Ẩn Sát

Chương 402: Không trở về nhà

Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

15/04/2013



"A? Sao lại nhanh vậy!"

"Bởi vậy tới mới đi du lịch coi như là chia tay mọi người."

Trong lòng coi Linh Tĩnh là bạn bè, bây giờ cô bạn lại đột nhiên nói phải đi, Đông Phương Uyển tâm tư đơn thuần đương nhiên là có chút thương cảm, kéo nàng líu ríu nói chuyện.

Chủ đề câu chuyện đương nhiên là tình cảm đã tích lũy từ nhỏ của ba người Linh Tĩnh, Sa Sa, Gia Minh, trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc, nhưng mà không biết hỏi như thế nào, sau khi dặn dò ra nước ngoài phải thế nọ thế kia, nàng viết số điện thoại của mình đưa cho Linh Tĩnh, định quay người trở về, nhưng lại hỏi tình hình của Gia Minh.

"... Hắn tới đón cậu à?"

"Gia Minh cậu ấy... Đại khái không thể tới đón được, có lẽ là Sa Sa, tớ đã gọi điện thoại bảo là hôm nay mình về, nhưng từ sáng tới giờ không còn liên lạc lại được nữa..."

"Tớ nghĩ Gia Minh nhất định sẽ tới đây, tình cảm của các cậu tốt như vậy... Nhưng mà không sao, nếu hắn không tới thì hôm nay tới đón, chúng ta đầu tiên là đưa cậu về nhà tớ chơi, cậu yên tâm đi, anh tớ đầu tiên là thích cậu, nhưng bây giờ đã thôi rồi, ha hả..."

Trong khi nói chuyện, xe buýt đã chậm lại, học sinh trên xe từ biệt lẫn nhau lấy hành lý xuống, nữ sinh thì mặc áo che nắng, tay cầm ô chuẩn bị xuống xe. Chỉ sau một lát, tất cả đã xuống hết, đám người tiền hô hậu ủng chen nhau đi ra bên ngoài.

Hành lý của Linh Tĩnh không nhiều lắm, thế nhưng khi ở Quế Lâm bị Đông Phương Uyển ép mua một đống đồ linh tinh, cho nên phải thua thêm một cái túi du lịch thật to, có nam sinh muốn cầm giúp nàng nhưng bị nàng lắc đầu cự tuyệt.

Lần này trở về Giang Hải, trong lòng nàng phức tạp vô cùng, nàng không muốn xuống xe nhưng vẫn bị Đông Phương Uyển kéo xuống, trà trộn vào trong đám người, bước chân xuống đất là nàng cảm thấy sức lực của mình như giảm đi.

Khi ở trên xe bus vẫn còn ung dung, bây giờ chẳng còn gì, đám người thi nhau cầm đủ các loại ô với đủ màu sắc, gọi nhau ý ới.

Sau một khắc, Đông Phương Uyển vỗ vỗ vai nàng:

"Này, này..."

Nàng chỉ tay về phía trước nhưng không nói gì, Linh Tĩnh ngỡ ngàng quay đầu nhìn sang, ở đó toàn là người, bóng lưng, gò má, nụ cười, chẳng phân biệt rõ ai với ai.

Một tay cầm ba lô, một tay thì bị Đông Phương Uyển kéo, nàng bước xiêu vẹo trong đám người, cảnh vật dần lùi lại, lúc này nàng nhìn thấy ở bãi đỗ xe đối diện có một người, chẳng phải Gia Minh thì là ai?

"Xem ra cậu ta không cho anh tớ cơ hội rồi..."

Đông Phương Uyển ở bên cạnh tiếc hận thở dài, nhưng trên mặt lại có một nụ cười mãn nguyện.

Linh Tĩnh lúc này không biết nên biểu hiện như thế nào, nàng nuốt một ngụm nước bọt, tiếng ừng ực như sấm vang lên, ánh mắt nàng nhìn vào bóng người kia, không thể nhìn sang chỗ khác được nữa. Sau một lát, hắn đi xuyên qua đoàn người tới gần, nhấc ba lô của nàng, thuận miệng nói chuyện với Đông Phương Uyển vài câu, nhưng đó là câu gì Linh Tĩnh cũng chẳng nghe rõ lắm.

Ánh mắt nàng nhìn về phía cánh tay của hắn, nơi đó trước kia nàng ném hắn một dao, bây giờ không còn thấy, sao lại như vậy. Nàng nghĩ tới chuyện này, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại tìm không tìm được lời nói thích hợp để mở miệng, cho tới khi Gia Minh mở miệng trước: "Chúng ta đi thôi." Thì nàng mới nhíu nhíu mày, theo hắn xuyên qua đoàn người.

"Sáng nay Sa Sa có việc bận, gọi điện báo là cậu về, cho nên tớ tới đón..."

"Tớ không gọi được cho Sa Sa..."

Nàng có cảm giác giọng nói của mình đã khàn.

"Bang hội có chuyện, gần đây cậu ấy chinh chiến lung tung, không có chuyện gì đâu..."

Xe taxi chuyến bánh ra khỏi bãi đỗ xe tới gần, Gia Minh mở cửa xe, Linh Tĩnh ngồi xuống, nhận lấy ba lô nhưng không ngồi xích vào bên trong mà chỉ nói: "Cảm ơn cậu đã tới đón." Rất khó khăn mới nói xong câu này, nàng kéo cửa đánh xầm một tiếng, đóng lại.

Chiếc taxi chuyển bánh đi xa, ở cạnh đường có một chiếc Santana đang đỗ, Đông Phương Lộ mở cửa đi tới, nhìn thấy Gia Minh đứng đây thì hơi có chút nghi hoặc.

Cùng lúc đó, Đông Phương Uyển cũng từ phía sau chạy tới:

"Này, Gia Minh, không phải là Linh Tĩnh muốn đi Viên mà các cậu cãi nhau đấy chứ?"

"Ách, làm gì có..."

"Được rồi, được rồi, bây giờ là thời gian Gia Minh làm những chuyện cho mình, dù sao... cho dù là bạn tốt tới mấy cũng phải có lúc xa nhau..."

Đông Phương Uyển dùng phương thức này an ủi Gia Minh vài câu, Đông Phương Lộ đi tới mở miệng chào hỏi, sau đó bảo em gái mình lên xe, đợi khi Đông Phương Uyển đi rồi, hắn mới thở dài.

"Chuyện Sa Trúc Bang, bên Phương Chi Thiên đúng là không kịp phản ứng, nhưng mà cho dù như thế nào Ứng Tử Phong cũng là con của Ứng Hải Sinh, chuyện này rất phiền phức, thành thật mà nói, thế lực của Ứng Hải Sinh ngươi rõ hơn ai hết, hơn nữa Ứng Tử Lam rất quan tâm tới người em trai này, tuy rằng hắn sẽ không cám kích mình... Ách, không biết trong lòng của ngươi muốn thế nào..."

"Nói tiếp đi..."

"Ách... Hiện tại tầng lớp cấp cao trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh đã biết thân phận của ngươi, có khá nhiều người nghĩ ngươi và Giản Tố Ngôn là một, thành thật mà nói, việc Ngự Thủ Thương đúng là quá tốt, ta bây giờ lại phải lo lắng vấn đề lớn hơn, đó là chuyện Cao Thiên Nguyên, Viêm Hoàng Giác Tỉnh, U Ám Thiên Cầm phải đối phó với sự chia rẽ, hiện giờ họa ngoại xâm đã không còn, chuyện phải đối phó cấp bách nhất là nội loạn..."

Gia Minh từ chối cho ý kiến gật đầu, xoay người rời đi, giống như là hắn không quan tâm tới chuyên này. Đông Phương Lộ nhìn theo bóng lưng của hắn, hơi có chút nghi ngờ nheo mắt.

Đợi khi tới bên cạnh chiếc xe, Đông Phương Uyển nói một câu khiến cho hắn sửng sốt:

"Anh, anh biết không? Linh Tĩnh muốn tới Viên đấy."

"Em nói cái gì!"



***

Đứng trước cửa võ quán, thấy cha mẹ mình tươi tười, Linh Tĩnh miễn cưỡng xốc lại tinh thần.

"... Viên đá thất tinh này là kỷ niệm ở Quế Lâm, cái này là váy cho mẹ, cái này là giấy viết cho bố, cái này cho Sa Sa… cái này cho Gia Minh..."

Đem từng món đồ trong ba lô đặt ra ngoài, tuy rằng cố gắng giá bộ hưng phấn, nhưng mà sự vui vẻ của nàng chỉ là hình thức, vợ chồng bác Diệp đương nhiên có thể nhận ra, sắc mặt của hai người có chút lo lắng.

Từ lúc có giấy mời nhập học ở Viên, hai người đều cố gắng thuyết phục con gái mình theo học, sống chết gì nó cũng không đi, vậy mà bây giờ con gái lại đột nhiên gọi điện về nói là muốn đi, lại còn đi ngay vào ngày mai, đây đúng là chuyện khiến cho cha mẹ phải lo lắng.

Họ tận dụng thời gian 2 ngày còn lại để mua sắm vật dụng cho con gái, các loại thủ tục, giấy tờ xuất ngoại đã làm xong từ sớm. Mặt khắc, sau khi thương lượng, bọn họ đại khái cũng đoán ra việc con gái mình đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng không biết có nên hỏi con gái mình hay không.

Biết con gái mình bề ngoài dịu dàng nhưng bên trong lại vô cùng bướng bỉnh, có rất nhiều chuyện nó tự mình lo lắng, dù sao xuất ngoại cũng là chuyện tốt, phiền não như vậy đối với người trẻ cũng không tồn tại lâu, có lẽ sau khi về nước nó sẽ dần phai nhạt đi.

Sau khi sắp xếp xong quà tặng, Linh Tĩnh ngồi một hồi, sau đó đi rửa mặt, thay một bộ đồ mùa hè, trở lại phòng mình để ngủ, nhưng không lâu sau đã thấy mẹ mình đi tới.

Lúc nãy nàng ở trong nhà tắm khóc một hồi nên mắt bây giờ đỏ hồng, nàng cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ:

"Con mệt quá, lúc nãy tắm suýt thì ngủ gật..."

Tĩnh Nhàn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Gia Minh, đưa tay ôm lấy con gái mình, Linh Tĩnh cũng rúc đầu vào trong lòng mẹ:

"Mẹ..."

Thanh âm của nàng hơi có chút nghẹn ngào.

Ôm Linh Tĩnh một lúc lâu, Đoàn Tĩnh Nhàn dùng cằm vô cùng thân thiết cọ vào đầu con gái mình:

"Mẹ và bố con đã nghĩ lâu lắm rồi, bởi vì Gia Minh phải không..."

Tuổi dậy thì ai mà chẳng có tâm tư, quan hệ giữa con gái mình, Gia Minh, Sa Sa thế nào, bọn họ đương nhiên là hiểu. Hiện giờ Gia Minh và Sa Sa có quan hệ yêu đương, con gái mình có thể sống với họ có thể nói là do sự hồn nhiên tích lũy từ nhỏ.

Tình cảm này có kéo dài cả đời họ cũng chẳng có gì lạ, cũng bởi vì như vậy mà sau khi suy nghĩ tới lui, họ mới không phản đối chuyện ba người ở chung, hai cô gái đều đang tuổi thanh xuân, có tình cảm với Gia Minh là chuyện bình thường.

Vốn ba người lớn lên với nhau từ nhỏ, vợ chồng bác Diệp vốn coi Gia Minh và con gái mình là một đôi, thậm chí trước khi quan hệ của Gia Minh và Sa Sa được công khai thì họ đã có ý định gả con gái mình cho Gia Minh rồi, khi thấy Gia Minh nhanh chân tới trước, bọn họ đương nhiên không thể nào mở miệng.

Hiện nay nghĩ đến chuyện, Gia Minh và Sa Sa gần đây ít tới võ quán, con gái mình đột nhiên đòi tới Viên, mà quyết định lại muốn đi ngay lập tức, có thể là con gái mình không chịu nổi nữa, thích Gia Minh nhưng Sa Sa lại là bạn tốt, cho nên con gái họ chỉ còn cách lựa chọn rời đi.

Chuyện tình như vậy đúng là không thể phân rõ đúng sai, Gia Minh và Sa Sa đúng, con gái mình cũng không sai, dưới tình hình hiện giờ, bọn họ đương nhiên là ủng hộ con mình tới Viên, tuổi trẻ ư, tình cảm lưu luyến ư... Thời gian sẽ dung hòa tất cả, với lại bây giờ là thời đại rất nhạy cảm, có lẽ có một ngày nào đó Gia Minh và Sa Sa sẽ chia tay, Linh Tĩnh sẽ trở về, hai người tự nhiên là tới với nhau, đó cũng là một cách không thể không có.

Họ không biết là chuyện vượt xa sự tưởng tượng của họ rất nhiều, sau khi an ủi một chút, Linh Tĩnh ôm lấy mẹ mình nhưng không nói gì.

Gần 5h chiều, Đoàn Tĩnh Nhàn đứng dậy vào bếp chuẩn bị làm cơm tối, thấy Linh Tĩnh vẻ mặt mệt mỏi rã rời, bèn bảo lên nhà ngủ một chút.

Nhưng mà một lát sau đã thấy Linh Tĩnh cô đơn đứng ở cửa phòng bếp:

"Mẹ, đừng nấu cơm phần con... con đi ra ngoài một chút..."

"Ách..."

Mẹ Diệp đang cầm cái nồi, dường như muốn nói gì, nhưng mà chỉ ngẩn ngơ không biết nói gì.

"Chuyện này... con tới chỗ Gia Minh... và Sa Sa, ngày mai con đi rồi, mọi người cũng phải gặp nhau một chút... hơn nữa quà ở Quế Lâm cũng phải mang cho họ... Chuyện này..."

"Mẹ biết rồi, mau đi đi."

Trên mặt Đoàn Tĩnh Nhàn hiện lên một nụ cười, nói:

"Tới muộn là không kịp ăn cơm tối đâu."

Cố gắng đứng ngoài cửa nở nụ cười, thấy mẹ mình nói như vậy, Linh Tĩnh bỗng nhiên tiến lên, ôm lấy mẹ mình:

"Mẹ, cảm ơn mẹ… xin lỗi..."

Cho dù như thế nào, con gái đi xa nhà bao giờ chẳng lo lắng cho cha mẹ, lúc này thấy mẹ mình cười, Linh Tĩnh mới thể hiện lo lắng. Nhưng mà người trẻ tuổi bao giờ chẳng vậy, vỗ vỗ vai con gái mình, Đoàn Tĩnh Nhàn nhẹ giọng nói:

"Đừng ngốc vậy, mau đi đi..."

"Vâng..."

Linh Tĩnh chạy ra khỏi phòng bếp, thấy cha mình đang đứng trong phòng khách kiểm tra đồ đạc, bèn từ sau lưng ôm lấy cha mình. Hôn lên mặt cha mình một cái, Linh Tĩnh chạy biến mất, Diệp Hàm mê hoặc quay đầu:

"Làm sao vậy?"

Trong nháy mắt, Linh Tĩnh đã ra khỏi nhà.



Cảm nhận được tình cảm của gia đình mình, nhưng nó không thể hòa tan được ủy khuất trong lòng, tình cảm không phải là một con số, không thể thêm một bớt hai…

Khi đi xe bus tới cửa của học viện Thánh Tâm, trời đã chiều muộn, sân trường vắng vẻ, lúc này Linh Tĩnh lại nhớ tới khi còn đi học, sau khi ăn cơm tối xong mấy người lại ra đây tạn bộ, hiện giờ những người bên cạnh nàng cứ dần dần mất đi, làm cho nàng khó chịu vô cùng.

Con đường vẫn như trước, chỉ có tâm tình thay đổi... Đi qua phòng game, lên tầng, dừng lại trước cánh cửa quen thuộc một chút, cuối cùng thì nàng cũng lấy chìa khóa mở cửa.

Căn phòng yên tĩnh như phòng bỏ hoang, tiếng gõ phím quen thuộc từ trong phòng nhỏ truyền ra, đột nhiên nó ngừng lại sau đó vẫn tiếp tục.

Trước kia, tầm này trong phòng bao giờ cũng vang lên những thanh âm lẫn lộn, mùi cơm thơm lừng từ trong phòng bếp bay ra, tiếng thớt gỗ, tiếng xong nồi va vào nhau, Gia Minh cùng với nàng chuẩn bị cơm nước, Sa Sa ở ngoài xem tivi, có khi lại giúp nàng bày bát đũa...

Nàng đóng cửa lại, tháo giầy, ngồi im trên ghế một lúc, sau đó từ phòng ngủ đi lên sân thượng, khi đi ngang qua căn phòng nhỏ, nàng thấy Gia Minh đang đánh vi tính ở trong phòng nhìn ra, hai người nhìn nhau một lát, sau đó nàng đi qua, giống như một u hồn.

Nàng đi tới phòng bếp, theo thói quen bắt đầu nấu cơm, nồi cơm điện sắp xong, nàng tới phòng khách tìm xem có gì có thể ăn không. Trứng gà, thịt, lạp xường... tất cả quen thuộc tới mức nàng nhắm mắt cũng có thể làm.

Không biết từ lúc nào, Gia Minh đã ở trong phòng khách mở TV, chắc có lẽ đã xong chuyện ở trên máy tính, sau đó hắn đi vào trong phòng bếp chuẩn bị bát đũa, thấy nàng nấu nướng bèn nói:

"Thịt đã để lâu ngày rồi, còn ăn được không?"

"Không sao, nó không hỏng."

Họ trả lời bình thường giống như một đôi phu thê đã qua thời ân ái mặn nồng, căn phòng bếp không rộng lắm, muốn đi qua nhau là phải nghiêng người, đối với hai người mà nói, nơi này cũng đủ để làm một bữa cơm hoàn mỹ.

Sắc trời lúc này đã dần tối đen, hai người ngồi ở bên cạnh bàn ăn, bữa cơm không tính là phong phú, khẩu vị của Gia Minh dường như rất tốt, trong nháy mắt hắn đã ăn hai chén cơm, Linh Tĩnh chỉ ăn mấy miếng đã buông đũa, nhìn hắn ăn một lúc mới mở miệng nói:

"Ngày mai tớ đến Viên."

Gia Minh ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục ăn cơm, gật đầu:

"Ừ."

Linh Tĩnh hít sâu một hơi:

"Tớ không liên lạc được với Sa Sa, nhưng mà có cậu ở đây, chắc cậu ấy không có việc gì..."

"Không có chuyện gì lớn, Sa Sa hiện tại ở..."

"Tớ có thể nói chuyện với cậu ấy được không?"

Câu nói của nàng rất bình thường, Linh Tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, cắt ngang câu nói:

"Cậu đã nói với cậu ấy chuyện của chị Nhã Hàm chưa, tớ... Tớ có thể nói với cậu ấy không? Nói với Sa Sa lý do tớ đi Viên..."

Nàng trầm mặc trong chốc lát:

"Tớ đến Viên sẽ gọi điện thoại về cho cậu ấy, đến lúc đó... Nếu như cậu đã nói với cậu ấy rồi..."

Lúc này, bầu không khí giữa hai người khá nặng nề, bữa cơm cứ qua đi như vậy, sau khi rửa bát xong, Gia Minh ở bên ngoài phòng khách xem ti vi, Linh Tĩnh ngồi ở trên giường ngủ sắp xếp cái bàn học nhỏ, thỉnh thoảng nhìn sang phòng khách, nơi đó Gia Minh đang ngồi một cách ngẩn ngơ, nếu như Gia Minh nghiêng đầu chắc chắn sẽ nhìn thấy nàng, nàng lại quay đầu sắp xếp mọi thứ.

Mấy thứ này đối với nàng mà nói, nó có ý nghĩa vô cùng đặc thù, đó là những thứ khi nàng cùng Gia Minh đi du lịch mua được, nó là thứ do lần đầu tiên nàng kiếm tiền mua, vé tàu "Tinh Mộng Hào", lễ vật thỉnh thoảng Gia Minh tặng nàng, sổ sách thu chi trong nhà, ảnh chụp của nàng, Gia Minh và Sa Sa... Tầm 9h tối, nàng lấy ra một cái vali nhỏ, bỏ toàn bộ vào trong đó, Gia Minh từ phòng mình lấy ra một thứ.

"... Tớ đã chuẩn bị một vài thứ, nếu như sau này cậu học đàn dương cầm, có lẽ nó sẽ có trợ giúp, ở đây có mấy cái danh thiếp, nếu như ở Viên xảy ra chuyện không giải quyết được thì có thể gọi điện thoại cho họ, trên cơ bản họ có thể giải quyết được toàn bộ, ở đây còn một tấm chi phiếu, mật mã là sinh nhật của cậu..."

Hắn nói xong đem toàn bộ đặt bên cạnh Linh Tĩnh, Linh Tĩnh cũng không cự tuyệt, chỉ nhìn cái băng ở cổ tay của Gia Minh, hỏi:

"Nơi đó làm sao vậy?"

"Không cẩn thận..."

"Cậu đã bao giờ không cẩn thận đâu..."

Linh Tĩnh nói như vậy, Gia Minh không trả lời, nàng cũng không tiếp tục hỏi nữa. Khoảng chừng 10h, nàng đã thu xếp xong mọi thứ, Linh Tĩnh vác vali nhỏ lên vai, hai người đứng ở bên giường một chút lâu, Gia Minh nói:

"Tớ đưa cậu xuống dưới gọi taxi..."

Hắn nhấc cái vali lên, định đi xuống dưới thì Linh Tĩnh ở phía sau lao vọt tới, ôm lấy hắn.

"Rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì, cậu nói cho tớ biết đi!"

Thanh âm nghẹn ngào, nàng đã bật khóc.

Cảm nhận được thân hình của thiếu nữ ở sau lưng run rẩy, Gia Minh nhắm mắt lại, rất lâu sau đó hắn mới xoay người, ôm Linh Tĩnh, giống như muốn ấn cả thân hình của nàng vào người mình.

Tối mùa hè, không khí nóng bức, Linh Tĩnh ôm cổ hắn, đôi môi run rẩy tìm kiếm môi của Gia Minh, giống như đây là cái hôn đầu tiên của hai người.

"Tối nay… tớ không về nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook