Chương 422: Hồi ức như đao
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/04/2013
Khoảng thời gian nàng từ Giang Hải tới Viên xảy ra rất nhiều chuyện.
Cảnh tượng lúc chia tay xuất hiện trong đầu nàng, nàng đã từng suy đoán đủ loại lý do, đủ loại nguyên nhân, có lẽ Gia Minh gặp khó khăn, cần mình và Sa Sa tạm thời lánh đi, có lẽ là hắn không cần mình biết chuyện gì đó, lại không muốn làm lỡ mất tiền đồ của mình giống như là cha mẹ mình đã nói.
Có một số việc nhớ lại mới biết mình rất ngốc, giống như chúng ta là những diễn viên nam chính và nữ chính trong phim tình cảm, không có sự quả quyết.
Người nhà thì sao, với thái độ tôn trọng cha mẹ mình của Gia Minh, nếu như cha mẹ nàng thực sự nói với hắn, thì hắn có thể sẽ theo mình tới Viên cũng không chừng.
Đây là lý do nàng dễ chấp nhận nhất, đương nhiên cũng phần không chấp nhận, không muốn đi, nhưng mà dần dần, những ý nghĩ này đã nhạt dần, nàng không còn suy nghĩ tới lý do vì sao mình phải đi nữa.
Bởi vì có một số chuyện nàng càng chờ mong, càng tự hỏi, thì bi thương lại càng nhiều.
Nàng nghĩ: mình không có lỗi, nếu như cậu muốn tới làm chuyện gì đó, tớ sẽ cố gắng làm xong nó, sau đó yên ổn theo đuổi những việc khác.
Trước đây, nàng không muốn trở lại Giang Hải, không muốn biết những chuyện có quan hệ với Gia Minh, nàng giống như một con đà điểu, bướng bỉnh chờ một ngày xuân nở hoa về.
Bốn năm thời gian đối với nàng như tù ngục, nàng cố hết sức không muốn suy nghĩ nhiều, cũng đợi thời gian trôi đi.
Hôm nay cuối cùng nàng cũng trở về, mùa xuân tới rồi, nàng bây giờ lại có cảm giác hối tiếc thời gian, ai cũng phải đối mặt với tất cả, vậy mà bây giờ giọng nói của mẹ nàng cũng ẩn chứa không mong nàng tới Viên nữa...
"Lúc Sa Sa gặp chuyện không may, mẹ và cha con nghĩ cách liên lạc với nó, sau đó cũng tìm tới Hoàng gia để nhờ giúp đỡ, thế nhưng chẳng có kết quả gì. Mấy hôm đó cũng không cách nào liên lạc được với Gia Minh, chúng ta nghĩ rằng hắn đã trốn đi cùng với Sa Sa. Nào ngờ vài ngày sau, cảnh sát tới nói với chúng ta, Gia Minh giúp Sa Sa bỏ trốn, đã bị bắt..."
Tình cảm của nàng đối với Gia Minh giống y như đối với con gái của mình, nhớ tới việc này, Đoàn Tĩnh Nhàn lau nước mắt, ánh mắt nghiêm túc, ngồi bên con gái nhớ lại cảnh tượng năm đó.
"... Sa Sa không bị bắt, chúng ta tới cục cảnh sát thăm Gia Minh, trông bộ dáng của nó hình như rất tốt, chúng ta trước đây nghe nói ở trong đồn cảnh sát thường bị bức cung, nhưng mà hắn không bị đánh, trên người không bị thương, tinh thần giống như là rất tốt, hắn nhìn chúng ta cười tươi. Nói là không có chuyện, thế nhưng sau đó hắn bị tuyên án, 5 năm..."
"Vậy hắn..."
Thanh âm của Linh Tĩnh run rẩy:
"Hiện đang ở trong tù?"
"Không phải."
Nước mắt rơi xuống, Đoàn Tĩnh Nhàn lắc đầu:
"Lúc ấy mẹ và cha con dùng rất nhiều quan hệ, nhưng phía trên đều nói vụ án này tương đối phức tạp, phức tạp như thế nào thì họ lại không nói được. Gia Minh không khai ra nơi Sa Sa trốn, án phạt được tiến hành rất nhanh... Khi chúng ta đi thăm nó, nó vẫn cương quyết không nên đem chuyện này nói cho con biết, hắn hiểu tính cách của con, bên Viên còn chưa khai giảng, nếu như con biết tin thì kiểu gì con cũng trở về, mà về cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả... Nó rất hiểu con..."
Mẹ nàng trầm mặc một lúc, trên mặt nở một nụ cười, nói tiếp:
"Mẹ và cha con đã bàn bạc chuyện này nhiều lần, có một số việc con nên biết, bởi các con là bạn của nhau từ nhỏ, lớn lên cùng với nhau, mẹ và cha con vẫn xem hai đứa như anh em thực sự, con, Gia Minh và Sa Sa... Nhưng lúc đó mà con trở về đúng là cũng không làm được gì cả, chúng ta quyết định đợi sau khi con tựu trường mới gọi điện cho con biết chuyện Gia Minh bị tù, Sa Sa rời đi. Lúc đó con trở về một lần, sau đó vẫn có thể đi học tiếp. Trong tù có thể giảm hình phạt, chờ khi nó ra ngoài, có thể con cũng tốt nghiệp rồi. Tháng 9, chúng ta vẫn đi thăm Gia Minh, mẹ nhớ kỹ ngày đó mặt trời rất lớn, mẹ và cha con đợi bên ngoài một lúc, sau khi tiến vào, lại phải đợi thêm một lúc nữa, bọn họ nói Gia Minh có chút việc..."
"... Sau khoảng 10 phút Gia Minh mới đi ra ngoài, hình như hắn mới dùng nước rửa mặt, trên đầu, trên mặt toàn là nước. Nhưng mà chúng ta thấy nó vẫn cười rất tươi, chúng ta hỏi tình hình gần đây thế nào, có người nào bắt nạt không. Chúng ta biết trong tù thường bị bắt nạt, đặc biệt là người giống như Gia Minh, nhìn bề ngoài thì rất hiền lành, nhưng mà khi nổi nóng cũng rất cương quyết. Chúng ta dù sao cũng không cách nào quản được thứ này cả, ba con chỉ có thể đưa cho người ta một chút tiền, bảo hộ hỗ trợ chăm sóc một chút. Sau đó chúng ta nói với nó là muốn đem chuyện nói cho con biết, để con trở về một lần. Chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lúc đó nó trầm mặc rất lâu, sau đó..."
Đoàn Tĩnh Nhàn ngẩng đầu, nhìn con gái mình:
"Sau đó... nó nói quan hệ của các con."
Trong nháy mắt, thân hình Linh Tĩnh như cứng lại, thanh âm của mẹ mình giống như động đất vang lên:
"Con... Gia Minh, Sa Sa, ba người sống chung với nhau..."
Trong phòng im lặng một lúc, giống như tình cảnh im lặng năm đó trong tù giam.
Rất khó tưởng tượng tâm tình của cha mẹ nàng lúc đó sẽ như thế nào, nhưng mà hình như trên mặt mẹ mình lúc này không có quá nhiều trách cứ và bất mãn.
Có, nhưng chỉ phớt qua và thê lương.
Linh Tĩnh nhìn mẹ mình, nhưng không phải quan tâm chuyện mẹ mình suy nghĩ gì khi cha mẹ mình biết ba người ở chung với nhau, sóng bắt đầu gợn trong lòng:
"Sau đó thì sao..."
"Sau đó... Sau đó nó nói cho chúng ta biết mọi chuyện, nói cho chúng ta biết vì sao con đi Viên, vì sao hai đứa phải xa nhau..."
Trên mặt Đoàn Tĩnh Nhàn nở một nụ cười không đoán được ý nghĩ, thê lương mà miễn cưỡng.
Nàng đem văn kiện trong tay đặt vào trong tay con gái.
"Mẹ và cha con... không có ý trách các con, tuy rằng lúc mới biết thực sự cũng bất đắc dĩ, nhưng cũng chẳng có cách nào... Ba người các con tình cảm thế nào chúng ta đã biết, từ nhỏ đến lớn vẫn ở với nhau, chuyện gì cũng cùng nhau làm, giống như là một người vậy. Gia Minh lúc nhỏ hay bị người khác bắt nạt, sau đó tính cách có phần trở nên cương quyết, mẹ và cha con rất thích nó, vẫn muốn là sau này khi con lớn lên, chúng ta sẽ gả con cho nó. Càng về sau, mẹ và cha con lại càng lo lắng chuyện các con còn nhỏ, sẽ không giữ gìn được, nhưng mà vẫn để cho các con quyết định. Nếu như hai đứa các con muốn sống với nhua, vậy chúng ta sẽ đồng ý."
"Bởi vì khi đó vì nguyên nhân này, sau đó lại nghe ba người các con sống với nhau, mẹ và cha con không có cách nào khác, các con đều là đứa nhỏ, nhưng không phải vì nguyên nhân này, mà là vì chúng ta thấy một thứ gì đó..."
Nàng rút những giấy từ trong cái túi trong tay con gái mình.
"Chắc là mấy năm trước đó nó đã bị bệnh, mẹ còn nhớ rằng khi đó con đã nói là Gia Minh thường hay đau đầu, sau đó cũng mua thuốc, nhưng mà không ai quan tâm chuyện này nhiều, nhưng chuyện lại không đơn giản như vẫn nghĩ..."
Trưng tờ giấy chẩn đoán bệnh ra cho Linh Tĩnh nhìn:
"Trong đầu của nó có một khối U, rất lớn. Lớn như trái lựu đạn vậy, khẳng định là lúc nào nó cũng đau, chúng ta không biết vì sao nó biết được chuyện này, chỉ biết một điều duy nhất là... trong khoảng thời gian từ năm 1999 tới 2001, nó vẫn đau đầu, hoặc là nó đã biết tin mình sắp chết. Cho nên biểu hiện ở trước mặt chúng ta như không có chuyện gì..."
“Mẹ không biết nó nói với con chuyện xa nhau như thế nào, cũng không biết hắn đem Sa Sa đi đâu, nhưng hắn đúng là vẫn luôn lo lắng cho các con..." Nước mắt chảy xuống, giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.
"Gia Minh đã chết, Linh Tĩnh..."
Giống như thời gian quay trở lại, nàng trở về khoảng thời gian ở chung với nhau, khi đó bọn họ như có chung một thân thể, một linh hồn.
Rồi nàng thấy một thiếu niên đang cắn chặt răng chịu đựng đau đớn, nàng có thể cảm nhận được...
"Ha ha... A ---- "
Thân hình nàng cứng lại, ôm chặt những tờ giấy, người hơi cúi xuống, nước mắt không còn kiềm chế được nữa, nó lạnh buốt trượt dần trên gò má. Nàng há miệng, cố gắng thở ra mà không thở được. Không có bất kỳ một thanh âm nào, thân hình cứng đờ mà run rẩy.
Mẹ nàng lao tới, ôm lấy nàng.
Trong chốc lát, mọi người đang nói chuyện ở trong phòng khách nghe được một tiếng khóc tan tim vỡ phổi...
Trong phòng khách của khách sạn.
"Đây là ai vậy..."
"Hình như rất kiêu ngạo..."
"Không phải là tình nhân trước đây của Phương Vũ Tư đó chứ..."
"Có lẽ là em trai..."
Trong tiếng nghị luận, Phương Vũ Tư ngồi xổm trước mặt người đàn ông kia.
"Cố... Gia Minh? Cậu làm sao vậy... còn nhớ tôi không?"
Câu hỏi đương nhiên không được trả lời, từ đầu tới cuối, đối phương chỉ nhìn nàng một cái, sau đó lại rời đi.
Nàng quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Tắc Bồi, Trịnh Tắc Bồi chỉ vuốt tay, ý nói là chẳng biết gì.
Khi nàng định đứng dậy hỏi những người biết chuyện thì đột nhiên ánh đèn loáng lên
Giống như bị một thứ gì đó kích thích, nam tử trước mặt nàng giơ tay che mắt.
Phương Vũ Tư nhìn tên phóng viên ở ngoài hai giây, sau đó đột nhiên đứng dậy, kéo dậy tay người đàn ông đi vào trong đám người.
"Ở đây không phải nơi nói chuyện, chúng ta đi vào trước."
Sau đó nàng dặn vệ sĩ bên cạnh:
"Cho dù như thế nào cũng phải lấy tấm phim kia xuống."
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, cảnh tượng thân thiết kia giống như một cơn địa chấn, đám người Tiểu Bàn, Mục Thanh Thanh càng nhìn càng kích thích.
Tâm tình Mặc Mặc có chút hưng phấn:
"Chúng tôi cũng có thể tham gia không?"
Phương Vũ Tư dừng lại, tươi cười:
"Bạn của hắn, chính là bạn của tôi... Chủ tịch Tôn, có thể sắp xếp cho họ tham gia bữa tiệc tối nay không?"
Nửa câu sau đương nhiên nàng nói với vị chủ tịch tối nay, nếu nàng đã nói vậy, đương nhiên người ta sẽ đồng ý.
Chỉ là trước khi đi, Gia Minh liếc mắt nhìn nữ nhân đang kéo cánh tay mình, sau đó im lặng rút ra, hắn không làm nhiều động tác, nhưng mà dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, lại thấy đó là quá nhiều.
Thật là quá kiêu ngạo, được Phương Vũ Tư thân thiết cầm tay mà còn chủ động giãy ra, trước đây họ chưa từng nhìn thấy, sau này chắc cũng ít thấy.
Về phần tên đàn ông xấu trai Đàm Khắc Thanh đang đứng bên cạnh Phương Vũ Tư, khuôn mặt hắn lúc này xám đen lại.
Nhận thấy ý nghĩa của động tác này, Phương Vũ Tư nở nụ cười khổ, sau đó lại trở nên mê người, đưa tay ra mời Gia Minh:
"Vậy... Chúng ta cùng nhau vào đi thôi..."
Bên cạnh đại sảnh, trong một gian phòng yên tĩnh. Sau khi tiến vào, Phương Vũ Tư lập tức bảo chủ sự sắp xếp cho nàng một gian phòng nghỉ, sau đó dẫn theo đám người Mục Thanh Thanh vào trong.
Lúc này, Mục Thanh Thanh nghi hoặc vô cùng, hỏi Phương Vũ Tư về lai lịch của Gia Minh, nhưng mà thần sắc Phương Vũ Tư lúc này có chút phức tạp, liếc mắt với Trịnh Tắc Bồi.
Đối với Cố Gia Minh, người ngoài có thể vì thời gian mà quên hắn, nhưng nàng và đám người Trịnh Tắc Bồi lại khác. Có một số việc thực ra phát sinh từ vài năm trước đây, khi đó có rất ít người nhớ tới cái tên ban nhạc "Khái niệm" .
Nói tới Gia Minh, trước đây chỉ có mấy nhạc sĩ như Hoàng lão, Trịnh Tắc Bồi mới biết, thỉnh thoảng Gia Minh vẫn gửi ca khúc cho nàng thông qua họ, nhưng hơn 1 năm nay thì hoàn toàn bặt tăm. Mặc dù biết tính cách đối phương, nhưng mấy vẫn còn đàm luận và tiến hành điều tra đơn giản.
Vốn cho là đối phương đã yên ổn bước chân vào đại học, có thể lấy tính cách độc lập bước chân vào xã hội.
Trước đây có thể hắn chỉ vui đùa với âm nhạc, hiện giờ bỏ qua cũng thể hiểu.
Nào ngờ, sau khi kết thúc điều tra, kết quả suy đoán của mỗi người lại khác nhau, vô cách nào điều tra được tình hình thực tế. Hết lần này tới lần khác thu thập tin tức, tổng hợp lại nó có phần quỷ dị.
Giống như có người bất chợt hiện lên rồi biến mất giữa nhân gian.
Trong thế giới âm nhạc mà gặp được người này, là một điều cực tốt với họ, vận dụng mối quan hệ của mình, họ đi sâu hơn tiến hành điều tra.
Lúc đó, họ mới phát hiện, cậu trẻ Cố Gia Minh này có khả năng đã vướng vào một cuộc đấu tranh chính trị hoặc những sự kiện mật, cho dù tin tức tới từ phương diện nào cũng ám chỉ cho họ biết: không nên tiếp tục hiếu kỳ về chuyện của người này.
Một số quan chức có quan hệ mật thiết với họ đã tiết lộ một số chuyện: chuyện này, phía trên gây áp lực, họ không điều tra được, thế nhưng có thể nói cho các ngươi biết, hẳn đã chết.
Rất khó để nói rõ tâm tình của bọn họ lúc đó, Hoàng lão, Trịnh Tắc Bồi cảm thán cho một thanh niên tuấn kiệt đã ngã xuống, nhưng mà họ không thể tưởng tượng, từ xưa đến nay, người làm nghệ thuật lại dính vào một chuyện phức tạp tới như vậy, mà dính tới chuyện phức tạp thì sẽ không có kết quả tốt.
Mà ở phía Phương Vũ Tư, nàng có chút thương cảm, thậm chí nàng còn bớt một số buổi biểu diễn, cũng không tuyên bố lý do với bên ngoài, bởi vì nàng lập tế điện cho hắn.
Hai người quen biết nhau không tính là nhiều, cũng không có nhiều chuyện vui, kỳ thực Phương Vũ Tư rất hiểu, có lẽ đối phương không thích nàng.
Trước đó tâm tình nàng không tốt, đã coi tiểu cô nương Diệp Linh Tĩnh làm đối tượng để giận chó đánh mèo.
Khi đó nàng chỉ coi đó là chuyện nhỏ, không để ở trong lòng, giống như là lúc người khác tức giận thì cũng có thể bất mãn với người khác, vô tình làm tổn thương nhau.
Nhưng ai ngờ, họ lại là ban nhạc Khái niệm.
Hắn ghét mình là có lý do, mình cũng hiểu, lúc đó nàng muốn sửa chữa, nhưng cũng không có nhiều thành công.
Bởi vì Diệp Linh Tĩnh hâm mộ mình, nên Cố Gia Minh mới viết cho nàng ca khúc, thậm chí còn cho thêm mấy lần sau.
Từ sau đó, danh tiếng của nàng lên như diều gặp gió, ý nghĩa của người này đối với nàng, trong lòng nàng tự biết, nàng nghĩ mình không phải là người vong ân phụ nghĩa.
Bởi vậy khi Hoàng gia gặp khó khăn, nàng chủ động tới gặp Hoàng gia để làm người đại diện, hy vọng có thể giúp cho họ một chút gì đó. Lý do chính của việc này là: cậu đã giúp tôi, hiện tại tôi giúp lại cậu, cậu cần gì, tôi tuyệt đối sẽ cố gắng hoàn thành.
Vậy mà, bỗng nhiên hắn chết đi, cho tới vài năm sau, đột nhiên lại xuất hiện ở đâu, nhìn nam tử đã trở nên ngơ ngẩn này, nàng suy nghĩ, nơi này chính là của nàng.
Có thể hắn đã gặp phiền phức, cũng có thể là vấn đề rất khó khăn, mặc dù hắn bây giờ trông như ngốc, nhưng thế thì sao cơ chứ...
Hít sâu một hơi, nàng nhìn về phía Mục Thanh Thanh cười.
"Xin lỗi, chuyện của hắn, tôi không thể nói được..."
Ngừng lại một chút, nàng nói tiếp:
"Nhưng mà, các người hiện đang ở đâu, tôi có thể tới thăm hắn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.