Ẩn Sát

Chương 179: Điềm đạm

Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

15/04/2013



Cuối tháng sau phải thi cuối học kì, sau đó là nghỉ hè.

Mặc dù đã đồng ý cải trang để khuyên bảo Hứa Nghị Đình giúp Nhã Hàm nhưng từ đó về sau, quan hệ giữa hai người cũng không tốt hơn chút nào. Nhã Hàm Không đến Diệp thị võ quán nữa, vì vậy từ đầu tháng bảy đều không gặp được nàng.

Sau khi thi xong Huân trở về Nhật Bản, Gia Minh không chủ động gọi điện thoại nên hai người cũng không liên lạc với nhau quá nhiều, cũng là Thiên Vũ ChínhTắc gọi điện đến một lần để cảm ơn và than thở: Trận chiến ngày mùng 10 tháng 5 đó, Hoa Tulip giết Đại Nội Trưởng Đốc, hơn nữa còn đẩy lùi Nguyên Lại Triêu Sang lần thứ hai, loáng thoáng đã trở thành ông vua mới trong thế giới ngầm. Gần đây Viêm Hoàng Giác Tỉnh lại tiết lộ tin tức, phía Trung Quốc sẽ chịu mọi trách nhiệm về tất cả hành động của Hoa Tulip, xem như hắn đã có thêm một thân phận khác. Trong đó đương nhiên cũng nhắc đến một vài phương hướng gần đây của Bùi La gia.

Dưới sự hợp lực chèn ép của Cao Thiên Nguyên, Viêm Hoàng Giác Tỉnh và U Ám Thiên Cầm, tổng bộ của Bùi La gia ở Nhật Bản cũng chỉ có thể lựa chọn phòng thủ, các phân bộ phân bố trên thế giới của Bùi La gia bởi vì có một số chia rẽ với tổng bộ nên tạm thời cũng chỉ án binh bất động, nhưng môi hở răng lạnh, bên phía này cũng không thể hành động quá mức kịch liệt. Cuối tháng sau có mấy người giữ chức vụ lớn trong chính phủ Nhật Bản bị giết, ảnh hưởng từ khủng hoảng tài chính vẫn chưa qua, mặc dù Nhật Bản không bị ảnh hưởng nhiều nhưng lúc này cũng đang lâm vào không khí căng thẳng. Dưới sự can thiệp với quy mô lớn của chính phủ, mặc dù mỗi lần xung đột đều có máu đổ nhưng vẫn duy trì ở mức độ nhỏ lẻ.

Những chuyện này đương nhiên đều được Gia Minh chú ý kĩ càng. Đến khi Long Đường Duy có tính tình bốc lửa lại vô cùng tò mò kia bắt đầu gào thét trong điện thoại, Gia Minh liền trực tiếp cúp máy, để Thiên Vũ Chính Tắc tự giải thích.

Cho dù có yêu sớm, ở chung, bách hợp và làm vợ bé của người khác thì Linh Tĩnh vẫn là học sinh giỏi về nhiều mặt, thành tích cuối kì của nàng đứng thứ ba của toàn khối, chiếm vị trí cực kỳ hiển hách trên bảng vàng danh dự. Tương đối mà nói, Gia Minh với thành tích mỗi môn đều ổn định ở trên dưới sáu mươi điểm đứng bên cạnh Linh Tĩnh, trong mắt các thầy cô giáo, khác biệt tựa như nô lệ và công chúa. Mà trong mắt những người cũng học giỏi về nhiều mặt, hơn nữa lại yêu thích Linh Tĩnh với bề ngoài thanh tú, rốt cuộc tại sao hai người với thành tích cách xa nhau như vậy lại là bạn tốt của nhau, đó thật sự là một chuyện nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

Mà dưới sự đốc thúc của Linh Tĩnh, thành tích của Sa Sa cũng lý tưởng hơn trước đây rất nhiều, trong kì thi này mỗi môn đều khoảng bảy, tám mươi điểm, hơn nữa không có môn nào không đạt yêu cầu, đây đã được xem như thành tích khá rồi. Bản thân nàng rất vui mà Liễu Chính lại càng mừng như điên, mở tiệc chiêu đãi Linh Tĩnh và Gia Minh, cảm ơn Linh Tĩnh đồng thời cũng thấm thía khuyên nhủ Gia Minh sau này nên lấy Sa Sa làm chuẩn, cố gắng học tập, có chí tiến thủ.

“Cố gắng học tập... Cái đầu! Mình không làm!”

Cũng như rất nhiều người cha xem con trai như rồng, con gái như phượng, Liễu Chính với xuất thân xã hội đen cũng hi vọng nhà mình có một nữ tú tài, điều bất đắc dĩ là một mình nuôi con gái lớn lên, những người xung quanh đều là đám liều mạng lăn lộn trong xã hội đen, mà con gái từ nhỏ đã có thói quen đánh nhau, đối với sách vở, bài tập lại không có chút hứng thú nào, vốn là nếu vẫn như vậy thì thôi, ai biết từ sau khi ở cùng một nơi với Linh Tĩnh và Sa Sa, thành tích của nàng lại dần tiến bộ hơn, tính tình có vẻ như cũng điềm đạm hơn trước đây rát nhiều. Lần này thấy nàng có tiến bộ như vậy, ông ta lập tức đăng kí hai chỗ học thêm cho nàng, kết quả là một buổi chiều vào sáu, bảy ngày sau khi nghỉ hè, Sa Sa vác một chiếc ba lô lớn trên lưng đá văng cửa Diệp thị võ quán, sau đó tuyên bố bỏ nhà, bỏ học, không bao giờ trở về nữa.

Trên thực tế, chuyện Sa Sa bỏ nhà đi cũng không mới mẻ gì. Mặc dù lăn lộn trong xã hội đen cũng không thể trở thành người giàu nứt đố đổ vách nhưng Liễu Chính cũng có vài chỗ bất động sản tại thành phố Giang Hải. Từ khi Sa Sa bắt đầu hiểu chuyện liền chạy qua chạy lại khắp mấy chỗ kia, hoàn toàn do ý thích của mình. Linh Tĩnh và Sa Sa thân nhau như chị em, trước giờ vẫn thỉnh thoảng ở lại Diệp thị võ quán, lần này khi hai bác Diệp gọi điện cho Liễu Chính, người cha vốn luôn cưng chiều Sa Sa kia nói không sao, để con gái ở lại đây ông ta cũng không có gì phải lo lắng gì cả.

Vậy là từ đó, Sa Sa liền chiếm lấy căn gác xép nhỏ của võ quán, Gia Minh đương nhiên là ngày nào cũng tới chơi cờ, đánh bài, giữ bao cát cho các nàng luyện võ, điều không được hoàn mỹ duy nhất là trong nhà chỉ có một chiếc TV, chơi điện tử lâu sẽ làm trở ngại bác Diệp xem thời sự. Đến xế chiều gió mát thì đọc sách, nói chuyện phiếm trong phòng Linh Tĩnh hoặc trên gác xép. Hai cô bé mặc quần áo mát mẻ nằm xiêu vẹo trên giường đọc truyện tranh hoặc tiểu thuyết ngôn tình, bầu trời phía ngoài cửa sổ xanh thẳm sáng rỡ, mây trắng như bông, ba người nằm sát một chỗ dưới phong cảnh như vậy, cảm nhận sự yên tĩnh và nhịp đập của trái tim, đây là sự dịu dàng và lưu luyến mà Gia Minh quý trọng nhất.

Quan hệ giữa ba người đã thân mật như thế từ lâu, trong hoàn cảnh như vậy, chỉ cần không cố ý, tiếp xúc thân thể hay vuốt ve cũng sẽ không sinh ra dục vọng mãnh liệt. Trước đây khi Sa Sa tới tháng, Gia Minh cũng thử dùng tay nhẹ nhàng đặt giữa hai chân nàng khi ngủ cùng nhau, sự vuốt ve thích hợp cũng sẽ trấn an được cảm xúc hỗn loạn. Đương nhiên, trên gác xép không phải nơi ân ái lý tưởng, mặc dù tính tình bác Diệp ôn hoà nhưng nếu 3P với con gái ông ta và một người con gái khác ngay trên đầu ông ta, ba người chắc chắn sẽ bị đánh chết không cần phải nghi ngờ chút nào.

Vì để hết sức tránh bị nghi ngờ, khá hai cô bé đọc sách rồi mệt mỏi nằm ngủ. Gia Minh đều ra ngoài. Nhân lúc buổi trua hoặc chiều tối, Diệp Hàm thường phụ đạo võ thuật càng nhiều hơn cho Gia Minh, Bác gái Diệp đã nói “chuyện thật” của Gia Minh và Sa Sa cho ông ta song Gia Minh vẫn cảm nhận được, cho dù tương lai hắn có cưới Linh Tĩnh hay không thì bác Diệp vẫn sẽ giao võ quán lại cho hắn, điều này khiến Gia Minh rất cảm động. Trên thực tế, ở cùng một chỗ với Linh Tĩnh và Sa Sa, thừa kế lại võ quán nhỏ hoặc trở thành bác sĩ là tương lai tươi đẹp mà hắn vẫn mơ ước.

Trên thế giới này hắn có người thân và bạn bè tốt nhất, chỉ có người ngày đêm phải giãy dụa bên bờ sinh tử như hắn mới có thể hiểu cuộc sống như vậy quý giá đến nhường nào. Kiếp sống làm sát thủ, cho dù ở thời điểm mà hắn mạnh mẽ nhất, hắn cũng không dám nói ngày mai mình vẫn có thể còn sống.



Thường xuyên tự do đi đạo phố, trở về căn nhà thuê ở cạnh trường vui đùa trắng đêm, hoặc xem những thứ bọn họ đã thèm thuồng từ lâu trong các cửa hàng. Thực ra trong một năm này, bằng các con đường, ba người đã tiết kiệm đước hơn ba mươi vạn, nguồn thu lớn nhất đương nhiên là từ các bài hát ban nhạc Khái Niệm bán đi, nhưng Linh Tĩnh có dự tính càng lâu dài hơn, tương lai phải học đại học chung một chỗ, cùng nhau mua xe, mua nhà, quan trọng nhất là sợ thu vào như vậy sẽ không thể giấu diếm được cha mẹ. Nếu chưa biết lai lịch thật sự của Gia Minh, có lẽ các nàng sẽ rất tự hào khoe Gia Minh vừa biết ca hát lại vừa biết sáng tác, thậm chí là thiên tài có rất nhiều ngôi sao phải đuổi theo để nịnh bợ, nhưng sau khi đã biết rồi, trái lại các nàng lại không muốn những sự khác thường của Gia Minh bị người khác biết được.

Thời gian như mây trồi qua bầu trời, từng ngày từng ngày vẫn dửng dưng trồi qua, mỗi ngày đều nhận được một e-mail của Heidy gửi đến từ New York, hoặc dài hoặc ngắn, kể cho hắn về cuộc sống thường ngày giống như đang viết nhật kí, xung quanh cô bé hoạt bát như một tinh linh không hề thiếu chuyện mạo hiểu và kích thích như đi bắt côn trùng chế thành tiêu bản, thăm dò một căn hầm rộng lớn dưới một ngôi nhà cũ ở vùng nông thôn. Thỉnh thoảng Marilyn cũng gửi thư tới kể về chuyện liên quan đến Heidy, chuyện trong gia tộc, hoặc những chuyện lý thú ở New York, nhưng nàng không hề đề cập tới những chuyện liên quan đến Mafia, xem ra nàng không muốn gây thêm phiền toái cho Gia Minh. Cảm giác này giống như hai người bạn đang trao đổi thư từ với nhau vậy.

Từ tháng sáu đến cuối tháng bảy, kế hoạch thành lập xí nghiệp sản suất đồ chơi của Đông Phương Uyển bắt đầu được áp dụng, xem ra trong thời gian này nàng đã vận dụng tất cả tài chính và nhân lực có thể có, sau khi rất nhiều người trong gia tộc xem xét đánh giá, lại lôi kéo nguồn tài chính từ Đông Phương Lộ và người thân thì mới có thể mua được một nhà xưởng cũ ở bờ sông. Gia Minh nhận được điện thoại rồi đến xem, khu nhà xưởng không lớn lắm vẫn còn đang sửa chữa, trong phòng làm việc đơn sơ chỉ có hai người, Đông Phương Uyển mặc đồ tây dành cho nữ có vẻ thành thục hơn và Hứa Nghị Đình đeo cặp mắt kính rộng.

Đây là lần đầu tiên Gia Minh gặp Đông Phương Uyển kể từ khi bắt đầu nghỉ hè, mà trên thực tế, quan hệ giữa hai người đã trở nên bế tắc từ trước khi nghỉ hè. Kể từ khi “Giản Tố Ngôn” thừa nhận nàng là con dâu nuôi từ bé của Gia Minh. Ngay trước mặt nàng, Đông Phương Uyển chưa từng có vẻ mặt tốt với Gia Minh, mặc dù rất khẳng khái bàn luận vấn đề tiền lương tiêu chuẩn sau khi thành lập công ty sản xuất đồ chơi với Gia Minh và hỏi hắn cần những thiết bị gì, nhưng mỗi lần đều chưa nói được bao lâu thì Đông Phương Uyển đã nổi giận một cách “khó hiểu”, rồi sau đó khi ý thức được sự thất lễ của mình mới xin lỗi.

Lúc này thấy Gia Minh đi vào, Đông Phượng Uyển đang bận rộn với một đống lớn tài liệu và hoá đơn liền xoẹt xoẹt viết mấy chữ rồi kết thúc công việc. Hứa Nghị Đình đang chăm chú cầm máy tính tính toán ở bên cạnh cũng ngẩng lên nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói:

“Chào anh.”

Sau đó lại vùi đầu vào công việc.

“Rốt cuộc đã tới, đi thôi, mình dẫn cậu đi xem phòng làm việc của cậu.”

Ngoài xưởng bên ngoài phòng làm việc bị phủ đầy tro bụi và mùi sơn nồng nặc do công nhân vẫn đang làm việc. Gia Minh nhíu mày:

“Tại sao Hứa Nghị Đình cũng ở đây với cậu?”

“Không thể tìm được ai.”

Đông Phương Uyển mệt mỏi day trán, nhún vai nói:

“Dù sao Nghị Đình học toán cũng rất tốt, mình trả lương, hơn nữa cũng không làm trễ nải việc học tập của cậu ấy. Mình lo chuyện chính, sau đó lại dạy cậu ấy làm những việc nhỏ, cuối cùng mình lại duyệt lại, bọn mình đã chuẩn bị tốt dự toán và kế hoạch ban đầu. Thế nào? Rất lợi hại phải không?”

“Nói như vậy, công nhân viên chính thức ở nơi này cho đến bây giờ cũng chỉ có hai cô bé là cậu và Hứa Nghị Đình?”

Gia Minh trợn trắng mắt, trong chốc lát cũng không biết nói gì:



“Nhân tài ở Đông Phương gia lớp lớp, nhà xưởng thế này thì tuỳ tiện tìm mấy tổ công tác nhỏ làm mấy ngày là xong, cậu phí công như vậy làm gì... Hơn nữa, nhà xưởng nhỏ như vậy cũng cần kế hoạch sao...”

“Là ba người chúng ta! Mình đã dán quảng cáo ở bên ngoài, chẳng qua mấy ngày qua có rất nhiều người đã đến nhưng chỉ cần nhìn thấy mình thì đã chạy mất, loại người không có ánh mắt như vậy mình cũng không cần. Hơn nữa chuyện nhà mình... Hừ, nói cậu cũng không hiểu, dù sao bọn họ cũng chỉ cho rằng mình cao hứng vui đùa một chút. Để vay được tiền của cha và anh trai mình, ngay cả loại điều kiện nhục nước, mất chủ quyền mình cũng đều phải đồng ý. Tất cả mọi người đều đang nhìn mình! Hoàn thành được kế hoạch to lớn này đại biểu cho năng lực của một người, làm sao mình có thể nhờ vả người khác được!”

Đông Phương Uyển cong đôi mày, mở cửa một gian phòng bên cạnh, sau đó nói như chém đinh chặt sắt:

“Mình không chỉ muốn thành lập một xưởng nhỏ! Ở đây là phòng làm việc của cậu, làm mình tốn rất nhiều tiền đó...”

Tiểu thư Đông Phương Uyển thường ngày vẫn hoàn toàn không để tiền trong mắt nhưng lúc này lại tỏ ra rất đau lòng. Gia Minh tùy tiện nhìn qua máy vi tính, bàn làm việc, máy đánh chữ, một số thiết bị dùng để cắt kim loại, hàn, chế tạo máy móc được bày đặt vô cùng xinh đẹp. Bởi vì phòng làm việc khá lớn, những thứ này cũng chỉ chiếm chừng nửa không gian, chỉ cần nhìn bốn bức tường được sơn trắng xoá, mặt đất không có một hạt bụi cũng đủ biết nơi này rõ ràng là đã được sắp xếp rất tỉ mỉ.

“Chỉ chiếc máy tính kia đã tốn ba vạn đồng của mình... Hừ, thực ra chỉ mình cậu có máy vi tính, cậu xem, bệ máy móc nhỏ này là do cậu chỉ định phải có, nhỏ như vậy mà giá cũng năm vạn còn có cái này... Cái này...”

Đau lòng giới thiệu cho Gia Minh tất cả những thứ đồ này, Đông Phương Uyển quay đầu lại:

“Những thứ cậu nói mình đều đã mua đủ, còn cần thêm thứ gì không?”

“Ừ, tạm thời không cần.”

Gia Minh gõ gõ cánh cửa sắt dày cộm rồi lại nhìn cửa sổ phòng trộm được hàn chết vào khung cửa, nếu muốn làm một vài thí nghiệm khá lớn thì hiện giờ chắc chắn không được, chờ sau này rồi hãy nói.

Mặc dù bộ dạng không chịu thua kém lúc này của Đông Phương Uyển hơi buồn cười, nhưng về việc nàng có thể duy trì xưởng sản xuất này, Gia Minh cũng không có bao nhiêu hoài nghi. Kích thước nhỏ như vậy, Đông Phương gia chỉ cần tùy tiện phái ra mấy người là có thể hoàn thành được, sau đó lại thông qua mạng lưới kinh doanh của Đông Phương gia, tuyệt đối sẽ không bị lỗ vốn, vấn đề chỉ ở chỗ, nếu Đông Phương Uyển có thể dựa vào năng lực của mình để tồn tại trong thời gian đầu thì nàng có thể được gia tộc tán thành. Một khi nàng yêu cầu hỗ trợ, Đông Phương gia chắc chắn có thể tìm được phương pháp giải quyết hợp lý, chỉ là mức độ tán thành của gia tộc với Đông Phương Uyển sẽ giảm thấp xuống, thậm chí ảnh hưởng đến đánh giá chính thức của gia tộc sau khi nàng ra trường mà thôi.

Đối với Đông Phương gia giàu nứt đố đổ vách, hành động lần này của Đông Phương Uyển không khác gì trò chơi trẻ con, chỉ là chí hướng của Đông Phương Uyển đương nhiên không chỉ có như vậy.

“Mình đã cho người của công ty xem rồi đánh giá, mấy chương trình điện tử cho đồ chơi cậu đưa cho mình lần thứ hai kia đều tốt hơn của nhật bản, hơn nữa chế tạo không đến nỗi quá phức tạp, mấy ngày qua mình chạy tới chạy lui sắp xếp xong tất cả mọi thứ. Hai tháng trước mình vẫn có thể nhờ mấy nhân viên quản lý đến hỗ trợ, hiện giờ nhân viên ít như vậy thì chỉ cần một người lớn đứng bên cạnh là được rồi, công nhân cũng dễ thuê, khi lượt hàng đầu tiên được đưa ra khắp cả nước, tài chính sẽ dần thu lại được...”

Đông Phương Uyển không nói thêm gì nữa, nhìn khu nhà xưởng đơn sơ vẫn còn đang được sửa chữa, nàng mím môi kiên định.

“Đến lúc đó... Chúng ta có thể ăn mừng...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook