang theo cả tiếng sấm.

Thân hình của nàng trông thì lẻ loi, với lại trước nay nàng nổi tiếng về dị năng, nhưng mà một quyền này xuất ra, thân thể của Quitos có rắn chắc cũng không thể ngăn cản được, trực tiếp bị đánh bay.

Cách đó không xa, Kiều Quốc Duệ lắp bắp không nói được gì, giống hệt như lúc gặp được Giản Tố Ngôn nhiều năm trước.

Không, lực lượng mà Natalie lúc này biểu hiện ra ngoài, thậm chí đã vượt qua tiêu chí của Giản Tố Ngôn, dường như là dùng lực lượng dị năng để phát huy, hoàn toàn không giống nhân loại.

Bốn bóng người lao vào nhau, Natalie nhảy lên, tay trái đấm về phía mặt của Quitos. Quitos đưa tay tỡ, cô gái áo da đen này thuận thế nhấn một cái, khửu tay của nàng đập thẳng vào cái cổ của hắn, Quitos bị đánh bay ra hơn 1m.

Khi thân hình rơi xuống đất, nàng khom người, Tuệ Thanh và Victor lúc này cũng đánh nhau di chuyển tới gần, còn chưa kịp truy kích, Victor đã đâm một kiếm tới.

Nàng nhanh như tia chớp nghiêng người tránh thoát.

Tuệ Thanh thừa cơ đánh về phía Victor, sau đó lại lao về phía Quitos, tay trái của nàng phất một cái phất trần, tay phải biến thành trảo cũng tấn công tới.

Quitos lui ra phía sau một bước tránh thoát trảo kích này, nhưng mà khi năm ngón tay của đối phương chưa thu hết lại, ống tay áo đã hơi phất, một chiếc súng ngắn đã xuất hiện trong tay đối phương.

Là một trong những người mạnh nhất Viêm Hoàng Giác Tỉnh, Tuệ Thanh vận dụng súng lục đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, cho dù có chiêu thức gì, ở tình huống gì, viên đạn cũng có thể đảo ngược tình thế thất bại.

Quitos cũng chỉ có thể miễn cưỡng né tránh viên đạn bắn vào đầu hoặc cột sống.

Nhưng khi Natalie xông tới chỗ hắn, Tuệ Thanh lại ngăn cản Victor, hắn không thể nào né tránh được nữa, bị đánh bay vào trong khu nhà. Trong lúc nhất thời, bức tường lại ầm ầm đổ xuống.

Lấy toàn bộ dị năng chống lại lực lượng thân thể, có thể áp chế được một tên chiến sĩ điên cuồng như Quitos, phối hợp với kinh nghiệm chiến đấu vài chục năm của Tuệ Thanh, cho dù là hợp tác lần đầu, nhưng cũng đã chiếm thượng phong.

Victor tuy rằng có lực lượng tương đối cường đại, khi dùng súng cũng chuẩn xác vô cùng, nhưng hiển nhiên là do thời gian tiếp xúc với súng ống quá ngắn, không cách nào tạo thành uy hiếp với Tuệ Thanh được.

Trong đám bụi, Natalie lao vào trong đám gạch đá lẫn lộn, Victor bắn về phía lưng nàng mấy phát, sau đó cùng Tuệ Thanh đồng thời xông vào bên trong.

Tiếng súng, thanh âm đánh nhau làm rung chuyển căn biệt thự hoành tránh chưa có người ở.

"Là ai vậy..."

Tới lúc này, Trần Á Lệ đang đỡ chồng cũng run rẩy mở miệng nói:

"Có phải là bọn họ đánh không lại hay không?"

"Yên tâm, Tuệ Thanh lão sư rất lợi hại, lại còn cả vị Natalie tiểu thư kia nữa, việc thắng cũng không khó..."

Kiều Quốc Duệ vỗ vỗ vai vợ mình, khẩu súng trong tay vẫn nắm chặt, cánh tay của hắn bị quyền phong của Quitos quét trúng, đau rát vô cùng.

"Tại sao... tại sao họ không phái nhiều người tới đây..."

"Bọn họ hiện đã biết rồi..."

Kiều Quốc Duệ trả lời một câu, đưa mắt nhìn về phía căn nhà không ngừng có tiếng nổ truyền ra, trong ánh mắt đã có một tia lo lắng.

Trước kia, Tuệ Thanh không dự tính được vị Natalie tiểu thư lại xuất hiện, nhưng cho dù có cả sự trợ giúp này đi nữa, tình hình cũng không lạc quan cho lắm.

Bọn họ đã từng phân tích, Bất Tử Giả chỉ là cách xưng hô, muốn giết đối phương vẫn có cách, đó là đánh cho đối phương tới mức không còn sức hoàn thủ.



Ví dụ như ngay từ đầu, Tuệ Thanh đã xuất thủ đánh nam nhân Quitos kia, dùng thời gian ngắn nhất tiêu diệt đối phương, đánh vỡ đầu, chặt gãy cột sống, chỉ có như vậy mới đạt thành mục đích của mình được.

Lúc này đối phương có hai người, tuy rằng có vẻ vô cùng chật vật, nhưng trên thực tế bọn họ phối hợp với nhau lại hoàn mỹ, giúp hai bên có thể có thời gian lấy lại sức, bằng vào năng lực tự phục hồi cường đại, họ có thể chống đỡ được.

Kiều Quốc Duệ suy nghĩ một lúc, sau đó mang theo vợ mình lên xe chuẩn bị rời đi.

Nhưng lúc mới ra đường, căn nhà kia đã ầm ầm đổ xuống, hắn cảm thấy mình chỉ thở thôi cũng khó khăn, Diệp Liên có dị năng có thể đấm đổ tường, nhưng mà muốn làm cho nhà đổ, vậy thì cột nhà cũng phải đánh gãy, hắn không làm nổi.

Biệt thự rất lớn, lúc này đại khái là bắt đầu sập mất một phòng, đầu tiên là tường bao nghiêng ngản, sau đó cột trụ rơi xuống, thanh âm như động đất liên tục vang lên.

Tuệ Thanh và Victor dường như đồng thời lao ra ngoài, vừa né tránh vừa nổ súng về phía đối phương. Sau đó 3 giây đồng hồ, khi cây cột cuối cùng đổ xuống, Quitos bị đánh bay vào tương, lăn một vòng trên bãi cỏ rồi mới bò dậy được.

Đèn đường tỏa sáng, bụi bay mù mịt, sàn nhà của lầu hai đổ xuống dưới, nhưng khi cách mặt đất chừng 1m, thì có xu thể hơi dừng lại. Trong bụi bặm, dường như có một bóng người một tay giơ lên trời, nâng cái sàn nhà lên, sau đó ném qua.

Ùng ùng ----

Cái sàn nhà bằng xi măng kia bay ra khoảng 3m, rơi xuống một khu đất trống, bụi bặm đã che giấu được thân hình Natalie.

Cùng lúc đó, Victor đã kéo Quitos lùi lại vài mét xa, bản thân hắn cũng tung người nhảy ra xa, tiếng súng lại vang lên, đạn xẹt qua trời đêm, gào thét lao về phía địch thủ.

Victor tay trái bị trúng một súng, khửu tay nổ tung.

"A ---- "

Dường như lúc này, đạn từ bốn phương bắn tới, Victor tránh thoát được sáu viên, nhưng viên thứ 7 trúng vào khửu tay, cánh tay coi như là đã gãy, cũng may mắn là chỗ hắn đứng lúc này cách nơi nổ súng khá xa.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên:

"Sa Sa làm tốt lắm."

-o0o-

Nói tới người trốn trong biệt thự chưa có người ở kia là một người đứng tuổi nhưng mặt trẻ con, do trải qua nhiều chuyện, trên khuôn mặt trẻ con kia xuất hiện một sự tang thương không nói nên lời, người ngoài có lẽ không ai đoán được tuổi tác của hắn.

Mấy năm trước, hắn là một vị đại ca trong thành phố này, nhưng thân phận hiện giờ không xác định được, đặc công cũng được, sát thủ cũng được, người bình thường gọi hắn là Tiểu Mạnh, tên này thực tốt, cho nên hắn lấy danh hiệu là Tiểu Mạnh luôn.

"Trùng hợp."

Hai giây sau đó, có một giọng nói của con gái truyền qua bộ đàm trở lại, thanh âm của nàng vô cùng lạnh lùng.

Ngoài hai trăm mét, trên một ban công, có một thiếu nữ miệng ngậm một viên đạn bắn tỉa thật dài, hít sâu một hơi, sau đó ấn nó vào trong súng:

"Cũng không tệ lắm."

"Cảm ơn đội trưởng."

Lần này đi theo Natalie tới Trung Quốc đều là tinh nhuệ, chỉ có nàng và Tiểu Mạnh là tương đối đặc thù, trong tổ đội này họ thường coi hai người là tay mơ.

Một súng vừa rồi có thể là chó ngáp phải ruồi hoặc vận may rơi xuống đầu cũng đủ thay đổi quan điểm của họ.

Nhưng mà, cô gái này không quan tâm tới điều này, trả lời lễ phép, không có ý vui mừng.

Tiếng lên đạn lách cách, cuộc chiến đấu bên kia vẫn còn đang tiến hành.

Đột nhiên, có một tiếng quát vang lên giữa trời đêm.

"Pi ---- ter ---- "

Người quát lên chính là người vừa bị nàng bắt một súng vào tay, Victor, nàng di chuyển tâm ngắm lên người hắn, cuộc chiến bên kia cũng thay đổi phương hướng, phòng ốc đã chắn trước ống kính.

Khoảng chừng mấy giây sau đó, trong bộ đàm đột nhiên vang lên những tạp âm, sau đó, cách nơi này khoảng mấy trăm mét đột nhiên có tiếng súng vang lên. Họng súng phun lửa trong khoảng 2 giây thì dừng lại.

Trong bộ đàm lúc này vang lên thanh âm của Tiểu Mạnh:

"Sa Sa chạy mau! Có người lao tới chỗ cô!"

Những cú bắn tỉa vừa rồi cũng đã bộc lộ địa điểm ẩn thân của mọi người, Sa Sa lúc này đổi họng súng, đưa tầm ngắm chỉ về một bên, thân hình thì đang ngồi xổm trên ban công.

Đột nhiên có một cái đuôi ngựa đong đưa, cũng vào thời khắc này, ở cách nơi này vài trăm mét, Tiểu Mạnh chạy ra khỏi địa điểm ẩn trốn, có một người xông tới, bắn một phát về phía nàng.

Tự dưng đứng ra chính giữa nổ súng, nhiều người cho rằng hành động này là tự sát, nhưng Sa Sa hiểu ý của đối phương khi làm như vậy. Tiểu Mạnh một lần nữa nổ súng, Sa Sa đột nhiên điều chỉnh tầm ngám vào bóng đen, mới lia được ống ngắm sang thì bóng đen kia đã biến mất, Sa Sa cầm súng tung mình nhảy lên mái ngói.

Không do dự gì nhiều, sau khi bắn trượt, nàng đưa tay tóm vào mái hiên, sau đó nhảy xuống, nhưng mới chạy được chừng 10 mét, nàng đã quay ngược trở lại, giơ súng, trong nháy mắt bóp cò, bóng đen trong tầm ngắm lượn sang một bên, tốc độ đúng là không thể nhanh hơn.

Tiểu Mạnh đã chạy tới chỗ này, liên tục nổ hai phát súng, Sa Sa thì bỏ chạy sang một chỗ khác, xoay người lại bắn một phát nữa. Tốc độ của bóng đen kia cực kỳ biến thái, mới vừa xem tình hình chiến đấu ở bên kia, vậy mà đã tới sát đây rồi.



Mắt thấy đối phương tới gần sau lưng, nàng ném súng ngắm, rút hai khẩu súng lục ở bên hông, sau đó chân trái đã có cảm giác đau đớn truyền tới.

Nàng đang chạy đột nhiên lảo đảo, cũng may là sự huấn luyện trong mấy năm này phát huy tác dụng, nàng cắn chặt răng, giống như là vô ý thức tung mình nhảy lên phía trước, thân hình xoay tròn ở giữa không trung, họng súng chỉ về phía sau, không ngừng nổ súng.

Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!

Trong nháy mắt đó, thời gian giống như chậm lại, bóng đen kia giống như một con dơi bay tới, khi súng nổ, thân hình hắn rơi xuống đất… sau một khắc, con đường ầm ầm nứt ra, co người tóm lấy vai nàng, kéo nàng về phía sau.

Bụi bặm bốc lên, gạch đá nát vụn bay tung tóe, một tay của bóng đen kia giơ lên, giống như là một cao thủ đùa bỡn huyền cầm, vô số ngọn gió cuốn theo bụi bặm lao tới.

Lúc Tiểu Mạnh đỡ Sa Sa, Natalie đã chắn ở trước mặt cả hai, con đường phía trước bị nổ tung, mặt đất bị cắt thành mảnh nhỏ. Cách nàng khoảng 10m, có một người đàn ông đang giằng co với Natalie.

Lúc này trên người Natalie dính đầy bụi, ống tay áo phải đã rách, máu tươi từ đó chảy ra, nhưng mà thương thế không nghiêm trọng.

Natalie nghiêng đầu, cười thú vị:

"Như vậy ngươi là người thứ ba, các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?"

"Đây là bí mật."

Nam nhân cao gầy cũng cười cười, sau đó lớn tiếng hô lên:

"Victor, Quitos, đi!"

Nói xong câu đó, thân hình hắn như quỷ mị xoay người bỏ chạy, ánh mắt Natalie trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng đuổi theo.

Bên kia, Tuệ Thanh đã đuổi theo hai người còn lại, xông vào rừng cây bên cạnh khu biệt thự.

Đột nhiên, tiếng trực thăng vang lên, sau đó càng lúc càng rõ, 12 trực thăng võ trang bay tới, xẹt qua bầu trời, đuổi về hướng rừng cây, tiếp theo là một đoàn xe, xe chở lính, xe thiết giáp, xa xa gần gần giống như là thủy triều bao vây lấy rừng cây. Quân đội đã được điều động.

Hiện giờ đội ngũ chạy tới đây rất lớn, có cả Phương Chi Thiên, Thôi Quốc Hoa, Diệp Liên, Kiều Quốc Duệ mang theo vợ mình chạy tới biểu thị cám ơn. Đối với Tiểu Mạnh, đối với Sa Sa, đám người Phương Chi Thiên cũng có chút phức tạp, Sa Sa đưng nhiên nhận ra, trong lòng cảm thấy xa cách vô cùng.

Quân đội không ngừng lao lên, nàng đi tới một bậc cửa ở ven đường ngồi xuống, thân hình run rẩy, hầu như là thoát lực.

Đại khái là nhận ra tâm tình của nàng, Tiểu Mạnh cũng chạy tới, ngồi xuống bên canh. Sa Sa dùng hai tay xoa mặt, nói:

"Cảm ơn anh."

"Tốt rồi."

Tiểu Mạnh vỗ vỗ vai nàng.

Thân hình Sa Sa vẫn còn run rẩy, không thể kìm chế được.

"Rất kích động đúng không? Lúc nãy cô đã bắn trúng một viên."

Câu nói này mang tính cổ vũ và an ủi, nàng không trả lời, một lát sau mới hít một hơi.

"Gia Minh... Gia Minh hắn trước đây... cũng chiến đấu với người ta như thế này sao..."

Tiểu Mạnh gật đầu, trầm mặc một hồi:

"Trong tư liệu của U Ám Thiên Cầm, Gia Minh có cấp bậc lợi hại nhất, không hơn Natalie cũng không thua kém chút nào... Tôi cũng mới biết được hắn lợi hại như vậy, giả như hôm nay có hắn ở đây... Giả như hôm nay... Có lẽ trước đây hắn sợ các cô lo lắng, đừng suy nghĩ nhiều, hắn muốn tốt cho các cô thôi."

"Tôi biết, nếu như chúng tôi hỏi hắn, hắn nhất định sẽ nói, nhưng mà hắn sẽ không mong chúng tôi hỏi, cho nên chúng tôi đã thương lượng là không muốn nghĩ tới chuyện này, thế nhưng... cho tới bây giờ, tôi lại muốn biết nhiều hơn một chút..."

Tiểu Mạnh gật đầu, không thèm nói nữa.

Nàng nhìn cái thành phố sau lưng, không biết vì sao, cái thành phố này lại mang tới cho nàng cảm giác lành lạnh, giống như là sau cơn sốt người ta thường cảm thấy lạnh vậy.

Nơi đây vốn là nhà của nàng, nhưng nàng lại có cảm giác giống như là bị trục xuất, giống như một người ăn mày muốn tìm một mái hiên, một sơn động trú thân, khi cảm thấy lạnh lẽo và đói, mới nhơ lại những thời gian ấm áp.

Khi nàng trở về nhà, nàng phát hiện căn nhà ấm áp kia đã trở nên lạnh lẽo, bởi vì hồi ức không thể kéo dài, không ai muốn nàng trở về.

Đương nhiên, còn có một cô gái tên là Linh Tĩnh, nhưng nàng không dám đi gặp, bởi vì họ không biết nói với nhau gì cả.

Nàng vốn cho rằng tình cảm của các nàng sẽ tuyệt không xuất hiện tình huống như vậy, các nàng là chị em tốt nhất, cũng thích một người đàn ông, vốn nàng cho rằng, họ là những người thân nhất trên thế giới ---- vậy mà bây giờ lại không thể đối mặt với việc này, đúng là buồn cười.

Cũng giống như ngày đó, ở trong nghĩa trang công cộng dưới chân núi, trời mưa lớn, nàng đứng ở trong mưa nhìn một ngôi mộ, nhưng không dám đi tới.

Mùa hè, nước mưa lạnh tận xương tủy, nhưng trái tim nàng như vỡ tan thành những mảnh nhỏ.

Nàng nghĩ, cô gái tên Linh Tĩnh kia chắc cũng như vậy, cho dù có ghép lại những mảnh vỡ trái tim kia, chắc gì nó đã ấm áp.

Các nàng đều là kẻ ngốc...

Cũng vào lúc này, Đông Phương Lộ đã trở lại Giang Hải, gặp được Linh Tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook