Chương 272: Phiền toái nhỏ
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/04/2013
“Này này. Linh Tĩnh, bình tĩnh đã, phía trước có xe...”
Đèn dành cho người đi đường đã tắt, xe hơi chạy qua vùn vụt, Linh Tĩnh kéo tay Gia Minh bước nhanh sang bên kia đường, để lại Thôi Quốc Hoa đứng ngây người tại chỗ và nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tính tình Linh Tĩnh vốn rất dịu dàng nhưng một khi gặp phải chuyện đặc biệt thì nàng lại trở nên vô cùng bướng bỉnh. Về thế giới ngầm, Gia Minh không nói nhiều với nàng và Sa Sa, nhưng thỉnh thoảng đề cập tới cũng từng nhắc tới cái tên Thôi Quốc Hoa của Viêm Hoàng Giác Tỉnh này giống như kể một câu chuyện cũ. Gia Minh từng nói không muốn dây dưa quá nhiều với những người này, nàng vẫn luôn ghi tạc trong lòng, vì vậy lúc này mới có chuyện vừa nghe thấy cái tên này thì đã lập tức quay đầu rời đi, đến khi sang bên kia đường, thậm chí nàng còn tức giận với cả thái độ vừa rồi của Gia Minh.
“Vừa rồi cậu đã biết hắn là ai rồi, tại sao lại không nói cho mình! Làm mình phải nói chuyện với hắn nhiều như vậy...”
“À. chuyện này... Ha hả. thực ra cũng không cần phải khẩn trương như vậy.”
Gia Minh mỉm cười.
“Hắn là người tốt, hơn nữa cậu cũng thích bộ áo cưới kia...”
“Mình còn chưa thích đến mức đó!”
Hơi tức giận trừng hắn, ánh mắt Linh Tĩnh quét qua bên kia con đường, sau đó kéo Gia Minh xoay người rời đi thật nhanh. Vừa đuổi theo Linh Tĩnh, Gia Minh vừa dựng một ngón giữa với người ở phía sau.
“Này, Linh Tĩnh. Ý cậu là không thích áo cưới bằng mình sao?”
“Bỏ đi, mình vẫn còn đang tức giận.”
“Trả lời xong rồi tức giận tiếp tục đi.”
“A... Cậu còn nói năng ngọt sớt nữa mình sẽ tức giận thật đó.”
Không phải bởi vì thích cậu nên mới thích áo cưới sao… Vẻ mặt tức giận, trong mưa phùn, nàng nhẹ giọng nỉ non trong lòng.
Khi gặp Sa Sa tại trạm xe bus đã hẹn trước thì mưa phùn đã ngừng. Sa Sa nói có một người chú đến nhà, mặc dù chỉ là anh em họ với cha nhưng còn thân hơn cả anh em ruột, gần đây người này từ nước ngoài trở về, có vẻ như cha nàng muốn sắp xếp cho hắn làm việc trong bang.
“Mình không thích ông ta lắm, chẳng qua dù sao thì cũng phải gọi một tiếng chú.”
Vuốt nước mưa bám trên đuôi ngựa ở sau đầu, Sa Sa đánh giá người nhà mới đến, hơn nữa còn nói đến chuyện bắt gặp Hoàng Hạo Binh khi mới ra khỏi nhà.
“Đi đến nhà bạn học ở gần nhà cậu chơi sao?”
“Không nhớ rõ hắn có bạn bên đó nha.”
Sa Sa lắc đầu.
“Hơn nữa đến lúc này rồi hắn làm gì có tâm tình đi chơi, nhìn hắn có vẻ rất chán chưởng. Dù sao cũng không quen thuộc lắm, mình không chào hỏi hắn.”
Nói vài câu lên liên quan đến Hoàng Hạo Binh, mọi người cũng không xem đó như chuyện to tát gì. Ngồi xe đến trường học, ba người xuống siêu thị ở bên cạnh trường mua một số thứ. Đứng trước quầy bán rau xanh, Sa Sa mua một miếng bí ngô:
“Về nhà làm bánh bí ngô ăn đi.”
“Cậu biết làm hả?”
Gia Minh ở bên cạnh cười nói.
“Mình học Linh Tĩnh.”
“Cái gì?”
Nghe thấy tên mình, Linh Tĩnh đang chọn thịt cá ở cách đó không xa liền thúc xe đẩy lại gần. Sa Sa cười:
“Gia Minh nói hôm nay muốn ăn bánh bí ngô.”
Gia Minh cười nhún vai, Linh Tĩnh nhìn hai người, sau đó mỉm cười:
“Để xuống đi, mình chọn miếng ngon hơn.”
Quỷ kế thực hiện được, Sa Sa le lưỡi. Thấy Linh Tĩnh chọn bí ngô, nàng hỏi:
“Chúng ta mời chị Nhã Hàm và Huân cùng đến ăn nhé?”
“Không cần đâu, mang đến trường học cho hai người họ cũng được.”
Thực ra cuộc sống của ba người rất bình thản và đơn giản, đến khi đã hiểu lẫn nhau đến không thể hiểu rõ hơn thì những chuyện như thân mật bất ngờ cũng dần trở nên bình thường, thỉnh thoảng đến rạp chiếu bóng xem một bộ phim mới, tìm một nhà hàng không tệ ba người cùng nhau ăn một bữa. Có mấy lần Linh Tĩnh hoặc Sa Sa nổi hứng, cũng muốn tổ chức một bữa tối dưới ánh nến, chỉ là còn chưa thắp nến xong thì đã cảm thấy như vậy thực sự bất tiện, cuối cùng mỉm cười bật đèn lên cùng nhau ăn. Đối với ba người đã thân mật đến mức không còn chút khoảng cách nào mà nói, đã không cần phải cố ý tạo khung cảnh lãng mạn, những gì còn lại đều là cảm giác của một gia đình.
Cùng nhau đi mua sắm, cùng về nhà ăn cơm, ăn xong ra ngoài đi dạo, nói một số chuyện trong nhà, những tin đồn thú vị ở trường. Đi ngang qua dưới ánh đèn quảng cáo như cầu vồng bảy sắc và đèn đường ấm áp, thỉnh thoảng đi dạo ra đến bờ biển ngắm mặt trời lặn, ngồi trên bờ đón gió biển nhẹ nhàng mà mát rượi. Mùi thơm của thức ăn bay ra, Gia Minh và Linh Tĩnh bận rộn trong nhà bếp. Sa Sa tất bật chạy tới chạy lui dọn bàn ăn, tiếng nhạc mở đầu của bản tin giữa trưa từ TV vang lên. Buổi tối ánh đèn màu cam sáng lên trong phòng, Linh Tĩnh mặc đồ ngủ ngồi trên giường đọc sách, tiếng TV trong phòng khách được điều chỉnh xuống nhỏ nhất. Gia Minh vào nhà bếp đổi lại than trong bếp lò. Sa Sa vừa tắm xong đi ra khỏi nhà tắm, có đôi khi mặc đồ ngủ, có đôi khi cứ trần truồng chạy vào phòng ngủ như vậy, vui vẻ chui vào trong chăn với Linh Tĩnh.
Buổi tối thỉnh thoảng đi ra ngoài, quay đầu lại thấy ánh đèn và bóng người hắt ra từ cửa sổ tiệm game. Đây chính là cuộc sống.
Cho nên, sau khi mua sắm xong rồi về nhà thì đại khái đã khoảng ba giờ chiều. Linh Tĩnh gọt bí ngô, chuẩn bị gia vị cho món bí ngô, Gia Minh và Sa Sa quét dọn phòng. Ăn tối xong thật sớm, tắm rửa sạch sẽ, ba người đi đến trường học, chia ra mỗi người đi đến nơi mình cần đến.
Gần đât nghe nói lại có lãnh đạo tới đây thị sát, Linh Tĩnh bị lôi đi làm báo tường, Sa Sa rất được các nữ sinh khác hoan nghênh, thường xuyên được gọi đi huấn luyện đội bóng chuyền, chỉ có Gia Minh là không có việc gì làm, mang theo bánh bí ngô đi vào lớp học. Lúc này chưa có nhiều người đến, Huân ngồi ớ cuối lớp yên lặng đọc sách. Nàng mặc bộ quần áo màu đen, hai bên có viền trắng, dịu dàng, an tĩnh ngồi đó, thoạt nhìn giống như một con tiên hạc tao nhã trong một bức tranh thủy mặc.
Đang muốn đi vào thì một người đã chạy đến bên cạnh, kéo áo hắn:
“Chào, bạn Gia Minh phải không, tôi là Phương Nhĩ Tiệp ở lớp bên cạnh, chào bạn.”
“Ồ... Chào bạn. Có chuyện gì không?”
“À. ha hả...”
Nam sinh bề ngoài không tệ lắm kia cười xấu hổ:
“Là thế này, tôi có một lá thư muốn đưa cho bạn Huân, chỉ là bạn ấy luôn không nhận thư của người khác. Ha hả, bạn biết đấy, thực ra tôi...”
“Ừ. tôi đưa cho cậu ấy giúp bạn.”
“Vậy thì cảm ơn nhiều.”
Phương Nhĩ Tiệp cảm kích đưa bức thư tới. Mặc dù có nhờ Gia Minh đưa thì thường thường cũng không nhận được hồi âm, nhung ít ra thì mỹ nữ cũng nhận được, xem như đó là thử vận may. Gia Minh muốn đi vào thì người kia lại thần bí nói:
“Này. bạn Gia Minh, gần đây bạn... Ừ... chú ý cẩn thận một chút.”
“Cái gì?”
“Là thế này, tôi nghe nói Lữ Phóng định tìm cậu phiền toái, tóm lại... Cậu nên cẩn thận một chút.”
Xem như cảm ơn vì đã đưa giúp thư tình, Phương Nhĩ Tiệp nói cực kỳ thành khẩn, Gia Minh gật đầu. Lữ Phóng? Hắn đương nhiên biết người này. Hai năm trước khi mới nhập học. Lư Kiến Xuyên đá bóng trúng đầu Linh Tĩnh, sau đó bị Gia Minh bẻ gãy ngón tay, đánh nát xương ngực, tiếp sau đó Hàn Cương Thành nói muốn đấu tay đối với mình. Lữ Phóng chính là một trong những kẻ khơi mào. Khi đó Lư Kiến Xuyên và Hàn Cương Thành đã học năm cuối, bây giờ đã lên đại học, mà Lữ Phóng bây giờ vẫn còn học tại Thánh Tâm. Hai năm trước hắn không tìm Gia Minh phiền toái đại khái vì Gia Minh có bối cảnh là Hoàng gia, hôm nay Hoàng gia suy sụp, trong một tháng này, chuyện một số người trước đây dựa vào Hoàng gia để huênh hoang, ngang ngược, bây giờ bị trả thù đã xảy ra không chỉ một lần, hiện giờ Lữ Phóng tìm đến mình hăn cùng vì nguyên nhân đó.
Lắc đầu cười. Gia Minh bước vào lớp, đi đến chỗ Huân:
“À, bánh bí ngô. Linh Tĩnh làm rồi bảo tôi mang đến. Còn có một bức thư của người hâm mộ nữa.”
“Cảm ơn.”
Tiện tay ném bức thư vào hộc bàn, Huân đứng dậy, chờ Gia Minh ngồi vào bên trong mới ngồi trở lại chỗ mình.
Mặc dù hai người cũng xem như thầy trò nhưng ở trong lớp học thì thường thường cũng không có chuyện gì để nói, chỉ có khi vào lớp học, sách vở, đồ dùng học tập của Gia Minh sẽ trở thành đối tượng tìm kiếm của thiếu nữ - với những đồ vật như sánh vở, đồ dùng học tập, nàng luôn mắc phải bệnh hay quên, thường xuyên vứt bừa bãi rồi không nhớ đã để ở đâu. Lúc này còn cách thời gian tự học buổi tối một thời gian ngắn, sắc trời bên ngoài dần lờ mờ, đèn trong lớp học được bật lên. Gia Minh ngồi ngắm phong cảnh ngoài sân vận động như thường lệ, Huân yên lặng ngồi đọc sách. Một lát sau, thiếu nữ Nhật Bản mở túi bánh bí ngô ra, đầu tiên là đưa một cái cho Gia Minh:
“Cố quân, anh có muốn ăn không?”
“Đã ăn ở nhà rồi...”
Nói như vậy nhưng Gia Minh vẫn cầm lấy một cái ăn. Thiếu nữ nở nụ cười rất khó phát hiện được, sau đó gật đầu, cũng cầm một cái lên:
“Tôi đọc sách tiếp.”
Nàng cắn một miếng rồi tiếp tục đọc sách.
Sắc trời dần tối, đèn ngoài sân vận động sáng lên, lớp học cùng trở nên ồn ào hơn. Không biết đến lúc nào, thiếu nữ bên cạnh chợt hỏi:
“Cố quân, anh hiểu tình yêu không?”
Gia Minh nhìn nàng một cách kỳ quái. Vài giây sau, Huân không nhận được câu trả lời, cúi đầu xuống:
“Xin lỗi...”
“Thứ tình yêu này... Tôi cũng không hiểu lắm..”
Qua một lát sau, Gia Minh vẫn mở miệng trả lời.
“Biết đại khái một chút nhưng lại không thể giải thích rõ cho cô được. Ừ... về phương diện lý luận, cô có thể hỏi Sa Sa và Linh Tĩnh, bọn họ thích đọc tiểu thuyết ngôn tình. Tôi chỉ biết là nếu như cô có tình cảm với một người thì sẽ cam tâm tình nguyện vì hắn làm một số việc cô không muốn, đó cũng bao gồm cả tình thân, tình bạn nữa, nhưng nếu cô không muốn thì chắc chắn là không có tình cảm gì.”
“Giữa Cố quân và... Linh Tĩnh, Sa Sa là tình yêu ư?”
“Có lẽ là một nửa, có lẽ còn ít hơn, ha hả, khi chúng tôi biết nhau thì họ vẫn còn nhỏ lắm...”
“Vậy...”
Nàng hơi do dự.
“Với cô Trương thì sao?”
“Có lẽ là một nửa, hẳn là về phương diện tình yêu thì nhiều hơn Linh Tĩnh và Sa Sa.”
Gia Minh mỉm cười.
“Chẳng qua điều này không có nghĩa là tôi thân thiết với cô ấy hơn Linh Tĩnh và Sa Sa... Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Tôi...”
Huân suy nghĩ một lát, khuôn mặt trắng nõn tựa như làm bằng sứ không thể hiện vẻ mặt gì, nhưng rõ ràng là nàng không thể trả lời được vấn đề này.
“Tôi nghe Sa Sa nói, hình như bên ngoài đang đồn đại chuyện giữa cô và một nam sinh năm thứ ba tên là Niếp Văn Siêu, vì chuyện đó?”
“Lời đồn?”
Huân quay đầu lại, ánh mắt toát ra vẻ nghi ngờ.
“À, hai ngày trước Sa Sa nói với tôi, hàng sáng sau khi cô chạy bộ ở sau núi xong thì đều ngồi ở ghế đá cạnh sân vận động nửa giờ. Niếp Văn Siêu cũng ngồi đó nói chuyện với cô nửa giờ. Rất nhiều người đều thấy, vì vậy mọi người cho rằng cô và hắn thích nhau. Ha hả, Sa Sa nói Niếp Văn Siêu kia rất phong nhã, thích mặc đồ trắng, nhìn có vẻ giống Lý Liên Kiệt.”
“Chúng tôi, ha hả...”
Gia Minh nở nụ cười.
“Có lẽ hình tượng của chúng tôi khác biệt nhau quá lớn, ừ, nói chuyện của cô thôi, cô quyết định chọn Niếp Văn Siêu là mục tiêu đầu tiên sao?”
“Bởi vì Cố quân nói nên quan sát người khác nhiều hơn nên mỗi sáng luyện tập xong, tôi đều ngồi bên sân vận động một lúc... Ngày đó khi ngồi xuống tôi thấy có một cuốn sách trên ghế, tôi cầm lên đọc thử, sau đó chủ nhân của nó đi đến, chắc là người đó. Hắn tên là Niếp Văn Siêu ư?”
Trình độ tiếng Trung của Huân không tốt lắm, ban đầu nói còn ngượng nghịu nhưng sau một thời gian Gia Minh giúp nàng rèn luyện thì đã không còn khẩu âm Nhật Bản nữa, nhưng trước mặt Gia Minh, nàng vẫn luôn nói từ từ, có lẽ bởi vì thời gian trước luôn bị Gia Minh bắt lỗi. Suy nghĩ một lát, nàng nói tiếp.
“Hắn không mạnh, tôi dùng một quyền là có thể đánh gục hắn, không giống Lý Liên Kiệt... Những ngày sau đó, mỗi sáng sớm hắn đều đến ngồi nói chuyện với tôi, Cố quân nói nên quan sát, nghe nhiều, vì vậy tôi vẫn nghe hắn nói, chỉ là không có gì thú vị cả. Người bạn học này là con trong gia đình giàu có, hắn thích đọc sách, âm nhạc, thích sự yên tĩnh, thích mua những bức tranh cổ điển đắt tiền, hắn đặc biệt thích những thứ có liên quan đến nghệ thuật, thích người ta nói hắn biết thưởng thức nghệ thuật, nhưng tiêu pha trên những phương diện khác thì hắn lại cố gắng khống chế ở mức trung bình, bởi vì hắn cũng thích người khác khen hắn biết tiết kiệm. Nhược điểm của hắn có rất nhiều, lòng hư vinh, sự phù phiếm, lòng tự ái mạnh nhưng lại rất yếu đuối, mỗi khi được người lớn khích lệ thì đều có cảm giác ưu việt... Đây là những gì tôi quan sát được.”
“Ờ ờ ...”
Gia Minh ăn hết miếng bánh trong tay, nhún vai một cách tiếc nuối.
“Lại là một kẻ yêu đơn phương đáng thương, chẳng qua yêu đơn phương cũng là chuyện rất bình thường, ừ, với khí chất của cô, đúng là chỉ cần lắng nghe mà không lên tiếng cũng đủ làm người ta hiểu lầm là hai người thích nhau, nếu như cô biểu hiện thêm một chút, có thể là một vài động tác nhỏ thích hợp, chẳng hạn như... nhẹ nhàng vuốt tóc rồi vô tình nhìn hắn khoảng ba giây, tốt nhất là... mỉm cười, nhưng phải nhìn thẳng vào mắt hắn, nhất định sẽ khiến hắn lác mắt...”
“Tôi...”
Hơi chần chừ, Huân nói nhỏ.
“Chưa cười bao giờ...”
“Luyện tập từ từ, có lẽ cô không nhận ra nhưng cô thỉnh thoảng vẫn cười trước mặt người quen, như Linh Tĩnh, như Sa Sa, như tôi, chẳng qua nên cố gắng khắc chế nụ cười tiêu chuẩn như vậy, bình thường cô cứ giữ thái độ lạnh lùng cũng không sao, đây đã là hình tượng quen thuộc của cô, chỉ là khi đối mặt kẻ địch thì cô phải hết sức ngụy trang. Không vội, cô vẫn còn chưa trưởng thành, chúng ta vẫn còn mấy năm nữa...”
“Vâng.”
Nói chuyện một lát như vậy, rồi cuối cùng lại trở lại với chủ đề giết người, lừa người. Huân gật đầu đồng ý, sau đó đưa túi bánh qua, Gia Minh gục trên bàn bắt đầu ăn chiếc bánh thứ hai, tiếp tục nhìn đám người dưới sân vận động. Lại một lát sau, có vẻ như Huân nhớ ra điều gì đó, không đọc sách nữa mà lại quay nhìn sang.
“Thực ra tôi không có tình cảm gì với cha mình...”
“Sao?”
“Nhưng đối với gia tộc lại có, tôi không biết tại sao nữa...”
Nàng vừa nhỏ giọng nói, dường như ý nghĩ này làm nàng hơi mê hoặc. Cũng đúng lúc này, mấy người xuất hiện ngay cửa lớp học:
“Cố Gia Minh đã đến chưa?”
Tên cầm đầu nhìn thấy Gia Minh, lúc thấy Huân ngồi ngay bên cạnh hắn thì dường như hơi có vẽ sợ hãi, nhưng rốt cuộc đám người vẫn bước tới:
“Cố Gia Minh, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát.”
Là Lữ Phóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.