Chương 195: So sánh
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
15/04/2013
“Con muốn trở lại.”
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng quanh quẩn trong sân, vẻ mặt khá quái dị, Thiên Vũ Chính Tắc cúi đầu nở nụ cười hứng thú. Chưa từng bị con gái cãi lại như vậy, Nguyệt Trì Chính Không tức giận vỗ mạnh xuống chiếc chiếu bên cạnh:
“Đây mới là nơi ngươi nên ở lại!”
Nhận ra lời nói của mình hơi không thoả đáng, Huân chần chừ một lát, sau đó vẫn quật cường nói:
“Con muốn đi Giang Hải.”
Đến đây, dường như đã không cần thiết phải nói thêm gì. Nếu là bình thường, ngay cả ý định một đao bổ chết con gái Nguyệt Trì Chính Không cũng có, chỉ là lúc này Thiên Vũ Chính Tắc đang ở đây, đương nhiên không thể làm bừa được. Hiện giờ ở nói này có nhiều người, hắn không thể quay lại nhìn Thiên Vũ Chính Tắc, vì vậy cũng không thấy được nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt chữ điền kia. Hít sâu một hơi, hắn phất tay với mấy người bên cạnh:
“Bắt lại! Nhốt nó vào trong phòng không cho ra ngoài!”
Mặc dù đa số người trên sân luyện võ lúc này đều là học viên nhưng bên cạnh đó cũng có một số vệ sĩ nhằm đối phó với tình trạng đột phát, những người này quá nửa là thành tích trong quá trình luyện tập không đủ xuất sắc, không thể nhận được địa vị cao nên mới trở thành người sai vặt bình thường. Nguyệt Trì Chính Không vừa phất tay, hai gã đàn ông đeo kiếm dài đã đi vào trong sân, bước về phía Huân đang quỳ ở giữa sân.
Lúc này những người ở quanh sân hoặc tiếc nuối, hoặc coi thường, hoặc nhìn có vẻ hả hê, tất cả đều lẳng lặng xem tình huống này. Chỉ là khi hai người kia vừa đến gần Huân chừng ba mét, lại nàng đột nhiên chống tay lên đầu gối, lặng lẽ đứng lên.
Hai gã đàn ông đừng lại, mọi người xung quanh kinh ngạc, sau đó tiếng bàn luận xôn xao vang lên. Khi tiếp thu sự dạy bảo của gia chủ thì đương nhiên là phải quỳ, mà nhận sự trừng phạt thì trong lòng vẫn phải mang theo sự thành kính, nhưng thậm chí lúc này nàng lại đứng lên, đó có khác gì trực tiếp phản đối lại kết quả xử lý này. Loại chuyện thế này nếu là người khác làm ra thì lập tức sẽ bị coi như phản nghịch, cho dù Huân có là con gái ruột của Nguyệt Trì Chính Không thì ảnh hưởng của chuyện này cũng tuyệt đối không nhỏ được. Quả nhiên chỉ nghe Nguyệt Trì Chính Không phẫn nộ quát:
“Ngươi muốn làm gì!?”
Hai gã đàn ông đã đến gần, bàn tay chụp về phía bả vai Huân:
“Huân tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi.”
“Xin lỗi...”
Vẫn là giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, trong lúc hai người vươn tay chụp tới, nàng lùi lại có vẻ chậm nhưng thực ra lại rất nhanh, sau đó ra tay mà không có dấu hiệu báo trước nào. Động tác đơn giản đến cực điểm tựa như đang bắt tay với người khác, nhẹ nhàng vung lên. Chỉ nghe hai tiếng rắc rắc, cánh tay hai người kia thậm chí trực tiếp bị vặn trật khớp, sắc mặt trắng bệch, ôm bả vai lùi lại.
Không khí đọng lại trong chớp mắt, sau đó là tiếng hét củaNguyệt Trì Chính Không:
“Bắt nó lại!”
Sau một khắc, hai người đàn ông bị đánh bay sang hai bên với tư thế khác nhau, Huân xoay người đi về phía cổng lớn. Các học viên xung quanh lục tục đứng lên.
Trình độ của Huân mặc dù không được tính là đứng đầu nhưng cũng xem như trung đẳng, cho dù vừa rồi đánh bay hai người kia đã vượt trội hơn thành tích lúc trước của nàng nhưng trong thời gian ngắn cũng không có ai hoài nghi. Văn Thái Lang quay sang nhìn người bên cạnh mình, người đầu tiên lập tức xông ra ngoài, ngay sau đó là người thứ hai, hoặc tay không hoặc dùng kiếm gỗ, chặn đường Huân lại.
Thiên Vũ Chính Tắc ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, vẻ mặt vô tội.
Bóng người lần lượt thay đổi.
Người đầu tiên thân thể vẫn còn ở trên không trung thì đã bị Huân đẩy bay ra ngoài, kiếm gỗ của hắn cũng rơi vào trong tay Huân. Gập mạnh thân xuống, hai thanh kiếm gỗ quét trúng lọn tóc đang tung bay, kiếm gỗ trong tay Huân đã đâm trúng bàn chân một người khác, trong tiếng kêu thảm, nàng lắc mình lao ra nghênh đón người ngăn cản ở phía trước.
Tình cảnh trở nên hỗn loạn trong nháy mắt, hơn mười người qua lại ở đằng trước. Huân dùng thân thủ linh hoạt tả xung hữu đột, hơn mười người người liên hợp lại với nhau mà thậm chí không vây nổi nàng, trái lại ba, bốn người còn bị nàng phản kích đánh trúng các đốt ngón tay hoặc chỗ hiểm, lăn lộn trên mặt đất mất đi sức chiến đấu.
Mắt thấy tình cảnh như vậy, người đang vây xem cuộc chiến ở xung quanh trợn tròn mắt. Thiên Vũ Chính Tắc tỏ vẻ vô tội giống như “chuyện này không liên quan đến tôi”. Long Đường Duy cũng đang nhìn chằm chằm, đôi môi mòng khẽ nhếch lên, rõ ràng là chưa từng nghĩ tới vị hôn thê trên danh nghĩa của ông xã mình thậm chí lại đột nhiên hung hãn như vậy. Mộ Thôn Quảng Thụ xoa xoa bả vai vừa mới bị trật khớp, vẻ mặt “thì ra là vậy”:
“Oa, khó trách cô ấy có thể đánh bại tôi... Thật lợi hại, chiêu này là Long Quyển Thiểm sao? Lẽ nào Huân học Phi Thiên Ngự Kiếm Lưu..”
“Anh đúng là ngu ngốc!”
Long Đường Duy ở bên cạnh liếc hắn xem thường.
“Chiêu vừa rồi rõ ràng là Cửu Đầu Long Thiểm có được hay không!”
“Nhưng mà Cửu Đầu Long Thiểm phải đánh chín lần.”
“Một kích cuối cùng mới là quan trọng nhất... Này, Chính Tắc, một chiêu vừa rồi rất giống Cửu Đầu Long Thiểm đúng không?”
Đối với hai người chỉ biết đọc truyện tranh này, Thiên Vũ Chính Tắc không muốn mình mất mặt thêm nữa, quay đầu sang một bên không thèm trả lời.
“Anh thấy chưa... Hắn đồng ý rồi!”
Cây kiếm gỗ trong tay nàng linh hoạt như rắn, hung hăng đánh vào cổ tay hai người vừa xông lên, nghiêng người tránh được cú đá mãnh liệt từ bên trái, cùng lúc đó, công kích từ phía bên phải cũng đánh tới nhanh như tia chớp, nàng vung kiếm gỗ trong tay phải lên đỡ. Song đồng thời chém tới cũng không phải một, mà là ba thanh kiếm gỗ đánh tới như sấm chớp. Thân thể Huân bị đánh bay ngược về phía sau, chật vật lăn một vòng trên mặt đất, chỉ vừa mới miễn cưỡng duy trì được tư thế nửa quỳ, tay trái nàng chống đỡ trên mặt đất, kiếm gỗ trong tay phải đã vô ý thức đánh về phía sau. Kiếm gỗ do thanh trúc dẻo tạo thành đánh chuẩn xác vào cổ tay người nọ, rắc một tiếng, cơn đau thấu tận tim gan khiến người nọ buông vũ khí trong tay ra, ôm cổ tay lào đảo lui về phía sau, mặt mũi vặn vẹo. Huân ở phía trước không thèm nhìn hắn một lần, lập tức vọt sang nơi khác trước khi đám người kia kịp vây kín lại.
Đêm hè nhiệt độ đã hơi hạ thấp, trong sân huấn luyện cổ xưa, bóng người lần lượt thay đổi, kiếm gỗ chém mạnh xuống, tiếng hét lớn hoặc tiếng kêu thảm thiết vang lên. Thiếu nữ thanh lệ ra sức chạy trốn, chiến đấu, né tránh, vẻ mặt lạnh như băng và vài sợi tóc tung bay thỉnh thoảng mơn trớn bên bờ môi hoặc khuôn mặt nàng, trong nháy mắt đánh lui kẻ địch hoặc bị đánh trúng đều tựa như một bức tranh, trong vẻ u tĩnh còn bao hàm sự kịch liệt và mỹ lệ.
Hơn trăm người đối phó với một thiếu nữ vốn hẳn là cũng không hơn gì mình, không thể nào xông lên cùng một lúc, thỉnh thoảng có người bị đánh bại, người khác lại thay vào. Nếu tại đây, vào lúc này là Gia Minh thì lực sát thương của những thanh kiếm gỗ trên tay những Ninja này sợ rằng không hơn gì cọng rơm rạ, chỉ là trước mắt Huân vẫn chưa đạt đến trình độ có thể nói là áp đảo về lực lượng như vậy. Những Ninja đã trải qua huấn luyện đặc biệt này không giống đám non tay trong câu lạc bộ võ thuật ở học viện Thánh Tâm kia, cho dù chỉ có hơn mười người tạo thành phòng tuyến nhưng xung quanh lại có càng nhiều người không ngừng bổ sung, thay thế, nàng rất khó có thể mạnh mẽ đột phá để xông ra ngoài. Không để những người này tạo thành vòng vây tuyệt đối, không lâu sau, kết quả là đã có hơn mười người bị đánh bại.
Nếu Diệp Liên hoặc Nguyên Lại Triêu Sang ở nơi này có lẽ có thể kinh ngạc phát hiện cảm giác lạnh lẽo Huân mang đến cho mọi người lúc này, dĩ nhiên lại có vài phần giống với khi Giản Tố Ngôn ra tay.
Số người bị khiêng ra ngoài bởi vì mất đi sức chiến đấu trong vòng hai mươi phút tạo cho mọi người một sự rung động khó nói nên lời. Trên người Huân cũng bị mấy vết thương, thậm chí có lần đã bị đánh trúng nơi yếu hại là đốt ngón tay nhưng lại có vẻ như không làm ảnh hưởng chút nào đến hành động của nàng, nàng vẫn linh hoạt đối phó với tiến công liên tục của những người xung quanh, rồi chạy trốn, đột phá. Một số người nhìn sang Văn Thái Lang đang đứng bên sân, vô thức so sánh hai người với nhau, kết luận rõ ràng là, cho dù là hoàn toàn đối kháng bằng thể thuật thì hắn cũng không thể đạt được thành tích cao như vậy. Trừ khi là với trình độ của mấy vị trưởng lão đang ngồi bên trên hoặc Thiên Vũ Chính Tắc thì có lẽ mới có thể dễ dàng đối phó được khi hơn mười người, hai mươi người cùng xông lên một lúc.
Hít sâu một hơi, Văn Thái Lang rút hai cây đoản côn dài chừng sáu mươi cm sau lưng ra, lặng yên gia nhập vòng chiến đấu, núp sau thân thể những đồng bạn để tiến lên. Với Ninja vốn nổi tiếng vì sự thần bí, đánh lén không phải là chuyện gì khó có thể chấp nhận, cho dù là tình huống bây giờ. Song vừa mới bước lên hai bước, đứng giữa những bóng người lần lượt qua lại kia, Huân lạnh nhạt nhìn về phía bên này. Trong nháy mắt này, hắn bỗng nhiên hiểu được cho dù đã chiến đấu lâu như vậy nhưng nàng thậm chí vẫn hoàn toàn nắm chắc sự thay đổi ở xung quanh.
Hơi dừng lại, sau một khắc, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Huân.
Lùi về phía sau tránh được hai đợt công kích, vô thức khom người xuống, một cây kiếm gỗ chém sát qua đầu. Ngay cả chính nàng cũng không hiểu tại sao mình có thể tránh được lần công kích này, song thân thể đã lại vô thức lăn xuống đất, bổ nhào về phía trước lao ra ngoài, xuyên qua chỗ yếu nhất của vòng vây nhanh như tia chớp, trong lúc hỗn loạn, kiếm gỗ trong tay nàng bổ trúng ngực một người.
Từ sau khi chiến đấu với Joseph vào sinh nhật lần đó, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác “tránh né được tất cả các công kích một cách khó hiểu, “đánh trúng người khác một cách khó hiểu”. Bởi vì sau lần đó, đối thủ của nàng chỉ có Gia Minh, nhưng ở trước mặt Gia Minh, nàng luôn luôn không có bao nhiêu năng lực phản kháng.
Lần chiến đấu với Joseph kia nói rõ nàng đã trở nên mạnh hơn, nhưng mạnh đến trình độ nào thì chính nàng cũng khó có thể phán đoán, mà lần này chiến đấu với những đồng bạn vốn rất quen thuộc này mới làm nàng hiểu, một năm trước mình thế nào, mà bây giờ mình là người thế nào.
Tốc độ của bọn họ rất chậm, chiêu thức non nớt, bất kể là tấn công hay phòng thủ cũng lộ ra đầy rẫy sơ hở, một hai người xông lên mình có thể tránh né rất dễ dàng, cho dù rất nhiều lúc không thể tránh né được thì mình cũng có thể hoàn toàn đón đỡ bằng trực giác. Thì ra là, khi chính mình không có chút năng lực phản kháng nào trước mặt Gia Minh, lần lượt bị tháo rời các khớp ngón tay, lần lượt bị đánh đến khó có thể nhịn được thì năng lực phản ứng của mình đã khắc sâu vào trong lòng, ngay cả là không có chút năng lực phản kháng khi đối mặt với Gia Minh thì trước mặt những người này, mình đã cao hơn bọn họ không biết bao nhiêu cấp độ.
Đương nhiên cũng có lúc thực sự không thể tránh được, bị kiếm gỗ đánh trúng quả thực là rất đau, nhưng so với khi đấu cùng Gia Minh thì những công kích như vậy có tính là gì. Mỗi quyền, mỗi cước nhìn như đơn giản của Gia Minh kia, cho dù có dùng cách thức chính quy nhất để ngăn cản thì nơi bị đánh trúng cũng đau đến xương cốt như muốn nứt ra. Mỗi lần nàng đều lo lắng xương cốt của mình có vì vậy mà bị gãy lìa hay không, nhưng dưới sự khống chế của Gia Minh, tình thế như vậy sẽ không xuất hiện. Gia Minh luôn không thích đánh đến mức nàng bị gãy xương, muốn khiến nàng không còn lực chiến đấu, chỉ cần trực tiếp tháo rời khớp vai hoặc khớp ngón tay là được rồi.
Huấn luyện thực chiến với Gia Minh chính là thỉnh thoảng phải chịu đòn, dĩ nhiên mình có thể phản kháng, cho dù thường thường cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, đánh đến khi mình không còn giãy dụa được nữa liền dừng lại. Không lâu sau Gia Minh lại đến đánh một lần, hắn đánh cũng không bị thương đến gân cốt, nhưng rất đau, quả thực còn đau hơn so với lần bị đánh khi gặp Gia Minh lần đầu tiên, chỉ là đến ngày thứ hai liền khỏi hẳn quá nửa. Có một lần Gia Minh còn trêu ghẹo nói nàng là cô bé Nhật Bản có thiên phú chịu đựng hành hạ, rất nhiều thứ phải đánh thì mới ghi nhớ được, mặc dù hiện giờ đã rất xinh đẹp nhưng chưa biết chừng đánh thêm mấy lần sẽ còn hấp dẫn hơn nữa... Đương nhiên nàng biết là Gia Minh nói đùa, nhưng hắn nói nàng xinh đẹp, nàng rất vui.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy hắn nói đúng, trong suốt quá trình bị đánh đó, nàng thực sự nhớ được rất nhiều thứ vượt xa tưởng tượng của mình, thậm chí lúc này nàng còn có cảm giác, có lẽ những thứ này bởi vì bị đánh nên mới có thể nhớ được. Chẳng qua...
Đánh lui người tấn công ở phía trước, nàng mạnh mẽ ngăn cản Văn Thái Lang đánh lén từ phía sau. Lực lượng mạnh mẽ truyền đến, thân thể nàng thuận thế bay vào giữa đám người. Vô số lần chiến đấu với Gia Minh xẹt qua trong đầu, hiện giờ hắn bị trúng đạn rồi, bất kể thế nào, nàng phải trở về!
Rất nhiều công kích đồng loạt đánh tới, nàng vung kiếm gỗ trong tay đẩy lui phần lớn nhưng vẫn bị hai thanh kiếm đánh lên người. Sau một khắc, không biết là ai phát hiện đầu tiên, kiếm gỗ trong tay Huân đã không thấy đâu nữa.
Cơ hội tốt...
Văn Thái Lang không hổ là người lợi hại nhất trong số những người này, lúc này dưới sự cố gắng của hắn rốt cuộc cũng đã thành công đẩy Huân vào giữa vòng vây. Sau một khắc, mọi người trước sau nhào tới, tia lửa loé lên trên không trung, ánh sáng trong sân huấn luyện chập chờn.
Kiếm gỗ trong tay Huân ném trúng hai bóng điện treo cao trong sân huấn luyện. Cùng với tia lửa loé lên, ánh mắt của mọi người cũng bị quấy nhiễu trong chớp mắt, bị vây giữa đám người, Huân đột nhiên biến thành ảo ảnh.
Từ tối chuyển sang sáng.
Hai cây kiếm gỗ bị đánh gãy, nhóm người xông lên đầu tiên bị đánh bay ra ngoài, đồng thời cũng chặn lại những người ở phía sau. Xuất hiện trước mắt mọi người, Huân đang tung người lên nghênh đón Văn Thái Lang đang mãnh liệt xông lên nhưng lại có vẻ như đã bị lỡ nhịp. Vội vàng, hắn đưa hai cây gậy lên giao nhau chắn trước mặt.
Sau một khắc, hai cây gậy bị gãy lìa thành bốn đoạn rồi bay ra ngoài, nương theo thế đang xông lên, một quyền của Huân đột phá phòng ngự, đánh thẳng vào giữa mặt hắn. Văn Thái Lang bay ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất, miệng mũi đầy máu, trong chốc lát đã không thể đứng dậy.
Thấy tình cảnh trong nháy mắt này, Nguyệt Trì Chính Không vụt đứng dậy, vẻ mặt vô cùng rung động, ngạc nhiên cùng phức tạp. Những người phía sau cũng tạm thời ngừng công kích. Mộ Thôn Quảng Thụ và Long Đường Duy thì há hốc mồm, sau đó quay sang nhìn nhau:
“Long Chùy Thiểm?”
Mặc dù Huân không dùng được đao nhưng rõ ràng là hai người đã xác định là chiêu đó. Thiên Vũ Chính Tắc cũng đứng lên nhẹ nhàng vỗ tay:
“Trì Anh Thiên Huyễn thật là xinh đẹp...”
Huân bị thương không ít, vừa rồi đánh gãy hai thanh kiếm gỗ, tư thế của đùi phải cũng không quá tự nhiên, một quyền vừa rồi vô cùng mạnh mẽ, thực sự giống như thiên thần... ô, phải là thiên nữ hạ phàm, lúc này tay nàng cũng đã bị thương, cánh tay run rẩy, máu chảy ra. Vẻ mặt nàng vẫn lạnh nhạt, nàng khó khăn xoay người lại chuẩn bị đối phó với đợt công kích tiếp theo.
Cho dù thực sự là chỉ khi bị đánh mới nhớ được những thứ này thì cũng chỉ có hắn mới có thể... So với hắn, các người...
Lại có là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.