Ẩn Sát

Chương 240: Ngờ vực vô căn cứ

Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu

15/04/2013



Tiếng còi xe cảnh sát rú lên liên tục, bao trùm toàn bộ New York, con đường đã bị tuyết bao phủ, rất là náo nhiệt. Chỉ là mới sáng sớm, xe cảnh sát đã bao vây toàn bộ nơi này, người được phép ra vào, ngoại trừ cảnh sát New York, còn có một bộ phận điều tra viên của FBI trước đây chỗ này là nơi nhân viên làm việc, hiện giờ đã bị phong tỏa, mấy gian phòng phía ngoài để lấy lời khai của những nhân chứng quan trọng, những người còn lại thì yêu cầu không được rời đi, cảnh sát canh họ giống như canh tội phạm chứ không phải là người bị hại.

Tuyết lớn bay lớn, một chiếc xe thể thao Cadillac màu đen gào thét mà đến, trong nháy mắt đã đến gần, tưởng chừng như đâm thẳng vào mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ, cho tới khi còn cách nhau mấy cm, chiếc xe mới phanh kít một tiếng dừng lại. Một nam tử mặc tây trang, cao lớn đẹp trai từ trong xe đi ra, phanh một tiếng đóng cửa xe, trên mặt lạnh lùng vô kể.

Hai gã cảnh sát đứng bên ngoài nhìn nhau, giả dạng như không nhìn thấy, tùy ý cho hắn đi qua.

Nam tử kia đi thẳng tới một loạt các gian phòng, đẩy cửa đi vào, bên trong chính là những công nhân vệ sinh, mắt thấy hắn vào, tất cả đều đứng dậy cúi mình vái chào:

“Smith tiên sinh.”

“Chúng ta tổn thất bao nhiêu?”

Một gã công nhân cúi đầu:

“Đại khái khoảng trên dưới 200kg...”

“Rốt cuộc là ai làm?”

“Bill không thấy rõ, hắn bị người ta tát một cái ngất xỉu, hiện giờ đang hỏi hắn.”

“Không thấy rõ!”

Smith gật đầu lặp lại:

“Lúc đó các ngươi ở đâu? Việc lớn như vậy, các ngươi lại báo cảnh sát, hơn nữa cảnh sát lúc nãy còn gọi điện thoại cho ta, các ngươi biết thằng chết tiệt Eisen nói gì trong điện thoại không? Smith tiên sinh, nhà máy của ông đã chết mấy người, chúng ta còn phát hiện chừng trên dưới 200kg hê-rô-in, xin hỏi có phải của các ông không... Oa ác, nó nói giống như đó là 200kg bột mì không bằng...”

“Chúng tôi...”

Trên mặt mấy người trực ca tối hôm qua đều thấp thỏm, đêm qua lạnh như vậy, sau khi xử lý xong công việc của nhà máy là bọn họ đi ngủ, nào ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lúc nhất thời họ không biết nói thế nào cho phải:

“Là... Là người khác báo cảnh sát, cảnh sát tới đây rất nhanh, sau đó bọn họ kiểm tra đống rác này... Bọn họ không cho phép chúng ta liên hệ với bên ngoài, thực tế là, cảnh sát đã phát hiện Hê-rô-in từ trong đống rác từ trước, chúng tôi, chúng tôi.

“Các ngươi!”

Nghiến răng nghiến lợi phun ra cái từ này, nhưng mà bây giờ mà xử lý thì đúng là ngốc hết mức, nét mặt của hắn biến hóa nhiều lần hít sâu một hơi, mở cửa phía sau.

Một gã cảnh sát xuất hiện ở cạnh cửa:

“Này. Smith tiên sinh, ông đã tới rồi hay sao, buổi sáng tốt lành chứ? Nơi này là do ông quản lý?”

Nở một nụ cười, Smith quay người sang nói:

“Này. Eisen, chúng ta thật là có duyên, hôm nay khí trời thật tốt, cho nên tâm tình cũng tốt, thật trùng hợp, nơi này cũng do tôi quản lý.”

“Đã chết bốn người, còn có một người... Ác, có thể là công nhân của ông, dù sao cũng làm người làm công ở nơi của ông... Hắn bị người ta tát một cái ngất xỉu, còn một... công nhân khác, bị trực tiếp bắn chết, ở giữa đầu, ông cũng biết, lấy góc độ chuyên môn mà nói, đó là một pha súng thật đẹp. Còn ba người công nhân khác có thân phận không rõ ràng, bọn họ bị ném vào máy ép hơn trở thành một cái bánh bích quy, tôi nghĩ sau khi xem xong ông sẽ dị ứng với bánh bích quy 3 tháng. Đó là thực phẩm rác rưởi, gần đây tôi có khuyên mọi người là không nên ăn.”

Tên cảnh sát gọi là Eisen kia rõ ràng muốn gây khó dễ với Smith, lúc này có chút hả hê nói:

“A, đương nhiên cũng khó nói. Mafia trước đây thường làm loại chuyện này, đem người muốn giết ném vào ép thành bánh bích quy, tôi là nói... có thể ép người Mỹ thành bánh, chuyện này lâu lắm rồi mới xảy ra, ha ha.”

Eisen cười lớn vỗ vỗ vai Smith. Smith thì cười rộ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, trong mắt đã có một tia hòa khí, thu tay về, đối phương cũng thôi cười:

“Là như vậy, chuyện này nếu như phát sinh ở nơi do ông quản lý, tôi nghĩ tôi muốn mời ông hiệp trợ điều tra...”

“Đương nhiên, hiệp trợ cảnh sát phá án là trách nhiệm của mỗi công dân.”

“Mặt khác, trong ba người bị ép thành bánh bích quy kia, có một người mang rất nhiều Hê-rô-in, theo như phòng đoán sơ bộ của chúng tôi, số Hê-rô-in đó ước chừng 200kg, bây giờ chúng tôi hoài nghi ông có liên quan tới số thuốc phiện này...”

“Ông có ý gì!”

Lớn tiếng nói, Smith đi tới một bước:

“Người khác gây chuyện trong nhà máy của tôi, còn giết công nhân của tôi, các người lại cho tôi có tội, đây là việc mà cảnh sát các ông thường làm hay sao?”

“Chỉ là hoài nghi, chớ khẩn trương.”

Eisen cười vuốt tay:



“Việc tìm ra nguyên nhân, chứng cớ, xử lý vụ việc là chuyện của cảnh sát, nếu như chúng tôi quyết định khởi tố ông, ông đương nhiên có thể gọi luật sư biện hộ, chứng minh ông vô tội, ông hãy ở nơi này chờ một chút, sau đó chúng tôi đưa ông tới cục cảnh sát, từ nay về sau nếu có chuyện cần hiệp trợ, xin ngàn vạn lần đừng từ chối.”

Hắn cười chuẩn bị rời đi, nhưng mới đi được hai bước, lại quay đầu: “A, được rồi, ông bây giờ có quyền giữ im lặng, thế nhưng... Xin lỗi, tôi nghĩ cái câu này ông đã nghe quá nhiều, nhiều tới mức lỗ tai cũng ngứa ngáy, tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng mà vẫn phải nói cho ông biết, ông lái xe quá nhanh, hóa đơn phạt đã đặt trước cần gạt, nhớ kỹ là phải tới nộp tiền phạt, tạm biệt.... Smith tiên sinh.”

“Cứt chó!”

Vung tay lên, gập một cái vào cánh cửa, tên cảnh sát đang đi dưới tuyết rơi phía xa xa nhún vai, biến mất ở khúc quanh của con đường.

Cùng lúc đó, đống rác to ở giữa sân đang được xử lý, có một đám đông đang xúm lại, máu thịt bầy nhầy không còn phân được rõ nữa, nhưng mà vẫn có thể tiến hành kiểm tranh. Hơn nữa, tối hôm qua FBI hành động ở phi trường đã gặp phải sự phản kháng, cho nên tình hình bây giờ không cần kiểm tra nhiều, công việc chỉ là suy đoán và dự đoán.

“Hai người Nhật Bản, một người Mỹ, căn cứ theo lời khai của những người ở sân bay, thì họ đã bị bắn nát, xe cũng giống, cho nên chắc chắn là hai người này, vấn đề hiện tại là xác định xem người làm là ai, Viêm Hoàng Giác Tỉnh? Tạo Vật Kỳ Tích? Hay là tên Hoa Tulip liều lĩnh thích giết người.”

Hai trăm ký Hê-rô-in này chắc là của gia tộc Gambino, nhưng mà không căn cứ, cho nên họ sẽ không nhận tội”

Đứng ở bên cạnh cái hố to, số nhân viên của FBI hiện giờ là 226, có cả Michelle - Phillip. Lúc trước bởi vì Hoa Tulip đã làm chấn động Trung Quốc, cho nên phụ trách sự kiện lần này chính là hai tổ, nhưng mà ngoại trừ Denis cùng Michelle tới đây, còn có một nam một nữ khác, bốn người đứng ở chỗ này, phân tích khả năng.

“Tôi nghĩ có thể là Hoa Tulip.”

Điều tra viên Denis nói:

“Đương nhiên, nếu như chỉ căn cứ vào tin tức ngày hôm qua có được, thì đúng là phong cách của nàng.”

“Nếu như do nàng làm, chuyện này có chút quá đáng.”

Michelle nhíu nhíu mày:

“Dựa theo những gì đối tác cho biết, tuy rằng Hoa Tulip là người Trung Quốc, nhưng tin tình báo lại cho thấy, hai bên chẳng có liên quan gì cả, Hoa Tulip là người tự do. Tình thế bây giờ đang mẫn cảm, không có người nào đối phó với nàng. Theo như tôi thấy, sáng sớm hôm qua nàng làm một trận, chắc là muốn uy hiếp Bùi La Gia Bắc Mỹ, khiến cho họ phải lùi bước. Hiện giờ lại giết thêm 2 người Nhật Bản không quan trọng để làm gì, chỉ để làm hả giận cho sự kiện ở thành phố Giang Hải kia thôi hay sao?”

“Không sai, làm như vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.”

Bên cạnh một gã điều tra viên gật đầu:

“Hai người Nhật Bản này là sứ giả đi tới New York, giá trị của họ không lớn, nhưng giết chết bọn họ, thì sẽ khiến cho đối phương không còn thể diện gì cả, phân bộ Bùi La Gia ở Mỹ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Làm những chuyện như thế này chứng tỏ Hoa Tulip đã điên rồi, nếu không hắn sẽ không làm như vậy. Tôi nghĩ có thể là do người khác làm, cố ý học theo phong cách của Hoa Tulip, theo như tên bị ngất kia nói, người đánh hắn là một người đàn ông. Lấy lực lượng của Hoa Tulip đương nhiên là có thể đánh ngất một người lực lưỡng, nhưng nếu như là nam nhân... hợp tác với Hoa Tulip, thì chỉ còn lại đứa trẻ Cố Gia Minh ở Trung Quốc, tuy rằng không loại trừ khả năng bản thân hắn rất tốt, thế nhưng... chắc không đến được trình độ này...”

“Thuốc phiện đến từ gia tộc Gambino, quan hệ của gia tộc Gambino cùng Saliere hiện giờ đang căng thẳng, mà Cố Gia Minh lại có quan hệ với hai mẹ con nhà Saliere.”

Trong gió tuyết, một nữ điều tra viên nói:

“Đây là một mối liên hệ... ta có thể nhận ra, tuy rằng hai trăm kg thuốc phiện sẽ mang tới cho gia tộc Gambino một chút phiền toái, thế nhưng lấy thủ pháp giết người của Hoa Tulip mà đánh giá, thì hơi khó hiểu, nàng hoàn toàn có thể đi giết chết Smith, tân nhậm giáo phụ John - D'Amico, thế mới gọi là phát rồ. Khi mà Hoa Tulip và Bắc Mĩ Bùi La Gia xung đột, thì ai có lợi nhất?”

“Không sai, ở nước Mỹ, chỉ có liên quan tới tiền mới có xung đột với Bùi La Gia, cho nên ta nghĩ, khoảng 70% là do Tạo Vật Kỳ Tích làm, Hoa Tulip... không tới 30%...”

Ở chỗ đổ rác, những điều tra viên của FBI đang phân tích tình huống, ở trong trong một gian phòng, Castro đang cùng Ngự Thủ Thương nói chuyện:

“... về chuyện của Độ Biên quân đúng là chúng ta đã thất trách, ta sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, đối thủ là ai, chúng ta nhất định sẽ tìm ra.. a, hắn đã tới, ha hả... Hai năm trước hắn ở chỗ này chơi đùa, hai chúng ta cũng đoán không sai.... Trung Quốc có một câu châm ngôn, anh hùng xuất thiếu niên... Ừ, tạm biệt...”

Cúp điện thoại, trên mặt của người phụ trách Bùi La Gia Bắc Mĩ hiện lên sự khinh khỉnh, sau đó cười nhìn về phía bàn đối diện:

“Ngự Thủ tiên sinh đã bào ta hỏi ngươi, Zhuang... chuyện tối hôm qua, bọn họ nghĩ có thể là Hoa Tulip, ngươi cho rằng thế nào?”

“Tôi cũng chỉ mới trở về không lâu, đúng vậy.”

Phía đối diện truyền tới thanh âm nhàn nhạt, nhu hòa giống như nữ nhân:

“Nhưng mà căn cứ vào những chuyện trước mắt, sự tình lần này có chút bất đồng.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy, xin nói tiếp.”

“Không có mục đích, cũng không có lợi.”

Zhuang Amir ngừng lại một chút, nói:

“Hai lần trước Hoa Tulip xuất thủ có mục đích rất rõ ràng, lần đầu tiên nàng ở đầu đường bắn giết, thể hiện năng lực của nàng, việc ung dung giết chóc, đã thể hiện nàng đã nắm trong tay toàn bộ sự việc. Lần thứ hai nàng lấy đi những tư liệu kia, tuy rằng nó hơi cũ, nhưng trải qua sắp xếp và nghiên cứu, thì ai cũng biết nó sẽ mang tới những hậu quả không ngờ, đấy mới là một uy hiếp lớn hơn. Lần thứ ba này, nàng chẳng có bất cứ lý do nào xuất thủ với bọn Độ Biên tiên sinh, mặc dù nàng ta muốn bọn họ chết, thì chỉ cần âm thầm thông báo cho FBI là đủ rồi, .... Chuyện kỳ quái hơn nữa là nghe nói nàng ta ném Hê-rô-in của gia tộc Gambino trong đống rác thì thực sự quá buồn cười... Mặt khác, với ý kiến cá nhân, tôi thấy, khi bọn Độ Biên tiên sinh chết, tuyết ở trên xe đó văng khắp nơi, Hoa Tulip là một nữ sĩ mĩ lệ, nàng sẽ không bao giờ để máu dính vào người mình, nếu để bị dính máu, thì đối với nàng ta chẳng khác nào một sự khinh bỉ.”

“Cách nghĩ của chúng ta không mưu mà hợp.”

Castro cúi đầu, trong chốc lát cười cười nhìn phía đối điện:

“Chú ý Tạo Vật Kỳ Tích, đảm bảo là chúng ta lúc nào cũng có thể ra tay với họ, chúng ta không thể bị họ biến thành một đám ngu ngốc được.”



Càng là người thông minh, thì lại là những người điên nhất, bởi vì họ phải nghĩ nhiều chuyện làm việc cho chu đáo, đôi khi lại bị những suy nghĩ đó làm khuất mất tầm nhìn của mình.

********************************************

“Một chén cà phê nóng, cảm ơn.”

Đứng ở trong nhà hàng, hắn nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra, day day cái trán có một số việc không biết kết quả như thế nào, mình cũng chẳng phải loại người thông minh tuyệt đỉnh, muốn bố cục, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm, lại phải hiểu tính cách của người khác mà làm việc.

Khi hắn được trọng sinh, thì có rất nhiều người trên thế giới này đã chết đi, rất nhiều chuyện và quyết sách, hắn đều có thể tính toán và nghiên cứu, đây chính là ưu thế lớn nhất của hắn.

Nếu như Kelly Denime có thể giúp mình nghĩ biện pháp thì tốt rồi. Kiếp trước, hắn chỉ là sát thủ đơn thuần, đối với hoa bách hợp Kelly Denime thông minh tuyệt đỉnh này, trong lòng hắn luôn có sự kính nể.

Nghĩ vậy, trong đầu hắn bỗng nhiên lại hiện lên thân ảnh của hai mẹ con Marilyn. Marilyn đối với hắn rất tốt, hắn đương nhiên biết, nhưng đối với Heidy... thì hắn lại có cảm giác phản bội, nếu như không muốn làm cho nàng thương tâm, thì chỉ còn cách rời đi.

Đương nhiên, nói như vậy cũng là dối trá, mình đi, nàng đương nhiên sẽ bị thương tâm, nhưng nói chung là hắn nhắm mắt làm ngơ... Có thể khi Heidy tới tuổi thanh thuần, sẽ tìm kiếm được bạn bè của mình... có thể lên giường với người khác... Trong đầu hắn lúc này hắn lại nghĩ tới cảm giác lên giường với Marilyn, quả nhiên có chút không được tự nhiên.

“Cậu.”

“Cảm ơn.”

Nhận lấy túi nhựa đựng đồ ăn, khi quay đầu lại đã thấy hai mẹ con Nhã Hàm cùng với vệ sỹ xuất hiện phía trước tòa nhà. Nhã Hàm mặc áo gió, khuôn mặt nho nhỏ, cả người bị bọc kín, bên cạnh bọn họ còn có một mập mạp hì hì.

Thời tiết như vậy còn đi dạo phố, nữ nhân thật là nghịch thiên... Cảm thán một tiếng, hắn đi ra khỏi quán ăn nhanh, vừa đi vừa ăn, vừa theo sau các nàng...

********************************************

“Ai, Nhã Hàm, Nhã Hàm, con mau tới đây, con cảm thấy cái dây chuyền này như thế nào? Do thợ làm rất khéo, rất đẹp mắt, chỉ có 13 ngàn. Không đắt.”

Do gió tuyết lớn nên số người ở trong siêu thị trung tâm Mahattan lúc này không tính là nhiều, đương nhiên, nó chỉ so sánh với số lượng người lúc bình thường tới đây mà thôi.

Hơn nữa, nói là siêu thị, nhưng mà xung quanh lại có rất nhiều cửa hàng, có một số cửa hàng hiệu ở mặt đường.

Hôm nay, đoàn người dừng lại trong một quán đồ trang sức, chỉ có mẹ Nhã Hàm là mua sắm cuồng nhiệt đứng đó gọi tới gọi lui, mập mạp biệt hiệu Man Đầu ở bên nói chuyện..

Hai người này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thời gian trong ngày toàn ngồi nói chuyện phiếm được. Còn Nhã Hàm thì ngồi ở hàng ghế trong cửa hàng, chống cằm nhìn về phía ngoài, vốn nàng không phải là người thích mua sắm, gần đây lại càng không có tâm tình mua sắm.

“13.000, là USD sao?”

Nghe thấy mẹ hai gọi, Nhã Hàm nghiêng đầu hỏi.

“13 nghìn USD, ta cảm thấy không đắt.”

Mẹ hai nhíu lông mày khoe khoang, lấy thực lực của Trương gia, đương nhiên không coi số tiền này vào đâu:

“Hơn nữa mẹ hai nghĩ dây chuyền này rất hợp với con đó, con thử nhìn xem có đẹp không?”

Nhìn mẹ hai đem đây chuyền đeo trên cổ, Nhã Hàm không khỏi cười một tiếng, nhưng trong lòng cũng hiểu, mẹ hai làm như thế này, là muốn cho không khí được vui vẻ.

Man Đầu nhìn mấy lần nói:

“Không đâu, cái dây chuyền này làm cho người ta có cảm giác là rất mộc mạc, tôi nghĩ cái dây chuyền này rất xứng đôi với Trương phu nhân.”

“Vẫn là cậu nói đúng. Man Đầu, có tiền đồ, ta thấy cậu rất có khả năng.”

Nở nụ cười, mẹ hai giảm thấp thanh âm xuống:

“Này, nói thật đi, ta thấy cậu tốt như vậy, có phải là muốn tán tỉnh Nhã Hàm không? Thẳng thắn nói với ta đi.”

“Ách, ha hả...”

Man Đầu đỏ mặt, không khỏi lúng túng cười vài tiếng:

“Ách, tôi nghĩ cái dây chuyền này rất thích hợp Trương tiểu thư, ách, cô, cô cô... Cô nghĩ thế nào?”

“Chớ giả bộ, thành thật nói cho cậu biết, Nhã Hàm vừa thất tình, nếu như cậu có thể làm cho nó hài lòng, tôi sẽ giúp cậu.”

Nhỏ giọng nói xong câu đó, nàng nghiêng đầu đi:

“Oa, thật đẹp. Nhã Hàm, con nhìn xem, viên bảo thạch màu xanh lam này rất hợp với con... Phiền cô lấy hộ tôi cái dây chuyền này, còn cái này nữa, gói vào... Nhã Hàm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ẩn Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook